Chương 28

Tác giả: An An (Cam nhỏ)

Vợ chồng Xuân không có nhà nên bà Lý bị bệnh cũng chả ai hỏi han. Bà ta nằm trên giường thở khò khè, sức khỏe có phần suy yếu hơn. Thời trẻ bà Lý ghê gớm lắm nào nghĩ tới lúc tuổi xế chiều phải cô đơn thế này. Bà ta chỉ mong mỏi một đứa cháu trai, trong nhà tài sản nhiều quá rồi cũng chả nghĩa lý gì.


- Thuốc nấu xong rồi bà chủ.


- Để đó đi.


- Dạ.


Bà Lý thẩn thờ nhìn lên trần nhà chén thuốc nóng hổi tỏa mùi khắp phòng. Mấy hôm trước bà ta gặp ác mộng, cứ nhắm mắt là thấy Trà hiện về. Bà ta bị ám ảnh nhìn đâu cũng thấy mặt Trà, vì thế không dám ngủ nên sanh bệnh. Bên cạnh bà Lý lúc nào cũng phải có một người theo hầu, bà ta rất sợ ở một mình. Sực nhớ ra điều gì bà Lý ngồi bật dậy.


- Đã đem mấy thứ bà dặn đến nhà con Trà chưa?


- Đem đi từ sáng rồi thưa bà nhưng họ không nhận mà trả về.


Bà Lý muốn Trà đừng về tìm mình nữa nên nghĩ đủ cách, thầy nào hay đều mời về hết rồi nhưng vẫn không thấy linh nghiệm. Bà ta đành sai người đem tiền vàng qua đưa cho gia đình Trà xem như hối lỗi.


Gia đình Trà chỉ có má và đứa em trai đang tuổi ăn tuổi lớn, họ không nhận số tiền bà Lý đưa như vậy khác nào lấy mạng con gái mình để đổi. Bà Lý sống trong bất an sợ hãi nên sinh ra ảo giác, bà ta không biết làm cách nào để chữa trị. Cậu Khánh khuyên má nên làm nhiều việc thiện, tuy không bù đắp nổi những gì trong quá khứ bà Lý đã gây ra nhưng cũng phần nào khiến tâm hồn bà ta được tĩnh lặng.


Sáng nay trước cổng nhà ông Thân xuất hiện một người in xin, con Nụ thấy tội quá nên vô bếp lấy ít thức ăn ra cho. Xuyến thấy thế liền hỏi.


- Em đem đi đâu vậy?


- Ngoài cổng có một người phụ nữ thấy tội lắm cô, em định cho ít đồ.


- Em lên nhà lấy thêm bánh trái, để tôi đem phần này ra trước.


- Dạ.


Xuyến nhìn ra cổng thì thấy một người quần áo rách rưới dơ bẩn, người đó đội cái nón che hết nửa gương mặt nên Xuyến cũng không thấy rõ. Con Mận ngước lên đầy kinh hãi, nó run cầm cập lui về sau. Xuyến đang đứng trước mặt nó, chân thực đến nỗi nó còn tưởng gặp ma giữa ban ngày.


- Đây là thức ăn nhà tôi vừa nấu, còn có ít bánh và trái cây, cô nhận đi nhé!


Con Mận đứng trân trân há hốc mồm, thì ra Xuyến vẫn chưa ૮ɦếƭ, nó vội quay mặt sang hướng khác sợ cô nhận ra mình. Xuyến thấy lạ, người này trông rất sợ cô thì phải, đồ ăn cũng không nhận.


- Chị Xuyến ơi!


Nghe tiếng Xuân gọi, con Mận hoảng hốt bỏ chạy, nó chống cây gậy một chân dùng sức chân còn lại kéo lê trên đất, dáng vẻ hớt ha hớt hải. Xuyến kêu lại thì nó càng vội hơn. Xuân tới cổng ngó đầu ra xem, cô thắc mắc.


- Người đó làm gì giống như gặp quỷ ấy, chạy nhanh thế.


- Chị cũng không hiểu tại sao nhưng mặt cô ấy bị thương thấy tội lắm.


- Thôi bỏ đi người ta không muốn nhận thì ép cũng chả được. Má đang tìm chị đấy.


Xuân khoác tay chị Xuyến đi vào trong nhà, cô đâu biết kẻ nguy hiểm nhất đang rình rập nhà mình. Biết Xuyến còn sống con Mận càng tức hơn, nó không chấp nhận chỉ có mình nó chịu đau đớn. Dã tâm thâm hiểm lại trỗi dậy, nó hận tất cả mọi người, xem ai cũng là kẻ thù. Nó nhìn hai bàn tay đã không còn lành lặn như trước, đầy vết chai sần xấu xí, thậm chí nó còn không dám soi gương, sợ nhìn thấy khuôn mặt của mình lại ngất xỉu. Đến tận bây giờ con Mận vẫn không thừa nhận lỗi lầm của mình, nó vẫn ganh ghét đố kị, tại sao người khác được hạnh phúc mà nó thì không.


Cậu Khánh ở bên nhà vợ vẫn chưa về, Nghĩa muốn tìm cậu nên phải sang đó. Anh ta vội vàng như có việc gấp lắm, gặp Xuyến cũng không nhìn cô một giây nào lướt qua như người xa lạ. Cậu Khánh và Nghĩa ra một góc nói chuyện, hôm nay anh ta sang đây mục đích báo cho cậu Khánh biết con Mận vẫn còn sống. Tin tức nó đâm cậu Hai còn rạch mặt anh ta được người ta đồn thổi đến tai Nghĩa. Anh ta rất lo cho an toàn của hai chị em Xuyến, cậu Khánh cũng giống Nghĩa đều muốn sớm bắt được con Mận. Nó còn tự do ngày nào thì sẽ đe dọa đến gia đình cậu ngày đó. Cậu Khánh đã nghĩ ra cách, cậu dặn Nghĩa.


- Tôi sẽ giả vờ lên tỉnh vài hôm còn cậu âm thầm sang đây. Cô ta nhất định quanh quẩn đâu đó gần chúng ta thôi phải dụ cô ta lộ diện.


- Vâng. Có cần nói với mợ Xuân không cậu?


- Tạm thời chỉ có hai chúng ta biết thôi, tôi không muốn cô ấy lo lắng.


Xuân không biết cậu Khánh và Nghĩa đang nói chuyện gì, trông hai người cứ xì xầm to làm cô hiếu kì. Lúc nãy cô còn tưởng Nghĩa sang đây để gặp chị Xuyến, còn thấy chị cười vui vẻ, ai ngờ đâu anh ta lạnh lùng không chào hỏi lấy một câu. Xuân đang đợi cậu Khánh bàn việc xong sẽ tìm Nghĩa tâm sự vài lời, cô muốn giúp hai người họ vượt qua định kiến mà đến với nhau.


Nghĩa thay đổi thấy rõ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, thân hình vạm vỡ vững chãi, bộ quần áo chắp vá lúc trước đã không còn mặc trên người trông cũng phong độ lắm. Xuân kéo anh ta ra sân hỏi nhỏ.


- Anh thật sự không nhớ chị Xuyến một chút nào à?


- Tôi...


- Anh đừng ngại gì hết, ba má tôi không chê nghèo khổ chỉ cần tấm lòng là được. Huống chi anh lo lắng quan tâm chị Xuyến như vậy, họ quý lắm.


- Cô Xuyến xinh đẹp lại tốt bụng, tôi thấy bản thân không xứng với cô ấy.


Xuân thở dài, lại nữa rồi! Xứng hay không xứng chẳng quan trọng, cái chính là hai người thật lòng thật dạ với nhau. Như cậu Hai Phúc đấy, ai cũng khen xứng đôi với chị Xuyến. Kết quả anh ta còn muốn Gi*t luôn cả vợ mình. Xuân dặn Nghĩa đứng đây đợi cô vào trong gọi chị Xuyến ra. Người đàn ông mình thích đang đứng đối diện Xuyến không biết phải mở lời thế nào. Người ta cứ cúi đầu thế kia cô ngại lắm.


- Bệnh đau đầu của cô đỡ rồi chứ?


- Vâng, đã đỡ hơn so với trước.


Nghĩa cất giọng trầm trầm anh ta khẽ ngẩng đầu nhìn Xuyến, mặt cô hồng hào tươi tắn. Cô như vậy mới giống Xuyến của ngày trước. Thấy Nghĩa nhìn mình chằm chằm Xuyến e thẹn, cô nhớ người đàn ông này quá, đêm nào cũng lấy cái áo len ra ngắm. Cô ngập ngừng.


- Sao anh không đến tìm tôi... Có phải anh chê tôi từng có một đời chồng không?


- Tôi không chê cô.


Nghĩa lập tức đáp lại ngay, anh ta không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình nhưng đứng trước Xuyến thì rất thành thật. Nghĩa muốn phấn đấu để mọi người thấy anh ta không có thể lo cho Xuyến một cuộc sống đầy đủ mặc khác Nghĩa cũng không muốn cô phải chờ đợi mình. Biết đến khi nào anh ta mới có nhiều tiền, mười năm hay hai mươi năm chỉ e cả đời cũng không thành hiện thực. Xuyến nghe theo tiếng gọi con tim, cô đưa tay lắm lấy bàn tay chai sần của Nghĩa giọng nghẹn ngào.


- Tôi rất nhớ những ngày tháng được ở bên anh, tuy nghèo khổ nhưng tôi vui lắm. Bây giờ tôi đã nhớ lại tất cả nhưng lại không thể quên anh... Tôi phải làm gì bây giờ?


- Cô Xuyến đừng khóc... Là tôi không tốt.


Nghĩa không kiềm lòng được nữa anh ta ôm Xuyến vỗ về. Xuân đứng sau cánh cửa cười mỉm, phen này Nghĩa hết dám trốn tránh nữa rồi. Cậu Khánh đứng ngay sau lưng cô, vợ cậu cũng nhiệt tình lắm giúp người khác se duyên.


- Em đừng nhìn nữa, để họ được tự nhiên nào.


- Cậu xem mắt Nghĩa đỏ hoe rồi kìa anh ta còn xúc động hơn cả chị Xuyến.


Cậu Khánh hết cách kéo vợ vô nhà, bà Hiên thấy có người đến muốn ra xem thử ai. Khi nghe con gái nói là Nghĩa thì bà rất muốn gặp, Xuân bèn ngăn lại.


- Má đợi chị Xuyến ôn lại chuyện cũ với người ta một chút đã.


- Chị con và cậu ta...


Bà Hiên không phản đối Xuyến quen người khác, con gái bà đã tổn thương một lần rồi bà mong Xuyến đi thêm bước nữa lắm ấy chứ. Xuân đã có cậu Khánh yên bề gia thất nên bà không cần lo gì nữa. Con người cậu Khánh thế nào bà cũng dần hiểu rõ qua từng ngày. Xuân Ϧóþ vai cho má trông rất hào hứng. Cô kể má nghe Nghĩa đã giúp chị Xuyến thế nào, hai người họ phải đối mặt với những nguy hiểm gì từ cậu Hai. Bà Hiên nghe xong rất xúc động trước tấm chân tình của Nghĩa. Con rể như vậy bà ưng bụng lắm.


Cậu Khánh trầm ngâm nghe má con Xuân trò chuyện, nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Cậu phải chấm dứt mọi thứ thôi không thể để cuộc sống của họ luôn trong trạng thái thấp thỏm lo âu. Vết thương của cậu Hai nghe Nghĩa kể phía bên trái gương mặt bị chém một đường dài, khả năng để lại sẹo vĩnh viễn.
Con Mận hôm sau lăm le đến nhà ông Thân lần nữa, bộ dạng ăn xin của nó không ai nhận ra. Lần này nó cẩn thận hơn, cách nhà ông Thân vài mét có cái miếu nhỏ, nó trốn trong đấy quan sát tình hình. Chiếc xe hơi của cậu Khánh đang đánh tay lái về hướng ra cổng làng, nó thấy trên xe chỉ có mỗi mình cậu. Đợi thêm nửa canh giờ nó mới từ trong miếu đi ra.


- Cô ơi.


Con Nụ đang quét sân thì thấy có người lấp ló ngoài cổng, nó chạy ra xem thử.


- Là cô hả, hôm trước cho đồ ăn sao cô không nhận mà bỏ chạy thế.


- Thần trí tôi không bình thường nên lúc đó lên cơn... Tôi khát nước quá, cô cho tôi xin miếng nước được không?


- Cô đợi đây đi tôi vào lấy cho.


Con Mận tỏ vẻ đáng thương.


- Cô cho tôi vào sân ngồi đỡ một lát ngoài này nắng quá.


Con Nụ nhiệt tình mở cổng cho nó vào, còn nói chờ đem cho ít cơm. Sân nhà ông Thân rất rộng, hai gian nhà lớn ở giữa, phía bên phải là phòng Xuân. Con Mận từng đến một lần, khi đó Xuân nhờ nó đưa thư cho ba má cô. Xung quanh không có ai, đang giữa trưa nên chắc mọi người trong nhà nghỉ ngơi hết. Nó đợi con Nụ đi rồi lén lút lần mò vào trong. Xuân đang ngủ trưa còn Xuyến thì vẫn thức, cô đang giúp má chăm sóc mấy chậu hoa mới trồng. Vừa ngẩng đầu lên cô thấy có ai đó mới vào nhà. Xuyến nghĩ chắc con Nụ nhưng trong người cô cảm giác bồn chồn thế nào ấy. Xuyến quyết định lên nhà thử xem sao.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc