- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Duyên Mỏng Như Tơ
- Chương 18
Cậu Hai gọi Nghĩa lên nhà làm gì không biết bà Lý đứng ngay cửa nhìn chằm chằm. Thường thì Nghĩa chỉ đi đòi nợ cho bà ta hiếm khi xuất hiện thình lình thế này. Cậu Hai ngồi trên ghế dặn dò.
- Bên phía xưởng gỗ đang thiếu người làm, cậu qua đó phụ vài hôm rồi về được chứ?
- Dạ được thưa cậu.
- Vậy bây giờ đi luôn đi.
Nghĩa cúi đầu nên cậu Hai không thấy được vẻ căm phẫn trên gương mặt đen đúa kia. Bà Lý chờ Nghĩa đi rồi thì nhíu mày hỏi.
- Có việc gì gấp hay sao con gọi nó thế, má nghe nói bên xưởng gỗ hết hàng rồi mà.
- Con thấy anh ta nhàn rỗi nên tìm việc cho làm thôi.
- Má còn định bảo nó đi đòi nợ đây.
Bà Lý tặc lưỡi bỏ đi, mấy hôm nay nhiều nhà đến hạn trả nợ nhưng chưa thấy đem tiền sang. Bà ta nào có dễ để yên như vậy, định bụng gọi thêm ba bốn người cùng Nghĩa đi đòi. Cậu Hai về phòng ngồi đợi ba tiếng đồng hồ sau mới lặng lẽ đi ra vườn mít. Anh ta lén lút quan sát trước sau xem thử có ai theo dõi hay không. Sau khi xác định chỉ có một mình anh ta đứng trước căn nhà dựng tạm của Nghĩa thì mới nhẹ nhàng mở cửa.
Âm thanh kẽo kẹt khi cánh cửa được đẩy ra nghe hơi rợn người. Căn nhà đơn sơ nhưng được dựng kín lắm, một khe sáng nhỏ cũng không lọt qua được, chỉ khi mở cửa thì ánh sáng mới len lỏi vào trong. Giữa nhà có một cái bàn gỗ do chính tay Nghĩa đóng, còn cả tủ quần áo. Tất cả đều không có gì giá trị, cậu Hai đi một mạch từ trước ra sau, hai mắt anh ta tìm kiếm không sót một ngóch ngách nào. Tủ quần áo cũng được lục tung cả lên, tuy nhiên không tìm được thứ mà anh ta muốn.
Cậu Hai đóng sập cửa bỏ về trong đầu chỉ nghĩ đến tiếng hét hôm bữa mà bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng rất giá trị. Chiếc bông tai bằng vàng bị rơi ngay dưới chân tủ quần áo, trong phòng một người đàn ông nghèo khổ như Nghĩa lại xuất hiện một vật giá trị như thế chắc chắn có ẩn tình.
Từ ngày Xuân có bầu cậu Khánh ít lên tỉnh lại, có khi một tháng đi vài ngày chủ yếu cậu muốn ở bên cạnh vợ nhiều hơn. Xuân hay đa sầu đa cảm lắm, cứ nghĩ đến chị Xuyến là cô lại không yên. Đặc biệt là sau hôm nghe thấy tiếng hét ấy, nửa đêm không ngủ được vì suy nghĩ. Cậu Khánh thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo chăn nằm xuống cạnh Xuân, hai tay khẽ ôm
vợ vào lòng.
- Em đang nghĩ gì vậy, chân mày nhíu chặt đầy nếp nhăn này.
Cậu Khánh dùng ngón tay kéo giãn hai hàng chân mày Xuân ra, còn xoa xoa vài cái. Cô tựa đầu vào vai cậu thì thầm.
- Cậu không nói dối em điều gì chứ?
- Em có thể nghi ngờ bất cứ ai trong nhà này nhưng xin em đừng nghi ngờ tình cảm của tôi.
Giọng cậu thở dài bất lực có vẻ Xuân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu hoặc cô đã bị ai đó tác động. Cậu Khánh buồn lắm, chỉ mong cô đừng hoài nghi cậu bởi lẽ những gì cậu làm đều vì muốn tốt cho Xuân.
- Cậu có nghĩ ra người nào đã giả ma trong khi chúng ta lên tỉnh không?
- Tôi biết chắc người đó là ai.
Xuân chỉ hỏi bâng quơ không ngờ cậu Khánh biết được, cô ngạc nhiên ngồi bật dậy nhìn cậu thắc mắc.
- Là ai vậy ạ?
- Em biết Nghĩa chứ, người đàn ông coi ngó vườn mít đấy.
- Là anh ta sao.
- Ừ.
Cậu Khánh ngồi dựa vào giường kể lại, hôm hai vợ chồng cậu từ tỉnh về nghe con Mận bảo có người giả ma là cậu sinh nghi rồi. Vô tình cậu Khánh gặp Nghĩa trên đường, cậu thấy anh ta đi chân đất bàn chân to năm ngón in hằn dấu vết mỗi khi bước đi. Đối chiếu với dấu chân còn lưu lại trước phòng bà Lý và khu nhà bếp cậu Khánh dám chắc tám mươi phần trăm là Nghĩa. Cậu lén tìm đến căn nhà nhỏ của anh ta thì thấy Nghĩa đang đốt thứ gì đó, khi lửa dần tàn anh ta bỏ vào trong. Cậu Khánh lại gần chỉ thấy sót lại một mảnh vải màu trắng, đây chính là tàn dư của bộ quần áo Nghĩa mặc để giả ma.
Xuân đăm chiêu nhớ lại những lần cô tiếp xúc với Nghĩa, tính cách anh ta lạ lùng ngại giao tiếp với mọi người nhưng thực ra cũng không hẳn là người xấu. Một điểm nữa để cô khẳng định anh ta đang giúp mình chính vì ánh mắt Nghĩa khi nhìn mộ Xuyến. Nó chứa đựng một thứ tình cảm sâu đậm lắm, còn hơn cả giới hạn của một người tôi tớ. Nghĩa thương Xuyến, đó là động cơ khiến anh ta làm ra những chuyện như vậy. Cậu Khánh vuốt ve mái tóc dài óng mượt của Xuân, từng sợi lướt qua kẽ tay rồi trượt xuống. Cậu cũng suy nghĩ nhiều, lỡ như mọi thứ đúng như những gì cậu suy đoán thì liệu ba má Xuân có cấm cản cậu không, cậu thương vợ thương con lắm nếu thật vậy thì cuộc đời sau này cậu sống sao nổi.
- Em đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi. Ắt sẽ có ngày sáng tỏ mọi chuyện, tôi đã hứa thì nhất định sẽ giúp em.
- Em xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, đừng giận em nhé.
- Tôi thương em còn không hết nói chi giận, nằm xuống ngủ đi.
Xuân tự động hai tay ôm lấy cậu, người cô nhanh chóng được sưởi ấm. Đi qua hết đoạn đường dài điều cần nhất là khi nhìn lại vẫn có người bên cạnh, cùng mình vượt qua tất cả. Cậu Khánh muốn bảo vệ Xuân và cả đứa con trong bụng cô nữa, đó là gia đình nhỏ của cậu. Mặc kệ tương lai thế nào cậu nhất định giúp cô tìm ra nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của Xuyến, có khi người đứng sau là má và anh trai cậu đấy. Nhưng biết sao được nhân quả luân hồi mà, cậu tin vào cái gọi là luật nhân quả, chỉ mong má và anh trai đừng làm gì sai lầm nữa.
Sáng hôm sau cậu Khánh và Xuân ra vườn mít tìm Nghĩa nhưng không thấy, hỏi ra mới biết anh ta qua xưởng gỗ rồi. Cậu Khánh bảo đợi Nghĩa về rồi tính, sợ manh động khiến cậu Hai sinh nghi. Con Mận đứng quạt chén thuốc đen ngòm, bà Lý sang làng bên đem về mấy thang thuốc bổ, ngày nào cũng dặn người làm nấu hai chén đem cho Quyên và Xuân uống.
- Mợ uống thuốc đi ạ, em quạt nãy giờ nguội rồi.
- Cảm ơn Mận.
Xuân vừa ngồi xuống thì Quyên cũng từ trong phòng đi ra, cô ta chỉ tay ý bảo Trà kéo ghế cho mình ngồi, châm biếm người khác đúng là sở trường của Quyên, cô ta mở miệng đã nghe giọng điệu chua ngoa.
- Mợ Xuân da dẻ ngày càng đẹp nhỉ, thuốc của má tốt thật cũng chả thấy mợ nghén lần nào.
- Còn tùy thuộc vào mỗi người, em thấy mợ cũng đâu giống em, xem bụng mợ chưa gì đã vượt mặt rồi kìa.
Quyên chỉ biết cười gượng bà Lý đi đâu về thấy hai đứa con dâu liền nhắc nhở.
- Thuốc còn ấm thì mau uống đi kẻo để nguội thì khó uống.
Xuân bưng chén đưa đến miệng thì ngừng lại, mùi vị xông thẳng vào mũi khiến dạ dày cô cuộn trào. Bà Lý nhíu mày.
- Thuốc này quý lắm đấy, uống đi tốt cho đứa nhỏ.
Xuân cố nén cơn buồn nôn uống cạn chén thuốc, phía đối diện Quyên cũng uống xong khéo môi nhếch lên hài lòng. Bà Lý mới đi đòi nợ về, tiền đầy cả túi đây là mồ hôi nước mắt của dân nghèo, bà ta lấy ra đếm trong sự bình thản. Quyên thảo mai lắm, phụ má chồng đếm tiền nhưng mắt chốc chốc lại liếc sang phía Xuân. Cô ta đang tính từng giây từng phút, thời khắc quan trọng nhất có lẽ sắp đến rồi. Đột nhiên một cơn đau dữ dội từ bụng truyền tới làm Quyên toát cả mồ hôi, chân không còn đứng vững nữa. Cô ta trợn trắng mắt la lên một tiếng rồi ngất lịm. Ai nấy đều hoảng hốt chưa biết chuyện gì đã xảy ra, bà Lý vội đẩy người cô ta gọi lớn.
- Con sao vậy? Quyên?
- Trà phụ tôi đưa mợ Quyên về phòng, Mận đi gọi thầy thuốc nhanh.
Xuân cảm giác có gì đó bất thường khi giữa hai chân Quyên có một dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra. Bà Lý giật mình la toáng cả lên, cậu Khánh kịp lúc lái xe vào cổng thì nghe hối thúc.
- Mau đưa con Quyên đến chỗ thầy thuốc, nhanh lên con.
- Cô ta...
Cậu Khánh còn chưa hỏi gì đã kinh ngạc khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Quyên, lập tức khẩn trương đưa cô ta lên xe. Xuân đỡ Quyên ngồi dựa vào người mình, cô rất lo cho đứa bé trong bụng cô ta, chẳng hiểu Quyên bị làm sao nhưng đứa bé có vẻ lành ít dữ nhiều rồi. Có ai đó sang kho thóc báo lại với cậu Hai nên anh ta cũng tức tốc về nhà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, đứa bé này là một quân cờ của anh ta. Bằng mọi cách phải giữ lại.
- Quyên đau rồi má?
- Vợ chồng thằng Khánh đưa sang nhà thầy thuốc rồi.
- Cô ấy bị làm sao, đang yên đang lành tự dưng lại ngất.
Bà Lý cũng đang thắc mắc chỗ đó đây, mới vừa rồi Quyên còn phụ bà ta đếm tiền đùng cái lại ngã lăn ra đất. Thấy cậu Hai sốt sắng như vậy đoán chừng đã biết đứa bé là con mình rồi, bà Lý nắm tay con trai.
- Con đưa má sang đó đi, ở nhà đợi như này má không yên tâm.
- Dạ.
Cậu Hai đánh xe chở bà Lý đi, Trà nhìn theo mặt xanh như tàu lá. Nó sợ lắm, điều nó từng mong đợi có lẽ đã tới. Trà ghét Quyên lắm, ghét cô ta thường hay bày trò hãm hại Xuân, ghét những lời mỉa mai châm chọc của Quyên. Nó nghe con Mận kể, cô ta là người quyến rũ cậu Hai còn liên quan đến cái ૮ɦếƭ của mợ Xuyến. Trà từng có ý định giúp Xuân làm gì đó để dằn mặt Quyên. Nó là người được bà Lý phân công nấu thuốc, trong một khắc nào đó Trà đã nghĩ đến việc ra tay với đứa con trong bụng Quyên. Nhưng cuối cùng nó vẫn không dám làm, làm vậy ác lắm có khác nào cô ta đâu, thế nhưng hôm nay mọi chuyện sao lại thành ra như vậy. Nó có nghĩ cũng nghĩ không ra. Con Mận ghé sát vào tai Trà hỏi nhỏ.
- Có phải mày bỏ thứ gì đó vào thuốc của mợ Quyên không?
- Tao không có.
- Tình hình này nếu như mợ Quyên có chuyện gì thì bà Lý không tha cho mày đâu. Hay là mày trốn đi.
Con Mận giục Trà nên bỏ trốn trước khi bà Lý về, nhưng Trà dùng dằn không chịu đi. Nó đâu có làm sai gì, bỏ trốn khác nào tự nhận mình làm. Con Mận cau có.
- Mày biết tính bà Lý rồi đấy, dù mày không làm nhưng cũng bị đánh đến ૮ɦếƭ thôi. Giữ được mạng mình đi rồi tính, tao sẽ nói lại với mợ Xuân giúp mày.
Trà nghe con Mận nói vậy liền lung lay, hai đứa vội về phòng dọn quần áo. Trà đem theo cái túi nhỏ chạy ra cửa sau, nó khóc nghẹn tạm biệt con Mận rồi chạy đi mất hút. Số phận của Trà sao lắm nghiệt ngã, nó không biết phải đi đâu, giữa một vùng bao la rộng lớn, cơ thể bé nhỏ của Trà như bị nuốt chửng. Nó gạt nước mắt cứ nhắm thẳng phía trước chạy băng băng, trong đầu Trà lúc này chỉ mong mợ Xuân sẽ hiểu cho nó. Mong mợ đừng nghĩ nó là người xấu, chỉ cần Xuân hiểu thì nó mừng lắm rồi.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh