- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Duyên Mỏng Như Tơ
- Chương 17
Về đứa bé trong bụng Quyên, cô ta diễn giỏi lắm, mặc bộ quần áo rộng thùng thình che kín người. Quyên thông báo cô ta đang mang thai, đứa bé đã gần một tháng. Con Mận đá mắt nói bâng quơ.
- Mợ Ba mới mang thai có một tháng mà cái bụng lớn ghê nhỉ.
- Từ cái đêm mợ Xuân không có nhà, tao tính sơ sơ chưa đến cỡ đó mà công nhận lớn thật.
Trà gật gù với câu nói của con Mận, hai đứa nhổ cỏ ngoài sân thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Quyên đang ngồi chéo chân trên ghế uống trà. Bên cạnh Quyên có thêm người hầu hạ, cô ta không cần động tay động chân vào bất cứ việc gì. Hệt như báu vật được bà Lý nâng niu. Cậu Khánh không quá bất ngờ khi nghe tin Quyên mang thai bởi vì Xuân đã kể cậu nghe hết rồi. Để cô ta dương oai tự đắc đi, cậu sẽ chờ ngày vở kịch này hạ màn. Buổi sáng thường thì cậu Hai không có ở nhà nhưng hôm nay đến tận trưa Xuân vẫn thấy anh ta đi ra đi vào. Cầm trên tay chiếc giỏ với mớ vàng mã cùng trái cây, anh ta đi cổng sau ra vườn mít. Xuân đoán chắc là đến mộ chị Xuyến đây mà, mấy ngày cô không có nhà ai đó đã giả ma dọa anh ta sợ rồi. Vậy nên mới thấy chột dạ mà đi cúng vái, cô chờ anh ta đi một đoạn rồi theo sau.
Cậu Hai đặt cái giỏ xuống rồi xắn tay áo dọn cỏ xung quanh mộ Xuyến, anh ta buồn bã đưa tay sờ lên tấm bia lạnh lẽo.
- Tôi vô dụng lắm phải không Xuyến, đã để mẹ con em ra đi trong oan ức rồi. Tôi biết má ghét em, chì chiết em, nhưng bà ấy hại ૮ɦếƭ em thì tôi không thể bỏ qua. Tôi nhất định đòi lại công bằng cho em và con, hãy đợi tôi.
Xuân núp vào bụi cây dại gần đó, cô nghe rõ mồn một từng câu từng chữ cậu Hai nói. Não cô vẫn chưa thể tiếp thu nổi thông tin đó, sao người hại chị cô lại chuyển sang bà Lý rồi. Mọi nghi ngờ của Xuân đều đổ dồn vào cậu Hai, nhưng nay tất cả giống như hỏa mù, cô chẳng biết đâu mới là sự thật. Cậu Hai ngồi một lát thì Quyên xuất hiện, cô ta cũng đem đồ đến cúng.
- Cậu lại nhớ cô ta sao, người đã ૮ɦếƭ rồi cậu cũng đừng trách mình.
- Tôi không thể ngủ yên giấc được, gần đây luôn thấy Xuyến về báo mộng.
- Em nghĩ mợ Xuân giả mà dọa mọi người đấy, chắc mợ ấy không ngờ người hại chị gái mình là má và cậu Ba đâu.
Xuân càng nghe càng thấy lòng mình lạnh lẽo, cậu Khánh có liên quan đến việc này ư? Vậy những gì cậu nói với Xuân chỉ là giả thôi sao. Cô hết biết phải tin vào ai rồi, có lẽ nên tin vào chính trực giác của mình. Xuân ngồi im quan sát hai người phía trước, họ không trò chuyện quá lâu chủ yếu nói về cái bóng bí ẩn xuất hiện gần đây. Trong khu vườn rộng lớn tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng hét rồi im bặt. Cậu Hai khựng người trố mắt nhìn Quyên, cả hai đều sợ hãi. Xuân run rẩy đưa mắt đảo quanh tìm kiếm. Vừa rồi rõ ràng là tiếng của chị Xuyến, cô cam đoan mình không nghe lầm. Tiếng hét chứa đựng sự tuyệt vọng xen lẫn bi thương, cô biết hai người kia cũng nghe thấy. Cậu Hai đứng bật dậy trân trân nhìn ngôi mộ đầy hoa, trong mắt anh ta mang một nỗi hoang mang cực độ. Quyên sợ sệt định nói gì đó nhưng cậu Hai Phúc liếc mắt ra hiệu nên im lặng. Hai người họ vội vàng xách giỏ ra về. Xuân chờ họ đi xa rồi ra khỏi chỗ nấp chạy đi tìm kiếm, cô tin chị Xuyến vẫn còn sống, tiếng hét vừa rồi chân thật lắm, ngỡ như chị đang đứng một góc nào đó trong khu vườn này vậy.
Quyên e dè nắm lấy vạt áo cậu Hai, giọng run run.
- Vừa nãy cậu có nghe thấy tiếng hét không?
- Có. Tôi đang nghĩ đó là ảo giác hay ai đó khiêu khích chúng ta.
- Không phải ảo giác đâu cậu, đó là tiếng của Xuyến, có khi nào cô ta vẫn chưa ૮ɦếƭ không?
- Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta bị dìm xuống sông, không thể còn sống được, trừ phi...
Quyên sốt sắng.
- Trừ phi gì cậu?
- Có ai đó đã cứu cô ta.
Cậu Hai nghiến răng gằng giọng, nếu như Xuyến còn sống anh ta nhất định sẽ bị vạch trần bộ mặt độc ác của mình. Phải làm gì đó trước khi để Xuân phát hiện ra điều này, anh ta đang thầm tính toán phương án mới nhưng không tiết lộ với Quyên. Cậu Khánh thấy Xuân lững thững từ ngoài vườn mít đi vào, trông cô hụt hẫng như mất mác thứ gì đó, cậu còn chưa lên tiếng hỏi thì Xuân bỗng ngất lịm. Cậu Khánh vội vàng bế Xuân chạy nhanh về phòng, sắc mặt cô xanh sao lắm.
- Mợ Xuân sao thế cậu?
- Tôi cũng không biết em mau đi gọi thầy thuốc giúp tôi.
- Dạ.
Con Mận hớt hãi chạy đi mời thầy, cậu Khánh đặt lo lắng không yên trong lúc thầy thuốc khám cho Xuân cậu cứ mặt mày nhăn nhó.
- Cô ấy sao lại ngất?
- Mợ Xuân đang mang thai, cơ thể có phần suy nhược, cần ăn uống nghỉ ngơi đủ giấc.
Cậu Khánh vui mừng nắm tay Xuân, cô đang mang thai, đứa bé là kết tinh tình yêu của hai người. Cậu vui lắm cứ nắm tay Xuân mãi. Bà Lý cười không khép được miệng nhà có hai đứa con dâu đều đang mang thai, kì này khỏi lo không có cháu nối dõi. Bà ta kêu Trà qua chăm sóc Quyên còn con Mận thì kề cạnh để Xuân sai bảo. Nghe nói Xuân mang thai cậu Hai liền tìm Quyên tính kế, không thể để đứa bé nhận được bất kì tài sản nào từ bà Lý nữa. Cậu Khánh đã có gần một nửa trong tay, đứa bé này ra đời chắc chắn cũng có phần. Quyên hậm hực.
- Cô ta sao lại mang thai lúc này chứ, đáng ghét.
- Còn đứa bé trong bụng em là con của ai, cũng là của thằng Khánh ư?
- Không phải, nó là con cậu đấy.
Quyên quên lời bà Lý dặn mà buộc miệng nói ra luôn. Cậu Hai im lặng như đang suy tính gì đó, anh ta hỏi tiếp.
- Thế má có biết đứa bé là con tôi không?
- Biết ạ, nhưng má dặn em đừng nói với ai.
- Em tìm cách loại bỏ đứa bé kia đi, hiểu tôi nói gì chứ?
Quyên kinh ngạc tròn xoe mắt, cậu Hai bảo cô ta ra tay với đứa bé trong bụng Xuân ư, nói thật là Quyên không dám. Động tới ai cũng được nhưng cậu Khánh thì cô ta sợ lắm, đừng nói chi đến việc hại ૮ɦếƭ con cậu, sợ rằng mẹ con cô ta cũng không toàn mạng. Quyên lưỡng lự từ chối.
- Không được đâu cậu, đó là con của cậu Khánh chúng ta đừng chọc vào thì hơn.
- Em sợ à, nếu đứa bé kia được sinh ra thì con chúng ta biết làm sao. Má sẽ thương nó hơn hả, em suy nghĩ cho kĩ đi.
- Nhưng mà...
- Em không làm thì đừng tìm tôi nữa, chấm dứt đi.
Quyên hoảng hốt lắc đầu lia lịa tất nhiên là cô ta không chịu chia tay với cậu Hai đâu. Ngay từ ngày đầu về làm dâu cô ta đã để ý đến người đàn ông đào hoa phong độ này rồi. Dẫu biết những việc mình làm là xấu xa độc ác nhưng cô ta vẫn cứ đâm đầu, thứ tình yêu ấy mù quáng đến nỗi bất chấp luân lý. Quyên cuối cùng vẫn phải đồng ý với đề nghị của cậu Hai, mặc dù sợ đấy nhưng vì tình yêu của mình cô ta sẽ bất chấp hết.
Xuân tỉnh lại nhìn thấy trần nhà màu trắng quen thuộc, bên cạnh cô là cậu Khánh, cậu vuốt má cô ân cần.
- Em tỉnh rồi, có đói bụng không tôi bảo con Mận dọn thức ăn lên nhé!
- Em chưa thấy đói.
Cậu Khánh cười một cách dịu dàng đến nỗi Xuân cảm giác có điều gì đó đang thay đổi giữa hai người.
- Em phải ăn nhiều vào không phải cho mình em đâu, có cả con nữa.
- Con? Ý cậu là...
- Em đang mang thai đó, sau này phải cẩn thận nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.
Xuân lặng người sao cô lại có thai ngay lúc này nhỉ, vài tiếng trước cô nghe người khác nói cậu có liên quan đến cái ૮ɦếƭ của chị Xuyến. Cô còn chưa biết phải đối diện thế nào, có nên tin hay không thì bây giờ giữa hai người đã được gắn kết bởi một sinh linh bé nhỏ. Xuân rối như tơ vò còn cậu Khánh thì cứ hỏi han xem cô thích ăn gì, thèm món nào cậu sẽ nấu cho cô ăn. Trong khoảnh khắc đối diện trực tiếp với cậu thế này Xuân không hề nhìn thấy một chút giả dối nào. Có khi cậu Hai biết cô theo dõi nên mới vờ nói để Xuân hiểu lầm cậu cũng nên. Cô mong suy đoán của mình là thật nếu không chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm. Xuân dùng niềm tin cuối cùng dành cho cậu Khánh, hi vọng cậu sẽ không làm cô thất vọng.
Không khí trong nhà khác hẳn lúc trước, bà Lý kĩ tính dữ lắm, Xuân không được vận động mạnh, đi đứng phải quan sát trước sau. Quyên cũng vậy, cái bụng cô ta khiến mọi người rất hiếu kì, mới một tháng đã nhô lên thấy rõ rồi. Không muốn nghĩ sâu xa cũng không được, rõ ràng đây chỉ để che mắt thiên hạ chứ thực ra người làm trong nhà bà Lý biết hết. Con Mận lúc nào cũng kè kè bên cạnh chờ Xuân lên tiếng sai bảo, nó nhanh nhẹn nên làm việc gì cũng xong. Bà Lý chưa gì đã tính đến việc đặt tên cháu rồi, Quyên nghe xong chỉ cười đáp lại cho qua, cô ta ngày nào cũng nhìn cái bụng của Xuân mà khẩn trương.
- Con Trà đâu rồi, mày làm gì lề mề vậy?
- Con đang canh ấm thuốc của bà chủ thưa mợ, có gì không ạ.
- Thuốc gì đấy?
Quyên đưa tay bịt mũi nhăn nhó ngửi mùi thuốc cô ta đã muốn nôn rồi. Trà cặm cụi trong bếp sáng giờ để canh ấm thuốc, mồ hôi trên trán nhễ nhại, vừa lau vừa nói.
- Thuốc này bà chủ dặn nấu để mợ và mợ Xuân cùng uống.
- Thuốc bổ à?
- Dạ.
Quyên đảo mắt nhìn ấm thuốc đang bốc khói, cô ta tự thấy đến ông trời cũng giúp mình, thật biết tạo cơ hội để ra tay. Cậu Hai hối lắm rồi, ngày nào đứa bé trong bụng Xuân còn tồn tại thì bọn họ luôn sống trong thấp thỏm lo âu. Quyên ngẫm đi ngẫm lại thấy cậu Hai nói đúng, con của bọn họ mới là người duy nhất thừa hưởng tài sản của nhà này. Không thể để bà Lý thương yêu con cậu Khánh hơn. Trong tâm trí cô ta chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để hại Xuân, hôm nay quả nhiên tự có cách hay tìm đến.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh