- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Duyên Mỏng Như Tơ
- Chương 12
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường theo đúng quy luật của nó, chỉ là trong ngôi nhà rộng lớn quyền quý này có hai người đang âm thầm đợi thời cơ. Bà Lý xách cái túi nhỏ đứng nhà trên gọi lớn.
- Con Mận ra bà bảo.
- Dạ con đây.
- Mày đi gọi mợ Xuân cho bà, nói mợ đem vài bộ quần áo theo bà qua bên kia sông gặp họ hàng.
Con Mận truyền y hệt lại lời bà Lý cho Xuân nghe, cô mơ hồ cảm thấy bà ta đang muốn làm gì đó. Lúc trước thường chỉ có Quyên mới được đi chung với bà Lý, tình cảm mẹ chồng nàng dâu của họ khăng khít lắm. Nay cô thế chỗ Quyên liệu đây là điềm may hay gở đây. Con Mận cũng vắt óc suy nghĩ, nó còn xin đi theo cùng.
- Mợ đưa em đi với, lỡ may bà chủ có ý định gì với mợ thì em còn giúp được. Để mợ đi một mình em lo quá.
- Không sao đâu, từ đây qua nhà họ hàng thôi mà.
Con Mận không được đi cùng nên buồn buồn Xuân cho nó mấy bộ quần áo mới bảo chia với Trà cùng mặc. Nó ôm quần áo ra cửa rồi vẫn đăm chiêu nhìn Xuân. Cậu Khánh lên tỉnh hai bữa nay, Xuân nghĩ chắc ngày mốt cậu mới về. Cô theo bà Lý ra bờ sông hai người ngồi đò đến nhà dì Ba Thương - em gái của bà Lý. Nghe đâu bên ấy sắp gả con gái nên rủ họ hàng sang chơi.
- Mình ở lại mấy ngày vậy má?
- Chờ xem tình hình bên đấy thế nào đã, tầm hai ngày đãi khách xong thì về.
Bà Lý nhìn Xuân nhoẻn miệng cười làm cô rùng mình, ngồi đò không quen nên cô cảm thấy buồn nôn, dạ dày cứ cuộn trào từng đợt. Hai người đến nơi đã gần trưa, nhà em gái bà Lý giàu lắm, chồng là chủ đồn điền cao su, vườn nhà rộng rãi bề thế, so về độ giàu có thì không kém nhà bà Lý mấy. Xuân nhìn một mâm thức ăn toàn những món lạ quý hiếm nhưng không thấy thèm, nhạt miệng vô cùng.
Phía sau kho thóc có hai người đang trao đổi gì đó, bộ dạng lén lút như sợ người khác nhìn thấy.
- Đây là nến thơm thưa mợ, chỉ cần đốt lên để mùi hương lan tỏa khắp phòng, hít vào nửa giờ là lập tức buồn ngủ ngay. Tôi nhờ người quen mới mua được đấy, thành phần thuốc mê không cao lắm nên chẳng ai đoán ra đâu.
- Nhiêu đây đủ rồi chứ?
- Dạ cảm ơn mợ, lần sau nếu muốn mua gì cứ tìm tôi. Bảo đảm khiến mợ hài lòng.
Quyên cầm túi đồ người phụ nữa kia đưa, ánh mắt hiện rõ sự thích thú. Cô ta nhìn quanh không thấy ai rồi mới đi ra. Quyên mang cơm đến cho cậu Hai, hôm nay cô ta đích thân xuống bếp nấu, ngày càng giống một người vợ đảm đang. Người làm trong kho thấy Quyên đến thì tản ra hết, cô ta õng ẹo tới chỗ cậu Hai.
- Má đã nói em không được tới đây, em còn dám tới.
- Má sang nhà dì Ba rồi, hôm nay em nấu cơm mang qua cho cậu đấy, ăn thử đi.
- Để đó lát tôi ăn, công việc còn nhiều lắm em về nhà trước đi.
Cậu Hai ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm, anh ta đẩy cái gọng kính rồi nghiêm túc tính toán thu chi tháng này. Quyên không được ngó ngàng tới bèn làm nũng.
- Cậu sao thế, giận em chuyện gì à?
- Tôi đã bảo đang bận, em đừng ở đây kì kèo nữa, về đi.
Quyên hậm hực xách túi ra về, sau cánh cửa phòng cậu Hai một cái đầu nhỏ nhắn ló ra. Dường như người này đã tới đây trước Quyên, cậu Hai bỏ kính ra cả người ngồi dựa vào ghế. Đôi mắt anh ta híp lại dáng vẻ ngả ngớn đểu giả.
- Em còn trốn làm gì, cô ta đi rồi.
- Giận cậu thật đó suốt ngày ong bướm mãi thôi.
- Tôi quen ai cũng không lâu bằng em, tính ra em là người được tôi ưu ái nhất còn gì.
Đôi môi anh ta khẽ rót những lời ngọt ngào vào tai cô gái kia. Cánh cửa phòng được khóa chặt, họ lao vào nhau như thèm khát lắm. Quần áo nhanh chóng lột bỏ dưới chân, cậu Hai Phúc là một gã sở khanh quen một lúc hai ba người, nhưng tất cả đều phải núp trong bóng tối tình nguyện làm người tình của anh ta.
- Em đúng là người hiểu tôi nhất, có ngày tôi ૮ɦếƭ dưới thân em mất thôi.
- Cậu lại dỗ ngọt người ta đấy à, ngày nào cũng phải ngậm ngùi nhìn cậu và cô ta âи áι, em sắp không chịu nổi rồi.
- Tôi sẽ tìm cách đuổi cô ta đi.
Cậu Hai thở dốc nhìn cô gái đang nằm trên giường, anh ta không nhịn được quấn quýt lần nữa, tiếng ՐêՈ Րỉ ngày càng lớn. Người dưới thân rất biết cách phối hợp, cong người đón nhận cơn kích tình từ anh ta. Tiếng cô gái nỉ non.
- Hay là để cô ta biến mất mãi mãi như cô vợ ngu ngốc của cậu nhé.
- Cách này chỉ dùng được một lần thôi, má biết chắc chắn làm lớn chuyện.
- Cứ để em lo việc này, cậu chỉ cần lạnh lùng dứt khoát với cô ta là được.
Nụ cười ma mãnh xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, cậu Hai không lên tiếng như ngấm ngầm đồng ý với người tình.
Con Mận từ ngõ sau đi vào, nó đặt mấy thang thuốc xuống bàn rồi dáo dác tìm kiếm.
- Con Trà đi đâu rồi dì.
- Mợ Ba gọi lên nhà rồi. Haizz... Đi đâu về không biết cái mặt hầm hầm như sắp ra trận ý. Chắc con Trà sắp bị đòn rồi.
- Con đoán lại sang kho thóc về chứ đâu, thôi dì nấu dùng con ấm thuốc bổ cho con Trà, con lên nhà xem nó thế nào.
Con Mận cất cái nón rồi nhờ dì Dung nấu thuốc dùm. Qua nay Trà bị cảm, người nó xuống sức dữ lắm, trưa nay ít việc nên Mận tranh thủ sang thầy bốc thuốc về cho nó uống. Tiếng Quyên cứ lanh lảnh chói tai là biết ngay có chuyện, con Mận núp sau cây cột nhìn xem tình hình.
- Quần áo này mày lấy đâu ra, có phải ăn cắp tiền rồi lén may không. Cái lũ người làm như tụi bay mà có quần áo đẹp như vầy mặc hả?
- Là mợ Xuân cho chứ con nào có ăn cắp tiền ai đâu mợ.
- Mày còn già mồm à.
- Con Trà nói đúng thưa mợ, sáng nay trước khi mợ Xuân cùng bà chủ ra ngoài đã cho con mấy bộ đồ quần áo, con đem chia cho nó mặc cùng.
Con Mận không hề sợ sệt đứng ra nói đỡ cho Trà, cái roi trong tay Quyên chĩa sang nó.
- Trưa giờ mày đi đâu?
- Con đi mua thuốc thưa mợ.
- Lại còn có tiền mua thuốc, mợ Xuân cho nữa hả. Nay tụi bay nhàn rỗi quá nhỉ theo nịnh chủ vài hôm là vung cho khối tiền xài. Cô ta nằm ngửa lấy tiền nhà này đem cho bọn tôi tớ, quý hóa quá.
Trà nghe mợ Xuân bị nói xấu mà tức lắm, nó không nịnh nọt ai cả mợ ấy thấy thương nên cho ít tiền mua thuốc bổ về uống. Trà cúi đầu đứng một góc, hai tay nắm chặt hiện rõ gân xanh. Con Mận huých nhẹ vào người Trà lắc đầu, vẫn là nó khôn khéo hơn đáp trả lại Quyên.
- Con nghe đồn nhà mợ Xuân cũng giàu nhất nhì làng bên đó mợ, người đâu vừa xinh đẹp lại hiền lành cậu Ba đúng là có phước.
- Mày nói lại lần nữa xem, tao xé cái miệng chó mày ra bây giờ.
Quyên hùng hồn quất cái roi đứng dậy, hai đứa Mận, Trà ôm nhau lui ra sau, kì này hai đứa nó không chạy đâu cho thoát, miễn là chặn họng những ai nói xấu mợ Xuân thì có bị đánh cũng không sợ. Trà nhắm mắt vẻ mặt cam chịu, nó cầm tay con Mận lạnh ngắt.
- Cô nổi điên gì vậy?
- Cậu... Cậu về sớm thế?
- Đây là nhà tôi muốn về khi nào cần báo cáo với cô sao.
- Em không có ý đó.
Quyên trở nên ấp úng cái roi trong tay cũng được quăng xuống đất.
- Mợ Xuân đâu rồi?
- Bà chủ và mợ sang nhà họ hàng bên kia sông thưa cậu, ở lại hai hôm mới về.
Cậu Khánh hất tay bảo Mận và Trà đi xuống nhà dưới, hai đứa thở phào rối rít chạy đi. Cậu định về sớm rủ Xuân đi xem kịch, tầm này đã hết đò rồi có muốn qua chỗ vợ cũng không được. Cậu bèn bỏ về phòng mặc kệ Quyên đứng trân trân tại chỗ.
Buổi tối nhà bà Thương rất đông người tới chúc mừng, tận khuya vẫn còn nghe tiếng nói chuyện râm rang. Xuân lạ nhà không ngủ được cô nằm trằn trọc đến gần sáng. Cô suy nghĩ mãi cũng không thấy bà Lý có gì bất thường, có lẽ cô đa nghi quá chăng. Xuân thấy cổ họng khô khốc, cô đứng lên đi tìm nước uống. Cả nhà đều ngủ hết phòng bà Lý ngay cạnh phòng Xuân, cánh cửa khép hờ thu hút sự chú ý của cô.
- Thằng Phúc vẫn khỏe chứ chị, nó chưa chịu cưới vợ mới hả?
- Tính nó cũng bướng lắm đấy nhé, y hệt như cô. Về chuyện vợ con thì cô không cần lo, tôi đã sắp xếp đâu ra đấy hết.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm, hai mươi mấy năm qua thay em chăm sóc nuôi dạy nó.
Xuân nín thở núp sau cánh cửa, thì ra cậu Hai Phúc không phải con ruột bà Lý. Hèn gì bà ta chỉ sợ mỗi cậu Ba, cô hồi hộp chờ đợi hai người kia nói tiếp. Bà Lý ngồi lại gần em gái, năm đó bà ta mang thai đứa bé được kì vọng là người thừa kế tài sản của gia đình. Nhà chồng bà Lý giàu nổi tiếng cả vùng, ba má chồng lại cực kì khó tính, làm dâu không phải chuyện dễ. Bà Lý gần sinh thì bị xảy thai, bà ta tìm cách giấu diếm, may mắn là đứa em gái cũng đang sắp sinh. Bà ta âm mưu hoán đổi, thuận lợi vừa có được tài sản vừa không bị đuổi khỏi nhà. Đứa bé được ngậm thìa vàng chào đời đó chính là cậu Hai Phúc. Ba năm sau bà Lý mới mang thai lần nữa, bà ta sinh được hai người con trai nên địa vị trong nhà vững lắm, được hưởng cả đống gia tài. Sau khi chồng mất bà Lý càng có quyền hơn, trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà đồ sộ. Bà Lý đột nhiên hạ giọng nói nhỏ.
- Tôi thông báo với cô tin này nhưng cô phải giữ kín đấy.
- Tin gì thế chị.
- Cô được làm bà nội rồi. Thằng Phúc cuối cùng đã có đứa con đầu lòng.
- Thật hả?
Bà Thương vui đến phát khóc, thút thít nắm tay chị gái.
- Đứa bé được mấy tháng rồi chị, má nó là ai?
- Hơn một tháng, đợi sau này tôi sẽ kể cô nghe. Hiện tại biết nhiêu đó đủ rồi.
Xuân cũng ngạc nhiên không kém bà Thuơng, nếu cậu Hai có con cô dám chắc tám mươi phần trăm đứa bé là con của Quyên. Hai người bọn họ không sợ xấu mặt, đến việc có con chung cũng dám làm. Xuân nhẹ nhàng trở về phòng, đêm nay cô biết thêm một bí mật của bà Lý, ít lâu nữa thôi cô sẽ làm sáng tỏ hết những góc khuất trong căn nhà này.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh