Duyên Hề - Chương 55

Tác giả: Hề Lệ Sa

Gió nổi mây phun
Tống Nương biết đây là Thủy Dạng Hề ý bảo nàng thả Thủy Dạng Tình. Liền giúp đỡ nhị phu nhân đứng lên mà đi.
“Trương thái y,” thật vất vả đem khí trong Ⱡồ₦g иgự¢ tề tựu, Thủy Dạng Hề có chút lực bất tòng tâm kêu lên, “Ta nhớ rõ ngươi đã nói, độc này, mười mấy năm trước xuất hiện là lần đầu tiên, hiện tại, là lần thứ hai.” trong ý nghĩ đã không ngừng mà tìm tòi tin tức.
Hắn nói qua, mười mấy năm trước, hắn đối với độc này thúc thủ vô sách (bó tay không có cách giải quyết), chỉ có thể trơ mắt nhìn người trúng độc rời đi. Người trúng độc trong miệng hắn, có phải là nương của Thủy Dạng Hề, Mộc Tư Khê?
Nhớ lại cuộc nói chuyện của hắn với Thanh hộ pháp trong rừng hoa đào, Thủy Dạng Hề chau mày nhè nhẹ, nói như vậy, Mộc Tư Khê phải là chủ thượng của hắn, chủ thượng trước đây trong miệng Thanh hộ pháp? Này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Vì sao, Mộc Tư Khê và tổ chức thần bí của Nam Cung Ngự Cảnh có quan hệ?
“Đúng vậy,” Trương thái y nhẹ giọng đáp, nhìn trong mặt mày khó nén mỏi mệt của nàng lộ ra nhiều điểm quật cường, hắn biết, nếu nàng không hiểu rõ ràng, thì sẽ không dừng tay, “Như ngươi suy nghĩ, nếu là nương của ngươi thật sự là trúng độc này mà ૮ɦếƭ, nàng liền là chủ thượng của ta. Khó trách, cái ૮ɦếƭ của nàng cùng người trong cung có quan hệ, thân phận như thế, cùng hoàng cung sao thoát được can hệ.”
Lúc này, đã gần đến buổi trưa, ánh nắng mang theo ấm áp xuyên qua cửa sổ vào phòng, chiếu sáng ở trên người, hơi nóng làm người ta có chút khó chịu. Thủy Dạng Hề thấy chính mình có chút mồ hôi, có chút dính dính, làm cho người ta không thoải mái lắm.
Đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Tống Nương mỗi tay bưng một cái bát vào, theo sau là Đông Ly Hạo, trong tay hắn còn bưng một cái cái đĩa, đi đến.
Tống Nương đặt cái bát trong tay lên chiếc bàn ngay cạnh Thủy Dạng Hề, trong chén nóng hôi hổi, một chén là thuốc nước đen tuyền, một chén là cháo hạt sen Bát Bảo. Tống Nương dùng thìa khuấy khuấy cháo cho đến khi ấm áp, mới từng thìa từng thìa bón cho Thủy Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề ăn mấy miếng, liền đoạt được thìa, tự chính mình ăn. Đợi ăn xong chén cháo, nàng rất phối hợp, đem bát nước thuốc kia uống một hơi cạn sạch, dược cực đắng, đắng đến lỗi có thể làm cho nàng đem tất cả gì đó trong bụng đều ói ra.
Tống Nương thấy thế, chạy nhanh lấy mứt quả trong đĩa của Đông Ly Hạo bỏ vào miệng của Thủy Dạng Hề, thế này mới giải đi vị vị đắng khó chịu của nước thuốc
Thủy Dạng Hề cảm kích nhìn liếc mắt Tống Nương một cái, cũng không biết bắt đầu khi nào, Tống Nương đã là nha hoàn bên người nàng, rồi nhanh chóng thành tri kỷ của nàng. Nghĩ như vậy, bất giác nở nụ cười nhẹ.
“Tỷ tỷ...” Đông Ly Hạo khẽ gọi một tiếng, hắn mới rời đi mới được mấy ngày, tỷ tỷ đã gặp đại kiếp nạn nguy hiểm như thế, trong lòng tràn đầy tự trách cùng khổ sở. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng, cảm thấy chính mình tới không đúng thời điểm.
Thủy Dạng Hề nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, khẽ cười nói: “Hạo nhi, ngồi nói chuyện.”
Đông Ly Hạo tìm vị trí ngồi gần nhất với Thủy Dạng Hề: “Tỷ tỷ khỏe mạnh sao?” Trong âm sắc lộ ra quan tâm nồng đậm.
“Ân,” Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng gật gật đầu, uống xong cháo và thuốc, tựa hồ khí lực đã trở lại một chút, “Hạo nhi có tin tức gì mới sao?”
Có lẽ trong nhiều ngày qua nàng có chút nóng nảy, nhưng mà, cái ૮ɦếƭ của Mộc Tư Khê cùng với sự cố nhiều ngày gần đây, làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm ngày càng đến gần. Một khắc nàng cũng không thể lơi lỏng.
Trên mặt Đông Ly Hạo ngẩn ra, vẫn là bị tỷ tỷ nhìn ra, vốn, hôm nay vẫn tính chưa báo cho nàng biết. Bỏ đi, một khi đã như vậy, liền nói: “Vu Nhi cùng muội muội của nàng đều đã ૮ɦếƭ, chúng ta tới trễ một bước.” trên mặt không khỏi bất đắc dĩ.
“Quả nhiên a quả nhiên, quả nhiên vẫn là bị Gi*t người diệt khẩu. Khả năng của người phía sau màn này quả thật là cao a.” Thủy Dạng Hề cũng không kinh ngạc nhiều lắm, đây là trong dự kiến của nàng. Chính là bất giác có chút tiếc hận, vẫn là không thể làm cho tỷ muội Vu Nhi may mắn thoát khỏi kiếp.
Thủy Dạng Hề ánh mắt sắc bén chợt lóe, thầm nghĩ, hoàng hậu quả thật là tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác).
Theo tin tức lần trước của Đông Ly Hạo, không khó nghĩ đến, một nhóm người truy đuổi Vu Nhi, chính là do hoàng hậu phái ra. Bởi vậy có thể thấy được, người hạ độc, tất nhiên là hoàng hậu không thể nghi ngờ.
Vu Nhi tuy rằng không thông minh lắm, nhưng là đều không phải là người vong ân phụ nghĩa. Lần đó nàng ấy từng hứa hẹn nguyện trung thành với nàng, sẽ không phản bội nàng lần nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thủy Dạng Hề bất giác cười lạnh, hoàng hậu, quả nhiên không giống bình thường, tâm tư tinh vi, người khác không thể bằng được. Tính toán thật gỏi a. Nàng ta biết nàng sẽ không đề phòng Vu Nhi nữa, bởi vậy, lấy danh nghĩa hoàng hậu, dùng tánh mạng muội muội Vu Nhi để áp chế, khiến cho Vu Nhi hạ độc đối với nàng. Mà phương pháp hạ độc cao minh này, tự nhiên là xuất từ tay hoàng hậu.
Vu Nhi sau khi hạ độc, một mặt xuất phát từ áy náy đối với “nàng”, một mặt sợ hãi sớm muộn gì hoàng hậu sẽ Gi*t nàng diệt khẩu, liền dứt khoát mang theo muội muội của nàng thoát đi.
Lúc trước “nàng” từng hoài nghi Vu Nhi mất tích, là có người phía sau muốn diệt khẩu, hủy diệt chứng cớ. Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự là như vậy, ngược lại giấu đầu hở đuôi, càng thêm đem người phía sau bại lộ. Bởi vậy liền đối với hoàng hậu thiếu một phần cảnh giác.
Nay xem ra, quả thật Vu Nhi đã sớm quyết định chủ ý của chính mình, muốn thần không biết quỷ không hay rời đi. Như vậy sẽ không làm cho những người xung quanh để ý đến.
Cũng tại thời điểm đó, một người vô duyên vô cớ mất tích, đương nhiên trở thành tiêu điểm chú ý. Tự nhiên là tăng số người người tìm kiếm. Mà trong quá trình tìm kiếm, ngoại trừ người bị hạ độc còn có người hạ độc.
Chẳng qua, hoàng hậu muốn che giấu tầm mắt, không tiếc hạ độc Hoàng Thượng, giá họa Thục phi. Nàng đi nước cờ này, đi được thật tốt. Lúc ấy, quả thật cũng làm cho bọn họ bị mê hoặc. Bất quá, từng bước nàng làm hiện nay, mới đưa chính nàng chậm rãi bại lộ ra. Có thể nói là tự chuốc lấy thất bại.
Mà sau khi Thục phi bị giam lại, Mộ Dung Tỉnh Gi*t người, nhưng người thật sự thu lợi là hoàng hậu. Thục phi sợ tội tự sát, tội danh hạ độc không thể thoát khỏi, từ nay về sau, độc này cùng hoàng hậu không có chút nào liên hệ. Chính là, nàng ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại không biết trong cung có người từng gặp qua nhất chỉ liên của Mộ Dung Tỉnh. Đây là chỗ chí mạng của nàng. Có lẽ, bây giờ nàng còn đang đắm chìm bên trong vui sướng thắng lợi.
Cho nên, như thế xem ra, Mộ Dung Tỉnh cùng hoàng hậu phải có quan hệ rất không tầm thường, chính là, hai người này không chút nào dính dáng sao lại có quan hệ chặt chẽ như vậy, điều này làm cho Thủy Dạng Hề vô luận như thế nào đều không nghĩ ra. Mà cậu mất tích, liệu có quan hệ cùng với bọn họ hay không.
Hiện nay Nam Cung Ngự Cảnh trúng kịch độc, nàng không biết phải làm gì, trong lòng không tránh khỏi có chút ít khẩn trương, thâm tình mẹ con còn mỏng hơn tờ giấy. Giống như Nam Cung Ngự Cảnh không phải con trai ruột của nàng. Người ta nói, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, mà nàng, ngay cả một phần lương tâm như vậy cũng không có.
Kế hoạch sau lưng của nàng là cái gì? Sự kiện càng là rõ ràng, bí ẩn lại càng là làm cho người không thể giải đáp. Thủy Dạng Hề nghĩ đến có chút đau đầu, xem ra, Mộc Tư Khê ૮ɦếƭ, đầu sỏ gây nên, cũng là hoàng hậu không thể nghi ngờ. Có lẽ, cái kia gọi là cao tăng đắc đạo kia, không chừng là Mộ Dung Tỉnh.
Trong lòng Thủy Dạng Hề lại càng phát ra nôn nóng, không khỏi đứng dậy đi qua đi lại ở trong sảnh, càng biết rõ chân tướng, lại càng cảm thấy như tiến vào một cái hồ sâu, màu nước xanh trong có thể nhìn thấy đáy, nhưng hồ này sâu cũng không lường được, làm cho người ta không tự chủ được phát lạnh
Tống Nương nhìn Thủy Dạng Hề đi qua đi lại, thì lo lắng cho thân thể của nàng, không khỏi đi theo phía sau thân thể của nàng, cũng thong thả đi qua đi lại.
Xuất hiện trên mặt sàn sáng bóng là một đôi giầy thêu, phát ra một trận thanh âm sàn sạt, làm tâm người ta không thể bình tĩnh mà mang theo gợn sóng, sóng sánh, nhộn nhạo truyền đi.
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng, đem thân ảnh người kéo ra thật dài thật dài, trong phòng yên lặng trang nghiêm, làm tăng khí chất tươi sáng của con người.
“Tam Hoàng phi không cần quá mức hao tâm tốn sức, chờ dưỡng thân mình tốt lên rồi tính cũng không muộn.” Trương thái y không khỏi lên tiếng khuyên nhủ, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nàng vừa mới hôn mê tỉnh lại liền vất vả như vậy.
Thủy Dạng Hề nhìn Trương thái y, nghĩ ra một kế, thừa dịp hoàng hậu chưa phát giác, phải giành được quyền chủ động. Nếu không, theo như thủ đoạn độc ác của hoàng hậu, đến lúc đó, ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết.
“Trương thái y, đã nhiều ngày ta không thể đi vào cung đi. Phiền toái ngươi vô luận như thế nào đều theo trong miệng cung nữ kia biết được nương cùng hoàng hậu trong lúc đó rốt cuộc có thù oán gì. Nhất định phải mau, lần này không thể kéo dài nữa, ta không thể chờ nữa rồi.” Thủy Dạng Hề nói với Trương thái y có chút ngưng trọng, trong lòng đã có một cái kế hoạch chậm rãi thành hình.
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Sắc trời dần tối, Thủy Dạng Hề đứng lặng trong phòng, nhìn chằm chằm phương hướng Trương thái y cùng Đông Ly Hạo rời đi. Hoàng hôn yên tĩnh, tỏa ra ánh sáng mềm mại, làm lòng người nhuyễn ra. Làm bản thân càng bình tĩnh, tâm tình như nước, lại gợn sóng phập phồng, sóng gió quay cuồng, từng trận từng chận khuấy đảo, có chút hỗn độn.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá thì đối mặt thôi.
Có chút vội vàng đi đến chỗ tĩnh dưỡng của Nam Cung Ngự Cảnh, Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên dĩ nhiên đã rời đi, chỉ có một nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Thủy Dạng Hề ý bảo một cái, nha đầu này liền lui xuống. Nam Cung Ngự Cảnh vẫn lẳng lặng nằm trên giường, mặt mày sắc nét, im lặng tự nhiên. Chính là, tâm mi (phần giữa hai đầu lông mày)hơi nhăn lại, dường như ở trong mộng vẫn lo lắng, ngủ không an ổn.
Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng xoa tâm mi của hắn, cẩn thận như đang vuốt ve trân bảo. Buông ra, thấy tâm mi của hắn giãn ra, mày của chính nàng cũng bằng phẳng xuống dưới, trong lòng dấy lên một trận an ủi, trong mắt chậm rãi tràn ra ý cười.
Thân thể của nàng tự nhiên ngồi bên cạnh giường, hai tay nắm tay hắn, trong lòng của nàng cảm giác ấm áp lập tức lấp đầy khoảng trống. Độ ấm của hắn, làm cho nàng an tâm, ông trời cuối cùng cũng thương hại nàng, hoàn hảo, hắn không gặp chuyện gì lớn, cũng không uổng nàng lấy võ nghệ suốt đời của chính mình đổi lấy.
Nàng không hối hận, có lẽ khi đó, cho dù là muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ cho không một chút do dự, chỉ cần có thể đổi lấy bình an của hắn. Bây giờ, trong cuộc số của nàng đã không thể không có hắn, sinh mệnh của nàng đã hòa nhập với sinh mệnh của hắn
Nhìn gương mặt hắn ngủ yên ổn, nàng thực thỏa mãn, trong cuộc sống đây là người đầu tiên nàng nguyện, gắn bó làm bạn, vô luận bao lâu, vô luận là chân trời góc biển đều không rời nhau.
Cuối cùng nàng đã biết vì sao khi nàng trở về thế kỷ hai mươi mốt, chung quy cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi, chỉ vì, nàng trong lòng có quải niệm (nhớ nhung canh cánh trong lòng), trong lòng nàng có quyến luyến. Đây chính gọi là yêu sao? Thật đúng là làm cho người ta bỏ mặc sinh tử.
Tay lại xoa dung nhan của hắn một lần nữa, có thể nhìn hắn như vậy, thật tốt. Gối đầu ở trên tay của hắn, nặng nề ngủ, khóe môi, hơi hơi nhếch lên hướng về phía trước.
Cũng không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại một lần nữa, cả người như đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, làm cho người ta không thoải mái. Miễn cưỡng trở mình, tìm vị trí thoải mái, hai tay ôm chặt ấm lô bên người, cuốn ấm lô vào trong lòng, chuẩn bị một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Lại đột nhiên ý thức được cái gì không đúng, hiện tại nàng hẳn là ở trên giường, nàng nhớ rõ khi nàng ngủ, chính là dựa vào bên cạnh giường, khi tỉnh lại sao lại nằm trên giường.
Kinh hỉ ngẩng đầu lên, chống lại con ngươi tràn đầy lo lắng của Nam Cung Ngự Cảnh, vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn nói: “Chàng tỉnh, khi nào tỉnh lại, sao không gọi ta dậy?”
Nam Cung Ngự Cảnh cũng không để ý lời của nàng, đem nàng nhét vào trong lòng, rầu rĩ nói: “Hề Nhi, thực xin lỗi, đều là ta không tốt...”
Thủy Dạng Hề giẫy giụa chống lại ánh mắt của hắn, một tay che miệng của hắn: “Đừng nói, ta không muốn nghe. Đây không phải là lỗi của chàng, kỳ thật, hẳn là ta làm cho chàng chịu tội. Là ta không đủ thập phần bình tĩnh mới có thể trúng kế của người khác, muốn trách cũng là trách ta.”
Nam Cung Ngự Cảnh si ngốc nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay của nàng: “Nhưng là, ta làm hại nàng mất đi võ nghệ, võ nghệ tối quý trọng của nàng đã không còn.” Trong mắt bao hàm tự trách nồng đậm.
“Võ nghệ sao có thể quan trọng bằng chàng?” Thủy Dạng Hề hôn lại trên trán hắn, ôn nhu nói, “Dùng võ nghệ suốt đời đổi lấy an toàn của chàng, ta cảm thấy thực giá trị. Cùng lắm thì, về sau ta lại có nguy hiểm, chàng dùng vật gì đó quý trọng nhất đối với chàng đổi lấy tánh mạng của ta không phải thanh toán xong sao.” Mỉm cười, liền ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, đã nằm nhiều ngày, nên hoạt động nhiều một chút.
Bàn tay to Nam Cung Ngự Cảnh động một cái, đem nàng kéo vào trong lòng, khẽ thở dài: “Ta sẽ luyến tiếc, vô luận là cái gì ta cũng không mang thứ trân quý nhất của ta đánh đổi, dù là chính nàng cũng không được.” thanh âm nhẹ nhàng, rành rọt chậm rãi nói ra, như là tuyên thệ, trong lòng Thủy Dạng Hề dậy lên một trận lốc xoáy, thật lâu mới bình tĩnh được.
Nàng nghe hiểu, thứ trân quý nhất đối với hắn, là nàng, chính là chính nàng, hắn không cho phép trong bất cứ tình huống nào làm bị thương chính mình. Lần này, là một lần cuối cùng.
Ngày ấy nếu không phải nàng sớm thoát khỏi trói buộc, nếu không, cho dù độc phát mà ૮ɦếƭ, hắn cũng sẽ mạnh mẽ sử dụng nội lực của bản thân, đổi lấy bình an của nàng. Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi một trận run rẩy, hai tay ôm trên cổ của hắn: “Ta cũng không đồng ý để chàng gặp bất kỳ thương tổn nào a.” Lời này, hắn biết, hắn nhất định là biết.
Chỉ cảm thấy, bên hông căng thẳng, cũng là Nam Cung Ngự Cảnh ôm chặt lấy nàng. Thật lâu sau, cũng không buông ra...
Sống sót sau tai nạn, ôm nhau một cái, cho dù bình dị đến cực điểm, trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc. Sau đau lòng là hy vọng, ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc, bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù đơn sơ, nhưng vui vẻ vẫn thật tốt.
Một trận tiếng gõ khẩn trương ngắn ngủi cửa, đánh gãy không khí ấm áp trong phòng, Thủy Dạng Hề không khỏi nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng có chút cảm khái, chắc lại có chuyện gì rồi, chân tướng một ngày còn chưa sáng tỏ, bọn còn chưa thể thanh nhàn
Theo một tiếng tiến vào của Nam Cung Ngự Cảnh, Tống Nương đẩy cửa mà vào, vẻ mặt khó nén kích động, lộ ra ngưng trọng nhè nhẹ, xem ra, chuyện phát sinh, nhất định là không đơn giản.
“Tam hoàng tử, tiểu thư,” Tống Nương quỳ gối đối với Nam Cung Ngự Cảnh cùng nàng, “Tin tức vừa mới truyền đến, nhị hoàng tử ở trong lao đã ૮ɦếƭ không minh bạch.”
“Cái gì?” Nam Cung Ngự Cảnh suýt nữa đánh rơi chén trà trên tay, khi*p sợ thực không nhỏ, “Sao lại thế này?” Trong thanh âm đã lộ ra tàn khốc mà ngày thường không thấy được. Cả người phát ra không phải cái gọi là nghiêm khắc, mà là tức giận, hoàn toàn tức giận.
Thủy Dạng Hề nhìn hắn có chút khác thường, vì sao lại là loại phản ứng này. Vì sao trong mắt lại lóe ra ánh mắt thất vọng đến cực điểm.
“Sự tình ngọn nguồn chưa rõ, người giữ lao vốn tưởng rằng hắn là đang ngủ, qua vài ngày sau, phát hiện hắn vẫn chưa động, kinh ngạc xem xét, mới biết được hắn đã ૮ɦếƭ nhiều ngày.” Tống Nương trả lời có chút nhỏ giọng.
Thủy Dạng Hề nhìn chằm chằm cạnh bàn gỗ lim điêu khắc hoa văn tinh xảo đến xuất thần, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, hoa văn uốn lượn, có chút rối rắm, có chút phiền phức, quyển quyển khoanh tròn ấn nhập lòng bàn tay.
“Chúng ta đi nhìn xem, đi xem có kết quả gì.” Đưa tay thu hồi khăn tay trong tay áo, nhẹ nhàng vuốt phẳng một phen, đảo mắt nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, trong lòng hiện lên một tia bất an.
Nam Cung Ngự Cảnh cũng đang có ý này, thấy trong mắt nàng kiên định, có chút lo lắng nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, gật gật đầu.
Hai người tướng cùng đi vào địa lao trong phủ, hoàn cảnh so với thiên lao trong cung cũng không tốt hơn bao nhiêu, Thủy Dạng Hề một mặt đi tới, một mặt cẩn thận nhìn, có lẽ, nhà tù trong thiên hạ đều như thế, dù sao, chỉ dùng để nhốt người mà không phải để người ở.
Đi đến nhà tù chuyên dụng dùng giam giữ Nam Cung Ngự Vũ, Thủy Dạng Hề lại thấy một trận cảm giác quen thuộc, bên ngoài nhà giam không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ. Điểm ấy, cùng tình huống Thục phi khi ૮ɦếƭ trong nhà tù rất giống. Trong lòng một trận sợ hãi than, đây là trùng hợp vẫn là có nguyên nhân?
Không khỏi quay đầu nhìn lại hướng Nam Cung Ngự Cảnh, vừa lúc chống lại ánh mắt hắn, cũng là vẻ mặt thận trọng, nghĩ đến, hắn cũng có đồng dạng cảm giác. Chính là, Thủy Dạng Hề cố gắng nhìn nhìn bốn phía, lần này lại không phát hiện vật gì khả nghi.
Đằng sau song sắt, dĩ nhiên là xác ૮ɦếƭ của Nam Cung Ngự Vũ, đã không có kiêu ngạo ương ngạnh của ngày thường, ở chỗ này chỉ còn là một xác ૮ɦếƭ thê thảm.
Thủy Dạng Hề làm cho người bên cạnh mở cửa ra, liền theo Nam Cung Ngự Cảnh cùng nhau vào.
Nhìn khuôn mặt Nam Cung Ngự Vũ trắng bệch, Thủy Dạng Hề cảm thấy một trận ghê tởm buồn nôn, lại nghĩ tới lần trước khám nghiệm tử thi trong cung. Nhiều ngày nay thực sự nàng rất xui xẻo, luôn cùng giao tiếp thi thể, thậm chí mấy ngày trước đây còn tự tay Gi*t không ít người, trong lòng không khỏi nổi lên từng trận chua xót.
“Lần trước nàng đi nghiệm xác Thục phi, có phát hiện cái gì đặc biệt sao?” Mấy ngày nay có nhiều chuyện phát sinh, hắn còn chưa có hỏi qua. Cảm thấy Nam Cung Ngự Vũ ૮ɦếƭ kiểu này cùng Thục phi ngày ấy có chút tương tự. Tuy rằng trong lòng đã muốn xác định, nhưng vẫn muốn một tia hy vọng. Nếu không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn không nghĩ động thủ cùng nàng. Lại càng không muốn cho Hề Nhi lo lắng.
Trong lòng Thủy Dạng Hề cũng thật nghi ngờ, gặp Nam Cung Ngự Cảnh hỏi như thế, trong lòng kinh dị càng sâu. Nàng nhìn nhìn Nam Cung Ngự Vũ đang cẩn thận xem xét xác ૮ɦếƭ Nam Cung Ngự Cảnh, do dự có nên báo cho hắn biết chuyện của sư phụ hắn, dù sao, trong lời nói của hắn đối hắn sư phụ rất tôn kính.
“Đây là cái gì?” Đang lúc nàng suy nghĩ, lại nghe thanh âm kinh ngạc của Nam Cung Ngự Cảnh vang lên. Thủy Dạng Hề cũng sát vào, thấy cổ của Nam Cung Ngự Vũ có một điểm đỏ rất rõ ràng, rạng rỡ loá mắt.
Thủy Dạng Hề lập tức khi*p sợ, điểm đỏ kia chính là “nhất chỉ liên” làm cho dồn Thục phi vào chỗ ૮ɦếƭ sao? Quả nhiên, quả nhiên Nam Cung Ngự Vũ cũng ૮ɦếƭ vào loại công phu này. Lại là Mộ Dung tỉnh.
Nhưng lần này làm ra thật trắng trợn, hoàn toàn khẳng định không ai có thể nhận được công phu này của hắn? Trong lòng Thủy Dạng Hề cười lạnh một trận, xem ra, nguyên nhân chân chính Thục phi ૮ɦếƭ, bên kia còn không có được tin tức. Lần này, lộ ra kẽ hở này, nàng có thể nắm giữ quyền chủ động một chút.
Thủy Dạng Hề luôn tự hỏi mãi, cuối cùng vẫn còn quyết định đem những hiểu biết liên quan đến Mộ Dung Tỉnh trong khoảng thời gian này báo cho Nam Cung Ngự Cảnh biết. Nay xem ra, Mộ Dung tỉnh xác định không cần đồ đệ này, sớm nói cho hắn, cho hắn sớm chuẩn bị cũng tốt.
Nàng vẫn chú ý phản ứng của Nam Cung Ngự Cảnh khi nghe xong, phát hiện chính là hắn xuất thần một trận, nhưng thật ra không có khác thường khác. Tư duy lại dị thường rõ ràng: “Nói như vậy, sư phụ ta cùng mẫu hậu nhất định là thoát không được quan hệ?”
“Ân? Sao nói như thế?” Nàng chính là nói những thông tin liên quan đến sư phụ hắn, cũng không nói sư phụ hắn cùng hoàng hậu có quan hệ như thế nào.
Nam Cung Ngự Cảnh đứng dậy, lôi kéo Thủy Dạng Hề theo hướng cửa ra nhà tù mà đi, nếu cái gì đều đã rõ ràng, liền không cần đứng ở cái loại địa phương này.
Một mặt đi, một mặt đối Thủy Dạng Hề nói: “Từ khi biết Nam Cung Ngự Vũ không an phận, ta vẫn phái người theo dõi hắn, từng phát hiện người của mẫu hậu đi tìm hắn, sau đó, nàng liền bị hắn thiết kế bắt giam.” Hắn chỉ nói như vậy một câu. Thủy Dạng Hề cũng không cần nghe những câu sau, trong đó lợi hại, suy nghĩ một chút liền biết được.
Nàng không khỏi giật mình, hoàng hậu ngoan độc quá, thật là một hoàng hậu lợi hại. Nói như vậy, mọi người bọn họ bất quá đều thành một cái quân cờ trên bàn cờ của nàng. Nàng đầu tiên là lợi dụng Thục phi có lòng tranh đoạt, khơi mào Nam Cung Ngự Cảnh cùng Nam Cung Ngự Vũ tranh đấu, mượn tay Nam Cung Ngự Cảnh bỏ nhất đảng Thục phi. Sau đó, lại dục lợi dụng Nam Cung Ngự Vũ phẫn hận, bắt nàng, bỏ Nam Cung Ngự Cảnh.
Thật sự là hoàng hậu cay độc, ngay cả con mình cũng không buông tha. Không biết mục đích cuối cùng của nàng là vì sao, Thủy Dạng Hề cũng không quản được nhiều như vậy. Bất quá, thật ra nàng đối “nàng” tính kế, làm cho trong lòng nàng thật là bất bình đến cực điểm, “nàng” khi nào lại thành con cờ trên bàn cờ chịu người khác bày bố, hừ hừ, chủ ý của hoàng hậu thật hay a.
Nghĩ, tính khí bướng bỉnh của Thủy Dạng Hề lại một lần bị kích ra, ánh mắt lộ ra một chút ý trào phúng, hảo, nếu muốn chơi, nàng Thủy Dạng Hề liền phụng bồi đến cuối cùng. làm quân cờ thì làm quân cờ, nàng thật thích quân cờ phản phệ kì thủ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc