Duyên Hề - Chương 52

Tác giả: Hề Lệ Sa

Thủy Dạng Hề cũng bất ngờ đối với kết quả không hề báo trước như vậy, hoặc là nói, cũng chưa có chuẩn bị tốt. Tuy rằng, nàng không phải không nghĩ tới, độc này sẽ có liên quan tới giang hồ nhân sĩ thần bí mà nguy hiểm kia. Dù sao, Mộ Dung Tỉnh có khả năng rất lớn là sư huynh của cậu, mọi việc xảy ra với cậu, nhất định hắn ta cũng biết.
Cho nên, nàng cũng không loại trừ khả năng chuyện cậu mất tích cùng hắn ta có quan hệ. Mà thời điểm cậu mất tích, cũng trùng hợp vào thời điểm nhạy cảm. Hơn nữa cậu đã nhắc nhở, làm cho người ta muốn không nghi ngờ hắn ta cũng không được.
Thủy Dạng Hề vuốt ve hai tay của mình, trầm trọng mở miệng nói: “Nói như vậy, điểm đỏ nhỏ này mới là nguyên nhân làm Thục phi ૮ɦếƭ? Nói cách khác, Thục phi quả thật là bị Gi*t ૮ɦếƭ xong mới treo lên.” Xem ra, phán đoán của nàng quả nhiên không sai.
Trương thái y gật gật đầu, lúc này, hắn cũng không thể nói gì hơn, sự khi*p sợ trong hắn cũng không nhỏ so với Thủy Dạng Hề. Chưa bao giờ nghĩ tới hàng loạt sự kiện gần đây thế nhưng lại liên quan đến một nhân vật như vậy, làm cho trong lòng hắn đã là trấn định giờ lại rối loạn. Giống như bèo trôi giữa dòng, chìm chìm nổi nổi, tìm không thấy điểm tựa.
Thủy Dạng Hề trầm mặc đem quần áo mặc chỉnh tề cho Thục phi, hiện tại không phải thời điểm nàng nên khi*p sợ, chi bằng nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Lần này không dám lại theo cửa chính đi ra ngoài, hiện tại, thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, chỉ có lựa chọn theo bên hông cửa mà chạy. Thục phi khi còn sống gần như là đứng đầu lục cung, nhưng hôm nay sau khi đã ૮ɦếƭ, toàn bộ trong cung chỉ là một mãnh lạnh lẽo, trừ bỏ thi thể của nàng ta, không thấy được đến nửa thân ảnh nào.
Cảnh tượng như thế, quả thật là đáng buồn. Bất quá, có lẽ cũng phải nói là trừng phạt đúng tội.
Thật vất vả, rốt cục trong lúc thần không biết quỷ không hay trốn thoát.
Thủy Dạng Hề nhìn sắc trời, thấy trời đã xế chiều, cây cột cao lớn, bị ánh trời chiều chiếu vào, làm nên cái bong kéo dài thật dài, lặng im không tiếng động, chỉ lưu một mảnh cô tịch.
Canh giờ cũng không còn sớm, nàng liền cáo biệt Trương thái y, một mình đi về phía cửa cung. Phát hiện ngày hôm nay, quả thật đủ làm nàng chấn kinh.
Lập tức trở lại Lâm thủy các, cũng không quan tâm đến ăn bữa tối. Chỉ lười biếng lệch qua trên chiếc giường êm ái, tự pha một ấm trà, đặt ở trong tay, lẳng lặng nhấm nháp.
Kỳ thật, người hạ độc đến tột cùng có phải là Mộ Dung Tỉnh hay không, còn cần phải suy nghĩ thêm. Hàng loạt sự kiện xảy ra gần đây, vô hình như là có một bàn tay ở sau lưng thao túng tất cả. Từ lúc nàng trúng độc, mọi chuyện cứ liên tiếp xảy ra, mà kẻ chủ mưu mọi việc đều nhắm về phía Thục phi cùng nhị hoàng tử.
Nghĩ đến, người nọ là muốn dồn Thục phi vào chỗ ૮ɦếƭ mới cam tâm. Nàng lấy tay chống đầu, nghiêng người nằm ở trên giường, tay phải để gọn tại bên người, tay vân vê sợi tơ thêu trên chiếc áo tơ tằm mềm mại, sóng mắt lưu chuyển, suy nghĩ có chút thấy hoảng sợ.
Dưới đáy lòng nàng âm thầm thở dài một hơi, vốn tưởng rằng tìm được hung thủ sát hại Thục phi, liền có thể đem bí ẩn cởi bỏ, ai ngờ nhưng lại mở ra một cái bí mật khác làm người ta hoang mang, thật đúng là làm cho người khác đau đầu. Nàng nhu nhu cái trán, thuận thế nằm xuống giường, khép hờ mắt, cẩn thận đem suy nghĩ sửa sang lại một lần.
Nhiều sự kiện như vậy, thế nhưng không có sự kiện nào liên quan đến hoàng hậu, có điểm không hợp lý. Nàng ta, không phải vẫn muốn Gi*t nàng sao, thất bại một, hai lần, chắc chắn sẽ có lần thứ ba. Bất quá, hiện nay giống như trì trệ không có động tĩnh.
Mà Vu Nhi mất tích, bây giờ cũng còn không tra được sự việc rõ ràng. Có lẽ Vu nhi chỉ là người đồng lõa, cũng có thể là một người bị hại.
Nhưng nếu thật sự mọi việc là hoàng hậu gây nên, thì khả năng Vu nhi làm đồng lõa sẽ cao hơn, nhưng mà nếu thật sự là đồng lõa, vì sao mọi việc làm xong lại vô duyên vô cớ lại biến mất, điểm này tựa hồ có mâu thuẫn, làm người ta thấy khó hiểu. Cho nên, nàng cũng không dám khẳng định, rốt cuộc mọi việc có phải hoàng hậu làm ra hay không.
Mà việc Hoàng Thượng trúng độc, làm cho người ta không thể không hoài nghi, người hạ độc nhất định phải là người trong cung. Mà hiện nay lại liên lụy tới một người võ công cao cường trong giang hồ, nếu nói hắn ta là người hạ độc, tất nhiên không phải không có khả năng.
Nhưng mà nàng - Thủy Dạng Hề cùng nhân vật Mộ Dung Tỉnh kia ngay cả nhận thức đều không có, không cừu không oán, sao lại mang đến họa sát thân như hiện nay. Còn nữa, Nam Cung Ngự Cảnh không phải ái đồ của hắn ta sao?
Nói như vậy, chẳng lẽ...
Vừa sắp nghĩ đến điểm mấu chốt, trên mặt lại truyền đến một trận nóng ấm, sau một lúc, liền chuyển đến đôi môi. Thủy Dạng Hề cũng không kịp phản ứng lại, sững sờ, mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cái người tàn sát bừa bãi ở môi nàng - Nam Cung Ngự Cảnh, hắn là khi nào vào được, nàng tại sao lại không biết?
Đột nhiên, trên môi truyền đến một trận đau đớn, nàng thở nhẹ một tiếng, có chút oán trách nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, tay không tự giác xoa xoa môi, hung hăng liếc mắt trừng nhìn hắn một cái.
Nam Cung Ngự Cảnh cười nói: “Ai kêu nàng không tập trung, đây là trừng phạt.” Tiếng nói nặng nề, lộ ra một cỗ mị hoặc không thể cưỡng lại, ánh mắt sáng, nhắn dùm sự quyến luyến trong lòng hắn.
Nói xong, lại cúi đầu phủ lên đôi môi của nàng, chậm rãi ʍúŧ vào, bá đạo nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Tay không tự giác di động khắp ở thân thể của nàng, cách lớp quần áo vuốt ve, khiến cho Thủy Dạng Hề thấy cả người ngứa ngứa, có chút khó nhịn.
Không biết từ khi nào, vạt áo của nàng đã muốn nới lỏng, lộ ra một mảnh da thịt phấn nộn trước иgự¢. Nam Cung Ngự Cảnh thế này mới buông nàng ra, ánh mắt mê ly nhìn nàng, cúi đầu nói: “Hề Nhi, ta nghĩ muốn nàng...” Thanh âm khàn khàn mê hoặc màng tai Thủy Dạng Hề.
“Nhưng mà, phu quân thâи áι, ta rất đói...” Thủy Dạng Hề thực vô tội nói, trong mắt chợt lóe lên sự giảo hoạt nhưng cũng không tránh được ánh mắt của Nam Cung Ngự Cảnh.
Nam Cung Ngự Cảnh hôn nhẹ ở môi nàng một chút, thở dài: “Hề Nhi quả nhiên là nhẫn tâm, nhưng mà vi phu cũng không nỡ cho nàng chịu đói. Vậy ăn cơm trước đi, sau muốn như thế nào, cũng phải đem tiểu trư như nàng ăn no đã.” Trong mắt đã tan mất sự mê ly, thanh tỉnh như thường, cẩn thận đem quần áo mặc chỉnh tề cho nàng.
Thủy Dạng Hề ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói: “Ân, phu quân là tốt nhất.” Ngữ khí lúc này tràn đầy ý tứ làm nũng, khác hẳn với bộ dáng lạnh lùng cao ngạo trong trẻo bình thường, hơn nữa lại chứa đựng phần nhiều thái độ của một tiểu nữ nhi. Làm cho Nam Cung Ngự Cảnh lại đem nàng ôm vào trong lòng, chặt chẽ ôm ấp.
Giằng co sau một lúc lâu, mới để cho hạ nhân mang đồ ăn vào.
Thủy Dạng Hề quả thật là đói bụng, một ngày hôm nay, trừ bỏ buổi sáng ăn một ít điểm tâm cháo loãng, ngoài ra còn chưa có ăn cơm. Vừa thấy sơn trân hải vị được mang đến đặt trên bàn, hai mắt liền tỏa sáng. Tinh thần lúc này chỉ tập trung vào ăn đồ ăn.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nàng sớm đã không giữ được hình tượng Thủy Dạng Hề tao nhã như lúc bình thường, bất giác sủng nịch cười, cũng chỉ có lúc ăn cơm, Hề Nhi mới có thể giống như trẻ con, không cố kỵ cái gì.
“Nam Cung Ngự Cảnh, chàng hiện tại có thể giải Thiên Ảnh điểm huyệt cho ta được không? Chẳng lẽ chàng thật muốn ta cả đời như vậy?” Thủy Dạng Hề miệng đầy đồ ăn, đầu cũng không ngửng lên nói chuyện với Nam Cung Ngự Cảnh, thanh âm có chút mơ hồ không rõ.
Bất quá, Nam Cung Ngự Cảnh cuối cùng cũng nghe được rõ ràng. Hắn nhìn Thủy Dạng Hề vẫn như trước vùi đầu vào mỹ thực, ánh mắt có chút phức tạp, hắn hiện tại trúng độc, công lực không còn bằng trước kia, nếu mà, Hề Nhi khôi phục, về sau sợ là muốn đuổi theo bắt nàng trở về, cũng bất lực, huống hồ hắn hiện tại...
“Ta hiện tại nhiều nhất có thể sử năm tầng nội lực, giải không được Thiên Ảnh điểm huyệt.” Hắn nói đây là sự thật, muốn giải Thiên Ảnh điểm huyệt, phải bằng mười tầng nội lực của hắn.
Nam Cung Ngự Cảnh có chút áy náy nói: “Hề Nhi, thực xin lỗi. Nhưng mà ta không hối hận. Cho dù hiện tại có thể giải, ta cũng không nghĩ giải.”
Thủy Dạng Hề chỉ nhìn hắn một cái, lại lẳng lặng nhấm nháp mỹ thực của chính mình. Kỳ thật, hắn là người có cảm giác không an toàn, bất quá, chuyện này coi như là do nàng tạo thành cho hắn. Aiz, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ a.
Nam Cung Ngự Cảnh có chút khẩn trương nhìn nàng, nói: “Hề Nhi tức giận?”
“Không, không có.” Thủy Dạng Hề lắc đầu, “Như thế nào có thể tức giận, không thể giải thì không thể giải. Thôi, ta cũng đã muốn có thói quen.” Như vậy, nàng chỉ có dựa vào chính mình mà từ từ giải điểm huyệt thôi. Hiện nay, công lực của nàng đã là khôi phục được một nửa.
Bữa cơm này, vì có hai người nói chuyện nên diễn ra cũng nhanh chóng.
Sau khi rửa mặt xong, Thủy Dạng Hề cảm thấy có chút bất an. Tuy rằng, nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh đã có quan hệ vợ chồng chi thật, nhưng đối với việc nam nữ thân mật vẫn thấy thẹn thùng như trước. Không có biện pháp, phương diện này, nàng vẫn có vẻ là một nữ tử bảo thủ.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nàng co quắp, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Hề Nhi đừng sợ, đây là việc bình thường. Ta sẽ nhẹ nhàng.”
Quay thân thể của nàng lại, nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, những cái hôn ngọt ngào, như mưa bắt đầu hạ xuống...
Ngoài cửa sổ, im ắng, chỉ có ánh trăng lộ ra nửa mặt, nhìn xuân sắc trong phòng, xấu hổ phải trốn vào bên trong tầng mây. Dấu đi ánh sáng hiện tại duy nhất ở nhân gian.
Một đêm triền miên, một đêm không gió, một đêm ngủ thật ngon.
Khi nắng sớm của ngày hôm sau chiếu đến trên mặt Thủy Dạng Hề, thì nàng đã ngủ quá lâu. Trên giường đã không có bóng dáng Nam Cung Ngự Cảnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã muốn lên thật cao, sợ là toàn bộ mọi người trong phủ cũng chỉ có nàng còn ở trên giường.
Bất quá, mọi người thấy việc này cũng không thấy lạ. Tính nàng tham ngủ, từ sau khi rơi xuống nước, chuyện này mọi người trong phủ cao thấp đều biết a.
Từ sau khi Vu Nhi mất tích, nàng vẫn không nha hoàn bên người, mọi công việc sau khi rời giường đều là chính nàng tự làm. Vừa mới rửa mặt chải đầu xong, liền nghe thấy Tống Nương bẩm báo, Trương thái y cầu kiến.
Trương thái y? Hôm qua mới gặp, hôm nay lại đến phủ, chẳng lẽ có phát hiện gì mới? Hôm qua suy nghĩ nửa ngày mới có chút manh mối, lại bị Nam Cung Ngự Cảnh làm loạn, vẫn cảm thấy như là đã quên điều gì trọng yếu, giờ nhớ lại lại không nhớ nổi điều đó là điều gì. Việc này thật làm đau đầu đến ૮ɦếƭ người.
Thủy Dạng Hề nói với Tống Nương: “Mau mời. Làm cho hắn ở thiên thính chờ một chút, một lúc nữa ta sẽ đi ra.”
Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Thủy Dạng Hề gần vào tới thiên thính, còn chưa kịp ngồi, liền hỏi thẳng vào vấn đề: “Trương thái y hôm nay đến đây, là có việc quan trọng sao?”
Trương thái y cũng biết Thủy Dạng Hề không phải là người câu nệ quy củ, cho nên cũng chỉ đứng dậy hướng Thủy Dạng Hề khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, nói: “Ngày hôm qua đã quên một việc quan trọng muốn nói, Tam Hoàng phi còn nhớ rõ ngày trước muốn tìm một tiểu cung nữ. Trải qua nhiều ngày, các chi tiết về nàng coi như là chung chung. Muốn uy Hi*p nàng, thật đúng là không có, vô thân vô thích, cô độc.”
Vị tiểu cung nữ kia, thật đúng là thiếu chút nữa đã quên. Đã nhiều ngày nay, nhiều sự tình bất ngờ cứ nuối tiếp đuôi nhau mà đến, thật đúng là làm cho nàng có chút ứng phó không được.
Cô độc sao? Thủy Dạng Hề cúi đầu nghĩ lại một chút, cô độc cũng tốt, nàng đỡ phải tốn công tốn sức tìm ra nhược điểm để uy Hi*p nàng ta, đó cũng không phải là thủ đoạn nàng thích sử dụng.
“Nếu như vậy, ta hôm nay liền tiến cung để gặp nàng ta, cũng không cần tiếp tục chuẩn bị thêm cái gì nữa, giảm đi không ít phiền toái. Đi đi.” Nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Trương thái y nhìn kia thân ảnh thản nhiên đi ra ngoài kia, mặt nhăn mày nhíu, cũng không thể không đuổi kịp a. Vị Tam Hoàng phi này, quả nhiên là làm cho người ta khó có thể nhìn thấu. Có khi, luôn cẩn thận, thận trọng từng tý một, mà có khi, lại quá mức tâm huyết dâng trào, tùy ý làm việc.
Nghĩ vậy, mục đích hôm nay của hắn rất khó có thể đạt được. Vốn muốn hỏi Thủy Dạng Hề có cái nhìn như thế nào về vai trò của Mộ Dung Tỉnh trong việc này. Hắn vẫn nhớ rõ, nàng từng hỏi hắn mọi sự kiện có liên quan đến Mộ Dung Tỉnh, chứ không phải là, nàng đã muốn sớm hoài nghi hắn?
Thôi, chờ xong việc với tiểu cung nữ kia lại hỏi cũng không muộn.
Giây lát, hai người đã đi tới ngoài cửa phủ.
Đã thấy Đông Ly Hạo cắm đầu đi tới, thấy Thủy Dạng Hề, cao hứng chạy đến trước mặt của nàng: “Tỷ tỷ...” Lâu ngày không thấy tỷ tỷ của mình, trong lòng cũng có điểm tưởng niệm. Liền cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Thủy Dạng Hề vừa thấy người tới là Đông Ly Hạo, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nói: “Hạo nhi lúc này hồi phủ, chẳng lẽ có manh mối gì?” Đối với Vu Nhi, nàng vẫn có chút để ý, dù sao, đây cũng là một nhân vật có vai trò tương đương mấu chốt.
Đông Ly Hạo nghe thấy, sắc mặt không khỏi mang một tia lo lắng, có chút ngưng trọng mở miệng nói: “Vẫn không có manh mối về Vu Nhi. Thật giống như thật sự đã muốn biến mất khỏi nhân gian. Bất quá, muội muội của nàng ta nhưng thật ra điều tra ra, là một tiểu cung nữ trong cung hoàng hậu. Nhưng mà, nàng ta cũng mất tích cùng ngày với ngày Vu Nhi mất tích.
“Theo đệ suy đoán, có thể là nàng ta cùng Vu Nhi chạy thoát, hoặc là, cũng có thể vô duyên vô cớ ૮ɦếƭ ở trong cung. Phỏng chừng, trường hợp đầu tiên có nhiều khả năng hơn. Bởi vì trong khoảng thời gian này, chúng ta còn phát hiện có một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm Vu Nhi.”
Thủy Dạng Hề hai mắt híp lại, một nhóm người khác? Sự tình càng ngày càng trở nên khó đoán. Bất quá, nàng nhướng mày cười, những kẻ ẩn giấu trong chỗ tối kia, cũng dần dần trồi lên trên mặt nước, ánh lên những gợn sóng, vòng vo ở trong nước.
Nàng nghĩ lại, chân tướng của sự việc lần này, nàng đã biết sơ sơ. Để có thể khẳng định ý nghĩ trong lòng. Còn cần một cái xác nhận nữa là được.
Rốt cục, khóe môi nhếch lên, mặt mày tươi cười, mềm mại, giống như có thể thổi tan cây bồ công anh, nhẹ nhàng từ trong tay bay lên, tiện đà bay về phía phương xa, không vương víu chi hết.
“Hạo nhi làm rất tốt, cần tiếp tục tìm kiếm Vu Nhi, tốt nhất có thể tìm được các nàng, bảo đảm bình an.” Thủy Dạng Hề phân phó đối với Đông Ly Hạo.
“Các nàng?” Đông Ly Hạo hỏi, “Tỷ tỷ là nói, không chỉ một mình Vu Nhi?”
Thủy Dạng Hề gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Cũng không nói thêm nữa, sự việc này, chi bằng làm cho chính hắn suy nghĩ, nghĩ vậy, liền phái hắn trở về hồng lâu.
Trương thái y đứng ở bên cạnh nhìn ý cười nhợt nhạt trên mặt Thủy Dạng Hề, nghĩ nàng đã muốn hiểu rõ mọi việc, liền tiến lên nói: “Tam Hoàng phi chẳng lẽ đã biết từ đầu đến cuối tất cả sự tình?” Hắn có chút tò mò, chẳng lẽ vừa rồi Đông Ly Hạo đã mang đến tin tức có chứa manh mối quan trọng.
“Cũng không sai biệt lắm,” ít nhất cũng biết hơn phân nửa, “Đi thôi, lần này tiến cung một chuyến, không thể không đi.”
Trương thái y thấy Thủy Dạng Hề cũng không có ý định nói chuyện, đành phải đi theo nàng hướng trong cung mà đi đến.
Ai ngờ, mới bước ra được vài bước, liền nghe thấy thanh âm của một nữ tử vang lên: “Đại tỷ dừng bước, đại tỷ, từ từ...” Thanh âm thanh thúy dễ nghe, như nước chảy trong khe suối, trong sáng mát mẻ.
Thủy Dạng Hề có chú nghi ngờ quay đầu lại, đã thấy một nữ tử đi tới phía nàng, dáng đi không nhanh không chậm, làm cho lòng người rung động, đầu hơi cúi, lông mày nhíu lại, làm nổi lên điểm sầu lo ở giữa, làm nổi dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Chờ nữ tử đến gần, nhìn rõ, mới biết là Thủy Dạng Tình, cũng khó trách đẹp như vậy.
Thủy Dạng Hề nghiêng mặt nhìn nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Muội muội có gì chỉ giáo?” Nàng không thích Thủy Dạng Tình. Tuy rằng rất đẹp, nhưng chung quy là thiếu một phần tự nhiên cùng linh khí, làm người ta tiếc hận. Còn có, đối với hai chữ “tiện nhân”, nàng đã nhớ kỹ trong lòng.
“Tỷ tỷ sao lại nói chuyện như vậy, muội muội không dám?” Thanh âm trầm xuống, tựa hồ lộ ra một tia run rẩy, cứ như là bị dọa đến như vậy. Khuôn mặt u sầu kia, cho dù dùng có trang điểm tinh xảo đến đâu cũng không thể che giấu được.
Thủy Dạng Hề nhìn khuôn mặt Thủy Dạng Tình nhu thuận cúi đầu trước mặt mình như thế này, đã không còn kiêu căng ương ngạnh như ngày xưa, chỉ còn lại sự mềm mại cùng khiêm tốn. Chắc là sự kiện Thục phi kia, nàng ta cũng ăn không ít khổ đi. Có lẽ, trải qua một chuyện như thế, cũng trở nên thành thục không ít.
Lại nghe nha đầu bên cạnh nói: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư là tới thay tướng gia thỉnh tiểu thư hồi phủ một chuyến. Ban đầu tướng gia định cho nhị thiếu gia đến, nhưng nhị tiểu thư kiên trì muốn tới, nói là trước kia không hiểu chuyện đắc tội đại tiểu thư, lần này đặc biệt hướng đại tiểu thư bồi tội, hy vọng đại tiểu thư đại nhân đại lượng, có thể không so đo.”
Thủy Dạng Hề nghe xong, trong lòng không khỏi khen, khá lắm nha đầu khéo miệng, một phen nói ra rất có đạo lý rõ ràng, đều là những câu chân thật.
“Đại tỷ, tiểu muội trước kia không hiểu chuyện, bây giờ đã hiểu được tội, mong rằng đại tỷ tha thứ. Trải qua biến cố lần này mới biết, tiểu muội nguyên lai làm sai nhiều chuyện như vậy.” Thủy Dạng Tình vẫn cúi đầu, thanh âm ôn nhu sợ hãi vang lên.
Thủy Dạng Hề nghe thấy vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng có một tia phản cảm: “Muội muội không cần để trong lòng, ta không cùng ngươi so đo. Chỉ không biết, phụ thân tìm ta có chuyện gì?”
“Điều này thì tiểu muội cũng không biết. Bất quá, hình như là có cái gì đó liên quan đến chuyện mẫu thân của tỷ tỷ, phụ thân nói là, lúc này nên nói rõ ràng với tỷ tỷ.” Có lẽ là nghe được hai từ “tha thứ” trong miệng Thủy Dạng Hề, trong mắt Thủy Dạng Tình có hơn một phần vui sướng, đầu cũng nâng lên một chút, trên mặt cũng nhiều ý cười hơn.
“Chuyện về nương của ta sao?” Đúng rồi, cái ૮ɦếƭ của Mộc Tư Khê vẫn là một dấu hỏi, làm sao đã quên chuyện này. Tuy rằng nhị phu nhân là hiềm nghi lớn nhất, nhưng trải qua đoạn thời gian trước kiểm chứng, lại tựa hồ tìm không thấy căn cứ chính xác chứng minh điều đó, như vậy, cũng nên đi tướng phủ một chuyến.
Lại đánh giá Thủy Dạng Tình vài lần, trầm tư một phen, đối với Trương thái y nói: “Ngươi đi trước đi, dược kia, ta ngày khác lại đi lấy. Hôm nay, trước hết là hồi tướng phủ.”
Trương thái y hướng nàng cung kính khom người, nói: “Tốt, hạ thần trước hết cáo từ.” Hắn cũng không phải người có phản xạ trì độn, tất nhiên là biết không thể để cho người khác phát hiện quan hệ giữa bọn họ.
Thấy Trương thái y đi rồi, Thủy Dạng Hề thế này mới cùng Thủy Dạng Tình lên xe ngựa, đi về phía tướng phủ.
Bên trong xe ngựa rất là hoa lệ, nhất định là xe ngựa chuyên dụng của tướng phủ. Bố trí có chút tinh xảo thanh tao lịch sự, hơn nữa ở giữa còn đặt một cái bàn vuông nhỏ tiểu, trên mặt bàn vuông được bao trùm bởi một cái khăn gấm ngăn nắp, ở trên bàn còn có một đĩa điểm tâm nho nhỏ.
Người có quyền thế, quả nhiên không giống với người thường, ngay cả xe ngựa đều có thể hưởng thụ như vậy.
Thủy Dạng Tình đem điểm tâm để tới trước mặt Thủy Dạng Hề, nói: “Đây là ta học theo nương, cố ý làm để bồi tội với tỷ tỷ. Tỷ tỷ nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Thủy Dạng Hề nhìn vẻ mặt thành ý của Thủy Dạng Tình, cũng không tốt cự tuyệt, đành theo ý nàng một chút, biểu hiện chính mình đã muốn không hề so đo cùng nàng.
Thủy Dạng Tình thấy Thủy Dạng Hề ăn, cười đến dị thường vui vẻ, chính mình cũng cầm một khối ăn vào trong miệng, trong mắt nồng đậm ý cười, một chút đắc ý, chợt lóe rồi biến mất.
Lại nghe bên ngoài một tiếng khẽ kêu: “Người trên xe ngựa xuống dưới!”
Lúc này, xe ngựa dĩ nhiên dừng lại, Thủy Dạng Hề nghe thấy tiếng kêu, vén rèm nhìn ra, đã thấy xe ngựa đi tới một cái ngã tư đường nhỏ bé duy nhất ở kinh đo. Mà Nguyệt Mộng lại chắn đón xe ngựa.
Thủy Dạng Hề hừ cười lạnh một tiếng, lập tức xuống xe, khinh bỉ nhìn Nguyệt Mộng nói: “Ta còn không tìm ngươi, mà ngươi đã tìm tới cửa. Mấy ngày nay, ngươi cố gắng trốn, làm cho thị vệ trong phủ cũng tìm không ra ngươi, một trong những tứ đại thị vệ của tam hoàng tử, bản lĩnh cũng quả thật không kém.”
Nguyệt Mộng bị những lời nói trào phúng của Thủy Dạng Hề, tức giận đến nhất thời nói không ra lời, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Thủy Dạng Hề, giống như hai con ngươi đều phải trừng ra: “Đều ૮ɦếƭ đến nơi, cũng chỉ có thể biểu hiện được khả năng võ mồm.”
Thủy Dạng Hề hai mắt nhíu lại, nói: “૮ɦếƭ đến nơi? Có ý tứ gì?” Trong lòng đã ẩn ẩn cảm thấy bất an, chẳng lẽ có chỗ nào sai?
Nguyệt Mộng khó có lúc nhìn thấy được vẻ bất an trên mặt Thủy Dạng Hề, trong lòng thỏa mãn đến cực điểm. Vẻ mặt âm ngoan tới gần nàng, nói: “Ha ha, Thủy Dạng Hề, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay đi. Ta không chiếm được, ngươi cũng mơ tưởng có được. Ta tình nguyện tự tay hủy hắn. Lần trước, coi như ngươi vận khí tốt, lần này, nhìn ngươi như thế nào chạy thoát? Ha ha ha...”
Thủy Dạng Hề nghe Nguyệt Mộng tiếng cười, cảm giác đầu có chút choáng váng, ý thức cũng bắt đầu tan rã, đây là có chuyện gì? Đầu của nàng rất đau, thân mình mềm mại ngã xuống, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Nguyệt Mộng, nàng ta khi nào thì...
Lại đã thấy Thủy Dạng Tình đi đến bên người, vẫn bộ dáng sợ hãi kia, vẫn là thanh âm ôn nhu mềm mại: “Tỷ tỷ, vừa mới trong điểm tâm trung có trộn ít rượu. Lúc này, không sai biệt lắm đã qua một nén nhang thời gian. Ta sẽ nói cho phụ thân cùng tam hoàng tử, ngươi bị ςướק đi.”
Thủy Dạng Hề nhìn khuôn mặt của Thủy Dạng Tình, nàng cuối cùng biết nàng vì sao không thể thích nổi khuôn mặt xinh đẹp như thế, vì nó quá mức dối trá, quá mức âm hiểm tính kế, xấu xí đến cực điểm.
Đã mất đi ý thức trong nháy mắt, vẫn lộ ra tươi cười, nụ cười, hết sức trào phúng, nụ cười, điên đảo chúng sinh, nụ cười, làm cho người ta không rét mà run. Nếu mà nàng lần này may mắn không ૮ɦếƭ, chắc chắn hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần.
Ánh mắt rốt cục chậm rãi nhắm lại, nặng nề ngủ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc