Cô thả mình trên chiếc giường êm ái, nghĩ lại chuyện đêm qua, xấu hổ quá đi mất, sao lại ᴆụng trúng tên kia vậy. Tắm, phải tắm mới gọt rửa được. Vừa cởi bỏ áo quần, cô thấy trên người mình toàn dấu vết, tên này cũng xấu xa quá rồi. Thôi thà mất trinh với trai trẻ còn hơn là lão già bụng phệ.Cô ngâm mình trong nước, ngước nhìn trần nhà. Mọi chuyện đã xong rồi, cuộc đời này ko thể tìm được người yêu thương. Mai mốt qua bên đó rồi, họ thương thì mình nhờ, chứ mà ko thương chắc cả đời này của cô sống trong nước mắt quá.
.....
Ngó vậy mà cũng đến ngày cô phải đi lấy chồng rồi. Người đến đón cô là trợ lý của họ Hứa chứ ko còn ai nữa, họ tệ vậy sao, rước dâu chỉ là trợ lý. Thôi kệ, giờ mình nằm trên thớt rồi, họ ưng băm hay vằm chi cũng mặc kệ.
Cô, ông, và ✓ú Huệ thêm 2 người hầu nữa được ở phòng vip trong khách sạn 5 sao, họ ở đây để 2 ngày nữa làm đám cưới. Mọi người thì nghĩ ngơi, còn cô đi quanh ngắm phố.
Sáng đó 1 đội ngũ đến khách sạn,trang điểm sửa soạn cho cô, cô được mặc áo cưới cổ điển của Trung Quốc,khăn trùm đỏ. Đến đón dâu là 1 dàn siêu xe 10 chiếc, thôi kệ, đám cưới lớn thế này cũng đỡ tủi thân cho cô.
Đây là 1 khu biệt thự riêng biệt, khá là rộng lớn, vệ sĩ đứng đầy xung quanh. Nhà cô qua đây giống như 1 mình 1 ngựa mà ra chiến trường vậy.
Cô được ông dẫn vào lễ đường, trao tay cho chồng cô, nghi thức được diễn ra theo truyền thống người Trung. Nghi lễ xong cô được bà mụ dẫn vào buồng tân hôn và chờ. Cô chờ muốn trẹo cổ và người đàn ông được xưng danh là chồng cô đi vào.
Anh gỡ mạng che mặt ra, cô trố mắt nhìn, mồm mở to hết cỡ.
- Là anh, sao lại là anh được chứ.
- Sao lại ko được là tôi.
Anh ngã người lên giường. Cô thì nhẩy cẩn lên vui sướng.
- Hay quá, ko phải lão già, ko phải lão béo bụng xấu xí.
- Lão già béo bụng xấu xí?.
Anh nheo mày, ko lẽ cô tưởng tượng anh ra đến vậy sao. Anh kéo cô lại, nằm đè lên người cô, tiến sát mặt cô.
- Không còn trinh mà dám gã vào đây sao?
- Bữa đó...là anh mà.
- Nếu ko phải tôi thì sao.
- Thà là mất trinh với trai trẻ, còn hơn là lão già béo bụng hôi mỡ.
Anh cười nhệch miệng.
- Ngây thơ, cô ko biết lấy lão gia của 1 gia tộc mà ko còn trinh thì bị xử lý thế nào ko?
- Ko, tôi ko biết, tôi xin lỗi, do lúc đó tôi say quá... tôi..
Anh ko nói gì nữa, anh bỏ ra ngoài, mặc cho cô dâu của mình ngủ trên chiếc giường rộng lớn.
Vứt hết mấy thứ lỉnh kỉnh trên đầu, thay đồ, cô chui vào chăn ấm. May quá, hôm đó cô đã mất trinh với... chồng cô.
.....
Mới 7h sáng, đã có người đi vào phòng cô, họ nói gì đó bằng tiếng Trung, cô ko hiểu. Họ kéo cô xuống tắm gội sạch sẽ và mang tấm drap đi đâu đó.
Họ đưa cô ra sảnh lớn, ở đây có chồng cô, 2 thanh niên, 1 người con gái và 1 bà lão. Người tùy tùng đi cùng ra hiệu cho cô phải chào. Xong họ cười nói gì với nhau đó mà cô ko hiểu, biết thế trước đó cô đi học tiếng Trung cho rồi.
- Ân Di lại đây.
- Dạ.
- Đây là lão phu nhân, đây là em thứ 2 của tôi là Hứa Mẫn Ngọc, kia là vợ chồng chú tư Hứa Mẫn Du.
- Vâng chào mọi người.
Họ cũng ngớ ra, ko hiểu gì. Cái cô thắc mắc là người thứ 3 đâu.
Họ nói chuyện xong ai đi đường nấy, Đình Phong đưa cho cô 1 người hầu biết 2 thứ tiếng cho cô dễ giao tiếp, em ấy là Tiểu Mai.
Mọi người đang nói chuyện gì đó cô không hiểu, có 1 người lúc sáng mang tấm drap của cô đi lại nói nhỏ gì đó với lão phu nhân. Mặt phu nhân biến sắc, chắc bảo mọi người đi đâu đó, mà họ di tản đi hết.
Lúc nãy lão phu nhân mới nhìn về phía cô. Bắt cô quỳ xuống.
- Tại sao ko còn trinh mà lại dám gã vào gia tộc này hả, thật vô phúc mà.
- Ko phải đâu lão phu nhân, con và lão gia trước đó đã... nên...
- Làm sao mà Đình Phong lại gặp cô trước hả, thật là láo quá...
- Thưa lão phu nhân, con nói thật mà, phu nhân có thể hỏi lão gia mà...
- Láo xược, người đâu gia hình.
- Lão phu nhân xin tha cho con, con nói thật mà, xin hãy hỏi lão gia...
Họ ko để cô nói thêm nữa, họ lôi cô ra nhà củi phía sau, lấy roi da đánh vào lưng cô rát rạt. Da cô ướm máu đỏ tươi, từ bé đến giờ 1 cái đánh nhẹ cũng chưa ai ᴆụng đến, vậy mà. Họ đánh đúng 10 roi và thả cô về.
Tiểu Mai làm vết thương cho cô mà xót xa quá, da giẻ trắng hồng thế kia, phụ nữ mà lỡ để lại sẹo thì sao chứ.
- Tiểu Mai ơi chị đau quá.
- Phu nhân cố lên để em làm vết thương, em từng bị đánh nên em biết cả tháng chưa lành.
- Tại sao chị lại khổ thế này chứ. Ngày đầu tiên làm dâu của cô đã là những trận đòn roi rỉ máu.
Cô khóc ấm ức, Tiểu Mai cũng khóc theo.
.....
Sáng hôm sau cô lại bị lôi đi và tiếp tục bị đánh, cho đến khi cô nói ra cô đã thất thân với ai.
Anh ngồi đó nhìn cô và chỉ uống trà từ đầu đến cuối.
- Xin anh, xin anh nói cho mọi người biết, người tôi thất thân là anh... tôi nói họ ko tin.
Anh ta vẫn ko nói gì, họ lại đưa cô về phòng.
- Phu nhân ơi, phu nhân làm thế nào đây, vết thương hôm qua lại thêm hôm nay nữa làm sao mà chịu được chứ.
Tiểu Mai khóc sướt mướt, lần này cô ko khóc nữa, cô cắn răng chịu đựng, tên đó... tên đó đúng là rất độc ác mà.
Đêm đó cô đã sốt rất cao, người cô run lên, trong mơ cô đã gặp ba mẹ mình và xin họ mang cô đi, cô đau đớn quá. Chỉ tội Tiểu Mai suốt đêm cho cô uống thuốc và lau mồ hôi cho cô, vất vả cả đêm ko chợp mắt được, cũng may cô đã hạ sốt.
Sáng nay họ lại tiếp tục lôi cô đi, Tiểu Mai đã quỳ gối xin họ rằng đêm qua cô bị sốt ko thể tiếp tục nổi đâu, nhưng họ cũng đã đánh Tiểu Mai.
Họ lại gia hình với cô, anh vẫn ngồi đó, dửng dưng như ko có gì, cô nhìn anh đầy căm hờn. Cô ko van xin anh nữa, mặc kệ họ làm gì làm, cô nhìn anh trân trân. Đánh đến roi thứ 4 thì cô ngất lun, ko biết gì nữa.
.....
- Phu nhân, phu nhân tỉnh lại rồi, em mừng quá...
Tiểu Mai lại mít ướt rồi, cô thấy lưng cô nóng quá, ko còn cảm giác gì.
- Chị ngất bao lâu rồi.
- 3 ngày rồi ạ. Lão gia đã đưa thuốc gia truyền cho phu nhân, nhanh thôi vết thương sẽ lành.
Tên độc ác đó, định vừa đấm vừa xoa sao.
Tiếng gõ cửa bên ngoài thu hút tầm nhìn của họ ra đó. Là.. là hắn.
- Phu nhân sao rồi.
- Thưa lão gia phu nhân mới tỉnh rồi ạ.
Hắn vào giường ngồi, hắn ngó cô, cô vẫn giả vờ nhắm mắt, hắn tiến sát lỗ tai cô thì thầm.
- Con gái mà dễ dãi quá thì phải chịu hậu quả thôi, cô hiểu chưa.
Cô cố nén giận xuống, hắn đi ra, dặn dò gì đó với Tiểu Mai. Đúng là tên đê hèn.
....
Đúng là thuốc gia truyền mà, sau 2 tháng vết thương của cô đã ko còn để lại sẹo gì nữa.
Có người đi vào và nói gì đó với Tiểu Mai.
- Phu nhân, lão phu nhân muốn gặp người.
Nghe đến chữ lão phu nhân, thân cô co lại, run lên. Cô sợ người đàn bà đó, sợ lắm, sợ giống như con trai bà ấy vậy.
- Con xin chào mẹ ạ.
- Um, khỏe rồi sao.
Lão phu nhân từ từ nhấp ngụm trà còn thím 4 Vương Mỹ Lan thì đấm Ϧóþ vai cho bà ấy.
- Nay cô được tha rồi, ko phải chịu hình phạt nữa, Đình Phong nó đã nói với ta. Từ mai cô bắt đầu học tiếng trung và luật lệ của nhà này đi.
- Vâng thưa mẹ.
- Mai sẽ có cô giáo đến dạy cho cô.
- Vâng thưa mẹ.
- Ta đi thôi.
- Dạ con chào mẹ.
Rồi xong phim, ko thoát được mà, lại phải học nữa rồi.
.....
- Thưa mẹ, con thấy thím ấy ko biết gì cả, lại còn dễ giãi thế kia, mẹ phải trị nghiêm vào.
- Ta ghét cái thể loại dễ giãi ấy lắm, kiểu gì ta cũng phải gia huấn nó vài lần mới được.
- Đúng mẹ ạ, nếu ko lại giống mẹ của Tiểu Bảo Bối ấy.
- Thôi đừng nhắc nữa.
Vương Mỹ Lan trúng ý, nên như được mở cờ trong bụng, lót tót đi theo lão phu nhân.
.....
Ngày nào cô cũng phải học học viết viết, rồi còn lạy phật hơn 2 canh giờ nữa. Nói thật chứ tiếng trung đọc thì dễ chứ viết nó cứ loạn xạ nháo nhào lên, nhức hết cả đầu.
Đang cắm đầu viết viết thì có bé gái ở đâu chạy lại kéo kéo váy cô. Cô ngồi xuống ôm cô bé.
- Chào bé con, con xinh quá, con đi đâu đây.
- Dì là vợ của bố con à.
- Bố con? Cái tên độc ác ấy hả.
- Dì ko được nói bố như thế, bố tuyệt nhất trên đời.
- À ko, dì đang khen đó mà nha, con tên gi vậy, sao mà xinh quá đi à.
- Con tên Tiểu Bảo Bối.
- Sao con lại chạy ra đây.
- Thím 4 bảo là dì sẽ rất ghét con, vì dì ko phải mẹ ruột nên ko thương con.
- Đâu có, con xinh vậy mà, dì rất thương Tiểu Bảo Bối nha, khi nào rãnh dì sẽ may váy cho bạn 乃úp bê của con nha.
- Thật ko ạ.
- Thật. Giờ còn đi chơi đi, dì còn bận lắm.
Cái cô thắc mắc là sao bé con này lại nói được Tiếng Việt.
- Phu nhân người ko cần thắc mắc đâu, mẹ của tiểu thư là người Việt mà.
- À, hèn gì, thôi học đây học đây, ko lại bị ăn đòn thì toi.
Những hành động nãy giờ đều được quan sát qua ánh mắt của thím 4, ánh mắt đầy mưu mô.