Anh (Cô) Không Phải Thức Ăn Trong Mâm Của Tôi Lâm Lung nghĩ rằng hôm nay chỉ là đến xem mặt mà thôi, cô cũng không mong chờ có thể gả cho anh chàng lính đặc chủng có sính lễ phong phú này. Vì vậy cô không rời đi giống như Long Tuyền dự đoán, l,q.đ mà còn thân thiết tiếp tục bầu không khí vừa rồi. Cô tò mò hỏi: “Có thể nói một ít chuyện về các anh không?”
“Rất khổ, rất mệt, rất nguy hiểm.” Liên quan đến đề tài có thể vi phạm quy định, Long Tuyền liền tiếc chữ như vàng. Vừa mở mồm trả lời liền nhả ra bảy chữ.
Lâm Lung nghĩ thầm: được rồi, cô nên thoả mãn với những gì anh ta vừa trả lời. Ít ra câu trả lời của anh ta không phải chỉ có hai từ: “Không thể”!!
Vì rất hiếu kỳ nên cô cả gan tiếp tục hỏi: “Câu trả lời của anh quá mức bao hàm rồi, không thể chi tiết hơn một chút sao? Em họ của tôi đang đi nghĩa vụ, sát hạch tân binh 6 môn thì rớt 4 môn, đầu tháng ba em ấy còn viết cho tôi một lá thư rất dài, cũng có nói rẳng rất khổ, mệt đến ૮ɦếƭ, còn mệt hơn cả việc suy nghĩ đi tìm cái ૮ɦếƭ!!”
Sát hạch 6 môn thì rớt 4 môn!! Viên Viện và Long Tuyền kinh ngạc, anh nhớ lại lần tập huấn khi bản thân vừa vào trường quân đội, dường như anh trải qua rất nhẹ nhàng, kể cả lần huấn luyện dã ngoại ở trấn Lôi Phong cũng vậy. Một ngày đi bộ hơn 100km* cũng không có vấn đề gì. L0Q3Đ Thôi, sát hạch tân binh sao có thể so sánh với huấn luyện khổ cực trong trường quân đội được, huống chi trước đây anh còn tập võ 5 năm. Nhưng… thi rớt 4 môn… cũng quá là khoa trương rồi, thật mất mặt.
*hơn 100km: nguyên văn là trăm dặm, mà 1 dặm = 1,609344 km nên mình để là hơn 100km.
Viên Viện thì trực tiếp thở dài: “Với thể trạng kém như vậy sao cậu ta có thể chui được vào đó?”
“Có quan hệ chứ sao.” Lâm Lung ném trả cho cô một ánh mắt “có vậy mà cũng không biết”.
“Là do cậu ta thao luyện chưa đủ. Ở đội chúng tôi, những người chịu tập huấn ngay cả thời gian viết thư cũng không có nên không có suy nghĩ vô ích về vấn đề còn sống hay ૮ɦếƭ.” Nói thì nói như vậy, nhưng Long Tuyền so sánh với thể trạng của Lâm Lung thì cũng biết em họ của cô đại khái là dáng vẻ gầy yếu như này, nên vội vàng bổ sung: “Những người có thể chất yếu ớt bẩm sinh có thể rèn luyện để cải thiện, cường độ không quá lớn là có thể chịu đựng.”
Thật ra thì trong lòng anh đang có một con người tà ác bổ sung thêm: tục xưng là thao ngoan sẽ ngủm*!!
*thao ngoan sẽ ngủm: câu này có hàm nghĩa là nếu huấn luyện với cường độ quá mạnh sẽ ngỏm củ tỏi ý ạ, nhưng vì đây là “tục xưng” nên mình sẽ k edit thoát nghĩa nhé ^^
Anh coi thường những binh lính đi cửa sau, nhưng lại không thể phê bình trước mặt họ. Nhịn!! l-q/đ Nhưng có lẽ anh vẫn nên đề nghị Lâm Lung để cho em họ cô ở đó hai năm rồi mau dẫn về nhà, đừng làm khổ mình và quân đội nữa.
“Đúng vậy, người trong nhà ai cũng lo lắng cho em ấy!” Lâm Lung vô cùng đồng cảm gật đầu, sau đó nói trong lớp tân binh cùng nhập học với cậu em họ có một người vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã ૮ɦếƭ. Hơn nữa cậu em họ này mới phẫu thuật mắt bằng tia laser, nghe nói có đợt khảo hạch chiến thuật động tác gì đó cần phải nằm rạp mò mẫm trong bùn nên rất lo mắt cậu sẽ không chịu nổi.
“Phẫu thuật laser được nửa năm là có thể làm lính, nếu đã như vậy thì sẽ không có vấn đề gì.” Long Tuyền trấn an nói, lại thuận miệng hỏi: “Lớp tân binh đó bị phân đến đâu rồi?”
“Hình như là đại đội súng máy, dù sao cũng là vác súng. Em ấy gọi điện thoại nói súng quá nặng vác không nổi, trong nhà đang muốn em ấy đổi sang đại đội xe.” Lâm Lung bĩu môi, dường như cô không hài lòng về cách đổi đi đổi lại này, còn nói không cần nhắc đi nhắc lại việc em họ cô làm lính để tránh việc bôi nhọ bọn họ.
Bôi nhọ…. Đúng là quá bôi nhọ!! Long Tuyền bực tức đến nghiến răng, tuy rằng nói rừng lớn thì loại chim nào cũng có, trong quân đội cũng không chỉ thuần một màu xanh lá cây* nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu. Nếu cậu đã không chịu nổi còn chạy vào làm gì?!! Quân đội không phải làng du lịch cho loại công tử không lý tưởng như cậu ta!!
*thuần một màu xanh lá cây: tức là chỉ có quân nhân yêu nước, quân nhân chân chính mà không có người đi cửa sau.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Long Tuyền mới chậm rãi trả lời: “Đại đội xe, không tệ, không khổ cực.”
“Nhưng em ấy còn muốn thi trường quân đội!!” Nét mặt Lâm Lung càng thêm bất đắc dĩ: “Em ấy muốn từ bộ đội rồi thi vào chuyên ngành súng bắn tỉa, nói rằng lớp đó lấy điểm văn hoá thấp.”
Sau khi Long Tuyền nghe xong thì nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, con quỷ ở trong lòng anh rống giận: l,q.đ Con mẹ nó!! Lão tử chưa thấy người nào đã làm phẫu thuật mắt còn muốn thi vào lớp bắn tỉa!!
Sau đó “xoảng” một tiếng, vẻ mặt anh trở nên bình tĩnh, nhưng ly thuỷ tinh trên tay thì đã tan xương nát thịt chỉ trong chớp mắt.
Hai cô gái bị doạ sợ, là một tay Ϧóþ vỡ ly thuỷ tinh dầy đấy!! Lâm Lung tranh thủ giải thích: “Cái đó… cái đó chỉ là ý nghĩ không thiết thực của một đứa bé mà thôi. Em ấy đã bị cả nhà phê bình giáo dục rồi.” Sau đó cô khẽ nghiêng thân thể, sợ hãi nhìn về phía Long Tuyền: “Anh đừng tức giận, tháng trước tôi đã mắng em ấy rồi.”
Long Tuyền nhìn nét mặt khi*p sợ của cô bé trước mắt cùng tư thế ngồi chỉ cần nhấc chân là có thể chạy trốn. Trong lòng anh không khỏi mềm nhũn, anh lại điều hoà hơi thở của mình, cố gắng thả lỏng giọng nói của mình chỉ vào thi thể ly thuỷ tinh nói: “Đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, đừng để ý.”
Anh nghĩ thầm, tốt nhất là đập tan ý niệm này của cậu ta, nếu cứ đi nhờ quan hệ như vậy mà rơi vào tay anh, anh nhất định sẽ quất ૮ɦếƭ!! Nhưng cũng không thể chỉ vì một binh lính sợ này sợ kia mà giận chó đánh mèo đến chị họ người ta được. Bình tĩnh, bình tĩnh…
Long Tuyền mặc niệm vô số lần “bình tĩnh”, sau đó dùng sắc mặt hoà bình hỏi: “Tại sao em họ cô lại muốn làm lính? Tại sao muốn thi trường quân đội?”
Lâm Lung rất muốn nói thật, rằng thành tích của em họ cô quá bình thường không thể thi vào trường đại học tốt, vì vậy muốn thi vào trường quân đội học chút tài nghệ rồi chuyển về đơn vị chỗ cha mẹ, lúc đó sẽ có cơ hội được một công việc trong biên chế. Nhưng lời đến khoé miệng lại là: “Ba em ấy là một quân nhân giải ngũ, hơn nữa em ấy lớn lên trong đại viện của bộ đội.” Đây không phải nguyên nhân, nhưng cũng là sự thật, vì vậy không thể coi là nói láo.
Cô vô cùng hoài nghi nếu cô nói thật, thì vị thiếu tá nhiệt huyết vì dân này sẽ lập tức vỗ bàn, lúc đó chiếc bàn này sẽ trở thành một thi thể khác.
“Anh thì sao? Tại sao lại thi trường quân đội?” Sau khi trả lời Lâm Lung liền kéo đề tài trở lại trên người đối phương, tránh cho việc anh sẽ quấn chặt lấy vấn đề binh lính đi cửa sau.
Long Tuyền trả lời nửa thật nửa giả: “Lúc còn nhỏ tôi được cảnh sát cứu, khi đó thấy họ mặc đồng phục liền cho rằng họ là Giải Phóng Quân nên hy vọng có thể theo đuổi bước chân của họ. Nhưng sau này học trường quân đội mới biết người cứu tôi không phải là quân nhân, nhưng lúc đó tôi đã không muốn cởi quân trang ra nữa rồi.”
Thật ra thì anh rất muốn trả lời vì “muốn bảo vệ quốc gia” mà đầu quân, nhưng lại cảm thấy nói như vậy thì hai cô bé trước mắt này sẽ không hiểu được hàm nghĩa chân chính của bốn chữ này nên mới nói những câu không có ý nghĩa như vậy.
Lâm Lung kích động nháy mắt, lập tức quên đi cái ly thuỷ tinh đã bị nắm vỡ, vô cùng cảm khái nói: “Lúc còn nhỏ tôi cũng được quân nhân cứu!! Đó chính là ân nhân cứu mạng của tôi, đáng tiếc tôi không thể tìm ra người ta, cũng không thể theo đuổi bước chân của anh ấy.” Cô tiếc nuối nói với Long Tuyền rằng cô cũng rất muốn làm lính. Nhưng từ năm lớp 10 cô đã không phát triển chiều cao nữa, ngay cả tiêu chuẩn của một văn công cũng không đạt. Thật bi thương…
Ba người lại nói về đề tài lính văn nghê, đây là đề tài tương đối thoải mái, cũng là chủ đề tán gẫu yêu thích của cả ba. Hơn nữa nội dung cũng tránh khỏi đề tài nhạy cảm kia. Nói chuyện không lâu sau thì không khí bắt đầu hài hoà, thậm chí Lâm Lung còn hỏi rằng tên của đối phương là từ đâu tới.
“Người nhà lấy tên này cho anh là vì “Long Tuyền kiếm*” sao?” Cô cảm thấy Long Tuyền giống như một cây danh kiếm, chỉ cần tuốt kiếm khỏi vỏ là ánh sáng chói lọi bắn ra bốn phía, vô cùng sắc bén.
*Long Tuyền kiếm: Long Tuyền Kiếm là một thanh kiếm rất quí của thời xưa, tương truyền rất bén, chém sắt như chém bùn. Theo sách Thống Chí: Lúc nhà Tấn chưa diệt được nước Ngô, có quan Thiếu phó Trương Hoa biết xem Thiên Văn, thường thấy giữa sao Đẩu và sao Ngưu có luồng khí màu đỏ tía. Luồng khí lạ đó là cái tinh của Bảo Kiếm Long Tuyền ở Phong Thành xông lên. Đó là cây kiếm gươm báu
"Cô là người đầu tiên nghe tên tôi mà nghĩ đến Long Tuyền kiếm, những người khác đều liên tưởng đến Long Tuyền Dịch - nơi trồng những cây đào mật."
*Long Tuyền Dịch là một quận thuộc thành phố Thành Đô, Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa. Phía tây của Long Tuyền Sơn có một dải đất là khu phát triển kinh tế kỹ thuật Thành Đô. Quận này có diện tích 558 km2 (nguồn: vi.wikipedia.org)
Ý anh muốn nói là cách nghĩ của tôi khác hẳn với người thường ư? Lâm Lung 囧, nghĩ thầm, anh với quả đào trắng nõn nà như nước trong veo tại Long Tuyền Dịch có cái lông quan hệ, anh giống như hột đào thì có, mà còn là hột đào sắt thép có đập cũng không nát!! l1q.đ Sau đó cô nói thẳng: “Trong thơ Đường có nói ‘Màu sắc Long Tuyền như sương tuyết, lưu ly ngọc hạp thổ liên hoa’*. A… Bảo kiếm thượng đẳng, kiếm khí bức người hẳn là loại cảm giác này.”
Long Tuyền thuận miệng bổ sung những câu thơ sau trong bài “Cổ kiếm thiên” mà anh yêu thích hơn: “Chính phùng thiên hạ vô phong trần, hạnh đắc chu phòng quân tử thân. Phi trực kết giao du hiệp tử, diệc tằng thân cận anh hùng nhân”**
* và **: Đây là những câu thơ trong bài thơ “Cổ kiếm thiên” của Quách Chấn. Mn muốn biết có thể lên gg search nhé ạ ^^
Nghe Lâm Lung dễ dàng đọc lên vài câu trong bài thơ Đường trong sách giáo khoa trung học nên anh càng thấy thiện cảm với cô. Anh nghĩ thầm: quả nhiên cô bé này dựa vào việc viết sách mà sống, kiến thức vô cùng rộng.
Lần này đến lượt Viên Viện 囧, cô bất đắc dĩ la hét: “Hai người đang nói cái gì vậy? Người hiện đại không nên hơi một tí là ngâm thơ, rất kỳ quái có biết không hả?”
Lâm Lung cười nói: “Bọn mình đang nói cổ kiếm Long Tuyền rất sắc bén sáng chói, khi không đánh giặc thì dùng để phòng thân, người anh hùng coi thường mạng sống chính mình, trọng tình trọng nghĩa đã từng sử dụng nó để cứu người trong lúc nguy nan.”
Long Tuyền nói, bản thân anh cũng hy vọng tên mình là Long Tuyền bảo kiếm. Đáng tiếc lúc đặt tên, cha anh chỉ nghĩ đến “Lò gốm Long Tuyền*” thời nhà Tống mà thôi, vì ông thích sưu tập đồ gốm sứ thời cổ.
*Lò gốm Long Tuyền: Các lò sản xuất men ngọc Long Tuyền được đặt ở phía Nam tỉnh Chiết Giang, bao gồm mười quận và hầu hết các lò được đặt tại Long Tuyền (龙泉), Qingyuan (庆元), Yunhe (云和), và Lisui (丽水). Long Tuyền có một khu vực với nhiều lò nhất đặt tại Dayao và Jincun sản xuất đồ sứ Long Tuyền với chất lượng tốt nhất trong các thời đại Tống, Nguyên và Minh. (nguồn: http://www.covattinhhoa.vn)
“A? Vậy nếu như anh mà có một người anh trai, chẳng lẽ lấy tên là ‘Long Lưu Điền’? Thật khó nghe?” Ai học khoa nghệ thuật học qua môn “Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc” đều biết, l1q3đ Lưu Điền và Long Tuyền là danh hiệu hai lò gốm anh em nổi tiếng của triều Tống. Lò gốm Lưu Điền được gọi là “Lò gốm anh”, còn lò gốm Long Tuyền thì được gọi là “Lò gốm em”.
Cô nương, cô lại phát hiện thêm một sự thật nữa rồi. Long Tuyền âm thầm lau đi một giọt mồ hôi, L1q.Đ bình tĩnh giải thích: “Tôi có một người anh trai, anh ấy theo họ mẹ, tên Lưu Điền, từ Lưu’ có vần ‘dao’ bên cạnh*.”
*Mình giải thích chỗ này 1 chút nhé. Từ Lưu 刘và từ dao 刀. Các b nhìn là có thể thấy được vị trí của từ dao nhé ạ ^^
A… Thật sự sẽ có người đặt tên như vậy ư. Lâm Lung im lặng.
Khi nói chuyện thời gian trôi qua thật nhanh, mặc dù Long Tuyền và Lâm Lung luôn có thể tìm được tiếng nói chung, nếu nói tiếp thì vẫn có thể tiếp tục đề tài, nhưng cách thức họ nói chuyện với nhau lại không hề nhiệt tình. Có lẽ hai người đều cảm thấy đối phương không phải là người bạn đời của mình.
Đúng lúc ấy thì điện thoại của Long Tuyền vang lên. Thật ra đó chỉ là tiếng chuông báo thức mà thôi, nhưng anh vẫn giả vờ phải nghe điện thoại nên đi tới một gốc đại thụ rồi quay đầu lại quan sát hai cô gái, nghĩ thầm sau khi anh đi ra ngoài thì hai người kia sẽ thảo luận về anh như nào.
Vì đã học môn khẩu hình nên anh có thể đoán được họ nói gì. l/q-đ Quả nhiên anh thấy Viên Viện đang hỏi Lâm Lung có hài lòng với lần xem mắt này hay không.
Lâm Lung trả lời là: “Không được. Anh ta quá cao, hơn nữa là dạng người bất cẩu ngôn tiếu lạnh lùng xa cách khiến người khác không có cảm giác thân thiện, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.”
Viên Viện phỉ nhổ: “Không phải cậu ghét bỏ anh chàng lần trước quá thấp sao? Còn nói cái gì mà quá mềm mại quá ẻo lả. Lần này là một anh chàng không thấp không bác gái lại cảm thấy ngoài phạm vi của nhu cầu. Thật là khó hầu hạ!”
“Mình đã nói chỉ cần cao hơn chiều cao trung bình tiêu chuẩn, ai biết được lại cao hơn nhiều như vậy. Cậu không cảm thấy lúc mình đứng cạnh anh ta như đang diễn vở ‘Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn’ sao? Anh ta là vương tử cưỡi hắc mã, mình là chú lùn, công chúa chưa xuất hiện.” Lâm Lung bất đắc dĩ biện giải: “Hơn nữa ba mình đã nói, mặc dù chiều cao không là khoảng cách, thế nhưng nếu có chênh lệch quá lớn thì cuộc sống vợ chồng rất có thể không cua đồng*…”
*Cua đồng: đây là một từ tiếng lóng bên Trung, có nghĩa chỉ những việc XXOO
Hơn nữa chiều cao chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi. Lâm Lung lại phân tích cặn kẽ: Long Tuyền không giới thiệu chi tiết về bản thân mình. Loại sĩ quan lính đặc chủng này, một năm tuyệt đối chỉ có một lần nghỉ, họ không thể so với thành phần tri thức ngày nghỉ còn có thể dành chút thời gian để về nhà. Chỗ ở của họ thường là vùng núi xa xôi, không cho phép về thăm người thân cũng không có nơi để cho người nhà theo quân, thỉnh thoảng lại biến mất để làm nhiệm vụ bí mật. Người nhà không biết anh ta đi đâu, đang làm gì, thậm chí không biết anh ta có an toàn hoặc còn sống hay không.
“Còn không biết anh ta có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không đấy. Thân thể mình còn không bằng một ly trà đâu. Nói thật, nếu là bạn trai của mình thì mình có thể thử chịu đựng cảm giác tịch mịch, nhưng anh ta chỉ là đối tượng hẹn hò mà thôi, nên không nhất thiết phải đâm đầu vào.” Lâm Lung cúi đầu nghịch cây quạt nhỏ trong tay, cảm xúc lập tức xuống dốc, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu như là anh lính đó thì mình đồng ý.”
Viên Viện vỗ lưng Lâm Lung, cắt đứt mộng ảo của cô: “Được rồi, đừng nghĩ về ân nhân cứu mạng kiêm mối tình đầu kia nữa. Tên tuổi địa chỉ trường học cái gì cũng không biết thì sao có thể tìm được anh ta, nói cũng không được mười câu, còn không bằng anh chàng này đâu đấy. Tình cảm yêu thích của cậu chỉ là ảo tưởng mà thôi.”
Thật ra Lâm Lung cũng biết đây chỉ là ảo tưởng, là một giấc mộng đẹp của bản thân mình. Nhưng cô không nhịn được mà so sánh đối tượng hẹn hò với người đàn ông trong trí nhớ. Cô đã không còn nhớ rõ tướng mạo của anh lính đó nữa rồi, chỉ nhớ rằng anh nói tiếng địa phương, dáng người thon dài, không quá đen, thời điểm không cười vô cùng nghiêm túc, nhưng khi cười lên thì bên má có một lúm đồng tiền, cánh tay bền chắc có lực, bước chân rất nhanh, là một người thân thiện mà có thể tin cậy…
Thôi xong, tại sao lại bắt đầu nhớ đến anh ta rồi!! Nếu như không quên anh ta thì chỉ sợ cả đời không ai thèm lấy cô!! Lâm Lung cảm thấy như có một đám mây đen đang bay tới nhẹ nhàng bao phủ trên đỉnh đầu mình.
Mà lúc này Long Tuyền cho rằng không cần tiếp tục nhìn nữa. Một cô gái văn nghệ yếu ớt mỏng manh, một cô gái uyên bác mềm mại, với anh mà nói thì cô là một cô gái khôn khéo có băn khoăn của thực tế, đáy lòng cô vẫn giữ lại vị trí cho một người đàn ông. Anh cảm thấy giữa họ không cần tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Cô là một cô gái văn nghệ nhiệt tình yêu thương mà lại có suy nghĩ lý tính nhạy cảm nên cô sẽ không có tình cảm vừa thấy đã yêu với đối tượng hẹn hò xa lạ; chắc chắn cô sẽ không vì người khác mà bỏ qua cuộc sống thư thích* của mình; sẽ không vô điều kiện làm quân tẩu chia sẻ chiến công với người chồng. Cô không coi trọng anh. Mà mặc dù anh có hảo cảm với cô, nhưng anh không thể tiếp nhận một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều không có tính kiên cường độc lập.
*thư thích: thoải mái, dễ chịu
Anh vừa suy nghĩ vừa bước trở lại chỗ ngồi, giả bộ tiếc nuối nói với hai cô gái rằng anh có chuyện cần đi trước, sau đó nhẹ nhàng kết thúc lần xem mắt này. Hai người cũng không nói có muốn liên lạc hay không, cả ba đều biết rõ đối phương không phải thức ăn trong mâm của mình nên không cần lằng nhằng lãng phí thời gian nữa.