Duyên Đến Khó Thoát - Chương 51

Tác giả: Thương Tố Hoa

Khó khăn ngoài ý muốn

Húc Nghiêu vẫn cố gắng chống cự, chống cự đến lúc người phục vụ đưa anh đến một căn phòng, anh lập tức bị đẩy vào.
Lúc này Lăng Vi nằm ở trên giường phát hiện ra có âm thanh lạ, khi cô nghe thấy âm thanh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Húc Nghiêu lảo đảo đi đến. Cô muốn đứng dậy, nhưng trên người không chút hơi sức, ngược lại trong cơ thể có một cỗ không khí nóng ran , cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng nhiên đến, Húc Nghiêu ở trước mắt biến thành vô số, cô dùng sức lay lay đầu, muốn thoát khỏi tình trạng này.
Húc Nghiêu dừng như té nhào bên giường Lăng Vi nằm, anh thở dài một hơi, cố giữ vững ý thức mà la lên: "Vi Vi tỉnh lại, Vi Vi, Vi Vi,...."
Khi tay Húc Nghiêu vỗ vào mặt của Lăng Vi, phát hiện trên mặt cô vô cùng nóng, anh nhìn bốn phía, muốn nhìn xem phòng vệ sinh ở đâu, nhưng phòng vệ sinh riêng của khách sạn này đã bị khóa rồi, mặc cho Húc Nghiêu gõ gõ mở của ra..
Lúc này trên người anh, thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cái loại cảm giác này cứ đánh tới tưng đợt từng đợt một, cơ thể anh không ngừng đau nhói, khiến anh có khát vọng muốn phát tiết ra ngoài.
Trên giường Lăng Vi bò xuống, cô ôm lấy thân thể của Húc Nghiêu, mặt ở trong иgự¢ anh cọ xát, thân thể cũng đong đưa theo, cô khẽ nói: "Húc Nghiêu, Húc Nghiêu, ôm chặt em....."
Cô vuốt ve cánh tay của anh, đặt trên иgự¢ mình, hy vọng được anh vuốt ve.
Húc Nghiêu khẽ nở nụ cười khổ, thân thể hai người chạm vào khiến anh có cảm giác thật thoải mái, đồng thời cũng khiến cho anh khổ sở khó nhịn, anh nhỏ giọng nói: "Vi Vi, trước thời điểm anh nổi điên, anh....". Anh còn chưa nói hết, tay Lăng Vi đã tuột xuống dưới chỗ kia...
Anh thở dài, biết câu nói kia của mình là không cần dùng đến rồi.
Cảm giác thoải mái bao trùm khắp cơ thể, rất nhanh đánh tan lý trí của anh, anh ôm lấy Lăng Vi đặt cô lên trên giường
Mà cô ôm lấy cơ thể to lớn của anh, đáp lại nụ hôn của anh, xâm nhập, môi và lưỡi dây dưa, loại cảm giác vui sướng không nói lên lời thật sự khiến người ta phát điên, cơ thể như đang đắm chìm trong bể bơi giữa mà hè, cảm giác thật sự rất thoải mái.
Giống như một đóa hoa mỹ lệ nở rộ, cảm giác đau đớn chính là loại cảm nhận đầu tiên, cô cười ngây ngốc. Hai người ôm nhau, giống như đang nhảy một điệu nhảy, khoái cảm từ trong cơ thể truyền ra bên ngoài, khiến hai người đều không thể tưởng tượng được.
Cả căn phòng tràn ngập mùi kích tình, hai người mệt nhọc thở dốc, mà thuốc ở trong cơ thể dường như còn chưa tan hết, chỉ một ít sau một trận kích tình lại bắt đầu. Lý trí bị lãng quên, cơ thể còn tồn tại dựa vào bản năng, hai người lần nữa triền miên, giống như cứ như vậy, mãi mãi.
Ngày hôm nay hình như quá dài nhưng hình như cũng khá ngắn.
Khi Lăng Vi tỉnh lại, cô thấy mình ở một nơi xa lạ, cô nhớ lại mình đến quán bar xem Tòng An, sau đó hình như cô uống một ly rượu, sau đó tất cả đều mơ hồ. Chợt giường bỗng nhiên chuyển động, Lăng Vi lo lắng run cả người, cô từ từ nhìn sang.. Là Húc Nghiêu. Mà anh cùng cô đang đắp chung một cái chăn mỏng
Lăng vi có thể cảm nhận mình đang Tʀầռ tʀʊồռɢ. Cơ thể, hơn nữa cơ thể giống như bị mấy bao cát đè nặng, loại cảm giác này giống như đau nhức đến mất cảm giác, cô giật mình tỉnh lại, lo lắng nói: "Chúng ta... Chúng ta làm?"
Húc Nghiêu gật đầu, Lăng Vi chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, cô chỉ vào Húc Nghiêu lại chỉ vào chỗ này, hỏi: "Anh có thể nói cho em biết có chuyện gì xảy ra được không? Tại sao em và anh lại ở đây, tại sao em không thể đứng dậy được?"
Húc Nghiêu ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói: "Mặc dù quá trình này xảy ra hơi nhanh một chút, nhưng mà đối với anh và em , như vậy là tốt rồi".
Lăng Vi ấn huyệt thái dương:\' tối hôm qua là em muốn anh hay là anh muốn em?"
Nghe cô nói vậy, anh cười khổ: "nếu như không có người dật giây, thì hai chúng ta không ai chủ động cả".
Trong tích tắc , Lăng Vi chỉ muốn kéo chăn vùi người vào trong đó, loại cảm giác này thật sự kỳ quái, cô không giải thích được tình huống này
Chợt cô nhớ tới chuyện gì: "Anh đến quán bả tìm Tòng An chính là ở đây sao? Cô ấy chắc chằn là người hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì". Không đợi Húc Nghiêu trả lời,cô lập tức đứng dậy tìm quàn áo, chỉ là cô không có phát hiện cô quấn chăn, khi cô cầm quần áo thay thì lại thấy Húc Nghiêu Tʀầռ tʀʊồռɢ, cô đỏ mặt ,ánh mắt nhanh chóng rời đi, sau đó vờ ra vẻ bình tĩnh nói: "em đi ra ngoài trước tìm Tòng An , anh mặc quần áo vào rồi ra sau"
Cô nói xong lời này, lại nghe được tiếng cười của Húc Nghiêu, mà cơ thể lại bị kéo vào trong lòng anh lần nữa: "Em còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây không, tình hình của chúng ta cũng là như vậy. Lúc ấy lời nói của em cũng giống hệt, chỉ là hôm nay anh đem em ăn sạch sẽ, mà em chống cự cũng không được". Cằm anh cọ cọ vào mặt cô, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng chỉ có cô là không rõ.
Khi đó anh mới trốn nhà đi, anh vừa mệt vừa đói, vừa đúng lúc gặp được Lăng Vi cùng Lăng Tuấn Dật đến Vân Nam du lịch, lúc ấy bọn họ đang ăn khoai nướng. Húc Nghiêu thấy vậy nên giật củ khoai trên tay Lăng Vi, sau đó vừa chạy vừa ăn như hổ đói, bởi vì chạy quá nhanh, anh không nhở nổi, lại bị nghẹn, chỉ có cảm giác khó thở , đầu óc choáng váng. Có người đỡ anh, dùng sức vỗ vỗ vào lưng anh, chờ cho hơi thở bình thường, anh mới liếc nhìn lên, là Lăng Tuấn Dật, còn cô bé kia lại đưa một bình nước đến nói: "Uống đi", không nói thêm gì chỉ đúng hai chữ.
Khi ấy anh còn trẻ nước mắt dâng lên, anh chưa bao giờ có cảm giác người xa lạ lại tốt như vậy, đây là kinh nghiệm tự làm tự chịu, anh phát hiện bản thân của mình thật quá ngây thơ. Sau này cô không biết, thời điểm hai người đi du lịch, Húc Nghiêu thường xuyên đi theo hai người, nhưng chỉ đứng xa không để họ phát hiện. Lúc ấy anh được huấn luyện, theo dõi, bản lĩnh trốn chạy đã được học tập, cho nên khi anh đi theo họ đến vườn bươm bướm, còn đi theo họ đến núi phượng Vĩ, lúc đó nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô--- trong lòng anh có cảm giác hâm mộ gì đó. Anh rất nhanh biết được thân phận của hai người, là thị trưởng Lăng và con gái của ông.
Lăng Vi không dám ᴆụng vào иgự¢ anh, cô bất đắc dĩ nói: "Anh có thể buông em ra không, nói thật, bây giờ em có chút rối, như vậy thật là kỳ, em cũng chưa có tưởng tượng sẽ phát sinh quan hệ với anh,nhưng nãy em tưởng tượng nếu là người đầu tiên em nhìn thấy không phải là anh, em phải làm sao...."
Húc Nghiêu hôn vào trán cô: "em sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, em là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ anh muốn che chở cả đời, nếu anh không có năng lực loại bỏ những nguy hiểm, đây chính là sai lầm lớn nhất của anh".
Lăng Vi cười một tiếng: "đều nói người đàn ông ở trên giường miệng ngọt như đường, thì ra anh cũng không có ngoại lệ". Cô không thể không thừa nhận cô đã có lòng tin, người đàn ông này sẽ che chở cho cô suốt đời.
Húc Nghiêu bất đắc dĩ giơ tay lên thề: "Anh nói là thật".
Mà bọn họ không biết, bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt. Nhà họ chung, nhà họ Âu, còn có đồng nghiệp của Húc Nghiêu, bạn học của Lăng Vi,đề tài lớn nhất của họ chính là đoạn video phát tán trên internet kia. Video quan hệ tình cảm của Lăng Vi và Húc Nghiêu truyền bá rộng rãi, ngành truyền thông chưa kịp phá hủy đã nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Bà Tôn sáng sớm đã đi tìm Phó Thanh Ngâm, bà ta cười hả hê mà đem đoạn video này cho Phó Thanh Ngâm xem, giọng cười vô cùng hả hê: "Tôi cũng sớm nói, con gái cô, đúng là trò giỏi hơn thầy, bộ dạng lẳng lơ này, thật là cùng cô không có khác biệt gì. Muốn quan hệ thì tìm một chỗ nào kín đáo mà làm,, lại còn bị chụp những cảnh bẩn thỉu này,....". Bà ta nói liên hồi, có thể nhìn thấy sắc mặt của Phó thanh Ngâm ngày càng tái nhợt.
Bốp một cái, Phó Thanh Ngâm tát một bàn tay vào mặt bà ta, bà ta sửng sốt vài giây, sau đó lại nói: "là con gái của cô không biết xấu hổ, cô làm sao lại trút giận lên người tôi, có giỏi thì đi quản lý con của mình đi, đừng tưởng rằng tìm đàn ông liền có thể lên giường".
Phó Thanh Ngâm ngả người lên ghế dựa, cao ngạo lườm bà ta: Im ngay cái miệng thúi của cô lại, làm sao? Vi Vi cùng Húc Nghiêu qua lại cùng nhau, bọn họ nguyện ý, mắc mớ gì tới cô? Chẳng lẽ cô cùng Tôn Như Hải không lên giường? Chẳng lẽ con dâu cô cùng Tôn Viêm Thần không lên giường?"
Bà Tôm ôm mặt đi ra ngoài,trước khi đi cười lạnh, liếc mắt nhìn Phó Thanh Ngâm một cái, cái ánh mắt sắc bén kia còn hiện lên vẻ đắc ý
Cùng lúc đó, Âu Chấn Gia cũng bị Diệc Trúc kéo đến nhìn xem đoạn video này, Diệc Trúc nhìn màn hình chậc chậc nói: "Đây quả là hình ảnh sống động , cả biểu cảm trên mặt họ cũng chụp phải, anh nhìn bộ dạng của họ này,,,,"
Âu Chấn Gia ôm cô, nói: "Em hâm mộ người khác làm gì, có anh ở đây còn chưa đủ à?"
Diệc Trúc nở nụ cười, mà tay của cô cũng mò vào áo anh, mò xuống phần eo, mà hung hăng nhéo một cái, thừa dịp anh buông tay, cô liền thoải mái nhảy xuống, mắt lạnh lùng nói: "Anh quan sát kỹ lại, cẩn thận nhìn xem, hai người họ có phải có chuyện hay không, theo lý thuyết mà nói sẽ không thể nào xuất hiện trường hợp này." cô nói ẩn ý: "Trừ phi có người cố ý hãm hại".
Cô liếc nhìn Âu Chấn Gia một cái, lông mi khẽ chớp: "Anh không nên đi xem cấp dưới của mình thế nào chứ, còn tôi đi thăm chị em tốt của mình, thuận tiện xem họ có cần giúp việc gì không, xem ra chuyện bọn họ phải đối mặt cũng không ít đâu. Haizz đúng là đôi uyên ương có số khổ mà"
Lúc này một bé nhỏ nhỏ chạy đến, ngọt ngào gọi: "Ba mẹ muốn đi đâu, con cũng đi, con cũng đi". Bé nhỏ cọ cọ vào lòng Diệc Trúc.
Diệc Trúc cũng đã quen cùng đứa bé này thân thiết, cô sờ sờ đầu bé, bất đắc dĩ nói: "Mẹ cùng ba muốn đến thăm dì Lăng Vi và dượng Húc Nghiêu, con còn nhớ không, nếu nhớ được, mẹ sẽ dẫn con đi".
Bé nhỏ mắt sáng ngời, vui mừng khoa chân múa tay nói: "Con biết, mẹ nói bọn họ sẽ sinh cho con một cô vợ"
Cơ thể Âu Chấn Gia khẽ lung lay: Diệc Trúc dạy đứa nhỏ vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc