Còn chưa đến nhà họ Chung, Lăng Vi liền nhận cuộc gọi của Tòng An, bên kia vang đến là tiếng nhạc ồn ào, còn có tiếng vang: "thêm một ly". Lại nghe Tòng An nghẹn ngào nói: "Vi Vi, nói cho tớ biết, tớ phải làm gì bây giờ?" . Cô nói chuyện còn kèm theo tiếng đổ vỡ, còn có tiếng chửi rủa của những người khác.
Biết Húc Nghiêu và Du Bá Niên cần phải nói chuyện, Lăng Vi chỉ có thể hỏi địa chỉ nơi ở của Tòng An, sau đó đi đến. Dù sao cũng từng là bạn tốt nhất, cho nên cô không thể nào bỏ Tòng An một mình ở quán Bả, nhưng mà cô cũng nhắn một tin nhắn cho Húc Nghiêu, sợ anh lo lắng.
Ở trong một góc quán bar, Lăng Vi thấy được Tòng An đang ngồi một góc trong sofa, mà cô hình như vừa trải qua chuyện gì đó. Trên bàn là vài vỏ chai rượu, chỉ thấy Tòng An cầm vỏ chai rượu lảo đảo, muốn phục vụ mang rượu tới
Lăng Vi nói phục vụ đổi ly rượu thành ly thuốc giải rượu.
Khi Tòng An thấy người ngồi bên cạnh mình là Lăng Vi, thì ngẩng đầu lên, có thể thấy cả mặt đều là nước mắt, cô cố tình nở ra nụ cười cứng rắn nói: "Vi Vi, cuối cùng cậu cũng đến, chỉ có cậu chịu đến với tớ". Đang nói chuyện liền ôm cô , sau đó ở trên vai cô mà khóc nức nở.
Lăng Vi do dự một chút, cuối cùng cũng vỗ vai Tòng An, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tòng An im lặng, cả người run rẩy, sau đó khẩn trương nói: "Không... Không được, Van cầu anh để em giữ lại đứa bé, đứa bé chỉ là của một mình em, không có quan hệ gì với anh. Nói chỉ là của một mình em... Viêm Thần... Cầu xin anh".
Tòng An nói ra những lời này khiến Lăng Vi khi*p sợ, cô từ từ đỡ Tòng An dậy, nhỏ giọng hỏi: "Tòng An cậu có con rồi hả? Tại sao cậu lại không cẩn thận như vậy, có em bé rồi mà còn uống rượu, cậu đang tự làm tổn thương mình và bé đó biết không?"
Tòng An nhìn chằm chằm Lăng Vi, nhất thời tỉnh táo lai, cô ta nở nụ cười lạnh:\' Ha Ha, đứa bé? Nó bây giờ ở trong bụng tôi, nhưng mà có thể ở được bao lâu , ba nó có thể cho nó sống sao? Còn không bằng để tôi uống rượu cho ૮ɦếƭ đi, để hai mẹ con tôi có thể sống ૮ɦếƭ cùng nhau".
Lời này dọa cho Lăng Vi sợ hãi, cô hận không đánh cho Tòng An tỉnh táo lại, người này thật sự là hồ đồ mà. Cô nắm lấy vai của Tòng an, để cho cô ngồi thẳng lên, sau đó hỏi: "Tòng An, cậu tốt nhất là nói cái gì mà đứa bé này không giữ được, là Viêm Thần nói với cậu chuyện gì?"
Nụ cười cô ta chua chát: "Cậu biết, Viêm Thần vẫn luôn thích cậu mà, tôi chỉ là vật thay thế. Bây giờ cậu trở về, vật thay thế là tôi đây cũng phải lùi về vị trí của mình rồi. Đúng, tôi nên biết thân biết phận mà rời đi, tốt nhất là đi thật xa, để anh ta không thể thấy tôi được nữa,,,,". Tâm tình của cô ngày càng kích động, nắm lấy tay cô, dùng sức an ủi, nhẹ nhàng vỗ.
"Cậu biết không, Vi Vi. Tôi hận cậu, tại sao cậu lại quay về, cậu vừa về, Viêm Thần hoàn toàn thay đổi. Ngày trước, anh sẽ nhìn vào mặt tôi, nhưng bây giờ, ngay khi anh ấy biết tin tôi mang thai cũng chán ghét, anh nói anh không muốn đứa bé này ra đời".
"Bời vì đứa bé này không có được tình thương của ba nói, nhân lúc nó còn chưa thành hình đã muốn phá bỏ, tránh sau này sẽ gây ra hiểu lầm cho mọi người. Tôi hiểu được, anh dịu dàng chăm sóc, đều là nghĩ tôi thành cô, còn đứa bé, chỉ là anh không thể gánh được gánh nặng này. Nhưng tôi không muốn, Vi Vi, đây là con của tôi, đây là điều hy vọng lớn nhất của tôi"
Nghe cô nói những lời này, Lăng Vi xúc động: một người phụ nữ si tình đến mức này, làm sao có thể chịu được đả kích bị người đàn ông vứt bỏ. Chỉ tiếc là cô không thể làm được gì, chuyện của Tòng An và Viêm Thần, thì phải do chính bọn họ giải quyết,. Cô là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng ngoài nhìn mà không nên nhúng tay vào.
Lúc nhân viên phục vụ đem thuốc giải rượu mà Lăng Vi dặn tới, Tòng An thấy thế, người đứng thẳng dậy, cười híp mắt nhìn chằm chằm Lăng Vi nói: "Có rượu rồi, Vi Vi,c húng ta uống rượu thôi. Đang nói chuyện, cô ta đem uống ly rượu kia một nửa, sau đó đưa đến trước mặt Lăng Vi nói: "Vì... Vì cuộc sống khổ sở.. Cạn ly".
Lăng Vi nhìn ly rượu , Tòng An giống như là muốn trút giận vào ly rượu , nói: "Vi Vi, uống rượu, uống rượu...."
Đều nói người uống rượu khi say đều không có lý trí, khi nổi khùng lên thì không ai có thể ngăn cản được, Lăng Vi chỉ có thể nghe theo mà uống....
Nhìn Lăng Vi uống hết ly rượu kia, Tòng An từ từ để ly xuống, rượu trong chén cô ta chưa hề động đến, sau đó nhìn Lăng Vi từ từ ngã xuống ghế sòa. Thấy thế , cô ta mới gọi phục vụ đem Lăng Vi đến phòng phía sau khia, có một người đàn ông cường tráng đang chờ cô ta, đảm bảo cô ta được phục vụ sướng như tiên,
Nhìn Lăng Vi hôn mê, Tòng An thở dài, bà Tôn cũng thật là độc ác, khiến người ta như vậy, làm sao còn mặt mũi nào mà ở đây.
Nhìn phục vụ ôm Lăng Vi đi, trong lòng Tòng An cũng trống rỗng, cô nhớ đến lúc hai người còn đi học, mình và Lăng Vi như hình như bóng, hai người cái gì cũng chia sẻ với nhau, khi đó dù cô không cam lòng, nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua Lăng Vi nói hai người sẽ làm bạn tốt cả đời, lời này thật buồn cười, tình địch, đối thủ cạnh tranh có thể làm bạn tốt mãi mãi dao? Ha ha, cô ta cười lên, chỉ là trong lòng lại có chút lo lắng, khiến cô phải gọi người phục vụ kia lại.
Đang do dự, thì có người nói cho Tòng An là Tấn Húc Nghiêu đang đến quầy rượu bên này, Tòng An khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Từ cửa sau mang cô ta đi, nghe lệnh tôi, không được cho kẻ nào ᴆụng vào cô ta, nghe chưa?"
Tòng An hướng về phía Lăng Vi cười: Vi Vi, đây coi như là tôi trả cho cô một phần tình nghĩa đi, từ nay về sau tôi không nợ cô, cũng sẽ không nương ta với cô.
Qua không lâu, bóng dáng của Húc Nghiêu xuất hiện trước mắt, anh níu mày, biết vì sao Lăng Vi đến đây . Nhưng anh nhìn quanh thì không thấy Lăng Vi đâu, chỉ có thể hỏi người đàn bà này.
Tòng An nở nụ cười: "tới uống một ly, sau khi uống xong, tôi liền nói cho anh biết Lăng Vi ở đâu"
Húc Nghiêu lạnh nhạt nhìn: "cô tìm Vi Vi làm gì?"
Đang nói chuyện anh cầm cái chén trên bàn, rồi nói: "Cái này Lăng Vi đã uống rồi? Cô để cho cô ấy uống? Trong rượu có vấn đề".
"Ha ha, Tấn Húc Nghiêu, không ngờ anh đoán đúng. Đúng vậy, công chúa uống rượu độc, bây giờ đã được đưa đến một nơi không ai biết, anh không phải muốn biết cô ta ở đâu ư, vậy thì được, anh uống ly này". Tòng An đem ly rượu trộn lẫn với thuốc , sau đó trước mặt Húc Nghiêu khuấy đều
Húc Nghiêu ngồi xuống đối diện cô ta:\' đuôi hồ ly của cô cuối cùng cũng lộ ra, kể từ khi Vi Vi trở về cô vẫn luôn tìm cách hãm hại cô ấy"
Tòng An thờ ơ mà nhún vai: "Anh cũng đã nhìn thấu mục đích của tôi, vậy tôi cũng không cần phải che giấu rồi, tôi hận cô ta. Năm đó cô ta rời đi, tôi vô cùng vui mừng, tại sao cô ta còn phải trở về, ςướק đi hạnh phúc của tôi?"
Người không có bản lãnh giành giật hạnh phúc mới nghĩ rằng bị người khác ςướק đi, lại nghĩ rằng cái bất hạnh của mình là do người khác mang tới. Húc Nghiêu nghĩ như vậy, nhưng mà anh không muốn nói , ngộ nhỡ chọc giận cô ta, khiến cô ta không nói Vi Vi đang ở đâu cho anh biết thì sao.
Tòng An khiêu khích liếc nhìn Húc Nghiêu: "chỉ cần anh uống ly này, tôi đảm bảo để anh nhìn thấy cô ta. Nhưng nếu anh không muốn, vậy tôi cũng không thể đảm bảo cô ta biến thành cai gì? Vũ nữ thoát y trong quán bar, hay bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần?....
Húc Nghiêu nghiêng người , vẻ mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được: "Cô thật muốn ép người ta đến chỗ ૮ɦếƭ sao? Lợi dụng nhược điểm hại Vi Vi? Cô có thể yên ổn mà cùng Viêm Thần sống cùng nhau sao? Nếu cô tính toán mình mãi mãi sống trong giấc mộng của chính mình, thì tôi nghĩ cô thật sự có thể".
Sắc mặt của Tòng An không tốt, nhưng cô ta vẫn mỉm cười chống đỡ: "Anh vẫn quá ngây thơ hay là quá thông minh, ai có thể chứng minh Lăng Vi mất tích có liên quan đến tôi? Viêm Thần làm sao có thể biết? Cho dù anh nói cho anh ấy biết, anh xác định anh ấy sẽ tin sao, anh ấy luôn xem anh như kẻ thù. Nhưng mà, anh thật sự rảnh rỗi có thể ngồi đây nói chuyện với tôi, an toàn của Lăng Vi anh không để ở trong lòng sao? Anh không muốn biết cô ta ở đâu sao?"
Huc Nghiêu thở dài một hơi: "ba năm trôi qua, mà thủ đoạn của cô vẫn như vậy, anh Phỉ Thúy".
Nghe được câu này, nháy mắt Tòng An cứng đờ: "anh nói bậy bạ gì vậy?"
Đây là 1 phần chân tướng Du Bá Niên nói cho anh biết, người có 乃út danh này vẫn luôn đi nói xấu Lăng Vi, ngoài Mộ Tòng An ra thì còn có thể là ai, có ai lại căm hận Lăng Vi đến vậy, và cũng có ai hiểu Lăng Vi như vậy. Trước đây anh đã cảm giác cô gái này không đơn giản, lo lắng sẽ làm hại Vi Vi, nhưng anh cũng không đoán ra được anh Phỉ Thúy sẽ là cô ta
Nghĩ như vậy, anh cầm ly rượu: "Bạn cũ, quay đầu lại đi, trước khi mọi chuyện lớn hơn hãy dừng lại, nếu cô thật sự yêu Viêm Thần, hãy dùng mưu kế của mình mà đi chinh phục anh ta, cảm hóa anh ta, đừng có dùng mưu kế mà đi hại người". Nói xong anh uống cạn ly rượu mà không hề do dự, tính toán trước khi thuốc có tác dụng , anh nói: "Tôi đã làm theo yêu cầu của cô, bây giờ có phải cô nên thực hiện lời hứa của mình không?"
Giờ phút này Tòng An ghen tỵ, ghen tỵ người đàn ông này dám vì Lăng Vi mà trả giá, cô không biết rốt cuộc cô sai ở điểm nào, tại sao mọi quan tâm đều bị Lăng Vi chiếm lấy , mà cô cuối cùng vẫn thất bại. Lúc phục vụ khiêng Tấn Húc Nghiêu đi, Tòng An cầm điện thoại gọi cho Viêm Thần
"Alo". Giọng nói của Viêm Thần có chút mệt mỏi.
"Tòng An, có chuyện gì, nói nhanh đi, anh còn đang bận việc". Anh ta thúc giục
Giờ phút này Tòng An có chút do dự, hai tay nắm chặt: "Viêm Thần, em có thai rồi...."
Quan hệ của họ thành lập dựa vào mưu kế, Tòng An có thể thiết kế vô số lần ngoài ý muốn khiến cô mang thai, nhưng cô không thể không để ý đến thái độ của Viêm Thần, vào thời điểm anh phát hiện ra cô yêu thương anh, như vậy thì mối quan he sẽ không bền chắc , lú anh biết tin mình có con, liệu anh có đồng ý gánh vác trách nhiệm không?
Bên kia Viêm Thần im lặng một lúc, Viêm Thần không có khả năng chấp nhận đứa bé này, Tòng An nở nụ cười lạnh lùng: "Lừa anh thôi, dọa anh sợ rồi sao?"
"Em đùa quá đáng thật... Đúng rồi, ngày hôm ấy anh thật sư không cố ý,anh,....."
Tòng An vừa khó vừa cười: người đàn ông này, cuối cùng là ngây thơ hay tàn ác.