“Chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Húc Nghiêu nói xong cúi người xuống, rất lịch sự đưa tay mời Lăng Vi.
Lăng Vi vươn tay định để lên, chỉ là nửa chừng thì thu tay, cười hỏi: “Một khi tôi đưa tay cho anh nắm, anh có thể bị đè ૮ɦếƭ đấy, anh lo liệu nổi không?”
Húc Nghiêu gật đầu đồng ý, giây kế tiếp bỗng nhiên “bốp” một tiếng sau đó tay truyền đến cảm giác đau --- xem ra, Lăng Vi quả thật rất nghiêm túc.
Nhưng anh vẫn thong thả cười, kể từ khi rời khỏi quán cà phê, cô đối với anh vẫn không mặn không nhạt, mặc dù cô nghe lời chịu về nhà anh nhưng hai người căn bản không nói với nhau được bao nhiêu câu. Dù sao trong lòng cô đã có bóng ma, nếu không rõ ràng xem chừng hai người khó mà tiến thêm bước nữa. Vì thế, Húc Nghiêu đã tốn không ít tâm tư để chuẩn bị hoàn cảnh sao cho hai người hòa hợp hơn. Vừa đúng lúc hôm nay Âu tổng về làm, anh có thời gian để xử lý chuyện này giúp cô rồi.
Mục đích Húc Nghiêu lái xe lúc này là vì bây giờ không phải giờ cao điểm, nên đường đi rất trống trãi.
Lăng Vi nhìn con đường, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhất là khi nhìn thấy tòa cao ốc của chính quyền, trí nhớ trong khoảnh khắc đó tuông trào ra như thủy triều.
Lúc còn rất nhỏ, cô đã từng hỏi ba: “Ba, ba làm việc ở đâu vậy?”
Khi ấy Lăng Tuấn Dật nói: “Con thấy tòa cao ốc kia không, ba làm ở đó, Vi Vi ngoan, ba tan việc lập tức đến đón con đi chơi…”
Cô nhớ rất rõ, từ lầu hai nhà cô nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy tầng năm của tòa cao ốc chính phủ, mà phòng làm việc của ba cô lại nằm ngay tầng đó, nên khi còn nhỏ cô rất lo lắng, sợ ba nhìn thấy cô ở trong phòng phá tài liệu của ông.
Hàng xóm nhà cô cũng không có nhiều cô chú, họ đều giống ba làm việc ở đó, thường xuyên đến nhà làm khách, bàn công việc với ba. Lúc đó cô sẽ chạy ra ngoài tìm mấy người bạn đi chơi, cô rất được mọi người hoan nghênh, chỉ là khi đó cô không biết họ tốt với cô chỉ vì quan hệ của ba cô, cô nghĩ mình được mọi người yêu thích nên rất vui. Vì thế cô cứ kể cho ba mẹ nghe rất nhiều, nào là dì Mạc nhà cách vách tặng cô một con 乃úp bê, chú Trương dẫn cô đi đâu đó… Khi đóng cửa lại, cô không rõ ba mẹ nói cái gì, chỉ nghe loáng thoáng vài câu “bọn họ bây giờ thủ đoạn ngày càng cao tay, không hối lộ được người lớn thì đi tìm cách với trẻ con…” Lúc bấy giờ cô vẫn không biết hối lộ là cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy, đồ đạc của cô chú kia cho mình không nên tùy tiện lấy. Thật không ngờ sau cùng người lấy loạn đồ không phải là cô, mà là người cha anh minh cơ trí nhất của cô.
Nhớ đến đây, mặt cô dần tối sầm lại, đề phòng hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Húc Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, để gió lùa vào, anh thong thả nói: “Đã có tin xác định, thứ hai sẽ bắt đầu bán đấu giá căn nhà cũ của cô. Đây cũng không phải lần đầu tiên đem ra đấu giá, qua tay trung gian rất nhièu lần rồi nhưng vẫn bị phong kín. Mà thân phận của cô hơi bị đặc biệt, nếu lấy danh nghĩa của cô mua lại, chỉ sợ vấn đều thủ tục khó qua được.”
Điểm này Lăng Vi cũng đã nghĩ qua, bởi vì cô là người thân của Lăng Tuấn Dật, cho nên lúc tham gia đấu giá khẳng định khó thoát khỏi phiền phức, lúc đó chắc chắn không mua được, cô cũng đã nhờ Diệc Trúc giúp đỡ, mua căn nhà với tên của cô ấy, đợi một thời gian sau hai người sẽ đi làm thủ tục sang yên, như thế sẽ dễ dàng hơn. Chỉ là việc này hiện nay bế tắc rồi, bây giờ Âu Chấn Gia cứ một bước không rời khỏi Diệc Trúc, muốn cô ấy giúp nhất định phải qua ải của anh ta, mà ải này độ khó có phần quá cao. Bởi Vì Âu Chấn Gia hẳn sẽ không muốn Diệc Trúc vì Lăng Vi mà sa vào vũng lầy này.
Giữa lúc Lăng Vi đang do dự, thì nghe Húc Nghiêu nói: “Nếu cô cần, tôi có thể để cô lợi dụng tôi, cũng như tôi lợi dụng cô vậy, cứ coi như tôi trả lại nhân tình cho cô đi, cùng lắm…”
Thấy bộ dạng anh rất thong dong, Lăng Vi rất phối hợp tiếp lời anh: “Cùng lắm cái gì?”
“Cùng lắm, sau lần này cô làm một bộ VCR với tôi, tôi bảo người mang về nhà cho mẹ xem, để bà bớt suốt ngày bảo tôi lo chuyên cưới vợ.”
(VCR: Video Cassette Recording – Đầu ghi video.)
Lời vừa hết, Lăng Vi lập tức nở nụ cười: Cái tên Tấn Húc Nghiêu này, thật sự không biết anh ta đang nói thật hay giả nữa. Nếu như giả, vậy thì anh ta diễn có hơi quá rồi. Huống chi mua nhà không phải chuyện nhỏ, nếu mượn danh nghĩa của anh ta mua lại căn nhà, rồi ngộ ngỡ giữa hai bên xuất hiện mâu thuẫn ảnh hưởng đến quyền sở hữu căn nhà thì sao? Quen biết với Tấn Húc Nghiêu cũng đã được một thời gian, Lăng Vi biết anh không phải là kẻ thất tín. Do dự một hồi, Húc Nghiêu lại nói: “Nếu cô vẫn chưa yên tâm, chúng ta có thể ký một bản cam kết, tôi tự nguyện cho cô mượn danh nghĩa mua lại căn nhà, hơn nữa đảm bảo nó vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của cô.”
Đây đúng là một đề nghị khiến người ra phải động lòng, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Được, mỗi tháng tôi sẽ trả tiền cho anh cho đến khi tôi trả đủ sẽ lấy lại căn nhà, về phần bao nhiêu, tôi sẽ bảo kế toán lo liệu, nếu như anh còn yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi nhất định cố gắng hoàn thành cho anh.”
Lời của cô chưa hết đã bị Húc Nghiêu cắt ngang: “Nhưng có một việc tôi muốn hỏi trước cho rõ ràng, cô ở đâu có nhiều tiền như vậy?”
Húc Nghiêu nghiêm túc hỏi vấn đề này khiến Lăng Vi hơi chần chờ, khoản tiền Lăng Tuấn Dật gửi ngân hàng nước ngoài cho cô cô không muốn người khác biết, bởi vì tài sản có dính liếu đến Lăng Tuấn Dật đều rất phiền phức, nhất là thời gian này tòa báo luôn để ý đến cô, nếu như họ biết sự tồn tại của số tiền kia, nhất định sẽ nổi lên một trận sóng gió nữa. Cô bình tĩnh nói: “Lúc trước ba mẹ tôi chuẩn bị của hồi môn cho tôi, phần khác là khi tôi làm việc ở Mỹ mà tiết kiệm được, không quan tâm đến mấy, bây giờ nhìn lại cũng tương đối nhiều.”
Húc Nghiêu khẽ thở dài một hơi: “Tôi gấp gáp quá, cô không muốn thì đừng trả lời. Nhưng mà tôi không muốn cô dính đến nguy hiểm gì đâu, ba năm trước lúc thẩm vấn ba cô về số tài sản. có một số lớn không rõ ở đâu, nghe nói lúc đó chuyện này rất rầm rộ, không ít người tham gia điều tra, may mà lúc đó cô ở nước ngoài nên vừa hay không bị liên can. Mặc dù chuyện đã qua ba năm, nhưng liệu có người còn điều tra hay không thì không biết. Cho nên tôi thật sự hi vọng cô cho tôi biết số tiền cô có rốt cuộc từ đâu ra…”
Lời của anh khiến Lăng Vi lần nữa lo lắng, trừ thân phận cô không được bình thường, số tiền trong tay cô rốt cuộc có sạch sẽ hay không cô cũng chẳng biết. Huống chi hôm nay Húc Nghiêu bảo năm xưa có một số tiền không rõ tung tích, nói thật, lúc nghe mấy chữ đó, Lăng Vi đã nghi chính là cái khoản tiền gửi ở nước ngoài kia. Lăng Tuấn Dật còn có thể cất giấu chúng ở đâu chứ? Nếu Phó Thanh Ngâm Không giữ, vậy thì chỉ có cô – đứa con gái mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, ba sắp xếp cho cô đến Belfast – Mỹ có phần đáng nghi, Lăng Tuấn Dật làm vậy có thể hiểu do ông không muốn con gái bị thị phi, nhưng cô đã lớn, dù có là hai bàn tay trắng cô cũng không phải không thể chấp nhận. Cho nên, nguyên nhân chỉ có thể vì: Lăng Tuấn Dật muốn cô mang theo số tiền không rõ lai lịch này trốn ra nước ngoài, để tránh được sự kiểm tra trong nước… Đây mới thật sự là mục đích của ông!
Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Lăng Vi rét run cả tay, trong đầu ông ông mơ hồ, một đạo lý đơn giản như vậy, thế mà ba năm sau cô mới hiểu đươc, cô nên nói mình quá ngu xuẩn hay quá đơn thuần đây? Nếu không phải năm đó mọi chuyện đến quá đột nhiên, nếu không phải mẹ bỗng dưng quyết tuyệt bỏ đi, nếu không phải Tôn gia trong nháy mắt nước sông không phạm nước giếng… Nếu không phải vì những nhân tố kia, có lẽ cô sẽ không ra nước ngoài, vậy tình cảnh bây giờ sẽ như thế nào?
Húc Nghiêu cảm thấy Lăng Vi không ổn, thử kêu cô một tiếng, cô lại bỗng nhiên nắm chặt lấy tay anh, run rẩy, nhưng âm thanh rất kiên định: “Đưa tôi đến nhà tù chính!”
Ở trên xe, cô quay đầu nhìn căn nhà mình từng ở, rõ ràng ngay trước mắt nhưng hôm nay đã không thể chạm đến. Nếu như khoản tiền kia thật sự có vấn đề, cô nên làm sao đây? Suốt đường đi cô vô cùng hoảng loạn, ý nghĩ duy nhất chính mà muốn hỏi Lăng Tuấn Dật cho rõ ràng, nhất định phải biết rõ. Đột nhiên cô cảm thấy tay mình chạm vào thứ gì đó, phản xạ có điều kiên rụt tay ra, ngẩng đầu lên nhìn, là tay của Húc Nghiêu. Cô thở phào một cái, ý thức được mình phản ứng hơi quá, nên cười cười xin lỗi.
Húc Nghiêu cũng không ép cô nói gì, vởi vì anh đã đoán được nguyên nhân. Anh thong thả nói: “Thời tiết chuyển lạnh, gần đây trời sẽ có nhiều mây, cô ra khỏi nhà nhớ mặc áo khoác. Phải rồi, phía sau có một cái gối ôm nhỏ, do tiểu Lam mua, cô lấy ra ôm để sưởi ấm tay đi, tay cô lạnh quá.”
Lăng Vi nói tiếng cảm ơn, chỉ là cô cũng không có lấy cái gối, chỉ thu hai tay mình lại, chà xát, dùng cách này đề khiến tay ấm lên một chút.
Húc Nghiêu dừng xe, đem cái gối để lên tay Lăng Vi mới chịu lái xe tiếp. Trong lòng anh thầm nghĩ, cô đúng là không biết dựa vào người khác gì hết, cô là loại người rất dễ dàng bị người ta đọc được cảm xúc.
Lái xe một đoạn ngắn nữa, Húc Nghiêu quẹo cong, đổi thành đường vòng. Mắt thấy hướng đến nhà tù chính ngày càng xa, Lăng Vi bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng nói: “Chuyện gì vậy, đừng nói với tôi anh không biết nhà tù chính ở đâu! Dừng xe, tự tôi gọi xe đi một mình!”
Húc Nghiêu đưa tay túm lấy cô, trầm giọng nói: “Bĩnh tĩnh, bây giờ chúng ta không thể đến nhà tù được, phía sau có người theo dõi, trước mắt không biết người kia có mục đích gì, nếu như người này vì chuyện năm xưa, cô sẽ gặp rắc rối.”
Nghe thế, Lăng Vi theo bản năng quay đầu lại nhìn, lại nghe Húc Nghiêu nói: “Đừng quay đầu, chiếc xe kia ở không xa, nói không chừng đang quan sát chúng ta, tôi vừa rồi quẹo cua đã đả thảo kinh xà, nếu cô không tin thì nhìn kính chiếu hậu đi.”
(Đả thảo kinh xà: Đánh rắn động cỏ.)
Trong kính hiện lên ảnh một chiếc Volkswagen Cars màu đen đậu trong ngõ, cùng với chiếc hôm đó ᴆụng Húc Nghiêu y chang nhau, Húc Nghiêu chỉ lo một điều, lần trước họ dám tông xe, lần này không biết có mạnh tay hơn không. Dù là một mình cũng chưa chắc anh có thể đối phó với bọn này nói chi bên cạnh còn có một Lăng Vi.
Lăng Vi ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm vào mặt Húc Nghiêu, giọng lạnh như băng: “Sao anh biết có người theo dõi?”