Editor: Tử Thiên Băng
Chú Chung chờ ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh khom lưng nói với Phó Thanh Ngâm: “Phu nhân, mời vào trong, lão gia đang chờ người ở đại sảnh.” Chú Chung trong Chung gia cũng coi như là người có thân phận lớn, rất nhiều việc của Chung gia, đều có ông tham dự.
Phó Thanh Ngâm nhìn ông một cái, vẻ mặt cao ngạo: “Có được tin tức nhanh như vậy, thật là lợi hại, chú Chung thủ đoạn ngày càng cao tay.”
Chú Chung mỉm cười: “Đa tạ phu nhân khích lệ. Lão già vẫn đang chờ người, mau vào đi ạ.” Người này cứ như không hề nghe thấy lời chỉ trích, thậm chí lấy đó làm lời khen.
Sắc trời đã không còn sớm, bình thường giờ này Chung Nam Sơn sớm đã ngủ, nhưng lúc này ông vẫn đang ngồi trên ghế giữa sảnh từ từ uống trà, Thiết Quan Âm mới hái, mùi thơm nồng nặc, thậm trí còn có mùi trái cây xen lẫn. Có lẽ do lớn tuổi, ông đặc biệt hứng thú với loại trà có mùi vô cùng đậm này, hoặc là… hi vọng khi uống vào trong miệng vị nồng sẽ giúp ông giảm bớt sự khổ sở trong lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông để ly trà màu nắng xuống, giơ tay lên: “Lại đây ngồi đi, tôi đã bảo bọn họ chuẩn bị ít cháo, bà vừa xuất viện, nên ăn ít điểm tâm.”
Phó Thanh Ngâm nghe lời ngồi xuống bên cạnh ông, nhưng lại sự tránh ᴆụng chạm của ông ta: “Chuyện kia sao rồi?”
Chung Nam Sơn thu tay lại, theo thói quen cười vài tiếng, cười xong mới bình tĩnh nói: “Bà yên tâm, nếu tôi đã đồng ý giúp bà điều tra chuyện này, tôi nhất định sẽ làm được. Về điểm này… bà nên rõ ràng nhất chứ.” Ông nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thanh Ngâm, nói rõ từng chữ. Bấm tay mà tính, ông ta quen Phó Thanh Ngâm cũng đã gần ba mươi năm rồi.
Phó Thanh Ngâm đưa mắt nhìn ly trà, âm thanh của bà trầm điL “Nếu như lời hứa của mười mấy năm trước, tôi sẽ khẳng định mình hiểu ông đến cỡ nào. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không biết, mấy mươi năm ông bỏ đi rốt cuộc ông đã làm những gì với tôi, ông thay đổi bao nhiêu, tôi thật sự không rõ.” Bà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắt bén: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, chuyện Lăng Tuấn, ông có nhúng tay vào hay không?”
Nhìn chăm chú vào ánh mắt của Phó Thanh Ngâm, Chung Nam Sơn vui vẻ cười lớn, người phụ nữ trước mắt này luôn khiến ông cười như một kẻ thần kinh, bởi vì lời bà nói luôn buồn cười vô cùng.
Phịch một tiếng, ly trà bị ném xuống đất, vỡ vụn thành vô số mảnh, nước trà trong chén bắn lên ống quần Phó Thanh Ngâm, bộ dạng bà như bị bỏng gấp rút thu chân, kinh hoàng trong mắt từ từ biến mất, thay vào đó là nụ cười chế nhạo: “Ông không cần phải thẹn quá hóa giận như vậy, nếu không có, ông cứ nói thẳng, còn nếu có… hành động thế này không khỏi quá giả dối đi. Tôi lại đâu thể làm gì ông, ông không cần khẩn trương đối phó tôi như thế.”
Khuôn mặt Chung Nam Sơn vẫn hết sức bình tĩnh: “Ba năm nay bà luôn hỏi tôi vấn đề này, còn nhớ tôi đã trả lời thế nào không?”
Vẫn hỏi ngược lại một cách mơ hồ, tâm tình Phó Thanh Ngâm kích động: “Đúng thế! Kể từ khi ông ấy bị bắt giam, tôi luôn suy nghĩ mãi cái vấn đề này, chỉ sợ một ngày nào đó nghe thấy ông nói ba chữ ‘là tôi làm’!” Bà nắm chặt thành ghế, nhỏ giọng: “Nếu ông đã bỏ đi, tại sao lại trở về, nếu như đã trở về, tại sao không rời xa cuộc sống của tôi, hai chúng ta không nợ nhau không phải tốt hơn sao?”
Chung Nam Sơn ôm chặt lấy bà, lại bị đẩy mạnh ra, ánh mắt của bà trở nên xa lạ. Mặt ông không còn bình tĩnh được nữa: “Tôi không trả lời bà, là vì tôi muốn bà tự phát hiện ra đáp án, cho nên những năm này tôi luôn tôn trọng bà, bảo vệ bà và con của bà không để ai bị thương tổn, tôi vẫn luôn tận lực điều tra giúp bà nguyên nhân năm xưa Lăng Tuấn gặp chuyện không may, tìm hung thủ cho bà. Nhưng mà Thanh Ngâm à, tôi không phải thánh nhân, hao tổn nhiều tinh lực như vậy, bà cho là tôi vì cái gì?”
Một chân giẫm phải mảnh sứ vỡ, Phó Thanh Ngâm như bị thứ gì đó kích thích, sợ hãi lùi về sau vài bước, vẻ mặt hốt hoảng, trước mắt bà hiện lên cảnh ngày đó Lăng Vi cũng cầm mảnh sứ vỡ giống thế này, kề trên cổ họng mình, đứa nhỏ này không hề biết trong lòng bà lo bao nhiêu, vốn chỉ nghĩ là hù dọa không ngờ đứa nhỏ này lại thật sự xuống tay, một vết rách thật dài, cho dù cách khá xa, bà vẫn có thể thấy máy chảy ra từ miệng vết thương, không ngăn được, không thể ngăn lại được…
Chung Nam Sơn đứng dậy, cao giọng nói: “Đã là chuyện quá khứ, nếu bà vẫn không thể thoát khỏi, sẽ không ai đồng tình với bà, dù là tôi cũng không giúp bà được.”
Màu đỏ thẳm trong mắt Phó Thanh Ngâm không giảm, âm thanh khàn khàn, nhưng bà vẫn ép mình không suy nghĩ nữa: “Hôm nay ông cố ý chờ tôi, có tin tức gì sao?”
“Không tệ, có người phát hiện tung tích kẻ đó ở Vân Nam, kẻ đó là một thương nhân buôn ngọc thạch, dựa vào buôn ngọc thạch tích góp từng tí một, quê quán ở thành phố G nên đem theo tiền trở lại, sau đó dùng tiền hối lộ quan chức, vì vậy được hưởng không ít lợi lộc, sau lại thông qua người tiến cử biết được Lăng Tuấn. Thuận nước đẩy thuyền, lúc cảnh sát thu thập chứng cứ kẻ đó đã khai như vậy, nhưng vẫn có chỗ sơ hở, hai từ buôn bán trong miệng kẻ đó vẫn không thể điều tra rõ, dù dùng quan hệ hỏi thăm vẫn không có tin tức của kẻ đó, bao nhiêu đó khiến người ta cứ hoài nghi tên này có phải là hình nhân thế mạng hay không…”
Phó Thanh Ngâm cố gắng kiên nhẫn lắng nghe, nghe đến “hình nhân thế mạng” thì vội hỏi: “Nói cách khác thật sự có kẻ đứng sau tất cả, Tuấn rất có thể do người đó hãm hại?”
Chung Nam Sơn quay lưng đi: “Chuyện này còn khó nói, nhưng mà bây giờ có thể xác định có liên quan đến Vân Nam.”
Lúc nói lời này, ánh mắt ông híp thành một đường ngang, khiến người ta không nhìn ra ông rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Có người gõ cửa nói cháo đã chuẩn bị xong, Chung Nam Sơn hồi thần, sai người dọn dẹp mấy mảnh vỡ trên đất, sau đó ngồi vào ghế định đợi Phó Thanh Ngâm ăn xong.
Tay Phó Thanh Ngâm hơi đau, có lẽ do vừa mới phẫu thuật ruột thừa nên bà không muốn ăn.
“Ăn chút đi, chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không bồi bổ cơ thể, lần sau có lẽ không phải là viêm ruột thừa đơn giản như vậy.” Nói xong ông chắp tay đi vào thư phòng, bên trong túi áo khoát có một chiếc nhẫn, chiếc nhãn này ông cất giấu bao lâu rồi, mười năm? Hay là lâu hơn? Chung Nam Sơn không nhớ rõ, khi đó trẻ tuổi, lúc bị điều đi làm việc bên ngoài, vô cùng muốn mua một chiếc nhẫn 10 carat, nghĩ như vậy mới đủ tư cách đứng trước mặt Thanh Ngâm, hỏi cô ấy có chịu gả cho mình không. Khi đó tràn đầy nhiệt huyết, căn bản không ngờ vài chục năm sau, chiếc nhẫn này vẫn không thể xuất hiện ngoài ánh sáng…
Chung Nam Sơn thầm than một tiếng, không biết đến bao giờ mới có thể lấy ra đây.
Sau khi Chung Nam Sơn rời đi, Phó Thanh Ngâm lấy điện thoại ra gọi, số điện thoại này đã ba năm rồi ba không ᴆụng đến.
Điện thoại được kết nói, người bên kia không mở miệng nói trước, hai người đều do dự không biết nên nói cái gì.
Phó Thanh Ngâm trước sau như một nở nụ cười ưu nhã cao quý: “Tôn phu nhân, lâu lắm rồi không liên lạc, gần đây khỏe không?”
Bên kia truyền đến tiếng cười lẻ tẻ: “Bây giờ nên gọi bà là Lăng phu nhân hay là Chung phu nhân đây? Ha ha, tôi thật là hồ đồ mà, bà và Lăng Tuấn còn chưa ly hôn mà? Cuộc sống của bà đúng là muôn màu muôn vẻ mà…”
Phó Thanh Ngâm giữ chặt điện thoại di động, cắn chặt răng mới khiến mình không quá kích động, bà biết đối phương cố ý chọc tức mình, nếu bà nổi giận đồng nghĩa với việc bà thua. Vừa nghĩ như thế, bà hắng giọng cười lớn: “Tôn gia các người thật đúng là quan tâm tới chúng ta mà, Tôn phu nhân hiểu rõ cuộc sống của tôi như vậy, mà con trai bà lại càng lợi hại hơn, từ nhỏ đã bám dính lấy Vi Vi, bây giờ có hôn thê rồi mà vẫn rảnh rỗi ‘chăm sóc’ cho Vi Vi, phong lưu đa tình đến thế, không biết là ai dạy mà hay vậy?” Nói xong, bà cảm thấy sảng khoái khác thường, nhất là khi nghe thấy tiếng hít sâu nén giận đầu bên kia.
“Cái gọi là một cây làm chẳng nên non, có người mẹ phong lưu như bà, Vi Vi nhà bà cũng không khiến người ta thất vọng chút nào, vừa về đây đã gây loạn cả lên. Hôm nay tôi mới cùng mấy người bạn đi dạo phố, tán gẫu với nhau ai cũng kính nể mấy người không thôi, nhà các người chuyện gì cũng tham gia, từ vào tù, quyến rũ chồng người khác cho tới tạo scandal, sau này sẽ là gì đây? Chắc sẽ không phải Vi Vi nhà các người chưa chồng đã có con chứ?”
Bên đầu điện thoại kia càng nói càng khó nghe, Phó Thanh Ngâm thừa nhận bà chịu thua, từ xưa đến giờ về mặt miệng lưỡi bà chưa từng thắng lần nào. Khi xưa Lăng Tuấn còn ở đây, ông ấy sẽ không để bà tiếp xúc với những lời lẻ này, ông ấy cố gắng làm cho ngôi nhà đầy đủ nhất, có tiệc gặp gỡ cũng sẽ xin vắng mặt cho bà, hoặc mượn cớ uống say đưa bà rời khỏi, Phó Thanh Ngâm hiểu rất rõ, tửu lượng của Lăng Tuấn không phải chỉ thuộc mức bình thường.
иgự¢ bà vừa tức vừa nhói.
Phó Thanh Ngâm khó chịu rống lớn lên: “Tôn phu nhân, tôi nói với bà như vậy là hi vọng bà có thể quản cho tốt đứa con trai của bà, làm một người đàn ông có chí lớn, về phần cậu ta muốn ở cùng loại con gái phụ nữ nào tôi không cần biết, nhưng Vi Vi nhà tôi tuyệt đối không được, việc này xin bà nhớ kỹ cho!”
Nói xong bà hốt hoảng tắt máy, việc này không biết có hữu dụng hay không, nhưng bà muốn thử một lần. Duyên phận của Vi Vi và Tôn gia ba năm trước đã dứt, vốn khi đó bà không đồng ý cho Vi Vi và Viêm Thần bên nhau, Tôn gia là người làm ăn, xưa nay thương nhân trọng lợi khinh ly biệt, sống với người như thế làm sao có thể hạnh phúc? Nhưng khi đó Tôn gia xem như chân thành, đứa bé Viêm Thần kia lại thường xuyên tới chơi, cử chỉ nho nhã điềm đạm so với cha mẹ nó không hề giống nhau, quan trọng nhất là Vi Vi thích, do đó bà mới không ngăn cản.
Nhưng ba năm trước bà đã sai lầm rồi, sau khi Lăng Tuấn gặp chuyện Tôn gia hoàn toàn cắt hết mọi quan hệ với họ, chẳng quan tâm, không đếm xỉa đến. Hôn sự của Vi Vi và Viêm Thần cũng vì vậy mà không thành, Tôn gia lúc đó chỉ muốn thoát cho lẹ khỏi bọn họ, chỉ sợ vì chuyện Lăng Tuấn mà bị liên lụy, hành động đó rất sáng suốt, sáng suốt đến mức làm lòng người không khỏi băng lạnh.
Phó Thanh Ngâm thở dài ngồi xuống, ăn từng muỗng cháo đã nguội, độ ngọt vừa phải, hơn nữa rất nhạt. Bà chợt nở nụ cười: Vi Vi trước kia không thích húp cháo, lúc còn rất nhỏ, bà đút cô ăn cái này cô liền ói, quả thực là so với uống thuốc bắc còn khổ hơn. Thật không biết đứa nhỏ này nghĩ sao nữa, rõ ràng cháo rất ngon nha. Bỗng nhiên bà nhớ ra cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, tay run rẩy, đồng thời một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện: Bọn họ quả thật rất giống nhau!