edit: Ngáo ỘpBởi vì lúc trước Lăng Vi đã từng nhắc nhở Húc Nghiêu phải chú ý đến Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], cho nên anh đã làm nhiều lần bài tập ngoài định mức đối với Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)], từ màn hình giám sát có thể thấy được bộ dạng tràn đầy tự tin của anh: “Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] đẳng cấp xuất xứ từ khu vực khai thác mỏ núi Valley Miến Điện , nó cắt kim loại lộng lẫy sánh ngang với kim cương lóng lánh rực rỡ. Bởi vì Hồng Bảo Thạch tràn ngập sự tức giận mãnh liệt và sắc thái rực rỡ, trước kia mọi người cho nó là Bất Tử Điểu hóa thân, mà huống chi Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] biểu hiện vô cùng tinh tế. Trừ tính chất đặc trưng bên ngoài của đá quý, truyền thuyết thần bí càng cho giá trị của nó tăng không ít, từ xưa Miến Điện có một truyền thuyết, rồng sinh hạ ba trứng, viên thứ nhất trứng ấp ra vua Dị Giáo Đồ, viên thứ hai trứng ấp ra Hoàng đế Trung quốc, viên thứ ba trứng ấp ra đúng là Hồng Bảo Thạch, bọn họ cho đây là món quà Chúa ban tặng cho họ, không thuộc về thế giới của con người. Ngày trước tất cả Hồng Bảo Thạch ở Miến Điện đều thuộc về Quốc vương, nếu có người phát hiện Hồng Bảo Thạch lại nghĩ muốn chiếm thành của mình, nghe nói sẽ bị móc hai mắt cuối cùng bị nhốt trong địa lao cả đời không bao giờ thấy mặt trời; nếu như phát hiện Hồng Bảo Thạch thượng hạng, Sứ giả Quốc vương sẽ cưỡi voi xuất hiện, đem Hồng Bảo Thạch cung kính trở về cung. Người Ấn Độ cổ lại cho rằng Hồng Bảo Thạch là máu trong sạch, người Ai Cập cổ tin tưởng Hồng Bảo Thạch có thể nâng cao nhiệt tình, tăng thêm xinh đẹp, khiến cho người mang theo có cử chỉ ưu nhã và phong cách. Cho nên trải qua thời gian dài Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] là tượng trưng cho sự tôn quý và giàu có . . . . . .”
Nghe xong những thứ này, lúc này Lăng Vi mới quay đầu lại nhìn một người trong phòng nghỉ, anh ta không phải là quá già, nhưng phong cách trầm ổn, trong thoáng chốc làm cho người ta nghĩ rằng anh là người có kinh nghiệm mưa gió vô cùng năm tháng. Mặt mũi nhu hòa, đây là đang trong lúc lơ đãng ánh mắt toát ra khí thế y hệt như đao bén nhọn. Chỉ một cái liếc mắt, trong lòng Lăng Vi định nghĩa anh: người đàn ông phức tạp.
Nghĩ xong những thứ này, cô lễ phép mà cười một chút: “Xin chào, mặc dù lúc trước Chung Tiên Sinh có đề cập tới muốn cho tôi gặp mặt một người, nhưng mà đối với anh thân phận của anh thì không một chữ.”
“Tôi tên là Du Bá Niên, hôm nay là đại diện cho ông chủ tới.”
“Xin hỏi ông chủ anh là?”
Du Bá Niên ngừng một chút, sắc mặt chân thành mà cung kính nói: “Tiêu Vũ.”
Hai chữ vừa ra, Lăng Vi không khỏi nhíu mày một cái: “Đổ Vương Tiêu Vũ?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô càng lúc không thể hiểu được, Đổ Vương Tiêu Vũ ở Vân Nam rất có danh tiếng, có lẽ rất nhiều người trong ấn tượng Đổ Vương giống như là diễn viên điện ảnh Châu Nhuận Phát nổi tiếng vậy, quân cờ ở phương diện nhân vật xuất thần nhập hóa, nhưng kỳ thật cái danh hiệu Tiêu Vũ này cũng không phải là như thế. Nếu nói đánh cuộc ý chỉ chính là đánh bạc, chính là dùng ngọc thô tới đánh bạc. Ngọc dưới mặt đất có lúc cũng rất thần bí, không có một loại dụng cụ nào có thể phát hiện nó. Đợi nó đi ra, bên ngoài da xác là một tầng Nham Thạch bao lấy, bên trong vỏ da là cái gì, vẫn như trước không có ai biết rõ, cho nên đem quá trình phán đoán ngọc gọi là “Đổ thạch.”
Lăng Tuấn đã từng mang Lăng Vi theo đi đến một Câu Lạc Bộ đổ thạch, mặc dù không kích động lòng người giống như Vân Nam bên kia, nhưng thấy cảnh tượng bên trong khiến cho cô giật mình, khó trách trong vòng luẩn quẩn đổ thạch lại có lời đồn đại như vậy: “Kẻ điên mua, kẻ điên bán, một kẻ điên khùng đang đợi. Áp đặt bên dưới là xám trắng, ba kẻ điên gào khóc, áp đặt bên dưới là lục trắng, ba kẻ điên cười, áp đặt bên dưới là mãn lục, ba kẻ điên đánh nhau.” Có thể thấy được đổ thạch trên trận thay đổi rất thú vị.
Tên tuổi Tiêu Vũ phàm những người tiếp xúc qua đổ thạch đều sẽ nghe nói về quá khứ đáng ngại của ông, nhưng mấy năm trước việc sáng lập đổ thạch tạo ra một số kinh nghiệm đổ thạch rất thành công, đồng thời ông cũng tích lũy được nhiều của cải cũng dần dần có tên tuổi. Mặc dù không thể nói ông chắc thắng không thua, nhưng mà thời điểm ông nhìn nhầm rất ít.
Lăng Tuấn nói cho cô biết điều này, chẳng qua lúc đấy cô cũng chỉ là cho rằng tới nghe Nhân Vật Truyện Kỳ, không nghĩ tới hôm nay Chung Nam Sơn sẽ cho cô biết thuộc hạ của Đổ vương, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Từ trên bàn trà Du Bá Niên nâng chung trà lên hớp một hớp, trên mặt khẽ biến bị che giấu ở dưới ly trà, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, đã khôi phục bộ dạng bình thản: “Có thể Lăng tiểu thư đã đi thăm cha cô? Ông ta gần đây như thế nào?”
Lăng Vi cảnh giác nhìn anh: “Anh biết cha tôi?”
“Mấy năm trước, bởi vì ông ta và chúng tôi có quan hệ buôn bán nên có qua lại một chút, sau này ông ấy xảy ra chuyện thấy không có liên lạc. Thật là đáng tiếc, kiểu người thông minh giống như ông ta, thật sự không nên uổng phí ở trong ngục.” Vẻ mặt Du Bá Niên vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà lời nói của anh lại không bình tĩnh.
Thiếu chút nữa Lăng Vi muốn hỏi, không biết chuyện ba năm trước đây anh có biết hay không, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt xuống, Du Bá Niên người này nói những lời này có ý đồ gì, Chung Nam Sơn sắp xếp gặp mặt đến cùng là có ý gì, những vấn đề này cô đều không biết rõ, tùy tiện hỏi ra cũng chưa chắc có thể có được đáp án.
Để giữ phương thức liên lạc với nhau, Lăng Vi liền ra khỏi phòng nghỉ ngơi, trong khoảnh khắc đó cô cũng không có thấy, Du Bá Niên lúc nhìn bóng lưng của cô đáy mắt toát ra một nụ cười bí hiểm.
Sau khi giảng thích về Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] xong, Húc Nghiêu bị không ít người vây quanh, bọn họ bảo là muốn cùng nhau tham thảo về đề tài đá quý, cho tới nay mà nói việc đối với Húc Nghiêu mà nói đều là quen thuộc, cho nên cũng không phải là việc khó gì, nhưng là anh còn lo lắng một chuyện, kể từ khi Du Bá Niên xuất hiện ngắn gọn trên sân khấu liền biến mất không thấy, anh ta ở nơi nào, làm chuyện gì, anh đều không thể đoán được, bởi vì sau lưng anh ta còn có một Tiêu Vũ, cho nên Húc Nghiêu không thể không lo lắng.
Tòng An không khỏi có chút thất vọng, trước đó bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, dù sao kiến thức có hạn cũng chỉ là mò kim đáy bể, đối với Cáp Huyết Hồng [ruby (tốt nhất)] động lòng người tham gia giám định và thưởng thức vẫn là không bằng Tấn Húc Nghiêu, vì vậy cô muốn Viêm Thần mở ra phong thái tính toán coi như là chịu thiệt, nhưng mà điều làm cho cô vui chính là, Chung Nam Sơn tự mình tới đây nói với Viêm Thần: “Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, Viêm Thần, tốt tốt cố gắng lên.” Lúc sau có người đến tìm bọn họ nói chuyện, đáng tiếc tinh thần của Viêm Thần giống như không có ở đây, nói là muốn đi phòng vệ sinh, kết quả đi cũng đã lâu nhưng không thấy trở lại, một mình Tòng An ứng phó với mọi người, một mặt còn đang suy nghĩ Viêm Thần sẽ đến chỗ nào. Nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy có cái gì không đúng, nhất định là Viêm Thần đi tìm Lăng Vi rồi, nhưng hai người họ sẽ nói cái gì, cái ý nghĩ này giống như mọc rễ nảy mầm lan tràn ra ở trong đầu của Tòng An, cô nói tiếng xin lỗi phải đi tìm người đối với những người bên cạnh.
Lăng Vi bị Viêm Thần lôi kéo đi tới chỗ rẽ, bốn phía không có người qua lại, lúc này anh mới dừng bước. Lăng Vi cũng không phản kháng, chỉ là tỉnh táo nói: “Viêm Thần, anh có thể buông tay của em ra trước khi nói chuyện hay không?”
Lông mày Tôn Viêm Thần nhíu chặt: “Anh lo sợ anh vừa buông tay ra em sẽ chạy đi, cho nên trước khi anh nói xong, anh sẽ vẫn nắm tay em như vậy.” Nói xong anh giống như là nhớ lại cái gì, “Em còn nhớ rõ ư, trước kia cuối cùng anh cũng lôi kéo tay em như thế này, đây là bắt đầu từ mấy tuổi đây? Nghe người lớn nói, lần đầu tiên anh gặp em liền lôi kéo em không chịu buông tay, khi đó bọn họ còn nói đùa, về sau Vi Vi thì cho làm vợ Viêm Thần nhà chúng ta thôi. Lời này từ lúc còn rất nhỏ anh vẫn nhớ rõ, em Lăng Vi sẽ là vợ của anh, anh chưa bao giờ một ngày hoài nghi tới việc này......”
Nhìn ánh mắt kiên định của Viêm Thần, trong lòng Lăng Vi khẽ động, cô cảm giác là không phải là, từ bé bắt đầu cha mẹ hai nhà đều không ngăn cản thậm chí còn khích lệ hai người bọn họ ở chung một chỗ, thời gian dài, thậm chí ngay cả cô cũng không phân rõ, rốt cuộc là cùng Viêm Thần là chuyện đương nhiên hay là nước chảy thành sông. Có phải là ba năm trước không có chuyện gì xảy ra, thật sự bọn họ có thể đến với nhau? Nhưng mà cái vấn đề này sẽ không có đáp án. Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Viêm Thần: “Viêm Thần, anh nên nhớ, hiện tại vợ chưa cưới của anh là Tòng An, anh nói những thứ này có ý nghĩa gì?”
Trên tay Viêm Thần dùng sức, vội vàng nói: “Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, anh sẽ cho Tòng An rời đi, cô ấy đã nói cô ấy sẽ giúp chúng ta, hơn nữa bọn anh......”
Lời của anh còn chưa nói hết liền bị Lăng Vi cắt đứt: “Anh thật là làm loạn, cho rằng hôn nhân là cổ phiếu ư, bán cái này ra mua cái kia vào, ở giữa không có bất cứ trách nhiệm nào. Huống chi, giữa chúng ta đã lỡ mất trong ba năm qua đã có bao nhiêu thay đổi, anh không có phát hiện ra sao?”
“Có gì thay đổi, anh vẫn yêu em như cũ, anh tin em cũng giống như vậy, nếu không phải tối hôm qua như vậy em sẽ không cho chúng ta cơ hội gặp mặt, em đang ở đây trốn tránh, là bởi vì em không biết làm sao đối mặt với anh, Tòng An, quan hệ ba người.”
Lăng Vi nở nụ cười: “Đúng, em quả thật không dám đối mặt, em không thích can thiệp vào quan hệ phức tạp, còn anh nói có một chút sai lầm rồi, anh biết không, trong ba năm này em rất ít nhớ tới anh, thậm chí có trong một khoảng thời gian rất dài em cũng không hiểu rõ, tại sao trước đây em phải ở chung với anh, anh hiểu đây là ý gì không?” Lăng Vi ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười, trong ánh mắt lại mang theo sự lạnh lùng, mà ánh mắt cô cũng nhìn thấy Tòng An ở chỗ không xa, cô ấy cứ yên lặng mà bình tĩnh như vậy, khi tiếp xúc với ánh mắt Lăng Vi không có chút hoang mang.
Tay Viêm Thần siết chặt thoáng buông ra một chút nhưng lập tức nắm chặt lại: “Em nói em không thích quan hệ phức tạp, vậy thì tốt, anh sẽ đem quan hệ chúng ta làm rõ, đến lúc đó em sẽ một lần nữa nhớ lại chuyện giữa chúng ta, nếu như còn không nhớ nổi, chúng ta cũng có thể cùng nhau tạo ra.” Hiếm thấy anh bá đạo mà kiên trì như vậy, nhưng mà hình như phần này kiên trì hơi muộn, nếu là ba năm trước đây anh có thể nói những lời này, có lẽ Lăng Vi sẽ rất cảm động, nhất là vào thời điểm gia đình tan vỡ, đúng là cô khát vọng có một bờ vai để dựa vào, cho nên khi Tôn gia đi, kết quả chỉ có thể khiến cho cô nhận rõ một sự thật: có vài người chỉ có thể cùng hưởng phúc không thể đồng hoạn nạn. Nghĩ tới đây, cô dùng sức hất tay Tôn Viêm Thần: “Anh cho rằng ba năm không gặp, em còn là em của năm đó sao? Làm sao anh có thể tự tin em sẽ không tìm được hạnh phúc của mình sao?”
“Hạnh phúc của em? Chẳng lẽ em nói là Tấn Húc Nghiêu kia? Mặc dù quả thật giữa hai người có thân mật, nhưng anh nhìn ra được, hai người không có ở cùng nhau.”
Lăng Vi không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, nhưng anh theo em ngay cả thân mật cũng chưa nói tới rồi.”
Cô còn chưa nói xong, trên tay bị dùng sức lôi kéo, cả người bị đặt trên vách tường, Tôn Viêm Thần nhanh chóng che người hôn xuống, vội vàng tìm kiếm môi của cô, giống như muốn bù đắp ba năm qua đã bỏ lỡ, anh тһô Ьạᴏ mà cuồng dã như vậy, bàn tay đang nâng cổ Lăng Vi, dùng sức mà nâng lên, để cho môi bọn họ dán sát vào nhau càng thêm hoàn mỹ.....
Lăng Vi cau mày, không đẩy ra cái người đàn ông đang phát điên này.
Tòng An xoay người, không phân biệt được vui hay buồn.
Viêm Thần đặt tay sờ soạng bên hông Lăng Vi, đưa tay vào tiến vào thân thể của cô, mạnh mẽ muốn kéo ra, muốn vứt sạch áo khoác trở ngại. Anh đúng là điên rồi, đây là ở nơi nào, nếu bị người khác phát hiện, truyền ra ngoài thật sự là bị thiên hạ chê cười.
Lăng Vi hung hăng hướng về phía đầu lưỡi Viêm Thần mà cắn xuống, mùi máu tươi tràn ngập ở nơi răng môi giao nhau, nhưng mà Viêm Thần chỉ nhíu mày, càng tăng thêm sức lực, mắng một tiếng chỉ nghe âm thanh áo khoác bị xé rách…..
Lăng Vi theo bản năng nhấc chân, dùng sức đá vào bộ hạ của anh, lúc này thừa dịp anh khom người một tay đẩy anh ra.
Viêm Thần ngẩng đầu lên, lại thấy cách đó không xa đã có không ít người đứng đó, mọi người kinh ngạc nhìn màn kịch trước mắt. Cuồng nhiệt trong mắt anh từ từ dập tắt, sau đó là lúng túng luống cuống, hiển nhiên anh cũng không có dự liệu được sẽ ở trước mặt mọi người trở thành một tên cuồng bạo.
Quần áo Lăng Vi xốc xếch, nhìn thấy các loại ánh mắt của mọi người, đáy lòng đã sớm hốt hoảng không biết nên như thế nào cho phải, nhưng vẫn là ép buộc mình phải làm ra bộ dáng tỉnh táo: Lăng gia sớm đã bị mọi người chê cười, nhiều hơn một chút nữa cũng có gì đâu. Nhưng mà cơ thể của cô không khống chế được run rẩy.
Húc Nghiêu gạt bỏ Mộ Tòng An đang ngăn cản qua một bên, từ trong đám người chen qua, từng bước từng bước đi về phía Lăng Vi......