Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm - Chương 43

Tác giả: Mộ Nghĩa

Chương 43: Bí kíp độc nhất

Mấy ngày nay, Khương Dao đều bận rộn với việc chuyển nhà, buổi tối thứ tư, cô đem toàn bộ đồ đạc của mình chuyển đến nhà Cố Mục Niên.
Cuối cùng bọn họ xác định là, Khương Dao ngủ ở phòng dành cho khách, Cố Mục Niên suy xét quần áo của cô rất nhiều cho nên lại đi mua thêm một cái tủ treo quần áo, phòng của anh cũng được bố trí lại theo phong cách của cô.
Lúc tối, Khương Dao ở trong phòng sửa sang lại quần áo, Cố Mục Niên ngồi bên cạnh đọc sách với cô.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Dao Dao, chúng ta nói chuyện một chút đi, chú Khương và dì Khương có biết chuyện của chúng ta không? Em có nói cho chú dì biết không?"
Cô ngẩn ngơ, biểu tình có chút rối rắm: "Còn chưa..."
Cố Mục Niên cười cười, "Không có việc gì, phỏng chừng mẹ anh đã sớm nói cho hai người biết rồi."
"Nhưng là mẹ em chưa có gọi tâm sự với em lần nào, chắc mẹ anh chưa nói đâu."
"Khả năng là mẹ em cũng rất yên tâm hoặc là cảm thấy hai người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương nên dì ấy cũng không muốn hỏi nhiều. Chắc là... Dì Khương rất yên tâm về anh." Giang Hú quả thật rất thích Cố Mục Niên, lúc Khương Dao đi du học, Cố Mục Niên rất chiếu cố Khương gia, coi Khương gia như nhà của mình, xem bố mẹ Khương Dao như ba mẹ của mình vậy.
Khương Dao mím môi cười, miệng lại nói anh "Vênh váo". Vừa nói xong, tay liền bị anh giữ chặt lấy, bị anh kéo vào trong иgự¢.
Anh xoa Ϧóþ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Nói lại lần nữa câu anh "Vênh váo" thử xem nào?"
"Cố Mục Niên, anh làm chi a, còn dám khi dễ em! Đừng tưởng rằng đây là nhà anh nên sẽ sợ anh nha." Cô bày ra vẻ mặt không chịu thua.
Môi anh để sát vào bên tai cô, nói giọng khàn khàn: "Em cũng biết đây là nhà anh sao." Tay anh chậm rãi vuốt lên hông của cô, bàn tay anh sờ qua chỗ nào thì chỗ ấy của cô như bị điện giật, tê rần.
Khương Dao lập tức liền sợ, "Được được là em sai, Cố Mục Niên..."
Anh hôn lên môi của cô, "Biết lỗi là tốt."
Khương Dao như thế nào lại có cảm giác việc chuyển đến nhà anh kucs này chẳng khác nào là tự hiến thân đi vào hang cọp vậy.
Buổi tối Khương Dao tắm rửa xong trở về phòng, đến lượt anh đi tắm. Anh tắm sạch sẽ xong muốn đi qua phòng của cô, nào ngờ rằng... Khương Dao đã đem cửa khóa lại.
Anh gõ cửa, "Dao Dao."
Bên trong thật lâu mới truyền ra thanh âm, Cố Mục Niên thiếu chút nữa cho rằng cô đã ngủ, "Gì vậy..."
"Em đã ngủ chưa?"
"Chuẩn... Chuẩn bị."
Anh nói: "Mở cửa."
Tính cảnh giác của Khương Dao lập tức đề cao, thanh âm run run hỏi: "Anh, anh có chuyện gì không?"
"Ngoan, mở cửa trước đã."
Khương Dao do dự, bò xuống giường, mở cửa, nhưng mà chỉ mở ra một khe hở nhỏ.
Cố Mục Niên nhíu mày: "Em làm sao vậy, sợ anh sao?"
"Không có nha." Cô mở cửa ra.
Anh đem ly nước trong tay đưa qua, "Đêm nay ăn cá, anh sợ em sẽ khát nước, cho nên mang đến cho em".
Hóa ra là như vậy.
Khương Dao đưa tay nhận lấy, cười cười.
Anh nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của cô, liền sờ sờ đầu cô, "Đi ngủ sớm một chút đi. Đừng để anh phát hiện em lại thức đêm vẽ bản thiết kế."
"Được rồi, em lập tức đi ngay ngủ."
Anh dang hai tay ra, đem cô ôm vào lòng, hôn lên đầu cô một cái, sau đó buông cô ra rồi rời đi.
Khương Dao đóng cửa lại, nhìn ly nước trong tay, lòng cô dần trở nên ấm áp. Lúc trước cô rất lo lắng về việc chuyển qua đây sau, nhưng Cố Mục Niên không có hành vi nào "Quá phận" với cô, cho thấy rằng cô suy nghĩ nhiều, anh rất tôn trọng cô.
Còn bên Cố Mục Niên, anh về đến phòng thì nằm lên giường. Hay tay anh gối đầu, nhìn lên trần nhà, bên môi nhiễm lên ý cười.
Lạt mềm buộc chặt, lấy lùi làm tiến, tiểu bạch thỏ nay đã yên tâm tiến vào hang sói.
——
Tuần này, Khương Dao, Cố Mục Niên và Hác Bội Bội hẹn nhau cùng đi nhất trung, đúng lúc nhất trung đang diễn ra văn nghệ, ở trường học nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Hôm nay, Cố Mục Niên và Khương Dao rất rảnh. Thời tiết nay đã tháng 10, thời tiết dần dần lạnh xuống, Khương Dao liền lên mạng mua một bộ đồ đôi đều là màu xanh thẫm,mặc vào rất đẹp.
Lúc đầu, cô còn nghĩ rằng Cố Mục Niên sẽ không thích mặc đồ tình nhân, nhưng mà lại không nghĩ đến anh lại mặc vào rất tự nhiên tâm tình lại còn rất tốt.
Hai người xuống xe, cô nói đùa, hỏi anh: "Cố Mục Niên, có phải anh cảm thấy bộ quần áo này rất đẹp không, ánh mắt của em rất tốt đúng không?"
Anh nhíu mày, "Mắt nhìn của em quả thật không tệ."
Cô hắc hắc cười, liền nghe thấy anh nói tiếp nửa câu sau: "Bằng không em lại chọn được người ưu tú như anh chứ."
"..." Có phải quá tự luyến rồi hay không?!
"En không phải nói cái này đâu, em nói mắt thẩm mỹ về việc mua quần áo."
"Quần áo... Bình thường."
"Vậy sao anh còn mặc a?"
Cố Mục Niên ôm chặt cô: " Thứ nhất, đây là đồ của em mua, nên anh rất muốn mặc. Thứ hai, đây là đồ tình nhân, mặc bộ này vào, ai mà chẳng biết chúng ta là tình nhân?"
"... Cũng có khả năng là đồ cha con thì sao?."
Sắc mặt anh nháy mắt đã trở nên băng lãnh, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua chỗ cô, Khương Dao che miệng cười không ngừng, "Chỉ đùa một chút chỉ đùa một chút thôi."
Hai người vào sân trường. Trường học bố trí rất đẹp, màu cờ tung bay, sắc màu rực rỡ. Khương Dao lấy điện thoại di động ra gọi cho Hác Bội Bội, biết cô ấy đang ở trên lớp, liền trực tiếp đi tìm Bội Bội.
Vốn thứ bảy là không có lên lớp, nhưng là bởi vì lúc trước bão đến, nghỉ rất nhiều buổi, cho nên cuối tuần này trường học liền yêu cầu học bù.
Hác Bội Bội dạy là lớp mười một, sáng nay cô ấy có hai tiết dạy.
Hai người đi lên cầu thang quen thuộc, rất nhanh đã tìm được dãy phòng học của lớp mười một. Đúng lúc bây giờ là giờ ra chơi, hành lang có rất nhiều người. Khương Dao và Cố Mục Niên thu hút rất nhiều ánh mắt, ai ai cũng đều nhìn ra hai người là người yêu, nhưng họ nhìn đi nhìn lại nên nhận ra bọn họ không phải là người xủa nhất trung. Nhưng ấn tượng đầu tiên của mọi người về hai người họ đó chính là trai tài gái sắc.
Hai người đứng ở hành lang, Khương Dao chỉ chỉ vào trong phòng học: "Trước kia em học ở lớp 11/5, em nhớ là anh họp ở lớp 11/9."
"Ừm."
"Dao Dao!" Khương Dao vừa nghe thanh âm cũng biết là Hác Bội Bội đang gọi mình. Cô quay đầu, liền nhìn thấy Hác Bội Bội ôm một quyển sách đang đi về phía cô.
Hác Bội Bội đi đến trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ một lượt rồi cất tiếng nói, "Hihi, bây giờ tớ chúng mừng hai người thì có gọi là quá trễ không ta?."
Khương Dao giữ chặt tay cô ấy, cười nói: "Cô giáo Hác, cậu chuẩn bị có tiết sao?"
"Hmm, đừng nói sang chuyện khác. Cố ca, chúc phúc hai người a, Dao Dao rất ngu ngốc, nên anh đừng có bắt nạt cậu ấy."
Cố Mục Niên từ đầu đến cuối nắm tay cô, nghe Bội Bội nói vậy, liền đáp: "Sẽ không."
Khương Dao nhìn anh, nở nụ cười.
"Được, bây giờ mình có tiết, hai người tính làm gì?"- Bội Bội nói
"Có thể vào ngồi ở hàng sau nghe giảng bài không? Tớ còn chưa nghe cậu giảng bài đâu." Khương Dao nói.
"Được, chỉ nghe một chút thôi nha."
Khương Dao và Cố Mục Niên chọn tổ thứ nhất và ngồi ở vị trí cuối cùng, cô nhìn phòng học quen thuộc, hỏi người bên cạnh: "Cố Mục Niên, lúc anh đi học đều ngồi ở bàn cuối cùng sao?"
" Đa số là vậy. Bởi vì ngồi ở hàng cuối cùng rất thuận tiện để à việc riêng."
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, "Hừ, không chú tâm học tập."
Chuông vào lớp vang dội, học sinh liền lục tục tiến vào lớp. Hác Bội Bội đi đến trước bục giảng, bắt đầu lên lớp.
Khương Dao nhìn quanh lớp một lần, nhìn thấy có một nữ sinh ngồi ở toor thứ hai. Cô ấy mặc đồng phục học sinh, tóc dài đen nhánh, làn da trắng như tuyết. Trong tay cô ấy lại viết gì đó, ngẫu nhiên cong môi cười, mắt đào hoa đảo qua đảo lại, đẹp vô cùng.
Cô bé này rất xinh đẹp a, trong lòng Khương Dao nghĩ. Lúc cô bé ấy không cười nhìn qua rất ngoan ngoãn, nhưng đến lúc cười lên lại có chút giống một tiểu hồ ly, mang theo điểm giảo hoạt.
Khương Dao bắt đầu yên lặng quan sát cô nữ sinh này. Chỉ thấy trên giấy viết của cô gái ấy viết viết cái gì, sau khi viết xong, đem giấy gấp lên, thoáng nghiêng người đưa cho sau bàn.
Khương Dao lúc này mới chú ý tới nam sinh ngồi ở bàn sau. Nhìn qua cậu đó có đang người cao gầy, làn da hơi trắng, sắc mặt đẹp đẽ, mang theo một dáng vẻ thư sinh.
Nam sinh nhìn thấy cô gái nhỏ ấy ném tờ giấy ấy lên bàn cậu, chỉ là mí mắt xốc một chút, sau đó không có hành động gì. Khương Dao còn tưởng rằng cậu ta sẽ ngó lơ, mặc kệ không xem tờ giấy đó, nhưng mà sau một lúc lâu cậu ta lại để 乃út xuống, chậm rãi mở tờ giấy ra.
Cậu ta nhìn vài giây... Liền đem tờ giấy để lại chỗ cũ, biểu tình trên mặt khẽ biến đổi, sau đó vẫn lạnh lùng như cũ. Sau đó, cô gái nhỏ liền bắt đầu quay người về phía cậu ta, thấp giọng nói với cậu ta chuyện gì đó, trên mặt mang theo chút khẩn cầu, tròng mắt của cô gái nhỏ quay tít.
Khương Dao đang nhìn trò hay, liền nghe thấy Hác Bội Bội ở trên bục giảng gõ gõ bảng đen, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: "Cam Niệm, em lại đang nói chuyện... Em đứng lên trả lời đề bài này đi."
Tên của nữ sinh kia là Cam Niệm. Cô gái nhỏ lúng túng xoay người lại, nhìn đề mục ở phía trên bảng đen với vẻ mặt thống khổ, rối rắm đang chuẩn bị đứng lên, nhưng nam sinh ở phía sau đã sớm hơn cô gái ấy một bước, cậu ta liền đứng lên.
"Cô giáo, mới vừa rồi là em gọi bạn ấy." Cậu ta vừa nói xong, cô gái nhỏ liền nhanh chóng nhìn về phía cậy ấy, đáy mắt mang theo kinh ngạc. Mà cậu con trai vẫn bình tĩnh như trước.
"Vậy được rồi... Hứa Hoài Thâm em trả lời câu hỏi này đi."
Khương Dao che miệng nở nụ cười, nói với Cố Mục Niên: "Em có cảm giác 2 bạn học sinh là đôi tình nhân a."
Cố Mục Niên gõ trán của cô, "Loạn tưởng cái gì."
"Hắc hắc...."
Qua nửa tiết học, hai người liền đi ra, tính đi thăm lại thầy giáo chủ nhiệm của Cố Mục Niên. Chủ nhiệm lớp của anh trước kia là thầy giáo dạy vật lí, là một người đàn ông trung niên với chiếc đầu hói
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Cố Mục Niên, vẻ mặt kinh ngạc: "Mục Niên sao em lại đến đây?!"
"Hôm nay vừa vặn em rảnh, liền mang theo bạn gái cùng nhau về trường học."
"Ai nha Mục Niên, đã rất lâu rồi thầy không gặp em."
Hai người trò chuyện một lúc lâu, chủ nhiệm lớp liền nói đợi lát nữa muốn mời anh đi đến lớp học chia sẽ kinh nghiệm cho các đàn em khóa dưới.
Cố Mục Niên vốn là cự tuyệt, nhưng mà chủ nhiệm lớp cường liệt yêu cầu, nên anh cũng không nỡ cự tuyệt.
Tiết thứ tư, Khương Dao đi vào lớp, ngồi ở hàng sau. Cô vừa đi vào lớp, liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Chủ nhiệm lớp nói: "Mọi người im lặng một chút a, hôm nay có một học trưởng trở về trường thăm thầy. Lúc trước cậu ấy đã thi đỗ được đại học XX, sau này còn ở nước Mỹ du học hai năm ở ngành nghiên cứu sinh. Hiện tại thầy liền thỉnh cậu ấy vào chia sẻ một chút kinh nghiệm cho các em."
Cố Mục Niên vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Có rất nhiều nữ sinh ở đây nói "Thật soái a". Khương Dao cũng lập tức lấy điện thoại di động ra chụp cho anh vài tấm.
Anh mở miệng: " Chào các em, tôi là Cố Mục Niên. Hôm nay nhận được lời mời của thầy đến đây cùng mọi người trao đổi một chút kinh nghiệm học tập."
Chủ nhiệm lớp bổ sung thêm: "Mục Niên năm lớp 11 thành học tập rất là kém cỏi, nhưng mà sau này cố gắng một chút liền đột nhiên tăng mạnh, nên thầy mời một tấm gương sáng giá đến đây để cho mọi người nhìn thấy tầm quan trọng của sự cố gắng a!"
Lúc này phía dưới có một nam sinh hô ta: "Cố học trưởng, chúng em càng muốn nghe anh chia sẻ làm thế nào để theo đuổi được bạn gái đẹp như vậy a!"
"Oa nga!!"
Rất nhiều người xoay người lại nhìn Khương Dao, mặt cô lập tức đỏ lên.
Cố Mục Niên buông mi cười, sau đó nhìn về phía cô, giọng nói đầy lưu luyến: "Đây là bí kíp độc nhất, không thể chia sẽ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc