Duy Nhất Vì Ngươi Mà Động Tâm - Chương 38

Tác giả: Mộ Nghĩa

Chương 38: Danh chính ngôn thuận

Khương Dao còn chưa phản ứng kịp là anh muốn nói chuyện gì thì cằm của cô liền bị anh nâng lên
Nụ hôn của anh liền rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, Khương Dao như cảm thấy trời đất quay cuồng, cô trừng lớn mắt, anh mãnh liệt hôn cô, truyền lửa nóng cho cô, toàn thân cô phảng phất giống như bị điện giật vậy, tê tê dại dại.
Lần trước, lúc anh hôn môi cô là lúc cô đang say, còn lần này thì cô rất tỉnh táo, cô có thể cảm nhận được cảm giác giao hòa rõ ràng này.
Cố Mục Niên ôm chặt cái eo nhỏ của cô, cả Ⱡồ₦g иgự¢ anh dán chặt vào người cô, tiết tấu của anh khi thì mãnh liệt khi thì chậm lại, không lâu sau đó Khương Dao liền bị anh hôn đến đâu cả đầu, hoa cả mắt.
Khương Dao đẩy nhẹ anh ra, đôi mắt thủy nhuận mê ly của cô nhìn chăm chú vào gương mặt rạng rỡ của anh, mở miệng nói: “Cố Mục Niên, không phải anh…” không phải anh uống say sao?!!!
Chỉ thấy anh nhẹ nhàng cười, ngay sau đó, cô liền bị anh đẩy xuống, nằm trên sô pha, sau đó anh cúi người về phía cô.
Sắc mặt Khương Dao đã hồng, hoàn toàn không rõ là đang có chuyện gì xảy ra, anh mang biểu tình vui vẻ nhìn cô: “Anh không có say.”
Bây giờ Cố Mục Niên còn thanh tỉnh hơn lúc nào hết.
Đầu óc Khương Dao lúc bấy giờ rất ngờ nghệch, sửng cả nửa ngày… Vừa rồi anh đều giả bộ!!!
“Anh…”
“Dao Dao, nhắm mắt lại, cho anh hôn một chút, ân?”
Bây giờ, cô chỉ có thể nghe theo lời của anh, trong lòng cô đang nổi lên sóng triều cuồn cuộn đầy sự ngọt ngào, đến cuối cùng cô cũng không tự chủ được mà ôm chặt cổ của anh.
Bây giờ cô rất giống một con mèo nhỏ nghe lời mà dính lấy chủ nhân vậy, anh cười nhẹ hai tiếng, Khương Dao thấy thế liền xấu hổ hỏi anh, “Anh cười cái gì…”
“Không có việc gì, chỉ là anh rất thích hôn em.”
“…”
Anh chỉ nói là hôn một chút, cuối cùng lại đem Khương Dao hôn đến không thở nổi. Sau đó anh liền bỏ qua cho cô, lần nữa ôm cô vào trong иgự¢.
Khương Dao nhớ tới những lời vừa rồi cô đã nói với anh trên sô pha, lòng cô liền nổi lên một trận xấu hổ, “Hóa ra là anh không uống say, anh cố ý gạt em …”
” Vậy xem ra ai là người ngu ngốc hả?”
“… Anh, anh là ngu ngốc! Anh cũng đã thừa nhận.” Giọng nói của cô mang theo sự ngạo kiều.
“Được, được, anh là ngu ngốc. Chỉ cần em có thể ở bên anh thì anh là tên ngu ngốc cũng không sao.” Đêm nay vì diễn cảnh này mà anh đã hao hết tâm tư.
Khương Dao nghe vậy, trong lòng liền một trận rung động.
Cô vẫn không nói gì, anh liền cầm tay cô, nói: “Dao Dao, em nói không sai, ‘Nếu như em thích một người, em sẽ muốn người đó hôn em.’ giống như anh muốn hôn em vậy.”
Một câu mềm mại tràng đầy sự cưng chiều, Khương Dao nghe thấy như vậy thì tâm tư liền hóa thành nước. Cô vẫn còn không yên lòng, muốn hỏi anh cho rõ ràng: “Cố Mục Niên, anh…”
Nụ hôn của anh dừng ở trên mặt của cô, ôn nhu trả lời câu hỏi mà cô còn chưa hỏi xong: “Anh thích em đã từ rất lâu.”
Cực kỳ lâu.
“… Nhưng buổi trưa hôm nay anh còn nói rằng anh muốn giúp em xem xét đối tượng.”
Anh nhéo nhéo mặt cô, “Ừm, xem xét nửa ngày, vẫn cảm thấy anh là người thích hợp nhất.”
Cô không khỏi nở nụ cười, liền bị anh thấy được, “Nghe thấy anh thích em, em liền vui vẻ như vậy sao?”
“Nào có…” Cô đỏ mặt, không thừa nhận.
“Mặc kệ em thừa nhận hay không thừa nhận, thì anh cũng biết em cũng rất thích anh, nhưng em giải thích không rõ lắm.” Anh nói giống như đây là chuyện hiển nhiên vậy.
Cô dở khóc dở cười, cuối cùng hào phóng nói: “Em không giải thích.”
Cô thích anh, không có gì để giải thích.
Cuộc đời của Cố Mục Niên này, chưa từng có giờ khắc thỏa mãn và vui vẻ như vậy. Anh thích Khương Dao và Khương Dao cũng nói thích anh.
Khương Dao đột nhiên cả kinh, nghĩ tới chuyện chính sự: “Cố Mục Niên, hôm nay là ngày sinh nhật của anh”
Anh ngồi dậy, thấy ở trên mặt bàn có một cái bánh sinh nhật, anh nhướn mày nói: “Cho nên hôm nay em ở lại đây chính là muốn tổ chức sinh nhật cho anh sao?”
“Đúng vậy, sinh nhật rất quan trọng nha. Rất tốt, bây giờ anh không có say, anh mau lại đây thổi nến đi.”
Thật ra sáng nay, anh có nhận một cuộc điện thoại của mẹ, mẹ anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của anh, nên gọi chúc mừng. Dù sao anh cũng không để ý, nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng của mình vui vẻ như vậy cho nên anh cũng theo cô để cô vui vẻ.
Cô đem ngọn nến thắp sáng lên xong thì anh liền đứng dậy đi tắt đèn, sau đó trở lại ghế ngồi rồi lần nữa ôm chặt lấy cô.
“Anh có muốn em hát bài chúc mừng sinh nhật cho anh không?”
“Hả…” Tuy cô hát không phải là dở, nhưng mà cô vẫn đỏ mặt đem hát xong, sau đó bảo anh ước nguyện rồi thổi nến.
“Không cần cầu nguyện, nguyện vọng đã được thực hiện rồi.” Nhiều năm tâm nguyện, vào hôm nay đã thực hiện được.
“Nguyện vọng gì?”
“Đem em biến thành bạn gái của anh.”
Cô đã mơ hồ đoán được khả năng là nguyện vọng đó có liên quan đến cô, nhưng mà từ trong miệng anh nói ra, lại làm cho cô một phen cảm động.
“Vậy anh thổi đi, thổi nến đi.”
Anh thổi tắt ngọn nến xong, mở đèn, Khương Dao liền đưa dao cắt bánh cho anh, để cho anh cắt bánh sinh nhật. Anh vừa ăn mấy miếng, di động liền rung lên, cầm lấy vừa thấy, là mẹ anh điện thoại đến.
Khương Dao thấy được, liền nói: “Anh đi nghe điện thoại đi, em đi toilet một chút.”
“Ừm.”
Một lát sau, cô từ trong toilet đi ra, liền nhìn thấy Cố Mục Niên đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Cô đến gần, anh quay đầu nhìn cô một cái, thuận thế ôm chặt lấy cô, trong miệng thì vẫn đang nói chuyện.
“Vâng, sáng sớm ngày mai con sẽ trở về…”
Tuyết Mạt nói: “Vậy được, Dao Dao có gọi điện thoại cho con không? Mấy ngày hôm trước, con bé vẫn cùng mẹ tán gẫu về vấn đề sinh nhật của con.”
“Em ấy bây giờ đang ở bên cạnh con.” Anh mỉm cười mà nói.
Khương Dao ngẩn ra, như thế nào… Tại sao lại nói với dì Cố! Cô trừng mắt nhìn anh một cái, mơ hồ nghe thấy thanh âm kích động ở đầu dây bên kia của Tuyết Mạt: “Cái gì?! Dao Dao đang ở bên cạnh con a… Hóa ra là con đang cùng con bé tổ chức sinh nhật a, khó trách hôm nay con không gọi điện thoại cho mẹ, đây là do có người cùng con trải qua sinh nhật a.”
“…”
“Mở loa ngoài đi để mẹ cùng Dao Dao nói vài câu.”
Anh mở loa ngoài, Khương Dao liền nghe rõ Tuyết Mạt gọi cô, “Dao Dao cực khổ, vẫn cùng Mục Niên đi công tác.”
” Dì Cố, không có gì đâu, chính là hôm nay con chạy tới bồi anh ấy cùng nhau trải qua cái sinh nhật mà thôi.”
Tuyết Mạt lộ ra ý cười, ” Con vừa đến, trong lòng Mục Niên liền trở nên vui vẻ.” Giờ phút này Tuyết Mạt còn không biết hai người vừa mới cùng nhau ở chung chỗ, chỉ biết là tâm tình của con trai mình hẳn là rất tốt.
Khương Dao ngước mặt, liền nhìn thấy anh vẫn dựa vào cửa sổ, cười nhạt. Xem ra anh thật sự rất vui vẻ a.
Cố Mục Niên trực tiếp nói chuyện với người ở đầu kia điện thoại: “Mẹ, người đừng quấy rầy thế giới của hai người chúng ta.”
“Cái gì?!!!” Tuyết Mạt khi*p sợ, “Mẹ gọi điện thoại cho con mà con nói như vậy là sao, đứa nhỏ này thật không có… hả hả, con nói cái gì chứ, thế giới hai người?!”
“Con và Dao Dao là thế giới hai người, không thì còn có ai?”
“Các con như thế nào lại là thế giới hai người?! Các con không phải là…”
Cố Mục Niên vừa định thừa nhận, liền bị Khương Dao nhéo một cái ở bụng, thấy cô xấu hổ, nên anh đành phải nói: “Khụ khụ… Mẹ, khi con trở về thì con sẽ cùng mẹ nói. Con cúp điện thoại đây.”
“Được, được.”
Cúp điện thoại, Cố Mục Niên cầm điện thoại ném trên sô pha, hai tay đặt lên cái eo thon của cô, đùa cô: “Tại sao lại không muốn cho mẹ anh biết?”
“Em sợ khi dì Cố biết, sẽ dọa đến…” Cô đỏ mặt cúi đầu. Tại trong lòng Tuyết Mạt phỏng chừng cho rằng bọn họ là huynh muội.
Cố Mục Niên nở nụ cười, đem cô kéo lại phía trước cửa sổ sát đất, cúi đầu khẽ cắn ở vành tai của cô, khàn giọng nói: “Em thật sự coi mẹ anh nhìn không ra rằng anh thích em?” Đây chính là mẹ anh trong lòng bà đều biết cả rồi.
Lỗ tai Khương Dao bị anh cắn cảm thấy ngưa ngứa, cô đẩy anh ra, anh lại từ đầu đến cuối không buông tay, cô xấu hổ nói: “Lưu manh…”
Anh cười nhẹ, tiếng cười từng đợt trầm ấm tiến của ốc nhĩ của cô, tê tê dại dại.
Anh lại hồ nháo một trận, Khương Dao bị anh biến thành rối loạn khí tức, cuối cùng quyết định thật nhanh đẩy anh ra. Người này như thế nào khi nói chuyện yêu đương liền biến thành như vậy, giống như “Lòng tham không đáy” của đại nam nhân vậy.
Cố Mục Niên cũng không khi dễ cô, nắm tay cô đi vào phòng ngủ, “Nơi này có đồ dùng rửa mặt, em ở đây tắm rửa đi. Áo ngủ em có mang theo không?”
“Có, em đi tắm rửa trước đây.”
Cô tắm rửa xong đi ra, nhìn trong phòng ngủ không có ai, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô đi tới cửa, nhìn thấy Cố Mục Niên đang ở thư phòng làm công việc, cô liền lộ ra cái đầu ngập ngừng muốn nói: “Cố Mục Niên, em tắm xong rồi, anh có thể đi tắm được rồi.”
Anh nghe thấy thanh âm của cô, lập tức buông văn kiện trong tay, đứng lên.
Khương Dao vừa thấy anh đi tới, theo bản năng liền muốn chạy, ai ngờ bị anh một phen kéo lại ôm vào trong lòng иgự¢.
“Đứa ngốc, chạy cái gì?”
Cô còn không có thói quen bọn họ đột nhiên trở nên thân mật như thế, biến thành nam nữ thân mật, giơ tay nhấc chân đều mang theo loại thẹn thùng cùng ngọt ngào giống như nữ sinh lần đầu hẹn hò vậy.
“Em không có, em chính là muốn đi ngủ.” Cô cúi đầu.
Cố Mục Niên nhìn cô bây giờ rất khả ái, trong lòng cũng vui vẻ thỏa mãn lắm rồi.
“Vậy em đi ngủ đi, đều không có cái gì tỏ vẻ sao?” Anh hỏi.
Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, miệng sẳng giọng: “Cố Mục Niên, anh cũng quá phận rồi, vừa rồi thân mật còn chưa đủ sao…”
Anh cười xoa xoa đầu của cô, hôn xuống môi của cô, “Hiện tại đủ, em đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Cô nằm xuống giường, anh liền giúp cô đắp chân, sau đó liền đi tắm. Anh đi ra, liền nhìn thấy Khương Dao quay lưng về anh, cô đang chơi di động. Cô vừa nghe thanh âm, lập tức tắt điện thoại, làm bộ như đang ngủ, ai ngờ một màn này vẫn bị anh rõ ràng bắt được.
Anh cong môi, đi qua, lên giường.
Khương Dao từ từ nhắm hai mắt, lỗ tai để ý động tĩnh ở phía sau, cảm giác thấy tấm nệm bị lún xuống một chút, còn chưa phản ứng kịp, ngay cả người và chăn bị người kia ôm lấy.
Cố Mục Niên đem cô từ bên trái của anh ôm đến bên phải, làm cho anh có thể thấy rõ mặt của cô.
Anh thân thủ ôm lấy cô, đem mặt cô dán lên trên иgự¢ anh.
“… Không phải anh nên đi ngủ sao?” Khương Dao che mặt.
“Đúng vậy, đây là giường của anh, nằm ở đây có gì sai sao?”
“…”
Cô ngửa đầu, nhìn thấy cái cằm sạch sẽ của anh, mang theo đường cong rõ rãng, rất đẹp mắt. Cô thoáng để sát vào, hôn một cái.
Anh nói: “Em thích như vậy sao, xem ra anh phải lưu lại ở đây mà ngủ rồi.”
Cái này… Lưu manh.
Khi dễ cô xong, anh cũng tính toán bỏ qua cho cô: “Được, anh ra ngoài ngủ, em ngủ ngon.”
“Nha…” Cô cũng không đành lòng để anh ngủ ở sô pha, “Anh ở đây ngủ đi, ngủ ở sô pha không thoải mái.”
Anh hôn cô một chút, ẩn nhẫn nói: “Dao Dao, em thật coi anh tự chủ rất tốt?” Cô nằm ở bên cạnh anh, nay đã danh chính ngôn thuận, anh có thể làm rất nhiều việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc