Nơi Lộ Viêm Thần nhậm chức mặc dù không phải trường quân đội, nhưng lại có chế độ khá nghiêm ngặt. Theo chế độ, mọi huấn luyện viên hướng dẫn đều phải ở căn cứ trực ban, đóng kín suốt ba mươi ngày, điện thoại và mạng cũng bị quản chế. Bởi vì Lộ Viêm Thần là tổ trường huấn luyện viên, cho nên phải là người tiên phong làm nhiệm vụ.
Mỗi ngày anh và Quy Hiểu đều gọi một cuộc điện thoại, như thể quay về khi anh vừa làm lính, tần suất liên hệ, cách thức liên lạc cũng không khác là bao. Thực ra có thể dùng QQ, nhưng vì quản chế nên cũng hơi phiền phức, thế lại thôi. Cho dù chỉ có thể trò chuyện, anh
vẫn dặn dò Quy Hiểu, đừng nói mấy câu yêu đương buồn nôn quả. Dặn như thế cũng là có nguyên nhân. Năm đó anh mới từ lính mới xuống bộ đội, lập tức trở thành “tấm gương thư tình” trong lời tán tụng của phụ đạo viên. Sau đó, Lộ Viêm Thần đi tới làng Erlian, phụ đạo viên đi ngang qua, nhân tiện thăm viếng Lộ Viêm Thần lúc đó đã là đội phó, sau khi quay về một nhóm lãnh đạo lại kể lại chuyện thư tình, trái là tấm gương, phải là nên học tập, có mấy lãnh đạo nghe được chuyện, họ còn lấy chuyện này làm chuyện cười trêu chọc anh suốt nửa năm. Thế nên anh cảm thấy, cần phải dặn dò Quy Hiểu một chút, để tránh khỏi đi vào vết xe đổ năm đó.
Một khóa học năm ngày, Lộ Viêm Thần cẩn thận lên giờ học cho mọi người. Ngày này, anh ngồi trên một bậc thang khác ở sân huấn luyện, phóng tầm mắt nhìn từng nhóm học viên đang kiểm tra ở trong sân. Mọi người được chia làm mười người một tổ. Lúc này đây, những người tổ đầu tiên đang đứng trong vòng bảo vệ. Từng người độc lập, đồng thời tháo gỡ bom mìn.
Vì đang thi đua, nên phải giành giật từng giây, ai cũng muốn thể hiện thành tích tổt nhất, muốn thắng được người khác. Nhưng kì lạ là, hai phút trôi qua không có ai đưa tay ra hiệu, sáu tổ phía sau cũng cảm thấy không ổn, ai nấy nhìn quanh.
Các học viên bên trong vòng bảo vệ đều mặc trang phục bảo hộ, vừa nặng vừa nóng, lại còn vội, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lộ Viêm Thần nhìn kim giây, ba giây, hai giây, một giây…
“Đoàng đoàng đoàng...” Liên tiếp năm tiếng nổ.
Năm học viên mặc trang phục bảo hộ bị văng ra hai mét, bị dọa tới ngớ người, cũng có người thất kinh, vội vàng bỏ dậy, có người kéo mặt nạ phòng hộ ra, trên trán toàn mồ hôi lạnh, khi*p sợ nhìn huấn luyện viên.
Còn năm người còn lại chẳng hiểu có chuyện gì, nhưng cũng khá là choáng váng.
Dù là học viên bị văng ra, hay là người đang xếp hàng chờ đợi, mọi người đều chỉ nghe được tiếp hô hấp và nhịp tim của mình.
Cái vừa rồi mới nổ là đạn thật.
“Mười người một tổ, mỗi tổ có năm người sẽ chạm phải đạn thật”. Huấn luyện viên kiểm tra cúi đầu, chấm điểm: “Tổ tiếp theo”.
Còn ba câu anh chưa nói hết: Một là, năm đạn thật này đều là đạn không hủy được, thiên tài cũng bó tay, cử tới giờ sẽ nổ tung. Hai là, những đầu đạn này đều do Lộ Viêm Thần tự mình làm, nhưng có đồ phòng hộ sẽ không ảnh hưởng đến người.
Lộ Viêm Thần đang ngồi đằng xa gỡ mũ xuống, phất phất quạt, rõ ràng anh còn căng thẳng hơn các học viên trăm lần, cũng rất hài lòng với hiệu quả này, kẹp mũ dưới cánh tay phải, anh đứng dậy rời khỏi thao trường.
Sau một giờ, kiểm tra xong. Ngoài tổ thứ nhất bởi vì không biết có khó khăn, sáu tổ còn lại đều nặng nề hơn không ít, có người còn không dám lên, thà 0 điểm. Khôn sống mống ૮ɦếƭ;
chuyện mất mạng như vậy đương nhiên là phải cần can đảm. Huấn luyện này rất thường quy.
Chỉ có điều ở trung đội chống khủng bố, dù có tè ra quần, dù chân run không bước nối bước chân, đều phải gắng kiên cường. Những học viên này còn tốt hơn nhiều rồi, có điều sẽ đào thải theo tỉ lệ.
Lộ Viêm Thần là một trong những huấn luyện viên chủ chốt, nên rất được coi trọng.
Ngày ấy ba nhóm qua được kiểm tra, cuối cùng huấn luyện phụ trách kiểm tra còn khoe khoang khả năng chế đạn của Lộ Viêm Thần, các học viên càng thêm sùng bái. Ba mươi tuổi đầu mới làm người dẫn đầu, lại cả vầng sáng của đội chống khủng bố, nhất là vì nhiều năm
trong kiếp sống quân nhân cũng không làm tàn phai khuôn mặt đó, đúng kiểu “trời sinh quyến rũ khó tự chủ”, không chọc hoa đào cũng khó khăn...
Chưa qua được mấy ngày, lúc anh đang đứng hút thuốc ở khúc quanh lầu dạy học. Hai học viên nữ đi ngang qua người, chào hai tiếng “Huấn luyện viên Lộ”, anh ngước mắt, tượng trưng đáp lời, ánh mắt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng. Đáp xong lại tiếp tục lật tài liệu học tập trong tay.
“Huấn luyện viên Lộ, ngày ấy kiểm tra bọn em, huấn luyện viên Từ nói thầy tự làm hết mọi việc ạ?” Một cô gái khá trưởng thành trong nhóm bước lên lên tiếng, “Huấn luyện viên Từ còn nói, thầy là thiên tài gỡ bom, phá mìn phải không?”
Tài liệu trong tay Lộ Viêm Thần là tiếng Anh, không phải tiếng mẹ đẻ, lại có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành khó để đọc được. Thế là sau khi nghe được tiếng, đầu tiên là anh đờ đẫn một chút, trong đầu còn đang suy nghĩ đến những thứ viết trong tờ giấy trên tay. Nhìn thấy ánh mắt đó, hai học viên nữ càng thêm mê mẩn.
Lộ Viêm Thần từ từ thoát khỏi tờ tài liệu, nói: “Ngoài tôi ra, còn có nhiều người giỏi tháo gỡ bom mìn khác, dần dần mọi người sẽ biết thôi”. Lúc giải cứu con tin, nếu thứ đó nổ tung, không chỉ tổn hại người mình, mà cái uy lực kinh khủng kia, không phải chỉ ném cái túi cát là xong chuyện. Mạng người hết cả.
Học viên nữ như được thêm cổ vũ, nở nụ cười.
Lộ Viêm Thần nhìn các cô: “Số hiệu của hai cô là bao nhiêu?”
Cô gái đặt câu hỏi cúi đầu xuống, vuốt sợi tóc rơi trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Em số 56, cô ấy số 59”. Lộ Viêm Thần gật gù: “Mấy vấn đề này có nói qua trên lớp rồi, lần sau hỏi nữa thì trừ điểm. Còn gì nữa không?”
“Không còn”.
Anh khép tài liệu lại, lấy chiếc mũ đặt trên ghế đá bỏ lên trên tư liệu, đi thẳng đến nơi dạy học.
Tháng ngày ở căn cứ loáng cái đã trôi qua. Ngày Lộ Viêm Thần trở về nhà đã là đầu tháng tư.
Đẩy cửa ra, cô đang ngồi trên ghế sa lon, bóc quả trúc núi cho Tần Tiểu Nam ăn, ngón tay cái ấn phần tím đen bên ngoài, vỏ nứt ra, phần thịt quả trắng nõn rơi ra, cô nhét vào miệng Tần Tiểu Nam: “Cái này dinh dưỡng lắm, mỗi ngày ăn hai quả”.
Đồ ngọt như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Nam được ăn, đúng là rất ngon, nhả hột ra thì nghe Quy Hiểu nói thêm: “Cháu xem chúng ta cho cháu ăn ngon, lại không phải làm việc nhà. Nhiệm vụ của cháu là phải học thật giỏi, nhất định phải cố gắng, nếu không sẽ bị đánh”.
Tần Tiểu Nam nhả hột ra lòng bàn tay, ồ một tiếng.
Lộ Viêm Thần đi vào, Quy Hiểu nghe được tiếng thì đẩy hết phần quả trúc núi còn dư lại vào tay Tần Tiểu Nam: “ăn xong rồi, còn phải học thuộc lòng một bài văn mẫu nữa”. Giọng nói hơi trầm xuống, người đã chân trần chạy trên sàn nhà, kéo lấy tay Lộ Viêm Thần, “Em có mua thịt gà, cả khoai tây, gia vị, lò nướng nữa, còn thêm thịt dê, thịt bò, rất nhiều thịt”. Quy Hiểu như đang muốn dâng hết những đồ quý báu.
“Anh làm cho bọn em một mâm gà lớn đi, cả xiên thịt nướng nữa”.
“Mâm gà lớn? Anh chưa từng thử, nhưng cũng không khó lắm.”
Anh đáp một tiếng, liếc nhìn Tần Tiểu Nam một ánh mắt xem thường, còn một đứa bé chưa thuần hóa được ở chỗ của Quy Hiểu nữa. Tần Tiểu Nam cũng đáp lại bằng vẻ mặt “chú Lộ cũng thế thôi”, hình tượng sắt đá đổ máu không đổ lệ kia đã đổ nát từ lâu, giờ vừa bước
qua cửa không phải đã xắn tay định làm việc nhà đó rồi à?
Hai người”bạn tốtt” một lớn một nhỏ này nửa tháng rồi không gặp, lại không có gì để giao lưu.
Tần Tiểu Nam chủ động đi về phòng sách học thuộc lòng bài tập ở nhà mà Quy Hiểu cho, định để lại không gian cho hai người họ.
Lộ Viêm Thần ϲởí áօ khoác ra, đi vào phòng bếp, cầm một cây dao dài khá nhỏ, thuần thục cạo vỏ khoai tây. Từng lát từng lát một, từng mảnh lần lượt rơi xuống thau inox.
Quy Hiểu dán mặt sau lưng anh, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể nghe đươc được tiếng nhịp tim đang đập, trái tim của cô cũng điều chỉnh nhịp theo. “Em còn tưởng khi về anh sẽ bẩn lắm”. Rời khỏi nhà ba mươi ngày mà vẫn sạch sẽ như vậy, đúng là khó thật.
“Trước khi đi anh có tắm”.
Trước lúc đi anh còn oán thầm, mình không khác gì thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cả, trước giờ đi gặp bạn gái còn phải tắm rửa sạch sẽ, không sạch sợ sẽ khiến người ta có ấn tượng không hay.
Có một chuyện trước khi anh đi đang định hỏi, giờ lại quên, bởi vì điện thoại bị quản chế nên cũng không dám hỏi, bây giờ rốt cục cũng đợi được cơ hội rồi, “Ở căn cứ của anh có học viên nữ à?”
“Có”.
Có thật? “Nhiều không?”
“Không nhiều”.
“Anh dẫn mấy người”.
“Mười mấy người”.
Quy Hiểu im lặng không đáp lời, đưa tay đút vào túi quần của anh, như ôm cả người anh. Động tác này trước kia cô vẫn thường hay làm, ngoài tìm ra bật lửa và thuốc là thì chưa từng tìm ra cái gì mới lạ. Nhưng lần này lại không giống thế, ngón tay có chạm phải một chiếc nhẫn. Đầu tiên là sững sờ. Cô nắm vội nó trong lòng bàn tay, từ từ rút ra trong lòng bàn tay, từ từ rút ra, một chiếc nhẫn rất nhỏ, cô sợ mình sẽ phấn khích mà làm rơi mất nó, lăn đi rồi thì tìm không ra nữa... Nhất định anh biết cô sẽ mò ra.
Nhưng người kia lại làm như chẳng có gì, quay đầu chỉ chỉ ngón tay sang máy hút khói.
Quy Hiểu đành phải mở máy lên.
“Châm thuốc cho anh”, anh nói, “Trong túi trái”.
Quy Hiểu móc cả hộp thuốc lá và bật lửa ra, nghe lời lấy một điếu thuốc nhét vào môi anh, lòng bàn tay vẫn còn siết chặt chiếc nhẫn, châm lửa đốt. Bật lửa phật một tiếng, không được, lại bật thêm hai lần nữa mới đốt lên.
Ngọn lửa nhỏ vừa đủ chạm vào đầu điếu thuốc, từ từ châm cháy.
Lộ Viêm Thần mới khẽ giọng, ngậm thuốc là nói: “Cẩn thận một chút, không đồ trong tay rơi mất giờ”.
Ngay lúc Quy Hiểu buông bật lửa xuống thì trừng mắt nhìn anh, gò má cũng nóng bừng như bị lửa cháy lan.
“Không thích à?” Anh hơi cười.
“Chưa hỏi em mà đã mua…”
Lộ Viêm Thần cười, lấy điếu thuốc trên miệng xuống: “Không thích cũng không sao, sang năm anh mua nữa. Nếu vẫn không thích thì năm sau nữa. Già rồi thì lấy sợi dây thừng xâu lại thành chuỗi mà đeo lên cổ, không ai có nhiều nhẫn như em đâu”.
Quy Hiểu phì cười, đẩy đấy anh, Lộ Viêm Thần như một bức tường thành, chuôi dao rời khỏi tay rồi lại vòng một vòng quay trở lại, Ánh sáng lóe lên nhanh ✓út, một giây sau đã nắm lại trong lòng bàn tay.
Quy Hiểu choáng váng: “Làm gì thế?” Hỏi xong đôi mắt mới sáng lên: “Nhanh dạy em”.
Lộ Viêm Thần thấy cô phấn khởi không khác gì tân binh, lúc vừa vào bộ đội ai cũng nghĩ người trong đội chống khủng bố là thâm tàng bất lộ, võ công siêu phàm, cao thủ võ nghệ cao cường....Nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn đâu đâu cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lộ Viêm Thần đầu có cam lòng để cô chơi dao, anh đặt dao xuống thớt, chà xát hai tay rồi cầm lấy bật lửa và bao thuốc trong tay cô, mở miệng: “Thử xem vừa không”.
Quy Hiểu ừ, rồi so lên ngón tay, vừa vặn: “Của anh đâu?”
Vừa dứt lời đã thấy nó nằm trên tay trái, không phải đang đeo trên ngón áp út đó sao?
Quy Hiểu mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Sao bây giờ lại đeo?”
“Thì tiện”.
Thật ra là vì ở trong căn cứ, các huấn luyện viên thấy anh được các học viên nữ hoan nghênh rồi đùa giỡn quả, nên có nhắc nhở.
Lúc ấy học cùng Quy Hiểu, cô cũng hay lưu ý những chuyện như vầy, ngày hôm nay nghe mấy người cùng tuổi bảo nhau, ngày mai đã vượt ra khỏi lớp, ngày kia sẽ bị Hải Đông trêu chọc, vừa lo lắng đề phòng, vừa bóng gió hỏi anh có bạn học nào trong khối thích anh không? Giờ đang có ý? Tương lai có thể sẽ thú vị?
Nhưng xưa nay anh vẫn thích ngồi bàn cuối một mình, nếu không nhất định Hải Đông và Mạnh Tiểu Sam cũng tới “ngồi cùng bàn với anh”.
Dù chưa từng trình bày phân tích, quá khứ, hiện tại, hoặc là tương lai, anh cũng không muốn chuyện đó sẽ xảy ra. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nên đề phòng.
Vì không tiện ra khỏi căn cứ, anh lên mạng tìm nơi mua nhẫn, tính toán kích cỡ, rồi khi huấn luyện viên cho mình đi vào nội thành thì mua một cặp, tự mình đeo trước.
Em cũng đeo rồi mà, vậy thì anh không khách khí nữa.
Quy Hiểu cũng lặng lẽ mang vào, đưa lên rồi quay lại nhìn, hai hạt ngọc nho nhỏ gắn ngầm, vừa sáng, lại vừa trong. Càng nhìn càng thích, chiếc nhẫn kia tháo ra đeo vào ngón giữa. Cô bật cười thành tiếng.
Sau lưng lại nhích về phía anh, Lộ Viêm Thần phát hiện: “Để anh làm cơm trước đã”.
“Định là buổi tổi mới nói với anh”. Cổ Quy Hiểu có hơi lành lạnh, đỏ mặt.
Cô nhón chân, ghé sát vào tai anh rồi thì thầm rất khẽ: “Hình như em mang thai rồi”.
Nước canh chưng gà sôi ùng ục, ngoài âm thanh này ra thì không còn gì khác.
Đột nhiên Lộ Viêm Thần vùi đầu thuốc vào bồn nước, tay phải mở cửa số ra. Kéo cô vào phòng khác, mặt đối mặt, đôi mắt kia nhìn cô từ trên xuống dưới. Theo phản xạ anh lại lần mò hộp thuốc lá trong túi quần, góc cạnh chiếc hộp cạ vào lòng bàn tay, khi đó anh mới thức
tỉnh, bình tĩnh lại.
Người vẫn còn đứng ở đây, như thể cả thế giới này chỉ còn một người phụ nữ
là cô ở đó, nhìn cô....