Tay Quy Hiểu vuốt ve sau lưng anh, chạm đến nơi tối hôm qua đã sờ tới mười mấy lần, không lên tiếng.
Anh trở tay lại, nắm lấy cổ tay cô: “Người của đội chống khủng bố ai cũng có thương tích cả”.
Nói không phải phóng đại, ở trung đội bọn anh đúng là không ai không có vết thương nào, ngay năm ngoái có một chiến sĩ nhỏ mới tới bị gãy chân khi huấn luyện, cậu ấy còn rất vui vẻ, nói là cuối cùng cũng được bị thương rồi, giờ có thể thẳng thắn nói mình là người của trung đội.
Dưới lòng bàn tay là làn da chỗ lồi chỗ lõm, cô мơи тяớи lướt qua, lại vòng trở lại, nhẹ nhàng vuốt quanh một vòng. Dù sao cũng là nơi từng chịu đau, xúc cảm cũng không giống như chỗ khác, mà cảm giác trong lòng anh khi bị chạm tới cũng kém đi rất nhiều.
Yết hầu Lộ Viêm Thần như co rút cả đêm, khô khốc, và ngứa ngáy.
Quy Hiểu cọ cọ mắt và trán bên cổ áo sơ mi anh, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hồng ửng, không biết là vì cọ hay muốn khóc: “Lúc đó anh cứ nhất định phải làm lính, nói thế nào cũng không nghe, phải chịu khổ như vậy”.
Rõ ràng là bình tĩnh, nhưng mũi đột nhiên lại cay cay, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Buồn ngủ rồi… ngủ thôi”. Quy Hiểu sợ anh nhận ra mình khác lạ, cô quay người lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bàn chân trước mặt đã rơi mất một chiếc tất, mười mấy năm trống trải này, cô đã vô số lần vô tình cố ý tìm hiểu các tin tức, tin thời sự về các chiến sĩ chống khủng bố…
Lòng đầy suy tư, hỗn loạn, mà anh vẫn không nói câu nào, căn phòng yên tĩnh đến tiếng hít thở của chính mình cô cũng nghe thấy được.
Một đêm không ngủ cô lại thấy đau đầu, lúc mơ màng tỉnh lại, cũng là vì cặp vợ chồng ngoài kia làm cho tỉnh táo.
Giọng người nữ cực kì cao, len qua khe hở căn nhà bạt bay vào, cô ấy đang oán giận chàng trai kia điên khùng, mùa đông lạnh giá lại đòi đến thảo nguyên chơi, người ta đều tới mùa hè cả, mới một buổi tối đã sắp đông ૮ɦếƭ luôn rồi. Bệnh thần kinh hơn nữa là còn đòi đi xem cái gì mà mặt trời mọc, mặt trời mọc con khỉ…
Giường khẽ rung lên, Lộ Viêm Thần bước xuông giường, đi ra.
Ở bên ngoài, chiến hữu của anh đang chăm sóc ngựa.
Lộ Viêm Thần đi tới, bàn tay vuốt ve cái bờm lông nâu.
“Cãi nhau với chị dâu à?”
Ngoại trừ nguyên nhân này ra thì người ta đúng là không hiểu nổi, vợ còn đang nằm trên giường nóng, một người đàn ông sáng sớm đã ra đây làm gì… Lộ Viêm Thần im lặng nhận lấy sợi dây cương, xoay mình lên ngựa, vung chiếc dây cương rồi a một tiếng, vọt vào màn đêm tuyết đặc.
Nơi này mới đúng là chỗ của anh.
Lộ Thần của quá khứ, còn trẻ nhưng ngông cuồng vô lực, bị gia đình và cuộc sống nghiền hát hết tất cả tự tôn lẫn mục tiêu, không người dẫn dắt, không chỗ giải quyết, làm người để làm gì? Anh cần tìm một lối thoát, hoặc phải nói là đường đi, vì thế anh mới quyết định đi. Ở biên quan hơn mười năm, gỡ đi mấy ngàn quả bom từ chuyên nghiệp đến không chuyên tự chế, trải qua đủ loại huấn luyện, truy bắt các tội phạm đào thoát hung tàn nhất, hai tay nhuốm máu, nhưng trong lòng phẳng lặng. Đây mới đúng là chân đạp đất vàng, tìm về nơi quan trọng nhất trong xương tủy chính mình.
Gió thổi qua sống lưng mướt mồ hôi, rơi xuống, bên tai là tiếng gió du dương vang dội, kéo dài mà êm tai.
Giục ngựa bay qua mặt tuyết âm hai mươi mấy độ lại không hề thấy lạnh, không bị bất cứ ràng buộc nào, chạy thẳng hướng nam.
Quy Hiểu chờ rất lâu cũng không thấy anh về, cô quấn mình thành chiếc bánh chưng, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, đón gió bước ra.
Bầu trời màu xanh xám ᴆục còn níu lại mấy vì tinh tú.
Ánh bình minh hiện ra trước những âm u cuối cùng.
Lửa trại đốt khi uống rượu đêm qua cũng gần lụi tắt, chỉ còn tro bụi, gió thổi qua, ánh đỏ sậm nương theo tro tàn bay về phía xa xa. Lộ Viêm Thần đang ngồi trên băng ghế dài bên đống lửa, trong tay cầm chiếc bát, nói chuyện phiếm với một cụ già, là tiếng ௱ôЛƓ mà cô không hiểu.
Trên mặt Lộ Viêm Thần không lộ rõ tâm tình, như thể cuộc chiến tranh lạnh yên lặng không tiếng động kia không hề tồn tại. Anh đưa tay kéo cô đi, đẩy cô ngồi xuống bên chiếc ghế hai chân, rồi lấy chiếc áo khoác bông khóa kéo của mình bọc cô lại.
Bát trà sữa cũng được đưa qua.
Bởi vì lạnh cho nên có thể cảm giác được dòng nước ấm lan từ yết hầu xuống dưới, chảy đến dạ dày.
“Anh nói chuyện gì với người ta vậy?”
“Ông ấy nói tối qua cặp vợ chồng kia bị đông lạnh cứng, cãi nhau một trận ầm ĩ, cũng không chờ mặt trời mọc mà đi vào nội thành rồi”.
Lạnh như thế, chen chúc cùng anh trên giường mà còn chảy mồ hôi. Đến khi một mình nằm trong chăn, chưa được mười phút gan bàn tay đã lạnh. Đông cứng không động được.
Cằm bị ngón tay lạnh lẽo nắm lại, Lộ Viêm Thẩn quay đầu cô sang bên, hướng về phía đông.
Trên đường chân trời xa xa là ánh nắng dần hé lộ.
Bầu trời trong mát, từng áng mây lững lờ chảy qua, bốn phía không có chướng ngại gì ngăn trở, trống trải xa xắm, tất cả đều là tuyết, chỉ có bầu trời và vầng mây nhuốn thành sắc đỏ. Màu đỏ nhanh chóng lẩn mất đi, ánh sáng vàng chói lóa rơi trên mi mắt.
Trong yên lặng, tay Lộ Viêm Thần đặt trên mi mắt cô, thay cô đỡ lấy hào quang chói rực: “Biết cái này tên là gì không?”
“Gì ạ?” Giọng cô rất nhỏ, suýt nữa thì tắt ngụm giữa gió mai.
Qua một hồi lâu, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lộ Viêm Thần trên đỉnh đầu vang vọng: “Thần hiểu*”.
*Sáng sớm hừng đông.
Cô sửng sốt một lúc mới phản ứng ra, ánh nắng vàng rực phía chân trời như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, làm bỏng cả mặt cô.
Đôi đồng tử đen kịt của Lộ Viêm Thần bị ánh hào quang phủ thành màng sáng, rực đến kinh người, cúi xuống nhìn cô.
Tuy chưa làm đến bước súng ống đầy đủ cuối cùng, nhưng trong lòng anh, đêm qua Quy Hiểu chẳng khác nào đã trở thành vợ cả, vì thế, lúc này đây, nhìn ánh mắt của cô anh thấy không giống trước. Là kiểu nhìn vào đôi mắt người phụ nữ của mình.
Sau khi mặt trời mọc, trời lại đổ tuyết nhẹ nhàng.
Đôi vợ chồng kia đi rồi, họ cũng là hai người duy nhất, xứng với từ quý khách.
Ở Nội ௱ôЛƓ làm khách đúng là hạnh phúc, như người chủ trung tâm, khiến người ta không thể khước từ sự hiếu khách nhiệt tình.
Lần trước Quy Hiểu đến với Tiểu Thái, trên đường cũng gặp được một gia đình không quen, họ chỉ hỏi đường mà cũng được kéo vào nhét cho một bát trà sữa, còn cả thịt khô, khiến cho cô tay chân luống cuống.
Cũng giống như bữa cơm tối trước mắt này, may mà cô là nữ, không bị mời rượu.
Nhưng mà Lộ Viêm Thần thì không tránh thoát.
Ông cụ ngồi nói chuyện với Lộ Viêm Thần buổi sáng cũng khuyên ngừng rượu thôi, không được làm quá. Quy Hiểu không hiểu phần lớn các câu mà ông nói, nhưng thấy Lộ Viêm Thần cứ liên tục uống mãi, đẩy cũng không xong.
Đứa bé bên cạnh cầm điều khiển ti vi, mở kênh đài truyền hình ௱ôЛƓ Cổ ra xem, lại chuyển, hai thứ ngôn ngữ liên tục đan xen làm chiến hữu của Lộ Viêm Thần mắng hai câu, chuyển về lại đài mà Quy Hiểu có thể nghe hiểu… Quy Hiểu chống cằm, tựa vai vào bên cánh tay Lộ Viêm Thần, nhìn bát rượu rót đầy trong tay anh, uống cạn, lại thêm bát đầy…
Ống tay áo của anh được xắn tới khuỷu tay, làn da nóng bỏng ma sát từng hồi vào tay và vai Quy Hiểu.
Quy Hiểu cảm giác lòng mình cũng theo từng lần uống rượu, đẩy lên thành gợn sóng, cô nhỏ giọng: “Uống ít thôi”.
Lộ Viêm Thần như cười như không, lấy chiếc điện thoại di động đang rung ra.
Số lạ.
Anh nghĩ một chút cũng không đoán được là ai, sau khi nâng chén chúc rượu ông cụ hỏi thăm một lúc rồi đi ra ngoài nhận máy.
Chiến hữu của anh thấy khó có dịp có thể nói riêng với Quy Hiểu đôi câu, cho nên lập tức chuyển ghế sát vào: “Chị dâu, sao chị quen anh Thần?”
Chiến hữu của anh càng nói càng phấn chấn, làm Quy hiểu nói hết từ lúc học sinh gặp được Lộ Viêm Thần, những ấn tượng trong hồi ức của cô, kể ra không ít.
Nửa giờ sau, tấm rèm cửa nặng nề ngoài phòng được xốc lên lần nữa.
Lộ Viêm Thần ra hiệu cô đi ra.
Quy Hiểu nghi ngờ nhìn anh, rồi cũng đẩy ghế ra ngoài. Vừa chui qua rèm cửa đã bị gió tuyết thổi cho rùng mình một cái, Lộ Viêm Thần kéo khăn quàng cổ của cô lên, vòng thêm hai vòng rồi đưa điện thoại lại cho cô.
Quy Hiểu không rõ.
“Ba em”.
Cô cứ tưởng mình nghe nhầm, Lộ Viêm Thần lại đưa máy sang lần nữa.
Chiếc điện thoại mang theo hơi ấm rơi vào tay cô, Lộ Viêm Thần cũng không định đứng nghe, anh vòng qua lều vải, bóng dáng hẹp dài từ từ biến mất. Trong một chớp mắt, Quy Hiểu nghĩ đến vô số nguyên nhân, làm sao cuộc điện thoại này tìm đến được anh, bố cô nói gì, sao cuối cùng lại chuyển tới cho mình.
Cô bình tĩnh một chút, đặt điện thoại bên mặt, ngừng mấy giây rồi mới kêu thành tiếng: “Ba”.
“Hiểu Hiểu”. Giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc phía đầu dây: “Ba có nói chuyện với cậu ta mấy câu”.
Cô quay lưng mình lại, tránh gió.
Thời gian cuộc nói chuyện không lâu, đại ý là mấy ngày trước Phan Hạo mang không ít quà tới chúc tết bố cô, nhắc tới chuyện Lộ Viêm Thần từ Nội ௱ôЛƓ trở về, hai vợ chồng kia nói là có thể làm tiệc vui rồi, nhưng với bố Quy Hiểu mà nói, cái tên này không quá xa lạ là bao, còn khiến người ta có ấn tượng rất xấu. Thế cho nên mới có cuộc điện thoại này, Quy Hiểu đã biết trước chuyện này cũng có ngày công khai, nhưng không ngờ lại người đầu dây lại không nể mặt nể mũi gì như thế, gọi thẳng cho Lộ Viêm Thần.
Bên kia nói một hồi, Quy Hiểu cũng không lên tiếng.
Mãi đến khi ba cô hỏi vì sao anh xuất ngũ, giọng nói trầm đi không ít, khiến Quy Hiểu cũng tự hỏi chính mình, vì sao Lộ Viêm Thần lại rời khỏi bộ đội. Nếu không phải lập được công lớn, có cả người nói giúp cho anh, sao có thể được gọi vào cảnh sát huấn luyện, nhưng vất vả lắm mới có được cơ hội, anh lại không muốn ở lại Nội ௱ôЛƓ, mà quay về Bắc Kinh.
Giọng ba cô đầy vẻ bất mãn xem thường: “Hiểu Hiểu, cậu ta lại tìm con, con tưởng là vì còn tình cảm sao? Là vì hắn muốn chuyển nghề về Bắc Kinh. Người như thế bố gặp nhiều rồi, còn còn nhớ con gái bác Triệu không? Cũng đơn thuần như thế…”
“Anh ấy không phải vậy, là con đi tìm anh ấy”. Quy Hiểu trả lời chắc như đinh đóng cột, “Không, nói cho đúng là con bám chặt lấy anh ấy, xin anh ấy quay về với con”.
Nhưng người đầu dây vẫn y chang ngày trước, chưa bao giờ ông lo lắng cho hoàn cảnh hay cảm nhận của bất cứ ai, ông lại cường điệu tuyệt đối mình sẽ không chấp nhận quan hệ của hai người họ, kết hôn cũng khỏi bàn. Đối với ba Quy Hiểu mà nói, Lộ Viêm Thần bây giờ và nhiều năm trước chẳng có gì khác biệt, trước kia là một thằng không chí khí không có gì, chỉ có thể xin đi làm lính, giờ khó khăn lắm mới định hình được, nhưng vẫn bị đánh về nguyên trạng, bùn nhão không dính được lên tường.
Trước kia cũng thế, ông cũng muốn qua đó sẽ thay đổi cuộc đời Quy Hiểu.
Quy Hiểu không tranh luận câu nào, ngắt máy rồi mà cảm giác đè nén khó chịu khiến cô không thở nổi.
Nửa tiếng trước đó, ba cô đã nói gì qua điện thoại, anh và ông đã nói những điều gì, nghe được thứ gì, cô không cần nghĩ cũng đoán ra, hoặc là không dám nghĩ nhiều hơn.
Tuyết quá dày, đi cũng khó.
Cô đi một vòng lớn, thở hồng hộc đỡ lấy tường ngoài của một căn nhà bạt không ai ở, rốt cục cũng nhìn thấy Lộ Viêm Thần ngồi trên băng ghế dài lúc sáng nhìn mặt trời mọc, bên cạnh lều buộc ngựa, chân gác lên lan can gỗ.
Nhìn về phương xa, yên lặng hút thuốc.
Quy Hiểu đã đông cứng không chịu nổi, cô đi ra ngoài, nhét điện thoại vào túi áo bông của anh, ôm lấy cánh tay anh từ phía sau, nhỏ giọng: “Tín hiệu chỗ này không tốt, vừa nãy… anh cũng như thế phải không?”
Lộ Viêm Thần không lên tiếng, anh ngậm điếu thuốc, nắm chặt xoa nắn bàn tay cô trong tay mình, sưởi ấm lên.