Đã gần một tuần kể từ lần cuối San gặp Rượu Vang, cũng không thấy anh liên lạc với cô. Cô vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại nhưng chẳng hề có số quen thuộc gọi đến, cũng chẳng có một tin nhắn nào. Dường như Rượu Vang đang muốn tránh mặt cô? San có nhiều điều muốn nói với anh nhưng giờ cũng chẳng còn cơ hội. San định đi tìm anh nhưng rồi lại có một cái gì đó ngăn cô lại.
Dường như San đã quen nhận được sự quan tâm của anh và bây giờ, khi không có anh bên cạnh, cô có cảm giác hụt hẫng và trống trải vô cùng. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều rời bỏ cô. Lâm, người đã từng làm cho cuộc sống của cô đảo lộn giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hạ, đứa bạn thân nhất giờ cũng đang ở một nơi xa lắc mà chẳng hề có một sự liên lạc nào và Rượu Vang, nơi vững chãi và yên bình mỗi khi San mỏi mệt giờ cũng biến mất và rời xa cô. San chán ngán với những suy nghĩ ấy. Trống trải và đơn độc biết chừng nào.
San đến lớp học, sự trở lại sau một tuần nghỉ học làm đám bạn có vẻ quá khích khi thấy bộ mặt của San. Lấy lý do là "có việc riêng" nên đám bạn cũng chẳng tra hỏi gì thêm. Vài chuyện nhí nhố của đám bạn làm cho San cười thích thú. Nhưng sau đó, nụ cười của San sao cứ nhàn nhạt. Hình như San thấy thiếu thiếu một điều gì đó và nhớ nhớ một thứ thật thân thuộc nhưng cô vô tình quên mất đó là gì...
Cuộc sống của San quay về với những thứ trước đó: giảng đường, về nhà ôm mặt với máy tính, vài người bạn chẳng mấy thân thích, gia đình ở xa và chỉ qua quýt bằng vài cuộc điện thoại.
San vẫn mở máy điện thoại hàng đêm nhưng chẳng hề thấy có số gọi đến…
Day dứt…
Khó hiểu…
Cảm giác khó chịu cứ thế len lỏi trong người San.
***
Chiều Đông ảm đạm. Tiết học cuối ngày làm cho đám sinh viên khá mệt mỏi. Xe bus chen lấn, tắc đường. Mọi thứ xung quanh khiến San chán ngán đến tận cổ.
Về nhà, thấy sáng đèn. Hình như chị gái San đã đi công tác về. Gần một tháng nay chị đi vắng cũng chỉ có mình San đi đi về về với căn nhà này. Những chuyến công tác dài ngày và bất thường của chị gái đã là điều khá quen thuộc với San. Mọi thứ có vẻ như chị mới đi về. San vui mừng định mở cửa bước vào thì thấy tiếng ồn phát ra. Có vẻ như là một cuộc tranh cãi khiến San chùn lại lắng nghe.
Sau cánh cửa là chị gái San và một người phụ nữ trung tuổi. Cái dáng quen thuộc ấy khiến San nhanh chóng nhận ra đó là người bạn của chú mà San đã gặp và gọi cô ấy là “dì Vy” . Chị gái San giữ vẻ mặt lạnh lùng và tức giận, còn người phụ nữ kia như đang khóc lóc, cầu xin. Tiếng cãi vã chợt to dần lên.
- Cô hãy tránh xa gia đình cháu ra, từ trước tới giờ mọi thứ như thế nào thì cô hãy để nó trôi đi như thế. Đừng cố làm đảo lộn mọi thứ.
- Cô xin cháu, cô muốn gặp con gái cô, cô muốn nó biết rằng cô là mẹ nó.
- Cô không phải là mẹ nó, cô đã bỏ nó và người chú đáng thương của tôi để chạy theo người khác. Bây giờ cô đừng về đây mà giả ân nghĩa nữa.
- Cô biết cô có tội với gia đình cháu, với chú nhưng SanSan vẫn là con gái cô và nó có quyền biết điều ấy.
- Khi chú còn sống, chú đã không muốn SanSan biết cô là mẹ nó và cũng không muốn nó phải chứng kiến cảnh chú ra đi. Cô đừng gây thêm chuyện nữa, tốt nhất hãy để SanSan có bố, có mẹ và có gia đình như bây giờ. Cô đi đi.
San lặng đi “SanSan… là mình!”. Trong một giây, San lờ mờ nhận thức được những gì họ đang nói nhưng mọi thứ lẫn lộn...
Trong tâm trí San là hình ảnh chiếc 乃út mực chưa kịp đậy nắp và người chú chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, là hình ảnh người phụ nữ đã rời bỏ đứa con của mình. “Họ chính là bố mẹ của mình sao?”- San kịp nhận ra tất cả những điều họ vừa nói, rồi như vô thức cô chạy đi, nước mắt nhòe mọi thứ... Phía sau là tiếng hai người phụ nữ đang cố đuổi theo San.
San chạy, chạy mãi, chân nhừ đi và rồi đổ sụp xuống. Đường phố vắng tanh, đèn léo lắt, bóng đêm bao xung quanh đáng sợ.
Mọi thứ lẫn lộn trong tâm trí San dần dần ghép lại. Những mảnh quá khứ và hoài niệm chắp vá. Cuộc sống vốn dĩ trước đây dường như đang vụn vỡ, những con người xung quanh, cuộc sống San đang sống lúc này hóa ra chẳng thuộc về San. Sự thật và dối trá lẫn lộn, San đã sống 20 năm qua trong sự giả dối ấy. Nhìn lại mình, San có gì? Chẳng có gì hết, người cha đã mất, người mẹ đã bỏ rơi mình, gia đình của San giờ chẳng còn thuộc về San, người con trai mà San thầm yêu chẳng dành cho San mảy may dù chỉ là ánh mắt nhìn, đứa bạn thân giờ chẳng biết nơi nào. Còn người duy nhất là Rượu Vang giờ cũng rời bỏ cô. Mọi thứ đều rởi bỏ cô, đắng cay và đau đớn đến tột cùng !
Nước mắt cứ thế chảy, San ôm lấy thân mình. Sao cô đơn độc thế này? Sao cuộc sống cứ trêu đùa cô mãi thế? Hai mươi năm đối diện với sự thật rằng, cô không phải con đẻ của bố mẹ đã nuôi nấng cô. Bố mẹ đẻ của cô người đã ૮ɦếƭ, người ruồng rẫy khi cô còn chưa biết gì về thế giới này. Ai đã tạo nên cuộc sống của cô? Cô muốn đi thật xa, muốn những điều vừa xảy ra đây thôi chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ vẫn hiện hữu và cấu xé đau đớn.
Những mảng chắp vá, quá khứ và hiện tại đan xen…
Những mảnh vỡ…
Những giọt nước mắt…
Những kí ức…
Tất cả vá víu thành nỗi đau….
Ở góc khuất của quán bar đã vắng người, Đức ngồi đấy với chai rượu vơi quá nửa. Rượu hôm nay có vị thật lạ. Nhàn nhạt. Anh đang muốn say nhưng thật kì lạ, anh lại rất tỉnh. Anh muốn uống và quên đi mọi thứ, cả những việc điên rồ mà anh vừa làm.
- Có chuyện gì mà hôm nay lại gọi tớ ra đây thế này? - Lâm ngạc nhiên hỏi.
- Cậu ngồi đi.
Hai người đàn ông ngồi bên chai rượu. Lâm không uống. Lâm xoay xoay ly rượu trên tay rồi đưa mắt nhìn Đức, người bạn thân từ nhỏ của anh. Cả hai đã cùng bên nhau qua bao sóng gió nhưng anh đâu có ngờ rằng, có ngày cả hai ngồi bên nhau trong hoàn cảnh thế này.
- Cậu là thằng tồi… cậu biết không?
- Cậu say rồi.
- Tớ không say. Tớ đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. - Đức nhếch mép cười.
- …
- Tớ không hiểu nổi cậu có điều gì mà San lại thích cậu như thế, cô ấy nguyện ૮ɦếƭ vì cậu. Cậu cũng chỉ là một thằng tồi thôi đúng không?
- Cậu vừa nói gì?
- Tớ vừa nói rằng San rất thích cậu, đồ ngốc ạ.
- SanSan ư… tớ phần nào cũng biết điều đó.
- Biết sao cậu lại làm cô ấy đau khổ như thế?
- Thật ra ngay từ lần đầu gặp gỡ, tớ đã rất ấn tượng với cô bé ấy nhưng cậu có thể hiểu được không, tớ còn có Mai Chi. Cô ấy không can đảm và mạnh mẽ được như SanSan…
- Cậu mang tình cảm của mình lên bàn cân như thế sao? Tớ chỉ cần biết một câu thôi, cậu… có thích SanSan không?
- Tớ… tớ thừa nhận rằng tớ cũng thích SanSan. Nhưng còn… còn cậu, Đức?
- Đừng nói gì thêm nữa, cậu hãy đến với cô ấy đi. Nhìn SanSan những ngày vừa qua, tớ không thể chịu nổi được nữa. Hãy kệ tớ.
Người con trai kia nhanh chóng rời đi, bàn rượu lại chỉ còn lại một người, đơn độc. Chai rượu đã hết và chỉ còn chút ít trong ly. Anh nhếch mép cười. Nụ cười cay đắng, chua xót. Anh buông tay, chiếc ly vỡ tan thành những mảnh vụn…
***
Có cô gái ngồi dưới bóng tối của con hẻm. Nước mắt, đau đớn nấc nghẹn nhưng không thành lời. Cô muốn đi, cô muốn đi tìm….
- SanSan, sao em lại ở đây?
Lâm đưa tay chạm vào người San. Cô giật mình, lùi lại. Nhìn lên, ánh mắt vô hồn. Lâm nhìn cô với xót xa.
- Anh muốn nói với em….SanSan!
Im lặng, chỉ nghe được gió thoảng qua và xào xạc những chiếc lá rơi bên đường.
- Anh xin lỗi, anh đã để em phải chờ đợi quá lâu….
Lâm nói rồi dang tay ôm San vào lòng.
Hai cơ thể kề sát bên nhau.
Im lặng, sự im lặng đến ૮ɦếƭ người. Đôi mắt San vô hồn, toàn thân cô cứng đơ như một pho tượng
- Anh sẽ đưa em về nhà, mọi chuyện sẽ qua thôi.
- …
- SanSan! Nghe anh nói gì không?
- Tôi muốn đi tìm… Rượu Vang!
Lâm buông tay, nhìn San vô thức. Đôi mắt vô hồn, cô không nhìn anh. Lâm thấy anh không hiểu San lúc này. Đứng trước San không phải là cô bé e ấp và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh... mà là một người lạnh lùng chẳng hề có cảm xúc.
- SanSan!
- Tôi phải đi tìm Rượu Vang! -Cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Và rồi, San ngã gục và lịm đi….
***
Lâm đưa San về nhà. Anh cảm giác như San vừa trải qua chuyện gì rất đau đớn. Suốt đêm thức trông San, anh thấy cô khóc trong cơn mê man bất tỉnh. Những giấc mơ đau đớn đến cực độ. Lâm thấy cô sợ hãi như muốn chạy trốn một điều gì đó... và muốn tìm kiếm một ai đó.
Cả đêm thức bên San, nhìn cô vật vã, đau đớn trong cơn mê, Lâm không khỏi xót xa. Giá như anh có đủ mạnh mẽ để yêu thương và che chở cho người con gái này! Gía như anh đừng chạy trốn và bỏ mặc cô ấy như thế!
Sáng thức dậy, Lâm đi xuống bếp. Định sẽ nấu một thứ gì đó cho San để khi thức dậy, cô có thể ăn.
Lâm khẽ giật mình. Mẹ Lâm ngồi ở đó tự bao giờ, có vẻ như cả đêm và không ngủ.
- Mẹ dậy sớm thế?
- Con xuống bếp làm gì giờ này?
- Con tìm thứ gì đó có thể nấu cho SanSan ăn.
- SanSan ư? - Bà ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, hôm qua con gặp cô ấy nhưng không biết có chuyện gì. Cô ấy bị ngất đi. Lúc con đưa cô ấy về cũng khá muộn. Con nghĩ mẹ đã ngủ nên không gọi.
- Thế… con bé, con bé đâu?
- Cô ấy đang ngủ trong phòng con.