Rượu Vang vừa nói vừa kéo San đi. San đi theo cùng Rượu Vang tìm Lâm. Bữa tiệc vẫn diễn ra với ánh sáng, với hoa và nhạc nhưng nhân vật chính lại biến đâu mất.
Cả hai cố gắng đưa mắt về mọi phía tìm Lâm nhưng không thấy đâu, rồi Rượu Vang bảo San có lẽ nên tìm ở tầng hai. Cô đi chậm rãi và rụt rè đi tìm Lâm, Rượu Vang thì bảo San tìm bên phải còn anh sẽ tìm hướng còn lại. Ngôi nhà rộng lớn làm cho San có cảm giác nghẹt thở, giống như San đang bước đi những bước trong cung điện của chàng hoàng tử trong cổ tích vậy. Nhất định San phải gặp Lâm để đưa cho anh chiếc bánh do chính cô làm và nhất định, cô sẽ nói hết tình cảm với anh. “Lâm à, em thích anh” - Liệu San có đủ cam đảm để nói được câu ấy không, nhưng cô đã quyết định rồi bởi vì San không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Mà San cũng biết, đối với Lâm thì San cũng không phải là hình ảnh quá mờ nhạt. Chắc chắn là như thế.
Cửa phòng khách trên tầng hai để mở lối đi ra ban công, San nhẹ nhàng bước những bước chậm rãi, San đã nhìn thấy bóng của Lâm qua những ô kính. Ban công lộng gió, ánh đèn đêm hắt những đợt sáng le lói.
San hít một hơi thật sâu, cố gắng bước thêm vài bước nữa, nhưng…chân San tê cứng lại và như đóng đinh một chỗ.
San sững sờ…
Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt, họ dường như quên mất mọi thứ xung quanh và tất nhiên chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của San.
San thấy nước mắt mình, rất nhanh, chảy xuống khóe miệng. San đứng lặng, nắm chặt chiếc túi có chiếc bánh San làm định dành cho Lâm. Nụ hôn mà Lâm dành cho San hôm ấy, thật khác, khác xa so với những gì cô đang phải chứng kiến.
Rồi như một phản xạ, San lùi lại, từng bước, San vẫn đủ tỉnh táo để chào mọi người ở bữa tiệc và ra về.
Đêm, dáng San nhỏ nhắn và đơn độc, bóng đèn đêm hắt bóng San thành vệt đen dài… Chiếc túi nhỏ San vẫn nắm chặt, chiếc hộp nằm im trong túi, San đưa tay vào lấy ra, giơ lên trước mặt nhìn, San định vứt nó đi…
- Em có thể cho anh không? Tiếng ai đó thật quen làm San bừng tỉnh.
- Anh…
Rượu Vang đi theo sau San tự bao giờ bây giờ anh mới lên tiếng. San quay lại, thấy Rượu Vang đứng đó nhìn cô và rất tự nhiên, cô chạy đến bên anh, chẳng một chút ngại ngần, cô đổ gục vào иgự¢ anh. Cô khóc, như một đứa trẻ.
Anh đứng đó, vững chãi và yên bình để cô dựa vào, để cho cô khóc thỏa thích như một đứa trẻ. Anh im lặng, bởi chẳng cần cô phải nhiều lời, chẳng cần anh phải nói mà chỉ đơn giản để hai con người ở bên nhau thật gần cũng có thể hiểu hết về nhau.
- Em thật ngốc đúng không anh? Em cứ nghĩ rằng anh ấy yêu em, em đã cứ tin và nụ hôn ấy, em khờ khạo quá…
San và anh lại đến nơi quen thuộc, nơi lộng gió, nơi mà không gian như thật gần với bầu trời. Ban đêm, mọi thứ xung quanh đầy huyền ảo, có cảm giác những ánh đèn đêm dưới kia như sao ngàn lấp lánh.
San kể cho anh nghe về tất cả tình cảm của mình, rằng cô đã thích Lâm như thế nào, cô đã cố gắng thay đổi bản thân để mong được một lần Lâm nhìn về phía cô. Cô đã tin vào nụ hôn kia dù nó chỉ được đặt lên trán. Nhưng, mọi thứ chẳng hề như mong đợi, có lẽ, điều đơn giản bởi Lâm chẳng hề thích những cô gái bình thường như San, và con người San cũng dung dị như chính tình yêu của cô vậy.
“Em sẽ quên anh ấy, như thế này là quá đủ với em rồi, em không thể biến mình thành con ngốc như thế này được”- San nói với Rượu Vang. Và anh nói với cô một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan.
- Em biết không, những ngôi sao vẫn luôn tồn tại cùng với mặt trời nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nó vào ban đêm bởi ban ngày nó bị ánh sáng mặt trời làm lu mờ, nhưng nếu để ý thật kỹ và biết cách thì rõ ràng những vì sao kia vẫn luôn tồn tại thật là đẹp đến mê hồn đúng không?
Rượu Vang nắm lấy tay cô, siết nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô
- Cố lên, em là một cô gái mạnh mẽ, đừng nghĩ rằng mình tầm thường bởi với một ai đó, em là cả thế giới này đấy!
- Cảm ơn anh vì vẫn luôn ở bên em, sao anh tốt với em như thế?
- Đừng nghĩ nhiều…
San không liên lạc với Lâm nữa, cô đến hội tình nguyện nhưng tránh những ngày có mặt anh, cũng để tránh nhìn thấy cảnh Lâm và Mai Chi bên nhau. Cô buồn bã như bị ai đó lấy đi một thứ gì đó thật quý giá.
Những ngày khủng hoảng chỉ có duy nhất Rượu Vang bên cô, anh thấu hiểu và trầm ngâm lắng nghe mọi điều San nói cho dù đó là những câu chuyện không đầu không cuối. San hết cười rồi lại khóc, hết vui rồi lại buồn... Lâm đã làm cô tổn thương quá lớn. Nhưng cũng chỉ có duy nhất Rượu Vang chứng kiến được cảnh ấy. Đôi khi San thấy nếu không có Rượu Vang có lẽ cô sẽ đơn độc và bị bỏ rơi tàn tệ trong cuộc sống tẻ nhạt của chính mình.
San không đến lớp, San tìm đến thứ mà khi buồn người ta thường tìm đến, là rượu. San triền miên trong những cơn say. San muốn quên đi mọi thứ về Lâm, muốn uống để những hình ảnh về Lâm tan biến hết. Lần đầu tiên San biết được cảm giác tình yêu làm cho con người ta đau khổ thế nào.
Quán rượu vắng tanh, trước kia chỉ có Hạ hay đến đây, rồi San là người dìu Hạ về. Nhưng lần này chính San lại tìm đến đây. Cô uống thật nhiều, chẳng cần biết có bao nhiêu rượu được tống vào cổ họng nữa. San say và khi chẳng thể nào đứng vững được thì Rượu Vang lại xuất hiện và đưa cô về. Rượu Vang chẳng hề nói gì, chẳng hề trách mắng cho dù trong cơn say San lải nhải đủ thứ trên đời, thậm chí nói anh chẳng ra gì.
- Anh buông tôi ra, anh là đồ tồi, anh cũng giống như anh ta thôi, đồ đểu.
***
Sáng thức dậy, đầu San đau như 乃úa bổ, cô thấy mình trong căn phòng của Rượu Vang, anh gục bên cạnh cô, có lẽ vì đêm qua anh đã thức trông cô. Nhìn bộ dạng của anh, San cảm thấy mình như một đứa trẻ mắc lỗi.
Nhưng anh chẳng hề trách mắng, cũng chẳng hề nói gì đến việc đã xảy ra hôm qua.
- Cháo anh nấu trên bếp, tý dậy rồi ăn nhé, anh đi làm đây!
Rượu Vang dặn dò. Anh không nhìn vào mắt cô. Chẳng hề thấy anh biểu lộ một điều gì. San thấy anh lạ lùng và xa cách.
Cô gật đầu, chẳng dám nói thêm điều gì, cô định nói lời xin lỗi anh nhưng lại thôi.
Khi Rượu Vang đi rồi, San bật dậy, đầu cũng đã đỡ đau hơn. San nhìn mình trong gương, trông thật tệ hại. Cô thở dài. Cô không muốn mình sống như thế này nữa, cô muốn sống thanh thản hơn, không phải chờ đợi hay hy vọng vào bất cứ một ai nữa. San bắt đầu có những suy nghĩ khác, mạnh mẽ và quả quyết hơn.
Căn phòng của Rượu Vang sạch sẽ, ấm áp, gió ùa vào thổi tung những tấm rèm trắng và nắng ngập tràn, San mở cửa sổ hít một hơi thật sâu. Dường như mọi u sầu cũng phần nào tan biến. San tự dưng thích căn phòng này, thích cái cách mà Rượu Vang bài trí mọi thứ, tất cả mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và yên bình. Dù anh đang không ở bên cô nhưng rõ ràng cô vẫn nhận thấy cảm giác được chở che trong chính căn phòng của anh.
San đi lại xung quanh và nhìn ngắm mọi thứ. Trên giá tủ, San bỗng bật cười vì những thứ nhỏ nhặt mà có lần San tặng cho Rượu Vang được anh cất cẩn thận, mấy bức ảnh chụp cùng anh khi hai đứa lang thang cũng được anh Ⱡồ₦g trong khung ảnh rất trang trọng.
“Anh ấy thật tốt với mình" - San tự nhủ, không hiểu tại sao nhưng San có cảm giác tội lỗi với Rượu Vang.
Cả ngày hết đứng lại nằm, San bắt đầu thấy chán nản nhưng San chẳng muốn đi đâu và cũng chẳng có chỗ nào để đi. Về nhà ư, căn nhà trọ ấy thì cũng đâu có khá khẩm gì hơn ở đây? Chị gái San đi công tác hàng tháng trời vẫn chưa về. San đã cảm thấy đỡ buồn hơn và dường như hình ảnh Lâm không còn vương vấn gì nữa. Sau mọi chuyện xảy ra, San tự nhủ lòng mình sẽ quên Lâm bởi, cô và anh là hai thế giới khác biệt. Thật khó khăn để San có thể bước vào thế giới ấy.
Để cảm ơn những gì Rượu Vang đã làm cho mình, San quyết định đi chợ mua đồ và nấu cho Rượu Vang một bữa thật ngon coi như lời “xin lỗi” anh. Cô sẽ nói cho anh biết rằng, cô sẽ thay đổi, sẽ không buồn nữa và chắc chắn sẽ phải sống khác đi. Cô sẽ quên và vứt bỏ hình ảnh Lâm ra khỏi cuộc sống của mình.
San đi chợ, chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng rồi hì hục nấu nướng. Đã lâu rồi San không nấu ăn nhưng cô thấy thật vui khi những món ăn vẫn rất ngon và đẹp mắt. San bày ra bàn và nhìn ngắm mọi thứ, thích thú với cái cảm giác khi anh sẽ nếm từng món ăn này do chính tay cô nấu.
Trời mùa Đông tối đến thật nhanh, nhìn dòng người hối hả, San từ trên ban công nhìn xuống xem có khi nào là Rượu Vang đang hòa vào dòng người ấy chăng? Cô đợi anh về, có lần anh nói với cô rằng anh rất thích ăn những món nấu ở nhà. San nhìn mâm cơm, vui với cảm giác là Rượu Vang sẽ ăn từng món và thích thú.
San đợi, đợi mãi...
Những ánh đèn đêm leo lắt.
San đợi… dòng người đông đúc nhưng không có bóng dáng quen thuộc của Rượu Vang.
10h đêm… San không thấy anh về. Mâm cơm ảm đạm và lạnh lẽo.
“San à, mày đang đợi chờ điều gì thế này?”.
Cô giật mình với suy nghĩ ấy.
San đóng cửa cẩn thận và đi về. Nhìn lại mọi thứ trong căn phòng, cô thấy trống trải…
Những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả thành lời.