Thảm rồi, thì ra nhức đầu không phải vì hao tổn tâm trí, mà là cô bị cảm.
Phó Nhã Thiến mơ màng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân nóng rực, rồi không ngừng sợ lạnh phát run, giơ tay sờ lên trán, không có cảm giác gì, bởi vì tay cô giống như cũng rất nóng.
Cô vô lực chống đỡ ngồi dậy, bật đèn bàn trên tủ giường, nhìn thoáng qua thời gian, nửa đêm một giờ bốn mươi.
Khát quá… Cổ họng khát khô khiến cô cực kỳ không thoải mái, cảm giác giống như mình nuốt mấy cân cát, chân cô có chút mềm nhũn đứng lên, bước chân không vững tập tễnh đi tới phòng bếp, rót một ly nước, bởi vì quá mức khát, cô một mạch uống nước ừng ực ừng ực rót vào trong bụng.
Cổ họng khát khô được làm dịu, dễ chịu một chút, nhưng dạ dày trống không bởi vì đột nhiên rót vào một lượng nước lớn, một trận co giật một loạt đau nhức sau một giây kéo tới.
Không xong… Cô ՐêՈ Րỉ một tiếng, ly trong tay rơi xuống bị vỡ, cô khom lưng ôm bụng, vô lực ngồi xổm xuống.
Sao cô lại bất cẩn như vậy, nhất định phát sốt đốt đầu óc đến bất tỉnh, mới không cẩn thận như vậy… Phó Nhã Thiến cố sức đứng dậy, muốn trở về phòng nằm xuống, nhưng đột nhiên một trận hoa mắt kéo tới, cô đưa tay đúng lúc, bắt được thành ghế, không ngờ không chỉ có không ổn định, ngay cả cái ghế cũng cùng nhau té lăn trên đất.
Bịch một tiếng lớn, cô khổ sở cong thân thể nằm trên mặt đất, cánh tay truyền đến một hồi đau nhói, cô yếu đuối nâng mắt, nhìn máu từ từ chảy ra, nhưng… Cô không còn hơi sức chuyển động rồi.
Thật là khổ sở… Thật là đau… Nước mắt cô rơi xuống, lớn như vậy, còn chưa có kinh nghiệm một mình chống lại bệnh tật, trước kia bị bệnh, bên cạnh luôn có người đi theo, cẩn thận chăm sóc, cô chưa bao giờ biết sẽ có lúc chỉ có một mình, một khi bị bệnh, chính là cô đơn gấp đôi, lòng chua xót tăng gấp đôi.
Thật là đau… Thật là khổ sở… Ai tới…
“Phó Nhã Thiến!” Một tiếng gầm nhẹ vang lên giữa đêm tối yên tĩnh, Đới Dương Trinh vọt tới bên người cô, đỡ cô dậy, “Đáng ૮ɦếƭ, toàn thân cô nóng lên!”
“Gấu đen… lớn…” Phó Nhã Thiến lẩm bẩm khẽ gọi, không thể tin được anh xuất hiện.
Gấu đen lớn?
Bỏ đi, anh ôm cô lên, đưa trở về phòng.
“Tay của cô cũng bị thương rồi!” Đới Dương Trinh lại nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương trên tay cô, may mà vết thương không sâu.
“Ly rớt…” Phó Nhã Thiến đau ՐêՈ Րỉ lên, nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều.
Trái tim Đới Dương Trinh đau xót, tạm thời đặt cô về trên giường.
“Sao anh… sẽ đến đây…” Cô thút thít hỏi.
“Cô người này không ngủ được, ở trên lầu tạo ra âm thanh, tôi nghĩ cô tính phá nhà, cho nên đi lên lầu chửi cô!” Anh tức giận nói.
Trên thực tế là, buổi tối trước khi anh xuống lầu thì phát hiện cô giống như không đúng lắm, không yên lòng, lúc anh vừa mới sắp xếp đồ cho Đồ Diệu Định, nghe được một tiếng lớn, trong lòng sinh ra cảm giác chẳng lành, liền cầm chìa khóa trực tiếp xông lên lầu.
Vừa vào cửa nhìn thấy ánh đèn ở phòng bếp, liền trực tiếp đi tới phòng bếp, không ngờ nhìn thấy cô té xuống đất, trong nháy mắt đó, trái tim như bị nhéo chặt.
“Thật xin lỗi…” Nước mắt cô ra sức rơi xuống.
“Đừng khóc!” Cô khóc khiến lòng anh phiền muộn.
“Tôi nhịn không được, tôi vừa bị bệnh liền trở nên thích khóc…” Cô làm bộ đáng thương nói, “Cô cái người này, toàn thân đều là tật xấu!” Đới Dương Trinh tức giận, không rõ là đau lòng hay là bực tức.
“Không có… Tôi chỉ là… Ăn quá nhanh sẽ bị đau…”
Cho nên cô mới phải ăn chậm như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu rồi.
“Nếu đã như vậy sao cô không nói hả!” Anh nhịn không được càu nhàu.
“Tôi… sẽ cố gắng…” Cô khóc nói.
“Không cho phép cố gắng!” Anh gầm nhẹ, chỉ là uống nước quá nhanh liền đau thành ra như vậy, cô muốn cố gắng thế nào đây! “Cô ngoan ngoãn nằm, một lát tôi sẽ trở lại.”
Anh xoay người lao xuống lầu, sau khi cầm Ϧóþ da, gọi điện thoại gọi taxi, lại xông lên, lấy tìm giấy tờ của cô từ trong túi đặt trên tủ của cô.
“Tôi dẫn cô đi khám gấp!” Anh lấy áo khoác từ trong tủ quần áo của cô mặc vào cho cô, ôm cô lên, bước nhanh xuống lầu.
“Hức…” Cô khóc vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, “Thật xin lỗi…”
Taxi đến rất nhanh, anh ôm cô ngồi vào chỗ phía sau, cảm giác cô ở trong lòng anh run rẩy, anh vòng cánh tay ôm chặt cô.
Bên trong xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng ՐêՈ Րỉ thật thấp và tiếng khóc sụt sùi, chân mày Đới Dương Trinh chưa từng buông lỏng, nhiệt độ trên người cô làm cho anh lo lắng không thôi, theo kinh nghiệm của anh, ít nhất là bốn mươi độ.
Nếu như anh không nghe thấy tiếng động, nếu như anh không lên lầu xem xét, thậm chí, nếu như anh không có ở nhà? Cô sẽ cứ như vậy nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cho đến khi cơ thể cô cũng biến thành lạnh lẽo… Lắc lắc đầu, ôm chặt cô, không suy nghĩ vớ vẩn nữa, thúc giục tài xế lái nhanh một chút.
Thật may là nửa đêm canh ba, xe cũng không nhiều, không tới mười phút, xe đã dừng lại trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện.
“Không cần thối.” Anh đưa một tờ tiền giấy 500 đồng cho tài xế, ôm Phó Nhã Thiến xuống xe, chạy vào trong phòng cấp cứu.
Lại cứ kỳ lạ, nhân viên cứu hộ ca trực không nhanh không chậm, chỉ sắp xếp một giường nằm cho bọn anh, sau khi bỏ lại một câu “Chờ một chút bác sĩ sẽ đến”, liền ở nơi nào không để ý đến, tức giận đến khiến anh rất muốn chửi ầm lên.
“Gấu đen… lớn…” Phó Nhã Thiến nức nở gọi.
“Tôi ở nơi này.” Đới Dương Trinh cầm tay của cô, đến gần cô, “Chờ một lát bác sĩ sẽ tới.”
Anh thay cô lau mồ hôi lạnh trên trán, sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt làm khô, cảm thấy nhiệt độ của cô dường như lại lên cao, bộ dạng ngay cả thở cũng thấy rất khó khăn.
Anh lo lắng bắt lấy y tá đi ngang qua.
“Bác sĩ đâu? Cô ấy phát sốt, không thể giúp cô ấy xử lý trước sao?”
“Chờ một chút liền đến phiên các người.” Y tá nói qua loa.
“Đây không phải là khám gấp sao? Rốt cuộc muốn đợi bao lâu?” Đới Dương Trinh tức giận rống.
“Cũng không phải chỉ có các người chờ khám bệnh, còn có những người khác đấy! Anh giúp cô ấy đo nhiệt độ trước đi.” Y tá nhét nhiệt kế cho anh, liền xoay người rời đi.
“Đáng ghét!” Đới Dương Trinh khẽ nguyền rủa, khám gấp cái quỷ gì!
“Gấu đen lớn…” Phó Nhã Thiến đưa tay kéo lấy ống tay áo của anh, “Thật xin lỗi… Anh đừng tức giận…” Cô nức nở.
“Không có, tôi không có tức giận.” Anh hít một hơi sâu, “Giơ tay lên, tôi giúp cô đo nhiệt độ.” Anh nhẹ giọng nói, kéo cổ áo của cô ra, nâng cao tay của cô, đặt nhiệt kế ở dưới nách của cô.
“Kẹp chặt.” Anh giúp cô đè ép cánh tay.
“Thật xin lỗi…” Phó Nhã Thiến từ từ nhắm mắt, thì thào khóc.
“Không cần luôn nói xin lỗi.” Bình thường nhìn dáng vẻ kiên cường sáng sủa của cô, thỉnh thoảng còn có thể lộ ra kiểu người giữ cửa (*), khí thế mạnh mẽ không ai địch nổi, sao vừa bị bệnh, thì trở nên yếu ớt thích khóc như vậy, vẫn luôn nói xin lỗi, nghe thấy khiến lòng anh cũng bị nhéo lại.
(*) Miêu tả người dũng cảm.
41.6 độ, nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, sắc mặt Đới Dương Trinh biến đổi lớn, còn tiếp tục như vậy, nếu không tốt sẽ chuyển thành viêm phổi.
Mặc dù là rạng sáng, nhưng mà phòng cấp cứu cũng quả thật có chút vội, nhân viên cứu hộ tới lui, anh biết chờ đợi là bình thường, trừ phi có quan hệ gì!
Anh híp mắt lại, chỉ nghĩ đến một người, mặc dù rất không muốn dùng quan hệ đó, nhưng…
Nhìn hô hấp ngắn ngủi, vẻ mặt trắng như người ૮ɦếƭ của Phó Nhã Thiến, nhìn bộ dạng nước mắt chảy ròng ròng, nghe cô thống khổ ՐêՈ Րỉ… Anh hít sâu một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Chào người, xin lỗi, con là…”
“Dương Trinh?” Đối phương lập tức hỏi.
Đới Dương Trinh một hồi cảm động, không ngờ nhiều năm chưa từng liên lạc, sư phụ không chỉ còn nhớ rõ anh, hơn nữa vừa nghe đến giọng nói của anh liền nhận ra là anh.
“Đúng, con là Dương Trinh, thật xin lỗi, thời gian này lại quấy rầy ngài.” Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào.
“Không sao cả, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Con… Có chuyện muốn nhờ người…”
Mạnh Thư Hào nhìn người trên giường bệnh, nét mặt có chút kinh ngạc, nhìn người canh giữ bên giường bệnh.
Đới Dương Trinh, muốn nói lại thôi, một lúc lâu rốt cuộc mới mở miệng.
“Con không cần lo lắng, bác sĩ Lý nói cô ấy không có gì.” Mạnh Thư Hào vỗ vai anh, “Cơn sốt của cô ấy cũng bắt đầu hết, tuy nhiên tác dụng của thuốc hạ sốt đi qua còn có thể phát sốt, chỉ là phối hợp điều trị, lần sau lên cơn sốt thì nhiệt độ sẽ không cao như vậy, bác sĩ Lý nói đợi cô ấy không phát sốt nữa, là có thể xuất viện rồi.”
“Sư phụ, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.” Đới Dương Trinh đứng lên, khom người chào thật sâu với Mạnh Thư Hào.
“Dương Trinh, không cần khách khí với thầy như vậy.” Mạnh Thư Hào nhìn vẻ mặt của anh có chút thương tiếc, “Có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho thầy… Thầy đi trước.”
“Dạ, con tiễn người.” Đới Dương Trinh nói.
Hai người trước sau đi ra phòng bệnh, Mạnh Thư Hào đột nhiên dừng bước.
“Sư phụ?” Anh nghi ngờ.
Mạnh Thư Hào liếc nhìn về phía phòng bệnh, “Dương Trinh, vị tiểu thư ở trong kia có quan hệ như thế nào với con?”
“Cô ấy…” Đới Dương Trinh do dự một chút, phải giới thiệu cô như thế nào? “Cô ấy là hàng xóm của con, ở trên lầu con.”
“Dương Trinh, tính cách của con thầy không phải không hiểu, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng thầy nghĩ thay đổi sẽ không quá lớn mới đúng, đúng chứ!” Mạnh Thư Hào nhướng mày, khẽ mỉm cười, “Cũng chỉ là hàng xóm sao?”
“Con… thích cô ấy.” Anh cúi đầu.
“Thật sao?” Mạnh Thư Hào nở nụ cười, “Tụi con quen biết bao lâu rồi?”
“Không lâu, chừng hơn nửa tháng.” Đối mặt với sư phụ tôn kính, ân nhân của anh, anh hễ hỏi thì đáp.
“Con hiểu cô ấy bao nhiêu?”
“Cô ấy là người con gái có tính tình rất đáng yêu, có lúc cảm thấy rất trưởng thành, giải thích độc đáo, có đôi khi lại có cảm giác cô ấy có chút hồ đồ, ngây ngốc, ai ngờ nháy mắt một cái, cô ấy lại như tinh linh cổ quái trêu đùa người khác, cô ấy rất hiền lành, rất thật thà, hơn nữa trực giác chuẩn đến dọa người, cô ấy cũng rất thông minh, tuy ngay cả món mì Udon đơn giản đều học xong cũng không biết nấu như thế nào, con dạy cô ấy rất nhiều lần, tuy nguyên liệu nấu ăn giống nhau nhưng rất khó ăn muốn ૮ɦếƭ, con không thể làm gì khác là phụ trách ba bữa cơm của cô ấy.”
Khóe miệng Đới Dương Trinh không tự giác hiện lên nụ cười dịu dàng, “Cô ấy rất thoải mái, cực kỳ kiên cường, nhưng vừa bị bệnh, thì lại yếu ớt thích khóc khiến người ta rất đau lòng…”
Phát hiện sư phụ vẫn mỉm cười nhìn anh, mặt Đới Dương Trinh nóng lên, có chút xấu hổ quay mặt.
“Con đúng là thích cô ấy.” Mạnh Thư Hào mỉm cười nói, “Vậy… Người nhà của cô ấy đâu?”
Anh dừng lại, lắc đầu một cái.
“Cô ấy không có nói đến người nhà, chỉ là trước kia cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà có tiền, nhưng mà hiện tại gia cảnh sa sút, cô ấy tự lực cánh sinh.”
Mạnh Thư Hào nhướng mày, “Cô ấy nói như vậy?”
“Không phải, tụi con cũng không có nói đến đề tài này, là con đoán.”
“Như vậy à!” Mạnh Thư Hào gật đầu, “Tốt lắm, thầy thật sự cần phải trở về, con cũng mệt mỏi cả đêm, nhớ nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ, cảm ơn sư phụ.”
“Đúng rồi, Dương Trinh, cuộc sống của con có trở ngại không? Có gì khó khăn không?”
Anh nghi ngờ, một lát mới bừng tỉnh hiểu ra, là bởi vì bề ngoài của anh!
Bây giờ đầu tóc anh rối bời cộng thêm bộ mặt thổ phỉ, xem ra giống như kẻ lang thang, cho nên ông cho là anh khó khăn, mới lâm vào bộ dáng này.
“Không có, cuộc sống của con không có trở ngại, không có khó khăn, cảm ơn sự quan tâm của người.” Xem ra một lát phải tìm thời gian xử lý râu tóc.
“Thật sao?” Mạnh Thư Hào nhìn anh, “Dương Trinh, con vẫn đang làm chuyện con muốn, hơn nữa thích thú sao?”
Đới Dương Trinh kinh ngạc nhìn sư phụ, một lát, anh kiên định gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt.” Mạnh Thư Hào giơ tay lên, thương yêu vỗ vai anh, “Về sau có khó khăn gì, không cần băn khoăn cái gì, bất cứ lúc nào đều có thể gọi điện cho thầy, bất cứ vấn đề gì cũng đừng ngại, được không?”
“Cảm ơn thầy, sư phụ.”
Mạnh Thư Hào lại nhìn anh một lát, mới khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi nhìn sư phụ khom lưng đi trên hành lang tới khi không thấy bóng người, Đới Dương Trinh mới về đến phòng bệnh.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi, anh đi tới bên cửa sổ kéo rèm xuống, tránh cho nắng sớm lên cao quấy rầy người thật vất vả mới ngủ.
“Gấu đen lớn…” Phó Nhã Thiến mở mắt khẽ gọi.
Đới Dương Trinh sững sờ, lập tức đi trở về bên giường.
“Thế nào đã tỉnh rồi hả? Rất khó chịu sao?”
Cô lắc đầu một cái, mặc dù cả buổi tối đều hôn mê khó chịu muốn ૮ɦếƭ, nhưng mà cũng không có mất đi ý thức, tất cả cô đều biết được, sự quan tâm của anh, nóng nảy khiến cô cảm động không thôi.
“Dạ dày đã không đau, đầu có chút mơ màng, cơ thể có chút nặng, chỉ là dường như tốt hơn rất nhiều.”
“Tốt hơn rất nhiều? Cô đang nói mớ đấy, cô bị viêm phổi, ở bệnh viện mấy ngày, cô sẽ cảm thấy tốt hơn, chỉ là bởi vì uống thuốc giảm nhiệt, cơn sốt tạm thời đỡ mà thôi.” Đới Dương Trinh cau mày nói.
“Cảm ơn anh…” Cô giơ tay lên xoa nếp nhăn mi tâm của anh, “Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng.”
“Đừng lộn xộn, truyền nước biển!” Anh lấy tay cô xuống, cẩn thận nắm, “Ai lo lắng, tôi chỉ cảm thấy phiền toái!” Anh hừ nói.
Phó Nhã Thiến cười, không nói gì, cô hiểu tính cách kỳ quặc của anh.
“Còn cười được nữa hả!” Anh trừng cô, một lát thở hắt ra, sờ sờ trán của cô, “Ngủ đi.”
“Tôi phải ở bao lâu?”
“Không biết, xem tình hình hồi phục của cô, ít nhất một tuần lễ!”
“Phòng làm việc…”
“Ngu ngốc! Cũng nhập viện rồi, còn lo lắng vấn đề công việc làm gì? Ngày mai thứ hai, trước khi đi làm tôi sẽ gọi điện cho Phẩm Luân, xin nghỉ giúp cô.”
“Làm phiền anh.” Cô nhắm mắt lại, đầu hoa mắt choáng váng muốn ói! “Người mới vừa nãy là ai vậy?” Cô có nghe giọng nói, giống như từng nghe qua ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra.
“Ông ấy là sư phụ của tôi.”
“Sư phụ?”
“Không phải tôi từng nói trước kia tôi giúp việc cho nhà bếp ở nhà hàng sao? Sư phụ chính là đầu bếp của nhà hàng đó, tài nấu nướng của tôi là do thầy ấy chỉ, sư phụ chưa bao giờ giấu giếm, rất chăm sóc mọi người, sư phụ giống như là cha của mọi người vậy.”
“Nghe qua… Là một người tốt đấy.”
“Ừ, sư phụ ông ấy…” Anh trầm mặc một hồi, “Là ân nhân của tôi.”
“Ân nhân?” Phó Nhã Thiến mở mắt ra.
Anh nghiêng đầu, cau mày suy tư giải thích như thế nào.
Nghĩ tới đây là lần đầu tiên anh nói ra chuyện đã qua của mình, anh liền không nhịn được thở dài, thật là, vậy mà anh đã coi trọng cô rồi.
“Nếu như không dễ nói, anh không cần phải nói cũng không sao.” Cô cho là làm khó anh.
“Không phải, tôi đang suy nghĩ phải nói như thế nào, lần đầu tiên tôi nói chuyện này, không biết sắp xếp trọng điểm.”
Đới Dương Trinh cười, vuốt đầu của cô, muốn cô không nên suy nghĩ quá nhiều, “Cô chắc chắn không muốn chờ đến lúc cô khỏe bệnh nghe lại sao?”
“Tôi muốn nghe bây giờ.” Phó Nhã Thiến nói, hiếm khi anh sẵn lòng nói chuyện của mình, cô rất muốn biết, hơn nữa còn là lần đầu tiên anh nói cho người khác biết, ý nghĩa này càng thêm quan trọng!
“Được rồi, vậy thì tôi nói từ đầu!” Anh trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Tôi là con riêng không biết cha là ai, từ nhỏ đi theo ông ngoại bà ngoại sinh sống, ông và bà ngoại luôn nói cho tôi biết, mẹ tôi vì nuôi nấng tôi và phụng dưỡng ông bà ngoại, liều mạng làm việc ở trong thành phố, cho nên không lâu sau trở về thăm tôi, ấn tượng về mẹ đối với tôi cũng chỉ là mỗi tháng mấy con số kia cố định chuyển vào trong thẻ ngân hàng.”
Tay bị một cỗ ấm áp bao phủ, tay cô che trên tay anh, anh nâng mắt, thấy đáy mắt cô có thương tiếc.
Anh cười, trở tay nắm tay cô.
“Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của tôi, là năm tôi mười tuổi, ở tang lễ của bà ngoại, bà quỳ gối trước linh đường khóc khàn giọng, ông ngoại đẩy tôi kêu tôi đi qua, tôi có chút bài xích, nhưng mà vẫn đi đến bên cạnh bà, dung mạo của bà rất xinh đẹp, nhưng rất tiều tụy, nhìn thấy tôi, vươn tay run run ôm lấy tôi, luôn nói lời thật xin lỗi với tôi, rất dốc sức nói lời xin lỗi. Tôi vốn cho rằng bà bởi vì không thể thường ở bên cạnh tôi mà xin lỗi, nhưng mà về sau tôi mới biết, căn bản không phải như thế, tin tức của mấy bà tám ở nông thôn cực kỳ nhanh nhẹn, từ trong miệng bọn họ tôi biết, lúc tôi còn rất nhỏ mẹ của tôi đã sớm kết hôn, gả cho một người có tiền lại là người chồng cực kỳ yêu bà, lại có một đứa con riêng lớn hơn tôi một tuổi, cuộc sống rất sung túc, tiền của bà người chồng nguyện ý mỗi tháng chi trả cho bà phụng dưỡng tiền bạc cho cha mẹ, điều kiện duy nhất chính là không cho phép gặp mặt đứa con riêng tôi đây. Với bà chưa bao giờ từng xuất hiện phán đoán, bà đương nhiên đồng ý.”
Một tiếng khóc sụt sùi làm cho anh dừng kể lại, nhìn cô lại bắt đầu khóc, là bởi vì ngã bệnh thích khóc, hay là khóc vì anh đây?
Trong đầu anh ấm áp, có một loại cảm giác thỏa mãn, Ⱡồ₦g иgự¢ kéo căng thật chặt.
“Thật thích khóc.” Anh cười, đưa tay thay cô lau nước mắt, “Muốn tiếp tục không? Không phải là chuyện xưa ấm áp hạnh phúc gì hừm!”
“Ừ, muốn nghe.” Phó Nhã Thiến khàn khàn mà nói.
“Thật hết cách với cô.” Đới Dương Trinh lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp, “Lúc ấy sau khi biết được chân tướng, tôi trở nên hận đời, bắt đầu phóng đãng, rời khỏi quê hương lẫn vào bang phái, ông ngoại tận tình khuyên bảo tôi thế nào tôi đều không nghe, khi đó tôi, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều thiếu nợ tôi, có lỗi với tôi, tôi muốn khiến mỗi người cũng phải trả giá thật lớn, kết quả, trả giá thật lớn, chỉ có bản thân tôi tự mình yêu tôi.”
Anh rũ mắt xuống, “Ông ngoại bị tôi làm liên lụy, khiến bang phái đối phương phái người đánh trọng thương, khi đó giống như tôi mới giật mình từ cơn ác mộng, nhưng mà hối hận đã quá muộn rồi.
Vết thương của ông ngoại trầm trọng, cần lập tức phẫu thuật, khi đó chúng tôi không có bảo hiểm, toàn bộ đều cần trả tiền, chi phí thật sự quá lớn, tôi rút thẻ không được, không có biện pháp, tôi không thể làm gì khác hơn là chạy đi tìm mẹ của tôi, nhưng tôi không gặp được bà… Phải nói, người giúp việc của bọn họ thông báo với nhau không đồng ý, tôi vẫn cứ xông vào, kết quả bọn họ báo cảnh sát.
Khi đó tôi là một côn đồ trong bang phái, ông ngoại ở bệnh viện, tôi không thể bị bắt, không thể làm gì khác hơn là rời đi trước khi cảnh sát đến, tôi muốn bà nghe được tôi gào thét, biết xảy ra chuyện gì, trước khi tôi rời khỏi có nghe tiếng la khóc trên lầu của bà, bà thật sự rất muốn gặp tôi, muốn cứu ông ngoại, lại bị quản gia nhà bọn họ ngăn lại, bên kia mẹ tôi không cách nào cứu giúp được, tiền thuốc men của ông ngoại không trông cậy được, vì thế tôi quyết định bí quá hóa liều.” Giương mắt nhìn cô, anh cười nhạt, “Tôi xông vào nhà hàng vừa mới đóng cửa ăn ςướק.”
“A…” Nước mắt Phó Nhã Thiến lại rơi xuống.
“Tôi chính là ở nơi này gặp được sư phụ.” Anh thay cô lau nước mắt, “Nhà hàng kia là sư phụ và sư mẫu cùng kinh doanh, sư mẫu phụ trách quản lý, còn lại sư phụ là đầu bếp, ngày đó tôi xông vào, cầm dao nhọn trong tay, uy Hi*p sư mẫu đang ở quầy lấy tiền ra, tôi vốn cho là nhất định dễ dàng, không ngờ lại bị sư mẫu đánh cho không thể chống đỡ được, sau đó người ném qua vai, rơi xuống mắt tôi nổ đom đóm, không cách nào nhúc nhích, đương nhiên, ăn ςướק thất bại. Khi đó tôi không rảnh suy nghĩ tôi sẽ bị ngồi tù, tôi chỉ nghĩ đến ông ngoại không có cách nào phẫu thuật, lúc này sư phụ từ phòng bếp ra ngoài, đứng ở bên cạnh tôi, hỏi tôi có bị thương không, tôi bắt lấy ông, cầu xin ông cho tôi mượn tiền, tôi khóc đến vô cùng nhếch nhác, sư mẫu nói tôi đừng đóng kịch, cầm điện thoại lên sắp báo cảnh sát, nhưng sư phụ ngăn bà.”
Mắt Đới Dương Trinh đỏ, “Sư phụ nói dẫn bọn họ đến bệnh viện, sau khi gặp bác sĩ phụ trách của ông ngoại, lập tức sắp xếp phẫu thuật, cuối cùng đưa ông ngoại trở lại cấp cứu. Sau này xem như tôi cải tà quy chánh, rời khỏi bang phái, ban ngày đi học, sau thời gian đi học thì đi làm ở nhà hàng, trong lúc này sư mẫu còn đáp ứng thỉnh cầu của sư phụ, lợi dụng thế lực của bà giúp tôi dọn dẹp bang phái, sau khi lên cấp ba, tôi bắt đầu làm giúp việc nhà bếp, tài nấu nướng của tôi chính là sư phụ dạy bảo lúc đó.” Anh thở ra, “Được rồi, đây chính là chuyện xưa của tôi và sư phụ.”
“Hiện tại ông ngoại anh như thế nào?”
“Hồi năm ngoái, đã ngủ an tĩnh ra đi rồi.” Đới Dương Trinh mỉm cười.
Phó Nhã Thiến nhắm mắt lại, trong lòng không nhịn được có chút chua xót, “Gấu đen lớn, anh có một sư phụ rất tốt đấy.”
“Không sai, tôi rất may mắn mới có thể gặp được sư phụ.” Giơ tay lên sờ trán của cô, nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều.
“Ngủ một chút đi.” Đới Dương Trinh giúp cô kéo tốt chăn bông.
Cô đưa tay bắt tay anh lại, mở mắt nhìn anh.
“Ở cùng với tôi.” Cô nỉ non.
“Được, tôi sẽ ở chỗ này, nơi nào cũng không đi.” Anh mang ghế để gần hơn một chút, nghiêng người dựa vào mép giường, hai người tay cầm tay, “Mau ngủ.”
Phó Nhã Thiến chậm rãi nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ mất rồi.
“Tôi cũng rất may mắn mới có thể gặp được em.” Anh nhẹ giọng nói, đầu nhẹ nhàng dựa vào bên gối cô, ngủ nghiêng cùng đối mặt với cô, yên lặng nhìn cô.
Thật tốt quá, cô không có việc gì…
Yên tâm, mí mắt dần nặng nề, anh nhắm mắt lại, cùng ngủ thi*p đi.