“Người không phải nam không phải nữ vừa mới nãy là ai vậy?” Lời nói của Đồ Diệu Định mang theo sự trào phúng, tự mình đi tới ghế sofa, hào phóng ngồi xuống, hai chân đặt trên bàn trà, bụi bặm trên giày rơi xuống bàn trà.
Đới Dương Trinh không trả lời, ở bên cạnh cửa dựa vào tường mà đứng, khoanh tay trước иgự¢, lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Thôi,loại người như anh kết bạn với mặt hàng gì, cũng sẽ là người không có chuẩn mực gì, tôi cũng không muốn biết.” Đồ Diệu Định khinh bỉ nói: “Chỉ là cầu xin anh, tự xử lý mình tốt một chút được không? Nếu để cho người ta biết tôi là em trai anh, sẽ mất mặt tôi!”
“Cậu họ Đồ, tôi họ Đới, tôi và cậu không có quan hệ.” Đới Dương Trinh lành lạnh nói.
“Dù gì tôi và cha tôi vẫn luôn tận tâm tận lực nuôi dưỡng mẹ của anh, anh thật đúng là vong ân bội nghĩa đấy.” Đồ Diệu Định cười nhạo nói.
“Rốt cuộc cậu tới nơi này muốn làm gì?” Đới Dương Trinh lạnh lùng nhìn anh ta.
“Nhắc nhở nếu anh trở về rồi, hãy mau giao đồ ra đây, đừng chậm trễ việc lớn của tôi.”
Đồ Diệu Định ngạo mạn nói.
“Sợ làm chậm trễ, sẽ không tự mình tới sao?” Anh nói.
“Tôi cần gì? Thay vì nói sợ làm chậm trễ, không bằng nói tôi tới nhắc nhở anh, làm chậm trễ đến cuộc họp có kết quả gì mà thôi.” Đồ Diệu Định giễu cợt cười, “Tôi tin tưởng chỉ vì người quan trọng của anh, anh tuyệt đối không dám làm việc ngốc, anh đã từng thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ bà ấy một lần, là chúng tôi cứu bà ấy trở về, anh sẽ không muốn hại ૮ɦếƭ bà ấy lần thứ hai chứ!”
Đới Dương Trinh cắn răng nắm quyền.
“Đồ tôi sẽ chuẩn bị xong, cậu có thể đi được rồi.” Đới Dương Trinh lạnh nhạt nói.
“Ngay cả ly nước cũng không được uống sao?”
“Nước của tôi cậu dám uống sao?” Đới Dương Trinh giễu cợt hỏi ngược lại, sẽ độc ૮ɦếƭ anh ta!
Mắt Đồ Diệu Định nhíu lại, oán hận trừng mắt nhìn anh.
“Đồ Diệu Định, về sau tốt nhất đừng đến chỗ tôi, cậu cũng biết tôi ra vào nơi rất có thể mang theo một vài bệnh tật và côn trùng có hại, cậu chắc không muốn ngày nào đó bị lây nhiễm chứ?”
“Chờ ngày nào đó anh mang theo rồi hãy nói!” Đồ Diệu Định hừ lạnh, nhưng mà vẫn đứng lên.
Đới Dương Trinh mở cửa chính ra, tiễn khách.
Đi ra cửa chính, Đồ Diệu Định đứng ở đầu bậc thang xoay người lại.
“Anh tốt nhất an phận một chút cho tôi, ngoan ngoãn chuẩn bị đồ cho tốt, nếu như dám cố ý làm càn, đừng quên át chủ bài trong tay tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí!” Anh ta lưu lại lời cảnh cáo, xoay người bước xuống cầu thang rời đi.
Đới Dương Trinh đứng ở đằng kia, vẻ mặt nguội lạnh, chợt xoay người, quả đấm nặng nề đấm trên tường.
“Đáng ghét…” Anh cắn răng thì thầm, đáy mắt tràn đầy tức giận, “Đáng ghét!” Anh một quyền lại một quyền, giống như là không có cảm giác đau, tay rách da, ra máu cũng không còn cảm giác.
“Đủ rồi! Dừng tay!” Một tiếng hét quát bảo dừng lại vang lên, tay anh trong nháy mắt bị ôm lấy, chỉ là lực đạo mạnh mẽ đánh lên vách tường, ngay cả người ôm lấy cánh tay anh cũng bị vung mạnh.
“A” Phó Nhã Thiến kêu đau, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, vô lực buông tay của anh ra, cả người xụi lơ trượt ngồi dưới đất.
“Cô…” Đới Dương Trinh kinh ngạc, sau đó cả kinh, quỳ gối ngồi chồm hổm trước mặt cô, bàn tay xoa đầu cô.
“Cô có sao không? Bị thương à?”
“Không có… Không có việc gì…” Phó Nhã Thiến lắc đầu, chờ đợi cảm giác ngất xỉu giảm đi.
“Cô cho là cô đang làm cái gì? Cô có khả năng bị đánh ૮ɦếƭ, cô có biết hay không?” Xác định cô không có việc gì, anh nhịn không được phát hỏa.
“Đúng đúng, tôi rất không biết tự lượng sức mình muốn ngăn cản anh tự hủy tay mình, lần sau tôi sẽ làm như không thấy.”
Phó Nhã Thiến lẩm bẩm nói, nắm tay anh lên, nhìn thấy đốt ngón tay sưng đỏ rách da, không nhịn được lắc đầu, “Chậc, biểu hiện kết quả thí nghiệm, quả đấm của anh không có cứng rắn bằng vách tường.”
“Cô lại xuống làm cái gì?” Anh rút tay mình về, giọng nói lạnh lùng trầm khàn, cứng nhắc chưa khôi phục được hỏi.
“Đồ của tôi quên lấy, đặt trên tủ giày nhà anh, chỉ là may mà tôi xuống.” Phó Nhã Thiến nắm tay anh trở lại, cúi đầu xem kỹ, cũng kiểm tra xương của anh, phát hiện anh lại giãy giụa, khẽ quát một tiếng, “Đừng nhúc nhích!”
Đới Dương Trinh sững sờ, giương mắt nhìn cô, cô hơi nhíu lông mày bộ dáng nghiêm túc kiểm tra tay của anh.
Khiến vẻ mặt lạnh lùng của anh từ từ dao động, không giãy giụa nữa, mặc cho cô kiểm tra khớp xương ngón tay của anh.
“Cũng may, chắc là không có tổn thương đến xương.” Cô thở phào nhẹ nhõm, buông tay anh ra.
Cô không ngờ mình thấy được một màn kia, đối với sự kiềm chế phẫn nộ cực điểm của anh, và đau đớn giấu dưới sự phẫn nộ, khiến иgự¢ cô căng đến phát đau, còn có… Thái độ và giọng nói của Will lúc mới vừa rời đi, khiến cô rất chán ghét.
Mặc dù cô không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cô đối với Will đã có một loại cảm thụ tan thành mây khói, trong nháy mắt đó, hiện lên trong đầu cô, lại là câu hỏi của Lý Phẩm Luân hỏi cô lúc phỏng vấn— thích người tên Will hay là ảnh chụp của Will.
Không biết vì sao, cô giống như hiểu được nguyên nhân của câu hỏi rồi.
Chắc hẳn Lý Phẩm Luân hiểu rất rõ Will là người như thế nào, Đới Dương Trinh nhìn cô, chống lại đôi mắt tràn đầy quan tâm, anh khẽ cứng đờ quay đầu.
“Đứng lên được không?” Anh hỏi.
“Kéo tôi lên.” Phó Nhã Thiến vươn tay, anh đưa tay trái ra kéo cô lên, sau đó lập tức buông cô ra, xoay người đi vào trong nhà, trở tay liền muốn đóng cửa lại.
“Chờ một chút!” Cô lập tức đứng vững trước cửa, “Vết thương trên tay anh tốt nhất nên thoa thuốc.”
“Không cần, không ૮ɦếƭ được.” Anh nói.
“Không được, nhất định phải bôi thuốc.” Phó Nhã Thiến kiên trì, “Anh chờ một chút, tôi lên lầu lấy hộp thuốc, xuống nhanh thôi.”
“Tôi nói không cần!” Người này có phải bị lãng tai hay không, hay là nghe không hiểu tiếng người!
“Tôi lên lầu lấy thuốc, anh đợi một chút nếu như không mở cửa, tôi sẽ nhấn chuông liên tục, nếu như anh không để ý tới, tôi liền gọi điện thoại báo cảnh sát, nói có người ở bên trong tự sát.” Cô uy Hi*p.
“Cô cái người này!” Đới Dương Trinh quả thật không thể tin được, nhưng lại hiểu được, cô nói được sẽ làm được, là bởi vì nét mặt của cô quá mức nghiêm túc sao?
“Tôi lập tức xuống.” Phó Nhã Thiến cười, xoay người chạy lên lầu.
Đưa mắt nhìn hai bước của cô cũng thành một bước chạy lên lầu, Đới Dương Trinh nhíu mày, giơ tay nhìn vết thương trên khớp xương, chẳng biết tại sao, bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Trên lầu lại truyền tới tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nhã Thiến ôm hòm thuốc chạy xuống.
Cô nhìn thấy anh vẫn còn đứng ở giữa thang lầu, hình như có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tràn ra nụ cười.
Nét mặt của cô làm cho anh hồi phục tinh thần lại, đáng ૮ɦếƭ, anh làm gì mà nghe lời như vậy!
“Thật tốt quá, tôi còn lo lắng có phải nên báo cảnh sát hay không, anh xem, tôi ngay cả điện thoại di động cũng thuận tiện đem xuống rồi.” Phó Nhã Thiến nói giỡn.
Đặt hộp cấp cứu ở cầu thang, vẫy tay với anh, “Tới bên này ngồi xuống, bôi thuốc vẫn tốt hơn.”
Anh liếc cô, nhìn cô bày ra vẻ mặt “Tôi là người tốt” chuẩn bị dụ dỗ đứa trẻ, âm thầm trợn trắng mắt.
Vì mau chóng thoát khỏi cô, anh tiến lên một bước, ngồi xuống cầu thang phía dưới cô, đưa tay cho cô.
Dung dịch oxy già thoa lên vết thương mang đến cho anh một hồi đau nhói, anh hơi nhíu mày, thật kỳ quái, tại sao ở cùng một chỗ với cô, cảm giác đau của anh giống như liền khôi phục?
Một hồi ấm áp thổi lất phất, anh nâng mắt, nhìn thấy cô thổi hơi lên vết thương của anh.
“Kiên nhẫn một chút, một lát sẽ không đau rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Đới Dương Trinh giễu cợt nói.
Phó Nhã Thiến cười, không để bụng, sau khi thoa thuốc xong, đánh giá một chút, quyết định không cần băng bó.
“Tốt lắm.” Cô tuyên bố, thu dọn hòm thuốc.
Đới Dương Trinh lập tức đứng lên, trực tiếp đi vào cửa, cầm máy chụp hình và ba lô của cô đặt trên tủ giày đưa cho cô, liền muốn đóng cửa lại.
“Chờ một chút!” Phó Nhã Thiến ngăn cản.
“Còn có việc?” Anh không nhịn được trừng cô.
“Mới vừa nãy… Tiên sinh Will anh ta…”
“Chuyện không liên quan đến cô.” Đới Dương Trinh cắt ngang cô, thì ra là cô cũng biết “Will”.
“Xin buông tay, tôi muốn đóng cửa.”
Lời nói của người ta đã rõ ràng như vậy rồi, Phó Nhã Thiến không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, lùi một bước.
Cửa đóng lại ầm một tiếng, một chút do dự cũng không có.
“Xem ra cơm trưa không trông cậy được rồi.” Cô nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, nhún nhún vai, tự lẩm bẩm.
Leng keng leng keng—
Khi chuông cửa vang lên thì Phó Nhã Thiến đang thu dọn cơm trưa thất bại của cô.
Nhìn chằm chằm nồi cháy khét và vật thể không rõ tựa như cục than màu đen, chỉ là cô vốn hâm lại mì Udon lưu giữ làm bữa tối, động tác rất đơn giản, kết quả không ngờ sẽ thất bại thảm hại như vậy, đều là vì nghĩ tới hàng xóm dưới lầu, hại cô mất hồn, chờ hồi phục tinh thần lại đã không thể cứu vãn được rồi.
Thở dài, lấy nồi đến bồn rửa chén ngâm nước, sau đó rửa sạch hai tay, đi mở cửa.
“Động tác của cô còn chậm hơn con rùa.” Mở cửa sắt ra, Đới Dương Trinh ghét bỏ, “Xuống lầu.”
“Hả?” Phó Nhã Thiến nghi ngờ, vừa muốn hỏi làm gì, anh đã xoay người đi xuống lầu.
Nghi ngờ nhíu mày, vẫn là đi xuống lầu.
Cửa anh mở ra, cho nên cô cũng trực tiếp vào cửa, thuận tay giúp anh đóng cửa lại.
“Xin hỏi…” Cô cất giọng, lại đột nhiên dừng lại, khịt mũi, tốt… Mùi thật là thơm!
“Ngây ngô đứng ở đó làm cái gì? Chẳng lẽ cần tôi tới dắt cô đi vào sao?” Đới Dương Trinh từ phòng bếp thò đầu ra.
“Còn không qua đây ngồi xuống.”
“Ờ!” Cô đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy nồi canh lớn đã bày ra ở trên bàn, mùi thơm là từ trong nồi này tỏa ra sao?
“Đây là cái gì?”
“Mắt cô có vấn đề sao?” Anh miễn cưỡng liếc cô một cái, cầm hai bộ bát đũa ra ngoài, dọn xong mỗi người một bộ.
“Ồ? Không có, thị lực của tôi vô cùng tốt.” Phó Nhã Thiến lắc đầu.
“Vậy chính là chỉ số IQ có vấn đề.” Đới Dương Trinh đưa ra kết luận.
Có lẽ chỉ số IQ của cô thật sự có vấn đề, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu nổi anh đang nói gì.
“Xin giải thích.” Cô không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Nếu thị lực cô vô cùng tốt, khẳng định chỉ số IQ xảy ra vấn đề, bằng không sao còn có thể hỏi loại câu hỏi cực kỳ ngu ngốc “Đây là cái gì”.
Trên trán Phó Nhã Thiến hiện ra ba đường vạch đen, chỉ là cũng không tức giận, quay đầu lại suy nghĩ một chút, bản thân mình thật sự hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đấy.
“Cho nên anh muốn mời tôi ăn trưa, có phải không?” Cô cho là trải qua chuyện lúc trước, đã hủy bỏ rồi.
“Không phải, chỉ là kêu cô đến nghe mùi.” Đới Dương Trinh liếc xéo cô một cái.
“Được rồi, tôi biết tôi vừa hỏi một câu hỏi ngu xuẩn rồi.” Chính cô thừa nhận, “Tôi chỉ cho là trải qua chuyện lúc nãy, chuyện cơm trưa sẽ hủy bỏ.”
“Con người của tôi từ trước tới giờ nói chuyện giữ lời.”
“Cảm ơn nhé!” Cô cười, ánh mắt quét qua đốt ngón tay sưng đỏ rách ra của anh, “A! Tại sao tay của anh có thể ᴆụng nước!” Cô đột nhiên nghĩ đến, tiến lên trước, nhấc tay phải của anh lên xem xét, nhưng mà vết thương giống như chưa chạm qua nước.
“Tôi có mang găng tay cao su.” Vẻ mặt Đới Dương Trinh không rõ nhìn cô, một lát mới rút tay về.
“Như vậy sao, vậy thì tốt.” Cô gật đầu một cái, “Tôi vừa mới đốt cháy rụi bữa tối dành trước, đang rầu rĩ đây, anh thật là thiên sứ.”
Thiên sứ? Đới Dương Trinh dị ứng với sinh vật tốt đẹp này.
“Bữa tối dành trước? Sẽ không phải là loại đồ khó ăn mới vừa nãy cô còn có dự tính lưu lại dành trước cho bữa cơm tối, sau đó vì bữa trưa bị tôi ăn hết, cô liền lấy phần cơm bữa tối làm cơm trưa hả!”
“Đúng vậy, một lần nấu là một nồi lớn, như vậy tương đối tiết kiệm.” Cô cũng không để ý, thành thật nói.
Loại đồ ăn này ăn lúc nóng đều đã khó ăn như vậy, cách một bữa ăn có thể ăn được sao?
“Có người bảo cô phạt đứngsao?” Anh mở nắp ra, cầm chén của cô lên giúp cô múc mì.
Cô lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ được cho ăn.
“Thơm quá đi!” Nước bọt của cô bởi vì màu sắc, hương thơm, mùi vị đầy đủ của mì Udon hải sản mà nhanh chóng tiết ra, vẻ mặt thành kính nhận lấy chén mì, đầu tiên là hít một hơi mùi thơm hoàn mỹ này thật sâu, sau đó sẽ gắp mì đưa vào trong miệng, nhai hai cái, lập tức nhắm mắt lại.
“Như thế nào?” Đới Dương Trinh nhíu mày hỏi.
“Thật sự là… Ăn quá ngon!” Sau khi ăn đồ mình tự nấu, ăn được thức ăn ngon như vậy, khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.
Nhìn vẻ mặt phong phú của cô, Đới Dương Trinh không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ đến có người sẽ bởi vì anh nấu đồ ăn mà cảm động thành bộ dáng này, chỉ là quay đầu lại suy nghĩ một chút, nếu như cho tới nay cô ăn đồ đều giống như nồi mì khó ăn lúc trước như thế, cũng khó trách sẽ cảm động thành ra như vậy.
Anh cũng vì mình múc thêm một chén, bắt đầu ăn.
“Anh còn ăn nổi à?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Tại sao ăn không nổi? Nồi đó của cô chỉ là tạm thời lót dạ mà thôi.”
Lợi hại! Phó Nhã Thiến âm thầm líu lưỡi, chỉ là nhìn dáng người anh, sức ăn như vậy cũng coi như là chuyện đương nhiên!
“Hôm nào anh rảnh, có thể dạy tôi món mì Udon hải sản làm như thế nào không?” Cô vừa ăn vừa hỏi.
“Dạy cô?” Đới Dương Trinh cau mày, “Không cần, tôi tình nguyện trực tiếp nấu cho cô ăn.”
“Nhưng cho ăn cá không bằng dạy câu cá, như vậy mới tốt chứ!”
“Tôi sẽ cho cá ăn, hoàn toàn bởi vì tôi dư thừa thuận tiện bố thí cho cá, làm gì tự tìm phiền toái đi dạy cô câu cá.” Đới Dương Trinh hừ nói, trong lúc nói chuyện đã ăn hết xong một chén, lại thêm chén thứ hai.
“Vậy… Anh thật sự muốn nấu cho tôi ăn sao?” Được như vậy cũng không tồi đấy.
“Đây chỉ là một cách nói so sánh, quyết định chọn ra một phương án đúng đắn nhất, hiểu không? Không phải nói tôi thật sự muốn nấu cho cô ăn!” Đới Dương Trinh liếc xéo cô, “Cô cái người này chẳng lẽ cứ như vậy ỷ lại vào tôi sao?”
“Ha ha, anh nói, thuận tiện mà!” Phó Nhã Thiến chớp đôi mắt to nháy mắt nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt cô giống như con chó nhỏ lấy lòng, Đới Dương Trinh mỉm cười.
Vô ý thoáng nhìn thuốc thoa trên vết thương bàn tay phải của mình, đáy mắt thoáng qua vẻ mặt không rõ.
“Tôi có cung ứng cơm sẽ thông báo cho cô biết, một lát nhớ lưu lại số điện thoại của tôi.” Anh hiếm khi nhân từ, không sao cả, coi như chăm sóc kĩ một con chó nhỏ lắm lời!
“Vô cùng cảm kích!” Phó Nhã Thiến chắp tay trước иgự¢.
Đới Dương Trinh nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, trong lòng bật cười, cô rất dễ thỏa mãn.
“Quan hệ của cô và Lý Phẩm Luân là như thế nào?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Cô vội vàng nuốt thức ăn vào trong miệng, “Anh ấy là ông chủ tôi.”
“Ông chủ?” Anh kinh ngạc, “Cô là nhân viên phòng làm việc Phẩm Luân?”
“Tôi chỉ là làm việc ngắn hạn, cho đến khi triển lãm chụp ảnh của Will kết thúc.” Nói đến hết lời mới cảnh giác không đúng, cô làm gì lắm mồm nhắc tới Will! Chỉ là… Trộm dò xét anh một cái, giống như không có thay đổi biểu cảm.
“Cũng là Lý Phẩm Luân cho cô thuê nhà trọ trên lầu sao?”
“Đúng vậy, ông chủ nói nhà trọ trên lầu là của bạn anh ấy nhờ anh ấy cho mướn, tôi thấy tiền thuê vô cùng rẻ, cách phòng làm việc lại không xa, thật sự rất lý tưởng, cũng rất cảm kích mà mướn liền.”
Anh mới không có nhờ Lý Phẩm Luân cho mướn! Rốt cuộc Lý Phẩm Luân đang có ý đồ gì?
"Có gì không đúng sao?" Phó Nhã Thiến hỏi.
Dĩ nhiên không đúng!
Đới Dương Trinh đang muốn mở miệng, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Anh buông chén đũa xuống, đứng dậy đi tới phòng khách, cầm điện thoại di động lên nhìn thấy trên màn ảnh có một cái tên chớp động —— Lý Phẩm Luân.
Vừa đúng, anh đang muốn tìm anh ta!
“Lý Phẩm Luân, cậu nợ tôi rất nhiều lời giải thích.” Điện thoại được thông, anh trực tiếp nói.
“Tôi biết, chuyện tôi tự tiện cho nhà anh thuê đúng không!” Trong lòng Lý Phẩm Luân có tính toán, “Tôi sẽ giải thích, nhưng mà bây giờ có chuyện quan trọng hơn, tôi nghĩ cậu sẽ khá muốn biết.”
Đới Dương Trinh cau mày, “Chuyện gì?”
“Phan Tĩnh Hồng.” Lý Phẩm Luân nói ra một cái tên.
Anh tiếp tục cau mày, “Tên này có chút quen, là ai?”
Lý Phẩm Luân ở đầu bên kia thở dài.
“Em vợ Tạ Dục Nho. Em gái Phan Tĩnh Thúy, người nào đó luôn theo đuổi anh… anh ban cho cô ta “háo sắc” phong tước hiệu “Lâm Đại Ngọc”, nhớ chưa?”
“Đồ háo sắc đó không có đàn ông sẽ ૮ɦếƭ!” Đới Dương Trinh nhớ ra, “Cậu nhắc tới cô ta làm gì? Tôi đang ăn cơm trưa, cậu muốn hại tôi phun đồ ăn trong bụng ra sao?”
“Nghe nói hôm qua Dục Nho chạy đi tìm cậu bán em vợ cậu ta, kết quả cậu tuyệt giao với cậu ta?”
Lý Phẩm Luân cười hỏi.
“Tuyệt giao nhưng mà là do vợ của cậu ta nói, tôi chỉ là không phản đối mà thôi.” Đới Dương Trinh hừ hừ, “Thế nào? Cậu ta tìm cậu khóc lóc kể lể sao?”
“Đúng vậy, cậu ta nói vốn là vợ cậu ta định trước tiên thuyết phục cậu, sau đó coi cậu là quà lễ tình nhân tặng cho Phan Tĩnh Hồng.”
“Hừ! Tôi biết ngay chuyện bà ngoại ngã bệnh là lấy cớ!”
“Bà ngoại của ai? Bà ngoại bọn họ đã mất rồi, ở đâu ra ba ngoại?” Lý Phẩm Luân cười, “Bởi vì muốn tặng cho Phan Tĩnh Hồng một kinh hỷ, nói cách khác cô ta vốn không biết cậu đã quay trở về, chỉ là nửa giờ sau, vợ của Dục Nho không cẩn thận nói ra, cho nên Phan Tĩnh Hồng đã đến nhà cậu rồi.”
“Shit!” Đới Dương Trinh mắng.
“Dục Nho hỏi, cậu ta mạo hiểm tiết lộ tin tức này, có thể kết giao lại hay không?” Lý Phẩm Luận cười rất vui vẻ.
“Nói cho cậu ta biết, chờ cậu ta sau khi ly dị rồi hãy nói.” Đới Dương Trinh tức giận nói.
“Ha ha, tôi sẽ chuyển lời đến cậu ta.”
Cũng trong lúc đó, chuông cửa vang lên.
“Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, xem ra cô ta đã đến, hành động thật nhanh.” Lý Phẩm Luân nói, từ giọng nói nghe được mùi vui sướng khi người khác gặp họa, “Chúc cậu Valentine vui vẻ, Dương Trinh, bye bye.”
“Damn it!” Đới Dương Trinh cất điện thoại, vừa lúc nhìn thấy Phó Nhã Thiến đi tới?
“Cái đó… Có người nhấn chuông cửa đấy.” Phó Nhã Thiến nhắc nhở anh.
“Tôi cũng không phải là người điếc.” Anh nhìn cô một cái, đột nhiên ý tưởng lóe lên, “Một lát tôi nói gì, cô cũng không được phản bác, cũng không được có câu hỏi, nếu như cô làm được, tôi liền dạy cô nấu mì Udon ngon như thế nào, được chứ?”
Phó Nhã Thiến nhíu mày, vươn tay bắt tay với anh, “OK.”
“Bây giờ cô giúp tôi đi mở cửa.”
“No problem.” Cô không có dị nghị, đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.
“Chờ một chút.” Đới Dương Trinh giống như nghĩ đến cái gì, cũng đi theo, đi tới bên người cô, một tay nắm cằm của cô nâng lên, một tay cầm tay áo lên lau miệng cho cô, “Dính đồ ăn.” Anh nói.
“Ờ, cảm ơn.” Bởi vì anh thân mật mà mặt ửng đỏ, chỉ là… Anh có cần thiết dùng sức lau như vậy không? Còn lau đến mấy lần, lau đến môi cô cũng đau đớn, cảm giác nóng nóng.
“Còn ngẩn ra, có thể đi mở cửa.” Đới Dương Trinh chỉ vào trán cô, “Đúng rồi, mở bên trong cửa là được rồi, phía ngoài không cần mở.”
“Biết.” Phó Nhã Thiến chạy mau đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người bên ngoài, Phó Nhã Thiến kinh ngạc há to mồm.
“Cô Phan?” Phan Tĩnh Hồng, tiền bối của phòng làm việc, một người nhu nhược, mỹ nhân làm cho người ta yêu mến.
Phan Tĩnh Hồng nhìn thấy cô hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.
“Phó Nhã Thiến? Tại sao cô ở chỗ này?” Mắt Phó Nhã Thiên trừng lớn, không chỉ khi*p sợ, còn rất tức giận.
“À, tôi ở chỗ này ăn trưa.”
“Ăn trưa!” Phan Tĩnh Hồng không dám tin, Phó Nhã Thiến lại đang ở nơi này cùng người trong lòng của cô ta trải qua ngày lễ Valentine.
Còn nữa, môi của cô xảy ra chuyện gì? Sưng sưng hồng hồng, giống như là… mới vừa bị hôn qua!
“Thiến Thiến, là ai vậy?” Đới Dương Trinh giả bộ không biết bỏ đi ra ngoài, còn vừa hỏi.
Hả? Mới muốn đưa tay mở cửa Phó Nhã Thiến sửng sốt, anh gọi cô là gì? Thiến Thiến?
Cô quay đầu lại nhìn Đới Dương Trinh, không nhín thấy ánh mắt xinh đẹp kia của Phan Tĩnh Hồng bắn ra ánh sáng độc ác, nhưng Đới Dương Trinh nhìn thấy, đáy mắt thoáng qua sự chán ghét.
“Hả! Anh là ai?” Phan Tĩnh Hồng nhìn thấy Đới Dương Trinh, bị bề ngoài đáng sợ của anh hù dọa, không nhận ra anh. “Đới Dương Trinh đâu? Các người ở nhà anh ấy làm gì?”
“Hả? Cô Phan, anh ấy chính là Đới Dương Trinh!” Phó Nhã Thiến kỳ quái nói.
“Cái gì?” Phan Tĩnh Hồng cả kinh, vội vàng thu lại vẻ mặt chán ghét, “Anh Dương Trinh, tạo hình mới của anh thật đặc biệt, có mùi vị của đàn ông, quá hấp dẫn.”
“Cô là ai?” Đới Dương Trinh làm như không biết cô ta, trên thực tế, nếu không phải Lý Phẩm Luân gọi điện thoại báo tin cho anh, nhắc nhở anh có người này tồn tại, anh thật sự sẽ không nhận ra cô ta.
Kỳ quái, gấu đen lớn không biết cô Phan sao? Nhưng Phan Tĩnh Hồng rõ ràng nhấn chuông cửa nhà gấu đen lớn, tên cũng không gọi sai.
“Anh Dương Trinh, anh thật thích nói giỡn, em là Tĩnh Hồng, sao anh có thể không biết em chứ.” Phan Tĩnh Hồng ôn nhu, oan ức nói.
“Tôi nhớ ra rồi, thì ra là em vợ Dục Nho.” Đới Dương Trinh đi tới bên cạnh Phó Nhã Thiến, một tay ôm vai cô, một tay bắt lấy tay tính mở cửa của cô, người này không nhớ lâu được sao?
Rõ ràng nhắn nhủ cô không cho phép mở cửa ngoài! “Dục Nho là bạn của anh, nhưng mà trước mắt đang tuyệt giao, cô Phan là em vợ của cậu ta.” Anh cúi đầu giống như đang giải thích với cô.
“À, như vậy sao…” Phó Nhã Thiến gật đầu một cái.
“Cô Phan có chuyện gì không?”
“Anh Dương Trinh không mời em vào nhà ngồi sao? Em đem theo một chai rượu đỏ, muốn cùng nhau thưởng thức.”
Phan Tĩnh Hồng giơ cao chai rượu đỏ cầm trong tay.
“Xin lỗi, không tiện lắm, tôi đang cùng Thiến Thiến ăn bữa tiệc Valentine lớn, không muốn bị người ngoài quấy rầy.” Đới Dương Trinh nói.
Gì? Bữa tiệc Valentine lớn? Nồi mì Undon hải sản sao?
Phó Nhã Thiến nháy mắt mấy cái, rốt cuộc trước mắt xảy ra tình huống gì vậy? Tại sao gấu đen lớn kề vai sát cánh với cô, còn bộ dáng bọn họ như người yêu?
Cô vô cùng nghi ngờ, nhưng anh nói không được có câu hỏi.
“Anh Dương Trinh…”
“Cô Phan, tôi và cô cũng không quen thuộc như vậy, xin gọi tôi là tiên sinh Đới, còn nữa, tôi rất ghét không mời mà tới, trước đó lễ phép thông báo một tiếng, hy vọng cô Phan không nên tái phạm.”
“Em chỉ là… Chỉ muốn…” Vành mắt Phan Tĩnh Hồng hồng, điềm đạm đáng yêu, bộ dáng xinh đẹp yếu đuối, bất cứ ai nhìn cũng đều cảm thấy đau lòng không nỡ.
“Cô Phan, trước tiên vào…” Phó Nhã Thiến định mở cửa, bị gấu đen lớn bắt lại.
“Thiến Thiến, hôm nay là Valentine, thời gian của em phải toàn bộ thuộc về anh, tại sao có thể để đồng nghiệp của em tới quấy rầy chúng ta?” Đới Dương Trinh có chút bất mãn trừng cô, giống như là đôi tình nhân oán giận.
“Hả…” Miệng Phó Nhã Thiến mở rộng, cô Phan rõ ràng tới tìm anh, thế nào biến thành khách của cô?
“Cô Phan, hôm nay là Valentine, tôi và Thiến Thiến không muốn bị quấy rầy, mời trở về! Về sau không nên tùy tiện chạy đến nhà chúng tôi, sẽ tạo nên quấy nhiễu giữa chúng tôi.” Đới Dương Trinh không khách khí nói xong, ngay sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.
Phó Nhã Thiến há mồm ngây ngô đứng ở một bên, cho đến khi tiếng đóng cửa lôi hồn của cô trở lại, anh cũng đã buông cô ra rồi.
Trong nháy mắt, cô giống như hiểu rồi.
“Anh lợi dụng tôi.” Cô nói.
“Có thể để cho tôi lợi dụng là vinh hạnh của cô.” Đới Dương Trinh xoay người đi trở về bàn ăn, “Chúc mừng cô vinh quang trèo lên hàng ngũ bất hạnh.”
Phó Nhã Thiến quay đầu lại nhìn cửa chính một cái, chuyện sau này cô quyết định không nên nhúng tay vào, nhún nhún vai, trở lại bàn ăn tiếp tục ăn mì của cô.
“Trừ dạy cô nấu mì Udon như thế nào, tôi cho cô ăn một tuần lễ.” Đới Dương Trinh gương mắt liếc cô một cái, coi như là đền ơn vậy!
“Thật?” Cô vui mừng.
“Chỉ có một tuần lễ.” Anh nhấn mạnh, “Hơn nữa chỉ hạn bữa ăn tối, sau khi tan việc đến nơi này của tôi.”
“Vậy… Ngày mai? Ngày mai là chủ nhật.”
Đới Dương Trinh trừng cô, cuối cùng cô đáng thương tội nghiệp dáng vẻ lấy lòng đáng yêu, “Thêm ba bữa cơm ngày mai.”
“Cảm ơn.” Cô vui vẻ chắp tay trước иgự¢.