[Ấn tượng mà “Vật hy sinh” tạo cho người khác chính là: Một nhân vật nhỏ dù có bị tiêu diệt trong dòng nước lũ lịch sử cũng chẳng sao...]
Lý Lộc bị đè xuống nền xi măng lạnh lẽo, trên đỉnh đầu cô là cánh tay đàn ông ngăm đen đầy sức mạnh. Cả khuôn mặt cô đều bị vùi vào rãnh nước bùn bên đường.
Cô chỉ là một người châu Á, một học sinh năm thứ tư rất bình thường của học viện y dược này, bạo lực dễ dàng khiến thân thể cô khuất phục. Vậy mà, chỉ thân thể khuất phục vẫn còn chưa đủ, ở nơi giao nhau của đời thường và thế giới ngầm này còn đòi hỏi cả sự khuất phục về tinh thần.
Đây là một ngõ hẻm ít người qua lại, hai bên là vách tường cổ xưa, trước sau đứng đầy người. Bọn họ đang nhỏ giọng trao đổi. Cảm giác sợ hãi giống như cơn thủy triều lặng lẽ ùa tới, mang theo sự ép buộc không thể chống cự, khiến Lý Lộc ngạt thở, vùng vẫy trong cơn mưa mịt mù..
Giáo sư Mary nói: “Tôi hỏi cô lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng, cô nhất định phải nắm bắt nó. Cô muốn gia nhập với chúng tôi, hay vẫn khăng khăng đối nghịch?” Người đang nói là một người phụ nữ quyến rũ, cao hơn 1m7 với mái tóc quăn màu vàng, cô ta là giáo sư của Lý Lộc, đã từng là…
Lý Lộc rất hoảng sợ, mặc dù như thế, cô lại không muốn thỏa hiệp. Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố, cho dù di dân đến nước Mỹ vẫn không mấy quen thuộc, cũng chưa từng gặp phải sự đối đãi này. Nhưng bây giờ, những con người khác tộc đang bao vây cô, không cho cô một con đường sống.
“Nó không chịu gật đầu, đến vậy rồi còn không chịu gật đầu.” Giáo sư Mary nói, xoay người đi về phía một người đàn ông còn trẻ tuổi.
Hắn ta còn mặc chiếc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm, khung mắt kiếng màu vàng đeo trên sống mũi, hai bàn tay nắm lại thật chặt. Hắn có một mái tóc đen nhánh như người châu Á, nhưng sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu và con ngươi màu hổ phách lóng lánh trong suốt.
Mary nói với hắn: “Thiếu gia Brando, nó không chịu gật đầu, cậu xem phải làm sao đây.”
“Không được, không thể Gi*t cô ấy, tôi không đồng ý.” Brando nói, mười ngón tay xoắn vào nhau.
Lý Lộc bị đè trong vũng bùn, chỉ có thể mơ hồ thấy cảnh vật xung quanh. Trong bóng tối âm u, bóng lưng của Brando vẫn cao thẳng, hắn là người trẻ tuổi có khí chất kỳ dị rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Brando nói: “Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là học sinh xuất sắc nhất của tôi, tài năng chế thuốc của cô ấy không ai có thể sánh kịp.”
“Thiếu gia, xin đừng quên dòng họ và trách nhiệm của ngài. Cô ta là gì chứ? Cô ta biết bí mật của chúng ta, cũng không hiểu sự nghiệp của chúng ta. Cô ta là chướng ngại của ngài, ngài không thể xử trí theo cảm tính.”
“Tôi biết…” Brando nhìn Lý Lộc chằm chằm, “Nhưng không phải luôn có biện pháp sao? Chúng ta có thể nhốt cô ấy, nhốt vĩnh viễn không bao giờ thả ra.”
“Dù chỉ có 0.1% cơ hội cũng rất có thể sẽ trở thành thực tế. Ngài muốn để cô ta sống, sau đó có một ngày sẽ chạy đi tuyên dương bí mật của chúng ta?”
“Không, Mary, cô không biết gì cả, tôi không thể Gi*t cô ấy.”
Lý Lộc phát ra thanh âm há há, ở dưới sự chèn ép nên sống lưng co quắp rung động. Brando lặng lẽ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của người học sinh kiêm cộng sự ở phòng nghiên cứu.
Mary quay đầu lại, nhìn thấy Lý Lộc đang cố gắng nhấc đầu lên. Cô ta ra dấu tay, người da đen lập tức buông lỏng cánh tay đang đè đầu cô ra. Mary hỏi: “Cô còn lời nào muốn nói không? Gia nhập với chúng tôi hay là cự tuyệt?”
Lý Lộc lắc đầu: “Cho dù tôi có thể nói láo muốn gia nhập với mấy người. Nhưng chắc chắn Brando sẽ không tin.” Tầm mắt của cô nhìn thẳng vào Brando.
Hắn đã bình tĩnh lại, đôi tay thôi run rẩy, hạ mắt nhìn cô học sinh nằm dưới đất.
Hắn nói: “Đúng vậy, em đã kể với anh quá khứ của em, cho nên anh sẽ không tin. Em không thể nào nhập hội với chúng tôi.”
“Brando…”
“Mary, không phải tôi đã nói rồi à, cô không biết gì cả. Nếu như cha của cô dựa vào việc buôn bán từng túi morphine 0.1 gam để duy trì cuộc sống; nếu như cha của cô dẫn dụ rất nhiều người không biết rơi vào hàng ngũ hít thuốc phiện; nếu như cha của cô bị bọn họ tìm tới cửa trả thù, bị chặt đứt từng ngón tay, cô sẽ hiểu tại sao cô ấy không gia nhập với chúng ta.”
“…”
“Cha của cô ấy ૮ɦếƭ rất thảm. Cô có thể đi xem thời báo xã hội Kansas mười lăm năm trước. Ngón tay ngón chân mất hết, ૮ɦếƭ vì mất máu đột ngột.”
“Brando! Anh câm miệng cho tôi!” Lý Lộc giằng co trên mặt đất, ra sức muốn bò dậy ngăn hắn nói tiếp, đó là một đoạn quá khứ không thể để cho người khác chạm đến. Dù trong thời gian tin tưởng “giáo sư Brando” nhất, cô cũng chỉ nói sơ về việc căm hận Mα túч, nhưng Brando lại điều tra tất cả rất rõ ràng.
Brando hít thật sâu rồi thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi đó không ngừng lóe lên quầng trắng của màn mưa. Rất nhỏ rất nhẹ, cũng rất lạnh lẽo, rơi trên mặt đất tạo thành những vết bùn không rửa sạch được.
“Em luôn cố chấp như thế, tại sao không chịu hiểu..” Những ngón tay rất lạnh của Brando quấn vào nhau, “Chất thuốc gây nghiện tồn tại ở trên thế giới này là bởi vì nó có thể mang đến niềm vui, nó giúp những người tuyệt vọng với thế gian này có thể đạt được khoái cảm tuyệt đỉnh lần nữa. Nó khiến những nông dân nghèo khổ có thể kiếm đủ tiền sinh sống. Trên thế giới này mỗi sự vật đều có tốt có xấu, tại sao em luôn chỉ nhìn thấy chỗ không tốt của nó, lại không thể rộng lòng tìm hiểu điểm tuyệt vời của nó?”
“Thì ra đây chính là ý nghĩ của anh? Tôi lại còn khờ dại cho rằng anh bị bọn họ bức Hi*p mới đồng ý gia nhập.”
“Bức Hi*p?” Mary xen ngang, cô ta lắc đầu liên tục, giống như là nghe được chuyện không thể tưởng tưởng nổi “Cậu ấy là người nối nghiệp đời kế tiếp của gia tộc Akis! Ai dám ép cậu ấy gia nhập?”
Lý Lộc cắn môi, mặt cô không còn chút máu, không nói thêm gì nữa.
Brando vẫn còn cố gắng khuyên, muốn truyền đạt tâm ý của mình cho đối phương: “Đi với anh đi, rời khỏi nước Mỹ ngột ngạt này, anh sẽ cho em thấy vườn địa đàng ở nhân gian, em không biết, mùa hoa ở nông trang anh túc hùng vĩ cỡ nào, nó xinh đẹp đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ.”
“Là bị khí độc hun đến muốn rơi lệ chứ.” Lý Lộc cười lạnh nói, mặc dù mặt đất rất lạnh lẽo, nhưng cũng không thể ngăn cản lửa giận hừng hực thiêu đốt trái tim cô.
Brando quay ngược lại hai bước, trong con ngươi trong suốt lóe ra ánh sáng thương hại, lông mi thật dài cong ✓út như cánh quạt. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Mary, cô nói đúng, rốt cuộc tôi cũng phải lựa chọn.”
Hắn từ từ tỉnh táo lại, hạ quyết tâm, không còn run rẩy nữa. Từ trong túi áo móc ra một ống chích hai milliliter mang theo bên người, còn có một ống chứa công nghiệp bằng thủy tinh nhỏ bằng một ngón giữa. Bên trong chứa một chất lỏng vàng xám vẩn ᴆục.
“Vera, anh kể cho em nghe về chuyện của anh nhé.” Không đợi Lý Lộc đáp lại, cứ tiếp tục nói, “Lúc mười hai tuổi anh từ Đa Duy Cống đi tới nước Mỹ, lập chí muốn vào viện nghiên cứu y dược, chính là vì có thể điều phối ra một loại heroin vĩ đại hơn cả thuốc gây nghiện. Không cách nào bỏ hẳn, dễ dàng nghiện, làm người ta vui vẻ, còn có thể cường thân kiện thể.” Brando mở ống chứa ra, dùng ống chích rút ra một milliliter chất lỏng.
Có lẽ Lý Lộc đoán được chuyện hắn sắp sửa làm, sắc mặt biến thành tái nhợt.
“Đây là dung dịch thí nghiệm nguyên thủy anh lấy được từ ba năm trước, chỉ tiếc còn chưa thành công, bởi vì nó tổn thương thần kinh não tuyệt đối. Ba năm, không có vật thí nghiệm nào có thể sống, dung dịch thí nghiệm nguyên thủy này căn bản không phải thuốc gây nghiện anh muốn, mà là độc dược Gi*t người chính gốc.”
“Chẳng qua bây giờ anh đã thành công, loại dung dịch này dùng vôi chiết xuất, rồi thêm vào một chút chất kiềm, sẽ là chất nghiện rất mạnh. Chúng tôi đặt tên cho nó là Hell Drop, còn khó bỏ hơn cả heroin – đáng tiếc hôm nay anh chỉ mang theo dung dịch thí nghiệm nguyên thủy.” tròng mắt màu hổ phách trong suốt của Brando lóe ra tia sáng vui vẻ, vui vì tinh thần học hỏi, vì sự nghiệp có sự tiến bộ. Hắn nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay, đẩy không khí bên trong ra, “Em có hai lựa chọn, tiêm nó vào người kẻ đang đè em, hay là chính em tiếp nhận nó, chậm nhất nửa phút sẽ tắt thở.”
Mary mừng rỡ nói: “Thiếu gia Brando, ngài rốt cuộc cũng quyết định rồi!”
Brando quay đầu lại cho cô ta một nụ cười dịu dàng: “Cô nói đúng, bạn bè và sự nghiệp có đôi khi sẽ xung đột, tôi rốt cuộc vẫn phải lựa chọn. Cô có thể phát hiện sự nguy hiểm của tình cảm sớm hơn tôi, không hổ là trợ thủ tôi tín nhiệm nhất.”
Hắn lại đi tới chỗ Lý Lộc, ngồi xổm người xuống trongcơn mưa phùn, đưa ống tiêm đến trước mắt Lý Lộc: “Em lựa chọn đi, trở thành hung thủ Gi*t người, hay là trở thành người bị hung thủ Gi*t ૮ɦếƭ?”
Lý Lộc nhìn người đàn ông này, hắn xinh đẹp, ưu nhã, hòa ái dễ gần giống như là gió nhẹ thổi lất phất, ai biết hắn cũng là kịch độc không cách nào thoát khỏi như hoa anh túc. Bàn tay người da đen đè ép cô đang run rẩy, hiển nhiên rất sợ cô sẽ chọn tiêm Mα túч vào người hắn ta. Nhưng lại không dám buông tay.
Brando Akis, xem ra là người có quyền uy tối cao.
Cô rất sợ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi vẫn không cách nào tiếp nhận.”
“Em thật rất ngốc nghếch.” Brando đau lòng nói, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán bị bùn làm dơ của cô, lại dịu dàng giúp cô vuốt suông mái tóc ngắn bị rối khi giãy giụa.
“Anh là đồ khốn kiếp.” Lý Lộc nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, “Thật ra thì tôi rất thích anh, giáo sư Brando.”
“Tôi biết.” Brando quỳ gối trong vũng bùn, hắn nói, “Mở mắt ra, tôi không thể lừa em đến cuối cùng được.”
Lý Lộc đau lòng mở mắt, trước mặt cô là Brando quỳ trong bùn, trên ngón tay dính thứ trong suốt gì đó, mà tròng mắt thì biến thành màu xanh đậm rực rỡ.
“Màu xanh lá cây… Tôi biết anh bốn năm, anh vẫn luôn đeo kính sát tròng đổi màu?”
“Ừ.”
“Brando, anh rõ là… tên khốn kiếp!”
“Đúng vậy, anh là tên khốn kiếp, còn em thì ngu ngốc.” Brando nói xong, ghim kim tiêm vào trong cổ của Lý Lộc.
“Dù xuống Địa ngục, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh.”
“Anh biết, ngủ ngon.”
Lúc Brando nói, học sinh của hắn bị đè bẹp trên mặt đất đã không còn động tĩnh.
Ánh mắt của cô mở to, cổ cứng đờ, như cố gắng muốn nhìn thấy bầu trời.
Brando theo ánh mắt của cô nhìn lên trên.
Đó là bầu trời nhiều mây, mưa phùn lả tả bay xuống.
Hắn rất đau lòng, Mary từ phía sau ôm lấy hắn, an ủi vuốy ve Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
“Mary, tôi chưa từng thích một người như thế, tại sao cô ấy không đồng ý sự nghiệp của tôi?” Brando lầm bầm nói.
“Đừng gấp gáp, chúng ta về nhà, quên hết tất cả. Nửa tháng nữa, là đến mùa anh túc nở hoa rồi.”
“Tôi biết, chúng ta về nhà đi, rời khỏi quốc gia đáng ghét này.”
Mary thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Như vậy đứa nhỏ này thì sao?”
“Cứ để cô ấy ở chỗ này đi, cảnh sát sẽ tìm mộ cho cô ấy.” Brando nói, “Chúng ta về nhà, quên hết tất cả.”
Người trong ngõ hẻm lục tục đi ra, ngõ vắng càng trở nên trống trải.
Mưa dầm lạnh lẽo, khiến cơ thể ở lại trong bùn lầy càng thêm lạnh lẽo…