Đường Chim Bay - Chương 45

Tác giả: Lộ Điểu

A Nặc
Trong toàn nhà kính của gia tộc Akis, Brando mở mắt. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống phủ lên cánh đồng lavender bên ngoài nhà kính, tiếng côn trùng kêu vang liên miên không ngừng, nghênh đón một buổi sớm yên tĩnh mùa hè.
Hắn lật người lại, lấy ra áo ngủ ở đầu giường phủ thêm, buộc lại đai lưng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hộ vệ canh giữa trong vườn nhìn thấy hắn, cúi đầu khom người nghênh đón, một nhóm vẫn tiếp tục thủ việc, một nhóm khác chờ hắn đi xa mới vội vàng đi theo. Bọn họ tự động tự giác bảo trì khoảng cách nhất định, không để sự tồn tại của mình phá vỡ bầu không khí an tĩnh.
Nơi này có khí hậu cận nhiệt đới, thích hợp cho các thực vật loại thích nóng và ẩm ướt sinh trưởng, thời gian đã đến đầu mùa hè từ lúc nào, chính là mùa thu hoạch của Đa Duy Cống.
Ra khỏi vườn lavender, là một cánh đồng xanh lá mạ ngút ngàn, ven dải đất có thể nhìn thấy những rừng cảnh dày đặc. Ở bên trong đồng ruộng, các nông phu bắt đầu một ngày “Thu hoạch”. Bọn họ làm việc rất yên lặng, ngay ngắn trật tự.
Anh túc là một loại thực vật xinh đẹp, nếu như trồng một mình trông sẽ hơi đơn điệu. Cho dù vào mùa hoa nở cũng chỉ trổ những bông hoa bốn cánh. Nhưng nếu trồng một cánh đồng sẽ sinh ra cảm giác bị ép bức.
Nhưng bây giờ mùa thu hoạch, giai đoạn trổ bông đã qua lâu rồi, những quả anh túc hoặc xanh nhạt hoặc xanh sẫm kết trên ngọn cây. Nhóm nông dân bận rộn dưới cánh đồng, những quả kia vừa ngang bờ vai bọn họ, không cần khom lưng vẫn có thể dùng dao thép không gỉ cắt qua quả, thu hoạch chất lỏng.
Brando từ từ đi dưới ruộng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài quả chín dùng băng dính đủ màu đánh dấu.
“Elis, làm cái gì vậy?” Brando nói với một nông phu đứng cách đó không xa.
Những nông dân này đều được gia tộc Akis nuôi trong nhà, dù bình thường không có cơ hội có nói chuyện với thủ lĩnh gia tộc, nhưng cũng nhận ra thiếu gia Brando.
Người nông phu rất may mắn hay được nói chuyện Brando, là một trong những thủ lĩnh của nông dân, hắn thường đại diện báo cáo thu hoạch trong năm với gia tộc. Dáng người của hắn không cao lớn cho lắm, nhưng cánh tay linh hoạt hiếm có, thời gian những người khác cắt một qu đủ để hắn cắt ba bốn quả rồi, hơn nữa nhãn lực rất tốt, lập tức có thể phán đoán quả nào có thể cắt, quả nào còn phải đợi chín thêm chút nữa.
Elis cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục làm việc, hỏi: “Thiếu gia, ngài hỏi gì cơ?”
“Những băng dán làm dấu màu sắc rực rỡ kia là gì.”
“Những thứ kia a, đó là những quả có triển vọng, năm nay trong nông trường tăng thêm một ít nhân viên mới, chưa rành rẽ cho lắm nên tôi mới đánh dấu để bọn họ tham khảo.”
Brando mờ mịt nhìn trái nhìn phải, chung quanh đều là người im lặng bận rộn. Hôm nay hình như cũng không có chuyện gì phải xử lý, phòng nghiên cứu có người phụ trách, Mary cũng không biết đang bận rộn chuyện gì, bây giờ mới là sáu giờ rưỡi sáng, thời gian nhàm chán nhất trong một ngày.
“Elis, dạy ta cắt anh túc thế nào đi.”
Elis sửng sốt, sau đó không dám do dự, đưa lưỡi dao (1) trong tay qua. Đây là công cụ chuyên nghiệp để cứa quả, do bốn lá thép không rỉ lắp song song tạo thành. Elis lục lọi
trong túi bên eo, lấy ra một con đao dự bị- nhưng làm bằng thủy tinh làm mẫu cho Brando xem.
“Thiếu gia, ngài xem, rạch một đường từ trên xuống dưới, chú ý không thể quá sâu, quá sâu sẽ khiến cho ruột quả tích nước, ngăn cản mầm cây trổ mã. Hơn nữa nếu quả bị úng, hiệu quả lần hái thứ hai sẽ không tốt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản lượng.”
“ Độ sâu lý tưởng là?”
“Vừa đến một chấm năm millimet.” Elis dùng lưỡi dao thủy tinh làm mẫu, “Những chất lỏng này sẽ đọng lại trên quả, qua một hai ngày sẽ làm kết lại như sáp ong.”
Brando chăm chú nhìn, như có điều gì suy nghĩ. Elis đứng hầu ở bên, không nói một lời.
Chất lỏng vẩn ᴆục màu trắng sữa thấm ra giống như mồ hôi, tốc độ chảy đó, giống như giọt máu ngưng tụ từ vết thương trên đầu ngón tay, hội tụ lại sau đó chảy xuống.
Hồi lâu sau, Brando mới ngẩng đầu lên, lúc này mặt trời đã rất chói mắt, hắn híp nửa mắt, đột nhiên nhét dao vào túi áo ngủ, đi về hướng sườn núi.
Brando càng đi càng nhanh, hoàn toàn mặc kệ những người hộ vệ khổ cực đuổi theo tốc độ của hắn. Càng đi tới, đám nông phu càng làm nhiều công việc. Quả đã được cứa trước một ngày, chất lỏng trong quả đã bốc hơi, biến thành một thứ sền sệt màu nâu. Đám nông phu cửa đang dùng miếng sắt cạy thứ được mệnh danh là “Nha phiến tươi kia” xuống.
Ra khỏi ruộng Anh túc là nông trường. Nước anh túc màu trắng sữa được gom lại, tiến hành hong gió và nấu chín hai lần ở đây.
Brando từng thử hương vị của những thứ đó, thật ra thì vị cũng không ngon, vô cùng đắng chát. Hắn không biết tại sao trên thế giới này lại có thể có nhiều người như đổ xô vào nha phiến như vậy, nhưng chuyện đó của không liên quan đến hắn, chỉ cần sản nghiệp gia tộc phát triển lớn mạnh là được rồi.
Xuyên qua nông trường, tòa nhà sơn màu ngụy trang bị rừng cây thưa thớt ngăn trở rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt. Lúc này Brando đã thở hổn hển. Nhưng là ánh mắt của hắn lại thả lỏng, giống như nhìn thấy vật gì yêu thích.
Đây là trung tâm nghiên cứu của gia tộc do cha hắn dốc hết tâm huyết cả đời thành lập, chia làm bốn khu vực, trong đó quan trọng nhất khu A và khu B, chuyên nghiên cứu chế luyện thuốc và thí nghiệm trên cơ thể sống.
Đóng ngoài tòa nhà là một binh đoàn của gia tộc xếp hàng thẳng tắp. Bọn họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, vì đề cao năng lực thực
chiến còn bị phái đến các vùng đất hỗn loạn trên thế giới, dùng thân phận lính đánh thuê tích cực rèn giũa trên chiến trường.
Bọn họ cũng mặc đồ nguỵ trang trong rừng hoặc thảo nguyên. Thấy Brando xuất hiện liền cung kính khom người nghênh đón.
Một đội trưởng tiến lên, cũng cúi người chào: “ Thiếu gia Brando.”
Bởi chạy một quãng đường dài, trên gương mặt Brando nổi lên sắc đỏ không bình thường, hắn vuốt иgự¢, ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, đã lên cao tới đỉnh. Ổn định thở xong xuôi, Brando mới nói: “Ta tới khu B xem một chút.”
“Vâng” đội trưởng vội khởi động thiết bị nội bộ.
Đi vào tòa nhà không tên, khác với màu ngụy trang bên ngoài, bên trong thuần một màu trắng. Thiết bị ổn định nhiệt độ phát huy tác dụng, Brando lập tức nổi da gà. Hắn rất quen thuộc nơi này, ở gần cửa chính tìm được tủ treo quần áo trong phòng thay quần áo tìm dành riêng cho mình, thay một bộ đồ phòng hộ.
Khi bỏ áo ngủ vào tủ treo quần áo, hắn hơi do dự, nhưng vẫn lấy lưỡi dao thép cắt anh túc ra ngoài, bỏ trong túi ngoài bộ đồ phòng hộ.
(1)
Dao cắt anh túc:
Khu B.
Cánh cửa tự động cản trước mặt Brando, cánh cửa làm bằng hợp kim này nghe nói có thể sánh ngang cửa bảo hiểm ngân hàng. Brando nhập mật mã vào, quét võng mạc, cửa tự động phát ra tiếng lách cách, rồi cũng mở ra.
Đi qua một hành lang trừ độc, rốt cuộc vào đến khu B chuyên thí nghiệm trên cơ thể con người. Trần nhà trong khu này rất cao rộng, bảo đảm thông gió.
Nhân viên thí nghiệm bên trong giống như bạn bè của Brando, không cần phân biệt trên dưới, có vẻ kinh ngạc khi thấy bảng tên treo trên иgự¢.
Brando dừng lại bên giường, lập tức liền có người kinh ngạc hỏi: “A, Brando, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây? Không cần chuẩn bị hôn lễ à?”
Nhân viên nghiên cứu ở đây có một bộ phận là từ “Bên ngoài” dùng lương cao thu mua về, còn có một bộ phận là thành viên của gia tộc. Từ nhỏ, bọn họ đã bị đưa ra “Bên ngoài” học tập, tham dự các tổ chức nghiên cứu thuốc men hạng nhất ở các quốc gia, sau đó về gia tộc dốc sức cho sự nghiệp của Đa Duy Cống. Bởi vì kinh nghiệm tương tự như nhau, nên khoảng cách giữa bọn họ và Brando rất ít, thay vì nói là quan hệ trên dưới, không bằng nói là bạn tốt.
Brando nói với người kia: “A Nặc, tôi muốn thăm A Nặc một chút.”
Nhân viên nghiên cứu buông ống tiêm trong tay, cầm khăn lau trừ độc lên lau sạch sẽ cái bao tay bên ngoài, vỗ vỗ bả vai Brando: “Đi theo tôi, lần nào đến cũng kêu la muốn thăm A Nặc, rốt cuộc A Nặc là vợ anh hay đại tiểu thư nhà Delos mới là vợ anh chứ.”
Tầng tầng cửa mở ra, trong B khu, cũng phân chia thành từng khu vực nhỏ, mỗi người chỉ được cấp quyền đi lại trong những khu vực khác nhau. Nhân viên nghiên cứu đi bên cạnh Brando, sau khi đi qua tầng cửa thứ tư, tiến vào một gian phòng nghiên cứu hết sức đặc biệt.
Trong không gian không còn là màu thuần trắng. Mà giống như căn phòng của một cô gái hơn.
Sau đó bọn họ nhìn thấy “A Nặc”.
Được mệnh danh là “ mẫu máu nguyên tổ “ của kế hoạch thí nghiệm, là một thiếu nữ có tên A Nặc. Cô vốn không có gì khác biệt với những cô gái cùng lứa, cô sinh ra trong nông trại của gia tộc Akis, phụ trách dùng ny lon bọc nha phiến. Năm nay cô vừa mới tròn mười tám tuổi, nhưng thí nghiệm đã khiến cô không còn bình thường nữa.
Thí nghiệm “ Mẫu máu nguyên tổ “ mới bắt đầu, tổ nghiên cứu sẽ tìm những vật thí nghiệm có máu trùng khớp với mẫu máu của Lý Lộc. Brando cung cấp chỉ số, sau đó bọn họ tìm được mấy chục cô gái da vàng để tiến hành dung hợp với mẫu máu. Đầu tiên là tiêm máu Lý Lộc cho các cô, sau đó sẽ để các cô tiếp nhận sự ăn mòn của Hell Drop. Thí nghiệm kết thúc, A Nặc còn sống, còn giữ được lý trí. Cho đến nay cô là người duy nhất hoàn toàn dung hợp với huyết dịch của Lý Lộc.
A Nặc đang ngồi trên ghế chống cằm quan sát con chuột trắng nhỏ trong Ⱡồ₦g, cô thắt bím tóc ngang lưng, da màu vàng, con ngươi màu đen. Brando nhớ lại Lý Lộc thời còn học sinh, chỉ là Lý Lộc sẽ không tốn thời gian chăm sóc chuột bạch thí nghiệm, cô thà chạy đến thư viện đại học vào những chiều rảnh rỗi.
Nghe được tiếng động có người vào, A Nặc ngẩng đầu lên.
“A, thiếu gia Brando!” Cô rất vui vẻ nhìn người mặc đồ phòng hộ, иgự¢ đeo tấm biển đề tên Brando.
A Nặc từ trên ghế cao nhảy xuống, nhào tới trên tường phòng hộ bằng thủy tinh.
Brando đã bắt đầu cởi đồ phòng hộ trên người.
Nhân viên nghiên cứu không ngạc nhiên lắm với hành động của hắn, nhưng vẫn tỏ vẻ không đồng tình: “Dù địa vị anh cao, cũng không cần ngang nhiên không tuân theo quy định của phòng thí nghiệm chứ?”
“Quy định? Quy định gì?” Vừa hỏi, Brando vừa cởi bộ đồ phòng hộ cao phân tử ra.
“Biết rõ còn hỏi, thôi có nói cũng muộn dù sao anh cũng cởi rồi.” Nhân viên nghiên cứu nhặt đồ phòng hộ lên treo qua một bên, bản thân vẫn không cởi bộ đồ phòng hộ dày cộm nặng nề ra, cũng lười quản, đi ra cửa không làm kỳ đà cản mũi nữa.
Vật thí nghiệm ở Khu B thường bị máy móc hoặc thuốc thao túng, có lẽ sẽ sinh ra đột biến ác tính trở thành bệnh truyền nhiễm tấn công người bình thường, cho nên người đi vào khu B đều phải mặc đồ phòng hộ. Nhưng là một khi Brando vào đây, lại có thói quen ૮ởเ φµầɳ áo.
Đây cũng là lý do vì sao A Nặc yêu thích Brando như thế. Kể từ khi bị đưa vào khu B tiếp nhận thí nghiệm, rất nhiều người đã ૮ɦếƭ, cũng có rất nhiều người phát điên, chỉ có cô còn vẫn còn khỏe mạnh sống tốt. Nhưng cuộc sống không hề giống như trước đây nữa, cô cách xa bạn bè, trong sinh mệnh chỉ có nhân viên phòng thí nghiệm mặc đồ phòng hộ màu trắng hoặc màu vàng lạnh như băng tới tới lui lui. Chỉ có Brando mới tiếp xúc với cô ở cự ly gần như vậy.
A Nặc mới mười tám tuổi, chính là độ tu hoa mộng, vẫn còn ảo tưởng tình yêu tồn tại nên trong mắt chỉ còn lại khuôn mặt chân thật của Brando. Thiếu gia Brando là người mạnh nhất Đa Duy Cống, là niềm tự hào của gia tộc Akis, thành tựu của hắn trên phương diện chế thuốc không ai có thể so sánh nổi, đủ loại nhận thức khiến A Nặc càng trầm luân, cô khờ dại cho là Brando thuộc về chính cô, cô nguyện ý trả giá tất cả vì Brando.
“ Thiếu gia Brando, hôm nay ngài mang đến cho tôi cái gì?” A Nặc cao hứng bừng bừng gõ lên vách tường thủy tinh, tiếng gõ từ lỗ thông gió truyền tới. Đó là thủy tinh
chống đạn có độ dày đạt tới ba mươi cm, dưới nắm đấm của cô bé lại răng rắc muốn bể.
Brando ra dấu yên lặng, hắn đặt ngón tay ở khóe miệng, nhẹ nhàng “Suỵt!” một tiếng, A Nặc liền dừng động tác lại, cô vội vã gật đầu, nở nụ cười xin lỗi. Hai bím tóc thật dài đung đưa, thoạt nhìn rất là đáng yêu.
Brando nhập mật mã vào cửa bảo hiểm. Sau mười giây đếm ngược, cửa được mở ra, A Nặc từ trong phòng quan sát thủy tinh bật ra, lập tức nhào lên người Brando: “ Thiếu gia Brando, hôm nay ngài mang đến cho tôi cái gì?”
Brando khẽ cười, A Nặc nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, hắn thõa mãn ôm cô gái vào lòng, một tay đỡ dưới nách cô, một tay vuốt ve gáy cô, như một tình nhân cực kỳ dịu dàng.
“ Thiếu gia Brando, hôm nay ngài mang đến cho tôi cái gì?” A Nặc kiên nhẫn hỏi.
Brando nâng cô lên đưa vào phòng thay quần áo, lấy lưỡi dao từ trong túi bộ đồ phòng hộ ra.
A Nặc có vẻ hơi thất vọng, cũng không phải đồ chơi thú vị gì, đao này cô thấy nhiều rồi. Suy nghĩ một chút lại vui vẻ, dù sao cũng là thiếu gia Brando tặng cho cô, trên thế giới có rất nhiều lưỡi dao nhưng có mấy lưỡi dao do thiếu gia đích thân tặng chứ?
Cô vui sướng cầm dao lên hôn một cái, quơ quơ trước mặt Brando, nói: “Dao cắt nha phiến à, nửa năm rồi tôi không thấy!”
“ Hôm nay A Nặc có ngoan không?”
“Hôm nào A Nặc cũng ngoan!”
Brando rất vui vẻ, khi hắn ở bên A Nặc cảm thấy rất thoải mái. Vừa ngước măt lên thì nhìn thấy thú cưng được A Nặc bắt đầu nuôi mấy ngày trước.
A Nặc rất nhạy cảm với biến hóa không khí, nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia?”
“A Nặc thích tôi không?”
“Thích, thích nhất! Hiện tại ngày ngày có thể nhìn thấy thiếu gia cứ như là nằm mơ vậy.”
Brando lại hỏi: “Vì tôi, chuyện gì cũng nguyện ý làm chứ?”
“Dĩ nhiên, lần trước A Nặc Gi*t mười lăm ‘ sản phẩm thất bại’, lần này thiếu gia muốn A Nặc Gi*t mấy?”
“Vậy Gi*t nó đi -” Brando duỗi ngón tay ra, chỉ về hướng con chuột bạch nhỏ trong phòng quan sát, đó là thứ A Nặc yêu thích nhất mấy ngày nay.
A Nặc hơi do dự nửa giây, dù sao vật nhỏ đáng yêu này cũng đã làm bạn với cô mấy ngày, nhưng lập tức quyết định dứt khoát, giãy ra khỏi vòng tay Brando, cô hỏi: “Thiếu gia muốn A Nặc Gi*t như thế nào?”
“Từng dao từng dao, cắt ૮ɦếƭ.”
Cả quá trình, A Nặc rất cẩn thận thi hành. Con chuột bạch kia vặn vẹo trốn tránh nhưng ngón tay A Nặc không nặng không nhẹ giữ chặt lấy nó, không còn đường thoát, nó chỉ có thể kêu chit chit thảm thiết, sau đó yếu dần rồi không phát ra tiếng động gì nữa.
Brando lẳng lặng nhìn A Nặc, nhìn bộ dạng cô cầm dao. Quá trình kéo dài ba lăm phút, chuột bạch bị lăng trì thành mấy trăm miếng thịt thật mỏng.
A Nặc ngâm con dao trong bồn rửa tay, rửa sạch tay mới nhảy nhót đi ra ngoài, nhào vào lòng Brando, ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia của cô, hỏi: “A Nặc làm có tốt không?”
Brando yêu chiều xoa đầu cô, hỏi: “A Nặc không thích chuột bạch à?”
“Thích ạ.”
“Tại sao lại nhẫn tâm Gi*t nó?”
“Bởi vì thiếu gia muốn A Nặc Gi*t, A Nặc thích thiếu gia nhất, những thứ khác đều không quan trọng.”
“A Nặc thật nghe lời, về sau phải nghe lời như vậy nhé.”
“Chỉ cần thiếu gia đối xử tốt A Nặc sẽ nghe lời!” A Nặc nói, ngừng một chút còn nói thêm, “Dù ngài không tốt với A Nặc, chỉ cần không quá tệ, tôi cũng vẫn nghe lời ngài.”
Brando dường như mê say, hắn cúi đầu, hôn hít A Nặc ôm cô chặt hơn, chầm chậm vuốt ve lưng cô, kêu lên một cái tên.
A Nặc cảm thấy rất hạnh phúc, giọng nói của thiếu gia Brando thật là dễ nghe, trầm trầm gọi tên cô một cách dịu dàng. Đáng tiếc là âm đọc của thiếu gia Brando không đạt tiêu chuẩn lắm, có lẽ vì chưa quen thuộc với tiếng mẹ đẻ của cô nên luôn đọc nhầm “Nặc” thành “Lộc”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay