Tia POV*
Tôi theo bước chân của hai người trước mặt, bên cạnh là Chi, xuống một khu vắng của thành phố. Cậu con trai kia vỗ tay nhẹ, hai chục người đi ra, mặt hầm hổ tiến đến phía tôi. Khi nhận ra sự tình thì Chi đã nằm gọn trong tay của một trong tên lạ mặt với một cây súng kề bên đầu.
– Jun-kun! Đừng hại bạn của Tia-chan mà! – cô gái bên cạnh lay lay tay cậu con trai.
– Yumi đừng lo! – cậu ta trả lời – Mình chỉ muốn vui vẻ chút thôi mà!
– Jun! Cậu muốn tôi làm gì thì nhanh đi, tôi cần sử gấp cái mấy của tôi trước khi nó … – một cô gái tóc đỏ hung khác nói bực bội một tiếng nổ vang lên cùng một cột khói, cô ta dứt lời – … nổ. Ah! Damn it! Tôi ngán cái vụ này lắm rồi!
Cô ta lao lên tấn công tôi, tôi tránh né và trả đòn. Lạ là chỉ có một mình cô ta tấn công, mọi người khác đều đứng xung quanh nhìn. Đánh nhau qua lại một hồi, cô ta có vẻ trượt chân một phát té khói nhưng vẫn kịp giữ thăng bằng trước khi ngã. Chùi mép nhẹ, cô ta nhìn tôi với ánh mắt thách thức.
– Tránh đòn tốt, đánh trả có nhiều đường rất hay! Đáng làm đối thủ của tôi! – cô ta nói.
– Cảm ơn! Cô chưa mệt chứ? – tôi hỏi. Lâu rồi chưa có ai hợp với tôi đến thế này, từ đường đi, cử chỉ vừa hợp với nhau, nhìn ngoài như hai đứa tôi đã tập lâu, giờ biểu diễn chung một đội ăn ý.
– Tất nhiên! – cô ta nhếp mép.
– Thôi thôi … Vậy là đủ rồi! – Jun vỗ tay tán thưởng – Còn mau không thả bạn cô ấy ra? Cái súng giả không đạn ấy có thể làm người ta đau tim đấy Shin!
– Không đạn? Sao cậu không nói? Làm mình lo thấy mồ! – Yumi trả nói, mặt lo ra vẻ.
– Thôi được rồi … Hitori Desuki, các cậu xem ra chưa quên tôi! – tôi nói, đứng dậy phủi tay – Thành viên được đấy!
– Tia-san! – Yumi nhảy cẫng lên ôm lấy tôi – Tớ biết là cậu mà! Jun-kun, cậu còn không mau xin lỗi Tia! Bạn bè gì mà … – nói đến đây, Yumi phùng má có vẻ giận dỗi.
– Kiểm tra một chút thôi mà … – Jun nhún vai vô tội rồi chìa tay với tôi – Chào mừng trở lại Nhật Bản, Tia-san! Xem ra mình có lỡ sợ cô bạn của cô rồi!
– Cái tính cậu vẫn thế! Mau mang tôi về địa bàn để gặp Hitori đi! – tôi hất tóc ra mặt.
– Về đúng lúc đấy, Tia, Hitori sắp đến phút cuối cùng rồi … – Jun nói, giọng trầm xuống.
Tôi theo Jun, Yumi và nhóm người của họ xuống khu dưới tầng trệt cùng Chi bên cạnh. Tôi im lặng đi theo, chẳng hỏi han gì, Chi có lẽ thấy vậy nên cũng chẳng nói gì. Jun đi trước xuống bãi đỗ xe, nhìn mấy chiếc mô tô đen rồi quẳng cho tôi hai cái mũ bảo hiểm.
– Chị? – giọng nó vang lên sau tôi khiến tôi dừng lại.
– Mia! – Yumi thốt lên.
– Mimi? – Jun quay lại.
– Rắc rối quá! Huy, em đi với Chi, về khách sạn trước, báo với mọi người là chị sẽ về muộn, My, có đi thì đi, có gì giải thích sau! – tôi nhăn mặt, thẩy cho nó cái nón.
– Em về muộn, đừng lo cho em, em sẽ không sao đâu! – nó cười, thơm Huy một cái rồi leo lên xe theo sau tôi.
– Đây có dân F.A đấy … – tôi nhắc khéo.
– Xì … – nó bĩu môi.
Lái xe trên đường lớn đến khu phố Ginza nổi tiếng, tôi tự hỏi liệu nó có còn nhớ được Jun hay ai không. Cái thơm vừa rồi của nó có vẻ làm cho Jun cảm thấy sốc rõ rệt. Cái kiểu xưng hô của nó và Huy cũng không có vẻ cải thiện tình hình là mấy. Tôi thở dài. Dừng xe trước một cái thang máy trong xó có vẻ bẩn thỉu, tôi xuống xe, cởi nón và xoã tung mái tóc dài mượt của mình.
Nó xuống sau, tóc ngắn nên cũng để vậy, chỉ kéo nhẹ cái mái che một mắt rồi lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi cười nhạt, nó phụng phịu đi bên cạnh tôi. Tôi vào trong một chiếc thang máy, tưởng mình đi lên nhưng hoàn tòn khác.
– Nắm chặt vào! – Jun nhắc, giọng rất khó chịu.
Thang máy không chỉ không đi lên mà nó còn tụt xuống với tốc độ như thể nó đang rớt. Tôi giật mình một chút và nhảy một cái khi nó dừng lại. Khác với những gì tôi nghĩ, dưới đất là một căn phòng trắng, sạch và hiện đại, không khác gì kiểu bước vào thế giới điện tử tương lai. Cô gái tóc hung đỏ ban nãy đến bên cạnh một quả cầu tròn khổng lồ và thẩy cây súng mới xuống đó.
– Chậc … Phí quá nhỉ? – Yumi nghiêng đầu.
– Yumi … – Shin khẽ nhắc – Cậu muốn cô ta Gi*t cậu à?
– Um … Không … – Yumi cúi đầu lí nhí rồi chạy đến bên tôi – Nee~ Mia, Tia, hai cậu theo mình để gặp Hitori-sama nha!
– Đây là … – nó ngây mặt nhìn tôi.
– Tí về chị kể cho … – tôi nhăn mặt khó chịu.
Nó gật đầu. Tôi đi theo Yumi mà cố đứng vững. Thật ra tôi bỗng dưng cảm thấy rất mệt và buồn nôn. Đi vào một căn phòng khác, tôi nhìn người con gái nằm trên giường, mặt xanh xao, nhợt nhạt, mắt ánh lên một tia hi vọng yếu đuối. Cô gái ấy vươn tay lên với đến tôi. Nó qua phía bên kia, tôi một bên, nắm chặt lấy tay của cô.
– Đến hồi kết thúc rồi … Tôi xin lỗi … Vì những gì tôi đã làm với hai người … – cô gái ấy nói, đứt quãng để lấy hơi thở – Tôi để lại quyền bảo vệ mọi người … trong nhóm này cho Jun … Làm ơn nói với Jun cho tôi … Tôi chưa hoàn thành công việc … Tôi không làm tốt … Vậy nên tôi mới … bị trừng phạt phải không?
– Không … Hoàn toàn không! Hitori, cậu đã làm rất tốt, cậu đã bảo vệ mọi người! – tôi nói, nắm chặt tay cô gái trước mặt.
– Bất cứ việc gì cậu làm đều có lí do, cậu không nên bị trừng phạt! – nó nói, không biết nó có hiểu chuyện không nhưng nó cũng nắm chặt tay Hitori.
– Tha … thứ cho tôi … Tia, Mia … Trao cho tôi … một cái kết đỡ … đau đớn được không? – Hitori nói, giọng đứt quãng, mắt hướng về li nước trên bàn.
Bứt rứt, chậm rãi, tôi vươn tay về phía li nước và mang nó lại. Tay tôi run hơn rất nhiều, tôi càng cố chống trụ để đứng vững nhiều hơn. Mắt nó bắt đầu chuyển đỏ, nó nhìn tôi, nắm chặt tay Hitori. Nó nấc thành tiếng. ૮ɦếƭ có lẽ là thời điểm đau đớn nhất cho người thân, càng đau hơn khi họ phải tự tay mình Gi*t người mình yêu quí.
Cơn mưa rào đổ xuống Tokyo như trút nước, tôi cúi đầu nhìn làn mưa dày đặc rồi quay đầu nhìn Jun. Toan mở miệng nói gì đó nhưng rồi tôi lại thôi. Mọi người đều im lặng nhìn mưa rơi, không có vẻ dừng. Yumi cúi đầu khóc, khóc nhiều đến nỗi bộ váy đen của cô ướt không biết vì mưa hay nước mắt. Một tay lau mắt, tay kia cô nắm lấy tay Jun. Tôi nhìn tấm ảnh của cô gái và bó hoa cúc dại nằm gần đó, tôi buồn hơn kho nhớ lại những kỉ niệm mà tôi có với Hitori hồi nhỏ lúc mới qua Nhật.
Rời khỏi đám tang, tôi liêu xiêu đi về phía xe khiến nó lo lắng.
– Chị à, nhìn chị xanh quá, chị không sao chứ? – nó hỏi.
– Ưm … – tôi nói, trả lời vậy chứ tôi cảm thấy rất mệt.
Một bước …
Hai bước …
Chưa đến bước thứ ba, tôi ngã xuống mặt đất và ngất lịm.
Mia POV*
Tôi ngồi trong bệnh viện, nhìn ánh đèn cấp cứu tắt và đẩy cửa vào trong. Ông bác sĩ lật mấy trang giấy rồi nhìn tôi.
– Cô ấy đang có thai mà lại vận động mạnh, đứng ngoài lạnh nên mới bị ngất như thế … – ông ấy nói.
– Khoan đã … Có thai sao? – tôi mở to mắt nhìn ông bác sĩ – Ông không nhầm người chứ?
– Trần Ngọc Khánh Thy … Không nhầm đâu … Cô ấy đã mang thai được hai tuần rồi, người thân nên chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu không có thể mất cả mẹ lẫn con. – ông bác sĩ trả lời điềm tĩnh.
Rời khỏi phòng, tôi nhìn thấy chị ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang chờ tôi. Ngồi xuống bên cạnh, tôi đưa cho chị ấy tờ giấy. Hai chị em tôi im lặng nhìn vào bức tường đối diện, không ai nói gì, tất cả chỉ là một chuỗi im lặng. Bác sĩ đi qua, y tá đi lại, hai chị em tôi ngồi nhìn họ, im ắng đến lạ lùng.
——————————————
Tác giả POV*
Cô đứng trong phòng trang điểm, nhìn nhỏ xoay người trong bộ váy cưới hồng nhạt, lấp lánh kim tuyến cùng mấy cô gái hầu chạy qua chạy lại đính thêm một tí cái này, chỉnh thêm một tẹo cái khác. Tôi với nó đứng nhìn nhỏ quay qua quay lại với cái váy cưới mà cười nhạt. Thì nói gì thì nói, nhỏ nhìn rất đẹp trong bộ váy cưới ấy. Nó đi vào, nhìn bộ váy cưới rồi cười. Hiếm khi nào nó thấy nhỏ đẹp, nhưng không phải bình thường nhỏ không đẹp mà là hôm nay, nhỏ đẹp hơn bình thường, kiêu sa, lộng lẫy chứ không phải là mộtcon nhóc thích đánh nhau, gây sự như mọi khi.
– Ba mẹ em đến rồi đấy! – nó cười, nói với nhỏ.
– A … Vâng! – nhỏ cười, mặt có vui hẳn lên.
– Họ rất mong được nhìn thấy em nên em mau ra chào họ nhé! – nó tiếp lời.
Nhỏ cười. Mặc xong bộ váy cưới và nhỏ nhảy tót ra ngoài hành lang, nó với cô cũng đi theo.
– Chị hi vọng là họ chưa biết … – cô nói, tay nắm chặt lại.
– Để họ biết còn hơn chị à … Ít nhất thì họ sẽ vui mừng vì đó là cháu họ chứ không phải nhìn chị bằng ánh mắt khinh bỉ – nó trả lời.
– Ừ … – cô gật đầu.
Cô mặc bộ vest trắng cùng váy bó sát dài đến đầu gối, cánh tay dài, tóc 乃úi cao cùng vài bông hoa thanh lịch, tao nhã. Nó mặc váy trắng, dài đến đầu gối cùng áo khoác kiểu ở ngoài. Huy cũng ở đó, cậu mặc vest xám, cà vạt xanh cùng mái tóc nâu vuốt keo, cùng nó chào ba mẹ. Cô chỉ biết đứng bên cúi đầu chào. Nhóc tới sau, cũng được ba mẹ nhỏ vỗ vai dặn dò, khen ngợi đủ điều.
Mọi người đi xuống tầng dưới ngoại trừ cô, khách mời đã vào đông đủ, chỉ còn vắng mắt cô dâu, chú rể và ba mẹ cô dâu. Bác Darcy đứng dưới tiếp khách, bắt tay, uống rượu cùng với cả trăm người đàn ông, phụ nữ khác.
Cô đứng một mình trên tầng trên, ngồi bên cạnh cửa sổ buồn chán. Có lẽ ông trời đã thực hiện được mong muốn của cô, cô nên vui chứ nhỉ … Cô đã từng mong muốn hắn đi vĩnh viễn luôn còn gì … Nghĩ ngợi thế nào, cô lại khóc. Phu nhân tập đoàn KP đến bên, ngồi trước mặt cô, bà im lặng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ôm cô chặt vào lòng.
– Con không đáng làm con dâu bác đâu bác à … – cô từ chối, khẽ đẩy nhẹ phu nhân ra.
– Ta biết hết rồi … – phu nhân nói – Con có con của nó, cháu của ta, nỡ lòng nào ta lại xua đuổi con? Không phải chính miệng ta đã nói con sẽ là con dâu của ta còn gì? Nó từ bỏ con nhưng ta thì không … Giờ bỏ con đi con sống thế nào?
– Con còn cái gì để giữ nữa đâu hả bác? Con chẳng còn cái gì để sống cho nữa, ૮ɦếƭ quách đi là xong việc … – cô nấc nhẹ.
– Còn chứ, con còn nó, còn mấy đứa nhóc, còn con của con, còn một quân đội luôn chờ đợi, đón chào con, mọi thứ mà không ai khác có, con nỡ vứt bỏ nó đi vì thằng con trai của bác à? Con đâu có yếu đuối thế, mạnh mẽ lên nào! – Phu nhân Nguyễn động viên cô, lau mấy giọt nước mắt trên má cô đi – Con cùng mẹ xuống dự tiệc đám cưới của hai em nhé!
– Vâng … – cô im lặng cúi mặt rôi ngước nhìn phu nhân cười tươi – … thưa mẹ!
Cô xuống tầng dưới, ngồi bên cạnh phu nhân và chủ tịch tập đoàn KP, bên kia là nó, Huy, phía sau là Chi, chị Aoki, anh Quân và một số người khác. Hitori Desuki sũng được mời đến, họ ngồi bên phần gia đình của chú rể. Cô hít một hơi dài rồi cười thật vui vẻ, không có hắn nhưng cô vẫn còn mọi người khác, còn con của cô nên cô phải vui lên chứ đừng vì hắn mà làm phí cả cuộc đời.
Tia POV*
Sau buổi tiệc cưới là màn tung hoa cưới của cô dâu, mấy cô chưa chồng đều tranh nhau xếp hàng, giơ tay hào hứng chờ cô dâu tung bó hoa lên trời. Riêng tôi, nó, chị Aoki là đứng qua một xó nhìn mọi người nhảy chồm chồm lên nhưng khỉ xổng chuồng.
(Tác giả: Tỉ tỉ ví von hay thật!)
– Mấy em không qua bên đó à? – anh từ đâu đến hỏi, Huy cũng đến cùng lúc đó, mang cho nó một li cocktail.
– Đâu có cần phải chụp được hoa mới hạnh phúc? Em có anh rồi còn gì? – Aoki-senpai trả lời, cười hồn nhiên nhìn anh khiến tim anh lỡ một nhịp.
– Em cũng có Huy rồi, anh ấy mà làm em bất hạnh là ba mẹ anh ấy sẽ xử “trảm” anh ấy luôn! – nó hếch mũi, liếc nhìn Huy một cái ra vẻ thách thức.
– Không có anh lấy gì nối giống? – Huy lè lưỡi.
– Còn Mia còn gì? – nó chu mỏ.
– Con con trai mới tính! – Huy biết sai vẫn cố cãi lại.
– Thời đại nào mà anh còn cổ hủ thế? Muốn tối nay nằm đất à? – nó lườm nguýt Huy một cái sắc lẻm.
– Thôi thôi … Phu nhân cho anh xin!
– Ai thèm làm phu nhân của anh! – nó tỏ vẻ giận dỗi, cười tinh nghịch.
Tôi cười nhạt, màn tung bông kết thúc lúc nào tôi cũng chẳng hay. Yumi từ đâu chạy đến nhập hội với bó hoa cưới còn nguyên vẹn trên tay. Yumi có thấp hơn tôi một chút, tính tình rất trẻ con nhưng lại rất dễ thương, dễ mến.
– Cậu chụp được hoa à? Chúc mừng nha! – nó cười, vỗ vai Yumi.
– Chừng nào đám cưới nhớ mời tụi này nhá! – tôi nói.
– Cưới ai cơ? – Yumi nghiêng đầu ngờ nghệch.
– Đừng giả ngốc nữa cô nương, Jun chứ ai! – tôi cười, nó cũng che miệng khúc khích trong khi Yumi mặt đỏ như gấc chín tự bao giờ.
Tôi bỗng dưng cảm thấy vui đời hơn hẳn, nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn, chắc còn lo toan gì mọi việc về hắn nữa. Một tuần sau đám cưới của nhỏ và nhóc, chúng tôi quay về Sài thành và ăn mừng cùng hai bang đảng ngầm. Cả hai bắt tay đồng ý sẽ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn và không gây chiến với nhau. Sau đó là một màn ăn uống thoải mái, xả láng của cả hai bang. Dark Queen cũng đến, có vẻ như nhìn thấy tôi phấn chấn và quay lại với thế giới ngầm khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tất nhiên là vì bầu bì vướng víu, tôi cũng không tác động gì mạnh được nên đành nói lời tạm biệt với cả hai bang, thề sẽ quay lại trong vòng hai năm, khi tôi đẻ xong, con cái cũng cứng cáp rồi quay lại. Nhà nó mới đó đã xây xong, tiệm bánh ở dưới nhà cũng hoàn tất, nhìn sạch sẽ và sang trọng.
——————————————
Ba năm sau …
– Chị hai! Hết bột mì rồi! – nó hét vọng ra từ nhà bếp.
– Chậc … – tôi tặc lưỡi nhìn đồng hồ, cũng gần năm giờ rồi.
– Thôi chị đi đón cháu rồi mua bột mì đi, để em là tiếp cho! – nhỏ đến vỗ vai tôi, tôi gật đầu, cởi bỏ cái tạo dề ra rồi vội vã đi đón con.
Con tôi bây giờ cũng đã được hai tuổi, là một đứa con gái dễ thương, xinh xắn. Nó và Huy hoãn ý định đám cưới vì muốn chờ con gái tôi lớn thêm một chút rồi làm phù dâu cho hai đứa. Chị Aoki và anh Quân cũng cưới nhau và có một thằng con trai, Chi thì vẫn còn độc thân, bảo chưa muốn cưới chồng, sợ họ không tốt, đối xử tệ bạc với gia đình thì nó sẽ hối hận cả đời. Vả lại nó mới có công việc ổn định, chờ mấy đứa em của nó lớn thêm một chút, học xong thì nó cưới vẫn chưa muộn.
Tháng trước tôi cũng nhận được tin từ Hitori Desuki là Jun và Yumi sắp tổ chức đám cưới, tôi với nó được một phen cười đùa đau cả bụng. Cả tôi và nó biết trước hai đứa đó sớm muộn gì cũng thành đôi.
Ba năm mà nhiều thứ thay đổi quá, cái khoảng thời gian coi bộ dài chứ thật rất ngắn ngủi. Thoáng một thời năm nào ấy tôi còn đi học, còn đánh nhau gây sự vậy mà giờ đây đã có con và sống vui vẻ cùng nó, Huy, nhóc và nhỏ. Mẹ tôi cũng biệt tăm biệt tích và tôi cũng chẳng nghe nhận được bất cứ điều gì về hắn suốt gần bốn năm trời. Có lẽ thời gian ấy sẽ dài hơn nếu buổi đám cưới của nó và Huy tiếp tục được trì hoãn.
Suốt ngần ấy năm, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy mẹ thật sự quan tâm đến hai chị em tôi, cũng cùng cái giây phút ngắn ngủi ấy, tôi thấy hắn đi ngang qua ngưỡng cửa trong bộ vest đen, nhìn không khác xưa là mấy, chỉ có điều hắn đi một mình. Cả thế giới dường như ngưng đọng lại vì tôi bất động nhìn hắn, ngỡ ngàng vì bao nhiêu cảm xúc dồn nén bao lau nay đều bùng nổ. Tôi quay lưng vào phòng trang điểm, cố gắng cười và quên hắn đi vì tôi không thể để nhưng chuyện như thế này liên luỵ gì đến nó, cả cuộc đời nó đã quan tâm, lo lắng cho tôi thì trong cái ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của nó, tôi sẽ không để nó phải buồn vì tôi.
Đám cưới của nó hoành tráng hơn tôi tưởng, nó chẳng thèm đi nhà hàng gì, tổ chức luôn ở nhà của ba mẹ Huy. Cũng có lẽ vì tổ chứ ở đây nên nhà báo kéo nhau đến rất đông. Mọi người ngồi xuống hết, con gái tôi mặc váy trắng xách giỏ hoa chạy trước rồi chạy qua ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ cái hình ảnh này đã lọt vào mắt hắn, sau tiệc, hắn theo tôi lên lầu trên và bắt chuyện.
– Con em à? – hắn hỏi.
– Ừm … – tôi gật đầu, chẳng nhìn hắn lấy nửa con mắt.
– Em cưới chồng rồi sao? – hắn tiếp tục.
– Không, vẫn còn độc thân anh à … – tôi nói, nhìn áng mây trắng trôi trên nền trời xanh, lòng lo lắng khấp khởi.
– Vậy ai là ba của đứa bé? – hắn hỏi, nhìn đứa trẻ con đang chạy lon ton dưới sân cùng nó và Huy.
– Gia đình anh sao rồi? – tôi hỏi, nhìn hắn, cố gắng cười với hắn và đổi chủ đề.
– Đừng có đánh trống lảng! Trả lời anh đi! – hắn nhìn tôi trân trân, nói như ra lệnh.
– Con của anh … – tôi nói – Em không giữ con để gây áp lực cho anh, con em em giữ thôi! Vợ con anh sao rồi?
– Đứa con đó không phải của anh … – hắn ngồi xuống cái ghế gần đó và bắt đầu kể – Hồi đó mang cô ta qua Úc, anh cũng cố nuôi dưỡng nó cho đến một ngày cô ta bỏ đi, dắt theo đứa con gái và mất biệt tăm biệt tích, để lại tờ giấy xét nghiệm cho anh.
– Sao đó thì sao? – tôi hỏi, ngồi bên cạnh hắn.
– Cô ta tổ chức đám cưới với bên đối thủ cạnh tranh của anh và cho đứa con cho một họ hàng nào đó nuôi – im lặng một lúc, hắn tiếp lời – Con gái tên gì hả em?
– Bé tên Nguyễn Ngọc Anh nhưng ở nhà mọi người hay gọi là Sơ-ri – tôi trả lời.
– Cho anh một cơ hội em nhé … – hắn hỏi.
– Này … Anh đang cầu hôn em đấy à? – tôi liếc nhìn hắn, hắn gật đầu – Cầu hôn thì làm cho đàng hoàng chứ, cứ lầm bà lầm bầm như cầu hồn người ta ấy, kinh ૮ɦếƭ đi được, ai mà thèm cưới anh!
– Chê à? Chờ tí! – hắn quỳ trước mặt, nắm lấy tay tôi – Trần Ngọc Khánh Thy, em có đồng ý lấy tôi làm chồng không?
– Uầy … Cầu hôn gì mà sát khí ùn ùn thế? – tôi bĩu môi rồi nói tiếp – Cười cái xem nào! – hắn nhìn tôi thế nào lại cười thật, tôi nhìn hắn gật gù – Tốt, răng cửa vẫn đàng hoàng, chưa sứt mẻ cái nào, có vẻ nghe lời vợ …
– Vậy em đồng ý hả?
– Chưa … – tôi nói làm hắn mất đà, suýt ôm hôn sàn nhà – Hứa với em là anh không có lăng nhăng nhá!
– Anh thề! – hắn nhìn tôi, mắt long lanh – Mà tại hồi đó tưởng mất em nên mới ….
– Stop! Anh thề thốt như người tốt thế mà không giữ là em cho anh ra ngoài đường ngủ đấy! – tôi nói, nhìn mặt hắn ngu ngơ nên tôi nhảy đè lên người hắn, ôm hắn một cái, tôi cảnh báo – Anh mà ngược đãi em em mách mẹ!
– Ai dám … Mà ba năm rồi em vẫn không nhẹ hơn tí nào nhỉ? Mà còn phẳng nữa! – hắn thừa cơ trêu ghẹo.
– Cái gì? Phẳng cái đầu anh ấy!
Hắn cười, tôi ngồi dậy, kéo hắn theo. Cả hai đứa tôi cùng xuống nhà, ba mẹ thì có vẻ hài lòng, ai cũng vui nhưng nó thì có phần dè chừng. Nó tiến đến bên hắn, nhìn hắn như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi.
– Anh mà làm chị tôi khóc là tôi sẽ BĂM, VẰN ANH LÀM CÁM HEO đấy, biết chưa? – nó nói, nhấn giọng từng chữ.
Sơ-ri nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu rồi quay sang kéo gấu váy mẹ hắn.
– Nội ơi, ai vậy nội? – Sơ-ri hỏi, mẹ hắn bế Sơ-ri lên âu yếm.
– Đây là ba con, con qua chào ba đi! – mẹ hắn cười.
Cũng khoảng vài tháng sau đó, tôi và hắn cũng tổ chức đám cưới. Nó, nhỏ, hắn, nhóc, Huy và tôi dọn vào ở chung, tiệm bánh của nó tất cả mọi người cùng làm bánh với nhau, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Sơ-ri cũng có bạn chơi cùng vì nhóc với nhỏ cũng có một đứa con trai, nó và Huy thì có một cặp sinh đôi một trai một gái. Thỉnh thoảng vào buổi tối, Chi có qua trông bọn trẻ con giúp khi tôi cùng mọi người xuống thế giới ngầm đánh nhau. Chị Aoki sinh được một cậu con trai và quay về Việt Nam, thỉnh thoảng chị cũng cùng anh Quân và con trai qua chơi cùng bọn trẻ con. Jun và Yumi sau khi cưới vẫn đối xử với nhau như không có gì xảy ra nên chuyện tình của hai người này không khác gì một trái bôm chậm nổ.
Mẹ tôi đôi lúc cũng đến thăm cháu, mang theo ít bánh kẹo ngọt cho các cháu. Tôi thì hay cùng mọi người ra khu biệt thự ngoại ô cùng bọn trẻ, cho bọn chúng chơi đùa thoải mái vì tôi biết tôi đang cho chúng một thứ mà tôi không được cảm nhận nhiều lúc nhỏ. Đó chính là sự quan tâm. Chúng tôi cùng nhau trồng một cây thông lớn không cách xa cây anh đào là mấy và luôn kể cho bọn trẻ nghe về cây chuyện của cây anh đào. Tôi biết rằng đâu đó trên bầu trời xanh, bố tôi cũng đang cười hạnh phúc như tôi, nó, nhóc, nhỏ, Huy, hắn và bọn trẻ con.
Tôi thích một cái kết có hậu nhưng … Đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà …
—————–O The End O——————–
Từ tác giả:
Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ truyện của mình. Đặc biệt cảm ơn _Yasky_TimetS_ và Mon_TimetS. Sắp tới mình sẽ viết một vài truyện khác bằng tiếng Anh nhưng bạn nào có ý kiến thì cứ comment hay inbox mình nhé! Đây là truyện đầu tay của mình và mình nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ mọi người, mình được 38K người đọc và gần 1.6K vote. Một lần nữa, cảm ơn mọi người!