– Anh làm gì vậy? – tôi giật mình đẩy nhẹ hắn ra.
– Không … Xin lỗi … Tôi xin lỗi … – hắn ôm đầu quay qua mép giường lầm bầm.
– Anh không sao chứ? – tôi đến bên cạnh hắn.
– Ngày mai … – hắn nói, giọng nhỏ dần.
– Ngày mai làm sao? – tôi ngồi bên cạnh hắn hỏi.
– Lần cuối cùng tôi được gặp em là tối hôm nay, ngày mai tôi phải sang Úc … – hắn nói, ôm lấy tôi – Xin em tha thứ cho những gì tôi đã làm, tôi đã làm trái tim em tan nát, làm em khóc và đánh em. Tôi yêu em nhưng vì lần đó, khi em đột ngột biến mất, tôi tưởng em sẽ vĩnh viễn không quay về nữa nên tôi đã tự nói đời không còn em cũng như bỏ đi. Nào ngờ ba tháng sau, em quay về. Tôi ngỡ ngàng, khi em thật sự quay về, tôi thề không buông rơi em một lần nữa, vậy mà …
– Ngày mai sao? – tôi hỏi, người cảm thấy bất lực.
– Tôi biết nó quá nhiều để hỏi sự tha thứ từ em … – hắn nói một câu buông thoãng thất vọng.
– Không! Em có bao giờ giận anh đâu, em tha thứ cho anh! – tôi nói, cười nhạt – Vậy để lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau, trò chuyện với nhau là một lần đáng nhớ!
Hắn ôm tôi nhẹ, tôi cười, cố che đi hàng nước mắt đang lăn trên má.
(Tác giả: Sau đó hai người làm gì mọi người tự suy luận nhé!)
Tác giả POV*
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy bởi vì hắn bên cạnh vừa ngồi phật dậy và … lăn xuống ôm mặt đất. Hắn xoa đầu, nhìn cô đang nằm trên giường, giật mình suýt hét lên nhưng cô kịp bịt mồm hắn lại. Sáu giờ sáng, hú hàng xóm dậy người ta chửi ૮ɦếƭ!
– Anh đừng có hét, mọi người mà nghe thấy thì phiền cho em lắm! – cô nhắc khéo rồi chợt đỏ mặt nhận ra mình đang ngồi trước mặt hắn với không một mảnh vải che thân, cô nói tiếp – Mà … cũng đừng nhìn em như thế!
– Tối qua mình chỉ nằm mơ thôi mà … Lẽ nào mình vẫn còn đang nằm mơ? – hắn lầm bầm nhìn cô chằm chằm – Sờ thử rồi biết!
“Chát!”
– Em đã bảo đừng nhìn rồi! Mà đừng có sờ em chỗ đấy! – cô nói gần như hét.
– Không … Là thật! – đến phút chót bị ăn tát hắn vẫn còn cố định lại sự thật mơ hay tỉnh.
– Biến thái! – cô lè lưỡi.
– Nói vậy thì cả đêm hôm qua … – hắn nhìn cô rồi đỏ mặt.
Cô không nói gì, chỉ gật gật liên tục. Một phút im lặng trôi qua, cô đứng dậy nhặt cái áo trên sàn nhà rồi mặc nó vào. Trèo lên giường ngồi, cô định thần lại và có chút thẫn thờ, cô nhìn hắn.
– Mấy giờ anh đi? – cô hỏi.
– 9 giờ tối …
– Cô ấy sẽ đi cùng anh chứ?
– Ukm …
Sau đó là một chuỗi im lặng dài. Cô tay nắm chặt thành nắm đấm, ráng gượng cười, cô nói một câu mà ngay cả bản thân cô cũng đau.
– Hạnh phúc anh nhé! – cô cười – Khi nào về nhớ gọi em, em sẽ chờ!
– … – hắn im lặng hồi lâu rồi nở nụ cười méo mó – Ừ …
Sau đó, hắn ra về, đề lại cô ngồi trên giường, mắt vô hồn, thẫn thờ vì cô tuột tay một lần nữa, bỏ lỡ cơ hội để níu kéo tình yêu. Nhưng … tình yêu mà níu kéo thì rất đau, cũng chẳng mang lại hạnh phúc, chi rằng rồi một lần đi luôn có phải nhẹ nhõm hơn? Nói thì dễ, một lần như thế, càng khó quên, còn tình cảm, càng đau hơn.
“Tình yêu như một cơn bão,
Đến bất ngờ mà đi cũng đột ngột,
Mặc dù nó đã được viết trên vì sao
Mặc dù đã được dự báo trước,
Ta cố né tránh, ta càng đến gần.
Một cơn bão dự báo sẽ tới
Tới khi nào, giờ nào, không ai hay
Chỉ biết khi nó đi rồi, để lại một nỗi đau thương không nhỏ cho ai”
Tác giả POV*
Trước cửa phòng 402, cô đứng đó, bên cạnh là vali quần áo, tần ngần nhìn chìa khoá trên tay rồi đút vào ổ, bước vào nhà. Căn phòng tối hu, không thể nói đó không phải là căn phòng của chủ nhân cũ vì đồ đạc, tranh ảnh, tất cả vẫn ở nguyên đó, chưa di chuyển một tí nào kể từ khi cô chuyển đi.
Bước vào trong, cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường và lỡ không may làm rớt con 乃úp bê trên tủ xuống đất. Nhặt con 乃úp bê lên, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó lấp ló dưới tấm chăn dày phủ dưới gầm giường hắn. Tò mò, cô nhấc tấm đệm lên và kéo vật đó ra. Một cái hộp sắt nằm gọn trước mắt cô, cô mở nắp và nhìn bên trong. Trong đó là một cái vương miện bạc nhỏ, một bông hoa hồng trắng và một quyển sổ cũ. Chợt nhận ra quyển sổ cũ, cô khẽ thốt lên một tiếng nhỏ.
– Anh Lâm …
– Vậy mà đã gần mười một năm kể từ ngày nó mất! – một giọng nói vang lên làm cô giật mình nhìn người trước mặt.
– Cô hiệu trưởng? – cô nhíu mày.
– Lẽ nào cháu đã quên? – bà ấy tiến về phía cô – Ngày hôm ấy, cô không quên được, cái ngày mà cô mất đứa con đầu lòng. Cô muốn đánh thằng nhóc đó lắm cháu biết không? Nó nằng nặc không chịu đi … vì ai? Ừ … Vì cháu! – bà ấy nói, giọng dần hoà vào nước mắt.
– Lẽ nào … bác là mẹ anh Lâm? – cô ngạc nhiên.
– Mười năm bác thay đổi quá nên cháu không nhận ra à? – bà ấy dừng lại rồi nói tiếp – Thằng nhóc đó … ngỗ ngược, bắt bác hứa một điều rằng sau khi nó đi, bác phải chắc chắn con quên được nó, tìm được hạnh phúc. Bác bảo đi qua nước ngoài chữa bệnh, nếu không về được thì đỡ đau lòng hơn nhưng nó nói nó hứa chơi đàn cho cháu nghe cho đến hơi thở cuối cùng! Và cháu bắt nó hứa … Cháu là một con nhóc bốn tuổi nhõng nhẽo và ích kỉ khi cháu bắt nó hứa. Nó bỏ cuộc đời nó cho cháu, giờ lẽ nào cháu để nó thực hiện lời hứa cho cháu mà không thể để bác thực hiện lời hứa cho nó? Đi đi, đi tìm người cháu yêu và nói với người ấy. Dù có trễ nhưng không phải quá muộn, cháu còn cơ hội để nói với người ấy thì đừng vứt bỏ cơ hội ấy!
– Bác … – cô ngập ngừng.
– Mau lên! Xe đang chờ cháu ở ngoài, cháu đi đi! – bà ấy nói.
Gật đầu, cô đứng dậy, chạy ra ngoài, lên xe và đến sân bay. Cô bước qua cổng, len lỏi trong đám đông cố chui qua phía bên kia. Dáo dác tìm dáng người của hắn, cô nhìn thấy hắn chuẩn bị bước qua khu cửa lên máy bay, bên cạnh là cô gái đó, người mà nó suốt ngày gọi là hồ li tinh. Cô chạy băng qua mấy dải đường truyền, đến chậm vài giấy vì khi cô đến nơi, hắn đã biến mất sau ngõ khuất.
Đến bên cửa kính, cô nhìn máy bay cất cánh, nụ cười buồn hiện lên trên môi cô. Cô ra về. Trên đường đi, cô phải vẫy tay mãi tìm mãi cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Cánh cửa mở ra làm cô mất đà suýt ngã về phía sau. Nhưng thật là may mắn cho cô, có người nắm lấy tay cô kéo lại trước khi cô quay về Đất Mẹ!
– Thành thật xin lỗi … – người đó lên tiếng – Cô không sao chứ?
– À … Vâng … – cô cười.
Trước mặt cô là một người con trai mặc vest đen, thắt cà vạt tím, mái tóc nâu xoan nhè nhẹ có chút loà xoà ở trán cùng đôi mắt màu hạt dẻ. Một người con trai da trắng nhìn sang trọng nhưng khá trẻ tuổi. Nhìn anh ta, cô nghĩ anh cũng khoảng hai mươi, hai mốt tuổi.
– A … – người đó như bừng tỉnh, lắc đầu nhìn cô – Có vẻ như cô đang cố bắt taxi vào thành phố!
– A … Vâng!
– Vậy cô có muốn đi chung với tôi không? – người con trai đó chìa tay với cô.
– Nếu không phiền anh! – cô cười, bước vào taxi.
Ngồi được một lúc, người đó quay sang nhìn cô và hỏi.
– Cô tên gì? Ta làm quen được chứ?
– Ừ! Trần Ngọc Khánh Thy! Rất vui được làm quen anh! – cô cười.
– T … Tôi là Vũ Anh Quân … – người con trai đó trả lời, có phần lắp bắp vì cô – Cô sẽ không phiền nếu tôi mời cô ăn tối chứ?
Có lẽ người này sẽ mang lại biến đổi không nhỏ cho cuộc đời cô. Mỉm cười ở khoé môi, cô nghĩ thầm: “Thú vị đấy!”. Nghĩ ngợi một chút, cô gật đầu đồng ý và thêm một câu: “Nếu tôi được phép chọn chỗ ăn!” và tất nhiên vì muốn đi ăn với người đẹp, Quân đồng ý. Cô vẫn mỉm cười nhẹ: “Tối nay Chi có một ca đêm, phải ghép hai người này mới được!”
——————————————
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI
Anh – Vũ Anh Quân:
Nickname: hiện tại chưa có vì tác giả chưa nghĩ ra và có lẽ không cần thiết.
Tuổi: 20
Là giám đốc trẻ của khu giải trí Wonderland mới mở ở Mĩ, là người Việt, sinh ra ở Mĩ, anh thạo tiếng Anh và nhờ kinh doanh phát đạt, anh sớm trở nên nổi tiếng trong bang và giàu nhất nước Mĩ. Anh về Việt Nam để hi vọng mở khu công viên giải trí Wonderland Việt Nam và đến để kí hợp đồng mua bán đất và một phần tìm một người nào đó để ba mẹ anh ngừng phàn nàn về việc anh còn độc thân. Có nhiều người được chọn và gây chú ý với anh nhưng anh không tìm được ai ưng ý và cũng không quan tâm mấy về chuyện hôn nhân.
Taxi dừng lại ở trước một tiệm mì nhỏ trong ngõ phố hẹp, Quân bước ra trước, chìa tay ngỏ ý muốn giúp cô ra. Trả xong tiền taxi, anh quay lại nhìn tiệm mì sạch sẽ, không quá tồi tàn nhưng anh không ưng ý lắm vì nghĩ nó có hơi nghèo nàn và dành cho bậc thấp trong định vị xã hội chứ không phải cho anh hay những người như cô. Lẽo đẽo theo sau cô, anh cỗ gắng để tạo ra sự chú ý với cô nhưng có lẽ lần này anh đành im lặng, để chờ lần sau.
Tia POV*
– A! Thy! – một giọng nói vang lên.
– Aoki-senpei? – tôi ngạc nhiên – Lâu rồi không gặp, cửa hàng chị bán tốt chứ?
– À … Ừ … – Aoki-senpei nhìn tôi ngậm ngừ.
– Có chuyện gì hả chị? – tôi tò mò.
– Không hẳn là to tát nhưng mà … – chị vẫn chập chờn.
– Sao ạ? – tôi tỏ vẻ cún con nhìn chị ấy.
– Chị sắp phải về Nhật rồi! – chị ấy trả lời giọng buồn buồn.
– Hể … – tôi mở mắt tròn xoe – Vậy chị có quay lại không?
– Chắc là không … – im lặng giây lát, chị ấy nói tiếp – Chị về cưới chồng, ba mẹ bảo chị gần hai mươi rồi mà vẫn “còn chưa có ai để có đôi có cặp” nên họ gọi chị về rồi tính mai mối!
– C … Cổ hủ! – tôi phụng phịu – Miễn chị vui vẻ là được thôi!
– Nhưng mà … ba chị bị bệnh nan y, ông ấy hi vọng được nhìn thấy chị sánh đôi với ai đó trong váy cưới trước khi ông ấy nhắm mắt xuôi tay! – chị ấy thở dài – Họ cho chị một tháng nữa phải về, nếu có người ưng ý thì ra mắt, không thì họ mai mối!
– Em biết nhiều kẻ đây người nọ nhưng không biết ai hợp với chị được! – tôi buồn buồn, bông nhiên 乃úng tay – À … Mà giới thiệu với chị, đây là anh Quân!
– Chào … – anh im lặng vì chẳng biết xưng hô thế nào cho hợp, theo những gì tôi nói thì Aoki-senpei chắc phải nhỏ tuổi hơn anh – … em!
– Vâng! Chào anh! – chị Aoki đứng dậy, cúi đầu chào anh ấy. Có vẻ như hai người này hợp hơn là anh Quân với nhỏ Chi! – Hai người ngồi cùng bàn cho vui chứ?
– Vâng! – tôi cười.
Ngồi xuống, tôi thấy Chi chạy ra từ nhà bếp, hấp tấp chạy ra phục vụ cùng một lúc … năm bàn. Tài thật! Mỗi cô chỉ phục vụ cùng lắm là hai bàn cùng một lúc vì họ phải phục vụ bàn đó suốt bữa ăn còn Chi thì … Thôi thì tôi dành cúi đầu.
– Chị tính rủ Chi-chan đi dạo nhưng nó vãn đang cố làm thêm một hai tiếng nữa nên chị cũng chẳng ngăn cản gì – Aoki-senpai cười nhạt, gắp miếng gỏi trên đĩa ăn – Em muốn ăn gì thì cứ gọi, tối nay chị trả!
– Thôi … Em trả cho! – tôi nhe răng cười – Hiếm khi nào chị em mình ăn chung, bữa trước chị trả rồi!
– Nhưng mà …
Thế là hai đứa tôi tranh nhau đấu võ mồm xem ai trả tiền cho đến khi có người ngoài cuộc lên tiếng.
– Bữa nay tôi trả! – anh lên tiếng chấm dứt cuộc hội thoại của hai đứa tôi rồi quay qua nhìn tôi – Em ăn gì?
– Hơ … Em … – tôi nghĩ ngợi một chút rồi nhìn đồ ăn.
“Ngon nhưng mình chẳng thèm ăn cho lắm, thấy hơi ngán …”
– Cái gì đó chua chua … – tôi trả lời.
– Gỏi xoài nhé! – Chi từ đâu ra, đứng bên cạnh cười – Gỏi xoài vừa chua chua lại có phần ngọt, chuẩn rồi còn gì!”
– Nhưng ăn gỏi xoài không thì ngán lắm … Nhưng không thèm ăn mặn … – tôi trả lời chán nản.
– Hơ … Con này … Từ khi nào mà mi nói như mấy bà bầu đang nghén thế hả? – Chi được dịp trêu tôi.
– Bầu bì cái đầu mi! Ta mách bà chủ bây giờ! – tôi nhéo má nhỏ bạn.
– Aaaa … Vậy ăn gỏi tôm đi … – nhỏ vừa nói vừa kêu oai oái.
– Sao cũng được! – tôi xua tay.
– Mà sao không thấy Long đi với em? – chị Aoki hỏi.
– Anh ấy qua Úc có việc chị à … – tôi nói đại cho qua.
– Chuyện gì mà để vợ ở đây một mình? Đáng lẽ ra phải mang em theo chứ? – chị ấy nói, có phần hậm hực.
– Thôi chị ạ … Em bảo em ở lại học tiếp rồi tính sau, có phải lỗi của anh ấy đâu!
– À … Ừ …
Quân POV*
Tôi ngồi im lặng nghe cuộc hội thoại. Vậy cô bé này là hoa đã có chủ. Thôi thì đành vậy, mình cũng chẳng khoái cuộc tình tay ba nên cũng không muốn dính dáng làm gì cho mệt. Cơ mà … cô gái tóc xanh trước mặt cũng dịu dàng, nữ tính thật! Coi bộ cô ấy vẫn còn độc thân, có vẻ như ba mẹ cô ấy muốn cô ấy lấy chồng, mình cũng đang bị ép cưới vợ, nếu tìm hiều thêm và cô ấy hợp ý mình thì mình tiếp cận, không thì thôi vậy. Nhưng nói gì thì nói, cố ấy cũng xinh đẹp, dễ thương phết!