– Con tính đi đâu à? – giọng của một người đàn ông vang lên.
– Hơ … Bác Darcy? – tôi ngước nhìn người đàn ông trước mặt đang chìa quyển sách ra trước mặt tôi – Bác về rồi à?
– Bác bác cái gì? – bác Darcy gõ đầu tôi với quyển sách – Gọi bác nghe già mà khách sáo ૮ɦếƭ đi được!
– Bác … – bác ấy lườm tôi một cái sắc nhẹm – Thế con gọi là gì bây giờ?
– Darcy Đại nhân nhân từ! – bác ấy xổ.
– À vâng … Darcy Đại nhân nhân từ ăn uống từ tốn chi tiêu tiết kiệm có kế hoạch đầy đủ! – tôi lặp lại, thêm chút muối chút tiêu.
– Cô này ૮ɦếƭ chắc rồi! – tôi nghe thấy có tiếng người hầu xầm xì ở phía sau.
– Dám nói vậy không ૮ɦếƭ mới lạ! – người hầu T nói
– Nói vậy chắc người quen! Mà chưa ai dám nói thế ngoại trừ cậu chủ cả! – anh P thêm vào.
– Có dịp ta sẽ trả thù! – bác ấy đứng hãnh diện – Mà con tính đi đâu đấy?
– Con cũng chẳng biết người con gặp là ai nữa! – tôi trả lời rồi nói tiếp – Mà bác đưa quyển sách cho Kyo hộ con nhá! Con đi tí rồi quay lại sau!
– Ở lại ăn tối chứ? – bác ấy hỏi.
– Không … Bác gặp con dâu tương lai, con không nên có mặt, cô dâu sẽ thiếu điểm chú ý từ bác! – tôi từ chối.
– Con không thích cô dâu của bác à? – bác ấy hỏi.
– Không không! Con rất mến cô ấy là khác! Em chồng tương lai của con mà! – tôi xua tay, vội phân bua.
– Thế à? – bác ấy nhìn tôi – Con mà chấm cô này thì bác cũng phải xem xét!
– Cô gái đầu tiên không tính con và nó được đặt chân vào căn nhà này đấy! Bác nên xem xét kĩ nhá! – tôi cười, tính đi nhưng quay lại – À … Phải rồi! Phiền bác gửi Kyo quyển sách hộ con! Con muốn nhóc đọc quyển sách ấy nhưng lại không kịp tìm, tí con quay lại sau a …
Bác ấy gật đầu, tôi vội chạy ra ngoài, đến quán cafe gần trường. Đến nơi, tôi nhận được tin nhắn nội dung ngắn gọn: “Lầu trên, trong góc, mong cô đến sớm, thành thật xin lỗi!”. Tôi lên lầu, thấy một trong hai đứa bạn của con béo ngồi đấy, tôi nghĩ chắc không phải nên đến tìm mấy góc còn lại.
– Thy! – giật mình, tôi quay lại nhìn con nhỏ kia đang đứng dậy, vẫy tay với tôi.
“Không thể nào! Không đời nào con nhỏ đó gọi mình được! Cái kế hoạch quỷ quái gì đây?” – tôi nghĩ thầm, nhìn con nhỏ đó.
Tôi tiến về phía nhỏ đó đầu vẫn còn lo ngại – “Sợ gì, mình vẫn còn chứng cứ từ con nhỏ này, đệ tử của mình là hacker chuyên nghiệp mà!”
– Thật … Đột ngột gọi cậu thế này ngại quá! – nhỏ đó bắt chuyện.
– Ừ! – tôi gật đầu.
“Đừng chủ quan, mà tốt nhấp nên làm bạn với nhỏ này, vậy nó không thể bắt tội mình được! Đặt máy ghi âm trên điện thoại cho chắc vậy!”
– Xin lỗi nhưng … mình cần dùng toilet một chút, đi vội nên mình … – tôi kiếm cớ chuồn ra ngoài một chút.
– Ừ … Cậu gọi đồ uống chứ? – nhỏ đó hỏi.
– Mình sẽ gọi khi ghé ngang quầy phục vụ! – tôi cười nhạt rồi nhanh chóng đi về cuối dãy, tôi nói với anh phục vụ – Một li Oreo Mocha cho bàn trong góc!
– Vâng ạ! – anh phục vụ ghi chép rồi quay vào trong.
Tôi nhanh chóng chạy vào toilet rồi đi ra nhanh nhấp có thể, trước khi li đồ uống đặt đế li của nó xuống mặt bàn. Tất nhiên là khi tôi đến nơi, li nước đến cùng lúc.
– Mình … đến đây có phần là xin lỗi những gì mình đã làm với bạn … – nhỏ đó ngập ngừng – Cũng một phần là muốn nói rằng chính mình đã giúp trong việc làm Chi bị đuổi học!
– Còn gì nữa không? – tôi hỏi.
– Mình có chứng cứ giúp Chi quay lại trường! Xin cậu hãy tin mình lần này! – nhỏ đó nói.
– Tại sao cậu lại phản bội bạn bè để giúp mình? – tôi hỏi đầy nghi ngờ – Nếu mình tin bạn liệu bạn có làm những gì bạn đang làm với bạn của bạn với mình không?
– Không … – nhỏ đó trả lời – Hôm đó bắt cóc em Chi mình thấy rất tội lỗi vì phải bỏ thuốc mê bắt cóc thằng nhóc vô tội, mình có ý định ngừng và khuyên hai đứa kia như thế trước khi bắt đầu nhưng BigP không đồng ý và bắt đầu doạ sẽ kể mọi thứ về mình ra nên mình thật sự không dám. Tiểu Thơ nghe vậy cũng phải giả vờ đồng ý viết thư chứ không dám phản đối.
– Bí mật gì của hai người là gì mà sợ nhỏ BigP đó quá vậy? – tôi hỏi.
– Làm ơn giữ bí mật, mình đã tin tưởng bạn đến lúc này thì xin cậu đừng kể với ai! – nhỏ đó trả lời.
Ngồi im lặng giây lát, nhỏ đó húp một ngụm nước rồi bắt đầu kể chuyện.
Hai năm trước … Thành phố là nơi mà Tiểu Thơ mong muốn được trốn khỏi và không bao giờ quay lại. Tiểu Thơ yêu một thằng nhóc, yêu say yêu đắm, và tất nhiên, nhỏ không ngần ngại gửi cho thằng nhóc đó những tấm ảnh không mảnh vải che thân của nhỏ vì quá mù quáng khi yêu thằng nhóc.
Ba thằng nhóc đó là một kẻ bán ma tuý, vì thằng nhóc đó chẳng biết bệnh thật hay giả vờ, ba thằng nhóc giữ những tấm ảnh mà một phút bồng bột Tiểu Thơ gửi để ép nó giao ma tuý cho ông ấy rồi ông ta sẽ xoá mấy tấm ảnh. Thật tội nghiệp cho con nhóc mười lăm tuổi bị lừa, sau khi giao hàng xong, ông ấy gạt tay trên và rất sốc. Mình là chị sinh đôi, cũng bồng bột chẳng kém, cũng theo dõi rồi đến nhà lão ấy, kết quả là mất đi giá trị của một đứa con gái. Vì một lí do nào đó, BigP biết được và doạ sẽ nói với tất cả mọi người, từ đó, hai chị em mình làm đầu trâu mặt ngựa cho nó, không dám cãi nửa lời.
Nhỏ đó kết thúc với một cái thở dài, mắt cúi gằm vì xấu hổ. Tôi cũng chắc nỡ chà đạp thêm, chỉ im lặng đặt tay lên vai nhỏ đó.
– Tiểu Thư này … – tôi nói – Cậu đâu nhất thiết phải sợ vì chuyện đó! Báo cảnh sát cũng được mà … .
– Không … Cậu nghĩ sao nếu mọi người biết? Liệu họ có còn coi mình là một đứa con gái trong trắng không? Có chấp nhận mình không? – nhỏ đó nói với giọng gần như khóc.
– Tất nhiên! Mình sẽ vạch mặt cả bố thằng nhóc và con nhỏ đó! – tôi nói – Cuộc đời của cậu có thể bắt đầu lại mà …
– Ưm … Không nói nữa … Đây … – nhỏ đó đưa cho tôi một sấp giấy – Mình đã chuẩn bị cả, Tiểu Thơ cũng đồng ý! Dù có bị đuổi học, tụi mình quyết vạch mặt BigP!
– Cảm … ơn … – tôi nói, ngập ngừng – Đừng lo … Mình sẽ có cách mà!
Nhỏ đó gật đầu rồi đứng dậy. Tôi nhìn tập giấy rồi cảm thấy tôi j nghiệp cho Tiểu Thư và Tiểu Thơ. Đau thật … Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy thương cảm cho kẻ thù như họ nhưng … Có lẽ lần này thì ngoại lệ. Quay trở về nhà nhóc, tôi được dắt vào thư viện, nơi nhỏ đang hào hứng với những chiến tích của bác Darcy.
– Một tay cầm dao, ta phi một phát, trật chỉ đúng vài milimet cũng đủ để thay đổi kết quả không nhỏ! – bác ấy nhíu mày kể hăng say.
– Thưa ông chủ … – ông quản gia ngắt lời bác.
– Hô! Cháu quay lại rồi! Thế nào? Cháu ổn chứ? Đói không? – bác ấy hỏi.
– Vâng … Cháu ổn và … cháu không đói lắm, chắc tí về cháu kiếm cái gì ăn vặt rồi quay về khách sạn! – tôi cười.
– Khách sạn? – bác ấy trố mắt – Không không! Mang hết đồ về đây ở, ở với bác, nhà ta thiếu gì phòng?
– Thồi khỏi bác à … – tôi vắt óc tìm cách từ chối – Cháu … đang … cùng chồng tương lai sống như du lịch mặc dù không có dự định đi đâu.
Tôi nói dối. Hắn có dự định đi Nhật với tôi, hắn không ở cùng tôi, tôi đâu có sống như đi du lịch.
– Cháu đã nói vậy thì thôi, ta cũng chẳng có ý định phá đám hai đứa! – bác nói, mặt nhăn lại. Tôi có cảm giác như bác ấy đã biết hết sự thật.
– Vâng … – tôi cười – Bác cho cháu xin quyển sách được không ạ?
– À … Ừ! – bác ấy nhìn nhóc, nhóc lục lọi trong túi áo vest đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy quyển sách, cúi đầu rồi quay ra ngoài. Mùa hè thật nóng nực ở Sài thành nhưng chiều tối, những cơn gió thổi qua, một mình đi trên đường vắng vẫn khiến tôi run người vì lạnh.
Sáu tháng sau …
Tác giả POV*
– A!!! Lại nữa rồi! – Cô nhảy bổ ra khỏi khu phòng trọ, nhảy lên moto đến trường.
Năm nay là năm lớp 12, năm cuối cùng cô cắp sách tới trường. Hắn có ngày đi học, có ngày không, cô cũng chưa nhìn thấy hắn khi nào vì năm nay cô học khác lớp với hắn, hắn vẫn ở khu kí túc xá còn cô đã chuyển qua một khu nhà trọ. Bữa cô đi học thì hắn nghỉ, mà cô chẳng nghỉ bao giờ, chỉ là hắn hiếm khi đi học mà cả hai cũng chẳng tìm nhau nữa. Thỉnh thoảng cô vẫn ra khu vườn phía sau, ngồi nghĩ đến hắn rồi lại ngủ quên.
Cô đã tìm được chứng cứ và Chi lại đi học cùng cô. Con béo bị đuổi học còn Tiểu Thơ và Tiểu Thư thì vẫn đi học như không có chuyện gì. Kẻ thù của cô là bạn tốt của cô, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Chi thì gần gũi với cô hơn, chuyển vào ở cùng phòng trọ với cô. Nó thì vẫn tìm cô, vẫn hỏi thăm và mời cô đến ăn nhưng cô luôn từ chối vì ngại gặp hắn.
Cô thỉnh thoảng đi ngang hắn trên đường đến tủ hay đến lớp, cả hai đều đi ngang như người lạ mặc dù tim cô nhói lên từng nhịp nhưng vẫn chạy để che đi bờ vai run run. Hắn thù dừng lại rồi quay lại nhìn dáng cô chạy khuất, tay nắm thành nắm đấm vì hắn biết, cô đã tổn thương rất nhiều. Và hắn biết, sắp tới, hắn sẽ không gặp cô nữa, có lẽ sẽ đau nhưng sẽ tốt cho cô. Hắn hi vọng cô sẽ gặp ai đó tốt hơn hắn.
Tác giả POV*
Cô ngồi trong lớp, hí hoáy làm nốt bài tập về nhà, biết là không phải làm nhưng giờ chẳng có hắn, không làm Gi*t thời gian thì cô cũng chán. Chi ngồi bên cạnh cô, chúi mũi vào quyển sách dày cộm. Đây là lần thứ mấy Chi đọc những quyển sách dày cộm như thế này chẳng có ai đếm được. Cặp sinh đôi Tiểu Thơ và Tiểu Thư trước mặt cô, thi nhau nhờ cô giải hộ mấy bài Toán, tiếng Anh khó nhằn.
– Hai! Xong rồi! – Tiểu Thơ hào hứng giơ tay lên cao, Tiểu Thư thì nằm dài mệt mỏi. Cô chỉ phủi tay nhìn núi bài tập chất bên cạnh mà cô vừa hoàn thành. Hai người kia làm hết bài tập trong ngày, cô làm hết bài tập cho … nguyên năm.
– Này này … Sao bà không làm bài tập gì hết vậy? – cô hỏi nhỏ Chi. Hai đứa sinh đôi cũng gật đầu đồng tình. Thắc mắc nãy giờ chưa dám hỏi nên giờ hùa theo nghe trả lời.
– Làm xong trong lớp rồi! – Chi trả lời gọn lọn – Bà cô giảng bài, chép luôn những gì bả nói xuống chứ bữa nọ tui làm, khác có một chữ mà cũng chửi.
– Úi giời, chẳng trách sao lúc chép bài bà chép nhanh như điên mà không có dấu hiệu ngừng nghỉ! – cô lè lưỡi trêu ngươi nhỏ bạn.
– Mi có muốn “face-book” không hử? – Chi giơ quyển sách lên hăm doạ.
– Aish … Em nào dám … – cô nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Cô ngồi cũng mấy đứa bạn, cười nói vui vẻ nhưng không hay biết ở bên ngoài, có người đang đứng dựa lưng vào tường, lắng nghe những giọng nói của cô, ngắm nhìn cử chỉ, hành động của cô, trân trọng nhưng thời gian it ỏi còn lại mà người đó có để nhìn thấy cô.
Tia POV*
Tôi nhìn thấy cái bóng ở ngoài, định đỉa nhưng rồi lại thôi. Ai muốn nhìn thì nhìn, tôi chẳng buồn cấm đoán ai theo dõi hay nhìn mấy đứa chúng tôi nữa. Thời gian trôi thật nhanh, thoáng mấy chốc đã ba tháng, đến mùa thi. Tôi sống, tưởng chừng như quên được hắn rồi nhưng không, nhiều đêm tôi vẫn khóc, chỉ vì hắn, tim nhói lên, lòng đau như cắt. Có khi tôi có cảm giác một bên thiên thần đứng trên vai phải của tôi, thành thật chắp tay cầu xin tầm hồn tôi: “Mau tìm hắn nói cho ra lẽ, hắn dường như sắp biến mất rồi, nếu không nhanh lên, tôi sẽ mất hắn vĩnh viễn!”, bên kia là ác quỷ, khinh khỉnh cười: “Buông hắn đi, níu kéo làm gì cho đau đớn?”.
Nửa đêm nửa hôm, tôi nhận được cuộc gọi, bốc máy như thể lần đầu tiên, tôi trả lời gấp gáp.
“Tỉ đấy à?” – giọng bên kia có một chút ồn ào.
– Jack? – tôi ngạc nhiên. Quả nhiên đây là lần đầu tôi được gọi từ thằng nhóc này.
“Thôi khỏi vòng vo nhiều, tỉ đến quán em gấp được không?” – Jack hỏi.
“Sao … Mà ừ … Chờ chút!” – tôi định hỏi lí do nhưng rồi thôi, mai cũng là Chủ Nhật, có gì nhậu say luôn cũng chẳng sao.
Tôi thay đồ, nhánh chóng tìm em xe màu tím rồi mau chóng đến quán bar. Trong quán, khách đã thưa dần, con lại hai ba người, Jack, Matt và … hắn.
– Gọi tỉ giờ này ngại quá … Nhưng … Anh đây đã say, chẳng biết còn về được không, biết người của tỉ nên phiền tỉ mang về hộ! – Jack nhìn tôi van nài.
– Ừ … – tôi gật đầu rồi tiến về phía hắn.
– Ai vậy … – hắn nói, hơi thở đầy mùi rượu, mắt mở nhưng tôi cá hồn hắn đang lởn vởn chỗ nào chứ không ở đây.
– Anh say quá rồi … hay để em đưa anh về … – tôi ngập ngừng đỡ cơ thể của hắn dậy.
– Thy? – hắn lờ mờ nhưng vẫn nhận ra giọng của tôi – Em … làm gì … ở đây?
– Jack! Hai mươi triệu chắc đủ trả chứ? – tôi lơ hắn, quay sang nhìn Jack đang nghệt mặt ra – Nếu anh ấy uống say thế này thì ít nhất cũng phải hai mươi chai whiskey!
– Ây dà … Như thế thì thừa những một triệu lận! – Jack cân nhắc.
– Thì trả luôn tiền làm phiền mi với tiền bo! – tôi nhăn mặt – Có lấy không?
– Vâng … – Jack nhận tờ séc từ tay tôi.
Rời khỏi quán, tôi biết không mang hắn về kí túc xá được, cũng chẳng thể đem về nhà nên đành cho hắn về khu nhà trọ nơi tôi ở. Đỡ được hắn lên phòng tôi nhẹ nhàng nhất có thể, tôi mừng là không đánh thức ai. Nếu có chắc cũng khổ cho tôi mang chức rước trai về nhà. Đóng cửa xong, tôi quay lại và bị hắn đẩy mạnh vào tường. Đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp, đây mùi rượu, hắn lột từng mảnh đồ trên người tôi xuống.