Tác giả POV*
Cô đứng trước gương trong nhà tắm, xoa xoa bên má rồi thở dài thườn thượt. Ra ngoài, cô bắt đầu xếp đồ vào túi cho buổi cắm trại ngày mai, cho cả cô và hắn. Được gần mười giờ, cô xếp xong túi của cô nhưng túi của hắn chưa xong được đên phần nửa vì giúp nó với Huy nên cô quyết định đi ngủ, sáng hôm sau làm tiếp.
Nửa đêm, hắn về kí túc xá, tay quờ quạng tìm công tác đèn, tạo ra nhiều tiếng ồn. Cô tỉnh giấc, mau chóng bật đèn ngủ rồi tắt đèn để tránh đánh thức nó với Huy dậy. Cô hí hoáy vật lộn với hắn, lôi hắn lên giường rồi thở phào. Nó tỉnh dậy vì tiếng ồn, ngồi nhỏm dậy và nhìn cô bất động. Nửa đêm nửa hôm, cô ngồi đó gỡ giày gỡ vớ cho hắn.
– Muốn em làm cho không? – nó lại bên cạnh cô hỏi.
– Thôi về giường ngủ đi, để chị lo cho! – cô cười vẫn “đánh nhau” quyết liệt với đôi giày của hắn.
– Em biết chị yêu hắn nhưng một kẻ vũ phu thế cưới về cuộc sống không chừng rất bất hạnh! – nó vỗ vai cô, ngồi xuống.
– Ừm! Biết là thế nhưng … Chỉ là anh ấy đang gặp chuyện khó khăn nhất thời nên khó chịu thôi! Em cũng biết thế mà! – cô nói, mắt có chút buồn buồn mặc dù cô vẫn có đường cong nho nhỏ bên khoé môi.
– Ừ! – nó nói, giọng không hào hứng mấy mà còn pha lẫn chút bực bội.
Nó quay lại giường ngủ, cô gỡ xong đôi giày, đôi vớ cho hắn thì bắt đầu gỡ áo khoác ra cho hắn dễ chịu hơn. Cuối cùng làm xong thì không ngủ được nên gấp nốt đồ đạc cho hắn. Khi cô lại bên cạnh giường hắn, hắn kéo cô lại và ôm cô chặt cứng. Cô ôm hắn nhưng không dám nhúc nhích vì sợ hắn thức giấc. Cô im lặng. Cuối cùng vì không ngủ được, cô thức luôn đến sáng.
Xách túi đồ xuống khu xe buýt, lui hui tìm cách nhét đồ vào xe. Nó đi cùng Huy, cười nói được vài giây thì cả hai im bặt, đứng như trồng trời nhìn cô. Nhóc cũng đến bên cạnh nhỏ rồi cả hai đên chỗ nó và Huy. Hắn đứng dựa lưng vào tường, quanh tay nhìn điện thoại. Cô vừa chạy đên chỗ nó và nhóc, mặt hớn hở thì hắn tiến lại gần, nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.
– Cô đi một mình với mọi người đi! Tôi có việc! – nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Cô đứng như trồng trời, giọng có hơi run, cô gật đầu nói “Ừ!”. Nó thì khác, tay nó nắm chặt, nó hét lên một tiếng làm mọi người dừng lại, hướng mắt về phía bọn nó.
– Đứng lại! – nó hét, hắn dừng bước, liếc qua vai rồi tiếp tục đi.
Nó bước đến phía hắn, kéo hắn một cái khiến hắn giật mình ngã về phía nó một chút. Nó vốn dĩ khoẻ nhưng khi nó tức giận, sức mạnh của nó như tăng gấp mười lần. Nó nắm chặt hai cổ áo của hắn, mọi người hít một hơi dài, nín thở nhìn nó.
– Anh có thể nhẫn tâm được hơn thế này không? – nó hét, hắn cố lờ nó đi – Anh có thể chửi mắng chị tôi, đánh chị tôi nhưng chị ấy vẫn yêu anh! Anh có biết tối qua chị ấy đã thức đến sáng, không ngủ vì anh đấy anh có biết không?
– Cô ta tự thức, tôi không bắt! – hắn trả lời lạnh tanh, cô nghe đến câu này thì vai bắt đầu run nhè nhẹ.
“Chát!” – nó tát hắn một cái khiến má hắn hằn một vết đỏ ửng.
– Không thể tin được anh lại tồi tệ đến vậy! – nó nói rồi hầm hầm bỏ đi lên xe.
Mọi người rẽ thành hai hàng cho đi qua, không ai dám hó hé câu nào, cũng chẳng ai dám cản đường nó vì người nó ngùn ngùn sát khí, ngay cả con ruồi con muỗi cũng không dám đến gần trong phạm vi bán kính 3 mét. Huy theo sau nó, liếc hắn một cái rồi nói một câu đầy khinh thường.
– Anh đáng bị vậy đấy! Thật xấu hổ cho tôi khi phải làm em trai anh! – Huy nói, quẹt chân cho hắn ngã.
– Thật may mắn là ba mẹ chưa biết, những người biết thì kín mồm nên anh lo giữ cái thân phận anh cho tốt đi, nhà báo mà biết thì đừng trách, lúc đó tôi sẽ coi như không quen biết! – nhỏ nói, tát hắn một cái – Cái này là cho những gì anh đã làm!
– Anh đã nói sẽ không tổn thương tỉ tỉ! Tôi thề không tha cho ai làm tỉ tỉ khóc vì đó là chị của tôi nên anh hãy coi chừng! – nhóc đi ngang qua, cảnh cáo hắn và nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Sau khi bốn đứa kia lần lượt lên xe. Mọi người xầm xì bàn tán rồi từ từ theo gót bọn nó lên xe. Cô đến bên hắn, quỳ xuống bên cạnh hắn, hắn nhắm mắt chờ đợi cô đánh hắn nhưng im lặng. Hắn mở mắt, nhìn cô như chờ đợi một thứ gì đó từ cô. Cô cười, chìa tay ra chạm vào má hắn.
– Anh có đau không? Em xin lỗi! – cô nói, cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má cô.
– Tại sao? – hắn hỏi, giọng ngạc nhiên.
– Tại em mà anh bị đánh, em xin lỗi! – cô nói, giọng nhão đi nhiều hơn – Em biêt tất cả rồi, anh mau đi cùng cô ấy đi! Cô ấy cần anh hơn em lúc này anh à!
– Sau những chuyện như vậy xảy ra, kể cả lúc tôi đánh em, mắng em em vẫn quan tâm đến tôi sao? – hắn hỏi, ngạc nhiên vì hành động của cô khác xa những gì hắn nghĩ.
– Tất nhiên rồi! – cô cười một cách đau đớn và chua chát, nước mắt chảy dài trên gò má của cô khiến hắn nhói lòng.
Cô lên xe, ngồi hàng cuối cùng bọn nó, một bên là cửa sổ, một bên là Huy. Cạnh Huy là nó, ngồi giữa hàng ghế rồi nhỏ, xong là nhóc trong góc. Cô cười tỏ ra mạnh mẽ nhưng không chê được đôi mắt sưng sưng của cô. Lớp trưởng đi xuống, hàng ghế trước đó, chìa tay đưa cho cô tờ khăn giấy.
– Không sao chứ? – lớp trưởng hỏi cô nhẹ nhàng, cô gật đầu, nhận tờ khăn giấy – Mạnh mẽ lên! Mọi người ở bên cạnh cậu mà!
– Cảm ơn! – cô cười, lau nước mắt rồi nhìn ra cửa sổ, nhìn mọi đến rồi đi trong giây lát như tình yêu của cô.
Cô đi cắm trại lần này là vì hắn, vậy mà hắn lại không đi được. Cô cười những nụ cười gượng hàng ngày để che đi nỗi buồn của mình nhưng khi về lều, cô được ở lều một mình vì hắn không ở đó nên cô khóc không ít mỗi đêm. Quay về trường, cô dọn ra khỏi kí túc xá và biến mất.
Mùa hè đến, tôi chẳng có việc gì làm nên đến tìm Chi. Ngôi nhà trọ cuối ngõ hẹp, ẩm mốc và hôi hám, cùng chiếc xe đạp cùn cũ kĩ ở bên cạnh cửa sổ. Tôi hít một hơi sâu rồi gõ cửa. Cánh cửa từ từ mở, một đứa trẻ con đứng sau cánh cửa xanh cũ mốc, nép người nhìn tôi.
– Đây là nhà của Chi phải không em? – tôi hỏi.
– Chị đến đòi nợ à? – nó hỏi, giọng trẻ con làm tôi muốn cười nhưng phải nhịn.
– Tất nhiên là không, chị đến trả nợ! – tôi trả lời, cố nén cười.
– Chị tìm ai cơ? – nó hỏi, vẫn nép nép sau cửa.
– Phạm Quỳnh Chi … – tôi trả lời.
– La sát nhập tràng à? – nó hỏi rồi kêu lên oai oái – Ui da!
– Gì mà “La sát nhập tràng” hả con nhóc kia? – giọng Chi dong dỏng ở phía sau cùng với tiếng muôi gõ vào đầu – Ủa … Thy?
Tôi không nói gì, chỉ cười trừ nhìn con bạn đứng đó ngạc nhiên. Chi mời tôi vào căn nhà nhỏ bé chật hẹp, cùng với một mùi thơm của cơm chín. Chi rót cho tôi một li nước ấm rồi vội phân bua.
– Nhà … mình chỉ có vậy, Thy uống tạm nhé! – Chi nói, liếc nhìn hai đứa em rồi quay lại nhìn tôi.
– Sao khách sáo quá vậy? – tôi hỏi.
– Đó! – Chi hất đầu về phía hai đứa nhỏ – Tụi nó hay bắt chước lắm!
– Ờ … – tôi gật đầu. Chi ra chỗ nồi cơm, xới cơm rồi quay lại bàn. Tôi tần ngần một chút rồi nói tiếp – Vụ bà bị đuổi …
– Hoàn toàn vô tội! – Chi nói giọng có khó chịu và ấm ức.
– Tui tin bà! Kể hết đi, tui sẽ kiếm cách “giải oan” cho bà đi học lại, miễn phí! – tôi ngừng một chút rồi nói tiếp – Đi học không có bà rất chán! Vả lại … hắn cũng có một ít vấn đề … .
– Được rồi … Chờ chút, để tui làm bữa trưa cho hai đứa nó rồi tui kể cho nghe! – Chi đứng dậy, lấy hai quả trứng gà từ nồi cơm ra, bóc vỏ rồi bỏ vào bát cơm nóng cho hai đứa em. Nồi còn cơm cháy ở đáy, Chi cậy ra bát rồi làm bát mì ăn với cơm cháy gọi là bữa ăn.
Chi kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra và hiểu lầm không đáng xảy ra. Chốt lại cùng là vì một kẻ dấu mặt doạ nếu Chi không đến thì kẻ đó sẽ không nương tay với bé Tuấn vì cùng thời điểm đó, Tuấn đột nhiên biến mất. Chi được cử đi đón Tuấn từ trường về nhà nhưng đến nơi thì thằng nhóc không có đó, trường đóng cửa mà hỏi thì bảo vệ nói mọi người về hết rồi. Đinh ninh là ba mẹ đón thằng nhóc nên Chi về nhà. Về đến nhà, Chi không thấy Tuấn mà thấy một tờ giấy nhắn nên chạy đi tìm em trong đồng phục vì lo nên quên mất việc nơi đó và đồng phục sẽ ảnh hưởng Chi đến việc ảnh hưởng đến trường học và Chi có thể bị đuổi học.
– Tờ giấy ấy … Còn không? – tôi hỏi.
– Còn … Chờ chút! – Chi vào phòng trong, có tiếng lách cách vang lên, Chi ra ngoài và đưa cho tôi tờ giấy nguyên vẹn, chưa sứt mẻ miếng nào – Nè …
– Cảm ơn! Tạm thời coi như chưa có gì, tui sẽ có cách! – tôi nói, mang mẩu giấy theo. Dừng lại, tôi nhìn Chi – Có làm gì không? Đi chơi cho vui!
– Không … Tui phải giặt đồ!
– Ờ thôi!
Tôi ra ngoài, lái xe đến nhà nhóc. Nhóc đang đọc sách, nhìn thấy tôi thì mừng húm. Cũng đúng, sau khi về tôi xách đồ đi biệt tích một tuần, không nhìn thấy tôi nên chắc bọn nó lo. Tôi đưa nhóc mẩu giấy, nhóc nhìn rồi kéo tôi vào phòng đựng đồ. Nhóc đứng nhìn một núi màu hồng rồi nhìn tôi.
– Cái này không chừng có ích à! – nhóc nói rồi quay qua nhìn tôi.
– Núi màu hồng? Đệ hâm à? – tôi hỏi
– Nhìn kĩ đi! – nhóc rút ra một tờ giấy màu hồng.
– Giấy vụn à? Thế cũng như không! – tôi trả lời.
– No! Đây là “thư tình” đấy! Có khi nào chưa nhận được cái nào nên tỉ tỉ hoá thành người cổ hủ rồi không? Mà cổ hủ còn biết cái này! – nhóc lên mặt nói.
– Xì … Nói toẹt ra luôn cho khoẻ, bày đặt khoe! – tôi bĩu môi lầm bầm – Rồi sao?
– Trước tiên phải liệt kê những người ghét chúng ta nhất! Sau đó …
– Ế! Xí! Khoan … Tại sao là người ghét ta nhất? – tôi ngu ngơ hỏi.
– Chi lúc nào chả đi cùng tỉ, mà tỉ thì sau vụ mấy nhỏ fan girl có nhiều đứa fan phản đối kịch liệt khi nhỏ béo đòi đánh lần hai! Mà cũng một phần là lúc tỉ tỉ ngu ngơ, tính trả thù thù Chi lại học võ, dính lấy tỉ 7/24 như muối với tiêu! Không làm được kế hoạch nên xử lí Chi trước rồi tỉ tỉ sau!
– Ra là vậy … – tôi gật đầu rồi bắt đầu lục tìm trong đống “giấy vụn” của nhóc.
Sau ba tiếng lục lọi đống “giấy vụn”, tôi cuối cùng cũng tìm được ba lá thư tình của ba người mà tôi nghi ngời nhất. Bộ ba của con béo ấy theo lời nhóc nói thì rất ấm ức chuyện đầu năm nên muốn trả thù nhưng vì có Chi nên tụi nó quyết tâm loại bỏ Chi trước rồi tính tôi sau. Vì không có ai chịu giúp chúng nên chúng buộc phải tự làm. Kế hoạch của chúng thì tôi đoán sơ sơ thế này. Một đứa sẽ viết thư, hai đứa còn lại bắt cóc Tuấn, sau đó, đứa viết thư sẽ mang thư đi rồi hai đứa còn lại dàn cảnh rồi chụp hình. Tôi mang tờ giấy của Chi và ba lá thư ra so sánh, đúng là kiểu chữ nhìn rất giống một trong ba lá thư. Tôi vào thư viện bỏ tìm nhóc, đi lòng vòng thế nào lại gặp nhỏ.
– Chị … – nhỏ nhìn tôi ngạc nhiên.
Nhỏ kéo tôi vào thư viện, nhờ quản gia mang vào một ấm trà và một đĩa bánh để ăn. Nhỏ rót trà một cách khéo léo không khác gì một cô tiểu thư dịu dàng mặc dù sự thật là nhỏ cực kì hiếu động và thiếu nữ tính. Đặt li trà qua bên tôi , tôi nhìn bàn tay trái của nhỏ rồi buột miệng.
– Cái nhẫn đó … – tôi nhìn cái nhẫn bằng bạc đơn giản mà cũng có phần cầu kì trên ngón áp út trên tay trái của nhỏ.
– À … Cái này là … Quà của Kyo! – nhỏ nhìn cái nhẫn rồi ngập ngừng – Anh ấy nói là từ mẹ anh ấy để lại …
– Mẹ nhóc à? – tôi nói rồi im lặng.
Mẹ nhóc là người phụ nữ tuyệt vời nhất nhì trên thế giới. Mặc dù trước khi có nhóc và cưới ba nhóc công việc của bà có nghèo nàn nhưng bà khác xa với những gì mọi người nghĩ, bà lúc gặp ba nhóc mới tròn hai mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ và xinh đẹp nên ba nhóc bị trúng tiếng sét ái tình và yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Bà ấy chỉ là một cô con gái của một giáo viên, mẹ bà ấy mất sớm, ba là một giáo viên nghiêm khắc nên bà ấy được chăm chút, chỉ dạy như một tiểu thư, công chúa. Vừa bước vào tuổi hai mươi với hai bằng đại học, chưa tìm được việc làm thì ba bà đổ bệnh và qua đời. Bao nhiêu tiền dành dụm đổ vào thuốc thang khiến bà khó tìm được việc làm ở công ti lớn dù có bằng đại học nên bà bắt đàu phục vụ ở quán nước rồi quán phở. Cuối cùng ba của nhóc nổi hứng đòi xuống phố ăn phở và gặp bà. Hồi nhỏ tôi có gặp bà, nghe bà kể mà cứ như cổ tích nên tôi cũng có phần nghi ngờ nhưng rồi ba nhóc khẳng định những gì bà nói là thật nên tôi không hó hé gì nữa.
Khác xa với mẹ tôi, bà là một người yêu thích trẻ con, tính tình cũng con nít không kém nên tôi cũng mến bà ấy. Tôi hay qua nhà nhóc lúc nhỏ cùng nó vì ấm ức mẹ tôi và bà luôn xắn tay nướng đủ thức cho tôi, nó và nhóc ăn. Tôi xem bà như một người mẹ nên khi bà mất, tôi đến đám tang bà và khóc hệt như lúc ba tôi mất, có khi còn hơn thế vì lúc đó tôi còn và tôi nhiều lúc gọi bà là mẹ nên khóc kinh khủng lắm.
Hồi còn sống, bà luôn nói với tôi rằng bà có một nhẫn từ đời cố ngoại chuyền lại, bà thường trêu nó rằng sau này nó sẽ đeo cái nhẫn ấy. Nó luôn bĩu môi kêu nhóc với nó là anh em, không cưới nhau được. Lần nào nó nói thế bà ấy cũng cười. Có lẽ thứ mà tôi nhớ nhất về bà là nụ cười, thứ nhì là giọng nói, thứ ba là món ăn. Cái nhẫn mà bà có là một cái nhẫn bạc có những “dây” tết lại với nhau nhưng vẫn có khe ở giữa mỗi đoạn tết không điểm dừng cũng không có chỗ bắt đầu. Ở mỗi “dây” bạc có một vài bông hoa bạc bé ti tí rồi đến một chỗ có một chùm hoa bạc ti tí ấy với viên pha lê ở giữa. Bà nói cái nhẫn tượng trung cho tình yêu không biết bắt đầu từ đâu và cũng không bao giờ kết thúc, mỗi bông hoa tượng trưng cho một kỉ niệm đẹp, viên pha lê giống như một ngày cưới khó phai rồi kỉ niệm đẹp vẫn đi dài, không bao giờ biến mất.
– Nhóc hỏi cưới em rồi à? – tôi nói sau khi im lặng một hồi lâu.
– Gần giống như thế chị ạ! – nhỏ nói, mặt thoáng đỏ rồi nói tiếp – Anh ấy tính học xong rồi bàn chuyện với ba mẹ! Bữa nay ba anh ấy về, nói là coi mắt con dâu!
– Thế à? Nhóc chưa mang cô gái nào về nhà kể từ khi mẹ nhóc mất nên lần này là nhóc thật sự muốn cưới em đấy! – tôi cười trêu nhỏ.
– Dạ … – nhỏ cúi đầu, đến vành tai tôi vẫn còn thấy đỏ – Em chỉ sợ … Ba anh ấy …
– Nếu ông ấy biết em là con gái út tập đoàn KP thì ông ấy sẽ không trách gì đâu! Ai ở thế giớ ngầm ông ấy đều biết! Coi vậy chứ Darcy hiền lắm, ông ấy rất trẻ con và khoái đùa, chủ cần em là bản thân mình là được! – tôi cười với nhỏ.
Sau đó nhỏ đi chuẩn bị, tôi thù tiếp tục công cuộc tìm kiếm thủ phạm đã gây ra việc đuổi học cho Chi.
“Reng” – điện thoại tôi đổ chuông cùng số máy lạ hiện trên màn hình.
– Alo? – tôi bốc máy.
– Thy … Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không thể chịu đựng được cái việc này nữa! – một giọng nói lạ vang lên từ đầu bên kia – Xin lỗi khi đường đột gọi cô nhưng xin cô hãy đến gặp tôi ở quán cafe gần trường!
– Này cô là … – tôi chưa kịp kết thúc câu hỏi thù đầu bên kia cúp máy.
Ít nhất thì cũng phải để tên cho tôi còn biết ai mà tìm chứ! Dở hơi! Tôi vội bỏ đống giấy vào một quyển sách rồi mang đi tìm nhóc. Vì không tìm thấy nhóc mà cũng sợ muộn gặp kẻ chưa biết mặt nên tôi tìm đại một ai đó nhờ chuyển cho nhóc. Đang chạy về phía cửa thì tôi va phải một người.
– Ano~ Xin lỗi … Tôi đang có việc gấp! – tôi vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi.
– Con tính đi đâu à?