Tia POV*
Tôi dậy sớm vào sáng Chủ Nhật, rón rén nhẹ nhàng lay hắn dậy rồi cả hai đứa tôi làm bữa sáng. Nó dậy rồi đến lượt Huy. Sau bữa sáng, tôi rửa bát xong rồi quay lại nhìn ba con người luộm thuộm nằm dài trên bàn, tôi vỗ tay nhẹ rồi hét lớn:
– Yêu cầu thay đồ rồi đi tận hưởng ngày Chủ Nhật này!
– Đi đâu? – nó nhìn tôi.
– Bí mật! Nhưng nhất định chúng ta sẽ thích nó! – tôi cười rồi lôi nó đi thay đồ.
Sau mười phút, tôi bước ra ngoài cùng nó, tôi mặc váy màu kem, tóc cột lệt qua một bên, nó mặc quần đùi, singlet và tank-top, nhóc mặc quần đùi áo thun với nón đội lệch, hắn mặc quần jean đen, áo thun trắng với áo khoác da màu đen. Tôi lôi cả lũ xuống tìm em mui trần màu tím rồi lái đi thẳng.
– Đi đâu vậy tỉ tỉ? – nó ngồi phía sau tôi thấp thỏm hỏi.
– Đi chơi … – tôi nói, giống như lúc ba tôi hay nói lúc nhỏ mỗi lần cả nhà đến đây.
– Chơi à? – nó nhìn xung quanh, hệt như kiểu lần đầu nó đến nơi ấy – Nơi này … quen quá … nhưng cũng khác lạ … .
“Nó quên nơi này rồi à?” – tôi nhìn nó qua kính chiếu hậu nghĩ thầm – “Cũng đúng … Bốn năm rồi còn gì … Xung quanh đây cũng thay đổi không ít, nó không nhớ đừng cũng phải thôi!”
– Chị có vẻ rành đường nhỉ? – Huy nhướn người hỏi nhỏ.
– Ừ … Dạo trước chị cũng hay đến đây, sau bận nên thôi, giờ mới có dịp quay lại! – tôi cười nhẹ.
“Két!”
Bánh xe tôi dừng lại trước toà biệt thự màu trắng, để lại phía sau một cột khói bụi. Bà quản gia đang làm vườn ở phía trước nhìn thấy tôi thì vội bỏ chậu nước qua một bên, chạy đến tiếp đón chúng tôi.
– Tiểu thư … Người về sau không nói để tôi chuẩn bị? – bà quản gia cúi người nhìn tôi rồi rối rít hỏi – Người lại mang thêm khách nữa … Thật … Tôi luộm thuộm thế này lại làm tiểu thư mất mặt rồi! Xin tiểu thư thứ lỗi!
– Kìa bác … Cháu chỉ về chơi thôi mà … Vả lại đây toàn người quen, bác ngại gì … – tôi nắm lấy cánh tay già yếu của bà quản gia kéo nhẹ bà ấy qua phía nó – Bác nhìn xem cháu mang ai về thăm bác này!
– Tiểu … Tiểu thư My … Cô về lúc nào, sao không nói cho tôi hay? – bà quản gia cười, định ôm nó nhưng lại thôi vì sợ làm bẩn đồ của nó.
– Bác … Sao bác cứ khách sáo với chúng con thế? – nó cười nhạt ra vẻ trêu chọc. Rồi nó nắm nhẹ tay bác nhìn sang phía Huy – Đây là anh Long và anh Huy, chắc bác đã biết.
– Hai công tử tập đoàn KP đây mà … Thật quí hoá quá! – bà quản gia cười nheo mắt – À … Để tôi làm bánh mời mọi người ăn, tiểu thư chờ tôi một chút!
Vậy là bà quản gia lại lật đật chạy vào trong nhồi bột làm món bánh cuộn. Tôi kéo cả lũ vào nhà rồi lên đồi chơi. Nó đứng nhìn cây hoa anh đào, tẩn ngẩn tần ngần gần mười phút như thể ôn lại kỉ niệm cũ.
– Phải rồi! Ba được cất ở gần đây phải không? – nó nhìn tôi hỏi, giọng có buồn buồn mặc dù nó cười tươi hớn hở.
– Ừ … Mẹ có xây một ngôi đền để cất tro tổ tiên! – tôi nói, giọng không vui vẻ mấy khi phải nhắc đến mẹ.
– Mình đi thăm ba ha! – nó nói, quay lưng đi.
Tôi cùng nó đứng trong ngôi đền nhỏ, nghi ngút khói nhang với tiếng chuông gió kêu khe khẽ. Không khí im lặng làm tôi run mình. Bố tôi, một người đàn ông hết mình vì gia đình, khác xa với mẹ tôi. Bà là một con người khác lạ, bà thỉnh thoảng rất căm ghét và ghẻ lạnh chúng tôi mặc dù hai đứa tôi là con ruột của bà. Khác hẳn với những bà mẹ mà văn tả, bà không bao giờ ôm chị em tôi vào lòng, cũng chẳng bao giờ thơm lên tóc tôi hay tóc nó. Bà không bao giờ nấu nướng hay hát ru, chỉ chăm chăm vè chuyện tiền bạc. Hồi bố mất, bà ta khóc vậy cho có tình có nghĩa trước mặt họ hàng, người quen và nhà báo chứ lúc về nhà, nhận được di chúc và tài sản từ bố là bà ta trở mặt ngay. Bà ta khóc giả lả khi ai nhắc tới bố nhưng thật lòng tôi chẳng biết bà chẳng ham hố gì.
Có đợt, tôi với nó lén gắn máy quay trong phòng bà ấy, chợt nhìn thấy một thứ khiến bao nhiêu yêu thương từ tôi và nó dành cho bà đổ sông đổ biển. Hoá ra bà ấy ngoại tình, giả lả thế để được tài sản kếch sù bố tôi để lại. Sau đó bà ấy tìm thấy, tẩn cho hai chị em tôi một trận nên thân. Sau đợt ấy, bà gả nó đi rồi cho tôi đi nốt. Từ đó, nó căm ghét mẹ ruột của nó và chẳng bao giờ về. Ngay cả tôi nó cũng không cho về.
Tôi thấy buồn. Từ ngày bị “gả” cho hắn, tôi chưa thăm bố đến bây giờ. Một nỗi đau không nhỏ dành cho tôi. Tuổi thơ tôi bị bôi mực đen vì những quá khứ không hay từ mẹ, tôi không thích. Có nhiều lần hai người cãi nhau, bà đùng đùng bỏ đi. Đợt vừa rồi có tin đăng trên báo về bà và lão bạn chuẩn bị cưới nhau, nó ức lắm. Nó xé nát tờ báo rồi vò đi vò lại như điên. Nó khóc, vì tức, vì buồn làm tôi cũng buồn lây. Tôi thở dài, mẹ tôi là một người không đáng nhắc tới, nhất là với nó.
Nó cùng tôi đi về phía hồ, hắn ngồi dưới gốc cây anh đào chán nản nhìn điện thoại Gi*t thời gian còn Huy thì nằm bên cạnh, sách úp vào mặt. Mặt hồ gợn nước lăn tăn theo chiều gió. Mỗi lần gió thổi là một cánh hoa anh đào lại rơi xuống mặt hồ. Bố hay nói với tôi và nó khi còn nhỏ rằng nêu tỏ tình với người mình yêu dưới tán cây anh đào thì tình yêu đó sẽ bền lâu mãi mãi. Tôi nhớ lúc nghe bố nói thế, mắt nó mở to, lấp lánh còn tôi thì chỉ cười cho qua. Hồi đó hơn nó có một tuổi nhưng ai cũng bảo tôi chững chặc hơn hẳn, có dáng làm chị.
– Đi Nhật không? – hắn hỏi ngay sau khi tôi ngồi xuống.
– Khi nào? – tôi nhìn hắn.
– Hai tuần nữa là hết năm! – hắn đáp gỏn lọn.
– Đi mùa này có hoa anh đào, còn tuyết nữa! – nó chế thêm.
– Thật ra chẳng có gì làm, rủ hai đứa kia đi luôn cho vui! – Huy ngồi dậy chán nản.
– Visa, máy bay, nơi ở? – tôi nhìn hắn.
– Visa đã xong, máy bay riêng, biệt thự riêng! – hắn trả lời – Nhỏ cũng biết tiếng Nhật nên có gì cứ hỏi nhỏ ấy!
– Uhm! – tôi gật đầu rồi nằm dài ra cỏ.
Vài phút sau, bác quản gia mang bánh ra mời chúng tôi ăn. Sau đó tôi cũng ở lại ăn tối, tời gần khuya cả lũ mới xách ௱ôЛƓ về nhà. Tôi tắm xong, nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lung tung lúc hắn tắm. Nhật Bản à? Tôi có đến đó một lần … Hồi nhỏ … Lúc nó mới bốn tuổi bố có qua đó bàn công chuyện gì đó nên xách ba mẹ con tôi đi chung. Nó còn nhỏ, sau đó có một vụ tai nạn không lớn khiến nó quên gần hết chuyến đi ấy. Nghiêm trọng hay không à? Nó chỉ chơi bóng chày với mấy đứa bạn mới, toàn con trai, bị bóng đập vào đầu, lăn vài vòng xuống núi, va vào tảng đá và rồi quên luôn cả lũ bạn lẫn sự việc. Sau đó bố cho nó về nước luôn nên nó chẳng nhớ gì về đi Nhật Bản, có ai hỏi nó đều nói mơ thấy chứ chưa đi bao giờ.
Nằm nghĩ ngợi lung tung thế nào tôi lại ngủ quên lúc nào không hay. Thật càng ngày càng thấy mình không chững chặc hơn mà có vẻ tửng tửng thế nào ấy!
Sáng, nó bỗng nhiên là đứa dậy sớm nhất và gô cổ cả lũ dậy. Trông nó có vẻ hào hứng vì một điều gì đó làm tôi ngạc nhiên. Cả lũ ăn sáng rồi đến trường. Tôi bỏ cặp vào tủ rồi nhìn xung quanh. Hình như Chi không ở trường nếu không thì giờ này nhỏ đã ở đâu đó gần đây rồi.
– Sao vậy tiểu thư? – hắn ở phía sau xoa nhẹ đầu tôi.
– Không có gì … Chỉ là … – tôi nhìn hắn rồi thở hắt thất vọng.
– Em nghe thấy chuyện về Chi chưa? – hắn hỏi tôi.
– Ưm … Có chuyện gì à? – tôi kéo hắn đi bộ vòng ra sân sau.
– Em chưa biết à? À … Mà cũng phải … Em không đi học mất kể từ khi lấy lại trí nhớ nhỉ! – hắn nói, mặt không có tí cảm xúc nào.
– Sao vậy? – tôi hỏi – Mà sao anh có vẻ … – hắn quay sang nhìn tôi – … Không có gì đâu! Kể cho em nghe về Chi đi!
– À … Ừ … Nhỏ đó nghỉ học rồi! – hắn nói như không.
– Khi nào đi học lại? – tôi vẫn ngờ nghệch hỏi hắn.
– Em bị ngốc à? Nghỉ luôn đấy! – hắn hậm hực cốc đầu tôi – Anh không nói vì sợ em buồn chứ thật ra nhỏ đó bị đuổi học rồi!
– Đuổi … Đuổi học? Tại sao? – tôi lắp bắp, nhìn hắn nghi ngờ.
– Chi bị một đứa học sinh bắt quả tang lẩn quẩn dưới trong chỗ ăn chơi ở khu ổ chuột rồi vào một số toà nhà khu dưới! – hắn trả lời – Anh nói đến đó em hiểu rồi chứ?
– Bán thân ư? – tôi nhìn hắn đầy nghi ngờ rồi dướt khoát – Em … Em không tin! Chi là một người chính chắn và trong sạch, không thể nào làm những chuyện như thế được!
– Nói thế nào thì nói, chuyện này lên cả báo nên trường mới đuổi học! Có người chụp được hình, gửi một tấm cho trường, những tấm tốt gửi cho nhà báo nên không chối cãi được!
– Không! Nhất định có hiểu lầm! – tôi lắc đầu nguầy nguậy – Em sẽ cho người tìm thêm thông tin! Em không tin Chi là hạng người như thế!
– Được rồi tiểu thư! Nếu em muốn, anh sẽ làm tất cả cho em! – hắn kéo tôi vê phía hắn và hôn nhẹ lên tóc tôi.
Chúng tôi quay lại lớp học sau khi trốn hai tiết học nhưng bà giáo viên nể mặt hắn và ưa tôi nên bà ta chẳng cằn nhằn gì.
– Thy! Cậu nghỉ học lâu nên chắc chưa biết vụ này! – lớp trưởng lại gần tôi sau khi bà cô ra khỏi lớp – Sắp có một đợt cắm trại, thông tin mình vẫn còn giữ lại một tờ cho cậu! Là hai ngày nữa, ráng xếp đồ rồi đi cùng cả lũ cho vui nhé!
– Ừ! – tôi cười hớn hở, trả lời cho xong chứ còn đầu óc đâu mà nghĩ đến cắm trại.
Tôi nhìn tờ giấy đọc sơ qua rồi cất đại vào cặp. Thật lòng bây giờ tôi chỉ nghĩ đến Chi. Tôi tin rằng có một hiểu lầm gì đó trong chuyện này. Tôi sẽ dành hết tối nay đến trước khi tôi đi để tìm ra sự thật, tôi sẽ tìm Chi và hỏi nhỏ sự thật.
Một ngày mới bắt đầu, tôi lên lớp nằm dài trên mặt bàn chán nản dù hắn ngồi ngay bên cạnh tôi. Trường học và buổi cắm trại sẽ chán đến nhường nào khi tôi không có con bạn thân tưng tửng nhưng tốt bụng ấy ở quanh? Chi là đứa ở cạnh tôi lúc tôi buồn, lo lắng và quan tâm khi tôi ốm, bảo vệ những lúc tôi yếu đuối. Tôi không phải dạng ẻo lả nhưng có một đứa bạn lo cho mình tôi cũng cảm thấy vui phần nào.
Chi nói tôi dường như là đứa bạn tốt duy nhất mà nhỏ có vì mọi người trong trường chẳng ai nhận ra sự hiện diện của nhỏ, hắt hủi và thi nhau “tẩy chay” nhỏ vì là con bà bán bánh ông lái xe ôm đầu đường xó chợ. Tôi biết Chi nhà nghèo đông con, nhiều chiều làm thêm ở quán ăn xong, Chi còn giúp gánh hàng đi bán rồi về chăm em. Tôi biết Chi không ăn cơm trắng canh nóng như tôi mà toàn ăn gạo xấu với vài lát khoai độn cho qua bữa rồi học bài. Tôi từng thử ăn như thế một bữa nhưng nuốt không trôi miếng đầu, cho chó nó còn chê nên tôi luôn tự hỏi sao Chi có thể ăn như thế, hàng ngày làm bữa chính được.
Tôi thở dài thất vọng nhìn áng mây trắng ở ngoài, mấy con chim sẻ chíu chít bay qua bay lại.
– Ngốc! Sao em thở dài hoài vậy? – hắn cốc nhẹ đầu tôi, hỏi.
– Em … Không có gì đâu! – tôi nói rồi bỏ lửng giữa câu.
– Đừng buồn về chuyện của Chi nữa, anh sẽ … – hắn nói rồi buôn thõng câu, hắn thở dài rồi nói tiếp – Chiều nay đi ăn bánh không?
– Umh … – tôi ừ hữ đồng ý, không có vẻ hào hứng mấy. Chợt một ý kiến loé ngang qua đầu tôi khiến tôi ngồi phật dậy – Tiệm bánh! Đúng rồi! Anh, em muốn làm một tiệm bánh!
– Cái gì? – hắn trợn tròn mắt nhìn tôi – Bánh trái gì ở đây? Em …
– Đi mà anh! Em và nó sẽ làm bánh và bán, mở một tiệm bánh nhỏ, bán bánh của mẹ Chi, chocolate, bánh ngọt, coffee, … Nha! – tôi cắt lời hắn nũng nịu.
– Để anh tính! – hắn xoa đầu tôi dịu giọng.
Tôi cười rồi nằm dài ra bàn. Bây giờ cũng sắp đến giờ ra chơi nên tôi chẳng buồn nghe giảng nữa, đằng nào thì cũng biết hết rồi! Giờ ra chơi, hắn có điện thoại gì đó, vội bỏ đi ra ngoài. Tôi không để ý là mấy nên đi xuống khối 10 tìm tụi nó rồi xuống canteen. Trên đường đi, tôi đi qua đoạn đường tắt để khỏi phải dính vụ “kẹt cầu thang” (do quá nhiều học sinh kéo nhau xuống canteen và gây “ùn tắc” đường đi) và chợt nhìn thấy một dáng người quen quen. Tôi núp gần cầu thang và dỏng tai lên nghe.
– Tôi đã nói rồi! Cô đừng gọi tôi nữa! – hắn đứng đó, gắt vào điện thoại – Cái gì? Vớ vẩn! Của ai chứ không phải của tôi! Ok? Tôi cảnh cáo cô, một lần nữa thì đừng trách tôi tàn bạo!
Nghe được chừng đó, tôi đoán là hắn chuẩn bị cúp máy và đi nên vội vàng chạy xuống cầu thang và vô tình tạo ra tiếng động.
– Ai đó? – hắn hỏi.
“Tiêu rồi! Chưa bao giờ sợ hắn nhưng kì này coi bộ hắn không vui nên … Chạy là thượng sách!”
Nghĩ là làm, tôi chạy như bị ma rượt xuống cầu thang, suýt trượt chân mà ngã. Mặc cho hắn kêu gào đủ kiểu, tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy cho bằng được thì thôi. Đ … Đáng ghét … Tại sao một đứa không sợ trời sợ đất như tôi lại bỏ chạy vì một tên như hắn cơ chứ? Cái quái gì đang diễn ra vậy trời?
– Tỷ tỷ! Làm gì mà chạy dữ vậy? – nhóc từ đâu chui vào hỏi.
– Không … Có … Gì … – tôi thở dốc lấy hơi nói từng chữ. Bên cạnh nhóc là nhỏ, tôi im lặng một chút rồi lấy lại tư thế ban đầu, đứng thẳng dậy nhìn nhỏ – Thư! Dạo gần đây anh trai em có vẻ cáu gắt nhỉ?
– Hửm? – nhỏ nhìn tôi rồi chống cằm suy nghĩ – Ano~ Dạo gần đây có vài cuộc gọi làm anh ấy khó chịu, từ ai thì em không biết! Nhưng có vẻ người đó là một cô gái lằng nhằng! Em rất muốn biết đó là ai vì những đứa làm anh em khó chịu thì em muốn biết mặt để có gặp thì chửi cho chúng một trận cho bõ ghét!
“Con gái gì mà đanh đã thế?” – tôi nghĩ thầm.
– Chị muốn biết quan hệ giữa hai người họ, em cần gì để tìm ra người này? – tôi hỏi.
– Số điện thoại! – nhỏ trả lời rồi nhìn tôi – Mà sao vậy chị dâu? Chị ghen à?
– V … Vớ vẩn! Ghen tuông gì ở đây? – tôi tránh né câu hỏi của nhỏ rồi đi lấy đồ ăn. Đúng là tôi muốn tìm ra người đó là ai, một phần tôi cũng có hơi … ghen!
Sau đó thì nó xuống cùng Huy nhưng tôi chẳng thấy mặt hắn đâu. Tôi chán. Lên lớp tiết tiếp theo, tôi mượn cớ đi về sinh, nhân lúc hắn không chú ý, tôi thò tay xuóng ngăn bàn và mang điện thoại của hắn đi. Lần trong danh bạ, tôi tìm đến cuộc gọi đến gần nhất và tìm ra số máy gọi nhiều lần gần đây. Copy qua máy tôi rồi gửi cho nhỏ, tôi vẫn chưa biết làm thế nào để bỏ điện thoại về vị trí cũ.
Tôi vắt óc suy nghĩ trong thời gian ngắn ngủi và 乃úng tay một cái. Ra rồi! Tôi quay trở lại lớp và bỏ cả điện thoại của tôi lần điện thoại của hắn xuống gầm bàn. Hắn lườm tôi một cái rồi thôi.
– Điện thoại? – hắn check điện thoại của hắn rồi nhìn tôi, tôi đưa cái iPhone của tôi cho hắn – Tại sao cô lại lấy điện thoại của tôi?
– Tôi lấy nhầm! – tôi trả lời bình thản dù bụng thì lo nửa chừng.
– Đừng tưởng tôi dễ dụ! – hắn nói lạnh tanh rồi ngồi cách xa tôi ra.
Cái tên này bị sao vậy? Nửa chừng anh em, nửa chừng tôi cô. Cái quái gì thế này?