Tác giả POV*
Nhỏ đứng trước cửa nhà, ngập ngừng giây lát rồi bấm chuông.
“Ai vậy?”
– Là tôi, đến ăn tối với bố mẹ tôi! – nhỏ nói nhưng có phần lo ngại.
“Tiểu thư! Ông chủ và phu nhân đang chờ cô đấy! Để tôi mở cổng!”
– Nhà em lớn nhỉ … – nhóc đứng bên cạnh, từ từ theo sau nhỏ vào nhà.
Trong sảnh lớn, phu nhân Nguyễn ôm tay chồng đứng chờ cô con gái nhỏ bước vào nhà cùng cậu con trai xa lạ mà nó nằng nặc đòi giới thiệu.
– Bố! Mẹ! – nhỏ bước vào, dang tay định ôm hai người thì ông Nguyễn lôi nhỏ thẳng vào trong trong sự ngỡ ngàng của nhỏ và sự bất ngờ của nhóc.
– Người đâu! Mau nhốt tiểu thư vào phòng và chỉ đường cho người này ra! – ông Nguyễn hét lên, nhỏ níu kéo trong nước mắt nhưng chẳng làm gì được, còn nhóc thì bị kéo ra ngoài một cách thô tục.
– Bỏ tôi ra! – nhỏ hét lên trong lúc hỗn loạn, mặt tối xầm.
– Tiểu …
– Tôi bảo bỏ ra! Không thì đừng trách! – nhỏ nói, chờ khoảng hai giây sau, đám gia nhân kéo giữ cô đã nằm dài trên đất. Chỉ chờ có thế, nhỏ lao thẳng xuống cầu thang, dáo dác tìm nhóc – Anh!
– Thư … – mẹ nhỏ quay lại, mắt lạnh tăm – Con sẽ cưới người thừa kế tập đoàn Jump!
– Không! Nếu c … – nhỏ nói được nửa câu thì nhận được một cái bạt tai từ phu nhân Nguyễn. Nước mắt nhỏ chảy dài trên mặt, nhỏ chỉ biết chạy lên phòng mà khóc thút thít suốt ba bữa, không chịu ăn cơm.
Ở bệnh viện …
Cô ôm quyển sách ngồi bên cạnh hắn, đầu gục xuống mơ màng. Chợt một cảm giác nhẹ nhàng chạm lên tóc cô khiến cô giật mình tỉnh dậy. Hắn ngồi đó, nhìn cô. Ban đầu cô có hơi giật mình nhưng khi ổn định lại tinh thần, cô giơ tay lên nhẹ nhàng, vuốt tóc hắn.
– Vậy thì anh cũng tỉnh dậy rồi! – cô cười, mắt từ từ ngấn nước – Không phải là mơ chứ?
– Không, và nếu là mơ, anh sẽ Gi*t cái tên đáng ghét nào đã gọi anh dậy! – hắn nắm lấy tay cô cười – Em …
– Em về trước anh đấy ngốc! Anh đền em vì bắt em chờ anh mấy bữa nay đi! – cô nhõng nhẽo nhích lại gần hắn.
– Thì lại đây! Ngốc! – hắn vò nhẹ mái tóc cô rồi hôn lên môi cô – Anh yêu em!
– Em cũng thế! – cô cười tinh nghịch – Em cũng yêu bản thân mình! – hắn xịu mặt giây lát, cô cười khúc khích rồi nói tiếp – Em đùa đấy! Em yêu anh nhất, được chưa?
– Thế thì lại đây! – hắn kéo cô vào lòng, hôn cô thêm cái nữa – Mai cho anh ra viện nhé, “vợ iu”!
– Gớm! Em chưa lên chức vợ anh đâu! Chưa cưới mà! – cô bĩu môi chê hắn.
– Thì cuối năm nay cưới, được chưa? – hắn vò tóc cô cười.
– Không cưới cũng được! Miễn anh và em có thể ở cùng nhau, có thể yêu nhau là em vui rồi! – cô cười híp mí, ôm anh chặt vào lòng rồi ngủ lúc nào không hay.
———————————-
Cùng lúc này, nó đang ở trong bếp, loáy hoáy nấu nốt nồi canh mà cậu thích để chuẩn bị bữa tối. Cậu vẫn chưa về làm nó lo, nồi canh nấu xong, nó nhấp nhổm, đứng ngồi không yên, chờ cậu. Cánh cửa nâu mở rộng, nó hớn hở đứng dậy đón cậu.
– Ưm … Em chờ cơm à? – cậu nhìn nó ngại ngùng – Xin lỗi!
– … – nó im lặng dù thật sự rất hạnh phúc.
– Lại đây! – cậu kéo nó về phía giường, kéo nó ngồi xuống rồi rút ra một cái hộp nhỏ mày đỏ – Anh biết là em đang giận anh … Hai đứa mình cũng đã có hôn ước nhưng anh muốn hỏi cưới em!
– Anh … – nó nói, ngập ngừng vì xúc động.
– Đồng ý lấy anh chứ, công chúa? – cậu lấy cái nhẫn kim cương ra đeo vào ngón áp út bên tay trái của nó.
Nó ôm chầm lấy cậu vui mừng, nói không ra tiếng, nước mắt cứ tuôn ra như mưa.
– Em mong chỉ cái cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi! – nó ôm cậu thật chặt – À! Bữa nay 14/2, em cũng có quà cho anh!
– Hửm? – cậu nhìn nó ngờ nghệch.
– Ăn tối đi rồi em sẽ cho anh xem! – nó nháy mắt, lau vội nước mắt rồi kéo cậu vào bếp ăn tối.
Tia POV*
– Ano~ Hôm nay Chủ Nhật, chúng ta đi chơi đi! – nó hào hứng nhìn tôi cười. Hắn cũng vừa về từ bệnh viện cách đây vài tiếng, nhìn nó và Huy như thể người ngoài hành tinh.
– Mọi người đi đi, không có Mio, huynh không có hứng đi! – nhóc ngồi trên ghế sofa, im lặng.
“Reng…” – điện thoại của Huy đổ chuông.
– A … Mẹ? – Huy bốc máy, giật mình trả lời – Sao? Nó bỏ đi rồi à? Vâng … – Huy trả lời phần sau nhàm chán, có phần bực bội.
– Có chuyện gì vậy? – hắn hỏi Huy ngay sau khi cậu cúp máy.
– Mio lại bỏ trốn rồi! – Huy cằn nhằn – Tưởng lo gì, hoá ra lo tối nay có thằng cha nào tới gặp mặt nó! Cha mẹ kiểu quái gì không biết!
– Lại để ý tới ai cho nó vậy? – hắn nhìn Huy hỏi.
– Hình như cái lão già thừa kế tập đoàn Jump gì ấy! – Huy trả lời khó chịu.
– Gì chứ? Cái lão đó ngoài ba mươi rồi mà! Gấp đôi tuổi nó lận đấy! – tôi giật mình trợn mắt nhìn Huy.
– Tỉ tỉ biết lão à? – nhóc nhìn tôi.
– Ờ! Hồi đám ma bố tỉ tỉ lão có tới gặp. Lúc đó ổng mới hai mươi, hai mốt tuổi, mới vào tập đoàn, nhìn thấy ghét! – tôi trả lời bực bội.
– A! Em nhớ thằng cha đó rồi! Nghe nói ổng “ấy ấy” mấy cô thư kí trong phòng làm việc ấy! – nó vỗ tay sực nhớ ra một điều gì đó.
– Èo! Tởm thế? – nhóc nhăn mặt – Không bao giờ huynh để cho Mio cưới cái lão già gấp đôi tuổi cô ấy đâu!
Cả căn phòng ngập trong im lặng khoảng hai phút. Hắn khẽ tằng hắng giọng rồi nói tiếp.
– Tìm nó trước rồi khuyên ba mẹ sau! – hắn quay sang Huy và nhóc – Hai đứa tìm thêm thông tin về lão già ấy để có chứng cứ mà buộc tội hắn, vậy mới có cơ hội phá huỷ cái hôn nhân ૮ɦếƭ tiệt này được!
– Em và Mia sẽ đi tìm nó, anh lo chuẩn bị với hai đứa này đi! – tôi cười với hắn rồi lôi nó ra khỏi phòng.
Tôi kéo nó về phía khu nhà gần trường, đi lấy em mui trần màu tím để đi tìm nhỏ. Xong, tôi với nó ngồi viết xuống một list hơn hai trăm nơi nhỏ có thể ở đó, hi vọng là nhỏ sẽ ở một trong số đó. Và nơi khả nghi đầu tiên của chúng tôi là bar Blue ở gần cửa Nam cửa Shadow City, Xong là Shadow City.
– Jack! – tôi bước vào quán bar, nhìn anh chủ quán đang lau lau mấy cái li – Có việc cần hỏi cậu!
– Ô! Tia! Khách quý, quý khách! – Jack bỏ cái li xuống, vắt khăn qua vai rồi nhìn tôi – Có chuyện gì chị cần hỏi em?
– Thằng Bóng! Dẹp cái giọng nhái nhái ấy đi, tôi đang có việc gấp đấy! – tôi gầm gừ đập bàn làm mấy cái li trên bàn rung rinh.
– Được rồi đại tỉ! Vấn đề là gì? – Jack nhìn tôi nghiêm chỉnh.
– Đã nhìn thấy cô gái này chứ? – tôi chìa ra một tấm ảnh nhỏ cho Jack, chờ câu trả lời.
– Hừm … Sáng nay không thấy nhưng tối qua có một vụ ẩu đả, nghe nói một cô gái tóc nâu cam có liên quan, đại tỉ hỏi Matt thử, tối qua em nghỉ nên không rõ! – Jack nói chỉ tay về phía sau nhà.
– Cảm ơn! – tôi quay đi rồi ngoái lại – Chụp lấy! – tôi ném cho Jack một đồng đô Úc làm tiền công, tên này có sở thích sưu tập tiền xu khắp thế giới nên chụp được đồng xu thì mừng húm như túm được vàng.
– Matt! – nó đạp cửa xong vào nhà sau – Hỏi tí! Tối qua vụ ẩu đả sao?
– Gì? – Matt lồm cồm chui ra từ dưới gầm tủ, người bám đầy bụi hỏi, chợt nhìn thấy bức ảnh, cậu ta nhảy dựng lên – Nhỏ này tối qua có đến đây, uống cho đã rồi gây sự làm tôi thức nguyên đêm dọn dẹp!
– Sau đó cô ta đi hướng nào? – nó nhìn Matt hỏi.
– Hửm? Đi à? Cái dáng cô ta, đứng còn không nổi chứ nói gì đi! Trên lầu ấy! – Matt nói rồi chui xuống nằm dài xuống đất.
– Uống gì mà dữ vậy? – tôi nhìn Matt.
– Ừm … Để coi … Whiskey nè, rum and coke, Bailey, Muscat, tùm lum và tùm la, cô ta ban đầu uống một ít, rồi uống riêng từng thứ một, lúc sau trộn tất cả, uống rồi quậy tưng bừng! Mà công nhận tửu lượng của cô ta cao thật, uống liên tù tì tám tiếng mà chưa chịu thôi, đã vậy còn đánh nhau nữa!
– Hờ … Biết nhỏ này lâu mà chưa thấy cái mặt đáng sợ của nhỏ! – nó rùng mình, trèo lên gác, nơi nhỏ đang thản nhiên nằm ngủ.
– Chậc! Gọi nó dậy rồi lôi nó về đi! – tôi chẹp miệng, nhìn nhỏ nằm dài trên ga, mắt nhắm tịt.
Tác giả POV*
– Cái này phải dùng tuyệt chiêu thôi! – gọi nhỏ hoài không dậy, cô bực bội nói rồi quay sang nhìn nó – Quẳng nó lên xe rồi mới có thể gọi nó dậy lúc về nhà được!
– Bằng cách nào?
– Nhóc hoặc là đồ ăn! – cô chống hông hãnh diện, nhìn nó và nhỏ.
“Èo … Có phải ai ngửi thấy mùi đồ ăn như tỉ tỉ cũng dậy đâu!” – nó nghĩ thầm, đầu nhỏ giọt mồ hôi (theo kiểu manga hay anime thì thế!)
– Còn không mau xách cái con bị thịt này về, nghĩ ngợi vớ vẩn gì thế? – cô lườm nó rồi bước xuống nhà.
– Gì? – nó hét lên oan ức – Tại sao lại là em?
– Bữa nay đau lưng! – cô bước xuống nhà uể oải trả lời.
“Oạch! Tính từ “lười” lại hiện lên trên trán bà lày ùi!” – nó nghĩ thầm, xốc cổ nhỏ lên vai, mang xuống nhà.
Kí túc xá trường …
– Anh … – nó lết vào phòng, thở hồng hộc nhìn Huy và hắn – Làm ơn làm phước xuống dưới xe xốc cổ nhỏ em út lên được không?
Hắn nhìn nhóc, nhóc thở dài lết mình xuống nhà để “xách” nhỏ lên. Nhỏ vẫn ngủ say như ૮ɦếƭ, không có động tĩnh gì. Hắn uống một ngụm cà phê rồi thở dài nhìn qua giấy tờ trên bàn. Hắn là con lớn, học xong sẽ được tiếp tục thừa kế tập đoàn KP nhưng ba mẹ hắn đã bắt hắn vùi đầu vào công việc ngay bây giờ để làm quen.
– Thế nào? – cô bước vào phòng, ngồi xuống nhìn hắn – Anh có bao nhiêu kế hoạch để thuyết phục bố mẹ anh rồi?
– Hai! – húp một ngụm cà phê rồi liếc nhìn Huy.
– Chúng em đã có đủ thông tin để buộc bố mẹ phải huỷ cuộc hẹn giữa nó và lão hói này! – Huy bỏ lên bàn một tập giấy dày.
– Nếu họ không tin, cho là tin vịt thì tính thế nào? – nó khoanh tay nhìn hắn.
– Đến nước đó thì … Anh sẽ có cách ép họ vào đường cùng! – hắn đứng dậy, phủi bụi quần áo rồi quay đầu lại – Đi mua đồ nấu bữa trưa đi! Kyo! Ở lại trông nó giúp anh nhé!
Hắn ôm cô ra ngoài, Huy cũng lôi nó đi, để lại nhóc đứng đó, bên cạnh là nhỏ đang ngủ say như ૮ɦếƭ. Nhóc nửa khóc nửa cười nhìn nhỏ rồi từ từ gỡ đôi bốt đen của cô xuống đất.
Chiều, 3:30, biệt thự tập đoàn KP …
Ông bà Nguyễn đang thảnh thơi uống trà trong phòng, mãn nguyện phần nào vì hắn đã hứa sẽ mang nhỏ về trước sáu giờ tối. Ông quản gia đẩy cửa vào, cúi đầu kính cẩn chào họ.
– Thiếu gia đưa tiểu thư về rồi thưa ông bà chủ! – ông quan gia nói.
– Ừm! – Ông Nguyễn bước xuống sảnh lớn để nhìn mặt cậu con trai cả lâu năm chưa gặp.
Hắn đứng đó, mặc vest vì cô bắt hắn phải làm thế. Cô mặc váy mặc quần jean trắng, áo sơmi và áo khoác da trắng bên ngoài, tóc cột cao. Nó mặc váy đỏ ren, áo khoác kiểu bên ngoài, Huy mặc quần đùi, áo thun, áo khoác da, đầu đội nón lưỡi chai kiểu. Nhỏ đi bốt, mặc croptop đỏ cùng mini-skirt đỏ, bên ngoài khoác thêm áo khoác lông. Nhóc mặc giống Huy nhưng không đội nón.
– Cậu cũng ở đây à? – ông Nguyễn nhăn mặt khi nhìn thấy nhóc – Không phải tôi đã bảo cậu để con gái tôi yên à?
– Thôi khỏi lôi thôi! Nói chung là con về để nói một chuyện! – hắn mau chóng can ông Nguyễn, đưa cho ông bà Nguyễn tập giây đã chuyển bị sẵn.
– Cái gì đây? – bà Nguyễn giật mình đọc mấy trang giấy rồi nhìn mấy tấm ảnh chụp đi cùng.
– Đây là bằng chứng mà chúng con đã tìm được và hình ảnh để thuyết phục ba mẹ huỷ bỏ cái ý nghĩ gả nó cho lão già ấy! – hắn nói, tay đút vào túi quần.
– Nếu chúng ta không đồng ý thì sao? – ông Nguyễn nhìn hắn.
– Thì … – hắn nhìn mọi người trong phòng rồi nói tiếp – Con sẽ từ bỏ chức vụ người thừa kế tập đoàn KP!
– Vậy thì Huy sẽ nhận nó! – ông Nguyễn quay qua nhìn Huy.
– Không, con từ chối! – Huy nói luôn trước khi ông Nguyễn dứt lời.
– Thôi được! – ông Nguyễn quay sang nhìn nhóc – Đưa ra lí do tại sao tôi nên tin tưởng cậu và gả con gái tôi cho cậu đi! Cậu có đủ tiền để nuôi nó không?
– Cháu yêu cô ấy! – nhóc nói.
– Gia thế của cậu là gì? – bà Nguyễn nãy giờ im lặng giờ nhập cuộc.
– Hai bác có biết nhà tài phiệt Darcee Lucifer không? – nhóc hỏi trong kiểu lễ phép nhất có thể.
– Ông ta … Cháu là con trai của ông ta, người mà toàn thế giới này nhắc đến sao? – bà Nguyễn giật mình lùi bước. Nhóc chỉ gật đầu nhẹ.
Tất nhiên là ngay lập tức, ông bà Nguyễn huỷ bỏ cuộc hẹn chiều hôm đó với người thừa kế tập đoàn Jump vào không can thiệp gì về tình cảm giữa nhóc và nhỏ nữa.