Sáng hôm sau, tôi đến trường cùng hắn, nó và Huy. Đúng như tôi nghĩ, vừa bước vào là Chi đã ngồi sẵn cuối lớp, mắt dán vào quyển tạp chí trường, mặt đầy ngụ ý. Tôi vừa ngồi xuống bàn thì …
“Bộp!” – quyển tạp chí đập thẳng xuống bàn làm tôi giật mình.
– Giải thích đi nương nương! – Chi cúi gằm mặt, giọng sát thủ.
– Hơ … Mày làm tao sợ đấy, Chi! – tôi nhích ghế về phía sau.
– Mày … – Chi cúi đầu từ từ rồi nhìn tôi – Mày là hôn thê của Long à? Vậy mà không nói cho tao biết, tưởng hai người chỉ cặp kè nhau cho vui thôi chứ! Sướng nha!
– Con hâm! Làm tao sợ phát khi*p đây này! – tôi tiện chân, đạp cho nhỏ một cái ngã ghế, xong tôi cầm luôn quyển tạp chí – Cho mượn tí nha mày!
– Ờ! – Chi lồm cồm bò dậy, ngồi lại trên ghế.
Cuốn tạp chí trường hôm nay tự nhiên dày hơn bình thường, nói chính xác hơn là dày gấp đôi. Mà hơn hai phần ba cuốn tạp chí có chủ đề được gọi là “HOT nhất trong tháng!!!” và chắc mọi người biết nó viết về gì rồi nên khỏi nhắc ha! cô giáo vào lớp trong giờ “Sự kiện trong tuần”, hào hứng kéo tấm bảng xuống rồi dùng máy chiếu bản tin đặc biệt dành cho riêng trường lên cho mọi người xem.
Tôi hít một hơi dài, chuẩn bị tinh thần cho tiếng gầm hết, gào rú ầm ĩ của lũ con gái vì đoạn khiêu vũ. Nhưng khác xa với những gì tôi nghĩ, cuối đoạn băng “khiêu vũ” dài mấy phút cùng tiếng gào rú của mọi người hôm ấy và tiếng “phóng viên” của hội báo trường là một đoạn clip khác, ngắn hơn nhưng sắc nét, âm thanh to, rõ. Hai nhân vật chính, khó mà nhầm lẫn được, đó là hắn và tôi. Hắn ôm tôi phía sau eo, thổ lộ rõ tình cảm với tôi. Sau đó là anh “phóng viên” cười nham nhở rồi hết. Lũ con gái trong lớp miệng đồng loạt rớt. Mấy đứa kia sốc vì hắn tỏ tình với tôi, Chi thì sốc vì tôi từ chối hắn, còn tôi thì ngã ghế vì không ngờ cái lũ báo chí lá cải này cũng có cái đoạn phim “sống” này.
Giờ ăn trưa, nó, Huy, nhỏ và nhóc ngồi sẵn trong cái bàn quen thuộc ở góc canteen, nhe răng cười nham nhở nhìn hắn nắm tay tôi, lôi tôi ra khỏi đám fangirl đang vây kín xung quanh cả hai đứa.
– Gezz … Chị với anh Long nổi hơn cả hai đứa em rồi! – nó với Huy đồng thanh, nhe răng cười.
– Hai đứa em cũng không có cửa để nổi như hai người! – nhóc với nhỏ bám dính lấy nhau trong góc lên tiếng.
– No comment! – Chi vẫy vẫy tay trước mặt, nhấc quyển sách dày cọc lên đọc.
– Mày đọc cái gì vậy? – tôi nhìn Chi.
– Pride and Prejudice! – Chi dán mắt vào quyển sách – Bản tiếng Anh, tao mượn ở thư viện!
– Trường mình cũng có mấy quyển sách cũ rích năm nảo năm nào này nữa hả? Mà bản tiếng Anh nữa! – nhỏ nhìn tôi nhàm chán.
– Em chưa tới cái thư viện trường bao giờ phải không? – nhóc ngồi bên cạnh nhỏ, xoa đầu nhỏ cười nhạt – Nó to lắm đấy, y như cái thư viện công cộng ấy, hơn 80 mét vuông, 40 phòng nhỏ để học nhóm, sách vở thì tiếng nào cũng có, từ 1950 đến nay, địa vị nào cũng có hết!
– Vậy có manga không anh? – nhỏ ngồi phật dậy hào hứng.
– Đương nhiên là có, tất cả mọi loại, cả cái mới ra thị trường cũng có! – Huy ngồi đối diện, cười vì sự nhí nhố, trẻ con của nhỏ cứ nghĩ tới manga là mắt lại sáng như đèn pha.
– Hê! Vậy có Shingeki no Kyojin luôn hả anh! – nhỏ vẫn hí hửng nhìn mọi người.
– Không biết là cái giống gì nhưng miễn là sách thì chắc có! – hắn xoa đầu nó nhẹ nhàng.
– Muốn vào tìm thử không em dâu? – nó nhìn nhỏ đề nghị.
– Dạ! – nhỏ gật đầu lia lịa.
– Trốn khỏi cái lũ fan này thôi là chị mừng rồi! – tôi thở dài, đứng dậy.
– Yên tâm, thư viện trường mình nghiêm cấm ồn ào, lũ fan chắc không dám đi theo làm phiền đâu! – Chi cũng xách sách đi theo – Vả lại toàn mọt sách “đóng đô” trong đó thôi, khỏi lo!
Thế là cả lũ lôi nhau vào trong thư viện to vĩ đại như lời nhóc nói. Và quả không sai, cả thư viện rộng lớn có nhiều giá sách cao ít nhất hai, ba mét, chia thành nhiều địa vị rồi lại thành nhiều ngôn ngữ khác nhau. Cái thư viện ấy có hơn năm mươi đứa, đi ra đi vào với chồng sách cao ngất, vào mấy căn phòng nhỏ để học nhóm mà Chi gọi là “đóng đô” vì mấy đứa này, có nhiều đứa đã ngủ qua đêm trong mấy cái phòng đó cùng lũ bạn “mọt sách” hơn mấy tuần liền. Tôi phải bái phục mấy đứa này. Ngày xưa, anh cũng hay dắt tôi với nó đi thư viện mượn sách, có khi ngủ quên ở đó.
Nhỏ nhảy cẫng lên nhẹ nhàng, lôi nhóc một mạch tới quầy manga để tìm mấy quyển truyện rồi bắt đầu làm một phòng, bắt chước mấy đứa kia “đóng đô” trong thư viện. Nó ôm cánh tay trái của Huy đi lòng vòng trong thư viện tìm sách để đọc. Vậy là lại một lần nữa, hắn với tôi ở lại một mình. Tôi chán nản thở dài, không biết làm gì thì hắn nắm nhẹ tay tôi, bắt đầu rảo bước. Nhưng không hiểu vì cái gì mà tôi lại đi theo hắn. Tôi im lặng, nhìn hắn kéo tôi đi nhẹ nhàng qua thư viện, không khác gì một … cặp tình nhân.
Tôi với hắn đi dọc theo lối đi, nhìn mấy quyển sách tiếng Anh dày cộm, lâu đời và nổi tiếng. Hơn một phần ba số sách tiếng Anh này tôi đã đọc và thuộc làu, còn lại là những sách dạy tiếng Anh và sách con nít (chẳng biết dùng để làm gì). Lởn vởn mãi một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng tìm ra một cuốn tiểu thuyết không quá dày để đọc. Hắn trố mắt nhìn tôi sau khi quay lại với một quyển sách Oliver Twist của Charles Dicken. Nó cũng vừa cùng Huy đi ngang qua dãy ấy với vài quyển sách nấu ăn và kí trúc, cười thật tươi với hắn và tôi rồi cùng nhau đi về phía dãy phòng học nhóm.
Nhỏ với nhóc đã ở sẵn trong một căn phòng ở cuối dãy, cười toe toét với chồng manga cao ngất ngưởng. Nó thì chăm chú nhìn quyển sách nấu ăn, Huy thì tranh thủ nghiên cứu về kí trúc và νũ кнí, nhỏ với nhóc thì dán mắt vào mấy quyển mâng, Chi vẫn cắm đầu vào cuốn sách dày cộm ban nãy.Tôi đọc sách, thỉnh thoảng ngước lên thấy hắn cứ len lén nhìn tôi. Thôi thì … để hắn nhìn tôi thoải mái đấy!
Cả sáu đứa chúng tôi, không tính Chi vì nhỏ quay về lớp, ở lì trong thư viện suốt bốn tiếng đồng hồ. Nó đã nằm gục bên bàn từ lúc nào, Huy mới nhận ra lúc chuông báo hết ngày nên cõng nó về thẳng kí túc xá. Trời cũng bắt đầu tối nên ngoài trường không còn ai, tôi cũng chẳng lo lắng gì lắm cho hai đứa. Vả lại nó ngủ say như ૮ɦếƭ thế, ai mà đánh thức nó dậy vô cớ thì khó mà có cơ hội sống sót. Thế là còn lại bốn người: tôi, hắn, nhóc và nhỏ. Tới khoảng sáu giờ, bụng cả lũ sôi réo ầm ĩ vì chưa ăn trưa mà cũng tới giờ ăn tối. Nhóc nhất định không chịu đi vì nhỏ sẽ phải ở lại một mình, còn nhỏ thì vì chưa đọc xong, lại một phần sợ mất chỗ nên nhất quyết không rời gian phòng dù chỉ nửa dây. Thế là tôi đành phải đứng dậy đi mang đồ ăn về cho bốn đứa. Hắn thấy tôi chuẩn bị đi cung lon ton đẩy ghế vào, chạy theo sau.
– Anh đi theo làm gì? – tôi ra khỏi thư viện rồi mới nhìn thấy hắn lẽo đẽo theo sau.
– Bảo vệ cô thôi! – hắn nhún vai – Cô là con gái còn gì!
– Vớ vẩn! Tôi cần quái gì anh bảo vệ? – Tôi đạp hắn một đạp, quay lưng bỏ đi.
– Ừ thì … Không ai dám bắt nạt hạng con gái như cô, tôi đi theo xách đồ ăn vậy! – hắn phủi bụi chạy theo sau tôi.
– Sao cũng được! – tôi nhún vai ra vẻ không quan tâm.
“Tự nhiên anh tốt đột xuất, bộ có ý định gì đây? Thôi được, vậy thì một mũi tên trúng hai con nhạn, tối nay tôi sẽ bắt anh khai thân phận thật của anh!” – tôi đi trước, liếc nhìn hắn phía sau đang huýt sáo, lẽo đẽo đi
———-O Flashback O————
– Tỉ tỉ à! – nhóc ngồi đối diện với tôi, xoay xoay li rượu vang trên tay đầy thích thú – Đệ nghĩ đệ có tình cảm với cô “thư kí” của bang Skulk rồi!
– Đệ … Đệ biết cô ta sao? – tôi nhìn nhóc ngạc nhiên.
– Có thể! – nhóc nháy mắt với tôi tinh nghịch.
– Huynh học thói lăng nhăng từ khi nào thế? Không phải huynh đã có em dâu của muội rồi sao? – nó nhìn nhóc bất bình.
– Ai nói huynh lăng nhăng? – nhóc phản đối kịch liệt – Cái câu nói ấy mà tới tai Thư là huynh bị hiểu lầm đấy!
– Lẽ nào ý đệ lại là … Thư? – tôi nhìn nhóc đầy nghi ngờ.
– Phải! Đệ đã tìm hiểu thêm về chủ bang Skulk, họ là người sống ngoài thành phố Bóng Đêm, giàu có. Đều là anh em và cô em út khá là cá tính, rất giống Thư! – nhóc húp một ngụm rượu khoan khoái – Chờ một khoảng thời gian thích hợp, chúng ta sẽ chia nhau ra hoạt động!
– Ý của huynh thế nào? – nó nhướn mày, bắt đầu nhúng tay vào cuộc.
– Vì họ là anh em, ba đứa con tập đoàn KP cũng vậy nên chúng ta có thể “tấn công” riêng lẻ một cách dễ dàng! Mia! Muội hãy áp sát Huy, một mình muội! Tỉ tỉ với hắn, bất cứ chỗ lúc nào một mình! Đệ với Thư!
– Ok! – tôi với nó đồng thanh.
———-O Flashback O———–
Kouta POV*
“Một phần là được lòng cô, một phần là bảo vệ cô con dâu tương lai của mẹ tôi, và cũng một lí do mà tôi muốn biết về bông hoa hồng đen ấy!” – tôi nghĩ thầm, theo cô ta đi ra ngoài – “Vả lại … tôi cũng có một nhiệm vụ nho nhỏ …”
———-O Flashback O———-
– Bữa tiệc dạ hội, hai đứa có để ý cái phụ kiện trên đầu chị dâu không? – tôi bắt đầu cuộc hội thoại với hai đứa em.
– Hình như là bông hoa hồng đen phải không? – Kenji ngước đầu nhìn tôi.
– Bông hoa ấy trông rất quen, giống với …
– Bông hoa trên đầu chủ bang Dark! – Mio 乃úng tay, cắt lời tôi.
– Lúc có cơ hội thì không nói, anh hai mà mở mồm thì lại … – tôi quay sang một bên cằn nhằn.
– Anh hai nè! – Mio nằm dài trên bàn nhìn tôi – Em cũng thấy Minh giống đệ tử của chủ bang Dark! Mà cả cái nickname nữa! Tia nè, Mia nè, Kyo nữa!
– Mà theo những gì em biết thì tên của hai chị em chủ bang có cùng một chữ cuối là chữ “y”! Chữ đầu của nickname là chữ đầu của tên họ, suy ra tên thật của Mia là … My, còn tên của Tia rất có thể là … Thy!
– Trước sau gì thì họ hai vị chủ bang và phó bang cũng sẽ hợp thành một gia đình, anh muốn nắm chắc thông tin về họ! Thy có vẻ sẽ khó để lấy thông tin vì cô ấy có vẻ không tin tưởng anh lắm, My thì em biết làm gì rồi đấy! Còn Mio, thằng nhóc đó em toàn quyền xử lí, nó mà làm gì em thì anh sẽ xử tội nó!
– Nói chung là nhiệm vụ “mĩ nhân kế”! – Mio nhí nhảnh ngồi dậy, cười duyên.
– Thật ra không có liên quan gì tới mĩ nhân nhưng mà … thôi kệ!
——-O Flashback O———
Sao cũng được thôi Thy à! Nhưng tôi đành phải ra tay với cô thôi, xin cô thứ lỗi nhé!
Tia POV*
Thế cuối cùng thì chúng tôi cũng vào một ngõ vắng, một trong những nơi mà nhóc đã chỉ rằng sẽ có một số kí hiệu của bang Skulk. Và người của Skulk có một hình xăm hình đâu lâu nhiều màu, riêng chủ bang và phó bang có một cái nhẫn bạc ở ngón cái, lòng trong của nhẫn được khắc một dòng chữ nhỏ:”The Skulk of the Shadow City”, mặt ngoài của cái nhẫn là một con dao nhỏ phòng thân. Riêng cô “thư kí” của bang thì lại có hình đầu lâu nhiều màu nhỏ ở cổ tay trái và một cái vòng tay đầy mũi nhọn quấn quanh cổ tay ấy để che dấu thân phận ngầm. Cũng giống như hai anh, cô cũng có một cái nhẫn phòng thân.
Tôi nhìn tấm hình dán và những grafiti ở trên dãy tường, biển báo rồi quay lại nhìn hắn cười nhạt.
– Tôi tự hỏi … – tôi quay lại nhìn hắn sắc lẹm – … tại sao hôm nay dãy phố này thật là yên ắng?
– Ý cô là sao? – hắn nhìn tôi ngập ngừng nhưng đầy ánh mắt phòng thủ.
– Một ai đó đã từng nói với tôi … – tôi cười ranh mãnh chỉ về phía hình dán trên tường, biển báo – … đó không phải là một kí hiệu tốt lành! Nó là kí hiệu của …
– Một băng đảng! – một gã cao to bôi phấn trắng mặt, mắt mũi có nhiều chi tiết trang trí nhỏ. Đây chính là mặt nạ của băng Skulk, một lớp phấn trắng dày đặc.
– Họ sẽ không tấn công anh! – tôi nhìn ba gã đàn ông lao đầu vào chuẩn bị đánh tôi – Nhưng họ sẽ “tiếp đón” tôi!
“Bốp!” – tôi hạ gục cả ba gã trong vòng nháy mắt.
– Thật không chu đáo tí nào! – tôi tiến lại gần hắn, vén sợi tóc mái của tôi qua một bên.
– Ý cô là sao? – hắn giả nai nhìn tôi.
– Không cần phải đóng kịch nữa đâu, Kouta! Tôi đã biết thân phận thật của anh!
– Xem ra tôi không nhầm! – hắn nhìn tôi ranh mãnh – Thôi được rồi … Coi như lần này tôi thua! Xin lỗi vì đàn em của tôi chưa “tiếp” cô “chu đáo”! Thật thất lễ, xin Tia nương nương tha mạng!
– Thôi được! Coi như đây là bí mật chung của ta! – tôi bắt tay hắn cho qua – Nhưng trước tiên, anh phải trả tiền bữa tối! Tôi đói!
– Thôi được rồi! – hắn cúi đầu cười trừ với tôi – Mà … My với thằng nhóc đó …
– Yên tâm đi … Họ sẽ không quá tay với hai đứa em của anh đâu! Nhưng … chúng ta sẽ cư xử như thế nào với nhau? Anh với tôi, nó với Huy, trước sau gì rồi cũng sẽ cưới nhau, là hai thủ lĩnh khác nhau, anh tính thế nào?
– Chúng ta sẽ họp! – hắn nói chắc như đinh đóng cột – Cả sáu người! Còn bây giờ thì … cô phải “tiếp” tôi chứ?
– What? Anh muốn gì? – tôi nhìn hắn ngập ngừng. Hắn kéo tôi sát lại gần hơn một chút, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
– Cô đã biết thân phận thật của tôi, cô có gì chứng minh cho tôi biết cô thật sự là Tia hay không? Phải rồi … Một vết đạn xuyên hông đã làm cô bị thương trận đấu hôm ấy! Tôi muốn nhìn thấy nó!
Hắn vén nhẹ áo tôi, đặt cái bàn tay lạnh như băng của hắn vào eo tôi khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi không chống cự. Hắn chạm vào vết thương còn lại sau khi viên đạn được lấy ra, rồi nhẹ nhàng rút tay ra. Hắn thơm nhẹ tóc tôi rồi cười nhạt.
– Cô thật ngốc! Đừng bị thương nữa, tôi sẽ lo lắm đấy! – hắn ôm tôi nhẹ nhàng. Tôi không đẩy hắn ra, chỉ đứng im, nhìn những hành động quan tâm của hắn. Hắn thở hắt rồi nói tiếp – Tuần sau tôi sẽ đánh với bang T-tan, cô sẽ đến xem chứ?
– Ừ … – tôi trả lời, ngây người ra vài giây rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng, lôi hắn đi mua đồ ăn.
Kenji POV*
Tôi vừa quay lưng vào bếp thì My lập tức ngồi phật dậy, dùng một đòn Karate quật tôi ngã. Nhưng cũng nhờ học võ nên tôi không bị thương gì. Cô ấy rút cái nhẫn trên ngón tay cái của tôi ra, nhìn nó trong giây lát rồi quay lại nhìn tôi, mặt nửa lạnh lùng, nửa ngây thơ, giọng gian xảo, cười nhạt với tôi.
– Chào anh, phó bang Skulk!
– My … – tôi lồm cồm bò dậy, nhìn cô ấy là lạ.
– Không phải là My, Mia! – cô ấy cười nhạt với tôi – Tôi là ai, anh biết rồi chứ?
– Phó bang Dark! – tôi lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, chào cô ấy theo kiểu của thế giới ngầm – Chào cô, Mia!
Kyo POV*
Tôi nhìn xung quanh giây lát rồi quay về phía Thư. Thư cũng ngưng đọc sách, nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ vô (số) tội.
– Sao vậy anh? – Thư bỏ sách xuống, giọng trẻ con hỏi tôi.
– Hơ … – tất nhiên là cái hành động của cô ấy làm tôi cảm thấy khó xử. Nhưng không thể để tỉ tỉ và muội muội mất kì vọng được! – Thư à … Em …
– Anh không khoẻ à? – cô ấy đứng thẳng dậy, chạy qua phía tôi lo lắng – Anh sao vậy … – ghé sát vào tai tôi, cô ấy nhẹ nhàng thủ thỉ chữ cuối cùng – … Kyo-kun?
– M … Mio? – tôi lùi lại một chút, nhìn cô ấy giật mình.
– Mio? – Thư cười nhạt – Xem nào … anh hư quá! Bây giờ anh nói em nghe xem Mio là ai, đúng thì em thưởng!
– Mio là …
– Thôi khỏi! Em biết hết rồi! – cô ấy lôi tôi lại gần hơn, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cả người cô ấy đang dựa vào tôi, gần đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy. Thư cười lém lỉnh – Kyo-kun! Dù hai đứa mình có là đệ tử hay đại loại gì đó như thế ở thế giới ngầm, anh vẫn yêu em và tiếp tục cái giây phút ngớ ngẩn này với em chứ?
– Ừ! Nhất định là vậy rồi, Mio-chan!
– Hứa đấy anh ngốc! Không thì em giận anh đó!