Dưới Tán Cây Anh Đào - Chương 12

Tác giả: Shiro Kagami

Tia POV*
Tối hôm nay là buổi dạ hội hoành tráng mà tôi muốn trốn cũng không được của trường Shinning Star. Thật ra không muốn đi cũng không sao nhưng luật lệ này chỉ dành cho những học sinh vào trường nhờ học bổng chứ mấy tiểu thư, cậu ấm như hắn, nhóc, Huy hay nó, nhỉ và tôi thì khó lòng mà trốn tránh được. Chuyện của nhóc với nhỏ không biết như thế vì hai đứa chưa gặp mặt cả bốn đứa chúng tôi suốt từ chiều hôm qua.
Tôi với nó nhận được váy, phụ kiện cho buổi dạ hội và hắn với Huy cũng lôi đâu ra được hai bộ vest. Đành là còn năm tiếng nữa mới bắt đầu đi nhưng nó không thể ngồi im được. Nó chợt 乃úng tay một cái rồi tranh thủ lúc Huy và hắn không để ý, nó xách hai bộ váy, lôi tôi ra ngoài. Quẳng hai bộ váy lên “em” mui trần màu tím thân yêu của tôi, nó nằng nặc đòi tôi chạy về khu biệt thự ngoài ngoại ô để tạo bất ngờ cho hai cậu ấm tập đoàn KP. Tôi đến là mệt với nó nhưng không biết làm gì nên đành chấp nhận, nổ máy và chạy ra ngoại ô.
Vừa dừng xe trước sân nhà ngôi biệt thự trắng là nó đã nhảy phốc ra ngoài, cúi đầu chào bác quản gia già rồi nhanh nhảu chạy lên đồi núi, thăm “người bạn” cũ của nó – cây anh đào. Tôi phụ bác quản gia mang hai cái váy vào nhà rồi từ từ lết lên đồi núi.
“Ào!”
– Nee~ Trúng chị hai rồi! – nó hí hửng cười nói.
– What the … – tôi đơ người ra vài giây rồi bắt đầu rượt theo sau nó, vừa chạy vừa hét – Nhỏ em kia! Đứng lại coi!
– Lêu lêu! – nó lè lưỡi, chạy hết chỗ này tới chỗ khác.
Sau nửa tiếng nô đùa như hai đứa con nít năm, sáu tuổi, nó cùng tôi nằm vật xuống bãi cỏ dưới tán cây anh đào hồng dịu, lim dim quay về quá khứ cách đây khoảng tám năm.
Nó nô đùa, chạy khắp nơi chơi trốn tìm, nhảy nhót lung tung. Tôi lúc ấy khác hơn lúc còn nhỏ, vì còn chưa nguôi ngoai hai sự mất mát lớn lao nối đuôi nhau kéo đến, tôi trở thành một đứa trẻ câm lặng. Hiếm khi nào tôi mở mồm mở miệng cười nói với mọi người. Tôi ngồi dưới gốc cây anh đào, im lặng đọc cuốn sách Jane Eyre dày cọc của Charlotte Bronte. Tôi mặc kệ nó đang nô đùa, đang cố làm tôi tươi cười. Rồi không lâu sau đó, một chuyện khác xảy ra, nó bị gả đi, tôi ở lại một mình, buồn và trở nên vô cảm, tất cả còn lại chỉ là một tảng băng lạnh. Tưởng chừng điều này sẽ đuổi lũ con trai đi nhưng lại làm chúng càng đâm đâu vào tôi nhiều hơn khiến tôi thất vọng. Nhưng hắn, kẻ mà tôi ghét nhất, ghét nhì, lại mang lại ánh nắng cho tôi, giải thoát tôi khỏi nỗi u ám, lạnh lẽo và biến bản thân hắn thành một cục băng vướng víu nhưng lại có gì đó rất đặc biệt với tôi.
Nó ngồi phật dậy làm tôi giật mình quay lại với hiện thực. Hoá ra nói nhớ về buổi dạ hội mà tôi đã quên béng đi từ lúc nào và sẽ chẳng nhớ lại nếu nó không lật đật lôi tôi vào trong để thư giãn, spa rồi tám với nó. Một tiếng sau, nó và tôi ra khỏi nhà tắm, vào buồng trong để làm tóc rồi trang điểm. Tôi để im cho anh thợ làm tóc nhưng tới phần trang điểm thì tôi cương quyết phản đối.
– Tiểu thơ! Cô làm thư đi! – anh thợ nài nỉ.
– Không! Tôi không thích người khác chạm vào da tôi, nhất là người khác giới mà tôi không biết! – tôi liếc xéo anh thợ làm tóc trẻ.
– Vậy nếu tôi nhờ quí cô đằng kia thì tiểu thư sẽ sẽ đồng ý chứ? – anh thợ nhất định không bỏ cuộc, chỉ vào cô gái giúp việc đang xách đồ, đưa ra đủ ý kiến – Tôi sẽ trang điểm nhạt, không kẻ chân mày, làm kiểu mới! Tiểu thư!
– KHÔNG!!! – tôi bực bội hét lên – Da tôi rất là nhạy, dễ bị dị ứng! Vả lại, tôi đã nói rồi, tôi không thích! Tôi tự làm được!
– Vậy thì … Tiểu thư My … – anh thợ trẻ bỏ cuộc với tôi, quay sang nó xởi lởi – Tiểu thư làm thử nha!
– Yêu cầu ấn nút “BIẾN”! – nó mở cửa, đạp luôn anh thợ ra ngoài.
Ai mà chả biết, anh này làm tóc rất đẹp, thiết kế mẫu quần áo cũng không tệ nhưng trang điểm thì … có cho vàng người ta cũng không dám trưng cái mặt được anh ấy làm cho ra ngoài đường vì vừa mất hình tượng mà thật … ngay cả người nhà như cha mẹ ruột cũng không nhận ra.
Nó khoác lên mình một bộ váy xanh biển nhạt với hai dây ngang hai bên vai. Bên hông là bông hồng xanh cài cố định ba lớp vải xếp chồng lên nhau gọn gàng từ xanh nhạt tới trắng tinh khôi. Dưới bông hồng khoảng vài cm là một đường rạch dài, để lộ ra đôi chân dài miên man. Hẳn nhiên là nó có đi vớ vì nó nói không muốn quá phô trương. Thế là nó đi một đôi vớ xanh cùng màu với màu chính của váy, dài tới đùi. Chân đi đôi guốc cao gót màu xanh nhìn nó cực kì ѕєχy nhưng cũng kém phần cao sang. Tóc cài một cái băng đô, trông nó chẳng khác gì một cô công chúa quyền quý.
Tôi mặc một bộ váy dây một vai màu tím đậm, eo có một dải nhung màu đen cột bên hông với dây đuôi dài tới mắt cá. Phần trên là ren những bông hoa tím, đen đan xen kẽ nhau, phần dưới là nhung, lụa tím, đen rải dài xuống mắt cá mịn màng. Sau lưng có một đường rạch dài xuống cuối sống lưng. Thân trên váy ôm sát cơ thể của tôi, để lại phần đuôi loà xoà. Chân đi vớ lưới, giày cao gót đen. Tóc 乃úi một bên, để đuôi xoã xuống, điểm trên tóc là hoa hồng đen và một dải ngọc trai đen quen thuộc mà tôi hay cài lên mặt nạ mỗi khi đi chiến đấu ở thế giới ngầm, biểu tượng của bang Dark.
Hai chị em tôi sửa soạn xong xuôi, ra khỏi ngôi biệt thự và nhảy lên “em” mui trần “iu dấu”, phóng thẳng về thành phố tấp nập. Còn một tiếng hai mươi phút nữa là buổi tiệc dạ hội bắt đầu, tôi với nó ghé ngang qua toà biệt thự của tập đoàn KP, túm cổ nhỏ vào xe rồi chạy thẳng tới trường Shinning Star.
Bánh xe mui trần dừng trước cổng trường tạo lên một tiếng két chói tai khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba cô gái trong xe. Nhỏ mở cửa bước đầu tiên, xong đến tôi và nó. Ba đứa chúng tôi liếc nhẹ hàng trăm người đang chen lấn trước mặt đang lui ra hai bên, tạo ra một lối đi thẳng tắp cho ba đứa.
Nhỏ mặc một cái váy đỏ, phần trước ngắn tới ngang đùi, phần còn lại dài qua đầu gối. Chân đi vớ lưới dài đến nửa đùi và một đôi bốt. Tóc để xoã như mọi khi với một dải tết bím cầu kì vắt từ bên trái ra sau. Cả nó, nhỏ và tôi đều là chủ bữa tiệc cho tới khi giọng hét khủng khi*p của lũ con gái hò reo ầm ĩ.
– Ah! Anh Huy! Nhảy với em đi! – A hét.
– Ôi anh Long! Nhìn em một cái đi! – B nài nỉ.
– Anh Minh! Thần tượng của em! – C nhảy cẫng lên, hò reo.
Hôm nay hắn mặc vest trắng, cà vạt xám với mái tóc nâu đen vuốt keo qua một bên, Huy mặc bộ vest đen, cà vạt xanh biển, tóc vuốt keo như mọi khi. Nhóc mặc vest đen, cà vạt đỏ, tóc vuốt keo cho xù lên, tai đeo quả cầu mũi nhọn quen thuộc.
Ừm … Một lũ fangirl điên cuồng xông vào chụp ảnh ba anh hot boy quen thuộc. Cảnh này đã quá quen thuộc đối với tôi, với nó và đặc biệt là với nhỏ. Nhỏ quay lưng làm lơ lũ fangirl vớ vẩn, thản nhiên đi lấy nước uống trong khi tôi với nó thì tám huyên thuyên chuyện trăng sao, trời đất.
– Thư! – nhóc lên tiếng, mở đường chui ra khỏi đám đông đầu tiên. Kéo theo sau là Huy và hắn.
– Gezz … Em tự nhiên mất tích làm anh lo muốn ૮ɦếƭ luôn! – Huy cằn nhằn với nó – Lần sau nhớ nói với anh một tiếng nha!
– Nhưng … – nó nắm tay cậu, mắt long lanh – Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà!
– Hơ … – cậu nhìn nó từ đầu đến chân rồi kéo nó lại gần, thơm lên tóc nó – Ừm! Em dẽ thương lắm! Nhưng lần sau đừng bỏ đi như vậy nữa nha!
– Dạ! – nó lè lưỡi tinh nghịch, đi lấy đồ uống với cậu. Nhóc thì vần mải rượt theo nhỏ, giải thích sự tình nên chỉ còn lại tôi với hắn, im lặng.
.
.
.
.
– Kể ra thì … cô cũng có tí đường cong nhỉ? – hắn mở lời, nhìn tôi từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới.
– Mặc xác anh nói gì thì nói, tôi đi lấy đồ uống! – tôi quay lưng định bỏ đi thì hắn giật tay tôi lại, cầm lấy li nước trên tay tôi và uống sạch.
– Cô còn nhiều chán! – hắn liếm mép sau khi xơi cạn li nước của tôi – Mà vị cherry ngon đấy!
– Anh … Ai cho anh uống nước của tôi? – tôi nhìn hắn giận dữ.
– Thì cô nói lấy thêm mà! Vả lại, thấy li cô còn đầy nên tôi uống bớt cho thôi! – hắn nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
Tôi bực mình, quay lưng đi về phía quầy nước uống một mình. Bất chợt một vật gì đó lạnh toát chạm vào sống lưng của tôi khiến tôi giật mình làm rớt li nước. Tôi quay lại hằn học nhìn thủ phạm, tính mắng cho tên khốn kiếp ấy một trận thì … .
– Cô làm gì mà phản ứng dữ thế? – hắn xoay tôi vào vòng tay của hắn, ôm eo tôi với đôi bàn tay lạnh như băng.
– Anh … Anh lại làm cái khỉ gì thế? – tôi đẩy hắn ra nhưng hắn càng ôm chặt hơn.
– Nhảy với tôi! – hắn nắm nhẹ lấy tay tôi, bước ra sàn nhảy.
– Không muốn! – tôi rút tay lại.
– Này! Trước sau gì cô cũng là vợ của tôi! Đừng có bướng! – hằn gằn giọng – Có bao nhiêu cô ở đây đang mong muốn được nhảy với tôi đấy!
– Vậy thì đi mà nhảy với họ, tôi cũng ngán anh lắm rồi! Suốt ngày bị nhìn chằm chằm với anh mắt ấy … Anh còn không biết cảm giác của tôi như thế nào! – tôi gỡ tay hắn ra, giận dỗi bỏ đi.
Quanh quất đâu đó, trong những góc nhỏ của căn phòng rộng lớn là tiếng xầm xì bán tán của mấy cô tiểu thư khác đang nhìn tôi bực bội, căm ghét. Tôi mặc kệ những ánh mắt ghen tức của chúng, thản nhiên đi ra ngoài. Phải rồi! Vì hắn mà tôi mới phải chịu đựng những cái nhìn ngu ngốc ấy, không bạn bè gì ngoại trừ Chi. Tất cả xem tôi như kẻ thù mặc dù tôi chẳng làm gì. Nhóc với nhỏ cuối cùng cũng tay trong tay trên sàn nhảy cùng với điệu nhạc Waltz du dương, quay nhiều vòng trên trung tâm của sự chú ý cùng với nó và Huy.
Tôi rút từ tóc xuống cái kẹp tăm với một hoa hồng với nhiều màu cánh khác nhau, từ đuôi kẹp tới bông hoa là những viên kim cương nhiều màu lấp lánh. Cái kẹp tăm rẻ tiền với ngày nay nhưng cái là cả một gia tài đối với tôi, một thứ có một không hai. Anh đã tự kiếm tiền, mua vật liệu và tự làm cây kẹp tăm này cho tôi. Có ai tưởng tượng được không? Một đại thiếu gia nhà giàu mà lại tự kiếm tiền, tự làm một thứ rẻ tiền mà lại khó như thế này cho tôi. Thật khó tin!
Tôi nhìn những cánh hoa nhỏ xíu được tô màu tỉ mỉ, không lem hay bị trắng bất cứ chỗ nào. Màu rất đều, đẹp và không bị vón cục hay sần sùi bất cứ chỗ nào. Tôi chưa bao giờ dám chạm vào những cánh hoa ấy vì sợ nó sẽ rụng ra nhưng anh nói chắc như đinh đóng cột rằng anh đã làm rất kĩ và nó nhất định không thể rơi được. Bông hoa hồng ấy chính là ý tưởng cho biểu tượng của bang Dark. Nhưng thay vì có nhiều màu, tôi để nó trở thành một bông hoa hồng đen vì hoa hồng đen, tối tăm, lạnh lẽo, một thứ mà chưa ai tìm ra cách để trồng nó. Nó là kỉ vật duy nhất tôi còn lại mà thuộc từ anh. Tôi dấu nó, không cho Mia biết vì rồi Mia cũng sẽ tìm cách dấu nó đi để chôn vùi kí ức buồn ấy về anh.
Tôi cười nhạt, nhìn màn đêm bắt đầu bao phủ bầu trời, để lộ ra mặt trăng tròn vằng vặc và những vì sao nằm dài trên trời.
– Này! Cô mặc thế này lại bị cảm bây giờ! – hắn từ đâu chui vào, khoác nhẹ lên vai tôi một cái áo choàng màu tím viền đen, rất với màu váy của tôi. Hắn nhìn cây kẹp tăm trên tay tôi rồi nhẹ nhàng cầm lấy nó, cười nhạt – Đẹp quá! Cô tự làm à?
Tôi lắc đầu, cắn môi hi vọng mình sẽ không khóc trước mặt hắn.
– Lại đây, tôi cài cho! – hắn cầm lấy cây kẹp tăm, vuốt tóc mái của tôi qua một bên rồi cẩn thận cài nó lên tóc tôi. Nhưng bất chợt, hắn nán lại, nhìn bông hồng đen trên tóc tôi, chần chừ một lúc rồi thôi.
– Cảm … ơn! – tôi cúi đầu, tính bỏ đi thì hắn nắm lấy tay tôi kéo lại.
– Đừng giận nữa! Tôi xin lỗi mà! – hắn nhìn tôi rồi giật mình – Này … Cô … Cô đang … khóc ư?
– Xin lỗi! – tôi quay đầu, muốn bỏ chạy nhưng hắn ôm tôi thật chặt, hôn lên mái tóc nâu sẫm mượt của tôi.
– Đồ ngốc! Sao cô lại khóc? – hắn ôm chặt lấy tôi mắng yêu.
– Không … liên quan tới anh! – tôi nấc nhẹ, dù đang khóc nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ với hắn.
– Ngốc! Tất nhiên là có liên quan tới tôi rồi! – hắn đẩy tôi ra xa hơn một chút để nhìn mặt tôi – Cô là hôn thê của tôi mà!
– Thì … Thì sao? Anh cũng đâu có quan tâm gì đến tôi! – tôi quay mặt qua một bên – Không phải tôi làm vướng chân anh sao?
– Không! Cô không hề vướng víu gì cả! Tôi … – hắn im lặng giây lát rồi thở dài một cái lấy cam đảm rồi nói tiếp – Tôi thích cô!
– Huh? – tôi nhìn hắn ngạc nhiên – Anh … Anh đùa à?
– Đùa? Chuyện tình cảm với cô, có cho vàng tôi cũng không dám!
– Ừm! – tôi cúi đầu nhìn mặt đất vài giây rồi lại quay lên nhìn hắn – Tôi không biết tình cảm của tôi dành cho anh như thế nào cả! Chỉ là hành động và cách cư xử của anh rất giống một người mà tôi từng quen biết … .
– Vậy thì tôi sẽ chờ! – hắn nói chắc như đinh đóng cột
– Chờ cái gì? – tôi nghiêng đầu ngờ nghệch.
– Chờ câu trả lời của cô! Trước sau gì cũng cưới nhưng tôi muốn biết trước tình cảm của cô, tôi không muốn cô cảm thấy khó chịu sau này. Vì vậy nên … cô hãy cho tôi biết nhé! Tôi sẽ chờ!
– Ừm! – tôi nhìn hắn, nở một nụ cười nhạt.
Hắn cười mãn nguyện, lôi tôi vào trong khiêu vũ. Hắn ôm eo tôi, đung đưa theo điệu nhạc du dương. Tôi và hắn đang ở trung tâm sàn nhảy, mọi người, cả nó, Huy, nhỏ và nhóc đều tản ra xung quanh, để lại một mình tôi và hắn. Hắn chẳng quan tâm gì tới ai khác, vẫn tiếp tục nắm chặt lấy tay tôi, mặc cho những người còn lại bắt đầu lôi điện thoại ra, chụp tới tấp.
Giáo viên trong trường coi bộ còn hứng chí hơn cả học sinh, hết quay phim, chụp hình rồi bắt đầu chuyển bài khác cho “lãng mạng” hơn. Học sinh của hội phóng viên trường cũng không kém, chụp ảnh là một chuyện, viết bài là một chuyện khác. Tôi không biết nói gì thêm, chỉ im lặng nhảy theo điệu nhạc và cố gắng không làm gì sai. Nó cười với Huy, Huy nắm tay nó vào trung tâm, nhảy chung với tôi và hắn. Sau đó là nhóc với nhỏ. Cả trường hò hét ầm ĩ, vậy là ba anh hotboy đã cùng hội ngộ trên sàn nhảy làm mọi thứ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Tôi cúi đầu lặng lẽ nghĩ tới hậu quả vào ngày mai, liệu trang chủ của báo trường có đề tên tôi không? Liệu tiết mục “Tin Hot trong ngày” trên TV trường có cái cảnh này không? Trừ phi có tin gì đó nổi hơn thì may ra tôi có thể thoát khỏi ống kính nhưng chuyện đó thật khó có thể xảy ra nên tỉ lệ của việc mặt tôi xuất hiện trên chủ đề chính là 100%.
“Nguyễn Bảo Long! Lần này thì anh báo hại tôi rồi!” – Tôi cúi đầu thầm nguyền rủa hắn.
Kouta POV*
Tôi cười nhạt, nhìn Thy cúi đầu đỏ mặt. Thật đáng yêu! Tôi rất muốn chiếm lấy cái thân hình nhỏ bé ấy và ôm lấy cô ấy mãi. Nhưng với Thy, cô ấy nghĩ như thế nào về tôi? Người mà cô ấy nhắc tới thật sự là ai? Tại sao cô ấy lại khóc?
Tôi đến hỏi My về người lạ mặt mà Thy nhắc tới, về cây kẹp tăm nhưng tôi không nhắc gì tới bông hồng đen. Chuyện đó tôi để sau, nói riêng với Huy và Thư. Biểu tượng ấy là biểu tượng của bang Dảk , bông hồng mà chủ bang Dark cài trên tóc cũng giống y như thế, màu tóc ấy, giọng nói ấy và dáng người ấy, tôi đã từng nghi ngờ một lần nhưng tôi lại gạt qua một bên vì tôi không nhận thấy một vết thương nào trên người của cô ấy, trừ một vết bị đạn bắn trên hông mà tôi không thể tìm cách nào để kiểm tra nó. Nhưng nếu cô ấy có vết thương ở hông thật thì … có thể lắm! Nhưng rồi cách cư xử giữa tôi với cô ấy sẽ ra sao?
(TG: Vớ vẩn! Anh này lại suy diễn lung tung rồi!)
(BL: Suy diễn cái con khỉ mốc! Lo mà viết truyện đi, ngồi đó mà vớ vẩn!)
Nhưng còn Thy với Lâm? Nếu đúng như lời My nói thì liệu tôi có thể thay thế vị trí của Lâm trong tim cô ấy không? Cô ấy cứ tiếp tục khóc như mưa làm tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng tôi chẳng biết làm gì để giúp cô ấy tươi cười như lúc trước. Tôi luôn luôn trêu chọc cô ấy vì tôi thích nhìn cô ấy nổi giận với tôi, chỉ cần như thế cũng vui vì như thế có nghĩ là cô ấy chưa thật sự bơ tôi, vẫn còn nghe nhưng gì tôi nói và vẫn quan tâm tới tôi. Vậy thì tôi mừng rồi, tính ra tôi cũng không đến nỗi tệ lắm trong mắt cô ấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc