“Cạch”
Nhỏ vừa nhặt đôi đũa lên, nghe được câu nói của Minh thì cả ba đôi đũa từ tay tôi, nó, nhỏ đều đồng loạt, không hẹn mà rơi xuống đất. Chị Aoki thì ngồi thần ra khoảng hai giây rồi bắt tay nhóc cười vui vẻ giới thiệu. Xong chị quay sang nhìn nhỏ che miệng khúc khích. Nhỏ bỏ vào mồm một miếng gỏi, ăn cho bõ tức.
– Thư – chan! Có bạn trai mà sao không nói với chị một tiếng? – chị Aoki nhìn nhỏ, nhỏ thì cố gắng cho qua. Chị húp một ngụm nước rồi nói tiếp – Rồi đã ra mắt ba mẹ chưa?
– Khụ … Khụ … – nhỏ ho sặc sụa – Chị nói gì thế? Em mà ra mắt cái tên gặp người không bắt quàng làm họ này với ba mẹ thì có mà … . Thôi! Mình chuyển chủ đề đi!
Tôi với nó ngồi im lặng nhìn nhau rồi ngồi thần ra một chỗ. Nhóc và nhỏ thật khó hiểu! Thay đổi 180 độ nhanh như chong chóng. Càng lạ hơn khi hai đứa cãi nhau chí choé nhưng vẫn gắp đồ ăn cho nhau. Sau khi ăn trưa xong, mọi người lôi nhau đi uống sinh tố, ăn đá bào. Tôi để ý thấy Chi vừa tan ca nên ở lại sau để nói chuyện với bạn ấy. Chi mặc một cái quần jean bạc màu, áo thun và một cái áo khoác màu xanh đậm khá cũ kĩ, bèo nhèo, tóc xoã tự nhiên. Bạn ấy nhìn tôi, cúi người chào rồi cười nhẹ. Tôi cùng Chi tản bộ trên vỉa hè đầy nắng, im lặng đến lạ lùng.
– Cậu làm thêm ở đó à? – tôi nhìn Chi bắt chuyện.
– Ừm! – Chi cười nhạt – Phụ giúp gia đình thôi!
– Hử? Phụ giúp gia đình? – tôi nghiêng đầu khó hiểu – Cậu vào được trường Shinning Star, nhất định phải là con nhà giàu quyền quý hay là …
– H … Học bổng! – Chi lúng túng – Nhà mình … không khá giả hay giàu có gì cả! Nó chỉ là … một giấc mơ phù du mà mình sẽ cố gắng thực hiện!
– Ý cậu là … – tôi nhìn Chi ngập ngừng.
– Ý mình là … – Chi hít một hơi dài rồi thở hắt – Mình là chị cả của một gia đình có ba đứa con, ba là người lái xe ôm, mẹ là cô bán bánh dạo! Nhà mình nghèo mà lại đang túng tiền nên phải đi làm thêm trợ giúp gia đình! Em mình …
– Em cậu làm sao? – tôi nhìn Chi tò mò.
– Thằng Tuấn, em út của mình, nó đang bị bệnh, cần phẫu thuật mà không đủ tiền nên bác sĩ không cho ở bệnh viện. Tiền thì không dám vay ai vì sợ không đủ tiền trả, thằng em thì phải cầu xin dữ lắm mới được ở lại bệnh viện vài hôm để kiểm tra sức khoẻ! Thế mà cũng tốn ối tiền! Đúng là lương y ham tiền với lòng tham không đáy!
– Bây giờ thằng nhóc đang ở đâu? Tình trạng thế nào rồi? – tôi nhìn Chi lo lắng.
– Tình hình căng lắm! Thằng nhỏ thì nằm liệt ra vì mệt mà bác sĩ thì lại … . – Chi cắn môi cúi đầu.
Chi không nói gì thêm, chỉ im lặng đi. Sau ba phút, bạn ấy cúi đầu chào tôi rồi chạy đi làm tôi đứng như trồng trời khi nhìn thấy nơi mà Chi ở. Đây chính là nới mà giới thượng lưu gọi là khu ổ chuột của Sài thành! Tôi giật mình khi thấy mình thật vô tâm. Tôi quen biết Chi mà không hay biết gì về cuộc sống của bạn ấy. Dáng Chi chạy vào một căn phòng trọ xập xệ, ẩm ướt mà bốc mùi ở cuối dãy khu trọ làm tôi cảm thấy mình thật may mắn. Tôi ấn số, gọi cho nhóc, bước nhẹ trên con đường đất không một bóng râm.
“Moshi moshi!” – đầu bên kia trả lời.
– Kyo! – tôi nhăn mặt dù biết nhóc sẽ không nhìn thấy từ đầu bên kia – Nói tiếng Việt đi!
“Đệ mới học được mấy câu tiếng Nhật Onee-san à!” – nhóc lằng nhằng làm tôi đâm bực.
– Dẹp hết mấy cái thứ ấy qua một bên đi! Đồ BAKA!!! – tôi gầm lên làm nhóc im bặt. Xong tôi thở hắt rồi nói tiếp – Tỉ tỉ có việc giao cho đệ đây!
“Dạ?”
– Đừng làm hỏng việc này đấy! – tôi dặn dò nhóc – Tỉ cần thông tin về …
“Cho đệ mười phút! Đệ sẽ gửi thông tin cho tỉ!” – nhóc trả lời.
– Ừ! – Tôi cúp máy, đi thẳng tới ngân hàng gần đó.
Mười phút sau, một tin nhắn hiện lên trong máy tôi với nội dung như sau:
” … Tên: Phạm Anh Tuấn
Tuổi: 8
Bệnh viện Nhi Đồng 2, phòng 19. Tình trạng sức khoẻ: Yếu. Bị bệnh sỏi thận, cần phẫu thuật gấp nhưng không có điều kiện.”
– Được rồi! – tôi tiến vào ngân hàng, làm vài thủ tục lằng nhằng rồi vào bệnh viện Nhi Đồng, làm một số thủ tục chuyển tiền phí.
Tôi cầm mấy tờ giấy đi ra ngoài, tranh thủ kiểm tra lại mọi thứ rồi ra khỏi bệnh viện trước khi Chi và gia đình đến thăm Tuấn. Tôi dúi vào tay mấy cô y tá thêm vài trăm, yêu cầu họ giữ bí mật chuyện này. Đúng! Tôi đã trả vài trăm triệu tiền viện phí cho Tuấn, yêu cầu cho cậu nhóc được phẫu thuật khẩn cấp và được nằm phòng VIP. Và hẳn nhiên là có kèm theo vài lời đe doạ đáng sợ, bắt họ phải làm cuộc phẫu thuật thành công, bằng không tôi sẽ lấy lại tiền và “xin” tí huyết của họ! Nói hùng hổ vậy chứ thật lòng … tôi rất muốn bé Tuấn trở về nhà khoẻ mạnh!
Sáng hôm sau tôi đến trường trong sự bất ngờ của tất cả mọi người. Tôi ngồi xuống bàn cuối, chán nản vì không có gì làm thì thấy Chi vào lớp. Mặt Chi giờ có cả đống biểu cảm. Vui, buồn, mừng mà lại lo. Bàn Chi ngồi ngay trước bàn tôi nên tôi rất dễ bắt chuyện với bạn ấy.
– Ê Chi! – tôi cười nhạt với Chi để bắt đầu câu chuyện – Bé Tuấn sao rồi?
– Hê … Ah! Bữa qua cả nhà vào thăm, tiện thể hỏi tình hình thì … – Chi ngập ngừng giây lát rồi tiếp tục – … bệnh viện thông báo đã có ai đó trả tiền viện phí và Tuấn được phẫu thuật chiều hôm qua. Hôm nay đang nằm dưỡng bệnh, nhưng chưa tỉnh!
– Vậy thì tốt quá! – tôi vỗ tay vui vẻ – Hi vọng bé Tuấn sẽ tỉnh dậy sớm!
– Ừm … Nhưng … không ai biết người tốt bụng ấy là ai cả! Hỏi y tá họ cũng không hé miệng nửa lời! – Chi lo lắng – Nhà mình rất muốn biết để trả ơn họ! Dù không biết như thế nào!
– Ừm! – tôi cười nhạt hạnh phúc.
Hắn bước vào lớp, ngồi bên cạnh tôi im lặng. Cô giáo vào lớp làm cả lũ nhốn nháo ổn định chỗ ngồi. Hai tiết học đầu trôi qua nhàm chán khiến cả lớp có cảm giác giống như hai tiếng cực hình hơn là hai tiếng học hành.
Giờ ăn trưa, bốn đứa con gái chúng tôi ( tính cả Chi và nhỏ) tụ tập lại, ngồi chờ ba đứa con trai đang lấy đồ ăn trưa cho cả lũ. Nhỏ thì huyên thuyên ba thứ linh tinh với nó, còn tôi thì nằm dài trên bàn, nghĩ tới cuộc phẫu thuật dở dang của bé Tuấn trong bệnh viện. Chi cũng không khá khẩm gì hơn, bụng đói cồn cào nhưng không có lòng dạ nào mà ăn. Nhóc quay lại đầu tiên, ôm một khay đồ ăn cho nhỏ. Cả tôi lẫn nó đều đứng hình hai phút, nhìn nhỏ với nhóc cười nói với nhau như một cặp. Chính xác hơn thì giống hai vợ chồng vì hai đứa nói chuyện nhà cửa rồi trẻ con. Hắn và cậu đến sau, sốc đến nỗi suýt làm rơi hai khay đồ ăn vì cặp “vợ chồng son” đang ngồi đút cho nhau ăn. Huy ngồi cạnh nó, nhìn nhóc thèm thuồng rồi quay lại nhìn nó.
– Gezz … Muốn thì nói đi chứ làm gì nhìn em ghê quá! – nó gắp miếng đồ ăn cho cậu, cười toe toét.
Hắn với tôi thì chẳng nói gì, chỉ ăn trong im lặng. Nhìn hai cái cặp đôi tình tứ trước mặt mà tôi vừa sởn gai ốc lại thấy chướng mắt. Chi đứng dậy, tính đi toilet. Được nửa đường thì lại có mấy đứa con gái chặn lại gây sự. Chắc là lại vì mấy ông hotboy vớ vẩn này. Nhưng chưa ai trong bàn kịp phản ứng gì thì tôi đã mở he hé lon coca, ném thẳng vào đầu con nhỏ đang gây sự. Hẳn nhiên là chuẩn 100%, không lệch một li. Tôi hí hửng, chạy lại gần để lôi Chi ra khỏi mớ hỗn loạn. Nhỏ đó còn đang loay hoay tìm chủ nhân của lon coca thì tôi đã kịp đạp cho nhỏ một cú vào ௱ôЛƓ làm nhỏ đau điếng, nằm đo đất, lăn mấy vòng. Tranh thủ lúc đó, tôi lôi Chi ngược về bàn. Mọi người cùng bàn, chính xác hơn là cả canteen đã chứng kiến toàn cảnh tôi ném lon coca và đạp ௱ôЛƓ nhỏ đó nên ai cũng tránh đường cho tôi và Chi.
– Không hổ danh bà chằn lửa chính hiệu! – hắn vỗ tay nhìn tôi, cười nửa miệng.
– Nếu không có Hot Dog ngồi đây chắc cũng chẳng có vấn đề gì từ đầu! – tôi nhếch mép khinh khỉnh nhìn hắn đang tức nói không nên lời.
– Ahh … – hắn nhìn tôi rồi mỉa mai – Tôi không chấp màn hình phẳng!
– Anh … – tôi nhìn hắn rồi bóng đèn sáng lên trong đầu, tôi nhìn hắn rồi hét to – Ai cho anh nhìn иgự¢ tôi hả? ĐỒ DÊ XỒM!!!
– What the hell? – cả nó, Huy, Chi, nhỏ và nhóc đồng thanh.
– Anh hai chưa gì đã tiến triển nhanh thế? – nhỏ che miệng, lùi sát về phía nhóc làm nhóc hơi đỏ mặt.
– Cái gì chứ? Em cũng đang dính chặt lấy Minh còn gì? – hắn đỏ mặt phân bua.
– Anh mà có ý định làm gì tỉ tỉ của tôi thì tôi sẽ “trảm” anh đấy! – nhóc lườm hắn đe doạ.
– Cậu nói cái quái gì vậy? Trước sau gì cô ta chả là vợ của tôi? Tôi muốn làm gì thì kệ tôi! – hắn gầm lên với nhóc.
– Ừ nhỉ! – nhóc gãi đầu.
– Hai người mà có ấy ấy thì cũng đừng làm trong kí túc xá nhá! Em với Huy không muốn can thiệp cái cảm giác dâng trào đâu! – nó dính sát vào người Huy, lườm hắn với ánh mắt đen tối.
– Em không muốn thành ông chú trẻ đâu! – Huy nhìn hắn cười nham hiểm.
– Cái gì mà ông chú trẻ? Hai cái đứa đầu óc đen tối! – hắn đập bàn – Câu đó anh nói mới đúng!
– Đen thật! Nhưng mà … – tôi nhìn cả lũ chưa kịp nói gì thì …
– Thích rồi hả? – Chi xen vào.
– What the hợi? Chập mạch hả nhỏ kia! – tôi nhìn Chi giật mình.
– Phản ứng quá thái, thích rồi! – nó lôi đâu ra một quyển sách và một đôi mắt kính, ra vẻ hiểu biết.
– Biến đê con mém thúi! – tôi đạp nó xuống đất.
Chuông báo hết giờ ra chơi vang lên, cả lũ về lớp. Tôi kẻ một đường bằng phấn phân chia lãnh thổ, nhìn hắn bực bội:
– Anh mà lấn qua thì ૮ɦếƭ với tôi!
– Ai thèm màn hình phẳng như cô! – hắn trêu chọc tôi, tự nhiên Chi từ đầu chui vào, nhìn hai đứa rồi nhìn cái bàn. Bạn ấy cầm lấy cục phấn vẽ thêm một đừng nữa rồi trả lại phấn cho tôi.
– Tự nhiên vẽ hai vạch làm … – tôi với hắn nhìn nhau rồi bất chợt tôi hiểu ý Chi.
– Thế này mới giống! – Chi lè lưỡi nhìn tôi. Tôi tiện tay, ném luôn cục phấn vào đầu nhỏ bạn.
Tiết học tiếp theo bắt đầu trong sự im ắng đến đáng sợ và đầy sát khí từ tôi và hắn.
Cuối ngày, tôi cầm sách vở, nhanh chân chạy tới tủ đựng đồ rồi xách cặp chạy mất dạng. Hắn thì cũng biến đi đâu mất nhưng tôi cũng chẳng buồn tìm kiếm. Đang chạy thục mạng thì nhỏ từ đâu chui ra, lôi tôi vào một góc cười hớn hở, nhanh nhảu lôi tôi ra ngoài.
– Chị dâu à, sắp có hội khiêu vũ rồi! Chị giúp em chọn đồ nhé! – nhỏ lôi tôi một mạch ra ngoài, hí hửng.
– Ca … – tôi chưa dứt lời thì nhỏ đã kéo tay tôi lên xe, cười lém lỉnh.
– Cảm ơn chị dâu!
Thế là nhỏ phóng xe như điên trên đường nhựa, làm tôi chẳng kịp phản ứng gì. Thế là từ phụ kiện, váy, rồi đến tóc, nhỏ lôi tôi đi khắp nơi để đặt hàng. Tôi chóng mặt với nhỏ em dâu hiếu động như nhỏ, quay hết trái qua phải mấy chục lần. Cuối ngày, nhỏ cùng tôi về kí túc xá, hí hửng mở cửa để vào phòng khoe với nó và mọi người. Tôi đi sau nên nhỏ phải đứng trước cửa để chờ tôi lết tới nơi để mở cửa. Và trong chớp nhoáng, nhỏ thay đổi 180 độ. Tôi vừa lên đến nơi thì thấy nhỏ mặt tối sầm, cúi đầu xuống đất và bỏ đi. Tôi ngạc nhiên, gọi với theo nhỏ nhưng không hiệu quả gì, nhỏ cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài.
Tôi mở cửa phòng, Kyo đang ngồi trên ghế salon phủ nhung đỏ, phía trước là một cái bàn kính và li mocha nguội ngắt, mắt hơi đỏ nhưng vẫn có thoáng một chút vui mừng. Tôi nhìn mọi người, kể cả hắn, đập tay lên bức tường vô tội, tôi nghiến răng “nhẹ nhàng” nhìn mọi người “âu yếm”.
– Kyo! Hãy thuật lại đoạn hội thoại cách đây hai phút trong căn phòng này, ngay lập tức! – tôi nhìn nhóc đầy nghi ngờ.
– Dạ … Sắp có hội khiêu vũ, đệ tính tỏ tình với Thư nhưng lại thấy hơi lo lo nên hỏi trước ý kiến mọi người. Vì lí do lần này, Thư là em dâu của tỉ tỉ và Mia muội muội nên đệ mới lo! Thế là mọi người yêu cầu đệ tập dợt trước với Mia, sau đó thì tỉ tỉ vào phòng!
– Đệ … Đệ nói thế nào? – tôi nhìn nhóc lẩy bẩy.
– Chi vậy tỉ tỉ? – nhóc ngây mặt nhìn tôi, tôi chẳng buồn gì mà không giải thích luôn.
– Hình như … Thư nghe thấy gì đó và hiểu lầm đệ rồi! – tôi nhìn nhóc hơi lo lo.
Mặt nhóc tối sầm lại, nhóc đi giày và đóng sầm cửa, chạy ra ngoài. Sau đó thì tôi không biết gì thêm.
Kyo POV*
Thư đã đến kí túc xá ư? Tại sao cô ấy không vào trong? Nhưng nếu thật như những gì tỉ tỉ nói thì … cô ấy hiểu lầm tôi thật rồi! Tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, hi vọng nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô ấy. Phải, tôi đã vuột mất cơ hội ấy một lần và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy thêm một lần nữa. Tôi chạy cho tới khi hai chân mỏi ra rời thì thôi. Dừng chân trong một công viên gần đấy, tôi đến cạnh bờ hồ để ngồi nghỉ và chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó.
– Thư? – tôi bất giác lên tiếng, cô ấy quay đầu sang nhìn tôi giận dỗi. Cô đứng dậy, vùng vằng bỏ đi thì tôi kéo cô ấy lại, vội phân bua – Ừm … Em hiểu nhầm rồi! Anh với chị dâu của em không có quan hệ gì đâu!
– Giả tạo! Đáng ghét! – Thư hét lên, mặc dù cô ấy không hề nhìn tôi nhưng tôi biết nước mắt đang lăn dài trên gò má trắng hồng của cô.
– Ngốc! Anh nói thật đấy! – tôi lôi Thư lại gần, ôm cô ấy vào lòng dỗ dành như dỗ trẻ con. Tôi hít sâu một hơi rồi nói tiếp – Anh … Anh thích em! Nhưng vì anh chưa biết nói sao nên nhờ mọi người giúp và thử trước với Mia, sau đó thì em biết rồi đấy!
– Anh thật đáng ghét! – Thư bủn rủn chân tay, giọng nhỏ dần và chợt gục đầu im lặng.
– Ê … Thư! – tôi mất đà, ngã xuống đất.
Tôi ngồi dưới gốc cây gần đấy, xuýt xoa vì đau. Bất chợt nhìn xuống gương mặt trắng hồng của Thư đang thanh thản … ngủ một cách ngon lành, tôi cảm thấy buồn cười. Cô gái ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp! Cô ấy thật là trẻ con nhưng cũng thật là đáng yêu. Tôi xoa nhẹ mái tóc dài màu nâu cam của cô ấy, nhìn cô ấy cựa quậy nằm trên đám cỏ xanh mướt, mắt nhắm nghiền. Một nụ cười bất giác hiện lên trên gương mặt cô ấy với một giọng nói mớ nhỏ nhẹ.
“Ấm quá!” – cô ấy cười nhạt – “Hộp xôi của tôi!”
– What the hell? – tôi ngạc nhiên nhưng vẫn cười nhạt – Ai là hộp xôi của cô? Phải gọi là …
“Ừm … Đừng bỏ tôi đi mà …” – Thư tiếp tục lơ mơ – “… Minh!”
– Ừm! – tôi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy rồi trả lời, phía trước là một cảnh hoàng hôn đỏ rực một vùng trời. Mặt trời màu cam dần dần đi xuống núi, để lại những áng mây cam nhạt dần chuyển tím lơ đãng phía sau.