– Anh Lâm! – một cô bé khoảng bảy, tám tuổi nhảy tung tăng trên con đường đầy hoa cúc dại, tới sân sau của ngôi biệt thự trắng.
– Bé Thy! – một cậu nhóc ngồi trước cây đàn piano trắng muốt, khuôn mặt lạnh tanh từ từ nở lên một nụ cười rạng rỡ. Cô bé hớt hải chạy tới chỗ cậu, thở dốc, chưa kịp nói cậu nào thì cậu đã gõ nhẹ vào đầu cô mắng yêu – Em làm gì mà muộn thế? Chạy thế này mệt rồi sao mà hát được?
– Ư … Anh đánh em đau quá! – cô bé Thy lè lưỡi, tay xoa xoa đầu.
– Anh … – cậu nhóc nhìn cô, mặt đỏ lên vì sự dễ thương của cô. Cậu xoa đầu cô nhẹ nhàng rồi nhỏ nhẹ – Thôi anh xin lỗi! Em ngồi đây chờ anh nhé!
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trước cây đàn chờ cậu nhóc đang chạy như điên vào cửa sau của nhà bếp. Cậu hí hoáy làm gì đó trong nhà bếp, rất lâu nhưng cô bé vẫn ngồi chờ.
“Anh này lạ thật!” – cô nghĩ thầm – “Nhà có người hầu mà sau tự nhiên lại xông vào bếp như thế này nhỉ?”
– Nè! – cậu xuất hiện với li trà hồng đào làm cô giật mình quay trở lại với hiện thực – Anh làm đặc biệt cho riêng Thy đó! Uống cái này trước khi hát tốt lắm!
– Ah! Cảm ơn! – cô bé Thy đưa tay ra nhận li trà, húp lấy một ngụm trà nóng rồi từ từ cảm nhận sự ấm áp trôi xuống cổ họng. Cậu im lặng nhìn cô uống trà hồng đào rồi thở dài. Cô bé ngừng lại, nhìn cậu lo lắng – Anh không sao chứ?
– Ừ! – cậu cười gượng, đặt tay lên đàn và đánh bản Fur Elise nổi tiếng của Beethoven.
Cô bé vẫn ngồi bên cạnh cậu, vừa uống trà vừa trầm trồ khen ngợi. Tiếng đàn thật du dương và êm ái bay cao, những dãy nhà xung quanh, ai cũng nghe được bản nhạc ấy. Nhưng với cô, nó có một cái gì đó hơn cả một bản nhạc. Bỗng nhiên cậu ngừng chơi đàn, ngã khuỵu xuống đất làm cho cô lo lắng, bỏ li trà qua một bên và bắt đầu cầu cứu. Trái tim của cô ngưng đọng trong giây lát, nước mắt tràn ra giàn dụa trên gò má ửng hồng. Cô nhìn khuôn mặt của cậu trắng bệch đang từ từ được đưa vào trong xe cấp cứu, tay chắp lại cầu nguyện hi vọng cậu không sao.
– Cậu bé bị bệnh tim, nếu không chữa gấp thì có thể tử vong!
Cô ૮ɦếƭ lặng trước phòng cấp cứu khi nghe được những câu nói từ vị bác sĩ mà cô đặt hi vọng lên, ngồi xuống bên hàng ghế dài chờ đợi kết quả. Mẹ cậu ở bên cạnh, không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Cánh cửa mở rộng, bác sĩ lắc đầu thất vọng làm tim cô thắt lại. Tiếng ông ta vang lên đứt quãng làm mọi thứ ngưng đọng trong đầu cô.
– Tôi xin lỗi! – ông ta cúi đầu rồi bỏ đi, để lại cô, đầu quay cuồng trong đau đớn.
Chiều, cơn mưa tầm tã, xối xả làm dáng người nhỏ bé của dường như biến mất. Mọi người đã tản đi, còn lại một mình cô đứng dưới làn mưa lạnh cóng, những giọt nước mắt vô hồn chảy dài trên gò má, rơi xuống nền đá lạnh. Sau đó, nhà cậu chuyển đi, để lại mộ cậu một mình, chỉ còn cô nhớ tới. Phải … Mối tình đầu của cô, mất mát và đau đớn như vậy đấy! Cô ngồi trước ngôi mộ, chẳng di chuyển gì hơn. Một ánh sáng lập loè giữa mưa làm cô giật mình. Là cậu, mỉm cười thật nhẹ nhàng với cô, thật ấm áp.
– Quên anh đi! Sống tốt nhé, bé Thy của anh! – cậu hôn nhẹ lên đôi môi của cô rồi dần tan biến trong làn mưa dày.
———————————————————————
– Không! – tôi ngồi phật dậy, bụng còn hơi nhức nhưng tôi không sao. Giấc mơ ấy, cơn ác mộng của tôi ngày nào. Tại sao ông trời không để gió thổi bay đi nhỉ? Tại sao ông cứ nhắc lại chuyện ấy? Phải rồi, là lỗi tại tôi! Nếu không có tôi, anh sẽ đi nước ngoài chữa bệnh! Nhưng tôi muốn anh ở lại, chơi đàn cho tôi hát! Tôi thật là ích kỉ! Ích kỉ đến nỗi ςướק đi mạng sống của anh! Tình yêu đầu tiên của tôi!
Tôi khỏi giường, nhảy xuống đất, vội thay đồ rồi chạy ra ngoài. Tôi chạy một mạch từ nhà nhóc về kí túc xá, tim hồi hộp mở cửa. Nó đang ngồi ăn bánh tự nhiên nhìn thấy tôi thì giật mình ho sặc sụa. Tôi cởi giày, không màng gì tới nó mà chạy thẳng vào tủ, lục tung cả lên.
– Sao vậy tỉ tỉ? – nó đi đến bên cạnh tôi lo lắng.
– Quyển nhật kí! – tôi nhìn nó, mắt ướt đẫm.
– Chuyện ấy, để nó đi đi … chị! – nó ôm tôi, tôi gối đầu lên đùi nó mà khóc rất lâu.
– Không! Chị không thể quên anh ấy! Đau lắm! – tôi nấc lên từng chữ. Tôi luôn luôn khóc như mưa mỗi lần nghĩ lại chuyện ấy.
Nó vuốt tóc tôi nhẹ nhàng, mắt cũng hơi đỏ đỏ. Lâm là hàng xóm của tôi, anh lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi yêu anh vì một lí do mà tôi thật sự không biết. Anh tốt bụng, hiền lành mà lại giỏi về mọi thứ. Anh chiều nó như em ruột, thương tôi, cái gì cũng để dành cho tôi và nó. Tôi yêu anh, nhiều hơn bao giờ hết. Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc lại quyển nhật kí ấy, quyển nhật kí mà anh để lại cho tôi. Tôi ngồi dậy sau một lúc lâu, kìm chế được bản thân, tôi nằm vật xuống ngủ vì mệt.
Mia POV*
Tôi nhìn chị ấy nằm xuống, lòng đau như cắt. Chị em ruột thịt, không có gì về nhau mà chúng tôi không biết. Chị ấy đã kìm nén bao nhiêu năm nhưng cơn ác mộng ấy luôn quay lại. Và mỗi lần như thế, chị khóc cho tới khi kiệt sức rồi thôi. Tôi yêu cầu mọi người thân không được nhắc tới tên anh ấy và cầu xin gia đình anh Lâm chuyển đi thật xa để chị không phải dằn vặt bản thân mỗi ngày. Tôi dấu toàn bộ những thứ liên quan tới anh Lâm đi, kể cả quyển nhật kí. Nó vẫn được giữ cẩn thận như mới, chỉ có điều chị Thy không biết nó ở đâu cả.
Tôi bước vào nhà bếp, vẫn còn sáng nên tôi làm mấy món gọn, nhẹ, làm một bữa tiệc của riêng tôi và chị. Huy đã đi gặp hắn lúc sớm, hi vọng cậu ấy có thể khuyên anh rể quay lại với chị Thy, vì như thế, chị ấy có thể quên đi anh Lâm sớm hơn. Tôi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bỏ vào giỏ rồi lay chị dậy để đi. Nhưng thật sự thì … đó là một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối cùng chúng tôi gọi nhau là chị em mà không phải là tỉ muội. Hai chị em tôi lái chiếc mui trần màu tím ra ngôi nhà ngoài ngoại ô quen thuộc, vì chị ấy đã khoẻ hơn nên chúng tôi không phải lo lắng gì về vết thương đang lành.
Tôi quay lại kí túc xá sau buổi picnic, vì tôi thật sự không thể ở chung nhà với nhóc. Căn nhà rộng lớn nhưng chỉ có một mình nhóc vì ba mẹ nhóc hiện tại đang bận đi du lịch vòng quanh thế giới. Ăn tối xong, thay đồ để ra ngoài đi dạo. Tôi đi dọc hành lang, một điều làm tôi giật mình một chút nhưng tôi giữ được bình tĩnh. Hắn nhìn tôi, tôi cũng thấy hắn nhưng tôi quyết định làm lơ hắn. Vì hắn chính là người bỏ tôi và kêu tôi là đứa hám trai.
– Này đồ trẻ con! – hắn nắm tay tôi kéo lại – Cô tưởng tôi quay lại để làm cảnh à?
– Anh nói ai là trẻ con? – tôi quay lại nhìn hắn – Chính anh bỏ đi để tìm cô bạn gái mới về khoe! Anh mới là trẻ con!
– Vậy thì đồ con nít! Tôi xin lỗi! – hắn kéo tôi về phía hắn, mặt lạnh băng.
Tôi cúi đầu, không nói gì. Hắn ôm lấy tôi, xoa mái tóc đen mượt của tôi rồi nhìn tôi.
– Cô còn giận tôi à? – hắn nhìn tôi lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi mấy.
– Không! – tôi tránh né ánh nhìn lo lắng của hắn rồi dần lui ra – Tôi xin lỗi!
Tôi bỏ chạy, để lại hắn mặt ngơ ngơ. Tôi cố gắng che dấu và tránh né hắn. Tôi muốn là một đứa con gái mạnh mẽ trước mặt hắn chứ không phải là một người con gái ẻo lả, yếu đuối mà mít ướt. Tôi cố che dấu những giọt lệ chua chát đang từ từ chảy xuống gò má. Cách hắn cư xử và nói chuyện lúc đó, thật giống anh, giống anh khi anh lo lắng và giận dỗi với tôi. Anh và hắn … có rất nhiều điểm giống nhau mà tôi khó có thể so sánh được. Cả hai đều lạnh lùng, giỏi ở một việc gì đó, đều tốt theo kiểu của họ mặc dù tính tình của họ đôi khi cũng hơi cộc cằn hay lạnh lùng. Tôi bỏ chạy ra khỏi khu kí túc xá, chạy cho tới khi chân tôi mỏi rã rời thì thôi.
– Chị dâu? – giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngước mặt nhìn người con gái trước mặt.
– Thư! – tôi nhìn nó, lau mắt – Nãy chị bị bụi bay vào mắt, khó chịu kinh!
– Thế mà em cứ tưởng … – nhỏ khoác tay tôi đi dạo phố.
Nhỏ hỏi đủ thứ trời mây, sao trăng làm tôi cảm thấy tốt hơn bao nhiêu. Nhỏ lôi tôi vào Diamond Plaza, đi vào tiệm thời trang, nghía hết cái này tới cái kia. Chán chê quần áo, nhỏ lôi tôi đi ăn kem rồi nhìn cái móc khoá, hộp 乃út, thú nhồi bông. Nhỏ kéo tôi vào một cửa hàng nhỏ trong góc, nhìn mọi ngóc ngách của cửa hàng.
– Thư-chan! Em về rồi! – một giọng nói ấm áp vang lên.
– Obanwa Aoki-san! – Thư quay lại nhìn cô bán hàng vui vẻ nói chuyện. Xong, nhỏ quay lại nhìn tôi hào hứng – Chị dâu! Đây là chị Aoki, chủ tiệm cửa hàng này và là bạn em! Chị Aoki! Đây là chị Thy, vợ tương lai của anh hai em!
– Hân hạnh được gặp em! – chị ấy cúi đầu, cười thân thiện.
– Dạ, rất vui khi được gặp chị! – tôi cúi đầu lễ phép.
– Chị dâu! Chị Aoki đây là con lai, ba Việt, mẹ Nhật. Chị ấy về đây được ba năm và mở cửa hàng này, chuyên bán quần áo và vật dụng nhỏ rất kawaii! Em biết chị ấy lúc đi du học ở Nhật! – nhỏ giới thiệu thêm về chị Aoki với tôi.
“Reng”
Điện thoại đổ chuông, chị ấy vội chạy đi bốc máy. Tôi và nhỏ đứng ngắm nghía mấy món đồ nhỏ, trông rất dễ thương. Tôi nghe được chị Aoki nói gì trên điện thoại, nghe có vẻ không vui lắm. Chị bước ra ngoài, mặt ủ rũ, buồn rầu hơn hẳn. Nhỏ lo lắng, bỏ mấy món đồ đang ngắm nghía qua một bên, nhìn chị ngập ngừng.
– Sao vậy chị? – nhỏ tiến lại gần chị.
– Ừm … – chị ngập ngừng – Ngày mai chị có một buổi chụp hình cho tạp chí nhưng … mấy cô người mẫu bận. Một cô thì ốm, một cô thì lại phải về quê gấp có việc, cô còn lại thì được ai khác trả tiền cao hơn nên huỷ. Họ bảo nếu chị không tìm được người thay thế thì ngày mai huỷ buổi họp báo! Nhưng họ sẽ giữ luôn tiền của chị vì làm mất thời gian của họ, rồi tiền chuẩn bị.
– Thật … đáng ghét! – nhỏ bất bình gầm lên – Tại sao lại có thể làm như vậy chứ?
– Chị trả cho họ bao nhiêu? – tôi nhìn chị.
– Ừm … Thì … Một trăm triệu tất cả! – chị nhìn tôi rồi bất chợt khóc nức nở – Số tiền ấy chị để dành không đủ, phải đi mượn người này, vay người nọ! Vậy mà giờ lại mất trắng! Còn phải trả tiền thuê chỗ này nữa!
– Ừm … – tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ cũng nhìn tôi. Hai đứa im lặng một lúc rồi đồng thanh – Có gì làm được tụi em sẽ làm!
– Bây giờ chị chỉ cần ba cô người mẫu mặc kimono, cosplay được thôi! – chị nhìn hai đứa tôi, nước mắt giàn dụa.
– Cái này … – nhỏ ngẫm nghĩ một lúc rồi 乃úng tay – Em có cách! Một, hai, … – nhỏ chỉ tay vào tôi, vào nhỏ rồi cúi đầu suy nghĩ một lúc – Chị My nữa! Đủ ba rồi còn gì!
– Nhưng … Em chưa hỏi ý kiến mà! – chị Aoki nhìn nhỏ, nhỏ liếc nhìn tôi.
– Ah … Em … – nhỏ liếc tôi với ý “Chị nói làm gì được thì giúp mà!” – Em đồng ý!
– Còn chị My, nhất định chị ấy sẽ đồng ý! Chị đừng lo! – nhỏ vỗ tay một cái rồi cười vui vẻ với chị.
Chúng tôi rời khỏi tiệm, mặt nhỏ hớn hở như mở hội. Tôi thì hơi ngại vì vết thương. Còn My? Nhỏ lôi tôi một mạch thẳng về kí túc xá ngay sau đó để hỏi My. Vừa vào trong phòng là nhỏ đã nhảy phốc lên giường nó để hỏi ngay ý kiến. Nó có hơi ngạc nhiên và giật mình về chuyện này. Nhỏ kể lại toàn bộ câu chuyện rồi nhìn nó với puppy eyes* làm nó khó lòng từ chối. Puppy eyes là bảo bối của nhỏ mà chưa có ai từ chối nó bao giờ. Việc này làm nhỏ rất tự hào. Hắn và Huy ngồi trong phòng, nghe nhỏ nài nỉ với nó mà chẳng dám nói gì. Huy quay lại nhìn tôi, thở dài, còn hắn thì chỉ liếc nhìn một cái rồi quay lại với ván bìa mà hắn đang chơi dở.
– Ừm! Anh đi theo được không? – Huy nhìn nhỏ và nó.
– Ể? Anh đi theo làm gì? Bữa nào có, ra ngoài mua tạp chí đọc là được chứ đâu! – nhỏ chu mỏ.
– Ờ! – Huy ngán ngẩm nhìn mấy lá bài rồi quay sang nhìn tôi hào hứng – Chị dâu cũng đi phải không?
– Không thể tưởng tượng được màn hình phẳng của cô lên ảnh! Chắc tôi phải mua trước mấy cái chậu để ói! – hắn được dịp trêu chọc tôi.
– Anh … – tôi nhìn hắn rồi gầm lên – Ai cho anh ngồi lên giường tôi hả? Đồ Hot Dog!
– Cô … – hắn ấm ức nhìn tôi.
– Đẹp quá không thốt lên lời hả? – tôi nhìn hắn khiêu khích.
– Ah! Thôi cho em xin! – cả nó, Huy và nhỏ cùng đồng thanh.
Huy lôi hắn qua một góc, nó và nhỏ cũng kéo tôi nhà bếp làm bữa nhẹ. Thật … Đúng là tên đáng ghét!
Chủ nhật, 8:00 am, kí túc xá trường Shinning Star …
“Kính koong”
Tiếng chuông cửa kêu lên, tôi vội chạy ra mở cửa. Nhỏ đã đứng sẵn trước cửa, quần áo ngay ngắn, chuẩn bị để đi. Nó thì vẫn đang nằm dài trên giường, nhất quyết không chịu “dậy. Tôi thở dài, vừa thất vọng vừa xấu hổ vì cô em gái. Tôi phải thuyết phục dữ lắm nó mới chịu ra ngoài. Từ giường vào nhà tắm, nó vẫn lầm bầm gì đó, mặt cáu kỉnh khó chịu. Còn hắn thì tự nhiên quay về nhà nhưng hắn có vẻ khó ưa hơn bình thường và … im lặng hơn. Hắn không cười nữa, không rủ tôi đi chơi như lúc trước nữa mà chỉ cuộn tròn trong chăn, nằm ngủ.
Tôi thở dài thất vọng, vào bếp viết một cái note cho hắn và Huy rồi dán lên tủ lạnh. Tôi và nhỏ cũng tranh thủ uống một li nước táo ép trong lúc chờ nó. Tôi lái chiếc xe mui trần của tôi tới studio, nhỏ thì bấm bấm cái gì đó trên điện thoại còn nó thì bật hết bài này tới bài khác trên đài. Thật là … Tôi rất muốn nổi khùng với hai đứa nó nhưng lại thôi vì một giọng nói phát lên từ MC trên đài.
” Sau đây là bài “Baby, I Love You” của Tiffany Alvord, gửi từ Vũ Nhật Minh đến Nguyễn Minh Thư với tin nhắn: “Xin lỗi nhưng đừng giận tôi nữa nhé, tiểu thư đáng yêu dễ nổi cáu của tôi!”
Nhỏ giật mình, làm rớt cái điện thoại trên tay xuống xe. Tôi cũng giật mình, trật tay lái một cái, còn nó thì hào hứng, vặn to hơn để nghe rõ hơn. Nó nhìn nhỏ cười nham hiểm, tôi thì thấy mừng cho nhỏ nhưng nhỏ thì lại khác. Nhỏ vươn lên, vặn nhạc nhỏ lại một chút rồi nhìn tôi với nó.
– Gezz … Hai người làm gì mà phản ứng dữ vậy? – nhỏ cúi người nhặt điện thoại rồi khoanh tay – Chắc trùng tên thôi!
– Em dâu cũng phản ứng dữ lắm mà! – nó nhướn mày – Làm rớt cả điện thoại di động luôn kìa!
– Hả? – nhỏ đỏ mặt xua tay phân bua – Thì là …
– Vả lại làm gì có chuyện trùng mà cả hai tên luôn được? – tôi cười nhạt.
Đúng lúc đó, điện thoại nhỏ nhận được tin nhắn mới, nhỏ vừa mở khoá xong, nhìn màn hình được vài giây thì nó giật luôn cái điện thoại, hào hứng cười to rồi nói lớn:
– Này nhé! Trích từ tin nhắn của Minh:” Cô có đang nghe đài không? Tôi gửi tặng cô đấy! Nhất định cô phải nghe đấy!” – nó bật nhạc to hơn – Lần này khỏi chối nha em dâu!
Nhỏ cúi đầu, nghe từng chữ từ đài. Giọng hát nhẹ nhàng, ấm áp vang lên thật truyền cảm. Nhỏ, nó và tôi, ai cũng biết tiếng Anh nên hiểu rất rõ nội dung của bài hát. Nhỏ cúi đầu đor mặt nhưng tôi biết chắc lòng rất vui. Đơn thuần là vì nhỏ đã từng nói với tôi một câu nói ngắn gọn: “Chị à, em thích Minh!”.
Xe dừng lại vừa đúng lúc bài hát kết thúc. Tôi bước ra khỏi xe, vào trong studio cùng nó và nhỏ. Chị Aoki đứng trước cửa, đang lo lắng nói chuyện với thợ chụp hình, thợ làm tóc, nhìn thấy chúng tôi thì mừng như túm được vàng. Hôm nay chị ấy mặc một cái váy tay dài, nửa trên trắng với cổ áo trắng, viền xanh, nửa dưới xanh, viền trắng. Rất hợp với màu tóc của chị ấy. Cổ chị được thắt cà vạt ngắn, điểm trên để che đi cục nút là một cái cài áo hình kim cương vàng, khoác bên ngoài là một cái áo khoác lửng màu xanh nhạt. Mái tóc xanh dài ngang lưng vẫn xoã xuống như mọi khi, hai mái được kẹp lên bằng hai cái kẹp màu xanh nhạt làm đôi mắt của chị trở nên nổi bật. Chị chạy tới nắm chặt lấy tay tôi, mừng rơn. Thế là chúng tôi bị lôi vào trong, thử hết bộ này tới bộ khác.
Tôi cảm thấy hơi choáng với số quần áo phải thay ra, mặc vào vì căn phòng đựng đồ của tôi phải có ít nhất một trăm bộ váy, đủ kiểu! Dài, ngắn, xù, xẹp, có tất! Đúng là cosplay! Sau khi mặc xong một bộ váy cũng có phần kín đáo và đủ dày để che đi vết băng bó, tôi, nó và nhỏ được thợ đặt lên đầu một mái tóc giả và trét lên mặt một đống son phấn, mĩ phẩm.
Tiếng đèn flash chớp liên tục, tiếng thợ chụp ảnh chỉ dẫn, những cô trợ giúp chạy tới chạy lui để sửa dáng, … Những thứ này không có gì quá xa lạ với chúng tôi. Có nhiều khi, trong tuổi thơ buồn chán của chúng tôi, nó, nhỏ và tôi phải ngồi cười suốt mấy chục phút, ê cả mồm cả miệng chỉ để phóng viên, paparrazi và nhiều người khác chụp hình, lên báo, lên ti vi. Làm ngưởi nổi tiếng vì một lí do quái đản nào đó, cuộc sống riêng tư không vui vẻ chút nào khi chuyện đời tư lúc nào cũng lên báo chí lá cải.
Sau ba tiếng cười mỏi miệng, tạo dáng đau cả lưng, cuối cùng tôi cũng giải thoát khỏi mấy bộ váy xù xù, đầy lông lá. Có nhiều cái rất hở hang và … ѕєχy! Tôi phải mặc thêm một thứ cuối cùng rồi mới được chuồn ra ngoài. Là đó chính kimono! Nó với nhỏ thì nhảy cẫng lên vui mừng vì sau đó sẽ được chị Aoki tặng cho một bộ kimono mỗi đứa. Còn tôi thì chỉ muốn thoát ra khỏi đó, càng sớm càng tốt.
Khác xa với trí tưởng tuọng của tôi, kimono không hề nặng như những bộ truyền thống dài, dày chín, mười lớp như những gì tôi đọc và nghĩ. Bộ kimono màu đỏ, điểm trên đó là một vài con bướm đen, bướm trắng dài đến mắt cá, ôm sát cơ thể của tôi. Khoác thêm bên ngoài là một cái áo màu tím với hoa anh đào màu tím nhạt. Tôi đi một đôi guốc cao khoảng bốn tấc, tóc được 乃úi lên cầu kì. Đó là điều duy nhất mà tôi cảm thấy vui trong lúc ở studio – tôi không phải đội tóc giả một lần! Nó mặc kimono truyền thống, trông rất nóng nực nhưng lại rất vui. Nặng không thành một vẫn đề với nó vì nó đã từng bị phạt bởi sensei, phải đứng giữ nguyên một thùng nước suốt hai tiếng đồng hồ. Nhỏ thì mặc kimono được chế lại, ngắn đến nửa đùi làm mấy anh học viên và mấy anh thợ chụp ảnh suýt phải nhập viện vì thiếu máu.
Sau buổi chụp hình, chị Aoki dắt cả lũ đi ăn mừng, tiện thể cảm ơn luôn ba đứa vì đã tới giúp chị. Chị rủ chúng tôi vào một quán ăn nhỏ trong con hẻm dài. Chị nói chị quen biết bà chủ quán ăn này và biết bà ấy làm được nhiều món rất ngon. Ấn tượng lớn nhất của chị ở quán ăn này là một cô phụ vụ trẻ tuổi, đáng yêu và rất lanh mồm giỏi miệng, lúc nào cũng cười nói vui vẻ với khách, không khác gì một con mồi câu khách cho bà chủ. Tôi ngồi xuống bàn rồi mới chợt nhận ra một điều làm tôi bàng hoàng. Cô phụ vụ trẻ tuổi mà chị Aoki nhắc tới chính là … Chi!
Chi nhìn tôi, vui vẻ tiếp khách như không có gì. Lẽ nào tôi nhầm người? Không! Nụ cười ấy, đôi mắt nâu với khuôn mặt bầu bĩnh, không thể nhầm được! Nhưng … Có khi Chi quên tôi rồi chăng? Chi ôm khay chạy vào bếp, miệng vẫn tươi cười, vui vẻ cới mấy cô nhân viên khác. Đồ ăn được mang ra, Chi cúi người chúc ngon miệng rồi lại lật đật chạy đi tiếp khách bàn khác.
– Đấy! Cô phụ vụ đấy đấy! – chị hào hứng gắp miếng gỏi cá cho tôi rồi cười tươi – Chị nghĩ em sẽ thích gỏi nên mới gọi thêm đấy!
– Hơ … – tôi thần người ra một lúc rồi nhìn chị – Sao chị biết hay thế? Em thích gỏi số một luôn!
– Đoán vậy thôi! Ai mà chả thích gỏi! Đúng không? – chị nhìn cả lũ cười tươi.
Nhỏ hào hứng nhấc đôi đũa lên, tính gắp thì … .
– Nguyễn Minh Thư! – một giọng nói vang lên.
– Ai lại cản sự nghiệp ăn uống của nhỏ này vậy? – nó nghe cũng giật mình ngước đầu lên nhìn – Mà còn gọi cả họ tên nữa mới kinh!
– Ai … – nhỏ vừa quay lại, chưa dứt lời thì đã làm rơi luôn đôi đũa.
– Gặp cô mừng quá! Tôi đang tìm cái ăn mà không biết ăn món gì! – nhóc từ đầu chui ra, nhặt lên đôi đũa rồi gắp miếng gỏi cá, bỏ vào miệng ăn ngon lành. Xong nhóc mới quay sang nhìn chị Aoki rồi cúi đầu chào chị ấy, tự giới thiệu – Em chào chị! Em là Vũ Nhật Minh, bạn trai của Thư!