Dưới Tán Cây Anh Đào - Chương 08

Tác giả: Shiro Kagami

Nhỏ thức dậy sau mấy tiếng ngủ li bì và ấn tượng đầu tiên đập vào mắt nhỏ là hình ảnh nhóc đang nằm dài trên bàn trước mặt nhỏ. Nhỏ nhìn nhóc ngạc nhiên rồi cũng nguôi ngoai phần nào. Bất chợt nhỏ nhớ tới giấc mơ ban nãy rồi giật mình đỏ mặt.
– Hồi nãy cô có nói mớ, tôi có nghe thấy đấy! – nhóc lên tiếng làm nhỏ giật mình.
– Tôi nói cái gì? – nhỏ mạnh dạn hỏi.
– Thì cô nói là … – nhóc nhìn nhỏ thích thú – Cô thích …
– Th … Thích … cái gì? – nhỏ lắp bắp đổ mồ hôi, sợ nhóc đã phát hiện ra là nhỏ thích nhóc.
– Thì cô nói là cô … – nhóc cười khiêu khích.
– Tôi làm sao? – nhỏ bắt đầu khó chịu – Anh nói thẳng ra đi, úp úp mở mở hoài!
– Cô nói cô thích mặc pantsu màu kem! – nhóc nói, cố bụm miệng cười.
Tất nhiên đây là một câu nói dối vì nhỏ ghét màu kem và nhỏ cũng chẳng nói gì về pantsu hay mơ thấy pantsu gì cả. Ngay cả nhỏ cũng không nhớ rõ mình mơ thấy gì nên tưởng câu nói vừa rồi là thật. Nhỏ đỏ mặt, quay lưng tính bỏ đi thì nhóc nắm tay nhỏ lại.
– Cô đi đâu thế? – nhóc ngừng cười.
– Đi về! – nhỏ trả lời trống không.
– Ở lại với tôi đi! – nhóc nài nỉ.
– Ở với anh chán ૮ɦếƭ! – nhỏ chun mũi.
– Là sao? – nhóc nghiêng đầu.
– Là chán quá mà ૮ɦếƭ đấy đồ ngốc! – nhỏ thè lưỡi.
– Thì bữa nay đi bar với tôi, tôi hứa làm cho cô cười! – nhóc nài nỉ – Nếu không thì tôi cũng chán quá mà ૮ɦếƭ thôi!
– Sao cũng được! – nhỏ thở dài.
Nhóc đưa cho nhỏ một cái mũ bảo hiểm màu đen rồi chở nhỏ thẳng tới quán bar quen thuộc. Nhỏ lết vào trong, lẽo đẽo theo sau nhóc. Vừa bước chân vào bar là nhóc đã có vài chục cô bu tới, hỏi tới tấp làm nhỏ ngao ngán. Nhỏ ngồi trước quầy bar, gọi một cốc Whiskey rồi thưởng thức một mình. Cái vị đắng đắng, ngòn ngọt mà lại chua chua của nó làm nhỏ cảm thấy buồn. Nhìn nhóc gỡ từng tay của mỗi cô ra mà nhỏ thở dài. Tại sao lại đau thế nhỉ? Nhỏ bất giác cười nhẹ, nhỏ thích nhóc trêu chọc nhỏ dù chỉ một chút. Nhưng tại sao nhóc không bao giờ tươi cười với nhỏ như lúc nhóc cười với nó?
Bên ngoài, những hạt mưa nặng trĩu thả mình xuống mặt đất, nhảy nhót trên mái nhà. Nhỏ trả tiền cho li rượu rồi ra ngoài. Nhóc vội vàng chạy theo sau nhỏ.
– Khoan đã! Cô tính đi đâu? – nhóc chạy theo sau cô, nói lớn.
– Đi về! – nhỏ nói, tiếp tục bước đi dưới làn mưa mỏng.
– Cô đứng lại được không? – nhóc rảo bước, nhỏ không nói gì, tiếp tục đi – NGUYỄN MINH THƯ!!! SAO CÔ CỨNG ĐẦU QUÁ VẬY?
– Tôi xin lỗi thiếu gia, tôi không dám! – nhỏ cười đểu, sải bước dài trên con đường mòn trong hẻm – Vả lại, cậu đâu có cần tôi, vào trong với mấy cái cô chân dài ấy không phải vui hơn sao?
– Này! – nhóc cuối cùng cũng đuổi kịp theo nhỏ, nhóc lôi nhỏ ngược lại rồi nắm chặt lấy hai vai nhỏ – Cô đang ghen đấy à?
– Không, chỉ nói đúng sự thật thôi! – nhỏ quay mặt qua chỗ khác.
– Tôi … – nhóc ngập ngừng – Nhắm mắt lại đi!
– Làm gì? – nhỏ vùng vằng nhích ra nhưng nhóc ôm nhỏ chặt hơn.
– Nhắm mắt lại đi! – nhóc nhìn cô với đôi mắt nâu sâu thẳm.
Nhỏ nhắm khẽ mắt, mặc kệ nhóc. Lúc này trời mưa to, những hạt mưa nặng mặt làm mặt nhỏ ướt đẫm. Nhưng không chỉ có nước mưa mà hoà lẫn trong đó còn có nhưng giọt nước mặt mặn chát từ khoé mi của nhỏ. Nhóc bất chợt nhận ra rằng nhỏ đang khóc, bỗng nhiên tim nhóc nhói lên. Nhóc cúi xuống hôn lên mí mắt của nhỏ rồi buông nhỏ ra. Nhỏ mở mắt, nhìn nhóc với đôi mắt giàn giụa nước mắt rồi bỏ chạy. Nhóc chỉ nhìn nhỏ bỏ chạy mà không dám níu kéo hay chạy theo sau. Nhóc có một cảm giác tiếc nuối khi nhìn theo bóng nhỏ khuất dần sau làn mưa dày nặng hạt của buổi chiều buồn.
Tôi ngồi trong bồn tắm, chờ một ngày nhàm chán khác trôi qua. Thật là vô vị và tẻ nhạt khi tôi bây giờ bắt buộc bị nhốt trong nhà và không được làm gì, chỉ ngồi nghỉ để lấy lại máu và ăn nhưng món đồ ăn kinh khủng. Biết vậy hôm đó tôi đã xử lí chúng ngay, chẳng dại gì mà chờ cho tới khi nó hay hắn tới cứu! Hắn đánh giá tôi thấp quá! Mà nhắc tới hắn, tôi nằm dài ra giường thở dài.
– Ba ngày rồi … – tôi nhìn nóc nhà tự nói với bản thân – Rút cuộc là anh đi đâu?
Tôi nhắm mắt, thả mình trong nước.
“Tách”
“Tách”
Hai giọt nước chảy xuống làm mặt nước giao động, lan tan chạy ra ngoài. Tôi thật sự không thể định dạng được đó là nước từ vòi hay nước từ khoé mắt tôi. Tại sao? Tại sao hắn không về mà tôi lại thấp thổn lo cho hắn? Chẳng phải trước kia tôi ghét hắn lắm sao? Chính hắn là kẻ ςướק đi nụ hôn đầu đời của tôi còn gì? Sao tim tôi lại đau thế nhỉ? Tôi gào lên tên hắn trong câm lặng, nước mắt chảy dài trên má.
– Nói cho tôi biết đi mà! Anh đang ở đâu? – tôi cúi đầu nhìn mặt nước đang rung động vì những giọt nước mắt từ khoé mi tôi.
Tôi tắm xong, bước ra ngoài ban công, đứng đó nhìn những áng mây trôi qua rồi thở dài.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên, tôi quay lại tràn đầy hi vọng, mong đó là hắn. Nhưng hi vọng nhiều quá rồi cũng thất vọng. Tôi chạy vào phòng, nhìn cánh cửa từ từ hé mở, mang theo chút ánh sáng lẻ loi mà nắm chặt tay trên иgự¢ mà cầu nguyện.
– Tỉ tỉ! – giọng nó vang lên thật nhẹ nhàng, đi cùng nó là Huy và nhóc.
– Mấy đứa về chi vậy? – tôi nhìn tụi nó ngạc nhiên.
– Thì … lo tỉ tỉ ăn cơm trưa một mình buồn chán nên … – nó ôm hộp bento chạy ù vào phòng.
– Thế à? – tôi cười gượng nhìn mặt đất – Để tỉ tỉ dọn đồ ăn rồi mình đi ha!
Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Huy và nó mở hộp bento ra trước, ngồi chờ tôi. Còn nhóc thì thật im lặng, không nói nhiều như mọi khi. Bất giác, nó nhìn nhóc chăm chú rồi nghiêng đầu nhỏ nhẹ.
– Bữa nay huynh đập đầu vào đâu hả? – nó nhìn nhóc với đôi mắt cún con.
– Hơ … – nhóc nhìn lên ngạc nhiên – Muội nói con gì bị đập đầu cơ?
– Muội hỏi huynh bị đập đầu vào đâu hay sao mà … – nó gắt nhưng rồi ngừng lại giữa chừng.
– Không, chỉ là bữa nay Thư nghỉ học, không biết có sao không thôi! – nhóc thản nhiên trả lời.
– Phụt!!! – Huy vừa húp ngụm nước thì ho sặc sụa, nhìn nhóc như người ngoài hành tinh – Thằng này! Mày thần kinh hả? Có chọn lúc nào thì cũng đừng canh đúng lúc tao uống nước chứ? Hự … – cậu vừa dứt lời thì nhận được một cái cùi chỏ từ nhỏ, thẳng vào bụng.
– Anh kì quá! – nó nhăn mặt nhìn Huy rồi quay sang nhóc – Huynh để ý em chồng của muội từ khi nào thế?
– Để ý gì đâu! – nhóc đỏ mặt, xuy tay phân bua – Hôm qua thấy cô ta chạy dưới mưa nên sợ cô ta ốm thôi!
– Thằng quỷ! – Huy hét lên – Sao mày không đuổi theo sau nó, lỡ nó ốm thì sao?
– Đuổi theo? Cô ta chạy nhanh như điên, có trời mới đuổi kịp! – nhóc lắc đầu, nhún vai bất đắc dĩ mặc dù nghe Huy nói nhỏ có thể bị ốm, nhóc lo sốt vía.
(TG: Anh này diễn đạt thật! Lo mà mặt vẫn tỉnh queo!)
(NM: Thôi bớt lảm nhảm đi, lo mà viết truyện không ta xử mi bây giờ!)
(TG: Dạ, dạ *lui về bàn*)
“Cạch”
– Mọi người đông đủ quá nhỉ! – hắn từ đâu bước vào, mặt vẫn lạnh tanh. Tôi mừng như mở hội, vội mang theo đồ ăn từ bếp vào để gặp hắn. Vừa nhìn thấy hắn, tôi đã sốc không nói lên lời. Hắn nhếch mép nhìn tôi đầy ngụ ý rồi quay sang nhìn mọi người – Tiện thể tôi nói luôn, đây là Minh Anh, bạn gái của tôi! – hắn nhấn mạnh bốn chữ cuối, nói chắc như định đóng cột.
– Anh hai! Không phải anh đã có … – Huy lên tiếng phẳn đối nhưng hắn cắt lời cậu.
– Ba mẹ sắp đặt, tôi đâu phải cưới cô ta? – hắn nhìn tôi lạnh như băng. Tim tôi nhói lên từng đoạn, tôi cắn môi nuốt nước mắt và im lặng nghe hắn nói – Từ hôm nay, tôi sẽ sống chung với cô ta, mọi người không phải lo cho tôi! – nói rồi hắn đóng sầm cửa, để lại mọi người, không thốt lên một câu nào.
– Chị dâu … – Huy nhìn tôi – Em sẽ tìm anh ấy rồi khuyên anh ấy về với chị!
– Ừ! – tôi gật đầu trong nỗi buồn vô tận mà đau đớn.
– Hai đứa dậy đi! – tôi nhảy chân sáo ra ngoài, trên người là bộ đồng phục ngay ngắn. Nó với Huy ngồi dậy, nhìn tôi như thể vật lạ. Tôi cười, nhìn chúng thản nhiên – Hai đứa nhìn gì dữ vậy? Bữa nay chị đi học! Nghỉ ở nhà chán rồi!
Hai đứa nó nhìn nhau, không nói gì. Tôi chẳng chờ hai đứa lâu lắc, xách cặp nhảy phóc ra ngoài cửa rồi chạy tới trường. Trường còn sớm, chẳng một bóng người, tôi chạy thẳng ra sân sau để nhảy lên cái cây thân yêu. Hôm nay, tôi trèo cao hơn mọi khi, chỉ để ngồi hưởng thụ cái cảm giác một mình ấy. Tôi nhắm mắt nhẹ nhàng nghĩ tới những gì hắn nói. Đã hơn mười lăm tiếng đồng hồ, tại sao câu nói ấy cứ vang lên trong đầu tôi thế? Nước mắt chảy dài trên gò má trắng hồng của tôi, tôi chỉ nhắm mắt mà chẳng buồn đưa tay lên quệt nó đi.
– Tỉ tỉ đến sớm nhỉ? – nhóc ngước đầu lên cười nhạt.
– Kyo … – tôi mở mắt nhìn nhóc, nhảy xuống đất với độ cao khoảng ba mét – Đệ cũng tới sớm quá! Sao vậy?
– Đệ phải hỏi tỉ câu đó mới đúng! – nhóc nói rồi quẹt hai khoé mi tôi, vuốt từ từ xuống má – Tại sao tỉ tỉ không nói với đệ chuyện này?
– Chuyện gì cơ? – tôi nhìn nhóc lơ đãng.
– Chuyện tỉ tỉ được gã đi cho … – nhóc nói rồi dừng lại vì nước mắt tôi không ngừng tuôn ra. Nhóc thở dài rồi thơm trán tôi thật nhẹ nhàng – Mạnh mẽ lên nào! Tỉ tỉ Tia của đệ mạnh mẽ lắm, không có gì có thể làm tỉ tỉ suy sụp như thế này được!
Tôi nghe nhóc nói, ôm chặt lấy nhóc để che đi những cảm xúc mà tôi cố kìm nén. Nhóc không nói gì, chỉ nhẹ nhành ôm lấy tôi rồi vuốt nhẹ mái tóc dài của tôi. Tôi khẽ nấc lên từng tiếng, khóc nhiều đến nỗi áo nhóc ướt đẫm. Nhóc đẩy nhẹ tôi ra sau một hồi lâu, nhìn khuôn mặt rồi cười nhạt, xoa xoa hai cái má phúng phính của tôi.
– Đi bar không? – nhóc cười nhạt – Đi giải sầu, đệ cũng buồn!
– Không thành vấn đề! – tôi gật đầu, nhìn nhóc cố gắng cười – Trốn nguyên ngày luôn!
– Ừm! – nhóc gật đầu nhẹ nhàng, dắt tôi đến bên cạnh cái hàng rào sắt rồi hai đứa nhảy trèo qua phía bên kia.
Tôi rút điện thoại ra, gọi cho đàn em mang theo hai chiếc xe mô-tô cho tôi và nhóc, khoảng năm phút sau, xe đã đầy đủ trước mặt tôi và nhóc cùng hai bộ quần áo màu đen. Tôi và nhóc thay đồ rồi nhảy lên mô-tô, lao thẳng tới quán bar quen thuộc để giải sầu. Tới một cái bàn trong góc ít người để ý tới, tôi gọi một li rượu Whiskey, còn nhóc gọi một li cocktail. Nhóc buồn nhưng chẳng nói cho tôi biết lí do, chỉ cười gượng. Tôi uống hết hai li rượu rồi nhìn nó vui vẻ.
– Chuyện tỉ tỉ giao cho đệ tính tới đâu rồi? – tôi húp nốt ngụm rượu cuối cùng rồi nhìn nhóc.
– Đã xong cả, chỉ còn chờ tỉ tỉ ra lệnh đánh thôi! – nhóc nhìn tôi cười.
– Tốt! – tôi gật đầu ưng ý – Tối mai ta đánh nhau với chúng! – nhóc gật đầu nhẹ, không phản đối gì, chỉ nhìn tay tôi lo lo – Lo gì cái tay của tỉ tỉ, không sao đâu! – tôi cười nhạt với nhóc rồi uống thêm vài li rượu.
Chúng tôi ở lại đó không lâu vì tôi lôi nhóc đi hết chỗ này tới chỗ khác. Đến gần chiều, tôi thấy khá mệt và vui hơn rất nhiều nên lái xe về kí túc xá. Tôi nhìn nhóc, mặt hơi đỏ vì sau khi đi chơi, tôi lại quay lại uống thêm rượu nên cũng khá là say. Tôi hôn lên má cảm ơn nhóc rồi loạng choạng đi về phòng. Tôi mở cửa, bước vào phòng, gạt hai đôi giày qua một bên rồi nằm dài ra giường ngủ.
Kyo POV*
Tôi nhìn dáng tỉ tỉ đi lên phòng loạng choạng làm tôi thấy lo. Lo là tỉ tỉ đập đầu vào đâu rồi lại tửng tửng, gây rắc rối thì nguy! Tôi thở dài quay lại, tính nhảy lên xe chạy về thì … . Thư! Cô ấy làm gì ở đây nhỉ? Thư nhìn tôi rồi đi ngang qua như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quay lại, nắm lấy tay Thư, cô ấy ngừng đi nhưng không quay đầu lại.
– Cô còn giận tôi à? – tôi lên tiếng, Thư không trả lời – Tôi xin lỗi! Tôi nói thật đấy!
– Ừ! – Thư nói, chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần.
– Cô … Này! Sắp có hội khiêu vũ của trường đấy! – tôi nhìn Thư đầy hi vọng, hít một hơi thật dài rồi nói tiếp – Cô đi với tôi nhé!
– Anh nói sao cơ? – Thư quay lại nhìn tôi – Khiêu vũ á? Tôi ghét khiêu vũ lắm! Trốn được không?
– Không! – tôi nhìn Thư – Xin cô đấy! Cho tôi một cơ hội sửa sai đi!
– Sao cũng được! – Thư nhún vai bất đắc dĩ – Mà anh đừng gọi tôi là “cô”, nghe già lắm! Tôi nhỏ hơn anh một tuổi còn gì!
– Thế tôi gọi là “em” nhé? – tôi nhìn Thư tinh nghịch.
– Đừng có được thể làm tới! – Thư chủ mỏ, tính bỏ đi thì …
– Tôi đưa em về! Lên xe đi! – tôi cười với Thư, nắm tay Thư thật chặt.
– Cảm ơn!
Tôi chở Thư băng qua con đường nhựa thẳng mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hơn hẳn. Tôi cười với bản thân, tự nhủ mình và hứa sẽ không bao giờ làm cho Thư buồn. Nhưng cảm giác này, lẽ nào tôi yêu cô ây nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc