Dưới Tán Cây Anh Đào - Chương 03

Tác giả: Shiro Kagami

– Tỉ tỉ à … – Kyo khều khều chân tôi – còn thức không vậy?
– Hả? – Tôi quay trở lại hiện thực, mất đà ngã thẳng xuống đất.
– Tỉ tỉ … nặng q…
Cơ mà … mặt đất này vừa mềm, vừa ấm lại còn biết kêu nữa! Mà tại sao nó lại gọi mình là tỉ tỉ nhỉ?
Hình như là con người! Mà cái giọng nghe quen quen!
– Kyo! Đệ làm cái quái gì thế? – Tôi gầm lên.
– Tỉ tỉ ngã đè lên đệ còn gì! Đang nói chuyện Mia với đệ tự nhiên thấy tỉ tỉ im lìm, chẳng nói thêm câu nào! – Kyo gắt.
– Tỉ tỉ xin lỗi! Đói quá, có gì ăn không?
– Mới ăn cách đây một tiếng mà? Tỉ tỉ ăn khoẻ thế không chừng hoá heo đấy! – Nhóc nhìn tôi cười.
– Đệ … đệ trù ẻo tỉ đấy à? – Tôi trợn mắt rồi phùng má giận dỗi – vậy đừng hòng mong ước tỉ tỉ giúp đỡ nữa nhé!
– Tỉ tỉ thứ lỗi, đệ có mấy cái bánh nhân thịt “dâng lên” cho cái bụng đói của tỉ đây!
– Ờ … – tôi chép miệng – lần này tha tội!
Tôi thò tay lấy bánh ăn ngấu nghiến, hết cái này tới cái kia. Lúc đói đúng có đồ ăn thì đắt rẻ gì cũng ngon tất! Nhưng cái vị bánh này khác hẳn so với bánh bán ở canteen, là bánh do tự tay Kyo làm. Nhóc thì mặt nào cũng giỏi, sinh nhật tôi nhóc cũng làm một cái bánh năm tầng, đem đến địa bàn ăn tiệc sinh nhật của tôi, chia cho đàn em mỗi đứa một miếng. Bánh nhóc làm mỗi năm mỗi kiểu, sinh nhật anh em, tiệc đặc biệt lúc nào nhóc cũng thức thâu đêm tìm các kiểu trang trí khác nhau để làm bánh đem đi khao mọi người. Riêng sinh nhật Mia thì cái bánh có thêm nhiều công sức được bỏ vào đó, có nhiều kiểu trang trí hơn, có nhiều vị khác nhau và nhân bánh luôn có một vị đặc biệt, khác thường mà nhiều khi cũng có nhiều bất ngờ. Nhưng rồi sau này Mia có “chủ”, thằng nhóc vẫn làm bánh, vẫn mong nó tới tiệc nhưng chờ có tới khuya nó cũng không ló mặt vì nó phải ăn tiệc với nhà chồng, với chủ tịch tập đoàn lớn. Anh em ăn hả hê nhưng vắng mặt nó, Kyo chỉ cười gượng, ăn cho có, ăn lấy lòng mọi người chứ không thật sự vui.
– Chỗ này không có mấy người nhỉ? – tôi ʍúŧ tay, chép miệng.
– Chính xác hơn là không có ai! – Kyo cười – Ngày trước cũng có nhiều người qua lại lắm nhưng hai năm trước trường rào lại sửa chữa, ít người tới lui rồi trường sửa xong lúc nào không hay. Sau đó cũng có hai ba người đến đây để tỏ tình, nói chuyện kín đáo với nhau nhưng rồi cũng hết, chẳng còn ai tới, nhiều khi nói tới sân sau tụi nó còn không biết đường tới, anh chị cấp trên nhát ma bọn chúng nên chỗ này bọn nó gọi là “bãi tha ma nằm trong khu viên trường nhưng không thuộc về trường trong quyền sở hữu”!
– Cái tên gì mà chất thế? Dài như quỷ! – Tôi ăn thêm mấy cái bánh nữa rồi cười.
Chỗ này chẳng kinh dị hay gì cả, chỉ là một bãi cỏ xanh, ngắn nằm bên cạnh một con đường bê tông, bên kia là hàng rào trường tiểu học, chẳng có gì quá kinh khủng. Xung quanh bãi cỏ có vài cái cây, trang trí thì có một bộ bàn ghế gỗ màu trắng và mấy cây kiểng được cắt tỉa thành hình lâu đài, tiên nữ, cũng có một dải đèn ở trang trí vào buổi tối, tôi công nhận là nó quá đẹp để gọi là bãi tha ma.
– Tỉ tỉ! – Kyo gọi tôi – Hồi sáng có thằng nhóc nghe thấy tỉ tỉ gọi nickname tỉ tỉ đặt cho đệ, nó muốn tỉ tỉ đặt cho nó một cái!
– Nó có hỏi lí do không? – Tôi nhìn thằng nhóc lo lắng.
– Có nhưng đệ nói chị em với nhau chứ không nói gì tới vụ thế giới ngầm đâu! – Kyo nhe răng cười.
– Tốt! – tôi gật đầu mãn nguyện – nói thằng nhóc đó bữa nào tỉ tỉ rảnh tỉ tỉ sẽ tính! Còn vụ đệ và Mia … tỉ tỉ sẽ không nói là đệ thích nó nhưng tỉ tỉ sẽ nói chuyện với nó! Phần đệ, tạm thời rút lui nhưng đừng tỏ ra bực bội với Huy, thằng nhóc cũng bị ép chứ không phải là … Đệ biết ý tỉ rồi chứ?
– Đệ hiểu! – Kyo gật đầu, mặt không vui hơn là mấy – đệ sẽ cố gắng làm bạn với Huy!
– Ừ! – tôi gật đầu, kéo nhóc lại gần – thằng em ngốc kia, lại đây! Tỉ tỉ không cắn đâu mà sợ!
Thằng nhóc xích lại gần tôi, nằm dài trên bãi cỏ, đầu gác lên đùi tôi để tôi nghịch tóc nhóc.
– Hồi nhỏ tỉ tỉ cũng cho đệ nằm thế này, cũng nghịch tóc đệ như thế này! – nhóc cười, ngước mặt nhìn tôi – hay tỉ tỉ thích đệ?
– Muốn ૮ɦếƭ hả? – tôi cốc đầu nhóc – được tỉ tỉ thương như em ruột rồi tính làm tới à?
– Xì … Đùa tí mà dữ như bà chằn, coi chừng ế! – nhóc chu mỏ.
– Ế còn được tự do! – Tôi nhìn nhóc, xoa đầu nhóc – không chừng đây là lần cuối cùng đệ nằm trên đùi tỉ đấy!
– Tỉ tỉ … – nhóc ngồi bật dậy nhìn tôi ngạc nhiên.
– Chẳng đáng lo đâu, chỉ là hơi mất tự do thôi mà! – Tôi hôn trán thằng nhóc, chuông báo hết ngày cũng vừa kịp vang lên. Tôi đứng dậy, xoa đầu thằng nhóc rồi cười – Đi về cẩn thận, đừng lo lắng quá và nhớ lời tỉ tỉ dặn đấy!
Nói rồi tôi tiến về khu kí túc xá, để lại thằng đệ tử ngồi lại, mặt trông ngố không thể tả.
Tôi đứng trước cửa phòng 402, miệng nhếch lên một nụ cười không cảm xúc, mắt vô hồn nhìn con số vàng trên cánh cửa gỗ xoan được sơn màu nâu đậm. Tôi đứng chần chừ một lúc rồi gõ cửa, Mia chạy ra mở cửa cho tôi.
– Tỉ tỉ? – nó ngạc nhiên – Sao tỉ tỉ không dùng chìa khoá?
– Chìa khoá gì? – Tôi nhìn nó ngây thơ – Bộ có chìa khoá à? Thế mà giờ tỉ mới biết, tưởng là cửa tự động chứ?
– Vậy là bà cô chưa đưa cho tỉ rồi! – nó lắc đầu, quay sang Huy nói to – Này … Còn chìa khoá dự phòng không?
– Còn hai cái! – Huy gỡ một cái chìa khoá ra, đưa cho tôi.
– Cảm ơn! – tôi nhìn Huy cười.
– Chị có vẻ không vui! – Huy nhìn tôi chăm chú – em làm gì cho chị phật ý à?
– À … – tôi nhìn Huy, tự vỗ vỗ hai má mình – Chị tìm hoài không thấy phòng nên giờ tới nơi có hơi mệt!
– Thế à? – Mia đi lại chỗ tôi, sờ hai má rồi sờ đầu tôi – âm ấm, không chừng sốt rồi!
– Sốt thế nào được? – tôi gạt tay nó, ngồi xuống giường – Cái này của tỉ phải không? – Nó gật đầu, tôi cười với nó rồi nằm vật xuống giường, nhắm tịt mắt – Cảm ơn hai đứa! Tỉ tỉ ngủ một lúc là ổn thôi!
Nói rồi tôi chìm vào giấc ngủ say, để lại nó và chồng tương lai của nó đứng đó, chẳng biết làm gì.
Mia POV*
Nhìn chị hai nằm xuống ngủ là tôi biết ngay chị ấy đang mệt, nhất định là cảm mà chối! Mới ngày đầu tiên mà đã ốm rồi! Tôi lại gần Tia, mặt chị ấy đỏ hây nhìn như người bị sốt. Tôi vội quay sang nhìn Huy nói nhỏ.
– Chị ấy cảm rồi! – tôi nhấc chân Tia đặt lên giường, gỡ luôn hai chiếc giày và đôi vớ. Xong tôi quay lại nhìn Huy – Cậu có tính giúp tôi không? Chị tôi đang ốm đấy!
– Ơ … Chờ một chút, để tôi xuống bếp làm bát cháo! – Huy lật đật chạy đi.
Tôi mở va-li quần áo mới được chuyển tới lúc sáng, lấy ra một bộ quần áo ngủ rồi lôi bà chị ra thay đồ. Được nửa chừng thì Huy đi ra, lúc này là chị tôi chỉ có trên người hai thứ: váy ngắn và áo nhỏ. Tôi ném thẳng cái áo sơ mi vào mặt cậu ta.
– Cậu nhắm mắt lại và bước ra ngoài cho tôi! – tôi hét lên.
– Ừm … Ra chợ mua đồ! – Huy luýnh quýnh che mặt chạy ra ngoài cửa, lúc đi cũng vấp mấy lần làm tôi buồn cười nhưng phải nhịn.
Huy POV*
Bước ra ngoài, cái điều đầu tiên mà tôi nghĩ chắc là kiểu gì My cũng có lí do để xử tội tôi rồi! Khổ thiệt! Tôi đành móc túi xem còn bao nhiêu tiền rồi lết ra siêu thị. Giờ này còn chợ quái gì mở cửa nữa, chợ đêm thì có! Tôi nhanh chóng mua nhiên liệu, đang đứng nán lại quầy hoa để tìm đồ mua cho My, hi vong cô ấy tha tội thì …
– Anh Huy! – một giọng con gái trong vắt vang lên, tôi nhìn lên.
– Chelsea! – tôi cười – Em làm gì ở đây?
– Mua hoa trang trí, chuẩn bị thi “Hoa đẹp thành phố”! – nhỏ cười – Còn anh?
– Chị dâu hay còn gọi là chị vợ bị ốm, anh mua đồ về làm cháo! – Tôi cười.
– Cháo gì khu này, chỗ này là hoa mà! – nhỏ chu mỏ.
– À … Có lỡ làm “vợ” giận nên … – tôi gãi đầu.
– Thôi đi chọn đồ ăn trước rồi tính! – nhỏ khoác tay tôi – Hoa ít người ngắm, đồ ăn mà không tới sớm thì toàn hàng dở!
– Còn cuộc thi của em thì sao? – tôi nhìn nhỏ bối rối
– Tuần sau mới thi, vả lại em làm thử Gi*t thời gian ấy mà, hoa toàn chở sẵn tới nhà cho cắm, khỏi phải chọn mất thời gian. – nhỏ kéo tôi tới quầy rau.
Tôi đành gật đầu, đứng chờ con em lựa đồ. Nó con gái chắc đảm đang việc nhà hơn tôi! Tôi chẳng biết làm gì, chỉ đứng xách đồ nhìn nhỏ lựa đồ bỏ vào giỏ. Một lúc sau nó quay sang tôi với một bó rau cải xanh rồi cười.
– Nhà còn gạo không anh? – nhỏ bỏ bó rau vào giỏ, nói.
– Hình như hết rồi! – tôi trả lời.
– Vậy anh đứng đây, em đi lấy một kí gạo! – nhỏ đặt tay lên vai tôi – Em đi một mình! Con gái đi với con trai dễ bị hiểu lầm, không chừng lại có vấn đề!
Thế là tôi lại phải nghe theo lời nhỏ, đứng ở quầy rau chờ nhỏ quay lại. Đang đứng chờ thì tôi nhìn thấy một dáng người quen quen. Hình như là bạn cùng lớp thì phải! Tôi vội vẫy tay gọi cậu ấy.
Kyo POV*
Tôi nhìn, hình như là Huy, tôi tính quay đi nhưng lại nhớ lời tỉ tỉ nên đứng lại, đi tới chỗ Huy rồi cố tỏ ra vui vẻ.
—————————————————————————————
Diễn tiếp ra sao chap tới mình sẽ viết tiếp! Giờ đi ngủ đã rồi tính! Hóng comment của minna!
Kyo POV*
– Huy làm gì ở đây vậy? – tôi hỏi.
– Ừ … Chị Thy ốm, mình được cử đi mua đồ nấu cháo!
– Cái gì? Tỉ tỉ ốm à? – tôi nhảy dựng lên – Sao cậu còn đứng ở …
– Anh Huy! Em mua được gạo rồi, mình về thôi! – một nhỏ con gái từ đâu nhảy vào cắt lời tôi – Mà … đây là bạn anh hả?
– Huy? Cậu giải thích đi! – Tôi lườm cậu ta, lùi một bước – Vụ này là sao?
– Hả? Này! Đừng có hiểu lầm! Đây là Thư, em gái tôi! – Huy chỉ về phía Thư – Thư đây là anh Minh, bạn cùng lớp!
– Ư … ừ! – tôi và Thư đồng thanh, bất giác mặt tôi và cô ấy đỏ lên cùng một lúc.
– Về chỗ cậu đi! – tôi lên tiếng – rồi cùng nhau nấu cháo cho tỉ tỉ!
– Em cũng đi! – Thư nhảy dựng lên.
– Theo làm gì? – tôi và Huy nhìn nhỏ.
– Thì … nhìn mặt chị dâu rồi chăm sóc luôn chị kia, hỏi thăm nữa! – Thư nhìn Huy mắt nài nỉ – Đi mà anh ba!
Rồi cả ba đứa chúng tôi cuốc bộ về kí túc xá, về tới nơi thì cái chân đã mỏi nhừ.
Mia POV*
Tôi nghe tiếng gõ cửa, chắc là Huy nãy đi vội nên chưa kịp lấy chìa khoá. Tôi mở cửa, nhìn ba con người đứng ngoài đang có vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội đứng nhìn tôi chăm chú.
– Sao thế? – cả ba đồng thanh.
– Huy! Anh làm thế nào mà đi một về ba thế hả? – Tôi gằn giọng – Tí nữa giải thích, còn bây giờ thì vào nhà đi rồi tính!
– Chị! – nhỏ trước mặt đứng nhìn tôi – Em là Thư, em chồng của chị!
– Là Chelsea đây hả? – tôi nhìn con nhỏ, chắc nhỏ hơn tôi một tuổi – Huy cũng nhắc nhiều về em, chắc em chưa nghe nhiều về chị!
– Dạ … – nhỏ gãi đầu – em chẳng biết tí tẹo gì về chị và gia đình của chị cả! Em vào bếp!
– Ờ… – tôi quay sang nhìn Kyo – còn huynh?
– Đi siêu thị, gặp nhau rồi biết, tới nấu cháo, phụ chăm sóc tỉ tỉ! – Kyo nhìn tôi – Huynh vào nhà được không muội?
– Ừ – tôi nhìn Kyo một lúc lâu rồi cho cậu ấy vào nhà, nhân tiện tôi đi tìm luôn cái cặp nhiệt kế với thuốc cảm.
Tia POV*
Tôi ngồi dậy, cái phòng tự nhiên thấy ồn ào náo nhiệt hơn trước khi tôi nhắm mắt ngủ dù không có người. Lẽ nào tai tôi có vấn đề? Hay mắt tôi bị quáng gà nhỉ? Giờ ngồi dậy mới có cơ hội ngắm nghía căn phòng. Ừ thì căn phòng rộng khoảng bốn mươi mét vuông, phòng ngủ và bếp ở chung một phòng, tường sơn xanh nhạt, có dải ruy-băng gắn trên tường cùng một vài bức ảnh trong khung và một cái đồng hồ màu xanh biển. Sàn nhà trải thảm màu cà-phê sữa, nóc nhà sơn trắng, giữa có một chùm đèn, trên có gắn bốn dải ruy-băng nối vào bốn góc nhà. Trong phòng còn có kết nối tới một nhà tắm bốn mét vuông và một phòng thay đồ khoảng ba mét vuông. Ở sau bếp là ban công hẹp, đủ để phơi đồ và hóng gió, vẩy rau!
– Tỉ tỉ! – nó chạy lại chỗ tôi – Dậy rồi hả? Nè, kẹp nhiệt độ!
– Làm gì? – tôi nhăn mặt nhìn nó – Đã nói là không có bị ốm đau gì mà!
– Kẹp nhiệt độ đi rồi tính! – nó nhìn tôi khó chịu – Rồi biết có ốm hay không!
Tôi ngoan ngoãn nghe lời nó, đầu nghĩ thầm: ” Tí nữa rồi biết có ốm hay không! Đã bảo là không bị ốm mà cứ … .
– Ốm mà cứ chối! Tí nữa là em có bằng chứng để bắt chị thú nhận nhé! – nó lầm bầm. Xong nó đi xuống bếp nhìn Huy – Này! Bây giờ anh giải thích với tôi được rồi đấy!
– Chỉ là đi siêu thị rồi tình cờ gặp thôi mà! – Huy bối rối – Chỉ là hiểu lầm thôi!
– Ừ … – nó nhếch mép – Tôi chắc chẳng đáng gì với anh, chỉ là bị ép buộc nên anh làm cho có thôi! – xong nó quay lưng, để lại Huy chẳng biết nói gì thêm. Cái tính nó tôi lạ gì, chẳng qua Huy không biểu hiện một tí tình cảm gì với nó nên nó không ấn tượng gì với Huy, đó là lí do nó rất lạnh nhạt với cậu nhưng những lúc nó gắt với cậu chứng tỏ nó cũng quan tâm tới cậu nhưng chẳng thèm nói.
Nó chìa tay về phía tôi, tôi đưa nó cái kẹp nhiệt độ rồi nó nhìn tôi ranh mãnh. Tự nhiên lúc này tim tôi thắt lại, đầu bắt đầu cầu nguyện thay mồm.
– 39 độ! – Nó nhe răng – Giờ thì nằm xuống ngủ đi, tí em lôi dậy ăn cháo!
Mặt tôi sầm lại trong khi nó hí ha hí hửng xuống bếp nấu cháo. Mặt tôi còn tối sầm hơn khi trong phòng không chỉ có ba người mà còn có thêm một nhân vật không mời mà tới và một nhân vật tôi không hay biết tên tuổi. Số tôi tối nay khó qua khỏi! Khổ rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc