Dưới Tán Cây Anh Đào - Chương 02

Tác giả: Shiro Kagami

Tôi ôm Mia thật chặt rồi ngồi lên xe, đạp ga phóng về nhà. Bây giờ là 11 giờ đêm, mẹ chắc ngủ rồi! Tôi đỗ xe ở ngoài rồi trèo rào vào trong nhà. Người ở quản gia đã ngủ cả, mẹ tôi thì … không ở nhà.
“Quái …” Tôi nghĩ thầm ” 11 giờ đêm, mẹ không ở nhà thì … ở đâu?”
Phải, đêm nay là đêm thứ ba. Đêm thứ ba tôi về nhà khuya mà mẹ không ở nhà. Lần đầu hởi mẹ nói chuyện công việc, lần thứ hai bảo chuyện người lớn, lần này thì … . Tôi nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch dưới nhà, tôi nhanh chóng thay đồ rồi nhảy phóc lên giường, giả vờ ngủ rồi ngủ thật lúc nào không hay.
– Tiểu thư … – Quản gia nhà tôi lay tôi dậy – Tiểu thư dậy đi học!
– Ra ngoài đi, năm phút nữa ta dậy! – Tôi thò năm ngón tay ra khỏi chăn rồi chùm đầu ngủ tiếp.
Quản gia tôi đành lắc đầu đi ra, ông ta vừa đóng cửa thì tôi lao ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi tô lên môi một lớp sơn bóng, gắn lên tóc một dải tóc giả màu trắng rồi ra khỏi phòng với bộ đồng phục trên người. Đồng phục trường rất đơn giản: áo thuỷ thủ màu trắng với viền xanh lính thuỷ, váy xanh đậm với viền trắng. Phụ kiện đi kèm là một sợi dây màu xanh lính thuỷ để thắt trước cổ, một đôi tất trắng dài tới đùi, có viền xanh đậm và một đôi giày đen.
Tôi bỏ cái ví, iPhone vào cặp cùng một số sách, vở khác rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Chạy ngang qua bếp, tôi bỏ quả trứng chiên, vài miếng thịt xông khói vào bánh mì nướng rồi nhảy lên xe, không quên một nắm kẹo socola. Tôi vừa đi vừa ăn bữa sáng của mình, đầu nghĩ ngợi lung tung. Hẳn nhiên là nhà trường không nhận giữ xe nên tôi gửi nhờ nhà người dân gần trường. Từ đó cuốc bộ vào trường cùng lắm chỉ có vài mét, nhưng đối với tiểu thư như tôi thì nó giống như cả trăm nghìn mét.
( TG: tại tỉ tỉ lười ấy mà)
(Khánh Thy: Mi mà nói một câu nữa là ta bắn cho mi vỡ sọ!)
(TG: *cúi đầu* Tỉ tỉ tha mạng!)
(Khánh Thy: Ai tỉ tỉ của mi?)
Tôi gõ cửa phòng hiểu trưởng, bước vào trong. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc giản dị mà nhìn quen quen, là ai nhỉ? Tôi đứng đấy, chẳng nói gì, đầu vẫn hoạt động để nhớ xem bà hiệu trưởng này là ai.
– Khánh Thy tiểu thư! – Bà ta nhìn vào học bạ của tôi rồi nhìn tôi – không giống ảnh 100% nhỉ…
– Hả? – Tôi há hốc mồm, câu nói của bà ta làm tôi muốn xông lên nhìn tấm ảnh trông học bạ xem tôi khác tới cỡ nào nhưng tôi lại kìm chế.
– Cái tóc không giống trong hình cho lắm nhỉ? – bà ấy vuốt vuốt tóc mái của bà ấy rồi nhìn tôi.
– À … – Tôi thở phào – Cái này … là tóc giả ạ!
– Tóc giả? Lẽ nào … – Mặt bà cô tỏ rõ vẻ sửng sốt làm tôi thấy buồn cười. Tôi gỡ sợi tóc highlight ra, mặt bà ấy giãn ra một chút rồi tôi lại cài nó ngược vào tóc. Sau một hồi im lặng, bà ta lôi ra vài tờ giấy rồi nói tiếp – Đây … tiểu thư sẽ ở chung phòng với hai cậu ấm tập đoàn KP và Trần Ngọc Khánh My! Phòng 402! Nếu có gì không vừa ý tiểu thư cứ đến gặp tôi, tôi có thể chuyển phòng cho tiểu thư nhưng tiểu thư phải ở chung phòng với cậu cả của tập đoàn KP vì đó là …
– Ý kiến của mẹ tôi! Tôi hiểu rồi cảm ơn bà! – Tôi nhanh chóng cắt lời bà ấy.
– Tiểu thư học lớp 11A2, cô giáo chủ nhiệm là cô … .
– Thôi khỏi giới thiệu, tí nữa tôi lên lớp là biết ngay ấy mà! Cảm ơn bà nhiều! – Tôi cúi đầu rồi ra ngoài.
Đồ đạc của tôi đã ở sẵn trên phòng, tất cả mọi thứ đã ở sẵn trên đó, chỉ chờ tôi lên nhận chúng. Cái lí do chính mà bà hiệu trưởng tôn trọng tôi là vì tập đoàn của nhà tôi và tập đoàn KP đã chung tiền xây dựng, thú thật thì chẳng có gì quá đặc biệt với tôi. Nhà tôi chung tiền xây quá nhiều thứ, vả lại một người như tôi, đi đâu cũng có người bàn tán đủ chuyện nên nói là một điều quá bình thường.
Tôi mở cửa lớp học, bước vào. Lớp học cũng không tới nỗi tệ, có máy điều hoà và máy nước nước nóng nước lạnh, sướng rồi còn gì! Nền nhà lấp đá hoa cương ( giàu gớm!) nên tôi buộc phải cởi giày ra lúc đi vào lớp.
– Em kia! – Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình – Đi học gì mà muộn vậy?
– Ơ … Em … – Tôi quay lên, nhìn một bà giáo viên chủ nhiệm.
– À khoan … – Bà cô lật qua vài trang giấy, nhìn tôi rồi nhìn quyển sổ vài ba lần – Học sinh mới phải không?
– Dạ.
– Trần Ngọc Khánh Thy, nhìn không giống hình lă … – Bà cô nhìn tôi, tôi gỡ dải tóc highlight ra làm bà ta vỡ lẽ. Không lẽ nào người lớn bây giờ họ lại ngố đến thế? Bà ta à một tiếng rồi lôi cổ tôi lên bục giảng – Em giới thiệu đi!
– Chào mọi người, mình là …
– Tiểu thư Trần Ngọc Khánh Thy đó mấy em! – Tôi vừa nói được năm chữ thì bà cô cắt lời làm tôi hoá đá – Rồi, em nói tiếp đi!
– Là con gái lớn của …
– Tập đoàn GoT đó mấy đứa, giúp xây dựng trường ó! – Bà cô lại nhoi nhoi cắt lời tôi lần hai – Đừng bận tâm cô, nói tiếp đi em!
Tôi liếc nhìn bà cô, bả phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi quay xuống nhì cả lớp đang bụm miệng nhịn cười.
– Dạ là chị của …
– Là chị của … Umh … – Bà ta chưa hết câu thì tôi đã bỏ vào miệng bà ấy một cái bánh bao cỡ bự.
– Là chị của Trần Ngọc Khánh My! – Tôi tuôn nguyên một tràng. Cả lớp giờ không nhịn cười được nữa, cười phá lên khi nhìn thấy bộ mặt của bà cô. Ngay cả tôi cũng không nhịn được cười.
Bà cô hí ha hỉ hửng lôi tôi xuống bàn cuối, cho tôi ngồi ở đấy làm cả lớp ồ lên kinh ngạc. Ai đi học chả biết. Học dốt ngồi bàn đầu, học giỏi ngồi bàn cuối, tha hồ ăn vụng, chơi game. Ban đầu một lũ ngồi bàn đầu, phải đấu tranh dữ lắm mới chiếm được bàn cuối danh giá! Tụi nó nhìn tôi like a boss, nhiều đứa bái làm Sư phụ, tranh nhau hỏi kinh nghiệm để được ngồi bàn cuối, nhiều đứa còn kết thân xin ngồi chung. Thật hết biết!
Tiết học đầu tiên trôi qua một cách nhàm chán, tôi nằm dài ra bàn như bao đứa khác, lướt facebook vô tư mà bà cô cũng chẳng nói một lời nào. Tôi chỉ mong thời gian tua thật nhanh tới giờ ra chơi để tôi có thể tự do, không phải nghe lời bà cô lèm bèm.
“Reng, reng”
Tiếng chuông vang lên, tôi thoải mái vươn vai rồi bước ra ngoài. Chưa qua khỏi cửa lớp thì một thấy một lũ lốn nhốn đứng phía trước. Cụ thể hơn là một lũ con gái.
– Tỉ tỉ! – Một giọng nói vang lên làm toàn bộ lũ con gái hướng mắt về phía tôi, nhiều đứa nhìn tôi như thể vật lạ.
– Kyo? – Tôi nhìn thằng con trai trước mặt, nheo mắt – đệ làm gì ở đây?
– Thì … đi học! – Nhóc nhìn tôi là lạ – Tỉ tỉ cứu đệ với!
– Đường đường là đồ đệ giỏi nhất của tỉ mà lại phải cầu xin tỉ giúp đỡ ư? Khó tin! – Tôi ra bộ làm cao với nhóc.
– Tỉ tỉ à, con gái khó … – Nhóc ngập ngùng.
– Tỉ tỉ cũng là con gái, lẽ nào đệ lại nói tỉ tỉ là …
-Không phải! – Nhóc gắt lên, cắt lời tôi, rồi lại khóm nóm đau khổ – bọn này girly lắm! – Tôi liếc nhìn nhóc với ám hiệu: trả công thế nào? Nhóc nhìn tôi như mếu – Ăn canteen! – Tôi lắc đầu ra bộ chưa đủ – … uhm … rủ cả Mia đi luôn!
Tôi khoác tay nhóc đi xuống canteen, giọng con nít:
– Em trai à, chị đói! Tụi mình đi tìm Mia rồi đi ăn đi!
– Hơ … Ok! – Nhóc vừa nói vừa nổi da gà.
Dưới canteen, tôi ngồi xuống bàn, nhìn đồ đệ rồi cười:
– Tỉ tỉ ăn mì ý, hamburger và bánh nướng nhân thịt món chính rồi tráng miệng bằng kem socola, tiramisu, bánh bông lan, uống milkshake!
Thằng nhóc cúi đầu, nhìn tội nghiệp cực kì. Lần này nhóc nhất định sạch túi vì bao tôi. Đang chờ nhóc đi mua đồ cho ăn thì tôi thấy nó và chồng tương lai của nó đi tới. Nó nhìn thấy tôi, cười hí hửng. Chồng tương lại của nó thì cúi đầu chào tôi. Phải công nhận là lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ Kyo ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp một thằng con trai da trắng mịn, tóc màu nâu che trước trán nhìn rất kawaii. Cậu nhóc mặc đồng phục của trường, đi giày adidas, đồng hồ led, trông rõ giống công tử nhà giàu.
– Chào chị, em là Huy. Trước sau gì chị em ta cũng là người một nhà, hay chúng ta làm quen đi! – Huy ngồi xuống, nhìn tôi mỉm cười.
– Phải đó chị hai! – Nó đồng tình – biết đâu lại có thêm tí thông tin về “chồng tương lai” của …
– Chị là Trần Ngọc Khánh Thy, chị vợ cũng như chị dâu tương lai của em! – Tôi cố gắng giữ bộ mặt vui vẻ với thằng nhóc – Chị học lớp 11A2, có gì hai đứa lên tìm chị cũng được!
– Em là Nguyễn Quang Huy, học lớp 10A1, ờ … chị có muốn hỏi em chuyện gì không?
– Trước sau gì cũng gặp anh trai em, nhưng chị muốn biết thêm một chút về anh ấy ví dụ như tên, tính cách, vẻ bề ngoài và gia đình được không?
– Ừm … tên thì em không được tiết lộ vì đó là bí mật cho chị, vẻ bề ngoài thì miễn chê, chuẩn cực kì! Tính tình anh ấy thì lạnh lùng nhưng tốt tính. Học lực của anh ấy cũng tốt, thể thao thì giỏi, nhạc cụ thì cũng chẳng kém ai. Còn về gia đình thì anh ấy là anh cả, em là anh ba và có thêm một cô em út tên là Thư. Ở nhà em và anh hai hay gọi nó là Chelsea vì nó mê bóng đá. Con gái như nó cũng thích vì mỗi lần em chơi bóng đá là nó lại lon ton chạy theo đòi chơi.
Bất chợt Huy ngừng nói, rùng mình nhìn sang bên, thấy Mia đang ngồi bên cạnh nhìn cậu nhóc cực kì “âu yếm” làm cậu nuốt nước bọt ừng ực.
– Ý … là có nó làm em gái cũng tốt! – Huy đặt tay lên vai Mia – Ấy đừng giận!
Nghe cái kiểu xưng hô của hai đứa nó tôi cũng hiểu được rằng tụi nó không thấy tiện khi gọi nhau anh anh em em. Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ cảm ơn thằng nhóc rồi cả lũ ngồi im. Không khí im lìm tới đáng sợ, chẳng ai nói gì cho tới khi Kyo quay lại với đồ ăn trên tay. Nhóc nhìn Mia rồi nhìn Huy hằn học. Bỏ khay đồ ăn xuống bàn, nhóc cảm ơn tôi rồi chạy phóng đi đâu mất. Huy chẳng hiểu mô tê gì cả, ngồi nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi thì biết lí do, tôi không biết nói gì cho bớt ngột ngạt.
– Chị Thy à – Huy lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – Cậu bạn đó học chung lớp với tụi em, hình như chị quen bạn ấy! Bạn ấy có vẻ không vui với em nhỉ?
– Ừ … bạn của Mia, chị coi nó như em ruột. – Tôi ngập ngừng, không biết nói lí do như thế nào – Nó … không khí ngột ngạt, vừa ra khỏi hàng nên ra ngoài cho mát!
– Ra là vậy! Thế mà em cứ tưởng em làm gì sai để cậu ấy không vui! – Huy thở phào nhẹ nhõm.
Ăn uống xong xuôi, tôi sân sau trường, trèo lên cây đánh một giấc tới giờ ăn trưa, trốn hai tiết văn nhàm chán.
“Reng …”
Tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa vang lên, tôi nhảy xuống cành cây, tới canteen tìm Mia. Nó đã ngồi sẵn ở đó chờ Huy mang đồ ăn về cho nó ăn. Tôi chỉ ngồi xuống bàn nhìn nó chằm chằm.
– Mặt em có dính cái gì à? – Nó vội xua tay lên mặt.
– Ừ thì … có dính một cái miệng nhiều chuyện, hai con mắt tinh nhanh và … Ái! – Tôi chưa hết câu thì nó đã đạp thật mạnh vào chân tôi.
– Chị cứ khoái đùa nhỉ! Chọc em hoài! – Nó nghiến răng ken két, tay vo thành nắm đấm.
Tôi nhìn nó cố nở ra một nụ cười tinh nghịch nhưng cái chân thân yêu của tôi lại bị đè nên cười không nổi. Thật may mắn cho tôi là Huy vừa kịp về với khay đồ ăn nên cái bàn chân của tôi mới được tha. Tôi cũng được thằng em rể mua cho một mới đồ ăn, ăn không xuể. Cách tôi vài bàn là Kyo, nhóc bị một lũ con gái bám riết không tha. Nào là bento từ con gái, đồ ngọt, thức ăn từ canteen, xung quanh Kyo là nhưng tiếng ỏng ẹo của con gái xin nhóc ăn đồ ăn của mình. Tôi thoáng nhìn Kyo, cậu nhóc liếc nhìn Mia rồi nhìn Huy. Nhóc đứng dậy, đi ra khỏi canteen, mang luôn lũ con gái ồn ào ra ngoài. Tôi quay sang nhìn Mia, mắt nó vẫn dán vào cánh cửa mà Kyo vừa đi qua, mặt tiếc nuối, vui buồn lẫn lộn. Rồi chúng tôi chỉ im lặng, ngồi ăn và ăn, chẳng có ai nói một lời nào.
Sau giờ ăn trưa, tôi đến tủ đựng đồ, lây mấy cuốn truyện tranh rồi xách ra sân sau trường, ngồi đó đọc rồi ngủ lúc nào không hay. Tôi tỉnh dậy vì một tiếng chân mờ ám vang lên, càng ngày càng gần. Tôi dấu mấy quyển truyện dưới bãi cỏ rồi nhảy lên cành cây để trốn. Tôi nhìn về phía bước chân, một cậu con trai da trắng, tóc nâu, tai đeo một quả cầu đầy mũi nhọn. Cái dáng này trông quen quen! Hình như là …
– Tỉ tỉ!
Đúng rồi, cái giọng này, dáng này, kiểu này thì nhất định là nhóc rồi!
– Kyo! – Tôi cười – Đệ trốn ra đây làm gì vậy?
– Tỉ tỉ cũng trốn ra đây còn gì? – Nhóc lè lưỡi.
– Thì là ngủ quên nên trốn luôn! – Tôi thả lỏng hai chân, ngồi trên cây nhìn nhóc.
Nhóc ngồi dưới gốc cây, trông cái mặt nhóc đượm buồn mà tôi cũng buồn theo. Không khí im lặng, tôi không nói gì, nhóc cũng ngồi im. Sau mười phút, nhóc mở lời trước.
– Tỉ tỉ à … – Nhóc cười gượng – Mia … tỉ tỉ chưa nói đúng không?
– Tỉ tỉ chưa nói nhưng hình như nó biết sơ sơ một vài phần rồi! Tỉ tỉ không biết làm sao nó biết nhưng …
– Đệ sẽ rút lui! – Nhóc cười với ánh mắt vô hồn – Nếu đệ nói ra thì trước sau gì cô ấy cũng chẳng bao giờ vui!
Tôi không nói gì, chỉ nhìn nhóc mà mắt cay cay. Tôi nằm dài trên cành cây, mắt lim dim, đầu quay lại quá khứ.
——————O Flashback O——————-
– Tỉ tỉ – một cậu nhóc mười tuổi chạy lại chỗ một cô nhóc có mái nâu đậm, tay cầm ba quả táo đỏ mọng – Mia đâu rồi tỉ tỉ?
– Hả? – Cô nhóc nhìn cậu ngạc nhiên rồi chỉ về phía cái cây sau vườn.
– Cảm ơn tỉ tỉ! – Cậu cười rồi đưa cho cô một quả táo rồi chạy đi.
Tới đây là mọi người biết hai nhân vật này rồi phải không? Đúng rồi … là Tia tỉ tỉ và Kyo đấy! Tia nhìn Kyo, mặt giận dỗi lẩm bẩm:
– Không thích chơi với tỉ tỉ thì thôi, tỉ tỉ đi chỗ khác!
Lúc này Kyo đã ở sau vườn với Mia, mặt mày hớn hở, tay cầm hai quả táo chạy tới gốc cây. Nhóc nhìn Mia, khuôn mặt của nó ướt đẫm nước mắt, hai má, mắt và mũi thì đỏ hoe. Cậu ngồi xuống nhìn nó lo lắng, mặt không tươi cười nữa mà thay vào đó là đôi mắt buồn, đầy âu sầu.
– Mia … – Nhóc chọt chọt vào vai nó – không sao chứ?
– Kyo! – Mia nhảy lên, ôm chầm lấy nhóc khiến mặt cậu đỏ lên, tim đập chậm một nhịp rồi hoá đá. Nhưng tiếng nó khóc làm nhóc quay trở lại thực tế – Muội sẽ nhớ huynh nhiều lắm! Nhiều lắm đấy, Kyo!
– Này … muội sắp chuyển đi hay sao mà … – Nhóc ngập ngừng.
– Còn tệ hơn thế! – Nó sụt sịt – Muội bị gả cho cậu ba tập đoàn KP, mai đi Úc học với cậu ấm!
– Thế à … – Nhóc nhìn buồn hẳn, chẳng hớn hở vui tươi nữa. Cậu nắm tay nó, bỏ vào tay nó một quả táo rồi thơm má nó – Này … ừ … mà thôi, chúc muội may mắn, thượng lộ bình an nhé! Về cũng đừng quên anh em!
Nói rồi nhóc bỏ chạy ra khỏi vườn, để lại nó trong khu vườn nhỏ một mình. Nhóc chạy mải miết cho tới khi cậu va vào một người mà cậu có thể tin tưởng để nói chuyện vào lúc ấy – Tia tỉ tỉ. Nhóc kể tất tần tật mọi sự việc kể từ lúc nhóc thích nó, nhóc nghĩ tới nó rồi hôm ấy dự định sẽ nói cho nó biết nhưng rồi mọi việc không như nhóc nghĩ. Nhóc bắt tôi phải giữ bí mật ấy rồi hứa đủ thứ. Tôi đồng ý, nhìn cái kiểu của nhóc mà tôi thấy thương, không biết an ủi như thế nào. Rồi chiều hôm ấy về nhà, nhìn nó sụt sịt khóc mà tôi cũng chẳng yên lòng, cũng chẳng biết nói thế nào cho nó vui lên, cũng chẳng muốn hỏi gì thêm, sợ nó buồn, khóc nữa. Sau này nghĩ lại, tôi thấy mình là một thủ lĩnh vô dụng, chẳng an ủi hay nói được câu nào cho anh em những lúc họ buồn. Điều này làm tôi cảm tồi tệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc