Một chiếc xe mui trần màu đỏ lướt nhanh trên con đường vắng ở một vùng ngoại ô. Bánh xe nhanh chóng ngừng chuyển động trước một toà biệt thự màu trắng. Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, tiểu thư họ Trần. Ba tôi là chủ tịch của tập đoàn GoT, một tập đoàn lớn, sở hữu nhiều khách sạn 5 sao lớn.
Khu ngoại ô này là do ba tôi mua lại để cả nhà có thể đi chơi vào cuối tuần. Nó chỉ cách thành phố khoảng 20km, chỉ mất 1 giờ là tôi có thể thoát ra khỏi thành phố ồn ào, bụi bặm để tới một nơi yên tĩnh với bầu không khí trong lành. Lần đầu tiên tôi tới đây là năm tôi 8 tuổi. Tôi thường hay lên một cái đồi gần đó cùng em gái của tôi để chơi nhưng trò ngô ngố của trẻ con. Cả nhà tôi cùng nhau trồng một cây hoa anh đào trên ngọn đồi đó, ngay bên cạnh một cái hồ nhỏ.
Lần thứ hai tôi đến đây là hai năm sau đó cùng với mẹ và em gái, không có ba. Ba tôi qua đời trong một cuộc tai nạn vài tháng trước đấy, mẹ tôi dắt hai đứa đi chơi cho khuây khoả. Ba tôi mất, mọi thứ đổ dồn về phía mẹ tôi. Bà phải tạm gác việc nhà để lo chuyện công việc. Nhiều khi mẹ về tới nhà thì cả tôi và em tôi đều đã ngủ say như ૮ɦếƭ.
Khi em tôi vừa tròn 12 tuổi, mẹ hứa dẵn hai đứa ra ngoại ô chơi nhân dịp sinh nhật em tôi nhưng đến phút chót bà lại có một vài vấn đề ở khách sạn nên bảo hai đứa tôi đi trước. Tôi và em gái ngồi chơi dưới tán cây nhỏ của cây anh đào năm nào, chờ bóng xe mẹ tôi nhưng bà ấy nhưng dừng như bà ấy đã quên béng mất hai đứa tôi. Năm ấy, tôi 13 tuổi.
Tôi cũng hay quay lại đó mỗi lúc bực mình hay mệt mỏi. Em tôi được hứa hôn với con trai tập đoàn KP, nó được họ “bồi đắp” tình cảm giữa nó và tên con trai ấy bằng cách đi học ở nước ngoài và sống trong kí túc xá của trường. Thế là chỉ còn một mình tôi đến toà biệt thự này.
– Tiểu thư – là giọng bác quản gia nhà tôi – Sao tiểu thư về mà không báo trước cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị. Tiểu thư đi chắc đói lắm, để tôi kêu người làm món nhẹ cho tiểu thư!
– Thôi khỏi bác ạ! – Tôi gỡ đôi giày thể thao ra, nói với bà quản gia – Cháu có mua ít đồ ăn trên đường tới rồi, cháu cất đồ rồi lên đồi ăn cũng được!
Tôi đi lên đồi, ngồi bên cạnh cây anh đào nhỏ, dọn đồ ăn ra ngồi chén một mình. Bác quản gia nhà tôi đã quen với tình huống này rồi nên bác cũng không nói gì hơn, chỉ lắc đầu thở dài nhìn bóng tôi trên đồi núi. Bác ấy biết tôi từ khi tôi mới đẻ, ban đầu bác ở trong thành phố với chúng tôi, sau này mua nhà ở ngoại ô, vì tin tưởng bác nên ba mẹ tôi giao toàn quyền cai quản toà biệt thự này cho bác, còn ngôi nhà trong thành phố thì đã có một ông quản gia khác chăm lo. Kể từ lúc ba tôi mất, mỗi lần tôi tới nơi này là bác lại tự tay làm món bánh cuộn mà tôi ưa thích cho tôi ăn.
.
.
” Made a wrong turn, once or twice
Dug my way out, blood and fire
Bad decisions, that’s alright
Welcome to my silly life
Mistreated, misplaced, misunderstood
Miss, no way it’s all good, it didn’t slow me down
Mistaken, always second guessing
Underestimated, look, I’m still around
Pretty, pretty please, don’t you ever, ever feel
Like you’re less than F**kin’ perfect”
.
.
Nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn màn hình rồi ngán ngẩm bốc máy.
– Alô…
– Khánh Thy! – giọng mẹ tôi vang lên với một chút giận dữ – Con đang ở đâu hả? Về nhà ngay, mẹ có chuyện muốn nói!
– Có quan trọng đến vậy không mẹ? – Tôi ngán ngẩm.
– Về ngay, con học đâu ra cái thói hỏi vặn mẹ thế hả? – Mẹ tôi bắt đầu bài ca muôn thuở làm tôi cảm thấy khó chịu.
– Con về đây! – Tôi nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy trước khi mẹ tôi có cơ hội để nói thêm câu nào.
Tôi đẩy cửa vào nhà, đang định xách túi đi thì bác quản gia chạy ra với khay bánh nóng hổi trên tay. Bác nhìn tôi tiếc nuối làm tôi mủi lòng, chạy lại lấy hộp nói:
– Cháu biết bác sẽ làm bánh cuộn mà, bác bỏ vào hộp cho cháu với!
– Dạ… Tiểu thư chờ tôi một chút! – Bác quản gia là hí hửng bỏ bánh vào hộp rồi gói lại cẩn thận cho tôi. Bác chạy ra cửa tiễn tôi – Tiểu thư đi cẩn thận, cho tôi gửi lời hỏi thăm bà chủ!
– Bác yên tâm, – Tôi lên xe, nổ máy – cháu sẽ nhắn giúp bác! Cảm ơn bác vì món bánh cuộn ạ!
Bác cười, vẫy vẫy tay tạm biệt tôi, đứng đó nhìn bóng xe của tôi phóng nhanh trên mặt đường rồi dần biến mất sau những ngọn đồi xa xa, tiến về phía thành phố.
Tôi đỗ xe trước cổng nhà tôi, mở cửa bước ra khỏi xe và không quên món bánh cuộn của bác quản gia. Mẹ tôi đã ngồi sẵn trông phòng khách, chờ tôi với khuôn mặt niềm nở tiếp khách. Tôi vừa bước chân vào phòng khách, tính chuồn lên phòng thì mẹ tôi nói lớn.
– Khánh Thy! Con mau cắt bánh mời khách đi con!
– D…dạ…! – Tôi ấp úng. Rõ ràng tôi nhón chân đi rất nhẹ, mẹ và khách cười nói lớn thế mà vẫn nghe thấy tôi, lại còn biết là tôi có bánh nữa … Thật … bái phục mama đại nhân!
Tôi mang bánh ra mời khách, tính kiếm cớ đi lấy trà rồi chuồn lên phòng thì mẹ tôi kéo tay tôi xuống ghế, ra hiệu cho tôi ngồi. Thật không có gì qua được mắt mẹ tôi.
– Khánh Thy – Mẹ tôi miệng cười nhưng mắt thì không, nhìn tôi “âu yếm” – Mau chào bố mẹ chồng đi con!
– Ha… – Tôi suýt ngã ngửa, hét toáng lên nhưng vì ánh nhìn “âu yếm” của mẹ mà tôi cố kìm chế – Dạ… Con chào … hai bác!
– Khánh Thy! – Ông bác trước mặt cười lớn – Nghe tiếng cháu lâu giờ mới thấy mặt! Xinh, xinh lắm! Đáng làm con dâu bác!
– Chắc con ngạc nhiên lắm nhỉ? – Người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng ngồi bên cạnh ông bác nãy giờ lên tiếng – Hai bác là chủ tập đoàn KP, cũng là bố mẹ chồng của em gái con!
– Hai bác đây còn có một cậu con trai bằng tuổi con, đang ở Anh. Tuần sau cậu ấy sẽ về nước!
Tôi chẳng nói gì, chỉ đơ người ra đấy, ૮ɦếƭ đứng … à không … ૮ɦếƭ ngồi mới đúng! Em gái tôi bị gả cho một đứa con trai mà nó không hề hay biết là theo ý của ba tôi, còn tôi thuộc về một kẻ mà tôi không biết nhất định là ý của mẹ. Khách ra về, mẹ tôi hằn học nhìn tôi rôi lôi tôi vào phòng nói chuyện.
– Con muốn biết lí do tại sao mẹ lại bắt con phải kết hôn với tên con trai mà con … – Tôi đang hỏi mẹ giữa chừng thì …
– Vì kinh tế của chúng ta đang đi xuống, ta cần sự trợ giúp của họ nếu không thì chúng ta phá sản! – Mẹ tôi cắt lời, chẳng để tôi nói thêm câu nào – Mai con đi học ở trường Shining Star, mẹ muốn con chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước ngày mai, con sẽ ở kí túc xá! Mà này, My nó về nước rồi, mẹ sắp xếp cho nó học chung trường với con cho con có bạn có bè!
Nói rồi mẹ quay đi ra ngoài vườn, bước lên xe và đi đâu đó. Ba từ “kí túc xá” của mẹ vẫn còn vang lên trong đầu tôi. Phải rồi, tôi không có quyền quyết định hay hay biết bất cứ điều gì cho đến phút chót! Tôi chỉ là một con rối thuộc về mẹ tôi. Tôi lên xe, nhấc máy điện thoại lên và bấm số. Điện thoại đổ máy, sau vài giây, một giọng nói đầy mùi sát khí nhưng có một chút e sợ vang lên:
– Chị hai gọi em có việc ạ?
– Chị mày mà không có chuyện gì thì gọi mi là cái quái gì? Hỏi ngu! – Tôi gầm lên – Họp địa bàn, nói một câu cho Mia hay!
– Dạ chị hai! – Đầu dây bên kia nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy.
Tôi cười nhạt, bỏ điện thoại qua một bên rồi rồ máy, phóng nhanh trên mặt đường. Trên đường, ai cũng ngoái nhìn tôi như thể minh tinh hay đại loại như thế. Tôi cũng chẳng chú tâm mấy, cái cảnh này tôi đã quen rồi. Tới một ngõ vắng, tôi nhanh chóng quành xe tạo ra một tiếng két khó chịu rồi dừng lại trước cửa một quán bar khá là sang trọng và cũng rất khen thuộc với tôi. Tôi bước ra khỏi cửa xe và tiến vào ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc sôi động của quán. Tôi mở cửa quán và bước vào, khuôn mặt khuất nửa của tôi làm nhiều người phải lo sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hai gã đàn ông to cao loạng choạng đi tới chỗ tôi, mùi đầy hơi bia, rượu.
– Cô em xinh gái đi đâu mà … Hức … vào đây vậy? – Một gã lên tiếng.
– Có cần anh chỉ dẫn không? – Tên kia nói với một giọng đùa cợt, rồi cả hai phá lên cười.
Tôi rút tay ra rồi bỏ đi nhưng chúng lại lằng nhằng:
– Ấy, chia tay sớm vậy? – Một tên nắm lấy tay tôi, kéo lại.
– Bỏ ra, không thì đừng trách! – Tôi không quay lại nhìn chúng nhưng với cái giọng đày mùi sát khí của mình, tôi làm cho mọi người xung quanh phải nép sát vào tường, có người còn vội chạy đi toilet hay đi tính tiền.
– Hố hố hố … Cô em nói … – Chúng cười ha hả rồi nói tiếp, nhưng chưa hết nửa câu thì tôi đã đá vào mặt hai gã ấy. Những đòn của tôi luôn luôn có hai lựa chọn: ૮ɦếƭ hoặc sống mà để lại “dấu ấn đặc biệt”. Nặng thì liệt mà nhẹ thì cũng có lại mấy thương tích đáng sợ.
Sau khi đánh cho hai tên ngu đần một trận khiến chúng nằm sẵn soài trên mặt đất, tôi cúi người nhìn chúng với ánh mắt khinh miệt rồi cười một nụ cười nửa miệng, lúc này, nhạc và đèn đã ngừng, mọi người chỉ chú ý về phía hỗn đoạn của tôi.
– Này, sau này có tán gái thì chọn người mà tán, đừng dại gì mà ᴆụng vào người của Dark mà bị liệt cả đời!
Tôi cười rồi bước đi, để lại cho hai gã ấy nằm chỏng chơ trên mặt đất, sợ xanh mặt.
Tôi bước vào phòng V.I.P dành cho riêng bang Dark, đàn em, đệ tử của tôi đều ngồi sãn trong đó, cười nói hả hê. Vừa nhìn thấy bóng tôi là chúng ngồi im, ngừng ăn uống, hò hét. Tôi từ từ, chậm rãi bước tới chỗ ngồi thủ lĩnh ở đầu bàn. Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Tôi đặt tai lên “ngai vàng” của bang Telk, lườm đàn em một cái rồi một cái, cười lớn. Cả bọn cười hùa theo, tôi ngừng cười khiến bọn chúng im bặt.
– Chúng mày cười cái gì? – Tôi hét lên, cả bọn không dám hó hé gì, tôi tiếp lời – Tỉ dạy chúng mày không được cười hùa, chúng mày lại cười theo! – thấy chúng cúi đầu vẻ lo sợ, hối lỗi, tôi lại cười lớn – Tỉ tỉ chúng mày đùa đấy, cứ tiếp tục tiệc tùng cho tới khi chị ba tới!
– Yeah!!! Tỉ tỉ muôn năm!!!! – Chúng lại hò reo, ăn uống hả hê như bình thường.
Lúc này, chắc Mia cũng vừa nhận được cuộc gọi “đột ngột” từ tôi. Mia là nickname của em tôi, tên thật của nó là Trần Ngọc Khánh My. Tên hai chị em tôi nghe giống nhau thật, nickname của chúng tôi nghe cũng chẳng khác nhau là mấy. Chúng tôi lấy chung hai chữ cuối là “ia” và hai chữ bắt đầu là là hai chữ cái đầu tiên của tên chúng tôi. Chúng tôi là ai? Một câu hỏi rất hay! Mọi người đều biết và đều không biết chúng tôi. Hai người con gái nổi tiếng nhất giới giang hồ nhưng không ai biết danh phận thật của chúng tôi. Họ chỉ biết một nửa dưới của khuôn mặt chúng tôi, nửa trên, họ chỉ biết nó là một nửa mặt nạ huyền bí.
Hai chị em tôi là chủ bang Dark, băng đảng hùng mạnh, nổi tiếng nhất trong thế giới giang hồ. Không ai nghe tới tên băng Telk mà có thể giữ bình tĩnh hơn hai phút. Một phần mà họ sợ chúng tôi là vì chúng tôi đã từng “chiếm” được kha nhiều băng đảng nhỏ và thu thập được khá nhiều “đệ tử”, tạo ra băng đảng lớn nhất nơi tôi ở. Kể từ khi ba tôi mất, mẹ tôi không quan tâm tới chúng tôi là mấy, hai chị em tôi trở thành thủ lĩnh là một vụ tình cờ. Chuyện dài dòng, tôi nghĩ đừng kể còn hơn!
Cánh cửa mở rộng, Mia bước vào phòng, vẻ mặt hớt hải, trông nó mệt mỏi nhưng có vẻ rất vui. Nó cố giữ vẻ bình tĩnh, ra vẻ một thủ lĩnh nổi loạn, tiến tới chỗ ngồi của nó. Nó ngồi xuống, tôi vỗ vai nó rồi đứng dậy nói lớn:
– Đầy đủ cả rồi chứ? – Tôi nói lớn, cả bọn ngồi nghiêm chỉnh nhìn tôi.
– Thưa tỉ tỉ, đàn em đã đầy đủ, chúng ta có thể bắt đầu chứ ạ? – Một tên đứng lên, đây là đệ tử tài giỏi nhất của tôi – Kyo.
– Tốt! – Tôi cười rồi ngồi xuống ghế, đặt tay lên vai em gái tôi rồi nói – Chắc mấy đứa đã hay tin bang T-rex có ý đồ chiếm đoạt địa bàn của chúng ta để làm nơi buôn bán ma tuý? – Tôi nhìn đàn em, chúng xôn xao, lo lắng nhìn nhau, tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên. Tôi liếc nhìn Kyo, cậu nhóc hiểu ý liền đứng dậy làm mọi người im lặng rồi ngồi xuống nghe tôi nói tiếp – Thế kế hoạch thế nào rồi Kyo?
– Theo thông tin nhận được thì bọn chúng sẽ tỏ ra thân thiết, bày một buổi tiệc thiết đãi chủ bang Telk rồi chuốc thuốc cho người ta say mèm rồi sẽ bắt đầu kế hoạch. – Kyo đưa cho tôi một đống giấy tờ, thông tin trên bàn. Tôi nhìn sơ qua rồi xếp gọn lại, nhìn Kyo mãn nguyện.
– Tốt lắm Kyo! Không phí công ta chỉ bảo đệ lâu nay! – Tôi tự hào vỗ vai thằng nhóc. Xong, tôi quay qua nhìn Mia, cười nhạt với nó rồi hỏi – Còn muội thì sao? Muội nghĩ thế nào về chuyện này?
– Muội không muốn nói gì nhiều, nghĩ ta nên cử một nhóm nhỏ đi đánh rồi giả vờ thua, rồi chờ lúc chúng mở tiệc ăn mừng, xử đẹp chúng! – Mia quay quay li rượu vang trên tay, ngắm ngía nó một hồi lâu.
– Ừm … Tỉ tỉ sẽ xem xét lại sự việc rồi tính tiếp! – Tôi xếp mọi việc qua một bên, quay lại nhìn đàn em rồi cười lớn – Cho tới lúc ấy, chúng ta cứ thoải mái ăn tiệc!
Cả bọn lại hò reo ầm ĩ, ăn uống tự nhiên như trước. Tôi thì ngồi thần ra đấy, trầm ngâm. Dường như Mia là người đầu tiên nhận ra chuyện này, nó bỏ li rượu vang xuống bàn, nhìn tôi lo lắng.
– Tỉ tỉ có chuyện không vui? – Nó nhìn tôi – Nói cho muội nghe được không?
– Ơ… – Tôi giật mình nhìn lên rồi cười – Đúng là chẳng có ai tinh mắt như Mia Mafia!!!
– Tỉ tỉ đừng chọc muội, tỉ tỉ buồn nên muội hỏi thăm thôi! – Nó phùng má, trông dễ thương cực kì.
– Ừm thì … – Tôi gãi đầu nhìn nó với ánh mắt hối lỗi, nó húp một ngụm rượu rồi nhìn tôi, lặp lại câu hỏi. Tôi nhìn nó hơi ngài ngại rồi cuối cùng vì nó nải nỉ, giận dỗi nên tôi đành hé môi – Mama – san tính gả tỉ cho anh chồng tương lai của muội đó!
– Ơ … – Nó ngớ người một lúc rồi há hốc miệng – Vậy là tỉ tỉ và muội phải cùng nhau chăm hai cậu ấm tập đoàn KP? Rồi tỉ có phải chuyển trường hay đoại loại như vậy không?
– Có … – Tôi ngập ngừng – Phải chuyển tơi trường Shining Star! Ở kí túc xá với cậu ấm!
– Muội cũng học ở trường đó, không chừng tỉ tỉ ở chung phòng với muội! – Nó hí hửng, chẳng để ý tới bộ mặt đau khổ của tôi. Một hồi sau nó mới vỗ vai tôi, cười tươi hơn hở – Hai cậu ấm nhà KP không đến nỗi tệ đâu, cậu em thì khỏi chê, ga lăng, tử tế, đẹp trai mà học giỏi. Cậu anh nghe đâu cũng là hotboy, cũng học giỏi, tử tế lắm nhưng mà …
– Nhưng mà sao? – Thấy nó ngập ngừng, tôi đâm lo nên cố rặn hỏi.
– Nhưng mà nghe nói ảnh lạnh như băng, chưa rung động vì cô gái nào bao giờ, coi chừng hắn gây khó dễ cho tỉ tỉ! – Mặt nó lo ra vẻ.
– Chuyện, thế thì tốt! – Tôi cười lớn – Thế thì hắn không thể làm khó dễ tỉ tỉ mà còn giúp tỉ tỉ nhiều!
Một nụ cười nửa miệng nở trên mặt tôi làm nó nửa mừng, nửa lo nhưng rồi mặt nó cũng từ từ giãn ra.