Đã lâu rồi Phục Đình chưa đến nhà chính.
Tê Trì vừa suy nghĩ vừa nhìn Tân Lộ chuyển chậu than ra ngoài.
Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc tiết trời đã ấm lên.
Nàng đẩy cửa sổ ra, chậm rãi lui tới trong phòng.
Nhớ lại chuyện Lý Nghiên kể, lúc Phục Đình đi hỏi chuyện cậu thì có nhắc tới việc Ung vương gửi thư đến.
Tâm tư của người đàn ông kia kín đáo, chắc chắn trong thư đã có dấu vết gì đó khiến chàng phát hiện.
Lại là Ung vương.
Nàng nhớ kỹ món nợ này rồi.
Thu Sương vào cửa, bẩm báo: “Gia chủ, người đã đến rồi.”
Tê Trì hoàn hồn, ngồi xuống ghế, chỉ thấy một người đi vào cửa.
Người này mặc đồ đen toàn thân, vẻ mặt hào sảng, ôm quyền làm lễ với nàng: “Tẩu tẩu.”
Là Tào Ngọc Lâm.
Tê Trì mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Tào Ngọc Lâm gật đầu, lấy một cuộn vải da dê ở trong иgự¢ ra: “Chuyện tẩu tẩu nhờ ta giúp lần trước ta đã làm xong rồi, ghi cả ở trong này.”
Thu Sương nhận lấy, đưa đến cho Tê Trì.
Nàng cầm trong tay mở ra, bên trên ghi lại sản vật ngoài biên giới cùng tình hình đại khái ở vài nơi.
Lần trước ở quán rượu, khi biết Tào Ngọc Lâm giỏi nghe ngóng tin tức thì nàng đã rục rịch, nhờ nàng ta giúp để ý về tình hình bên ngoài.
Lúc ấy chẳng nghĩ nhiều, chỉ là muốn nàng ta yên tâm nhận số tiền mình cho mà thôi, đồng thời cũng muốn thủ sẵn nguồn tin.
Không ngờ nay thông tin lại đưa đến rất đúng lúc, nàng muốn mở rộng kinh doanh mới nên rất cần thứ này.
Nàng cuộn lại cất đi, cho tay vào ống tay áo.
Tào Ngọc Lâm thấy thế thì mở miệng: “Tẩu tẩu đừng đưa tiền nữa, đây là chuyện dĩ nhiên phải làm khi đã cầm tiền của tẩu mà.”
Tê Trì rút tay ra, cũng không khách khí thêm: “Bây giờ cô buôn bán thế nào rồi?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Nhờ có tẩu tẩu chỉ điểm, lại được cho thêm tiền nên đã khá khẩm hơn rồi.”
“Nói đến đây,” Tê Trì suy nghĩ, lại hỏi: “Cô có bằng lòng đồng hành với thương đội không?”
“Thương đội?”
Nàng gật đầu: “Ta cần cô thám thính tin tức ra vào, tất sẽ phải đi đây đi đó, nếu đi theo thương đội thì sẽ thuận lợi rất nhiều, Thu Sương có biết vài thương nhân, bảo nàng ta đề cử là được.”
Dĩ nhiên chính là thương đội của nàng rồi.
Nàng nghĩ, Tào Ngọc Lâm xuất thân từ quân đội, có thân thủ, lúc nghe ngóng thông tin chỉ cần che giấu thân phận là đủ mà hiện tại nàng lại cần dùng người, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Thu Sương đứng bên hiểu ý, lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, nếu Tào tướng quân bằng lòng thì cứ gật đầu, nô tỳ sẽ sắp xếp cho ngài.”
Tào Ngọc Lâm nghĩ ngợi rồi nhận lời, ôm quyền cám ơn: “Tẩu tẩu suy nghĩ chu đáo, tính ra như vậy thuận lợi hơn nhiều.”
Nói đến đây, nàng ta bất chợt nhớ tới Phục Đình, quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Không biết bao giờ tam ca về, dù gì ta cũng đến rồi, theo lý cũng phải chào hỏi.”
Tê Trì nghe nàng ta nhắc đến người đàn ông đó thì lại nhớ đến tình hình giữa mình và chàng bây giờ, vậy là lắc đầu: “Nếu cô muốn gặp chàng thì không đợi ở đây được đâu, phải tự đi tìm chàng.”
Tào Ngọc Lâm bất ngờ không tin, đây là nhà của vợ chồng họ, sao lại không đợi được huynh ấy?
Nhưng trông vẻ mặt Tê Trì không giống nói đùa, nàng không nhịn được lắm mồm hỏi một câu: “Tẩu tẩu và tam ca lục ᴆục à?”
Tê Trì nhấc tay, ra hiệu Tân Lộ và Thu Sương ra ngoài, sau đó cười bảo: “Không có gì, cô đừng nghĩ nhiều.”
Nàng cũng không muốn nhiều người biết chuyện giữa vợ chồng họ.
Tào Ngọc Lâm im lặng, nhưng trong lòng cảm thấy không như vậy.
Lúc ở trong quán rượu, nàng thấy rõ bộ dạng kia của Phục Đình, rõ ràng là rất để ý vị tẩu tẩu này, nếu không có gì thì chưa chắc huynh ấy đã như thế.
Nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ dựa vào hiểu biết của mình về Phục Đình mà trấn an: “Tam ca không giống những người đàn ông khác, cô độc như sói, nói ít làm nhiều, ta đoán hẳn tẩu tẩu đã chịu thiệt rồi. Nhưng huynh ấy là trang nam tử trọng tình trọng nghĩa, nếu đã cưới tẩu tẩu thì chắc chắn sẽ không đối xử tệ với tẩu.”
Nàng ta nói thật.
Chính mắt nàng ta nhìn Phục Đình đã đi từng bước đến ngày hôm nay thế nào.
Huynh ấy là quân nhân tận tụy với công việc, có thể ngăn đao cản giáo cho người khác, nhưng chưa chắc đã biết dỗ ngon dỗ ngọt vợ mình.
Tê Trì gật đầu cười với nàng ta, coi như nghe vào.
Nàng biết người đàn ông ấy không đối xử tệ với nàng, hiện tại cũng chịu che chở nàng đấy, nhưng điều nàng muốn đâu chỉ là “không-tệ”.
Nàng muốn chàng chiều mình, yêu mình, đặt mình trong tim.
Như thế thì mới có thể toàn tâm toàn ý đứng về phía nàng được.
Có lẽ là nàng tham lam quá rồi.
Nàng quay đầu, ánh mắt rơi lên chạc cây ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt dần tắt.
Trong lòng nghĩ, không thể cứ tiếp tục như vậy được.
***
Sau khi rời khỏi nhà chính, Tào Ngọc Lâm đợi ở sân trước phủ đô hộ.
Nàng ta cũng thật kiên nhẫn, đợi gần hai canh giờ mới thấy người.
Phục Đình từ ngoài cửa đi vào, bước chân dứt khoát.
Tào Ngọc Lâm đi tới, ôm quyền: “Tam ca.”
Phục Đình dừng chân, thấy nàng ta thì lập tức nhíu mày: “Có chuyện hả?”
Nếu không có thì sao nàng lại đột nhiên tới phủ Hãn Hải.
Tào Ngọc Lâm vội nói: “Không có chuyện gì lớn cả, muội đến đưa tin tức, thuận tiện tới thăm tẩu tẩu.”
Lúc này Phục Đình mới thả lỏng.
Chàng nhìn lướt qua hậu viện, im lặng một lúc rồi hỏi: “Nàng ấy thế nào?”
Tào Ngọc Lâm ngớ người, rồi nhanh chóng biết chàng đang hỏi ai, bèn nói thẳng suy nghĩ: “Sao tam ca không tự đi xem đi?”
Phục Đình cong môi, chàng xoay roi ngựa trong tay: “Ta bận.”
Tào Ngọc Lâm thấy ủng chàng bám bụi, đúng là trông rất bận rộn, đoán rằng cũng không phải nói dối.
Nàng ta do dự, nhưng rồi vẫn lên tiếng: “Thân là thuộc hạ, đáng nhẽ không nên hỏi tới chuyện nhà của tam ca, nhưng cũng vì đã đi theo tam ca nhiều năm nên muội hiểu rõ sự vất vả của huynh khi một mình cáng đáng đất Bắc này, bây giờ cuối cùng huynh cũng có mái nhà của mình.”
Nàng ta lấy một chiếc túi nhỏ ở trong иgự¢ ra, đổ ra tay một đống đồ.
Phục Đình nhìn lướt qua, là mấy hạt giống trộn lẫn với nhau.
Tào Ngọc Lâm nói: “Lần trước ở quán rượu, tẩu tẩu nghe muội nói tam ca muốn thay đổi đời sống dân chúng ở đất Bắc, nên đã chỉ điểm cho muội đi tìm vài loại hạt giống hoa quả dễ sống để bán, còn chỉ điểm thêm phương pháp khác nữa. Có thể thấy tẩu tẩu không phải là quý nữ bình thường mà còn là một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi. Tam ca đã để ý đến tẩu ấy thì càng phải đối tốt hơn nữa.”
Phục Đình nhìn đống hạt giống kia, nói: “Ta biết rồi.”
Dĩ nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, nàng là ân nhân ở đất Bắc, sao có thể không đối xử tốt được.
Chàng còn nợ nàng đầy mình nữa đây.
Tào Ngọc Lâm thấy chàng đáp rất dứt khoát, nên cũng không nói nhiều lời đi quá giới hạn.
Nàng ta rút mảnh giấy nhỏ quấn trong ống tay áo ra, đưa cho chàng: “Tuy không có chuyện gì lớn, nhưng muội nghĩ tam ca vẫn nên để ý tình hình trong thành nhiều hơn.”
Phục Đình nhận lấy, gật đầu.
Tào Ngọc Lâm ôm quyền, rời khỏi phủ.
Phục Đình đọc nhanh tin tức trên mảnh giấy rồi bình tĩnh xé đi, sau đó đi tới hậu viện.
Đi thẳng đến ngoài thư phòng, trông thấy cánh cửa khép hờ.
Chàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô gái đang ngồi dựa vào tường.
Tê Trì ngồi đó, váy dài rũ xuống từ bên giường.
Nàng cụp mắt đầy đăm chiêu, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn lên.
Phục Đình còn chưa mở miệng thì nàng đã nói: “Chàng không chịu đi gặp thi*p, nên thi*p đành tới thăm chàng.”
Chàng khép cửa lại, vừa nhìn nàng vừa cởi dây buộc trên tay, tháo quân phục, lớp áo lót bên trong thuần một màu trắng, cuối cùng lấy y phục ngày thường trên kệ mặc vào.
Bụng nhẩm tính, đúng là đã lâu rồi chàng chưa đến nhà chính.
Chàng tiện tay buộc thắt lưng, đi tới gần nàng ngồi xuống.
“Xem đi.” Chàng đưa cho nàng nhìn, còn mình nhìn nàng.
Tê Trì đang duỗi chân, chàng vừa ngồi xuống thì lập tức chạm vào nàng.
Chân nàng kề sát đùi chàng bên dưới vạt áo, khiến nàng không khỏi rụt lại.
Thấy chàng chỉ ngồi mà không có động tác gì thêm, gần đây do bận mà gò má hóp đi như bị đao gọt, hai mắt bình tĩnh nhìn nàng, vẫn là dáng vẻ không có chuyện gì.
Nàng nhớ lại dụng ý mà mình đến đây.
Làn mi rung lên, đôi chân nàng kề sát chân chàng, nhẹ nhàng cọ xát.
Lúc ngồi xuống chân chàng gồng lên, nơi mũi chân chạm qua thật cứng.
Phục Đình cụp mắt xuống, nhìn thấy một bàn chân duỗi ra chạm vào chân mình, thế là lại ngước mắt nhìn nàng, giọng nặng đi: “Nàng muốn làm gì?”
Chàng không cần lấy lòng nữa, là chàng nợ nàng, làm chỗ dựa cho nàng và cháu trai cũng là chuyện đương nhiên, cần gì nàng phải phí sức.
Tê Trì chạm vào ánh mắt chàng, bàn tay nắm lại như đang âm thầm cổ vũ cho mình.
Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng mới thấp giọng lên tiếng, hỏi một câu: “Chàng nói thi*p muốn làm gì?”
Cử chỉ rõ ràng như vậy, nàng không tin chàng không nhận ra nàng muốn làm gì.
Một cô gái sẽ chỉ biểu hiện như thế trước mặt phu quân mình.
Ánh mắt Tê Trì rơi lên môi chàng, nhớ lại lúc chàng hôn mình, nàng không tin là chàng sẽ thờ ơ.
Nàng muốn quay lại thời điểm chàng chịu gần gũi với mình.
Bỗng trên chân nặng đi, nàng giật mình, mu bàn chân bị tay người đàn ông nắm lấy.
Phục Đình ngồi yên, một tay đặt trên chân nàng.
Tê Trì ngọ nguậy nhưng lại không giãy ra được.
Cách lớp tất vải, bàn tay chàng khiến cả chân lẫn lưng nàng nóng lên.
Phục Đình từng thấy ngón chân của nàng, biết nàng có mắt cá chân rất đẹp, bây giờ chàng đang nắm lấy trong lòng bàn tay, gò má bạnh ra.
Chàng lập tức trông thấy nàng ngoảnh mặt đi, bên tai lại đỏ ửng.
Trước kia chàng nghĩ, vì sao người xuất thân như nàng có thể liên tục để lộ dũng khí như vậy trước mặt chàng, cuối cùng bây giờ đã biết được nguyên do.
Suýt nữa chàng đã muốn hỏi một câu, vì cháu của nàng, rốt cuộc nàng có thể làm đến bước nào?
Nghĩ tới đây, chàng nhoẻn miệng cười: “Nhưng ta không muốn.”
Tê Trì nhíu mày quay sang.
Chàng ngồi thẳng, ngoài nụ cười trên môi ra thì vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Chỉ có bàn tay kia là nắm chặt chân nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Nàng bất động, chàng cũng bất động, hai bên cầm cự.
Tới tận khi cảm giác đau nhói trên chân truyền đến, nàng mới ngo ngoe bàn chân, nói: “Buông ra đi.”
Phục Đình nới lỏng tay.
Tê Trì ngồi thẳng dậy, hai chân đặt xuống giường, im lặng xỏ giày vào.
Lại nhìn sang người bên cạnh, chàng vẫn đang nhìn nàng.
Nàng đứng dậy, trong một thoáng không biết nói gì, khẽ mím môi đi tới cửa, lúc xoay người khiến vạt váy bay lên, quét qua chân chàng.
Nhìn nàng kéo cửa đi ra ngoài, lúc này Phục Đình mới thôi cắn chặt răng, cơ thể như được thả lỏng.
Chàng ngồi đó, một tay luồn vào trong иgự¢, định lấy rượu nhưng lại không sờ thấy thứ gì, mới sực nhớ mình vừa thay quần áo nên không có rượu.
Nghĩ đến cô gái đó, khóe môi hé ra rồi lại mím chặt.
…
Tê Trì đi thẳng ra ngoài, dừng lại dưới hiên nhà.
Nàng sờ lên tai, cuối cùng nhiệt độ cũng dần tan biến.
Nhưng quyết tâm đã hạ thì không biến mất.
Nàng dựa vào cột, lại ngoái đầu nhìn thư phòng, nắm lấy ngón tay, bụng nhủ: khả năng tập trung của chàng tốt thật, thế mà thật sự không muốn.
Bây giờ nàng lại không đoán nổi người đàn ông này nữa rồi.