Vân Thanh Lê nhìn chằm chằm đôi mắt gần sát của người bên cạnh, bỏ qua những giọt mồ hôi nóng hổi đang rơi xuống sườn mặt cô ta, cô ta giơ tay đẩy bàn tay Chu Tự Chi sang một bên, chậm chạp ngồi dậy khỏi ghế sau, ánh đèn ngoài cửa sổ tản mạn khắp nơi, rọi sáng bóng dáng cô ta.
Bởi vì vừa trải qua một trận l4m tình nên nhiệt độ trong xe đang rất cao.
Đầu ngón tay Vân Thanh Lê lau sạch mồ hôi chảy ở cổ, rồi nhìn về phía Chu Tự Chi: “Nếu bàn về thủ đoạn, anh mới là bậc thầy mẫu mực về lời nói và việc làm của tôi.”
Chu Tự Chi cũng không ngờ người dịu dàng như Vân Thanh Lê cũng sẽ trở thành con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim anh ta.
“Vân Thanh Lê.” Đôi môi mỏng của anh ta gần như kéo dài tên cô ta, hòa vào cái lạnh của bóng đêm: “Em không có hứng thú làm, anh đã ép buộc em lúc nào? Không muốn phản ứng thì sao lại cho anh làm?”
Vân Thanh Lê cong môi cười: “Thực hiện nghĩa vụ người vợ đó, trước khi đơn ly hôn còn chưa đóng dấu… Tôi vẫn còn là bà Chu, là vợ hợp pháp của anh, phối hợp với anh để thỏa mãn dục v0ng cơ thể anh thì có vấn đề gì à?”
Hiển nhiên cho dù Chu Tự Chi có nghẹn ch3t cũng không ngờ rằng cô ta định dùng cách lạnh nhạt để thỏa mãn anh ta.
Ánh mắt Vân Thanh Lê dán chặt vào cửa kính đang kết băng, giống như đang nhớ về hồi ức nào đó, nhưng từng từ từng chữ lại vô cùng tỉnh táo: “Tựa như năm năm qua anh thực hiện nghĩa vụ người chồng, thuộc lòng thói quen của tôi như lòng bàn tay, tất cả mọi thứ đều ghi rõ trong danh sách, đến thư ký đi theo bên anh nhiều năm cũng cảm thấy anh là một người chồng hoàn mỹ, không phải sao?”
“Tập hồ sơ kia, lần trước thư ký anh đã đưa cho Tạ Âm Lâu một bản, lúc tôi đến Lịch Thành tìm cô ấy thiết kế sườn xám đã may mắn nhìn thoáng qua, thì ra nhiều năm qua tôi thích hoa đinh hương, thích ăn rau thơm và vịt quay, có dị ứng nhẹ với đậu phộng.”
Cô ta hát hí khúc, bình thường rất cẩn thận chăm sóc giọng nói, cũng không có khẩu vị thiên về món ăn nào.
Cũng không bị dị ứng đậu phộng, nhưng lại không thích ăn.
Lúc Vân Thanh Lê cầm tập hồ sơ lật xem, đã lập tức đoán ra thói quen này đều đến từ Thi Di.
Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu đến giờ Chu Tự Chi đã coi cô ta thành thế thân của Thi Di, sống như người tình đầu của anh ta.
Nghe những lời này, ngoại trừ sắc mặt Chu Tự Chi khẽ thay đổi một chút, dáng vẻ vẫn lười biếng dựa vào lưng ghế, bởi vì men say xộc đến, anh ta c0i áo khoác tây trang ra, bộ tây trang màu xám được cắt may hoàn mỹ phác họa thân hình cao lớn của anh ta, áo sơ mi trắng như tuyết mở hai rộng hai cúc áo, xương quai xanh thon dài lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt.
Còn anh ta lại lấy một hộp thuốc trong ngăn đựng đồ ra, vô cảm châm lửa, lúc làn sương màu trắng bốc lên là khi ánh mắt anh ta dần trở nên bình tĩnh.
“Trách anh sao?”
Sau một lúc lâu, anh ta cất giọng khàn khàn hỏi một câu.
Vân Thanh Lê mím đôi môi trắng bệch, không trả lời.
Dường như lúc này Chu Tự Chi biết cô ta đang suy nghĩ gì, dùng thuốc lá giành giật từng chút lý trí bị cồn ăn mòn, đôi môi mỏng cong lên thành hình vòng cung: “Lúc trước em muốn làm liệt nữ trinh tiết, chê anh có phụ nữ thì cuộc liên hôn này sẽ không thành công.”
Chỉ một câu nói này đã làm thay đổi vẻ mặt bình tĩnh của Vân Thanh Lê.
Hôn nhân của hai người liên quan đến lợi ích của gia tộc, bị ông cụ Chu đã cưỡi hạc về Tây Thiên cột chung lại cùng nhau, lúc trước cho dù Chu Tự Chi không lựa chọn lấy quyền kế thừa, thì người lớn hai nhà vẫn sẽ tìm mọi cách ép Thi Di đi.
Bởi vì Vân Thanh Lê chính là người được những bậc bề trên đức cao vọng trọng trong nhà họ Chu chọn ngay từ khi còn nhỏ.
Đầu ngón tay Vân Thanh Lê bấu chặt lòng bàn tay, lúc trước cô ta có quyền lựa chọn hôn nhân, đúng là tự do hơn Chu Tự Chi nhiều. Cô ta có thể lựa chọn không gả, cho dù nhà họ Chu có bản lĩnh lật trời, lấy hôn ước thuở bé ra cũng không thể nào ép cô ta gả được.
Mà lúc đó Chu Tự Chi đã tự mình tới rạp hát, tìm cô ta để từ chối cuộc hôn nhân này.
Khi đó Vân Thanh Lê biết rõ cuộc hôn nhân này chỉ là diễn trò để người ngoài nhìn, sau khi chờ anh ta chính thức chia tay với Thi Di, cô ta đã gật đầu chịu gả.
Oán hận trong mắt từ từ hiện lên, không thể nào che giấu được.
Lòng bàn tay Chu Tự Chi dùng sức vò nát đầu mẩu thuốc lá, nói: “Xem ra lời của anh càng có thể làm em có cảm giác hơn.”
Giây tiếp theo, Vân Thanh Lê đã giơ tay hung hăng tát mạnh vào mặt anh một cái.
Trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra dấu ngón tay, đây là lần thứ hai cô ta đánh Chu Tự Chi, giọng nói đang cố đè nén cảm xúc: “Thi Di không đánh anh như thế đúng không? Cô ta sống dựa vào anh, cho nên anh có thể sống chủ nghĩa đàn ông, lợi kỷ ích kỷ, không để cho phụ nữ bên cạnh anh chiếm được chút lợi lộc gì.”
Loại đàn ông như anh ta mãi mãi không thể nào giống Phó Dung Dữ yêu Tạ Âm Lâu sâu đậm, có thể đánh cược cả tính mạng và gia đình ra ngoài.
Vân Thanh Lê lạnh lùng nói xong lời châm chọc, lấy áo khoác rộng màu hồng nhạt bọc lấy cơ thể, đến váy cũng lười mặc vào đã muốn xuống xe. Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào then cửa đã bị Chu Tự Chi sầm mặt bắt lại, một bên vai còn không nhúc nhích được đã bị bàn tay anh ta đè chặt.
Vân Thanh Lê cũng khó thở, một bàn tay vung mạnh lên khuôn mặt người đàn ông kề sát gần trong gang tấc, tiếng tát thanh thúy vang vọng khắp không gian đóng kín.
Tát hai cái liên tục, ngón tay cô ta cũng hơi run rẩy, đau rát.
“Vân Thanh Lê.” Ánh mắt Chu Tự Chi sầm xuống, nương theo ánh sáng có thể nhận ra anh ta đang nổi giận, sức lực Ϧóþ bả vai cô ta lập tức mạnh thêm một chút, nhưng cố tình xương cốt người phụ nữ này lại dẻo dai, lại hung hăng tát thẳng vào mặt anh ta thêm một cái.
Ba cái tát vừa yêu vừa hận này chính là tất cả tình cảm mà Vân Thanh Lê dành cho anh ta.
Trong ngày kỷ niệm kết hôn lần đó, lúc nhắc đến ly hôn, cô ta tự cho là không có thứ gì có thể k1ch thích được cảm xúc của cô ta, nhưng tối nay, khi cô ta nói hết những uất ức mà cô ta phải chịu trong cuộc hôn nhân này, từng từ từng chữ như kẹp dao giấu kiếm:
“Chu Tự Chi, ly hôn trong hoà bình không tốt sao, vì sao… Anh cứ sống ch3t quấn lấy tôi không buông, là vì anh thấy Thi Di quay đầu gả cho Thịnh Hựu An lớn hơn mình hai mươi tuổi làm anh không dễ chịu, nên lấy tôi ra đổ tội?”
Người phụ nữ đã từng được anh ta cưng nựng trong lòng bàn tay, muốn cho cả thế giới biết sự tồn tại của cô ấy, nhưng chỉ năm năm ngắn ngủi, tình đầu của anh ta đã gả cho một đàn ông khác, thành bà chủ tập đoàn Thịnh thị.
Luận về bối phận, có lẽ Chu Tự Chi còn thấp hơn cô ta một bậc.
Nước mắt Vân Thanh Lê che mờ tầm mắt nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Chu Tự Chi: “Anh cảm thấy cuộc hôn nhân của Thi Di không hạnh phúc, cho nên cũng không muốn cuộc hôn nhân của mình hạnh phúc, phải không… Anh biến tôi thành vật hi sinh cho tình yêu của hai người.”
Cái tên Thi Di sống như nốt chu sa mãi mãi không phai mờ, dần lớn lên trong lòng anh ta.
Giọng nói của Vân Thanh Lê hơi run lên, lặp lại: “Hai người là tình đầu thời đại học, là cặp đôi thần tiên trong truyện cổ tích khiến người ta cảm thán, mà sự tồn tại của tôi… Từ ban đầu đã định trước là sai lầm.”
“Tự Chi, ký vào giấy thỏa thuận ly hôn đi.”
–
Mới tờ mờ sáng, biệt thự đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Ngọn đèn trong phòng khách yên tĩnh rộng rãi sáng lên, Phó Dung Dữ bị bảo mẫu gõ cửa đánh thức bèn khoác tạm một chiếc áo ngủ bằng tơ lụa màu đen bước xuống, nhìn thấy Chu Tự Chi ngồi trên sô pha cứng đờ như bức tượng điêu khắc, áo khoác tây trang phủ bên cạnh, cà vạt buông thỏng, cổ tay áo cũng không còn chỉnh chu như ban đầu.
Bước chân anh dừng lại, dặn dò bảo mẫu đi ngâm một ly trà giải rượu.
Chu Tự Chi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh đèn chói lọi làm nổi bật dấu tay in trên gương mặt tuấn tú của anh ta, màu đỏ tươi làm Phó Dung Dữ híp mắt lại, muốn xem nhẹ cũng khó.
“Uống rượu phát điên bị Vân Thanh Lê đánh à?”
Khớp xương Chu Tự Chi trắng bệch, không nói chuyện chẳng khác nào cam chịu.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, Phó Dung Dữ bị dị ứng cồn, tuy rằng trước tiệc rượu đã uống thuốc dị ứng, nhưng vẫn lựa chọn ngồi xa một chút: “Nếu tôi là cậu, đầu tiên sẽ đi tìm một bệnh viện để chữa vết thương trên mặt trước, để ngày mai ra ngoài khỏi mất mặt xấu hổ.”
Chu Tự Chi bị anh nhắc nở, mới nhớ ra ba cái tát kia.
Chờ đến khi bảo mẫu bưng trà giải rượu lên, anh ta khẽ mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi: “Có túi đá chườm không?”
Bảo mẫu cũng chú ý tới dấu tay kia, không dám nhìn nhiều: “Có, tôi lấy cho cậu.”
Dùng túi chườm đá có thể giảm sưng, nhưng mà hiệu quả sẽ chậm hơn.
Phó Dung Dữ không có kiên nhẫn với anh ta, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối một cách không kiên nhẫn, thất thần nghĩ Tạ Âm Lâu đang say giấc trong phòng ngủ chính trên lầu có khi nào không thấy anh mà thức giấc hay không.
Cho nên thái độ dành cho Chu Tự Chi hiển nhiên chẳng tốt lành gì.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ánh mắt Chu Tự Chi rất phức tạp, ngón tay thon dài siết chặt túi chườm đá, khẽ nói: “Vân Thanh Lê muốn ly hôn với tôi.”
“Chuyện này người trong giới đều biết cả rồi.”
Phó Dung Dữ hơi cúi người, ngón tay thon dài bưng ly trà lên uống, giọng điệu bình tĩnh không hề có gợn sóng, tiện đà nói: “Hay là cậu sắp sửa nói một chuyện mà tôi không biết?”
“Dung Dữ, tôi đang suy nghĩ có nên cùng đến Cục dân chính ly hôn với cô ấy không.”
Chu Tự Chi đến đây là để tìm bạn tốt bàn về hôn nhân, dù sao trong số bạn bè kết hôn sớm mà anh ta quen biết, trước mắt chỉ có Phó Dung Dữ. Đều là đàn ông đã kết hôn, anh ta không còn lựa chọn nào khác mà phải đến đây.
Thái độ đêm nay của Vân Thanh Lê rất kiên quyết, đây là lần đầu tiên anh ta không nhìn ra một chút tình yêu nào trong mắt cô ta.
Không hiểu sao cảm xúc Chu Tự Chi bị khơi mào, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Phó Dung Dữ, khẽ hỏi: “Phải ly hôn với cô ấy sao?”
“Ly hôn đi.”
Phó Dung Dữ không nhẹ không nặng đặt chén trà xuống, giọng điệu thờ ơ phân tích: “Cậu dao động chứng tỏ tình cảm của cậu dành cho Vân Thanh Lê vẫn chưa đủ thuần túy, Tự Chi, hai người liên hôn, từ đầu đến cuối cô ấy đều là vật hi sinh của lợi ích, năm năm, cậu không thể cứ mãi vịn vào cớ cô ấy yêu cậu mà ức Hi*p, tàn nhẫn tổn thương cô ấy được.”
Chu Tự Chi mím chặt đôi môi mỏng, chìm vào trong trầm tư, lòng bàn tay bị túi chườm nước đá đông lạnh đến cứng nhắc mãi không buông ra được.
Hai người đều là bạn của Phó Dung Dữ, anh đứng ở góc độ người ngoài cuộc phân tích, cũng không nghiêng về giúp ai, ánh mắt lại tiếp tục rơi xuống khuôn mặt in dấu tay đỏ tươi của Chu Tự Chi, cười thoải mái nói: “Tát cậu đã tính là nhẹ rồi, không cầm dao đâm cậu coi như là làm việc thiện tích đức.”
Không khí trong phòng khách tĩnh mịch, ánh sáng ngoài cửa kính càng thêm sáng hơn, khuôn mặt sắc nét của Chu Tự Chi chìm trong bóng tối u ám, vì một lúc lâu không lên tiếng, cổ họng phát ra tiếng nói khàn đặc: “Từ giờ đến lúc Cục dân chính làm việc còn bao lâu?”
Phó Dung Dữ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, môi mỏng khẽ mấp máy: “Bây giờ là bảy giờ sáng, còn hai tiếng nữa.”
“Dung Dữ, cho tôi mượn một bộ tây trang.” Chu Tự Chi cũng biết cả người nồng nặc mùi rượu như này mất hình tượng thế nào, sau khi vịn sô pha đứng dậy thì nói với Phó Dung Dữ: “Tám giờ, đi với tôi đến Cục Dân Chính.”
“Tôi đi theo cậu làm gì?”
“Cách đây không lâu cậu vừa kết hôn, không phải biết đường sao?”
Logic của Chu Tự Chi cực kỳ đơn giản, chưa xong, anh ta còn kéo cà vạt nói thêm: “Cậu khuyên tôi ly hôn, cậu làm người dẫn đường là chuyện hiển nhiên.”
…
Anh ta mượn phòng cho khách trong nhà Phó Dung Dữ rửa mặt, ném bộ tây trang của mình vào trong bồn tắm.
Làn nước lạnh lẽo xối từ khuôn mặt tuấn tú xuống cần cổ thon dài, sau đó chảy xuôi xuống cơ thể nam tính rồi rơi xuống mặt đất, cả phòng tắm đều bị hơi nước mờ mịt bao phủ.
Chu Tự Chi đều muốn mọi chuyện thật hoàn mỹ, anh ta trái ngược với Phó Dung Dữ để ý vẻ ngoài là vì lấy lòng Tạ Âm Lâu.
Anh ta đơn giản là một người theo hình tượng hoàn mỹ, cơ bụng mạnh mẽ và đường nhân như đều do thói quen rèn luyện khắc khổ.
Mặc dù gợi cảm như vậy nhưng Vân Thanh Lê vẫn phản ứng rất lạnh nhạt, nó như một đòn nặng nề giáng vào lòng tự trọng của Chu Tự Chi.
Anh ta vô cảm nhìn bản thân trong gương, một lúc lâu sau rút khăn màu trắng lau khô nước trên người.
Cũng đúng lúc này, trong phòng ngủ trên lầu hai.
Bởi vì Tạ Âm Lâu thức dậy không thấy bóng dáng Phó Dung Dữ đâu nên cô không ngủ nữa, ôm khuôn mặt buồn ngủ vùi đầu vào gối s0 soạng mở điện thoại lên.
Hai giờ sáng Dư Oanh đã chia sẻ hot search Weibo cho cô.
Lúc Tạ Âm Lâu nhìn thấy người dân cả nước đều muốn bàn mối làm ăn nhỏ với Phó Dung Dữ thì vẻ mặt mơ màng nhấn vào đề tài, sau đó mới biết tối hôm qua hai người hôn nhau dưới tuyết đã bị người qua đường chụp lén.
Mà nguyên nhân nhiệt độ cao như vậy, thì phải cảm ơn thư ký công ty Phó Dung Dữ ban tặng.
Dùng cách nói của Dư Oanh: “Ha ha ha, buồn cười ch3t mất, bây giờ cả cộng động mạng đều biết cậu và Phó Tổng hôn môi nửa tiếng giữa trời đêm gió tuyết, sau đó thư ký của anh ta gửi tin nhắn cho chủ thớt, nói muốn dùng mười ngàn để tiêu hủy ảnh chụp.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu khựng lại, sau đó lướt đến tin tức thứ hai có tên cô:
⌈Tiểu tiên nữ, trên mạng còn lan truyền một đoạn video, có người ở trong tòa nhà cao ốc bên cạnh nghe thấy Tiểu Quan Âm gào lên muốn gả cho Phó Dung Dữ… Bây giờ có nhiều người hâm mộ khắp nơi hỏi, có phải mấy cô cũng gào muốn gả cho Phó Dung Dữ là có thể chờ Phó Dung Dữ đốt đèn đến cưới mấy cô không?⌋
Cô tiếp tục lướt xem, cái thứ ba là:
⌈Sau đó nhân viên làm việc trong mấy tòa cao ốc kia tung ra tin nóng, nói tối hôm qua nhận được điện thoại của sếp tổng, thông báo họ mở hết tất cả đèn lên. Những người qua đường đêm qua may mắn được thưởng thức ánh đèn sáng ngời đều biết Phó Dung Dữ dùng nó để dỗ dành người trong lòng.⌋
Những cộng đồng mạng có niềm yêu thích nhan sắc đã điên cuồng chạy đến Weibo Official của tập đoàn Phó thị không ngừng tăng nhiệt đề tài, trêu chọc thư ký không hiểu chuyện sơ sẩy để lộ bộ tây trang Phó Dung Dữ mặc lúc ở trong văn phòng.
⌈Tiểu tiên nữ, có rất ít nhà tư bản nổi tiếng đến mức này, quả nhiên đều là nhìn mặt mà làm.⌋
Đọc tin nhắn cuối cùng của Dư Oanh xong, Tạ Âm Lâu lại đi xem ảnh chụp hôn môi được lan truyền trên mạng, lỗ tai từ từ đỏ lên.
Nửa ngày sau.
Cô lựa chọn lưu ảnh chụp lại, thoát khỏi Weibo, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà lúc này, Vân Thanh Lê đột nhiên gọi điện thoại đến.
Tạ Âm Lâu nhìn đồng hồ còn chưa đến bảy giờ, gọi sớm như vậy nhất định là có chuyện gì đó, bèn ngồi dậy nghe máy: “Alo?”
Giọng điệu dịu dàng của Vân Thanh Lê truyền đến, câu từ rất đơn giản: “Âm Lâu, chín giờ sáng có thể đi cùng tôi đến Cục Dân Chính để ly hôn không?”
Hàng mi cong ✓út của Tạ Âm Lâu khẽ chớp, suýt nữa còn tưởng mình bị ảo giác, hỏi lại: “Ly hôn?”
Cô cảm thấy kinh ngạc là bởi vì trong câu lạc bộ Đàn Cung tối qua, tuy rằng hai người đó không giả vờ làm vợ chồng mẫu mực, nhưng lại không giống như sẽ lập tức ly hôn.
“Đúng vậy, Chu Tự Chi đồng ý cùng tôi đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn.” Vân Thanh Lê mệt mỏi lê cả cơ thể về biệt thự tân hôn, cả đêm không ngủ, nhưng được tin tức tốt này làm tinh thần trở nên tỉnh táo.
Đầu tiên cô ta gọi điện đến chia sẻ cho Tạ Âm Lâu, nói:
“Có thể là cũng đã nghĩ thông suốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tốt cho bất kỳ ai cả.”
Tạ Âm Lâu cụp mi, nhìn thời gian trên điện thoại thấy vẫn còn kịp, cô xốc chăn xuống giường, bàn chân trắng như tuyết đạp lên thảm, đi thẳng đến phòng tắm, nói với Vân Thanh Lê bên kia điện thoại: “Vậy cô ở nhà chờ tôi tới đón cô, chín giờ gặp.”