Kết thúc tiệc cưới, Khương Nại rời khỏi bữa tiệc sau khi chiêu đãi xong khách mời, cũng đã vất vả mệt mỏi cả một ngày.
Dưới ánh đèn sáng trưng, bà ngồi xuống ghế salon một lát. Sau đó, có một chiếc áo vest màu xanh đen được khoác nhẹ lên đầu vai, quay đầu lại nhìn thì thấy Tạ Lan Thâm đã từ hôn lễ trở về, hai ngón tay dọc theo tấm lưng mảnh mai từ từ đi xuống, dừng lại gần bên hông bà rồi xoa nhẹ.
“Tài xế đã thu xếp xe xong xuôi rồi, giao chút chuyện còn lại cho quản gia đi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.”
Khương Nại cười khẽ với ông một tiếng, đuôi mắt cong thành một đường vòng cung dịu dàng: “Không sao, em không mệt.”
Dù sao cũng là con gái kết hôn, người làm ba mẹ mệt mỏi một chút cũng là chuyện thường tình, bà ngửi thấy mùi rượu trên người Tạ Lan Thâm, thấy ông đã uống không ít trong đám cưới tối nay, bèn giơ tay lên nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt giúp ông.
Đang muốn nói gì đó thì Tạ Thầm Thời chạy từ ngoài cửa vào hỏi: “Mẹ, Cá Chép Nhỏ đâu rồi ạ?”
Ngón tay của Khương Nại trượt xuống khỏi sườn cổ thon dài của Tạ Lan Thâm, thân hình mặc sườn xám thêu hoa màu đỏ thẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo vest hơi nghiêng qua nhìn cậu ấy: “Anh trai con đã đưa Nam Chi về đoàn kịch rồi.”
Tạ Thầm Thời nói: “Anh ấy đã uống nhiều, hơn nữa còn không biết đường, có thể đưa về được sao?”
Khương Nại ôm lấy chiếc áo vest, vịn vào cổ tay của Tạ Lan Thâm để đứng dậy, nói với giọng điệu dịu dàng: “Nếu đã muốn đưa người đi, ở đâu cũng sẽ biết đường.”
Cuộc hôn lễ này của nhà họ Tạ cũng náo nhiệt ở trên mạng cả một ngày, những nhân vật nổi tiếng hàng đầu giới giải trí cũng đều thay nhau lên hot search. Đến gần rạng sáng, tổng đạo diễn Trần Nho Đông của đài tin tức đã tung lên một đoạn video về cảnh hôn lễ, ngay sau đó đã gây ra một cơn sốt trên các phương tiện truyền thông.
Chưa đến một tiếng đã nhanh chóng truyền ra ngoài, chiếm hết tất cả chủ đề trên bảng hot search.
#Âu phục của nhóm chủ nhà# #Tiệc tùng hoa hồng trắng# #Tạ Âm Lâu tuyệt đẹp trong váy cưới# #Ngôi sao ca nhạc lão làng lại xuất hiện trên sân khấu# #Tạ Thầm Thời c0i áo vest, Thần Hồn Điên Đảo# Hot search thứ năm mới xuất hiện chưa được bao lâu, nhấp vào là một đoạn video được tải lên khi Tạ Thầm Thời đang nhảy trên sân khấu.
Trong đoạn video được quay là hình ảnh cậu ấy và Trì Lâm Mặc song ca một bài hát nổi tiếng ở trên mạng tên, có tên là “Thần Hồn Điên Đảo”, áo vest đã bị c0i ra từ lâu, chỉ còn mặc một chiếc sơ mi lụa màu đỏ sẫm hở cổ, mồ hôi đầm đìa lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, lời hát ngọt ngào cùng với chất giọng khàn khàn lười biếng khiến cho người nghe tê tái.
“Say mê em đến thần hồn điên đảo Là em giẫm nát thuốc giải của anh Nhưng đều không sao cả Please just give me kiss Mắt như ngàn ánh sao xẹt qua Ôi trời ơi trái tim cuộn trào của anh Tim đập thình thịch như cơn bão tố sắp đến...”
...
Đám fan hâm mộ nhìn thấy đoạn video quay cảnh hôn lễ này mà tim cũng đập thình thịch theo, bình luận sôi nổi trên Weibo không ngừng tăng lên.
⌈Mẹ ơi cứu tôi, Tạ Thầm Thời đừng trêu chọc người khác như thế nữa được không, cậu ấy còn dùng cà vạt của Trì Lâm Mặc che mắt, vừa hát vừa c0i cúc áo sơ mi nữa chứ, a a a tôi muốn!!!⌋
⌈Giọng hát sương khói này thật sự khiến người khác đắm chìm trong một giây, thật ghen tỵ với người có thể nhìn thấy trực tiếp.⌋
⌈Thần hồn điên đảo! Thần hồn điên đảo! Tôi thần hồn điên đảo vì Tạ Thầm Thời!!⌋
⌈Là em trai nhà ai mà lại đẹp trai vậy nhỉ, ôi, là của Tạ Âm Lâu đấy, tôi ngưỡng mộ quá.⌋
⌈Kỹ năng hát của cậu ấy không kém gì so với nam thần âm nhạc Trì Lâm Mặc, có vẻ tôi sắp đổi bạn trai mới rồi, Tạ Thầm Thời hãy ra đây mà xem, chị em chúng tôi đang phát cuồng vì cậu!⌋
⌈Ha ha ha theo lời tiết lộ của đạo diễn Trần, nghe nói cậu nhóc này còn chạy ra thách thức những tên tuổi lớn của giới giải trí là khách mời trong bữa tiệc, cuối cùng tất cả mọi người đều lên trên sân khấu thể hiện một ca khúc nổi tiếng, trực tiếp biến đám cưới thành một buổi hòa nhạc quy mô lớn.⌋
⌈Có một đám cưới náo nhiệt như thế này, đúng là trăm năm khó thấy.⌋
⌈Còn có đội hình phù rể bên nhà trai cũng rất hùng hậu nữa, toàn là ông chủ mới trong giới hào môn cùng anh ấy đến nhà họ Tạ đón dâu, chọn ra ngẫu nhiên một người cũng vô cùng cao quý, về phần nhan sắc có thể so với mấy ngôi sao nam luôn đấy.⌋
⌈...Xin hãy để nhóm chủ nhà ra mắt đi ạ.⌋
Hơn một giờ sáng, đề tài trên hot search lại có thêm #Nhóm chủ nhà hãy ra mắt ngay đi#, cũng bởi vì độ hot quá cao nên những tin tức giải trí không liên quan đến hôn lễ dường như đều bị bỏ qua.
Kể cả chủ đề nữ hoàng vũ đạo leo lên top mười lăm cũng chưa đến mười phút đã bị rớt xuống dưới hàng một trăm.
Trình Nguyên Tịch khi nhìn thấy bảng xếp hạng của hot search, lặng lẽ đặt điện thoại di động xuống đi về phía cửa sổ, đưa tay đẩy cửa ra, phóng tầm mắt nhìn xuống cảnh đêm, cho dù là gió thổi trời mưa thì các cửa hàng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Một phút trước, quản lý của công ty đã nói với cô ta: “Nguyên Tịch, nói như thế nào bây giờ, cô vẫn còn thiếu một chút may mắn, lần này công ty đã nghĩ ra chủ đề hot search cho cô, không ngờ rằng lại gặp phải hôn lễ thế kỷ của thiên kim hào môn, chút thủy quân của chúng ta hoàn toàn không thể đấu lại độ hot của người ta.”
Ở trong vòng xoáy giàu có hào nhoáng này, cô ta không có chỗ dựa, cho dù đã ký hợp đồng với công ty vẫn có thể bị người khác loại bỏ dễ dàng với cơ hội thử sức mà cô ta đã chăm chỉ vất vả, hoặc là đã giành được vai phụ nhưng cũng có thể bị đạo diễn hủy bỏ với bất kỳ lý do gì vào đêm trước khi quay.
Trình Nguyên Tịch vốn đã không còn cảm giác gì trước nghịch cảnh như thế này nữa, chỉ là hôn lễ muôn người chú ý đêm nay của Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu khiến cho trái tim đã ch3t lặng của cô ta có chút gợn sóng, nhìn vào màn đêm, cô ta thốt ra lời tâm sự đẫm máu, giọng nói nhẹ như không: “Tạ Âm Lâu, tôi thực sự rất ghét cô.”
Cuộc sống bình thường của cô ta đến cuối cùng vẫn còn thiếu một chút may mắn.
Còn Tạ Âm Lâu thì sao.
Lại là một cô gái lúc nào cũng may mắn như thế....
May mắn đến mức khiến cho Trình Nguyên Tịch khao khát được giống như cô, thèm muốn tất cả những gì không thuộc về cô ta, bây giờ nghĩ lại quá khứ cũng coi như là tự làm tự chịu, không thể trách được người khác.
....
Bên trong phòng ngủ chính của phòng cưới, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn chân như ngọc của Tạ Âm Lâu, có chút ấm áp.
Cô tỉnh dậy, bất ngờ mở hàng mi dài cong ✓út ra, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn về phía chiếc váy cưới màu trắng xếp thành từng lớp phủ kín sàn nhà, rồi từ từ chuyển ánh mắt sang bên cạnh mình.
Phó Dung Dữ đang ôm cô ngủ say, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt điển trai lộ ra rõ ràng, ánh nắng cũng chiếu vào chỗ anh, dưới hàng lông mi dài như lông quạ là đôi mắt đang nhắm nghiền nghỉ ngơi, nhìn kỹ sẽ phát hiện làn da của anh rất đẹp, mũi lại cao thẳng, miệng cũng đẹp mắt....
Tạ Âm Lâu tiến lại gần để nhìn, đợi đến khi Phó Dung Dữ loáng thoáng có dấu hiệu tỉnh dậy mới chủ động cho anh một cái hôn dịu dàng.
Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách của người đàn ông cuối cùng cũng mở ra, phản chiếu rõ ràng nụ cười của cô.
Tiến lại gần hơn nữa.
Ngón tay trắng trẻo của Tạ Âm Lâu ôm lấy mặt anh, lại hôn lên một cái nữa: “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của em.”
Một tiếng cục cưng của em đã khiến cho Phó Dung Dữ đè cô vào trong chăn, lại tiến hành một trận vận động kịch liệt như tối hôm qua.
Ngủ mãi đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài vẫn còn chói chang, lại còn vào lúc giữa trưa.
Tạ Âm Lâu chạy vào phòng tắm tắm rửa xong xuôi, cố ý chọn một chiếc sườn xám màu đỏ để mặc, cũng chọn giúp anh một chiếc cà vạt màu đỏ, giống như đang mặc đồ đôi, trông rất hạnh phúc.
Sau đó, cô lại xuống tầng tự mình nấu một bát mì trường thọ cho Phó Dung Dữ ăn.
Tài nấu nướng của cô chỉ ở mức bình thường, món trứng chiên có hơi bị cháy, cũng may là không bỏ muối thành đường.
Phó Dung Dữ mặt không thay đổi ăn xong tô mì này, sau đó còn bình luận giống như một đầu bếp khách sạn, khen ngợi: “Mùi vị không tệ, kiểm soát nhiệt độ rất tốt.”
Tạ Âm Lâu cong mi mắt lên cười, nốt ruồi lệ ở mí mắt phải đặc biệt xinh đẹp.
“Nếu anh thích ăn, em sẽ nấu cho anh mỗi ngày.”
“Được.”
Đến buổi trưa, Phó Dung Dữ không đến công ty làm việc, mà đã sớm mua hai tấm vé máy bay đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Không có thư ký đi theo, lúc đầu Tạ Âm Lâu cho là thời gian đi du lịch nhiều nhất cũng chỉ khoảng một tuần nên không hỏi nhiều.
Mãi cho đến khi nghe thấy Phó Dung Dữ gọi điện thoại, bàn giao một số thủ tục công việc lại cho Trần Nguyện, lại còn đề cập đến chuyện mua một hòn đảo.
Vừa mới cúp điện thoại, Tạ Âm Lâu đã dựa sát vào anh, đầu ngón tay xinh xắn ấn nhẹ lên Ⱡồ₦g nguc anh: “Anh mua đảo để đi nghỉ dưỡng từ khi nào vậy?”
Phó Dung Dữ vòng tay qua ôm lấy eo cô, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Khi chuẩn bị hôn lễ.”
Anh đã sớm sắp xếp xong xuôi hành trình hưởng tuần trăng mật mới cưới.
Lần này sẽ đi nghỉ ở đảo một tuần, sau đó Tạ Âm Lâu muốn đi đâu chơi cũng có thể chuyên tâm đi theo cô.
“Vậy công ty của anh thì sao?”
“Anh có thời gian nghỉ kết hôn là nửa năm, Phó Thanh Hoài sẽ thay anh xử lý những chuyện cơ mật quan trọng của công ty, còn một số việc nhỏ khác Trần Nguyện và Hình Lệ cũng có thể quyết định được.”
Phó Dung Dữ hơi cúi đầu, tiếng nói chuyện gần như dán vào tai cô, vô cùng dễ nghe: “Em là quan trọng nhất.”
Thời gian nghỉ kết hôn là nửa năm.
Đôi mắt trong suốt đen nhánh của Tạ Âm Lâu sáng rực lên, vui vẻ ôm lấy anh: “Phó Dung Dữ, anh thật là tốt, em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, ngồi tàu thủy ngắm biển, đi thăm một số nhà may nổi tiếng trên thế giới, em còn muốn...”
Cô có vô số những nơi muốn đi, nóng lòng muốn nói ra tất cả.
Phó Dung Dữ dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, đáy mắt hiện lên ý cười nói: “Được rồi, muốn đi đâu cũng được.”
Tạ Âm Lâu ngửa đầu nhìn anh, rất muốn hôn anh nhưng cũng may vẫn còn sót lại chút lý trí, nhớ rõ nơi này là phòng nghỉ của khách VIP, sau đó thận trọng ngồi trở lại ghế sô pha, trên môi không ngừng nở nụ cười.
Cô lục tìm điện thoại, muốn chia sẻ chuyện hưởng tuần trăng mật này với mẹ đầu tiên.
Sau đó là từng người một, nhấp vào ảnh đại diện Wechat của các thành viên trong gia đình....
Tạ Thầm Thời là người đầu tiên trả lời cô: “Không đưa em đi theo sao?”
Tạ Âm Lâu dứt khoát không quan tâm đến cậu ấy nữa, sau khi cất điện thoại lại tiếp tục cười với Phó Dung Dữ.
Trước giờ lên máy bay hai mươi phút, Tạ Âm Lâu còn gặp Chu Tự Chi đang chuẩn bị đi công tác ở phòng nghỉ khách VIP, ở đằng xa anh ta cũng rất nhanh đã nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới này, dừng lại nửa giây rồi đi tới.
Phó Dung Dữ lên tiếng hỏi thăm trước: “Đến Lịch Thành sao?”
Chu Tự Chi khẽ gật đầu, khoác áo vest lên khuỷu tay vì có lẽ cảm thấy ở đây hơi nóng, trong lúc nói chuyện ngón tay thon dài của anh ta hơi nới lỏng cổ áo một chút, động tác lơ đãng này đã khiến Tạ Âm Lâu nhìn thấy một dấu hôn trên sườn cổ thon dài.
Đợi sau khi Chu Tự Chi chào hỏi xong bình tĩnh rời đi.
Cô hỏi Phó Dung Dữ với ánh mắt đầy kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Dung Dữ nhìn thời gian trên đồng hồ trước, cẩn thận nói: “Anh ta đã đưa Vân Thanh Lê về nhà trong bữa tiệc cưới.”
Lượng tin tức trong lời nói này rất lớn, Tạ Âm Lâu suy nghĩ một lát, dùng đầu ngón tay sờ lên xương cổ tay của anh: “Theo em được biết thì Thanh Lê và Nhạc Đình Thâm chỉ còn cách một bước, sắp trở thành người yêu rồi, Chu Tự Chi đã ở ẩn rút lui hơn nửa năm, bây giờ lại chắn ngang một bước này, có chút thú vị đấy.”
Phó Dung Dữ hiển nhiên không có ấn tượng gì tốt với Nhạc Đình Thâm, giọng bình tĩnh giải thích: “Anh ta không có bao nhiêu phần thắng.”
“Hửm?”
“Theo đuổi Vân Thanh Lê lâu như vậy nhưng vẫn để cho Tự Chi chui vào kẽ hở, em cảm thấy trong lòng cô ấy rốt cuộc là nghiêng về phía nào?”
Cơ thể sẽ không biết nói dối, Tạ Âm Lâu đã thấu hiểu rất rõ điều này trước khi gặp lại anh, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thanh Lê cũng không giống như có thể làm hòa với Chu Tự Chi một cách dễ dàng...”
Thấy dáng vẻ rất tò mò của cô, Phó Dung Dữ dùng giọng dỗ dành nói: “Anh sẽ giúp em hỏi Tự Chi một chút, có lẽ cậu ấy vẫn chưa lên máy bay đâu.”
Sợ anh thật sự sẽ đuổi theo hỏi người ta, hai tay của Tạ Âm Lâu ôm chặt lấy cánh tay anh, nhỏ giọng nói thầm: “Tuyệt đối không được, xấu hổ lắm đó.”
Phó Dung Dữ khẽ cười, ngón tay thon dài vân vê khuôn mặt trơn mềm của cô, sau đó cũng không nói gì.
Cũng may đã đến giờ lên máy bay, trong đầu Tạ Âm Lâu toàn là chuyện hưởng tuần trăng mật, sau khi nghĩ về nó thì quên luôn những lời vừa mới nói ra, đan mười ngón tay với anh: “Đi thôi, tiếp theo sẽ là thời gian hưởng tuần trăng mật mới cưới nửa năm, anh đều là của em.”
“Thuộc về một mình em...”