Tần Thâm ra ngân hàng làm một số việc, sẵn tiện hỏi vài vấn đề với quản lý ở đó.
Hàng tháng ngân hàng sẽ gửi tin nhắn thông báo số dư trong tài khoản cho hắn, nhưng trước giờ không có chú ý đọc kỹ, nên không nắm bắt được thời điểm nào là thích hợp để thực hiện dự định của mình.
Hắn không quá thích cũng không quá muốn cái gì, không thiếu ăn cũng chẳng thiếu mặc, số tiền mà ông bà đưa và để lại cho hắn như một sự đảm bảo an toàn cho tương lai của hắn vậy.
Thế nên hắn hỏi quản lý là mình có thể mua nhà trả góp ở Bắc Kinh được không, người quản lý nhìn Tần Thâm chưa đầy hai mươi tuổi, có chút ngạc nhiên.
Tần Thâm đan mười ngón tay chống lên mũi, mày kiếm hơi chau lại, nhìn hóa đơn trên bàn, “Tôi muốn vay một khoản tiền để mua nhà, có điều tôi còn đang đi học. Anh xem thử, tôi có thể vay được không.”
Đây không phải chuyện nhỏ, nên người quản lý giúp hắn phân tích một chút, cuối cùng anh ta đề nghị hắn nên bàn bạc với người chứng nhận, cũng chính là sư phó của hắn.
Sư phó tiếp điện thoại, rống vào lỗ tai hắn: “Con động đến tiền lấy vợ làm gì? Con tìm được vợ rồi sao, hả?“
Tần Thâm đang ngồi trên xe buýt đi đến sân bay, ngón trỏ vuốt cánh mũi, nói: “Con chỉ hỏi chút thôi mà.”
Sư phó đối với cái tên khiến người ta phát bực này tức giận vô cùng: “Ăn no rửng mở đi mua nhà ở đấy làm gì, có tiền đầy túi thì thoải mái tiêu xài, đến lúc tiêu hết rồi thì cạp đất mà ăn đúng không? Thầy có căn nhà không ở nhưng không bán, đang cho thuê, nếu con muốn ở, thì thầy sẽ lấy lại, bình thường con ở mình con cũng được, dẫn sư đệ tới ở chung cũng có thể luôn.”
“Không cần đâu thầy, hơn nữa con vay cũng không nhiều, mà cũng chẳng thể cứ mãi như vậy được.” Tần Thâm giải thích một câu: “Khi nãy con chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện sau này thôi.”
Sư phó ở bên kia điện thoại im lặng vài giây.
Tần Thâm không có nhà sao? Tất nhiên là có chứ, cái nhà mà hắn đã sống mười tám năm trời đấy, ở đến thoải mái ung dung.
Thị trường bất động sản ở đây không tốt sao? Tốt chứ, nào là thành phố ven biển, có triển vọng phát triển kinh tế, giá cả nhà cửa so với thủ đô còn phải chăng hơn rất nhiều.
Lúc nhập học cũng đâu thấy hắn nói muốn mua một căn nhà ở gần trường. Ngay cả thuê nhà, cũng không hề nghĩ đến chứ nói gì.
Tần Thâm không bao giờ để tâm tới bản thân, đối với mình lúc nào cũng tùy tiện qua loa.
Sư phó hỏi: “Thằng nhóc này, có phải con đang nói chuyện yêu đương với cô gái ở thành phố đúng không?”
“Vâng, nhưng chưa có hẹn hò ạ.”
Tần Thâm nói xong, sư phó lại ngừng hai giây, vô cùng muốn mắng người, nhưng vẫn nhịn xuống: “Sao không nói sớm! Thế có phải điều kiện gia đình nhà người ta không tệ đúng không?”
“Rất tốt ạ.”
“Cùng trường hả?”
“Không ạ. Không có liên quan gì hết, ngài đừng hỏi nữa, biết vậy là được rồi.”
“Hừ, thầy còn không hiểu con sao, nếu chuyện gì con không chắc chắn, thì dễ gì con nói rõ ràng với thầy?”
Tần Thâm đeo tai nghe cười cười.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Suy nghĩ tận cả năm trời.
Hắn chưa từng thích ai, cũng không biết bản thân mình có phải thuộc loại người giống trong cuốn sách mà Trình Phi Phàm đã từng đưa cho Nhan Húc hay không.
Nhưng hắn đối với mấy sư đệ quậy phá nhốn nháo đâu có cảm giác gì, cho dù lúc ở trường quân đội có lia mắt nhìn ngắm mấy nam sinh xung quanh cũng vậy, có điều với Nhan Húc thì hay có thói quen cưng chiều dung túng, mà hình như điều này mới không được bình thường.
Nhất là sau khi hôn Nhan Húc, mấy đêm liền Tần Thâm toàn mơ những giấc mơ giống nhau, nội dung giấc mơ bậy bạ đến nỗi khiến một người đã lớn to đầu như hắn cũng phải xấu hổ, rồi sau đó tỉnh rụi như không có việc gì mà đối mặt với khuôn mặt trắng nõn đang ngẩng đầu lên của tiểu sư đệ.
May thay, trường học của hắn khai giảng sớm, nên hai người không gặp nhau tới hai tháng.
Trước đây cũng không phải chưa từng tách ra, hồi còn đi học ở dưới quê, mỗi ngày đều nói chuyện điện với nhau, một năm nửa năm mới gặp được người thật một lần, vẫn thấy rất bình thường.
Nhan Húc dễ thương có người thân và bạn bè, nhưng lại luôn thích dính lấy đại sư huynh tốt nhất của mình, Tần Thâm tuy sống một mình nhưng không cảm thấy cô đơn, luôn ví những cuộc gọi hằng ngày của tiểu sư đệ như một người bạn đồng hành đáng yêu.
Hắn cảm thấy đây là một mối quan hệ thuần khiết đẹp đẽ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng sẽ không thay đổi.
Cái từ “Nhạt nhẽo” in rất sâu vào cuộc đời của Tần Thâm.
Bình thường hắn thân là anh lớn, quan tâm săn sóc ai đó chỉ là thuận tay mà làm, không can thiệp vào cuộc sống của bất kỳ ai, cũng không muốn ai xen vào chuyện của mình. Thậm chí hắn còn nghĩ, sau này khi sư phó già đi, bà nội không còn nữa, thì hắn chỉ trở về quê khi các sư đệ kết hôn mà thôi.
Không biết là do hôm nào đó huấn luyện thể chất đến mệt mỏi, hay là do đám bạn cùng phòng ngẫu nhiên nói đến chủ đề liên quan, mà khiến Tần Thâm đột nhiên không muốn nghĩ đến tương lai của mình sau này.
Hắn nghĩ tới chuyện mình đã an ủi Nhan Húc vì cậu sợ xuất ngoại, thế là dẫn cậu đi vòng quanh thành Bắc Kinh năm tiếng, đến bây giờ hắn cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì với cậu, chợt Tần Thâm nhớ đêm đó khi đi bộ dưới ánh đèn đường, làn gió mát rượi lướt qua đôi bàn tay của hai người, Nhan Húc cách hắn rất gần, chỉ cần nhích tới chút xíu là có thể ᴆụng vào cậu, thật giống như có thể nắm lấy tay cậu.
Tần Thâm nằm trên giường đơn cứng rắn trong ký túc xá, tay cầm tay, nếu là Nhan Húc, vậy thì kế hoạch cho tương lai sẽ có thêm một người.
Ngày đầu tiền sau hai tháng huấn luyện kết thúc, Tần Thâm đã dậy rất sớm, sau khi từ bãi tập chạy bộ trở về, sắc trời vẫn còn nhá nhem tối.
Hắn gọi điện đánh thức Dương Mục Tâm.
Dương Mục Tâm rất phiền muộn: “Lão đại à, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, bình thường thập hai chín giờ mới đến. Em cam đoan đúng chín giờ hôm nay sẽ gọi người tới, nên xin anh thương xót, cho em ngủ một lát đi.”
Thế là Tần Thâm đến phòng tự học đọc sách một lát, cứ cách hai mươi phút lại mở điện thoại xem một lần.
Trên đường đi đến Nhị Quán, Tần Thâm nghĩ cái bộ dạng vừa rồi của mình thật ngu xuẩn, mím khóe môi cười suốt dọc đường.
Ngay tại lúc Nhan Húc nhào vào lòng hắn, trái tim Tần Thâm đã đập liên hồi đầy rạo rực.
—— hắn tiếp nhận Nhan Húc, thì cũng là lúc hắn tiếp nhận một cuộc sống thay đổi hoàn toàn.
Khi ở riêng với nhau, hắn nói với Nhan Húc hắn không gọi cho cậu là sợ cậu không ngủ được, nhưng thật ra thì ngược lại.
Trong lúc Nhan Húc khóc đến đáng thương, thì hắn đã không kìm được mà hôn trộm cậu bé cứ như đứa trẻ mãi không chịu lớn này.
Tần Thâm nghĩ, Nhan Húc mềm mại yếu ớt như vậy, sau này hắn nhất định sẽ không để cậu chịu bất cứ ủy khuất nào.
Hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, để Nhan Húc không phải đối mặt với những khó khăn hay vất vả nào có thể xảy ra. (người đàn ông đích thực là đây, thích a công quá cơ).