Gần đây Trình Phi Phàm cảm thấy Nhan Húc hơi kỳ kỳ, sáng nay không thấy cậu đâu, buổi chiều nghe Chu Văn Cẩm nói người tới rồi, thì lật đật đi tìm.
Thấy Tần Thâm đang đi về ký túc xá, Trình Phi Phàm do dự một hồi.
Tần Thâm ở đâu là Nhan Húc ở đó, đây chính là định lý.
Nhưng Trình Phi Phàm bướng bỉnh vẫn đi tìm bên ngoài một vòng, tìm không được mới không tình nguyện tới ký túc xá của Tần Thâm.
Đúng lúc Dương Mục Tâm nhận điện thoại của Tần Thâm, chuẩn bị thay quần áo để lên lớp, thì nhìn thấy chú mèo con của y không chịu ở phòng huấn luyện mài móng vuốt, mà đi lang thang bên ngoài, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo được bao phủ bởi sự bình tĩnh đầy dối trá.
Hơ.
Lông mày Dương Mục Tâm nhướn lên, đi theo.
Trình Phi Phàm đứng trước cửa phòng, giọng nói của hai người truyền ra từ cánh cửa đóng kín, ban ngay ban mặt ở trong phòng thì thầm cái gì vậy chứ?
Hắn không định nghe lén, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, thì đột nghiên từ khe cửa bay tới lời nói hơi cao giọng của Nhan Húc, còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh đã hôn em!”
“!”
Gõ cửa cái rắm!
Trình Phi Phàm muốn phá cửa ngay lập tức, chợt có một cánh tay từ phía sau ôm lấy cổ hắn, nắm chặt bả vai lôi hắn ra sau: “Đi học thôi nào.”
Trình Phi Phàm nổi giận, Dương Mục Tâm ૮ưỡɳɠ éρ kéo hắn đi, hắn cắn răng nói: “Bỏ ra ngay!”
Dương Mục Tâm: “Có gì thì để sau giờ học rồi nói, tới giúp tôi chút đi, tôi bị chấn thương ở thắt lưng, không thể hoạt động nhiều.”
Người này dạy học cho Trình Phi Phàm rất tốt, nên hắn sẽ không từ chối lời cầu xin giúp đỡ yếu thế này, hơn nữa cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy đóng sầm cửa bỏ đi, Dương Mục Tâm lôi người ta vào, khi tới cửa mới chậm rãi thả tay ra, cười tủm tỉm để hắn đứng giữa lớp.
Trình Phi Phàm thật muốn cạo trọc cả đầu tóc quăn của Dương Mục Tâm.
Khóa học kết thúc, Trình Phi Phàm lại bị Dương Mục Tâm kéo lại, đưa mắt nhìn học viên ra về.
Nhân khí của Tần Thâm ở Nhị Quán rất tốt, nên lớp học của hắn là nhiều học viên nhất, không ít người nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt tiểu sư phó Dương Mục Tâm.
Trình Phi Phàm âm trầm đột nhiên nghĩ đến một việc.
Nhị Quán vẫn có học viên tới báo danh, có điều là do những người khác phụ trách, không giống như hắn có vận khí “Tốt” , toàn bộ khóa học chỉ có một thầy một trò, còn mấy người kia thì hướng dẫn không ít đồ đệ, chỉ có mình Dương Mục Tâm là không phụ trách lớp học nào.
Mấy lần trước hắn có nghe Dương Mục Tâm đề cập qua, anh ta nói bản thân bị chấn thương ở eo, nhưng Trình Phi Phàm không tin, chẳng lẽ là thật sao?
“Sao hồi nãy cậu tức giận dữ vậy?”
Nhắc tới chuyện vừa rồi hắn lại điên lên, Trình Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Tần Thâm, cái đồ dối trá, ra vẻ đạo mạo!”
Dương Mục Tâm cười tít mắt chào tạm biệt với mọi người, rồi nói với hắn: “Cậu đừng cả nghĩ quá, tâm trạng thập hai không tốt, nên lão đại mới dỗ dành em ấy thôi.”
Trình Phi Phàm tin mới lạ, hắn phải đi tìm người, lần này Dương Mục Tâm không cản hắn, chỉ ở phía sau nói: “Cậu đi đâu, lão đại dẫn người ta đi ăn rồi.”
Trình Phi Phàm quay đầu, Dương Mục Tâm lắc điện thoại trong tay: “Lúc lên lớp anh ấy đã gửi tin nhắn cho tôi hay.”
Phòng huấn luyện không còn ai, Trình Phi Phàm từ mèo Ba Tư cao lãnh biến thành sói con: “Anh cố ý.”
Y và Tần Thâm cấu kết với nhau làm bậy, không đúng, phải nói là tất cả mọi người ở đây đều cùng một phe!
Dương Mục Tâm duỗi cái lưng mỏi nhừ, đứng cả nửa giờ lúc ưỡn ra xương cốt vang lên tiếng “răng rắc”, “Nghĩ nhiều làm gì. Cậu nên trở về đi, chuyện hôm nay muốn thì ngày mai tìm lão đại mà hỏi cho rõ, đừng có không biết lớn nhỏ kiểu đó nữa.”
Trình Phi Phàm bị thái độ của y chọc giận, hắn nắm lấy cổ áo y, Dương Mục Tâm tưởng hắn muốn đánh, nhưng Trình Phi Phàm chỉ nắm cổ áo mà hỏi: “Hai người họ đi đâu?”
“Có đánh cũng chả đánh lại người ta, cậu còn tìm làm gì?” Dương Mục Tâm nghiêng đầu, “Thế này đi, nếu hôm nay em đánh thắng được thầy, thầy sẽ nói cho em biết.”
Trình Phi Phàm siết chặt nắm đấm: Thật muốn cho anh ta ăn đập!
Các phòng học khác đã tan học, mấy vị sư huynh đệ ôm vai nhau tới tìm bọn họ cùng đi ăn cơm, thì thấy thầy trò hai người đang muốn đánh lộn.
Chu Văn Cẩm thầm than không ổn: Không xong, lớp trưởng sắp bị đánh rồi.
“Đừng nhìn, đừng nhìn, về ký túc xá tắm rữa trước đi, bát sư huynh cho mượn phòng tắm cái nha!” Chu Văn Cẩm muốn bảo vệ mặt mũi cho người anh em, nên kịp thời ra tay lôi kéo mấy sư huynh thích xem náo nhiệt kia đi.
Quả nhiên mấy người vừa đi, Trình Phi Phàm lập tức bị quật ngã xuống đất, Dương Mục Tâm quỳ một chân, khuỷu tay kẹp chặt cổ của hắn, nói: “Không có chút tiến bộ nào hết.”
Thật ra là do Dương Mục Tâm chơi xấu, y muốn tốc chiến tốc thắng, không nói một lời đã đánh ngã hắn, cơ mà khi xuất chiêu thì tay trái đã đệm phần đầu cho Trình Phi Phàm.
Trình Phi Phàm tức giận với người đáng khinh này, đưa tay chế trụ eo của y, không sử dụng bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, sắc mặt Dương Mục Tâm hơi thay đổi, vai chùng xuống.
Là chấn thương thật!
Trong khoảng thời gian này Dương Mục Tâm đắc ý đến quên hình, vì thế mới khiến vết thương cũ tái phát, eo là tử huyệt của y, còn phải đứng lâu, đã rất đau rồi, giờ bị Ϧóþ nữa chẳng khác gì kim đâm vào xương.
Có điều Trình Phi Phàm đã lập tức buông lỏng tay.
Dương Mục Tâm được tiện nghi còn muốn chiếm tiện nghi của người khác: “Đứa trẻ ngoan, biết đau lòng cho sư phó rồi.”
“Hứ.” Trình Phi Phàm giễu cợt, không kiên nhẫn quay đầu, “Cút đi.”
“Còn giận à? Có cần phải vậy không, không phải chỉ hôn cậu một cái thôi sao, tôi cho cậu hôn lại này.”
Trình Phi Phàm ngoài cười nhưng trong không cười chế nhạo, nhưng không biểu lộ ra ngoài, trên miệng như ᴆụng phải đám mây, còn chưa kịp phản ứng, Dương Mục Tâm đã nhanh chóng đứng dậy, lùi lại mấy bước, nhìn chăm chú dáng vẻ trợn mắt há mồm của hắn, liếm khóe miệng.
“Dương Mục Tâm!” Trình Phi Phàm xoay người, dùng mu bàn tay mạnh bạo chà môi.
Dương Mục Tâm vui vẻ chứng kiến vẻ mặt vô cùng tức giận của học trò, thản nhiên phòng ngự.
Đôi mắt tuấn tú của Trình Phi Phàm bị hành vi vô liêm sỉ của tên kia kích thích đến đỏ ngầu, hô hấp dồn dập, khớp hàm căng cứng: “Con mẹ nó, sao anh dám!”
Dương Mục Tâm sửng sốt, nhìn bóng lưng Trình Phi Phàm ngay cả ba lô cũng không cầm cứ thế bỏ đi, im lặng mắng một câu thô tục.
Y không phải chửi thề, mà do Trình Phi Phàm chảy nước mắt nên mới thế.
Tới khi không nhìn thấy hắn nữa, Dương Mục Tâm lại có loại cảm giác tội lỗi như mình đang ức Hi*p con gái nhà lành.
Thiệt bậy bạ hết sức.
Chỉ cần Nhan Húc không khóc, Tần Thâm sẽ luôn là một anh trai ổn trọng đáng tin, hắn dẫn Nhan Húc ra ngoài giải sầu, đi gần bốn tiếng, đến tám giờ tối, Nhan Khả mới thấy thân ảnh hai người từ xa đi tới ở ngoài tiểu khu.
Nhan Khả đã nghe ba nói, báo danh trường học quân đội và con đường tương lai sau này, hoàn toàn đều do tự bản thân Tần Thâm quyết định, cô thực sự rất ngưỡng mộ những người có ý tưởng và sẵn sàng thực hiện nó.
Mà cô cũng rất tò mò, người như Tần Thâm làm sao có thể gần gũi với em trai cô như vậy.
Nhan Húc ấm ức ở cạnh Tần Thâm vài ngày, nhìn cái bộ dạng đáng thương của cậu, Nhan Khả cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
“Chị, sao chị lại ở đây?”
“Chợ đón người từ trường mẫu giáo về nhà.” Nhan Khả nhìn Tần Thâm, “Cảm ơn thầy Tần nhiều lắm.”
Nhan Húc nhỏ giọng “À” một tiếng.
Tần Thâm: “Anh về đây, tạm biệt.”
Nhan Húc theo bản năng muốn tiễn hắn, nhưng vừa tiến một bước đã bị Nhan Khả giữ chặt, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Chỉ biết đi theo cậu ta, bộ trong túi cậu ta có kẹo cho em hả?”
Nhan Húc đứng tại chỗ nhìn Tần Thâm rời đi, buồn bã ỉu xìu gục đầu xuống.
Nhan Khả dẫn cậu đi siêu thị ở gần tiểu khu, mua cho cậu một hộp kẹo xylitol, hai chị em mỗi người nhai một viên, chậm rãi ung dung tản bộ về nhà. Nhan Khả hỏi: “Hôm nay em đi chơi ở đâu?”
Nhan Húc: “Em đi đền Hộ Quốc tự, trường học của em, với trường học của anh Thâm.”
“Có phải chênh lệch rất nhiều đúng không?”
Nhan Húc gật đầu.
Một là cao trung, một là đại học, khác nhau hoàn toàn, khi Nhan Húc đang buồn đã phát hiện ra điều vượt xa những gì mà cậu đã suy nghĩ lúc đầu.
Ban đầu Nhan Khả cũng chuẩn bị rất nhiều điều để nói với cậu, nhưng xem ra đã có người bỏ ra bốn giờ để tâm sự cùng cậu rồi.
Nhan Khả nghĩ tới nghĩ lui, trên đường về nhà mất năm phút, cô hỏi: “Em vẫn đang buồn về chuyện ba mẹ đã sắp xếp sao?”
“Có một chút ạ.” Nhan Húc khó nén cắn môi, “Em không muốn đi, rất không muốn.”
“Chị cũng không muốn mà.” Nhan Khả nói, “Hồi đó em đi tỉnh chơi chị còn không nỡ, thì làm sao chịu để em đi xa như vậy? Nhưng Húc Húc, em phải biết, mọi người không phải bỏ em đi, mà là muốn em biết mình phải đi đâu, làm gì. Để em có thể trưởng thành như một người đàn ông thật sự, đó mới là những gì chúng ta muốn.”
Nghe Nhan Khả cố ý dùng giọng điệu như dỗ dành con nít, Nhan Húc thấy hơi xấu hổ, khó chịu nói: “Em không phải con nít nha.”
Nhan Khả tự nhủ: Không biết là ai hồi chiều nay còn rơi nước mắt, cách điện thoại mà vẫn nghe được tiếng nức nỡ đáng thương.
Cô hỏi: “Tần Thâm chắc tâm sự với em không ít chuyện đi?”
Nhan Húc thần bí: “Nhiều lắm ạ.”
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Nhan Khả đi trước, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, thật sự vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao Tần Thâm với em trai yểu điệu của mình hòa hợp đến thế.
Nhan Khả nhìn qua nhìn lại, cảm thấy em mình rất khiến người ta yêu thương. Trước khi vào nhà, cô còn nói: “Sư huynh em cũng đã nói chuyện với em lâu như vậy rồi, nên chị không phiền em nữa. Còn tới tận một năm, em cứ từ từ mà suy nghĩ cho kỹ, bây giờ đừng lo lắng nữa nhé.”
Không biết lời cô nói có tác dụng hay của Tần Thâm có tác dụng, mặc dù Nhan Húc vẫn buồn, nhưng trả lời rất nhanh: “Vâng.”
Vài ngày sau, lúc Tần Thâm đi báo danh, tâm trạng của Nhan Húc đã khôi phục lại ít nhiều, đi theo Tần Thâm đến trường.
Bình thường trường của Tần Thâm không cho phép người ngoài vào, Nhan Húc là lần đầu nhìn thấy phong cảnh bên trong trường, phong cách khí phái hào hùng, những học viên xung quanh đều mặc đồng phục quân đội màu xanh, lá cờ dựng thẳng, trên bãi tập “Bảo vệ quốc kỳ, nặng như sinh mệnh, bảo vệ cờ nước của chúng ta, nâng cao uy tín của chúng ta.” Mười sáu chữ cỡ lớn nằm dưới lá cờ đỏ.
Những người ở chung phòng với Tần Thâm đã đi tham quan trường hoặc là đi báo danh, nên trong phòng không có ai.
Dương Mục Tâm giúp Tần Thâm đem đồ vật cất vào, thấy Nhan Húc đang đứng bên cửa sổ ngẩn người, nghĩ rằng cậu luyến tiếc Tần Thâm, thế là đi tới an ủi cậu vài câu.
Dưới lầu có một hàng ngũ chỉnh tề nghiêm túc đi ngang qua, giày quân đội đạp bước chấn động đầy hữu lực.
Dương Mục Tâm chưa nghĩ ra từ, Nhan Húc đã nói: “Đi thật đều, giỏi quá à.”
“Đúng thế.”
Nhan Húc hỏi: “Tứ ca, anh nói xem chân bọn họ có bị đau hay không?”
Dương Mục Tâm chăm chú nghĩ nghĩ: “Anh không biết, anh nghĩ quen rồi thì sẽ không đau.”
Nhan Húc chống cằm, “Anh Thâm rất cao, khai giảng sẽ vào ban quốc kỳ sao ạ?”
Dương Mục Tâm: “Nghe bạn học của lão đại nói, đó là yêu cầu của trường khi mới vào học, thông thường sẽ không quá đơn giản cũng không quá khó.”
Nhan Húc nhìn chằm chằm đội quân chỉnh tề phía dưới, khẽ nói: “Anh Thâm mặc quân trang chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Dương Mục Tâm đoán không ra tâm trạng của cậu có cần an ủi hay không, y phụ họa gật đầu, cùng cậu nhìn nhóm quân đội đi tới đi lui phía dưới.
Nhan Húc đột nhiên đặt lực chú ý lên người y, hỏi: “Tứ ca, sao hôm nay anh cũng tới đây vậy?”
Lúc đầu chuyện khai giảng, Tần Thâm có thể tự mình giải quyết, Nhan Húc muốn đi theo không có gì lạ, nhưng Dương Mục Tâm cũng tới vì lý do tương tự thì nghe có vẻ không hợp lý chút nào.
Vấn đề này hỏi trúng tim đen của Dương Mục Tâm, còn không phải vì tránh cái tên Trình Phi Phàm hay sao?
Không phải chỉ bị con trai hôn một cái thôi à?
Trình Phi Phàm cứ như cô gái mất đi sự trong trắng, muốn sống muốn ૮ɦếƭ với y.
Buổi sáng hắn không gọi điện thoại kêu y dậy, Dương Mục Tâm ngủ một giấc tới tám giờ, còn chưa kịp vươn vai duỗi lưng, thì thiếu chút nữa đã bị người đứng ở đầu giường hù ૮ɦếƭ.
“*!” Dương Mục Tâm né cáu gối qua.
Trời mới biết Trình Phi Phàm đã đứng ngay đó bao lâu, một tay tiếp được gối đầu, cười gằn.
Nụ cười như không cười cùng với ngày hôm qua bị cưỡng hôn không khác gì nhau.
Bây giờ mà nhắc tới cái tên đồ đệ này liền đau đầu, trước đã không dạy dỗ được, giờ đến nói chuyện lại càng không xong.
Dương Mục Tâm nhân cơ hội hỏi Nhan Húc: “Cái tên tiểu Trình rất hay mang thù phải không em?”
“Cậu ấy thù dai lắm đó anh.” Nhan Húc khẳng định nói, “Nhìn thì như cậu ấy không so đo với anh, nhưng thật ra lại thù rất dai. Hồi học lớp ba, xếp hạng top ba học sinh giỏi của cậu ấy bị người khác chiếm mất, thế là cậu ấy liền chuyển chỗ ngồi cùng bàn với người đó. Không phải kiểu hóa thù thành bạn đâu. Cậu ấy là lớp trưởng, nên trong sổ đầu bài người bị ghi tên nhiều nhất chính là người cùng bàn ấy.”
Không nói đến việc Trình Phi Phàm thời còn nhỏ đã bộc lộ tính tình, biết bày mưu tính kế, tiểu sư đệ này của bọn họ sao có thể biết được chút tính toán sau lưng này hay vậy?
Một giây sau, Nhan Húc duỗi ngón trỏ tinh tế chỉ vào mình: “Cái người ngồi cùng bàn với cậu ấy chính là em. Lúc đó em ghét cậu ấy cực kỳ. Khi vào lớp chỉ ăn kẹo thôi cậu ấy cũng ghi tên em, cũng đâu phải không cho cậu ấy ăn chung đâu.”
Dương Mục Tâm hình như biết được nguyên nhân tình yêu đơn phương của Trình Phi Phàm không được đáp lại rồi.
Nhan Húc kể tiếp: “Ôi chao, cậu ấy là người rất kiêu kỳ, hồi nhỏ luôn coi mình là nhất. Lúc đó giáo viên rất mến em, mà vợ của thầy ấy là cấp dưới của ba em, cho nên mới nâng em lên. Khi Trình Phi Phàm biết mình không nằm trong top ba học sinh giỏi, lúc về nhà đã tức đến nỗi khóc luôn.”
Dương Mục Tâm tán đồng gật đầu.
“Sau đó em với Phi Phàm thế nào?”
“Anh biết trái bí ngô trong game Plants vs Zombie không? Trình Phi Phàm chính là nó, mấy ngày nay không thèm nhìn anh, có thể thấy là muốn cùng anh đồng quy vu tận đó.”
Tần Thâm báo danh xong trở về, nhìn thấy phòng ngủ bừa bộn, Nhan Húc chổng ௱ôЛƓ tựa vào của sổ trò chuyện với lão tứ đang ôm cánh tay.
Nói đến giúp hắn sắp xếp đồ đạc là kiểu này đây hả?
Bạn cùng phòng của Tần Thâm cũng lục tục ngo ngoe đi đến, mỗi người đều cường tráng thân cao mét tám, nhưng miệng lại rất ngọt, khen Tần Thâm đẹp trai thế này, Nhan Húc xinh đẹp thế kia.
Dương Mục Tâm cảm thấy mình bị kỳ thị, nên ra ngoài tìm một chỗ hút thuốc, Nhan Húc thì ở lại phòng giúp Tần Thâm trải giường trải chiếu.
Nhan Húc bận bịu hơn nửa ngày, rốt cuộc mới xong, bất mãn nhỏ giọng phàn nàn với Tần Thâm: “Cái giường này nhỏ quá anh.”
Tần Thâm biết cậu chưa bao giờ ở ký túc xá, ở nhà cũng chưa bao giờ làm qua những việc này, ngồi ở trên ga giường màu xanh lá cây đậm làm nổi bật lên nước da trắng ngần của cậu, nhìn cậu như vậy cảm thấy rất vui lòng, nhéo nhéo mặt cậu, nói: “Giường ở đây đều thế này thôi.”
Nhan Húc vòng tay qua eo Tần Thâm đo, rồi vòng lên eo mình đo.
Tần Thâm nhìn theo động tác của cậu, thấy eo của Nhan Húc so với mình nhỏ hơn rất nhiều.
Xong Nhan Húc ở trên giường khoa tay múa chân, nói với hắn: “Chứa không nổi hai người luôn.”
“Em à, đây là giường đơn, tất nhiên không đủ cho hai người, chỉ mình anh thôi đã lấp đầy cái giường rồi.” Bạn cùng phòng bên cạnh cười, xen vào một câu, “Chỗ em sờ là chỗ nhỏ nhất trên người đó, sờ ở đây so ra thì lớn hơn này?”
Hắn vỗ vỗ xương hông.
Nhan Húc ngượng ngùng mỉm cười, lại nhìn Tần Thâm, vươn tay đặt lên xương hông hắn, bắt trước vỗ vỗ, suy tư gật đầu: “Có chút rộng.”
Một người khác lại nói: “Nói mò không, rõ ràng rộng nhất chính là bả vai, em trai, em so thử xem.”
Nhan Húc đứng dậy đặt tay lên vai Tần Thâm, gật đầu.
Tư thế này như đang ôm ấp người yêu, Tần Thâm rủ mắt xuống là có thể thấy lông mi đen nhánh như cánh quạt nhỏ của cậu, cầm tay đang đặt trên vai hắn của cậu xuống, “Được rồi, tôi phải dẫn em ấy đi ăn cơm. Gặp lại sau.”
Mấy người cùng phòng bọn họ hẹn nhau buổi tối tụ họp, buổi trưa là dành thời gian gặp bạn bè người thân để nói lời tạm biệt.
Đến trường lúc tám giờ sáng, bây giờ đã gần mười hai giờ, đi dạo lanh quanh một hồi, lúc Tần Thâm về lại trường học, cũng là lúc Nhúc Húc nên trở về.
Tần Thâm bảo Dương Mục Tâm đưa Nhan Húc về.
Dương Mục Tâm: “Lão đại, anh có thể tin hoặc không tin em bị lạc mất, nhưng thập hai chắc chắc thì không, vì đây là nơi của em ấy sống từ nhỏ đến giờ.”
Tần Thâm nhìn về phía Nhan Húc, xoa mặt cậu: “Dẫn tứ ca em về cho tốt, đừng để hắn lạc mất đấy.”
“Dạ.”
Tần Thâm khoát tay: “Được rồi, về đi.”
Ngồi trên xe buýt, từ cửa kính Nhan Húc nhìn Tần Thâm đang đứng dưới trạm xe, mở miệng nói một khẩu hình.
Tần Thâm mỉm cười nhìn cậu, chờ xe đi mất, hắn mới rời khỏi trạm.
Dương Mục Tâm hiếu kì, đợi xe đi được một lúc, y hỏi: “Thập hai, có phải khi nãy em nói câu em yêu anh với anh ấy đúng không nà?”
Nhan Húc sửng sốt: “Sao em nói thế được?”
Dương Mục Tâm cố ý: “Ồ, tại anh thấy lão đại cười vui vẻ quá chừng, còn tưởng em tỏ tình không đó.”
Nhan Húc không bị mắc bẫy của sư huynh, nói: “Không phải đâu.”
“Thế em nói gì vậy?”
Nhan Húc thoải mái trả lời: “Em nói em sẽ chờ anh ấy.”
“Hai người thật kỳ lạ.”
“Anh không hiểu đâu.”
“Anh hiểu thì có tác dụng gì, em nói…Ơ? Em đang nhắn tin cho ai vậy?”
“Phi Phàm á, cậu ấy nói muốn tới đón chúng ta.”
Dương Mục Tâm cứ nghĩ nhân dịp không có lão đại ở đây, rốt cuộc đã có thể không kiêng nể gì hấp dẫn tiểu sư đệ, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu, y nheo mắt, tiểu sư đệ của bọn họ thật sự rất thuần khiết.
Nhan Húc đang cố ra vẻ trấn định thì sau tai hơi phát nhiệt, vừa nhìn điện thoại, vừa nghĩ: Tứ ca thật đáng ghét, lần tới gặp anh Thâm phải cáo trạng mới được.
Ừm, hay là mình nói với Trình Phi Phàm trước đi.