Dược Ngọt - Chương 98

Tác giả: Diệp Tích Ngữ

Lương Văn từng có một khoảng thời gian điên cuồng thích Sở Trú, ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy khó tin, cũng không biết lúc ấy đầu óc rút cái dây nào, lại muốn chị gái giúp đỡ để theo đuổi người ta.
Có lẽ vì đã chịu nhiều đả kích ở trên người anh nên mới có thể gửi gắm hy vọng vào người khác.
Lương Văn khi đó thật sự thích Sở Trú, vì anh mà cô ấy có thể cam tâm tình nguyện chịu sự quấy rầy của Lâm Hàn Hi.
Nếu nói Sở Trú là mẫu người đàn ông cô ấy thích nhất thì không nghi ngờ gì, Lâm Hàn Hi chính là kiểu mà cô ấy ghét nhất.
Chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, còn hay ức Hi*p cô ấy.
Từ sau khi anh ta phát hiện cô ấy không phải là Lương Dược, gần như mỗi ngày đều sẽ đến lớp tìm cô ấy, hai tay cà lơ phất phơ nhét ở trong túi quần, khóe môi thì nhếch lên, nụ cười côn đồ mang theo vài phần hư hỏng.
Mỗi lần Lương Văn nhìn thấy anh ta cùng với mái tóc màu bạc kia sẽ luôn nhớ đến Cổ Hoặc Tử trong phim điện ảnh, chính vì vậy trong lòng không muốn có quan hệ với anh ta.
Nhưng Lâm Hàn Hi chẳng thèm chú ý đến suy nghĩ của cô ấy, còn công khai mang theo đàn em đến trước mặt cô ấy, bảo đàn em quăng bài tập của anh ta cho cô ấy làm, cười như không cười mà nói: "Đây là bài tập hôm nay, ngày mai tôi tới lấy, không có vấn đề gì chứ?"
Lương Văn cúi thấp đầu không muốn nhìn anh ta, hé miệng nhỏ giọng nói: "...Tôi không làm."
"Cái gì?" Lâm Hàn Hi hơi khom người, gương mặt tuấn tú kề sát vào mặt cô ấy: "Nói to lên, tôi không nghe rõ."
"Cậu rất phiền!”
Lương Văn rốt cuộc không chịu được nữa, ngẩng đầu lên, mắt hạnh trừng anh ta, ngày nào cũng bị bắt phải làm cùng một việc, thánh nhân cũng sẽ nổi giận, cô ấy lập tức nghĩ tới chiêu chế ngự nam sinh mà Lương Dược đã dạy, bắt lấy đầu của anh ta ấn lên tường!
Lương Văn đã tức giận đến mất đi lý trí, trước khi phản ứng lại thì tay đã hướng về đầu của anh ta, lúc đầu ngón tay chạm đến cái trán ấm nóng của anh ta, cô ấy lập tức tỉnh táo lại, sợ tới mức không dám động đậy, lòng bàn tay sợ hãi run rẩy.
Rốt cuộc cô ấy cũng không lợi hại như chị gái, có thể không do dự mà đánh người, cô ấy vốn dĩ không thể xuống tay được.
Lâm Hàn Hi sửng sốt, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé bất động của cô ấy ở trên đầu mình, kỳ quái hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Cậu, trên đầu cậu có bụi, tôi phủi cho cậu..." Lương Văn lập tức lúng túng, vừa muốn thu tay lại thì bị anh ta nắm lấy cổ tay, sau đó nắm tay cô ấy xoa nhẹ trên mặt mình, nhìn thẳng cô ấy, khóe môi nở nụ cười xấu xa: "Muốn sờ thì cứ sờ, tìm cớ làm cái gì."
Mặt Lương Văn đỏ bừng, dùng sức thoát khỏi tay anh ta, nũng nịu nói: "Bệnh thần kinh!"
Lâm Hàn Hi nghe được thì vẻ mặt sảng khoái: "Mắng nhiều thêm vài câu đi.”
Đám đàn em đứng sau anh ta: "..."
Lão đại điên rồi.
Lương Văn nghe được rất nhiều tin đồn về Lâm Hàn Hi, nói anh ta là hỗn thế ma vương, bạn gái mà anh ta quen có thể xếp hàng từ cổng trường vào đến trong lớp học, phóng túng không thể kiềm chế được.
Cho nên Lương Văn cảm thấy anh ta chính là đang đùa giỡn mình, chẳng qua là mới mẻ tạm thời, rất nhanh sẽ chán, về phần anh ta nói những chuyện đó đều là giả, anh ta chưa từng có bạn gái, ngay cả tay của nữ sinh cũng chưa từng chạm qua, cô ấy một chữ cũng không tin.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Hàn Hi lại kiên trì như vậy, đã sắp qua một tháng rồi, mỗi ngày anh ta đều dính lấy cô ấy đuổi cũng không đi, cuối cùng còn mặt dày dõng dạc thông báo, nói lão tử thích cậu, cả đời này cậu cũng đừng mơ thoát khỏi tôi.
Cuối cùng Lương Văn bị anh ta quấn lấy thật sự chịu không nổi nữa, nghiêm túc nói: "Tôi đã có người mình thích, tôi hoán đổi thân phận với chị gái đều vì cậu ấy, cậu đừng quấn lấy tôi nữa được không?"
Cô ấy nói sự thật mọi chuyện cho anh ta.
Sắc mặt Lâm Hàn Hi âm trầm, gằn từng chữ: "Tôi không tin, cậu gạt tôi đúng không?"
"Là thật!" Lương Văn quật cường nói: "Tôi không có ý nghĩ đó với cậu, không chỉ là không có mà còn chán ghét, ghét nhất... ô!"
Lâm Hàn Hi đột nhiên kéo cô ấy vào trong иgự¢, ngón tay nắm lấy cằm cô ấy, không nói một lời lập tức hôn lên đôi môi phấn nộn của Lương Văn.
Mạnh mẽ, kịch liệt, anh ta dùng sức rất mạnh, như muốn khảm cô ấy vào lòng vậy.
Lương Văn chưa từng tiếp xúc thân mật với nam sinh như vậy, sợ tới mức đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ không động đậy.
Lâm Hàn Hi giống như nhìn thấy điều này, thêm một tay khác vào, hai tay nâng mặt của cô ấy, không ngừng xâm nhập làm nụ hôn sâu thêm.
Lưỡi chạy thẳng đến cổ họng của cô ấy.
Khi Lương Văn phản ứng lại thì vừa vội vừa thẹn, nước mắt cũng bị ép ra ngoài, cô ấy thẹn quá hoá giận đẩy mạnh anh ta ra, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Lưu manh!"
Sau đó xoay người chạy đi.
Lâm Hàn Hi sờ khoé miệng, nhìn theo bóng dáng của cô ấy, đứng tại chỗ không động đậy một lúc lâu.
Lúc Lương Văn lòng dạ rối bời thì chị gái bên kia gọi điện thoại tới, nói tiến công chiếm đóng thành công, hai chị em có thể đổi lại rồi.
Lương Văn ngẩn ra, áp xuống một tia khác thường hiện lên trong lòng, giả vờ nhẹ nhàng nói cảm ơn chị gái.
Cô ấy rốt cuộc có thể thoát khỏi bể khổ, có thể sóng vai cùng người mình thích!
Lâm Hàn Hi gì đó đều ૮ɦếƭ hết đi!
Nhưng Lương Văn không ngờ rằng, sau khi đổi lại, khó khăn chờ đợi cô ấy còn hơn lúc ở Cửu Trung, so với địa ngục còn khủng bố hơn nhiều.
Sở Trú quá thông minh, liếc mắt một cái lập tức vạch trần cô ấy, bởi vì sự tùy hứng của cô ấy mà làm hại chị gái phải rời nhà trốn đi, mẹ ngày càng nóng nảy, mỗi ngày bởi vì thành tích mà không phải đánh thì chính là mắng cô ấy.
Lúc bị thắt lưng quất ở trên người, Lương Văn thật sự có ý định muốn ૮ɦếƭ, mỗi ngày trôi qua đều buồn bực không vui, mà lúc này Lâm Hàn Hi đã xuất hiện, anh ta vậy mà vẫn chưa từ bỏ, tìm cô ấy từ trường học đến trong nhà.
Giống như một tia sáng, tuy rằng mỏng manh, nhưng thật sự ấm áp xuyên qua thế giới của cô ấy.
Cậu thiếu niên lại có thể sửa được tính tình thối tha của mình lúc trước, đưa cô ấy đi dạo chợ đêm, mời cô ấy ăn đồ ngon, thái độ đối với cô ấy cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng miệng vẫn thối như vậy.
"Tôi nghe nói cậu bị đá." Sắc mặt anh ta thối hoắc nhưng giọng nói với cô ấy vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: "Cho nên hiện tại cậu chỉ có tôi, mặc kệ là lốp xe dự phòng hay là cái gì, đều không sao cả, chỉ cần cậu không ghét tôi."
Mắt Lương Văn cay cay, nhẹ nhàng nói: "Tôi không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, thật ra tôi rất xấu xa, chỉ là cậu không biết mà thôi."
"Tôi mặc kệ." Thiếu niên cố ý hung hăng, mắt gắt gao nhìn cô ấy: "Cả đời tôi đã chọn cậu rồi!"
Bởi vì có Lâm Hàn Hi bầu bạn, Lương Văn cảm thấy vui vẻ mà lâu lắm rồi cô chưa từng cảm nhận được, cho dù bị mẹ Lương phát hiện, uy Hi*p rằng cô ấy phải cách anh ta xa một chút, cô ấy cũng không nghe, kết quả đương nhiên không thể thiếu một trận đòn đau đớn.
Có một lần, Lương Văn không cẩn thận để Lâm Hàn Hi thấy được vết thương trên mặt mình, ánh mắt anh ta lập tức trở nên тһô Ьạᴏ, phẫn nộ hỏi là ai làm, sau khi đoán được là do mẹ Lương, anh ta nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức đi báo công an.
Lương Văn vừa khóc vừa ôm lấy thắt lưng anh ta: "Không cần, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là mẹ tôi! Cậu không thể đi!"
Lâm Hàn Hi vốn dĩ không nghe, hoàn toàn nổi điên, tùy tiện nhặt một cây gậy: "Vậy tôi đánh lại giúp cậu!"
“Cậu điên rồi phải không?" Lương Văn nóng nảy, mạnh mẽ nói: "Cậu đi đi, đừng đến đây nữa, cậu không đến thì mẹ tôi sẽ không đánh tôi nữa!"
Cô ấy kìm nén nước mắt nghẹn ngào nói: “Bởi vì mẹ thấy tôi ở cùng một chỗ với cậu nên mới đánh tôi, đều là do cậu hại, tôi ghét cậu nhất."
Lâm Hàn Hi dừng động tác lại, không dám tin mà nhìn cô ấy rất lâu, nhếch khóe miệng, khàn giọng hỏi: "Lương Văn, cậu có thích tôi một chút nào không?"
Lương Văn không dám nhìn anh ta, chỉ lắc đầu, nói: "Không có, chưa bao giờ."
Lâm Hàn Hi trầm mặc, nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ấy, nói: "Vậy thì như cậu mong muốn."
Anh ta ném cây gậy đi, không quay đầu lại.
Kể từ ngày đó, Lương Văn không còn thấy anh ta nữa, có thể là báo ứng, sống trong hoàn cảnh áp lực cực cao, thành tích của cô ấy xuống dốc không phanh, bị đá ra khỏi lớp trọng điểm, hoàn toàn tách ra với Sở Trú, còn bị bạn bè ở lớp mới ức Hi*p, cho đến khi chị gái trở về.
Nhưng rất kỳ quái, lúc thống khổ tuyệt vọng nhất, người mà cô ấy nghĩ đến không phải là chị gái mà là Lâm Hàn Hi, nhưng cô ấy đã không còn mặt mũi gặp anh ta nữa, chứ đừng nói đến việc cầu cứu.
Sau đó chị gái muốn đổi thân phận lần nữa với cô ấy để đến trường, Lương Văn đồng ý, lại trở về Cửu Trung.
Cô ấy nơm nớp lo sợ đóng vai Lương Dược, sợ lộ ra sơ hở, nghe bạn học xung quanh nói hình như Lâm Hàn Hi đã tìm được bạn gái, mỗi ngày đều bên nhau như hình với bóng.
Lương Văn giật mình, hơi bối rối đứng dậy đi vệ sinh, không muốn nghe những chuyện liên quan đến anh ta, nhưng không nghĩ được rằng vừa ra khỏi cửa lập tức ᴆụng mặt anh ta.
Lâm Hàn Hi lười nhác đứng hút thuốc ở lan can, cúi đầu nghịch bật lửa, ở chỗ tối nên không thấy rõ biểu cảm, một nữ sinh đứng bên cạnh anh ta, chắc là bạn gái mà mọi người nói đến, không ngừng vừa cười vừa nói cái gì với anh ta, nhưng Lâm Hàn Hi không quan tâm, xem ra mối quan hệ này cũng không phải là tốt đẹp lắm.
Lương Văn nhìn thấy anh ta, bước chân dừng lại, muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ đến bây giờ mình là Lương Dược, còn trang điểm, anh ta không thể nhận ra mình được.
Ngược lại phản ứng quá lớn có thể sẽ khiến anh ta hoài nghi, cho nên cô ấy cố gắng giả bộ mặt không đổi sắc mà đi lướt qua anh ta.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Lâm Hàn Hi tùy ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, đột nhiên ánh mắt cứng lại.
Lương Văn nhìn không chớp mắt, lúc sắp lướt qua anh ta thì Lâm Hàn Hi bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần không tốt: “Này, chịu trở về rồi?”
Lương Văn hoảng hốt lo sợ, đại não chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã giống như thỏ nhanh chân chạy trối ૮ɦếƭ.
Lâm Hàn Hi nhíu mày “chậc” một tiếng, hơi bực bội.
“Có chuyện gì vậy?" Nữ sinh bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
"Cút, từ nay đừng làm phiền tôi nữa." Lâm Hàn Hi mặt lạnh như băng dập điếu thuốc rời đi.
Lương Văn thật sự không ngờ rằng lại gặp Lâm Hàn Hi, nợ anh ta quá nhiều khiến cô ấy không dám ngẩng đầu trước mặt anh ta.
Nhưng mọi thứ đều không theo như mong muốn của cô ấy.
Cũng không biết vì sao, chị gái mãi mãi có thể đóng giả cô ấy y như đúc, nhưng cô ấy lại không bao giờ đóng giả được chị gái.
Tính cách của “Lương Dược” trở nên dịu dàng là một chuyện rất kỳ lạ, nam sinh ngồi sau cô bàn tay phát ngứa nên nhịn không được kéo bím tóc của Lương Văn, cười nhạo nói tại sao cô lại bỗng nhiên biến thành em gái dịu dàng thế?
"Buông, buông tay!" Lương Văn gấp đến mặt mày đỏ bừng, làm cho cả lớp đều nhìn qua đây, cảnh này bị Lâm Hàn Hi đi ngang qua cửa lớp bọn họ nhìn thấy, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Thằng khốn kiếp, mày dám tiếp tục kéo tóc cô ấy nữa xem!"
Anh ta bước nhanh tới đá lật bàn học của nam sinh kia, dọa mọi người nhảy dựng, Lương Văn còn chưa lấy lại tinh thần lập tức bị anh ta nắm chặt tay kéo ra khỏi phòng học.
"Không phải cậu rất trâu bò sao?"
Tới nơi trống trải, Lâm Hàn Hi buông cô ấy ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Lần trước lúc tôi cưỡng hôn cậu, phần sức lực cậu đẩy tôi ra đâu?”
Khoé mắt Lương Văn đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Nhưng bọn họ cũng không phải cậu."
Làm sao có thể nhường cô ấy.
Vừa thấy anh ta, tất cả tủi thân, đau khổ đều ào ào tuôn ra, Lương Văn rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, lúc trước không phải tôi cố ý nói như vậy, thật sự xin lỗi..."
Lâm Hàn Hi nhìn thấy cô ấy khóc thì tâm mềm như nước, hơi thô lỗ kéo cô ấy vào trong иgự¢, cúi đầu cắn một ngụm vào vai cô ấy, thở dài nói: "Đời này của tôi xem như bại trong tay cậu."
Lương Văn ở trong lòng anh ta khóc rất lâu, thật kỳ quái, rõ ràng người chịu ấm ức là anh ta, kết quả vẫn là anh ta dỗ.
Đến Lương Văn cũng thấy mình hơi quá đáng.
Lâm Hàn Hi nhẹ nhàng vỗ vai của cô ấy, nghiêm túc hỏi một lần nữa: "Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có từng thích tôi không?"
Lương Văn lệ rơi đầy mặt nhìn anh ta, cắn môi không nói chuyện.
Trái tim Lâm Hàn Hi như chìm vào bóng tối, ra vẻ thoải mái nói: "Không sao, tôi còn nhiều thời gian dây dưa với cậu, không tin cậu..."
Lúc này, Lương Văn bỗng nhiên nắm lấy vai anh ta, nhón chân hôn lên môi anh ta.
Giọng nói của Lâm Hàn Hi bị nghẹn lại, cả người như bị ấn nút dừng, không động đậy được.
Lương Văn nín khóc mà mỉm cười, hơi thẹn thùng nói: "Còn lại đợi anh thi vào đại học rồi làm."
Lâm Hàn Hi phục hồi tinh thần, mừng như điên, bàn tay nắm lấy gáy cô ấy, cúi đầu hung hăng hôn lên.
anh ta ngậm cánh môi mềm mại của cô ấy, dùng lực rất mạnh, mang theo vài phần lỗ mãng.
“Trước đó phải để anh thu một chút lãi đã."
Lương Văn đỏ mặt nhắm mắt, hơi chút ngốc nghếch đáp lại anh ta.
Cảm ơn anh luôn ở bên em, chưa từng từ bỏ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc