Chương 83: Phiên ngoại ngọt ngào 11
Lúc Sở Trú nhận được tin tức, anh lập tức đoán được Lương Dược đã hiểu lầm anh, vừa rồi cô chắc chắn đã đến tìm anh, trùng hợp lại nhìn thấy anh và Giang San Y nói chuyện với nhau.
Anh hoàn toàn không có ý muốn xem tin tức gì cả, trực tiếp rời khỏi và gửi tin nhắn WeChat để giải thích cho Lương Dược: "Em hiểu lầm rồi. Cô ta chỉ mời anh vào Hội sinh viên thôi, không phải như em nghĩ đâu."
Lương Dược nhanh chóng trả lời lại: “Anh đến Hội sinh viên để làm gì, gần quan được ban lộc* à?"
(*) Gần quan được ban lộc: Gần gũi người có thế lực nên được lợi trước, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Sở Trú hít một hơi thật sâu, trả lời: "Gặp nhau đã rồi chúng ta nói chuyện, đi ăn cơm trước đi, bây giờ em đang ở đâu?"
"Không gặp, em mệt rồi, ăn một mình là được rồi." Lương Dược lạnh nhạt nói: "Anh và Giang San Y gì đó đến Hội sinh viên ăn đi."
Sau khi trả lời xong, cô lập tức tắt điện thoại và thờ ơ cho dù WeChat có vang lên như thế nào.
Cô thực sự rất tức giận.
Những mệt mỏi và tủi thân tích tụ nhiều ngày đã bùng nổ.
Giang San Y chẳng qua chỉ là một ngòi nổ mà thôi.
Cô vì anh mà bỏ lại một mình Vương Cẩn Cẩn ở phim trường, nhưng anh không những không vui, mà khi đến đón cô ở cổng trường cũng là một dáng vẻ không tình nguyện.
Đúng là tức ૮ɦếƭ đi được!
Lương Dược ngẫm lại có phải mình đã quá dễ dãi với anh hay không, mới có thể làm cho anh ngày càng không biết điều.
Đàn ông quả nhiên đều cùng một loại, khi theo đuổi cô thì đối xử tốt với cô biết bao nhiêu, sẵn sàng làm tất cả mọi việc, có cả rổ lời ngon tiếng ngọt, sau khi theo đuổi được thì lập tức thay đổi, làm gì cũng chỉ qua loa có lệ, còn chơi trò mập mờ với những cô gái xinh đẹp khác...
Thật ra sẽ tốt hơn nếu cô không quay lại đúng chứ? Còn quấy nhiễu nhã hứng của anh.
Ha, tên đàn ông chó ૮ɦếƭ!
Lương Dược đang tức giận, nhìn Sở Trú như thế nào cũng không vừa mắt, càng nghĩ càng tức giận, vừa lúc nhìn thấy Sở Trú lại gửi tới một tin nhắn Wechat: "Em muốn như thế nào mới chịu nguôi giận?"
Vì theo tính cách của Sở Trú, anh không biết sử dụng nhãn dán hay biểu tượng cảm xúc trong tin nhắn WeChat của mình.
Luôn là những câu chữ và dấu câu cứng nhắc.
Trông vô cùng lạnh nhạt và miễn cưỡng, có loại cảm giác bất đắc dĩ khi bị ép buộc, như thể nói rằng cô đang gây sự vô vớ.
Lương Dược tức giận đến nỗi như sắp lên cơn nhồi máu cơ tim, lập tức đáp: "Nguôi cái rắm, anh quỳ xuống hôn chân em thì em còn suy xét lại!"
Sau khi nói ra câu nói tức giận này, cô thật sự không để ý tới anh nữa, cũng không thấy được lát sau Sở Trú đã nhắn lại một câu: "Vậy thì anh đến tìm em, em đang ở đâu?"
Lương Dược đóng gói đồ trong nhà ăn rồi trở về ăn trong ký túc xá, ký túc xá vẫn chỉ có một mình Nghê Thanh Song, Vương Tố và Triệu Giảo Lộ thì chưa trở về.
Nghê Thanh Song hơi ngạc nhiên khi thấy Lương Dược quay trở lại: "Sao cậu về sớm như vậy, không phải muốn đi ăn với bạn trai sao?"
"Đừng nhắc tới nữa." Lương Dược nói với vẻ mặt lạnh lùng, cô cầm hộp cơm ngồi vào bàn học của mình: "Cậu nói không sai, đàn ông trên đời này đều là chó."
Nghê Thanh Song muốn nói mình chưa nói từng nói câu đó, nhưng nhìn Lương Dược như thế này thì đã tám phần là đang cãi nhau với bạn trai, cô ấy chỉ là một người ngoài nên nên cũng không muốn nói xen vào cái gì.
Mấy ngày nay Lương Dược thật sự rất mệt mỏi, bây giờ cô chẳng muốn quan tâm đến cái gì hết, nhanh chóng ăn xong rồi leo lên giường, đắp chăn bông lên người, đầu chạm gối thì nhanh ngủ thi*p đi.
Nghê Thanh Song trông thấy thì rất ngạc nhiên.
Ở bên kia, Sở Trú thậm chí đến cơm chiều cũng chưa ăn, anh đi đến dưới ký túc xá tìm cô, gọi điện thoại thì cô không nghe, cũng không chịu trả lời Wechat, sắc mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, tin nhắn Wechat cuối cùng đã gửi là: "Nếu em không đi xuống thì anh sẽ không đi."
Sau đó anh tiếp tục gọi điện, không tin rằng cô thực sự thờ ơ, cuối cùng, sau khi anh gọi bốn cuộc mà vẫn không có ai nhấc máy, thì đến cuộc gọi thứ năm chỉ mới đổ chuông hai lần đã được nghe máy.
"Em…"
Giọng anh khàn khàn, vừa mới nói một chữ thì người phía đầu dây bên kia đã ngắt lời anh: "Xin lỗi, tôi là bạn cùng phòng của Lương Dược, cậu có chuyện gì thì để ngày mai nói được không, bây giờ Lương Dược đang ngủ."
Đang ngủ ư?
Sở Trú có chút ngạc nhiên, không thể tin được sau khi cô vừa phát cáu lung tung thì lại ném anh sang một bên, rồi cứ như vậy mà đi ngủ?
"Cô gạt tôi." Sở Trú nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cho rằng Lương Dược đang cố ý cáu kỉnh: "Phiền cô kêu cô ấy nghe điện thoại, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."
“Nhưng cậu ấy thực sự ngủ mất rồi.” Nghê Thanh Song khó xử liếc nhìn Lương Dược đang ngủ ngon lành trên giường: “Nếu cậu không tin thì để tôi gọi video cho cậu xem, Wechat của cậu là số điện thoại của cậu đúng chứ?"
Sở Trú ngơ ngẩn đáp "Ừ", sau đó nghe thấy điện thoại ngắt kết nối, tiếp đó là tin nhắn WeChat thông báo có người muốn kết bạn, sau khi anh bấm đồng ý, Nghê Thanh Song trực tiếp bắt đầu trò chuyện video.
Nghê Thanh Song thật sự bị làm ồn ào không chịu nổi mới quyết định giúp Sở Trú chấp nhận hiện thực, Lương Dược bò lên giường nhưng lại để điện thoại ở trên bàn, chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, Sở Trú cứ gọi điện mãi không ngừng.
Lương Dược lại không hề bị quấy rầy mà vẫn ngủ yên ổn, còn cô ấy thì bị làm ồn đến quá sức chịu đựng.
Điện thoại của Lương Dược cần phải có dấu vân tay để mở khóa, nghe máy xong thì vào không được nữa, vì vậy nên Nghê Thanh Song dứt khoát lấy điện thoại của mình thêm Wechat của Sở Trú rồi gọi video qua, cô ấy bật camera sau, đi đến mép giường của Lương Dược và nhắm ngay mặt của cô: "Này, cậu nhìn đi!"
Ở dưới ký túc xá, Sở Trú chỉ thấy góc quay rung lên một cái, trên màn hình điện thoại hiện lên nét mặt ngọt ngào mềm mại khi đang ngủ say của Lương Dược.
Cô gái đang ôm chiếc chăn bông mềm mại, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt ngoan ngoãn, đôi môi hơi hé mở, ngủ ngon lành không hề có dấu vết gì là đang giả vờ, hàng mi cong dài đen nhánh như lông quạ rũ xuống, da trắng như ngà, cô trong sáng như thiên thần, sắc mặt vô cùng yên ổn, nhìn không ra chút phiền lòng nào.
Sở Trú chỉ nhìn thoáng qua là biết cô đã ngủ thật rồi.
Lúc anh nóng lòng như lửa đốt, sứt đầu mẻ trán, liều mạng để đi tìm cô, thì cô lại ở trên giường ngủ ngon lành.
Im lặng.
Một sự im lặng vô tận.
“Bây giờ cậu tin tôi rồi chứ?” Giọng nói của Nghê Thanh Song xuyên qua video: “Vậy đó, đừng gọi đến đây nữa.”
Nói xong, cô ấy tắt video chat.
Sở Trú mặt mày vô cảm cất điện thoại di động đi, không gọi lại giống như một kẻ ngốc nữa, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức, anh chậm rãi dựa vào bờ tường của ký túc xá, cúi đầu lấy bật lửa ra đốt một điếu thuốc. Trong làn khói trắng lượn lờ, vẻ mặt của anh tối đen không rõ, đáy mắt đen như mực, ngón tay thon gầy của anh kẹp lấy điếu thuốc lá, gân xanh hơi nhô lên.
Trong khu ký túc xá liên tục có nữ sinh ra vào, ánh mắt của họ không thể nhịn được mà luôn liếc về phía Sở Trú, kinh ngạc cảm thán trước sự tuấn tú của anh, rồi tò mò xem nữ sinh nào có phúc như thế, được anh đợi ở đây gần hai tiếng đồng hồ.
Triệu Giảo Lộ và Vương Tố ở bên ngoài mua sắm bây giờ mới trở về, rất ngạc nhiên khi thấy Sở Trú ở dưới ký túc xá.
Triệu Giảo Lộ vô cùng kích động, lập tức buông tay Vương Tố ra, lấy gương ra trang điểm lại một chút, hai má ửng hồng đến bắt chuyện: "Bạn học Sở Trú, cậu đến ký túc xá của chúng tôi có chuyện gì không? Tôi cũng ở đây, có lẽ có thể giúp được cậu."
Sở Trú còn không thèm nâng mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Cút."
Vẻ mặt của Triệu Giảo Lộ cứng đờ, cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Vương Tố đã vội vàng kéo cô ta đi: "Được rồi, cậu không thấy tâm trạng của cậu ấy không tốt sao? Bây giờ tốt nhất là đừng có chọc cậu ấy."
Sau khi bọn họ rời đi, Sở Trú vẫn đợi ở dưới lầu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến mười giờ rưỡi ký túc xá phải đóng cửa, Lương Dược thật sự vẫn không xuất hiện, anh mới trầm mặt hoàn toàn từ bỏ, lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn WeChat cuối cùng và rời đi.
Lương Dược ngủ thẳng đến mười một giờ tối mới thức dậy rồi ngáp dài, tinh thần sảng khoái, sự mệt mỏi nhiều ngày đều hóa thành hư không.
Nghê Thanh Song nhìn cô với ánh mắt bội phục, "Cả ngày hôm nay cậu đã ngủ suốt mười hai giờ, đúng là trâu bò."
“Không còn cách nào, mấy ngày nay ngày nào tớ cũng chỉ ngủ có bốn tiếng, cho nên mệt lắm.” Lương Dược dụi dụi mắt.
“Cậu cũng quá liều mạng rồi.” Nghê Thanh Song tưởng cô thức khuya chơi điện thoại di động nên thế, cũng không có nghĩ gì nhiều: “Bạn trai của cậu luôn gọi điện đến đây, tớ có trả lời giúp cậu, nói cậu đang ngủ."
"Cảm ơn."
Lương Dược ngủ rất ngon nên tâm trạng không tệ, cũng không còn giận Sở Trú như vậy nữa, bây giờ nghĩ lại cũng thấy cô có chút gây sự vô cớ, cô xuống giường lấy điện thoại di động.
“Bạn trai?” Vương Tố đang dựa vào trên giường xem TV nghe thấy, tò mò nhìn Lương Dược: “Thì ra là cậu đang yêu.”
“Ừ.” Lương Dược uể oải nói.
Vương Tố: "Cũng là sinh viên của trường chúng ta sao?"
“Đừng hỏi, đây là chuyện riêng của người ta.” Nghê Thanh Song trả lời rồi nhìn Triệu Giảo Lộ đang đắp mặt nạ ở trước bàn, vì sự hòa thuận của mọi người trong ký túc xá nên tạm thời phải giữ bí mật chuyện bạn trai của Lương Dược là Sở Trú.
Lương Dược mở máy, giật mình bởi những cuộc gọi nhỡ hiện lên, tổng cộng có tám cuộc, mà WeChat thì có hơn ba mươi tin nhắn.
Cô cho rằng đều là lời xin lỗi của anh, trong lòng có chút băn khoăn, cô ngẫm nghĩ xem liệu mình có quá đáng hay không, nhưng vừa nhấp vào xem thì thấy tin nhắn WeChat cuối cùng anh gửi là: "Em chờ đó."
"?"
Lương Dược liên tục xác nhận không biết bao nhiêu lần, không sai, đây đúng là do anh gửi.
Cho nên cô tức giận đến như vậy, anh đến một câu xin lỗi hay an ủi đều không có, cuối cùng chỉ để lại một câu kêu cô chờ?
Anh, cái đồ nhỏ nhen nhà anh, đây mà là thái độ với bạn gái sao?
Anh đã khó chịu với cô từ lâu rồi đúng không?
Cơn tức giận của Lương Dược lại bùng lên, cô không thèm trả lời tin nhắn của anh, cô đem đồ ngủ đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau kể từ khi xác nhận mối quan hệ, không ngờ lại xảy ra ngay khi mới vừa vào năm đầu của đại học.
Thực ra Lương Dược cũng đã có chút hối hận rồi, nhưng cũng không thể hạ cái tôi xuống tìm anh, trước khi đi ngủ cô không ngừng lướt điện thoại di động, hi vọng anh có thể gửi cái gì đó đến dỗ dành cô, chủ động làm hòa, sau đó cô cũng nương theo sự nhún nhường của anh để xuống nước, làm lành với anh.
Nhưng tên đàn ông chó ૮ɦếƭ này đến lúc cuối cùng vẫn không chịu nói lời nào, giống như cho dù có chia tay với cô cũng không hề gì.
Nếu bắt đầu là tức giận, vậy bây giờ Lương Dược là thật sự khổ sở, cô tắt điện thoại di động đi, cả đêm đều suy nghĩ miên man, khó chịu đến ngủ không yên giấc.
Cô nghĩ Nhị Cẩu Tử của cô có khả năng đã... thật sự đi tìm một em chó khác.
Lương Dược đến nửa đêm mới trằn trọc ngủ được, hôm sau bị Nghê Thanh Song đánh thức, phải dậy sớm rửa mặt đánh răng.
Lúc rời giường cô còn để ý đến điện thoại của mình, Sở Trú vẫn không tìm cô, trong lòng cô bực bội, chán nản đến mức không mang theo điện thoại, thay quân phục rồi cùng bạn cùng phòng đi huấn luyện quân sự.
Thời tiết nóng nực, nhiệt độ cao tới ba mươi lăm độ, mặt trời vàng rực treo trên đỉnh đầu, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Lương Dược là một người mới đến, dáng người cô cao, được huấn luyện viên xếp ở cuối hàng, sau đó bắt đầu huấn luyện, yêu cầu họ tập đứng trong một giờ.
Lương Dược đứng mười lăm phút đã thấy không thoải mái, cả người phơi dưới ánh nắng, vừa nóng vừa mệt, mồ hôi trượt xuống chóp mũi trên gương mặt thanh tú của cô, chân tay đau nhức đến mức tựa như không còn thuộc về mình.
Cô cụp mắt xuống, cố gắng chịu đựng, lại nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, dường như có thêm hai người đang đi tới, các nữ sinh đột nhiên thì thầm xôn xao.
"Tại sao cậu ấy lại đến làm trợ giảng cho chúng ta?"
"Đúng, cậu ấy cũng không học cùng ngành với chúng ta."
"Ôi ôi ôi, tại sao ngành của chúng ta lại không có một tân sinh viên dễ nhìn như vậy!"
"Im lặng!" Huấn luyện viên hét lên: "Để tôi nói về lịch trình khóa học tiếp theo của chúng ta, lúc trước chúng ta đã học động tác đi đều đá chân khá tốt, tiếp theo là thời gian thực hành. Lát nữa các bạn sẽ được chia thành hai nhóm, tôi và trợ giảng sẽ lần lượt dẫn theo hai nhóm các bạn... À, vì bạn mới học chung với các bạn cũ thì có hơi khó khăn do trước đây chưa học động tác nào, hay là bạn mới cứ đứng bên cạnh xem lớp ta thực hiện các động tác trước, rồi bắt chước tập theo nhé."
Những lời này là huấn luyện viên nói với Lương Dược.
Lương Dược vừa ngẩng đầu định nói không sao, thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đều chầm chậm nói xen vào.
"Huấn luyện viên, không cần phiền phức như vậy, một mình tôi huấn luyện cô ấy là được."
Lương Dược nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Sở Trú đang đứng bên cạnh huấn luyện viên.
Không thể tin được.
Tại sao anh lại ở đây?
Người thanh niên cao hơn huấn luyện viên nửa cái đầu, tóc ngắn gọn gàng, đường nét sắc sảo, rõ ràng và sâu sắc, anh mặc áo ngắn màu xanh quân đội và quần tây đen, dáng người thẳng tắp như cây tùng cây bách, vừa đứng đắn lại đúng mực.
Lúc này, anh đang nhìn cô không chớp mắt, bên trong đôi mắt hẹp dài tối đen không thể hiện ra cảm xúc gì.
Lời của anh vừa nói ra đã gây náo động, khi Triệu Giảo Lộ nghe tin Sở Trú sẽ huấn luyện Lương Dược một mình, khuôn mặt cô ta đầy ghen tị, buột miệng nói: "Trợ giảng, cô ấy chỉ là sinh viên năm nhất, hơn nữa anh lại không phải là thành viên của trường đại học chúng tôi, làm sao thích hợp dạy chúng tôi?"
"Cậu ta đi đều đá chân tốt, nếu em cũng giỏi như cậu ta thì em cũng có thể lên đây mà dạy."
Mặc dù huấn luyện viên cũng thắc mắc tại sao Sở Trú lại đến tham gia tiết học với bọn họ, nhưng đây là do Hội sinh viên sắp xếp thì ông không có gì để nói, có thêm một người nữa thì có thể giúp ông giảm bớt gánh nặng.
Ông thổi còi: "Được rồi, cứ quyết định như vậy. Tất cả điểm danh, chia thành hai nhóm, sinh viên mới bước ra khỏi hàng!"
Lương Dược đi theo Sở Trú đến nơi khác huấn luyện một mình với vẻ mặt lơ mơ, không hiểu vì sao cả hai đều là sinh viên mới mà anh đã bay đến vị trí trợ giảng.
Sở Trú chậm rãi đi về phía trước, hai tay buông lỏng đút vào túi quần, lông mày khẽ nhíu lại, như biết cô đang nghĩ gì, anh bình tĩnh nói: "Hôm qua anh chấp nhận lời mời vào Hội sinh viên của đàn chị với điều kiện duy nhất, là để anh tham gia huấn luyện đại hội hai của học viện Mỹ Thuật, anh cũng muốn giúp cho em bớt đau khổ trong quá trình huấn luyện quân sự trong phạm vi khả năng của anh."
"..."
"Nhưng nhìn em ngày hôm qua phũ anh như thế, có lẽ anh không cần giúp em."
Sở Trú dừng lại, quay đầu hờ hững nhìn cô: "Tối hôm qua anh đợi ở dưới lầu ký túc xá của em suốt năm tiếng, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để gặp anh chưa?"
"..."
Lương Dược: QAQ.