Dược Ngọt - Chương 51

Tác giả: Diệp Tích Ngữ

Chủ nhật, Lương Dược vừa ăn trưa xong thì nhận được điện thoại của Sở Trú, anh nói cô chuẩn bị đồ đạc vì anh sẽ qua đón cô ngay.
Lương Dược cảm thấy lạ nên hỏi lại: "Không phải buổi tối mới bắn pháo hoa sao?"
Sở Trú nói: "Không phải chỉ xem pháo hoa, ban ngày còn có thể chơi những thứ khác nữa."
Ừ nhỉ.
Lương Dược im lặng.
Ai nói hẹn hò thì chỉ được hẹn vào buổi tối đâu chứ, lại không phải hẹn coi pháo...
Sở Trú lại nói: "Thế nhé, lát nữa tôi đến đón cậu."
"Chờ đã...” Lương Dược vội vàng nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị xong!"
"Chuẩn bị cái gì?"
"Thì cậu biết đó, con gái ra ngoài cần phải trang điểm mà...” Lương Dược ngại ngùng: “Đặc biệt là đi với một người đẹp trai con nhà giàu như cậu, thì trang điểm phải lâu hơn bình thường ít nhất hai tiếng đấy."
Sở Trú lạnh nhạt nói: "Tôi cảm thấy không sao cả. Cậu không trang điểm cũng không sao cả, trông cậu không xấu mà."
Lương Dược: "..."
Cái gì gọi là “trông cậu không xấu mà”?
Mấy lời này phải do con người nói ra không vậy?
Khen người ta đẹp một câu thì ૮ɦếƭ à?
“Nhưng tôi tự ti, cảm thấy không xứng với cậu khi đi cùng cậu.” Lương Dược trầm giọng lí nhí nói: “Vả lại tôi vẫn còn nhiều bài tập về nhà lắm, ban ngày… sợ là không rảnh.”
Sở Trú im lặng một hồi, rồi nói: "Cậu không muốn đi phải không?"
Lương Dược nắm chặt điện thoại, cô không nói lời nào.
Sự im lặng này có thể xem như là một câu trả lời.
Bầu không khí yên lặng khiến cả hai ngột ngạt đến khó thở.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thì Sở Trú cũng lên tiếng, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Vậy thì gặp nhau ở cửa vào quảng trường Nhân Dân trung tâm thành phố vào tám giờ tối nay nhé."
Anh nói xong liền cúp máy mà không đợi cô trả lời.
Lương Dược nghe tiếng bíp bên tai thì vô cùng sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh chủ động cúp máy, lại cúp máy nhanh như vậy, là vì anh sợ cô từ chối ư?
Lương Dược khẽ mím môi, nắm chặt điện thoại trong tay, gương mặt u ám và buồn bã, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Sau khi Lương Văn từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy nhìn thấy Lương Dược đứng bất động giữa phòng khách thì không khỏi thắc mắc: "Chị, sao chị lại đứng ở đây?"
Lương Dược lúng túng: "Thì... cứ đứng vậy thôi."
Lương Văn hỏi: "Vừa rồi chị nói chuyện điện thoại với Sở Trú hả? Chị định ra ngoài chơi hả?"
Lương Dược không trả lời.
Dù sao bọn họ cũng là chị em sinh đôi, Lương Văn rất hiểu chị gái của mình: “Chị vẫn đang loay hoay với lời tỏ tình của Sở Trú sao? Cũng chỉ là tự chị đoán mò thôi, chưa chắc là như vậy mà."
Lương Dược nhẹ giọng nói: "Dù cậu ta có tỏ tình hay không, chị cũng muốn cắt đứt quan hệ với cậu ta."
Lương Văn cảm thấy hơi kỳ lạ: "Chẳng qua chỉ là nói chuyện yêu đương thôi mà, không cần phải cắt đứt quan hệ như thế, chả giống tính cách của chị gì cả!"
Trước đây chuyện tình yêu đối với Lương Dược rất đơn giản và dễ dàng, chỉ cần người đó đẹp trai và tính cách phù hợp với sở thích của cô thì cô đều đồng ý.
Nhưng theo quan sát của Lương Văn, Sở Trú đối với Lương Dược rất đặc biệt, ít nhất thì cô ấy chưa từng thấy Lương Dược lộ ra dáng vẻ của một cô học trò bé nhỏ ở trước mặt những chàng trai khác.
Ở bên cạnh anh, chị gái của cô ấy cảm thấy rất yên tâm, vô tư nũng nịu và thoải mái ỷ lại vào anh.
Nếu đây không phải là thích, thì là cái gì?
Lương Văn không hiểu cô đang do dự điều gì.
Lương Dược ở bên kia thở dài một hơi, trầm tư thật lâu và lắc đầu một cái: “Em còn nhỏ nên chưa hiểu được đâu."
Lương Văn: "..." Phải vậy không?
"Chị thích cậu ta, ít nhất là bây giờ rất thích cậu ta...” Lương Dược trầm giọng, giọng nói nghe có chút cô đơn: “Nhưng có thể duy trì được bao lâu chứ. Chị là người như thế nào em biết rõ mà, chị tệ hại đến mức ngay cả bản thân chị còn cảm thấy sợ hãi nữa, lỡ như sau này không còn thích cậu ta nữa thì làm thế nào, chị thật sự không muốn làm tổn thương Sở Trú. Cậu ta không giống với những người đàn ông khác, cậu ta còn chung thủy hơn mấy người đàn bà con gái nhà lành thời xưa nữa, lỡ như cậu ta nghĩ không thoáng rồi dùng cái ૮ɦếƭ để đe dọa chị thì sao đây? Cho nên chị phải cân nhắc thật cẩn thận, để xem mình có thể cùng cậu ta bên nhau suốt đời được hay không.”
Lương Văn lại không nghĩ như vậy: "Em cảm thấy dựa vào tính cách của anh rể thì cậu ấy sẽ không dùng cái ૮ɦếƭ để dọa chị đâu, mà cậu ấy chắc chắn sẽ khiến chị phải dùng cái ૮ɦếƭ để dọa ngược lại cậu ấy.”
"... Đúng vậy, em nói rất có lý.” Lương Dược lạnh lùng nói: “Đúng là vẫn nên từ chối cậu ta.”
"Đừng đùa nữa...” Lương Văn dở khóc dở cười: “Trong lòng chị thật sự không có câu trả lời sao?"
Lương Dược im lặng, lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về phòng.
Lương Văn nhìn cô đóng cửa phòng, cả buổi chiều cô đều không ra ngoài, đến cả cơm tối cũng không ra ăn, lúc bảy giờ rưỡi Lương Văn nhịn không được bèn đi đến gõ cửa phòng của Lương Dược: “Chị à, sắp tám giờ rồi đấy, không đi thì sẽ không kịp đâu. Chị không đi thật à?”
Trong phòng vẫn không có động tĩnh.
"Em cảm thấy dù chị từ chối thì chị cũng phải nói rõ trước mặt cậu ấy.”
Lương Văn đang định tiếp tục gõ cửa thì nghe thấy một tiếng "cạch" và cánh cửa từ từ mở ra.
Pháo hoa sẽ nở rộ trên bầu trời ở Quảng trường Nhân dân bắt đầu từ lúc mười giờ rưỡi, nhưng chưa đến bảy giờ mà đã có nghìn nghịt người kéo tới quảng trường, không khí vô cùng ồn ào và náo nhiệt, ai nấy cũng đều rất háo hức.
Mười giờ mới bắn pháo hoa, nhưng rất nhiều người đã đến trước để chuẩn bị sẵn.
Lúc bảy giờ bốn mươi lăm phút, Sở Trú đang đợi trước cửa vào Quảng trường Nhân dân, anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, hai tay cầm túi. Anh vừa đứng một lát thôi thì đã trở thành một khung cảnh thơ mộng, khiến ai nấy đi ngang qua đều cũng không nhịn được mà len lén ngắm nhìn anh, nhưng vừa bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của anh thì liền vội vàng thu lại ánh mắt.
Triệu Ức Hào và Tào Bác cũng đi cùng anh, hai người họ không để ý đến vẻ mặt u ám của Sở Trú mà hí ha hí hửng ăn xiên que ở bên cạnh.
Triệu Ức Hào vừa ăn vừa hỏi Tào Bác: "Này, cậu nghĩ chị gái có đến không?"
Tào Bác nhóp nhép nhai miếng thịt: “Nói thừa, chắc chắn là sẽ đến rồi. Bình thường cô ấy và A Trú dính với nhau cứng ngắt luôn, huống hồ gì đây lại là thời điểm quan trọng nữa.”
Triệu Ức Hào nói: "Nhưng tôi thấy sắc mặt của A Trú cứ kì kì thế nào ấy, ban ngày bọn họ cũng không hẹn nhau đi chơi, không bình thường lắm."
“Lẽ nào hai người họ cãi nhau nhỉ?” Tào Bác khựng lại một chút: “Lát nữa A Trú tỏ tình sẽ không bị từ chối đấy chứ?"
Triệu Ức Hào lắc đầu: "Khó nói lắm, còn chưa biết chắc người ta có đến hay không nữa mà.”
...
Nghe thấy hai người họ nói qua nói lại, Sở Trú không nhịn được bèn lên tiếng: "Hai cậu ngậm miệng lại đi.”
Gần tám giờ rồi, sắp đến giờ hẹn rồi, anh đương nhiên là có hơi nôn nóng, ánh mắt không ngừng lướt nhìn bốn phía, cuối cùng Triệu Ức Hào và Tào Bác cũng yên lặng và cùng nhau giúp anh quan sát xung quanh.
Triệu Ức Hào nhìn thấy một bóng người gầy nhỏ chạy tới từ phía trước bên phải, hai mắt sáng lên, hưng phấn hét lên: "Tôi nhìn thấy em gái rồi, bọn họ đến rồi!"
Tào Bác và Sở Trú cũng nhìn sang.
Tào Bác nhìn thoáng qua Lương Văn, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, xinh đẹp dịu dàng, tóc dài đến thắt lưng, để mặt mộc không trang điểm, nhưng làn da vẫn trắng ngần và gọn gàng.
Cô ấy hệt như một nàng tiên nhỏ đẹp rạng ngời và nổi bật trong đám đông.
Sở Trú cũng nhìn thấy Lương Văn, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, biểu hiện trên gương mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lương Văn đã chạy tới trước mặt bọn họ, thở hổn hển chưa kịp lên tiếng thì Triệu Ức Hào đã giành nói trước: "Tại sao chỉ có một mình cậu, chị gái cậu đâu?”
Lương Văn trề miệng một cái rồi ngậm lại, dường như cảm thấy áy náy không dám nhìn mặt Sở Trú: “Chị nói chị không tới, nhờ tôi đến nói với các cậu là cứ chơi vui vẻ. Nói xong rồi, tôi về đây.”
“Cái gì?” Tào Bác đột nhiên nhíu mày: “Cô ấy không tới thật à?"
Lương Văn khẽ gật đầu: “Ừ."
Bầu không khí đột nhiên im lặng.
Sở Trú ngơ ngác nhìn cô ấy: “Vậy thì tại sao cô ấy không tự mình nói với tôi, nói qua Wechat hay điện thoại đều được mà?"
“Có thể là vì không biết mở lời với cậu như thế nào?” Lương Văn lắc đầu một cái: “Tôi cũng không rõ nữa. Cả buổi chiều chị ấy cứ nhốt mình trong phòng, mãi đến buổi tối mới khó nhọc đi ra một lần, chị ấy chỉ nói không đến, nhờ tôi chuyển lời tới cho cậu.”
Vẻ mặt Sở Trú càng lúc càng lạnh.
“Vậy… Tôi về trước, mọi người cứ từ từ chơi nhé.” Lương Văn hơi sợ hãi, bả vai run lên một cái và xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Sở Trú nói.
Lương Văn quay đầu lại: “Còn có chuyện gì à?"
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô ấy: “Cậu ở lại đây."
Lương Văn: "Hả?"
Sở Trú nói rõ từng chữ một: "Nếu cô ấy không tới, thì cậu ở lại với tôi."
Sau khi lời này được nói ra, cả ba người còn lại đều vô cùng sửng sốt.
Lương Văn rõ ràng bị dọa đến run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói: "Cái, cái gì?"
Cả Triệu Ức Hào và Tào Bác đều ngẩn người ra, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nghe thấy lời nói nào vô liêm sỉ đến như vậy, đã thế lại còn từ chính miệng Sở Trú nói ra nữa!
Triệu Ức Hào phản ứng lại, tức giận nói: "A Trú, cậu giận quá rồi mụ mị đầu óc luôn rồi hả? Đây là Lương Văn, không phải Lương Dược!"
Sau một thời gian tiếp xúc với hai chị em, cậu ta cũng dần dần phân biệt được sự khác nhau giữa hai người, cô em thì dịu dàng và thùy mị, còn cô chị thì đanh đá và ngang ngược.
Nhìn xuôi nhìn ngược kiểu gì thì cô gái ở trước mặt vẫn là Lương Văn.
Sở Trú không nói gì cả, anh nghiêng mặt sang một bên, tự nhiên nắm lấy tay của Lương Văn và lạnh lùng nói: "Đi thôi, đi hẹn hò nào."
Lương Văn đỏ mặt, ấp a ấp úng: "Anh, anh rể à, cậu đừng như vậy, lỡ chị phát hiện thì…”
Triệu Ức Hào cảm thấy khó hiểu.
Cậu ta nhìn Lương Văn một cách đầy hoài nghi, cô ấy ngoài miệng thì từ chối nhưng sao hành động thì đi ngược lại rồi? Lẽ nào cô ấy còn lưu luyến tình cũ với Sở Trú ư?
Tào Bác cũng cảm thấy giống như Triệu Ức Hào, bọn họ sốc đến nỗi trong đầu bây giờ nghĩ ngay đến một từ, đó là “mối quan hệ lằng nhằng”.
“Đừng quan tâm đến cô ấy, chúng ta đi chơi đi.” Sở Trú lạnh lùng nói… Chính xác hơn là Sở Trú kéo mạnh cô ấy đi về phía trước và hoàn toàn không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Triệu Ức Hào và Tào Bác nhìn nhau, đang định đi theo nhưng bị Sở Trú lên tiếng ngăn cản: "Các cậu đừng tới đây."
Tào Bác: "Tại sao?"
Sở Trú liếc cậu ta: “Tôi và bạn gái hẹn hò, mang theo kỳ đà cản mũi làm gì hả?”
"..."
Triệu Ức Hào nhìn bọn họ dần đi xa, nghiêm túc quay sang nói với Tào Bác: "Cậu nhéo tôi một cái đi, tôi tưởng là mình đang nằm mơ đấy."
Vẻ mặt Tào Bác đầy suy tư: “Cảm thấy có gì đó sai sai."
Triệu Ức Hào: "Vậy có chỗ nào là đúng?”
Tào Bác: "Ý của tớ, Lương Văn vừa rồi thật sự là Lương Văn sao?"
Triệu Ức Hào rùng mình: “Đã ban đêm rồi mà cậu còn kể chuyện ma nữa hả?"
"... Đần độn."
Sở Trú đưa Lương Văn đi một vòng quanh quảng trường, vừa đi vừa rất quan tâm săn sóc cô ấy, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi cô ấy: "Có khát không?"
"Có đói bụng không?"
Rõ ràng những lời nói đó là lo lắng cho cô ấy, nhưng giọng điệu của anh lại vô cùng bình thản, đều đều và ổn định như là anh đang cố gắng hoàn thành nghĩa vụ vậy.
Cả người Lương Văn run lên, không ngừng lắc đầu: “Không khát cũng không đói, anh rể, ừm, cậu thật sự biết tôi là ai không? Không nhận nhầm người chứ?"
Sở Trú lạnh lùng nói: "Tôi không bao giờ nhận nhầm, cậu là cậu, cô ấy là cô ấy."
Lương Văn: "Vậy sao cậu lại nắm tay tôi?"
Sở Trú nhếch mép: "Bởi vì tôi là thằng không ra gì?"
"..." Lương Văn không nói nên lời, im lặng để cho anh nắm tay dắt đi.
Sở Trú ăn nói còn vụng về hơn cô ấy, bình thường lúc anh và Lương Dược ở bên nhau thì đều là Lương Dược tíu ta tíu tít không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng anh chỉ hùa theo một hai câu mà thôi.
Khi người bên cạnh đổi thành Lương Văn thì cuộc trò chuyện của bọn họ kéo dài không quá năm câu.
Lương Văn len lén nhìn trộm anh, chàng trai này có vẻ đang rất giận, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng về phía trước, cằm và khóe miệng hơi hạ xuống, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào cả.
Sở Trú đưa cô ấy đến bờ hồ nhân tạo, bên ngoài có một lớp hàng rào, trong hồ nuôi một đàn cá chép, xung quanh có rất nhiều người mua mồi để thả cho cá ăn nên không khí rất náo nhiệt.
Sở Trú sau khi đến nơi thì buông tay cô ấy ra, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn mặt hồ, vẻ mặt rất hờ hững khiến người khác không thể suy đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.
Lương Văn nhìn quanh quẩn một hồi, cảm thấy khó hiểu, không nhịn được nên cất tiếng hỏi anh: "Sở Trú, sao cậu lại đưa tôi tới đây?"
Sở Trú nhìn xuống cá chép đỏ bơi lội trên mặt nước, hồi lâu sau mới trả lời: "Tôi đã kiểm tra rồi, đây là vị trí xem pháo hoa lý tưởng nhất.”
Lương Văn như bừng tỉnh, quan sát toàn bộ xung quanh: “Thảo nào ở đây lại nhiều người như vậy."
"Vốn dĩ tối nay tôi định tỏ tình với chị gái của cậu…" Giọng nói của Sở Trú rất nhẹ nhàng, nhưng tự dưng khàn khàn và có phần lạnh nhạt: “…Ngay tại đây."
"Vậy à…" Lương Văn không biết nên nói cái gì, ấp úng trả lời: “Thật đáng tiếc chị ấy lại không tới."
“Không sao, cậu tới cũng được, dù sao gương mặt hai người cũng giống nhau.” Sở Trú quay đầu nhìn cô ấy, thờ ơ nói: “Tôi tỏ tình với cậu cũng được.”
Lương Văn nghe vậy có chút tức giận: “Tỏ tình với tôi cũng được là sao, cậu xem tôi là cái gì hả?”
"Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng đấy!” Sắc mặt của Sở Trú đanh lại, lạnh lùng nhìn cô ấy, “Cậu xem tôi là cái gì hả, lúc nào cũng lừa gạt tôi như thế này thì cậu thấy thú vị lắm sao, hả Lương Dược?"
Anh đã gọi chính xác tên của cô.
Toàn thân "Lương Văn" run lên, tay chân bủn rủn, thấy chột dạ nên lảng ánh mắt đi chỗ khác: “Cậu thật sự nhận ra rồi..."
Cô đã nói mà, sao Sở Trú có thể làm chuyện như vậy với Lương Văn, thật sự không thể.
Sở Trú cười khẩy một tiếng: “Cậu chưa từng nghĩ lỡ như tôi nhận nhầm người thật thì sẽ như thế nào à? Cậu đã nghĩ tới tình huống vừa nãy chưa? Cậu muốn ghép đôi tôi với em gái cậu thật à?”
"Không có!" Lương Dược nói ra những lời chân thành: “Bây giờ Lương Văn không thích cậu nữa rồi, nếu đúng là em ấy thì nó sẽ không bao giờ để cậu ᴆụng vào tay của nó, cho nên sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như cậu vừa nói, vả lại…”
Giọng nói yếu ớt, cô cúi đầu nhận lỗi: "Tôi cũng không cố ý muốn lừa cậu, xin lỗi cậu."
Sở Trú lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người rời đi.
Lương Dược vội vàng nắm lấy cánh tay anh: “Cậu đi đâu vậy?"
Sở Trú không thèm quay đầu lại và trả lời rành mạch từng chữ: "Về nhà."
Lương Dược ngơ ngác: “Không phải là xem pháo hoa sao? Hơn nữa còn chưa tỏ tình mà…”
Khóe môi của Sở Trú hơi cong lên, giọng điệu có ý châm chọc: "Hết lần này đến lần khác cậu lừa tôi, dựa vào cái gì mà tôi sẽ tỏ tình với cậu? Xin lỗi nhé, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi, không chơi với cậu nữa!”
Anh dửng dưng hất tay cô ra, đôi chân dài sải bước nhanh về phía trước.
Anh thực sự nổi giận rồi...
Đầu óc Lương Dược trống rỗng trong ba giây, trước nay chưa từng luống ca luống cuống như vậy, không suy nghĩ nhiều mà từ phía sau nhào lên ôm lấy eo thon của anh, níu lại không cho anh đi, luôn miệng nói xin lỗi với vẻ cực kỳ đáng thương: “Xin lỗi mà, tôi sai rồi, tôi không định lừa cậu đâu, cũng không cố ý giả làm Lương Văn đến lừa cậu đâu mà. Tôi không trang điểm mà để nguyên mặt mộc như vậy là vì đám Triệu Ức Hào nhìn nhầm tôi, cho nên tôi mới “gậy ông đập lưng ông” thôi… Ai da, dù sao thì tôi cũng rất xin lỗi cậu mà!”
Sở Trú dừng bước, bị cô giữ chặt như vậy nên không nhúc nhích, nhưng anh cũng không nói gì. Thấy cách này có tác dụng, Lương Dược cố xổ ra hết kỹ năng làm nũng của bản thân, nhẹ giọng mềm mỏng dỗ dành anh: “Cậu không tỏ tình cũng không sao, để tôi tỏ tình, thật ra tôi cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích cậu! Xin lỗi mà, tha thứ cho tôi đi mà!”
Sở Trú ngừng một lát, chậm rãi xoay người lại và nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này còn gạt tôi nữa không?”
"Không gạt nữa!” Lương Dược giơ tay lên, nghiêm túc thề: “Sau này sẽ không lừa gạt cậu nữa!”
Sở Trú nói tiếp: “Có ở bên tôi suốt đời không?"
Lương Dược đánh liều gật đầu một cái: “Có, có, ở bên cậu suốt đời…"
Cô đột ngột dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt anh.
Chàng trai đang cố nhịn cười nhìn cô, sự chế nhạo hiện trên khuôn mặt anh.
“Cậu lừa tôi!” Lương Dược phản ứng lại, mặt đỏ bừng, đôi mắt cáo xinh đẹp nhìn anh chằm chằm.
Đây rõ ràng là cố tình gài bẫy cô mà!
Sở Trú cười thầm: “Không có mà.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc