Ánh trăng ban đêm lờ mờ, sao trên trời thưa thớt.
Lương Dược cố ý đi lung tung đến 10 giờ rưỡi mới về nhà. Cô nghĩ thầm lúc này chắc hẳn tiệc sinh nhật đã kết thúc, lúc vừa mới lấy chìa khóa định mở cửa thì cửa đã tự mở ra.
Mẹ Lương xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt có hơi mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy cô thì mắt sáng lên.
Lương Dược còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bà ta ôm chầm lấy, khóc nức nở nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải chỉ nói con có vài câu thôi sao? Chạy ra ngoài làm cái gì, hơn nửa đêm rồi, có biết mẹ rất lo lắng không?”
Hơi thở ấm áp bao quanh cô.
Lương Dược trừng mắt, có chút không thể tin được, hai tay cô cứng đờ trong không trung, do dự không biết có nên ôm lại hay không, sau đó chợt nghe thấy mẹ Lương áy náy nói: “Văn Văn, mẹ xin lỗi, sau này mẹ sẽ không bao giờ… tức giận với con nữa.”
Toàn thân Lương Dược cứng đờ, vẻ mặt lạnh nhạt: “Dì à, dì nhận sai người rồi.”
“Con vừa gọi mẹ là gì?” Mẹ Lương bắt sai trọng điểm.
Lương Dược mỉm cười: “Con là Lương Dược, không phải Văn Văn gì đó, mẹ nhìn kỹ lại xem?”
Mẹ Lương ngạc nhiên đến ngây người, lập tức đẩy cô ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của bà ta, nghi ngờ nhìn cô gái ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười này.
Khi không trang điểm, tóc đen môi mịn, thuần khiết như tuyết trắng.
Rõ ràng là Lương Văn!
“Con đùa gì vậy…”
Mẹ Lương còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói khác cắt ngang: “Mẹ, mẹ và chị ở cửa làm gì vậy?”
Mẹ Lương ngẩng đầu, Lương Văn không biết trở về từ khi nào, trên tay còn cầm một túi to, khó hiểu nhìn hai người.
“…”
“Ồ, chị, chị tẩy trang à?” Lương Văn thấy rõ mặt Lương Dược thì rất ngạc nhiên.
“Ừ.” Lương Dược gật đầu, nhìn mẹ Lương giống như đã hóa đá: “Mẹ, về sau nhớ cẩn thận nhìn kỹ, nếu không đến cả con gái cũng không nhận ra thì rất xấu hổ đấy. Con về phòng đây, hai người từ từ trò chuyện.”
Nói xong cô lướt qua bà ta, cởi giày vào nhà rồi trở về phòng.
Lương Dược ૮ởเ φµầɳ áo mới mua ra, lấy áo ngủ ra chuẩn bị đi tắm, cô ra khỏi phòng, thấy mẹ và em gái ngồi trên sô pha ở phòng khách nói chuyện.
Mắt Lương Văn phiếm hồng, giống như bị oan ức, giọng nói thút thít khó khăn, mẹ Lương ôm cô ấy vỗ về, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ.
Lương Dược đứng ở cửa nghe một lúc.
Thì ra là Lương Văn thích một nam sinh tên Sở Trú ở trường học, nhưng mà người ta không có ý với cô ấy, tỏ tình bị từ chối, cho dù làm gì thì nam sinh đó cũng không rung động, vì thế cô ấy biến thành người mất hồn mất vía, trà không uống, cơm không ăn.
Mà mẹ Lương lúc ăn cơm tối nhìn ra được cô ấy không thích hợp, qua một lúc tra hỏi thì cuối cùng Lương Văn cũng nói thật. Mẹ Lương vô cùng tức giận, ở trong mắt bà ta yêu sớm là điều tối kỵ, đặc biệt là Lương Văn luôn giữ mình trong sạch như vậy, là đứa nhỏ có phẩm chất, có tài năng, không thể làm những việc như vậy, cho nên hiếm khi nghiêm khắc trách mắng cô ấy.
Lương Văn làm sao chịu được bị la mắng, trong lòng cô ấy lại không phục, cho nên cũng học theo Lương Dược đóng sầm cửa rời đi. Cho nên khi Lương Dược vào cửa mới có một màn kia.
…
Lương Dược nghe thấy nhàm chán nên không lâu sau thì ôm áo ngủ đi vào nhà tắm.
Gần nửa tiếng sau, cô tắm xong đi ra, phát hiện ba đã trở lại, còn nghe thấy tiếng oán giận của mẹ Lương trong phòng bếp: “Sao ông về muộn như vậy, tiệc sinh nhật của con gái cũng đã kết thúc rồi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, công ty tăng ca, tôi cũng không có cách nào khác, nhưng tôi có mang quà về cho Dược Dược và Văn Văn… Dược Dược đâu, mau gọi con bé ra đây!” Giọng nam dịu dàng cười nói.
“Chị vừa mới đi tắm rồi ạ.” Lương Văn nói.
Lương Dược lấy khăn lau mái tóc ướt sũng, đi đến phòng khách, mắt nhìn về phía người đàn ông ấm áp mặc âu phục ngồi trên ghế sô pha, gọi một tiếng: “Ba.”
“Dược Dược đến đây, mau đến đây…” Lương Viễn Quốc ngẩng đầu nhìn mặt cô, bỗng ngừng lại, khó tin nói: “Con là Dược Dược?”
Không chỉ có ông, mẹ Lương và Lương Văn cũng nhìn thẳng vào Lương Dược, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
Lương Dược rất ít khi tẩy trang, không, phải nói là cô không tẩy trang khi ở trước mặt người ngoài. Cho dù ở nhà cũng vậy cho nên bọn họ đã rất lâu rồi không nhìn thấy gương mặt thật của Lương Dược.
Cũng đã quên dáng vẻ của cô gần như giống với Lương Văn như đúc.
Lúc này cô vừa mới tắm xong, tóc đen ướt rối tung xõa ra, làn da óng ánh trắng như ngọc, nhìn qua dường như là cùng một người.
Thế nhưng vẫn có sự khác biệt về khí chất, một người dịu dàng yếu đuối, một người lười biếng không tập trung, tính tình lại càng khác xa nhau.
“Mọi người đều nhìn con làm gì?”
Lương Dược bị nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, bước đi: “Con trở về phòng đây.”
“Chị! Đợi đã!” Lương Văn nhìn gương mặt Lương Dược gần như giống mình như đúc, một suy nghĩ điên cuồng bỗng xuất hiện, vội vàng nắm tay cô: “Chị có thể theo đuổi giúp em một nam sinh không? Chúng ta lớn lên giống nhau như vậy, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra!”
Cả nhà đều bị lời này của cô ấy làm cho chấn động.
“Hả?” Lương Dược là người đầu tiên phản ứng: “Em nói muốn chị theo đuổi Sở Trú gì đó hộ em?”
“Vâng.” Lương Văn đáng thương gật đầu: “Em nhát gan da mặt mỏng, lại không có kinh nghiệm yêu đương, vừa thấy cậu ấy là căng thẳng không nói nên lời, chị không giống thế, chị đã yêu rất nhiều lần, hiểu biết về đàn ông hơn em, xin chị đấy, giúp em đi mà…”
“…” Lương Dược im lặng, cô không biết đây là khen cô hay chê cô, lời này nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên.
Không đợi cô trả lời, mẹ Lương nói như đinh đóng cột: “Không được! Tuổi còn nhỏ yêu đương cái gì, con vẫn là học sinh, nên tập trung vào việc học, đừng bắt chước chị con học xấu!”
“Mẹ!” Lương Văn không vui: “Không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Thành tích Sở Trú đứng nhất trường, ở bên cậu ấy chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến học tập, ở trường học có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy!”
Mẹ Lương nhíu mày, nhưng vẫn rất kiên quyết, Lương Văn sốt ruột òa khóc lên. Lương Viễn Quốc hiểu con gái nhất, không muốn con gái khóc nên cuối cùng đứng dậy khuyên nhủ, sau một hồi mới làm cho mẹ Lương miễn cưỡng đồng ý, cuối cùng xác nhận: “Con nói nhà cậu ta rất có tiền?”
“Đúng vậy.” Lương Văn gật đầu: “Hình như ba cậu ấy mở công ty, cụ thể làm gì con cũng không rõ, nhưng cậu ấy và bạn bè của cậu ấy đều mặc quần áo không dưới một vạn.”
Mẹ Lương không lên tiếng, nhà bọn họ không tính là giàu có, làm một người mẹ, bà đương nhiên hy vọng con gái có thể gả vào một gia đình tốt, nếu Sở Trú thật sự là con nhà có tiền, phẩm chất lại tốt, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt. Lương Dược ở một bên nghe bọn họ nói thì hơi buồn ngủ: “Con có thể đi rồi chứ?”
Lương Văn hồi hộp nhìn cô: “Chị, chị còn chưa nói đồng ý hay không mà!”
“Không đi, đầu óc chị không có bệnh!” Lương Dược lười biếng ngáp: “Thích thì tự mình theo đuổi đi.”
“Thái độ của con là sao? Em gái gặp khó khăn, con giúp một chút thì có sao hả?”
“Bà đừng có tức giận với con.” Lương Viễn Quốc biết hiện tại Lương Dược ăn mềm không ăn cứng, vội vàng kéo mẹ Lương sang một bên, sau một hồi bàn bạc, nghiêm túc nói với Lương Dược: “Ba mẹ đã thỏa thuận xong. Sau khi con hoàn thành chuyện này, tiền tiêu vặt mỗi tháng của con sẽ gấp năm lần, là năm ngàn đó, như vậy được không?”
Lương Dược không hề nghĩ ngợi: “Được.”
Cô chân thành tha thiết cầm tay Lương Văn: “Em gái, trong một giây đồng hồ hãy đưa toàn bộ tư liệu về em rể cho chị!”
“…Vâng.”
Lương Văn còn chưa gặp người nào trở mặt nhanh như vậy, ngây ngốc lên tiếng.
Nếu đã nhận nhiệm vụ, Lương Dược sẽ để tâm nghe ngóng tin tình báo về Sở Trú, Lương Văn cũng không biết nhiều, tổng kết lại được 3 điều.
Có tiền, đẹp trai, thành tích học tập đứng thứ nhất, là người lạnh lùng.
Không biết sở thích gì cả.
Khiến người ta không thể xuống tay được.
Lương Dược không nói gì, hỏi Lương Văn: “Em thật sự có theo đuổi cậu ta sao?”
Ít nhất cũng phải biết người ta thích kiểu con gái như thế nào chứ?
Lương Văn còn nghiêm túc trả lời: “Lén đi phía sau cậu ấy có tính không?”
“…”
Phần lớn thời gian Sở Trú đều ở trường học, muốn theo đuổi thì cũng chỉ theo đuổi được trong trường học. Cho nên bọn họ phải tráo đổi thân phận đến trường, nói cách khác, từ ngày mai, Lương Dược phải đóng vai Lương Văn đi học ở Nhất Trung.
Như thế sẽ chậm trễ đến việc học tập, mẹ Lương sẽ lại có ý kiến, vì thế nên đặt ra thời hạn, trong một tháng cho dù Lương Dược có theo đuổi được hay không cũng đều phải đổi lại, mà tiền tiêu vặt hàng tháng năm ngàn cũng bị ép xuống thành chỉ có một tháng được năm ngàn thôi.
Lương Dược cực kì nghi ngờ là bà ta cố ý.
Thế nhưng ít thịt vẫn là thịt.
Cô quyết định nhịn.
*
Sau khi chuyện được quyết định xong, tất cả mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi. Lương Dược còn có bản phác thảo tranh chưa hoàn thành, cô mở máy tính kết nối với máy tính bảng đồ họa.
Đa số những người vẽ tranh đều thích vẽ tranh trên máy tính bảng đồ họa, tiện lợi, hiệu ứng kết xuất* rất cao.
(*) Hiệu ứng kết xuất: Kết xuất (tiếng Anh: render, hoặc kết xuất, kết xuất màu) trong đồ họa máy tính đề cập đến quá trình tạo ra hình ảnh từ các mô hình bằng phần mềm. Mô hình là một mô tả của một vật thể ba chiều hoặc cảnh ảo được xác định chặt chẽ bằng ngôn ngữ hoặc cấu trúc dữ liệu. Mô hình này bao gồm thông tin như hình học, điểm nhìn, kết cấu, ánh sáng và bóng tối. Hình ảnh là hình ảnh kỹ thuật số hoặc hình ảnh bitmap. Kết xuất màu được sử dụng để mô tả: quá trình đầu ra tính toán hiệu ứng trong phần mềm chỉnh sửa video để tạo ra video cuối cùng.
Một mình vẽ tranh rất chán nên Lương Dược tiện tay mở phát sóng trực tiếp, không lâu sau đã có người hâm mộ vào bình luận.
“A! Cuối cùng Dược Dược cũng online rồi! Chờ cô rất lâu rồi đó!”
“Muốn xem chị gái thần tiên vẽ tranh nhất!”
“Hôm nay cô vẽ đơn nào vậy?”
“Ôi, tại sao lại không lộ mặt! Chỉ có mình tôi quan tâm giá trị nhan sắc của Dược Dược thôi sao? Mau cho tôi một bức ảnh! Like! Lên top đi!”
“Khi nào Dược Dược mới phát video làm đẹp? Tôi mong chờ lâu lắm rồi!”
…
Một loạt bình luận xẹt qua trước mắt, khiến người ta hoa cả mắt, phòng phát trực tiếp đã có hơn mười nghìn người xem.
Lương Dược không khỏi bật cười, ban đầu bởi vì nhàm chán mới muốn phát sóng trực tiếp, không ngờ lại có được nhiều người hâm mộ như vậy, đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Cô uống nước, chọn mấy câu hỏi để trả lời:
“Hôm nay không trang điểm, mặt xấu, không muốn mọi người nhìn thấy nên sẽ không mở camera.”
“Nếu muốn xem video làm đẹp phải đợi ngày nghỉ, ngày thường tôi hơi bận.”
“Đơn hôm nay… Để tôi xem xem.”
Lương Dược mở đơn trong thư mục chưa hoàn thành lần trước, đây là một nửa thành phẩm, đã phác thảo xong, chỉ còn chưa tô màu.
Cô phóng to bức tranh này cho người hâm mộ xem.
“Đây chính là nó.”
Nội dung bức tranh vừa được đưa ra, người hâm mộ ồn ào, vô cùng kích động.
“A! Dược Dược lái xe*! Yêu yêu!”
(*) Lái xe: Lái xe là một từ thông dụng trên Internet, bắt nguồn từ Tieba, là từ tương đối xấu, dùng để chỉ hành vi nói về nội dung khiêu dâm.
“Vẻ mặt tức giận như vậy sao? Ha ha, tôi thích.”
“Nhắc nhở lầu trên, số thứ tự của bạn đã biến mất.”
…Lương Dược không nhìn những màn công kích nữa, cô cầm 乃út điện tử cao cấp vẽ tranh, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
“Dược Dược, đã ngủ chưa?”
Là Lương Viễn Quốc.
Lương Dược đi mở cửa, nhìn thấy ông lén lút ôm một thùng nhỏ, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy ba?”
Lương Viễn Quốc mỉm cười thần bí, vỗ vỗ cái thùng: “Con đoán xem đây là cái gì?”
“Sách cấm?” Lương Dược dựa vào khung cửa: “Ba muốn lừa mẹ giấu ở chỗ con?”
“Nói gì đó!” Lương Viễn Quốc vỗ đầu cô, đưa thùng cho cô: “Đây là quà sinh nhật của con, tự mở ra xem đi.”
Lương Dược bán tín bán nghi, đi lấy kéo mở hộp, cô đoán bên trong là “Một bộ ba năm”*, Lương Viễn Quốc là người có thể làm ra loại chuyện này.
(*) tên một bộ sách tham khảo của Trung Quốc.
Khi cô thấy rõ bên trong có gì thì hoàn toàn sững sờ.
Màu đen… Máy tính bảng đồ họa.
Lương Dược liếc mắt một cái là nhận ra loại X9, giá trên thị trường là hai nghìn.
“Lúc trước không phải nói bảng vẽ bị hỏng sao, muốn đổi cái mới không phải sao?” Lương Viễn Quốc thấy cô im lặng thì tưởng là cô bị cảm động, kiêu ngạo nói: “Ba đã mua nó từ lâu rồi, để lại làm quà sinh nhật cho con.”
“…” Lương Dược không định nói, không lâu trước đây cô đã tiết kiệm đủ tiền mua cái mới, loại VIR, giá thị trường là mười ngàn.
“Cảm ơn ba.”
Nhưng vẫn phải cảm ơn, Lương Dược thật sự có hơi xúc động: “Vậy mà ba lại dám dùng tiền riêng mua cho con cái này, ba đối với con thật tốt.”
Lương Viễn Quốc dùng sức ho khụ khụ: “Đừng nói bậy, nào phải tiền riêng của ba, đây là ba và mẹ con cùng mua.”
Lương Dược cười cười, không vạch trần, nhẹ nhàng ôm lấy ông: “Tóm lại con vẫn cảm ơn.”
Lương Viễn Quốc rất hài lòng biểu hiện của cô. Người ta đã nói giáo dục con cái trong thời kỳ phản nghịch thì không thể cứng rắn, nếu không sẽ giống như vợ ông vậy, sẽ khiến đứa nhỏ ngày càng cách xa.
Ông áp dụng kế sách ‘lạt mềm buộc chặt’.
Ông muốn dùng tình cảm để đánh thức khát vọng tình cảm gia đình của cô, dùng hành động để hòa tan tảng băng trong lòng cô.
Ông cảm thấy mình đã thành công một nửa.
Nửa còn lại chính là đi vào thế giới nội tâm của cô, thăm dò sở thích của cô.
Sau đó đánh! Thành! Một! Mảnh! Vụn!
Giải phóng sự cô đơn trong vực sâu của cô.
Ngẫm lại cảm thấy rất vĩ đại.
“Con vẫn vẽ tranh?” Lương Viễn Quốc nhìn máy tính vẫn mở, nghĩ thầm đây đúng là thời điểm tốt để hiểu rõ con gái, thuận tiện đi qua: “Nói đến đây thì bình thường ba cũng không biết con vẽ gì.”
Lương Dược ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra máy tính bảng đồ họa ông mua có bị gài bẫy hay không, nghe vậy sợ đến mức đứng bật dậy: “Từ từ ba, ba đừng xem!”
Đáng tiếc không kịp rồi.
Lương Viễn Quốc đã đi đến chỗ máy tính.
Khi ông nhìn thấy thứ trên màn hình, nụ cười trên mặt cứng lại.
Trên chiếc giường lớn màu đỏ, hai người đàn ông quần áo không đủ che thân, lăn lộn thành một chỗ, rất quyến rũ.
“Này… Đây là cái gì?” Lương Viễn Quốc run rẩy hỏi.
Lương Dược yên lặng nuốt nước miếng, phạm vi nhận đơn hàng của cô không hạn chế, loại tranh đam mỹ cũng có, thế nhưng chỉ có một số ít.
Không ngờ lại bị ba thấy được.
“Như ba nhìn thấy.” Lương Dược cân nhắc đắn đo từng chữ: “Đây là hai người đàn ông.”
Lương Viễn Quốc: “Ba hỏi bọn họ đang làm cái gì?”
Lương Dược: “À… Chính là đang làm?”
“…”
Ba con hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối diện nhau không nói gì.
Cuối cùng, Lương Dược đẩy người ba già tam quan đang bị kích thích của mình ra khỏi phòng, đang định vẽ tranh tiếp, nhưng lại nghĩ đến ngày mai đi Nhất trung, lại thấy hơi phiền.
Dường như trong nội tâm đã có sự kháng cự trời sinh.
Thế nhưng vẫn phải dặn dò một số việc.
Lương Dược lấy điện thoại di động, gọi cho Vương Cẩn Cẩn.
Vương Cẩn Cẩn nhận điện thoại: “Cậu không sao chứ? Trước đó sao lại cúp điện thoại, hại tớ lo lắng rất lâu!”
“Không sao.” Lương Dược kể sơ qua chuyện Hứa Diễm, nói: “Ngày mai tớ đổi thân phận với em gái đến trường, cậu bảo vệ em ấy giúp tớ, có việc thì gọi điện thoại cho tớ.”
“Cái gì?” Vương Cẩn Cẩn nghe không hiểu, cho đến khi cô kể lại sự việc một lần mới hiểu được, chửi rủa thậm tệ: “Cậu điên rồi, đang yên lành theo đuổi đàn ông hộ cô ấy làm gì?”
Lương Dược thở dài: “Vì hạnh phúc của em ấy.”
“Nói tiếng người!”
“Vì tiền.”
“…”