Đừng Vội Nói Lời Yêu - Chương 14

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Anh Ta Là Yêu Nghiệt Của Phương Nào Không Biết
Về đến nhà đã là nửa đêm, vừa mở cổng, phát hiện đống giày của mình nằm sau cánh cửa, cô cúi xuống xếp gọn một chỗ. Trong nhà chỉ có Tô Kiệt đang ngồi trước máy tính chơi điện tử, không thấy bóng dáng bà Nhạc. Nhìn thấy cô, Tô Kiệt cất giọng vui vẻ: "Chị đi đâu thế?"
"Đến chỗ bạn chị."
"Bạn nào cơ?"
"Bạn bình thường."
"Chị quen bạn bình thường giàu có từ lúc nào vậy?"
"Cậu nói vớ vẩn gì thế?" Tô Lạc mệt mỏi nằm sấp xuống giường.
"Lái xe sang chứng tỏ có tiền còn gì. Không phải lão già đấy chứ?"
"Không hiểu cậu đang nói chuyện gì nữa."
"Chiếc xe đó... Em đã nhìn thấy chị lên chiếc xe đó." Nhắc đến ô tô, mắt Tô Kiệt sáng lấp lánh.
"Ờ, là xe xịn sao? Chị cũng chẳng để ý." Hai mí mắt của Tô Lạc đang "đánh nhau" dữ dội. Tâm tư của cô không để vào ô tô mà dồn hết vào vấn đề có nên dậy đi tắm hay không.
"Tất nhiên, xe rất đắt tiền. Mau nói cho em biết, chị câu được con rùa vàng phải không?"
"Chị phải đi tắm đây." Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Lạc bèn đứng dậy.
Tô Kiệt mất hứng. "Chị, sau này chị đổi đời, đừng có trở mặt không nhận em trai đấy nhé!"
Tô Lạc vừa ngáp dài vừa đi vào nhà vệ sinh. "Dựa vào biểu hiện của cậu ngày hôm nay, bây giờ chị đã không muốn nhận rồi."
"Xì!" Tô Kiệt lại quay về với màn hình máy tính.
Di động của Tô Lạc đột nhiên đổ chuông, cô liền từ nhà vệ sinh lao ra ngoài. Tô Kiệt đã cầm điện thoại trong tay.
"Mau đưa cho chị!", Tô Lạc tưởng là Dương Nhuệ gọi.
Tô Kiệt giơ cao chiếc điện thoại, ngẩng đầu nhìn dãy số hiện trên màn hình.
"139... Đây là số của lão già đó phải không? Để em nghe, bảo ông ta chuẩn bị một cái phong bao làm quà gặp mặt cho em."
Tô Lạc sốt ruột nhảy lên giằng điện thoại. "Tô Kiệt, mau đưa cho chị đi, không có ông già nào cả."
Tô Kiệt mặc kệ, bấm nút nghe. Tô Lạc liền nhảy lên giường ςướק điện thoại.
"A lô!" Cô thở hắt ra, nói với người ở đầu dây bên kia.
"Chào cô, là Tô Lạc phải không?" Giọng một người phụ nữ xa lạ truyền tới.
"Vâng..." Tô Lạc nghi hoặc, muộn như vậy, không biết ai gọi.
"Là tôi, Thẩm Doanh đây."
"A, chào cô."
Tô Kiệt ghé tai lắng nghe, Tô Lạc véo cậu một cái khiến cậu la oai oái rồi chạy mất.
Thẩm Doanh căng thẳng. "Người ở bên cô là ai vậy?"
Biết cô ta hiểu nhầm, Tô Lạc thấy hơi buồn cười. "Em trai tôi."
"Vậy à?" Thẩm Doanh thở phào nhẹ nhõm.
"Cô có chuyện gì không?" Tô Lạc hỏi.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, vụ quyên góp của các cô. Kiến Thành không có ý kiến đấy chứ?"
Mười hai giờ đêm gọi điện hỏi công việc cũng giả tạo quá đi, Tô Lạc thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn đáp: "Tiêu Tổng bảo chúng tôi chuẩn bị bản đề án."
"Vậy thì tốt, có chuyện gì cần giúp đỡ, cô cứ nói với tôi, đừng ngại."
"Được, cảm ơn cô."
"Tôi... cúp máy đây." Thẩm Doanh ngập ngừng muốn nói điều gì đó.
Tô Lạc không giấu giếm: "Tiêu Kiến Thành đã quay lại ngôi biệt thự đó rồi."
"Ừ... Anh ấy suốt ngày chạy đi chạy lại, chẳng chịu nghỉ ngơi gì cả." Thẩm Doanh thoáng yên tâm, bắt đầu giọng điệu trách móc như một người vợ.
Tô Lạc trả lời lấy lệ: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, nửa đêm làm phiền cô, thật ngại quá, chào cô!"
Tô Lạc vừa cúp điện thoại, Tô Kiệt liền sán đến. "Tiêu Kiến Thành? Biệt thự? Chị, chị làm vợ bé của người đàn ông đó à?"
"Đúng vậy, đợi anh ta ૮ɦếƭ, chị cũng được chia tài sản." Tô Lạc ném điện thoại xuống giường, lại đi vào nhà vệ sinh.
Ngày thứ Hai, Tô Lạc bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng nộp phương án xây dựng trường học cho Thư ký Dụ.
Thư ký Dụ xem qua, không bày tỏ ý kiến mà chỉ nói: "Cô cứ nộp cho bên đó đi."
Biết thế nào ông ta cũng nói vậy, Tô Lạc liền truy vấn: "Chú cứ xem kĩ đi đã, cháu không phải chuyên làm công trình nên không hiểu lắm."
"Ôi giời, chỉ cần Tiêu Tổng không phàn nàn, tôi cũng không có ý kiến."
"Sợ anh ta có ý kiến nên cháu mới muốn chú duyệt trước."
"Nếu cậu ta có ý kiến, tôi xem cũng vô dụng."
Tô Lạc cầm bản báo cáo quay về phòng làm việc, trong lòng rất bực bội.
Tiểu Tần đến, hỏi cô: "Tay thiếu gia lắm tiền nhiều của kia đã đồng ý chưa?"
"Lãnh đạo tỉnh lên tiếng, anh ta cũng chỉ có cách đồng ý. Anh ta nói kiểu gì cũng phải thu hồi lại đồ vật nhưng nhận lời quyên tiền, bây giờ bảo chúng ta nộp đề án sang bên đó." Tô Lạc ngồi xuống chiếc sofa cũ kĩ trong văn phòng, vì đã dùng lâu năm nên mặt ghế đã có chỗ lõm xuống, nhưng cô vẫn thích ngồi ở chỗ đó, cảm giác rất dễ chịu.
"Thế thì được rồi, chúng ta cần tiền cơ mà, đống vật phẩm thì có tác dụng gì."
"Quan trọng là loại người này chẳng đáng tin cậy. Ai mà biết được khi chúng ta giao đề án, anh ta có cố tình gây khó dễ hay không?"
"Cô nói cũng phải." Tiểu Tần đặt ௱ôЛƓ xuống bàn. "Hình như cậu ta hơi biến thái hay sao ấy."
"Không phải hơi mà là quá biến thái. Người có tiền ít nhiều đều biến thái."
Tô Lạc chắp tay trước иgự¢. "Bây giờ, em chỉ có một nguyện vọng..."
"Nguyện vọng gì cơ? Dương Nhuệ cầu hôn cô à?"
Tô Lạc liền đỏ mặt. "Chị này..."
"Là gì vậy?" Tiểu Tần rất thích chòng ghẹo mấy cô gái đang yêu, nở nụ cười đắc ý.
"Em chỉ hy vọng ông Đường mau chóng khỏi bệnh, đá Tiêu Kiến Thành sang một bên." Tô Lạc vừa nói vừa đá chân vào không trung.
Tiểu Tần chợt nghĩ tới một vấn đề. "Bỗng dưng tôi có cảm giác, không biết chừng cậu Tiêu Tổng đó có ý với cô ấy chứ."
Tô Lạc bĩu môi, không thèm phản bác.
Tiểu Tần hăng hái phân tích: "Thật đấy, chẳng phải trên ti vi cũng diễn như vậy sao? Công tử nhà giàu thường thích hình mẫu Lọ Lem như cô: diện mạo khá ổn, tính tình hung hãn, căm ghét người có tiền. Sau đó, anh ta sẽ tìm lý do gặp gỡ, giày vò cô, cãi nhau với cô, không biết chừng sẽ có hợp đồng hôn nhân gì đó. Cuối cùng, hai người sẽ đến với nhau."
Tô Lạc nghe không lọt tai, liền mở miệng: "Được rồi, chúng ta đang ở Trung Quốc đấy!"
"Cũng vậy cả thôi. Tôi nói cho cô biết, người có tiền không khó chinh phục, chỉ cần cô nắm chắc mấy nguyên tắc sau: không nể tình, chẳng giữ thể diện, mũi hếch cao, khi cần thiết có thể động thủ với anh ta. Đặc biệt là..." Nói đến đây, Tiểu Tần đột nhiên dừng lại, cố ý gây tò mò.
Tô Lạc cười, không tiếp lời, chờ chị nói tiếp.
Tiểu Tần đành tiếp tục nói: "Nghe lời chị đi, đặc biệt là cô đừng để lộ mình là người yêu đồng tiền, cho dù một trăm triệu đặt ngay trước mặt, cô cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt thản nhiên quay người bỏ đi. Chỉ như vậy, cô mới có thể chinh phục trái tim cậu ta."
Vừa nghe vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó, Tô Lạc liền phì cười.
"Đừng cười nữa! Chị nói thật đấy, cô phải nhẫn nhịn, nghiến vỡ răng cũng không được tham lam mấy thứ cỏn con. Cô bỏ qua thứ tầm thường mới giành được cái lớn hơn."
"Em không làm được đâu, một khi nhìn thấy tiền, chắc hai chân em sẽ mềm nhũn, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm." Tô Lạc cười cười.
"Loại người chưa từng gặp tình huống hoành tráng như cô, đúng là khó có thể nhẫn nhịn." Tiểu Tần lộ vẻ thất vọng.
"Nếu rơi vào hoàn cảnh đó, chị sẽ làm gì?"
"Tôi á? Tôi sẽ hỏi anh ta, một lần bao nhiêu tiền?" Tiểu Tần làm động tác ϲởí áօ.
Hai chị em cùng cười. Tiểu Tần đột nhiên im bặt, lập tức đứng dậy. Tô Lạc dõi theo ánh mắt chị, liền quay đầu về phía sau. Thấy Thư ký Dụ đứng ở cửa, cô cũng giật mình, liền từ sofa đứng lên.
"Hai cô tán gẫu trong giờ làm việc, chẳng có kỷ luật gì cả. Nếu ở cơ quan lớn, hai cô chắc đã bị trừ điểm thi đua rồi." Thư ký Dụ thích dùng cụm từ "cơ quan lớn" để hù dọa cấp dưới. Từ miệng ông ta, "cơ quan lớn" chính là một xã hội phong kiến.
Tô Lạc và Tiểu Tần đứng nghiêm nhưng trong lòng chẳng để tâm đến lời nói của ông ta.
"Tô Lạc, cô mau theo tôi tới bệnh viện, ông Đường qua đời rồi." Thư ký Dụ tiếp tục lên tiếng.
"Hả? ૮ɦếƭ rồi á?" Tô Lạc mở to mắt.
"Cô ăn nói kiểu gì vậy?" Thư ký Dụ nghiêm giọng.
Tiểu Tần cố nhịn cười, lặng lẽ chuồn về phòng làm việc.
Khi Tô Lạc đến bệnh viện, ngoài cổng tụ tập rất đông người và xe. Thư ký Dụ len lỏi giữa đám đông, tìm kiếm Tiêu Kiến Thành.
Tô Lạc chẳng buồn đi theo ông ta. Cô đứng ở bên ngoài, trong lòng ủ rũ. Vị cứu tinh duy nhất biến mất, cô nghĩ dự án này không còn hy vọng.
Di động đổ chuông, cô móc ra xem, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.
"A lô!"
"Người nhà của tôi qua đời nhưng sao trông cô như mới mất người thân vậy?"
"Anh nói linh tinh gì thế?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, tôi có không ít đàn bà, hôm nay, người muốn để tang cũng rất nhiều, chắc không đến lượt cô đâu." Trong điện thoại, Tiêu Kiến Thành vẫn còn tâm trạng nói những lời vô liêm sỉ.
Tô Lạc không muốn nghe, lập tức đáp: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Phía trước đột nhiên có một người đẹp từ đám đông đi về bên này, Tô Lạc nhận ra là Thẩm Doanh.
"Tiểu Tô, cô vất vả rồi, mau vào đại sảnh ngồi một lúc đi." Thẩm Doanh mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, càng tôn lên nước da trắng nõn của cô ta.
Xem ra cô ta cũng muốn để tang vì người nào đó, Tô Lạc nghĩ bụng, ngoài miệng lịch sự đáp: "Không cần đâu, tôi đang đợi Thư ký Dụ."
"Thư ký Dụ cũng đến đây à?"
"Vâng, ông ấy đi tìm Tiêu Tổng rồi."
"Chúng tôi cũng đang tìm Kiến Thành, không biết anh ấy đi đâu mất." Thẩm Doanh vừa nói vừa kiễng chân, giơ tay che trên trán, ngó nghiêng xung quanh.
"Vậy sao, anh ta..." Tô Lạc định nói anh ta vừa gọi điện cho mình, nhưng chợt nghĩ không cần tự chuốc lấy phiền phức nên lập tức ngậm miệng.
"Anh ấy làm sao cơ?" Thẩm Doanh hỏi.
"Không có gì, chắc anh ta bận công việc khác." Tô Lạc đáp.
"Ông ngoại là người thân duy nhất của anh ấy, có lẽ anh ấy rất buồn nên mới trốn tránh mọi người." Thẩm Doanh tỏ ra đau lòng.
"Chắc vậy!"
"Cô cứ làm việc của mình đi, tôi thử tìm tiếp xem sao."
Thẩm Doanh định quay người rời đi nhưng chợt nhớ ra điều gì cô ta lại nói: "Đúng rồi, tối qua cô về sớm thế, lúc sau tôi đến ngôi biệt thự để cùng chơi với cô, không thấy cô đâu nên tôi mới gọi điện thoại."
"Vâng..."
"Tôi đi trước đây."
"Chào cô."
Thẩm Doanh uyển chuyển đi về phía đám đông. Rất nhiều người hỏi thăm, trò chuyện, bắt tay với cô ta. Cô ta luôn giữ thái độ dè dặt, mỉm cười gật đầu.
Tô Lạc dõi theo Thẩm Doanh, tự dưng cảm thấy người phụ nữ này hơi khó hiểu. Cô nhớ Tiểu Tần tiết lộ, cô ta và Dương Nhuệ từng yêu nhau. Cũng không biết là thật hay giả nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ không phải là người cùng một thế giới. Dương Nhuệ đang chiến đấu với khó khăn nghèo khổ, còn Thẩm Doanh như quý cô cao sang. Dương Nhuệ và cô ta làm sao có khả năng dính dáng tình cảm với nhau chứ?
Chuông điện thoại lại reo vang, vẫn là Tiêu Kiến Thành gọi tới. Hai người này đúng là đôi nam nữ khó hiểu.
"Vợ anh đang tìm anh kia kìa." Vừa bắt máy, Tô Lạc nói luôn.
"Vợ nào cơ?"
"Anh có nhiều vợ lắm sao?"
"Tôi chưa từng đếm qua. Đợt này phải lọc danh sách mới được, không thì chẳng biết ai với ai."
"Phiền anh tỏ ra đau buồn một chút có được không?"
"Bởi vì không có cách nào để tỏ ra đau buồn nên tôi đành trốn mọi người."
"Anh trốn ở đâu hả?" Tô Lạc nghển cổ ngó nghiêng.
"Hóa ra cô chính là bà vợ đang tìm tôi."
"Phì, buồn nôn quá." Khóe mắt Tô Lạc chợt nhìn thấy một chiếc xe bảy chỗ đỗ ở bên cạnh bức tường bao, trong xe lờ mờ có một bóng người. Cô liền đi nhanh về bên đó.
"Cô đừng lại gần, tôi sẽ bị phát hiện đó." Tiêu Kiến Thành cất cao giọng.
"Sao anh ấu trĩ thế?" Tô Lạc bất chấp, đi tới mở cửa xe.
Tiêu Kiến Thành đang ngồi ở ghế sau, trong xe mù mịt khói thuốc lá.
"Mau lên đây rồi đóng cửa lại." Tiêu Kiến Thành vội kéo cô lên xe, đóng sập cửa.
"Cô có hút thuốc không?" Đến khi Tô Lạc ngồi cạnh mình, anh ta đưa gói thuốc cho cô, là nhãn hiệu Phù Dung Vương, loại kim cương.
"Tôi không hút."
"Hút một điếu đi mà, coi như cùng tôi chia sẻ nỗi đau mất người thân." Tiêu Kiến Thành mở hé cửa kính, tự mình châm một điếu thuốc.
"Tôi không cần. Nếu có hút thuốc anh cũng đừng chơi loại đắt tiền như vậy, đúng là quá lãng phí." Tô Lạc nói.
"Vậy phải hút loại gì?"
"Ba đến năm đồng một gói là được rồi. Dù sao cũng là hành động từ từ tự sát, không cần đến "công cụ" đắt tiền như vậy."
"Tôi có khả năng mua, có liên quan gì chứ?"
"Một gói thuốc hai mươi điếu của anh những một trăm tám mươi tệ, trung bình mười tệ một điếu. Anh có biết, rất nhiều trẻ em ở nông thôn không nộp nổi hai mươi tệ tiền ăn trưa một tháng, chỉ có thể vác bụng đói đi học. Một gói thuốc của anh gần bằng một năm tiền ăn trưa của bọn trẻ đấy."
"Đừng suốt ngày nhắc chuyện này với tôi." Tiêu Kiến Thành càng hút ác. "Tôi đã nói rồi, giáo dục là việc của nhà nước, giúp trẻ em nghèo đi học cũng là việc của bọn họ."
"Nhà nước bị các anh hút đến kiệt quệ rồi." Tô Lạc phản bác.
"Tôi tự bỏ tiền mua thuốc, không chỉ cho bản thân mà còn tặng rất nhiều người, tôi tạo ra GDP đấy. Thuốc lá bị đánh thuế cao đến mức nào cô có biết không?"
"Tạo GDP thì có tác dụng gì chứ? Bọn trẻ vẫn không có tiền ăn cơm."
"Vì vậy tôi mới nói đây là chuyện của nhà nước."
"Anh không nộp cho nhà nước, trực tiếp chi cho bọn trẻ chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Tiêu Kiến Thành đột nhiên phì cười. "Tô Lạc, cô cũng giỏi lắm. Người thân của tôi vừa qua đời, cô không những không an ủi mà còn cãi nhau với tôi."
"Nhìn bộ dạng của anh có thấy đau buồn gì đâu."
"Tôi miễn cưỡng nở nụ cười mà thôi."
"Anh miễn cưỡng cười với tôi làm gì? Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ anh kia kìa."
"Bọn họ không cần tôi cười mà chỉ cần tôi khóc, nhưng tôi không khóc nổi."
Tiêu Kiến Thành nhún vai.
Tô Lạc cảm thấy khó hiểu. "Tại sao cứ nhất định phải khóc? Không khóc cũng được mà, anh chỉ cần bày ra vẻ bi thương là được."
"Như thế nào mới gọi là bi thương?" Tiêu Kiến Thành cất giọng hứng thú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc