Từ khi cưới tới giờ anh không bao giờ bỏ công việc vì cô, và điều đó cô tất nhiên biết. Anh chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Đúng! Tất cả những thứ đó trước đây là do anh nói nhưng bây giờ phát ra từ miệng cô anh tại sao lại rất chán ghét thật chói tai đến lạ.
- Vậy ai đưa em về?
- Em nhờ xe trưởng phòng.
Có phải do bản năng của đàn ông là hai từ " trưởng phòng " phát ra từ miệng của cô lại cực kỳ khó nghe, như nó báo hiệu cho anh biết thứ đang thuộc về mình có hay không đang bị người khác để ý đến mà muốn ςướק đi.
Cảm giác khó chịu lại dâng lên dữ dội.
- Khi nào tháo bột?
- Cỡ khoảng hai tuần nữa.
- Ngày đó sẽ chở em đi.
Tuy lòng luôn nghi ngờ anh như không hiểu sao vì câu nói ấy mà lòng cô nảy sinh sự ấm áp.
- Ừ, tay em hơi đau nên không làm cơm được, anh có thể ăn bên ngoài một hôm, mai em sẽ nấu.
- Không cần, từ nay cho đến những ngày kế tiếp anh sẽ đảm nhận.
Hắn xoắn tay áo lên bắt đầu vào bếp.
- Áo sẽ bẩn.
Nghe cô nhắc nhở từ phía sau, hắn lấy một cái tạp dề màu xanh lá cây mang vào.
- Em ngồi nghỉ đi.
Có phải hay không cô đang cảm thấy con tim ấm áp lại thường, người đàn ông trước mặt mang đến đủ cảm giác cho cô, cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng nhau, ấm lòng khi lâu anh lại nói những câu quan tâm và cả cảm giác đau lòng khi bị phản bội.
" Vũ Thần, không lâu nữa đâu em sẽ trả lại tự do cho anh "
Cô xoay người về phía phòng khách cũng là lúc nước mắt cô rơi.
_______________
Vào trước ngày cô tháo bột, là ngày giỗ nội anh. Cô và anh cũng về nhà chính của Hàn gia.
Anh là đứa cháu trai cưng nhất nên luôn có mặt trước một ngày. Trong lúc anh vào thư phòng trò chuyện cùng ba Hàn thì cô vừa mua trái cây vào theo lời dặn của mẹ Hàn.
Xếp trái cây vào đĩa thật đẹp cô nhờ Tiểu Nhân mang lên nơi thờ giùm vì tay cô còn băng bột.
Mẹ Hàn cùng thím Hàn và những người bạn đang rửa rau và đồ ăn thì có người mang đến một thùng hải sản khoảng 5kg. Thấy cô đang rảnh rỗi lau bàn bằng tay còn lại thì liền chán ghét.
- Thanh Hà, mang thùng hải sản vào bếp đi.
Mẹ Hàn đã không có cái nhìn thiện cảm với cô từ khi họ gặp nhau lần đầu vào ngày dạm hỏi. Vì trong lòng bà không ưa đứa con dâu gia đình không gia giáo như cô. Nhưng bà nghĩ thế nào đi chăng nữa ba Hàn lại yêu thương cô làm bà chán ghét hơn.
- Mẹ...tay con...
Cô cũng rất khó khăn khi từ chối lời bà, nhưng chưa kịp nói hết câu mẹ Hàn đã hừ một tiếng không vui vẻ mặt uẩn khúc.
- Phải rồi, tôi là người mẹ chồng không biết điều, con dâu bị thương mà vẫn bắt cô mang đồ nặng..... Tôi là người mẹ chồng không có tính người mà.... Để tôi, một người già cả như tôi sẽ mang cái thứ nặng nhọc này vào..
Mẹ Hàn vừa nói vừa như sắp khóc, khom người định nâng lên cô liền ngăn lại.
- Dạ, mẹ để đó con mang.
Tất cả các vị ngồi đây cũng nhìn về phía cô to nhỏ. Cô bối rối, cô biết hàm ý của mẹ Hàn với mình không có từ " nhường " ở đâu.
- Cái này là cô tự nguyện đấy nhé.
Mẹ Hàn cố ý nhấn mạnh là cô tự nguyện chứ không phải bà ép cô. Cô biết chứ, nở nụ cười với bà.
- Con tự nguyện.
Cô nhìn vào cánh tay bị bó bột không ra hình dạng rồi dứt khoát gỡ bỏ nó ra. Ngày mai cũng đã gỡ thì hôm nay tự mình gỡ thì đã sao, mai hay nay đều như nhau. Cô đem cục bột bự ấy bỏ vào sọt rác, xoay nhẹ cánh tay vì đã không cử động hai tuần nay nên có hơn tê.
Làm xong cô khom người nâng thùng hải sản đi vào bếp, tuy lúc đầu có hơi đau nhưng cô chịu được.
Nhìn bóng lưng của cô nặng nệ mang vào bếp mẹ Hàn nở nụ cười thỏa mãn.
- Nó là tự nguyện không phải tôi.
Bà quay về vị trí với những người bạn của mình cười vui vẻ.
- Đúng là nó tự nguyện.
Tất cả mọi người đều muốn lấy lòng một vị chủ tịch phu nhân như bà mà thuận miệng nói theo.