Kế hoạch của Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết là thức dậy rửa mặt, sau đó kiếm một cửa tiệm ăn cơm, đi dạo phố, sáu bảy giờ ngồi tàu điện ngầm về trường học.
Một ngày đầu năm mới thật là thong thả vui sướng.
Nhưng thực tế lại hơi khác so với kế hoạch. Tới gần mười hai giờ, không có ai có ý định rời giường cả. Cuối cùng buổi trưa gọi ship đồ ăn, kế hoạch đi dạo phố cũng biến thành nằm trên giường chơi điện thoại.
Lằng nhằng đến bốn năm giờ chiều, hai người mới bước trên con đường trở về trường. Không có sinh viên nào ra ngoài, họ chỉ đi ăn ở những tiệm gần trường, vì vậy khu dành cho người đi bộ gần đó đông đúc vô cùng.
Ấn Tuyết xuống tàu điện ngầm, nhìn thấy cảnh tượng đông đúc thế này, bỗng dưng tâm trạng bi thương khó hiểu.
”Haizz, năm nay ăn tết sớm, mấy tuần nữa là nghỉ, đây là kỳ nghỉ đông cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của chúng ta. Mấy tháng sau tụi mình không phải là sinh viên nữa rồi, tao không nỡ hu hu hu.”
Nhạc Thiên Linh vốn đang vui vẻ, nghe Ấn Tuyết nói vậy thì tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
“Đúng vậy, sau này tìm đâu ra tuyến tàu điện ngầm nào có giá 2000 tệ một năm mà đi qua cả trung tâm thành phố?”
”…”
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng bi thương của Ấn Tuyết biến mất, “Mày nói cũng đúng, học kỳ sau tao với mày bắt tay tìm nhà đi.”
Hai người đều không phải là dân Giang Thành, ở lại thành phố này làm việc thì thuê nhà là một chuyện không thể thiếu. Nhưng nơi hai người làm việc cách nhau khá xa, nếu muốn tiếp tục ở chung nhà thì có vẻ hơi khó.
Hai người vừa bàn về vấn đề này vừa đi qua khu dành cho người đi bộ ở đối diện trường học.
Hơn một năm qua, hai người đã ăn hết tất cả những quán ăn xung quanh trường, nắm trong lòng bàn tay khẩu vị của từng tiệm.
Có lẽ do buổi sáng Lạc Đà nói về chuyện rau thơm nên bây giờ Nhạc Thiên Linh đột nhiên rất muốn ăn bò xào rau cần, mà Ấn Tuyết cũng không bàn cãi gì, hai người đi thẳng vào cửa tiệm đó.
Tiệm này làm ăn rất ổn, lúc hai người đi vào, trong tiệm chỉ còn lại hai cái bàn trống gần cửa.
Sau khi ngồi xuống, hai người đều không cần nhìn menu đã gọi món, tiệm này nổi tiếng nhất với món thịt bò xào rau cần. Hai người là con gái nên sức ăn không lớn, gọi thêm một món một canh nữa là đủ.
Hai người quen cửa quen nẻo gọi thức ăn xong thì mỗi người cầm một cái điện thoại lên chơi.
Nhạc Thiên Linh lướt Weibo đến mất hồn, không để ý tới tình huống xung quanh, cho đến khi mấy cô gái ngồi bàn phía sau xì xào bàn tán, bật thốt lên một cái tên quen thuộc.
“Ê ê, mau nhìn kìa, đó là Cố Tầm đúng không?”
Nhạc Thiên Linh đột nhiên ngẩng đầu, đúng thật nhìn thấy Cố Tầm đi vào quán với một người con trai nữa.
Nhạc Thiên Linh đã từng nhìn thấy cậu trai kia trên sân bóng rổ, hình như là bạn cùng phòng của Cố Tầm.
Hai người vào tiệm thì bước ngay tới cái bàn trống duy nhất còn sót lại, chia ra hai phía, Tưởng Tuấn Nam ngồi đối diện Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm thì đưa lưng về phía cô.
Nhân viên vội vàng cầm menu lên, bọn họ cũng không ngẩng đầu lên nhìn, sự chú ý tập trung cả vào menu.
Nhạc Thiên Linh tỉnh bơ lấy cùi chỏ ᴆụng ᴆụng Ấn Tuyết.
Ấn Tuyết không nhận ra bóng lưng của Cố Tầm, nhưng Nhạc Thiên Linh đã phản ứng thế này thì còn có thể là ai nữa. Thế là Ấn Tuyết nhỏ giọng ghé vào tai bạn mình nói: “Gặp nhau trùng hợp thế này mày không qua chào hỏi à?”
“Khó xử lắm, chào hỏi thế nào?”
Nhạc Thiên Linh suy nghĩ một chút, “Trùng hợp quá, cậu cũng tới ăn cơm à? Sau đó cậu ấy nói, không lẽ tôi tới rửa chén?”
Ấn Tuyết bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài.
“Sao mày lại không có sự thông minh linh hoạt như đám con gái vậy, tao thấy bọn nó có thể tìm được cơ hội bắt chuyện mọi lúc mọi nơi.”
Nhạc Thiên Linh cũng muốn vậy lắm chứ. Nếu cô như thế thì đã không bỏ qua nhiều cơ hội vậy rồi.
Chỉ một lúc sau, món ăn đã được bưng lên bàn của Nhạc Thiên Linh, trong khay của người nhân viên có bưng hai phần bò xào rau cần. Đặt một phần lên bàn của hai người, anh ta lại bưng một phần khác qua bàn của Cố Tầm.
Nhạc Thiên Linh cứ nhìn mãi qua bàn bên kia. Cô thấy Tưởng Tuấn Nam nhíu mày nhìn cái đĩa rồi đẩy nó ra trước mặt Cố Tầm. Cố Tầm cầm đũa lên, ăn một miếng.
Từ góc bên đây, Nhạc Thiên Linh không thấy được biểu cảm khuôn mặt anh, chỉ thấy anh ăn hết miếng này tới miếng kia, có vẻ như rất thích.
Thấy cảnh này, cô không thể cản mình tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, hơi đắc ý, muốn chia sẻ.
Thế là cô nhỏ giọng nói với Ấn Tuyết: “Mày có thấy không, Cố Tầm cũng thích bò xào cần đó, khẩu vị của bọn tao thật hợp nhau, ít nhất là sau này lúc ăn cơm sẽ không có nhiều điểm khác biệt.”
“…”
Ấn Tuyết đặt điện thoại xuống, lạnh lùng liếc cô một cái, “Mày thấy người ta ăn món giống mày thì đã nghĩ đến chuyện sau này ăn cơm chung không có khác biệt, vậy có phải người ta vừa mời mày ăn một bữa cơm là mày đã bắt đầu suy nghĩ xem nên cho con học tiểu học ở đâu đúng không?”
Ấn Tuyết, thấu hiểu chuyện đời.
Nhạc Thiên Linh bị rào lại không còn gì để nói, Ấn Tuyết vỗ đầu cô: “Mày đừng có nghĩ vớ vẩn sinh ra ảo tưởng, thà mày nghĩ ra cách để kết bạn Wechat với người ta thì hơn.”
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Tầm, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Cũng đúng, hôm trước khi cùng về trường học, cô hồi hộp quá nên bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời, hôm nay nếu vô tình gặp nhau, cô nên thử một lần.
Tưởng Tuấn Nam thấy Cố Tầm liên tục ăn mấy đũa bò xào cần, không nhịn được để đũa xuống, hỏi: “Mày không ăn rau thơm mà? Hôm nay nổi hứng gì thế?”
“Thử một chút không được à?”
Cố Tầm nói xong lại gắp một đũa.
“Dĩ nhiên là được, nhưng có cần thiết không?”
Tưởng Tuấn Nam khoanh tay, quan sát Cố Tầm hồi lâu, lại sờ cằm, suy nghĩ một lúc, hỏi, “Có phải mày bị mắc bệnh nan y nào đó, rồi thì ăn rau thơm có thể chữa được bệnh không?”
“…”
Có lúc Cố Tầm không hiểu nổi tại sao người như Tưởng Tuấn Nam lại có bạn gái nữa.
Cố Tầm bị nhìn mãi làm mất hứng, bất mãn nhìn Tưởng Tuấn Nam, nói: “Tao ăn rau thơm, không phải uống thuốc độc, mày đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao được không?”
“Nếu ở đây có gương thì tao rất muốn cho mày nhìn thử cái biểu cảm khi ăn rau thơm.”
Tưởng Tuấn Nam đẩy đĩa thức ăn vừa ra bàn đến trước mặt Cố Tầm, nói chân thành, “Mày muốn ói luôn rồi kìa, đừng ăn nữa được không anh trai? Phải tin tưởng y học hiện đại, đừng tin lời đồn mà ђàภђ ђạ bản thân.”
Lần này Cố Tầm vừa không đói bụng vừa mất hứng. Huống chi —— rau thơm ăn rất ghê.
Anh đặt đũa xuống, giơ tay tự rót cho mình một ly nước.
Tưởng Tuấn Nam cũng không ăn rau thơm, trên bàn lúc này chỉ có một món, cậu ta tràn đầy mong chờ ăn thịt sườn nên không nhịn được quan sát xung quanh nhà bếp. Nhìn nhìn thì thấy Nhạc Thiên Linh.
“Này.” Cậu ta đưa chân đá đá Cố Tầm, nhỏ giọng nói, “Nhạc Thiên Linh đang ở đây đó.”
Cố Tầm đang uống nước, không nghe rõ cậu ta nói gì, nuốt ngụm nước xuống rồi mới “hả?” một tiếng.
Tưởng Tuấn Nam nghĩ bạn mình không biết Nhạc Thiên Linh là ai.
“Nhạc Thiên Linh đó, sinh viên học viện mỹ thuật mà mày không biết à?”
Thấy Cố Tầm không lên tiếng, cậu ta còn nói: “Mới từ Giang Tân dời tới cơ sở chính của mình hồi năm ba. Cậu ấy cũng giống mày vậy, là cô gái thường xuyên được tỏ tình trên diễn đàn của trường đó. Phòng ký túc xá của mình hay nói chuyện về cậu ấy mà?”
Cố Tầm bỏ ly xuống, quay đầu nhìn về phía sau.
Nhạc Thiên Linh vốn đang nhìn lén, không kịp chuẩn bị tinh thần mà đã đối diện với ánh mắt của Cố Tầm, nhất thời hốt hoảng luống cuống, lập tức quay đầu nhìn chỗ khác làm bộ ngắm phong cảnh.
Ấn Tuyết thấy cô thế này, lập tức bấu vào đùi bạn.
Nhạc Thiên Linh giật mình, kịp phản ứng lại, thế là ánh mắt cô nhìn loạn xung quanh rồi lại đối diện với đôi mắt của Cố Tầm. Cô cứng đờ nhìn anh gật đầu, coi như là chào hỏi.
Thật ra thì Cố Tầm nghe Tưởng Tuấn Nam nói vậy nên trong tiềm thức cũng quay đầu nhìn. Không ngờ cô đang ở đây thật, còn gật đầu chào nữa. Cố Tầm cũng gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
Lúc quay đầu lại, Tưởng Tuấn Nam kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Cố Tầm: “Ừ.”
Tưởng Tuấn Nam: “Quen lúc nào? Sao tao không nghe mày nhắc tới?”
“Mẹ tao và mẹ cậu ấy là bạn học, đã từng ăn cơm chung một lần.”
Cố Tầm dùng vài ba câu để khai báo quan hệ giữa anh và Nhạc Thiên Linh, đúng lúc này nhân viên cũng bưng mấy món khác lên, anh lại cúi đầu tiếp tục ăn. Còn Tưởng Tuấn Nam thì thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Chủ đề trò chuyện của đám con trai trong kí túc xá ngoại trừ game, bóng rổ ra thì còn có gái đẹp. Đặc biệt là trong khoảng thời gian mà sinh viên học viện mỹ thuật dời tới, cứ cách hai ba ngày là sẽ có nam sinh nhắc tới Nhạc Thiên Linh.
Cố Tầm chưa từng bàn luận, nên Tưởng Tuấn Nam cứ nghĩ là anh không biết cô là ai. Kết quả không chỉ biết mà còn quen nữa.
Tưởng Tuấn Nam càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng, lạ lùng, không nhịn được liếc trộm Nhạc Thiên Linh.
Mấy phút sau.
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Cố Tầm, tao nói với mày chuyện này, nhưng mày phải đồng ý trước, không được quay đầu nhìn.”
Cố Tầm nhướng chân mày, “Cái gì mà thần bí vậy?”
“Tao cảm thấy…”
Tưởng Tuấn Nam liếm liếm môi, giọng càng nhỏ hơn nữa, “Tao cảm thấy Nhạc Thiên Linh thích mày, bởi vì chỉ trong vòng mấy phút mà cậu ấy đã nhìn lén mày rất nhiều lần.”
“…”
Động tác gắp thức ăn của Cố Tầm ngừng trong chốc lát, anh nhếch môi, đổi đầu đũa, gắp một miếng bò xào.
Tưởng Tuấn Nam nghĩ anh không tin, bổ sung: “Tin tao đi, trực giác của tao chắc chắn đúng. Ánh mắt trăm phần trăm là thích mày.”
“Ừ.” Cố Tầm thờ ơ trả lời, “Tao biết rồi.”
Biết rồi. Chỉ biết thôi???
Tưởng Tuấn Nam không dám tin chuyện mình nghe được.
“Anh trai, anh trả lời là biết thôi đó hả? Đó là Nhạc Thiên Linh đấy!”
Cố Tầm ngước mắt, không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt đã thể hiện rất rõ suy nghĩ của anh. Chứ không thì sao?
Thật ra Cố Tầm đã có cảm giác này từ sớm rồi.
Từ lần gặp mặt thứ hai, anh đã để ý thấy ánh mắt Nhạc Thiên Linh nhìn mình không được tự nhiên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh, thế nhưng cô lại hay liếc trộm Cố Tầm lúc anh nhìn chỗ khác.
Số lần nhiều lên, ngay cả Cố Tầm cũng lơ đãng phát hiện mấy lần. Vài lần gặp mặt, cô luôn ngập ngừng, nói năng không trôi chảy.
Có một số việc có lẽ không cần nói rõ, nhưng trong lòng Cố Tầm vẫn hiểu. Ngay cả Tưởng Tuấn Nam cũng nhìn ra thì suy đoán của Cố Tầm càng chính xác.
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
“Mày có bạn gái rồi thì kích động gì nữa?”
Cố Tầm hỏi.
Nếu không phải tính đến chuyện Nhạc Thiên Linh đang ngồi cách đó không xa thì Tưởng Tuấn Nam đã vỗ bàn rồi.
“Tao kích động thay mày đó! Sao mày không có chút phản ứng nào vậy?”
“Tao không thân với cậu ấy, hơn nữa,” Cố Tầm dừng lại một lúc, ngước mắt, nhẹ nhàng nói một câu, “Tao không thích con gái đẹp (nhan khống).”
“Mày bớt xàm, còn bảo không thích gái đẹp, làm gì có đứa con trai nào không thích gái đẹp đâu.”
Tưởng Tuấn Nam không tin, cậu ta cảm thấy Cố Tầm đang giả bộ, “Nếu một ngày nào đó mày dẫn một cô gái bình thường về, tao sẽ tự chặt đầu tao xuống làm đồ nhắm.”
Cố Tầm đột nhiên yên lặng, không biết nghĩ chuyện gì đó mà suy nghĩ hơi ௱ôЛƓ lung. Trong đầu anh bắt đầu vẽ ra một khuôn mặt mơ hồ nhưng lại rất sinh động.
Một lúc sau, Cố Tầm lầm bầm lầu bầu nói: “Có lẽ dáng vẻ cũng không tệ.”
Tưởng Tuấn Nam: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Con trai ăn cơm tương đối nhanh.
Cũng vào tiệm gần như cùng lúc nhưng Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết mới ăn được một nửa thì bàn bên Cố Tầm đã ăn xong rồi.
Tưởng Tuấn Nam có điện thoại, đi ra ngoài trước, để Cố Tầm ở lại trả tiền.
Ấn Tuyết nhìn tình hình, kéo tay áo Nhạc Thiên Linh.
“Mày nhân lúc có một mình Cố Tầm, mau đi kết bạn WeChat đi.”
“Bây giờ hả?” Nhạc Thiên Linh hốt hoảng nhìn xung quanh, “Đông người thế này mà!”
“Thì đông người cậu ta mới không đành từ chối đó!”
“Vậy tao phải nói thế nào?”
Ấn Tuyết hận rèn sắt không thành thép, “chậc” một tiếng, “Thì mày nói, nói…”
Nhưng Ấn Tuyết cũng không có kinh nghiệm theo đuổi con trai, mắc kẹt cả buổi mà vẫn không nghĩ ra được nên nói thế nào.
Cố Tầm đứng dậy đi ra ngoài, Ấn Tuyết cuống cuồng thay Nhạc Thiên Linh, ánh mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên nhìn thấy một tấm thẻ sinh viên rơi trên đất.
“Thời tới!” Ấn Tuyết vội vàng chỉ tấm thẻ trên đất, “Cậu ta làm rơi thẻ rồi! Mày mau đưa cho cậu ấy đi, thuận tiện kết bạn WeChat, thế là thuận nước đẩy thuyền rồi còn gì?!”
Tới lúc này, Nhạc Thiên Linh cũng hơi gấp gáp, nghe Ấn Tuyết nói như vậy, đầu óc nóng lên, cảm thấy cũng có lý. Cô lập tức nhặt tấm thẻ lên, đuổi theo.
Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam vẫn chưa đi xa. Nhạc Thiên Linh siết tấm thẻ, chạy chậm vài bước thì đuổi kịp bọn họ.
“Cố Tầm!”
Nghe thấy tiếng kêu, Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam đồng thời quay đầu.
Thấy Nhạc Thiên Linh, Tưởng Tuấn Nam làm bộ “e hèm” một tiếng, nhỏ giọng chế nhạo: “Mày xem đấy, tao nói có sai đâu, người ta đuổi theo rồi kìa.”
Cố Tầm lạnh mặt liếc bạn, Tưởng Tuấn Nam lập tức thu hồi biểu cảm chọc ghẹo. Nhưng lúc nhìn về phía Nhạc Thiên Linh, sắc mặt anh cũng không giãn ra chút nào.
Nhưng Nhạc Thiên Linh lại không suy nghĩ nhiều. Bởi vì cô cũng chưa bao giờ thấy những biểu cảm khác trên khuôn mặt anh. Có thì cũng là kiểu lạnh lùng hơn thôi.
Cô bước chậm qua, hơi ngước đầu, đưa thẻ cho Cố Tầm, dịu dàng nói: “Cậu làm rơi thẻ sinh viên nè, may là cậu chưa đi xa.”
Tưởng Tuấn Nam nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhíu mày, nghĩ ngợi một lát, sau đó lại không giấu được nụ cười chọc ghẹo. Để nén cười, cậu ta lấy tay che miệng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cố Tầm nhìn tấm thẻ sinh viên trong tay cô, khó mà nói hết được tâm trạng khó chịu, chỉ nhếch môi.
“Của tôi à?”
Nhạc Thiên Linh trừng mắt nhìn, chưa kịp hiểu ra ý anh thế nào thì đã nghe một tiếng kêu lớn pha với tiếng thở hổn hển sau lưng: “Bạn gì ơi!”
Ngay sau đó, một cậu nam sinh đeo mắt kính đã chạy tới trước mặt cô. Cậu ta nhìn thấy tấm thẻ sinh viên trong tay cô, thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi trời, đuổi kịp cậu rồi, cảm ơn cậu nha.”
“…?”
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn người nam sinh kia, lại nhìn tấm thẻ trong tay mình.
Họ và tên: Vạn Tiểu Bằng.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Nhạc Thiên Linh thoáng qua vô số tia lửa. Có vẻ như cô biết gì đó nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Của cậu?”
Nam sinh gật đầu, nhìn tấm thẻ, nói: “Đúng vậy, cảm ơn, cảm ơn cậu nha, lúc nãy ăn cơm tớ vô tình làm rơi.”
Thấy Nhạc Thiên Linh ngớ ra, vẫn chưa trả thẻ, cậu ta lại bổ sung: “May là cậu nhặt được nó, nếu không phải làm thẻ lại thì phiền phức lắm.”
“…….”
Nói thế nào nhỉ? Nếu như Gi*t người không phạm pháp, thì giờ phút này Nhạc Thiên Linh đã cầm dao đi chém Ấn Tuyết rồi.
Cô cũng không hiểu nổi, tại sao những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời đều lần lượt diễn ra trước mặt Cố Tầm.
À, Cố Tầm. Bây giờ cô không dám nhìn anh.
Cảm giác được ánh mắt anh rơi vào đỉnh đầu mình, Nhạc Thiên Linh muốn nghẹt thở mà ૮ɦếƭ. Nhưng bây giờ cô phải giữ vững tâm trí.
“Đừng khách sáo đừng khách sáo.” Cô ૮ưỡɳɠ éρ bản thân nặn ra một nụ cười, “Lần sau cẩn thận chút.”
Nam sinh xấu hổ gật đầu, cầm lấy tấm thẻ rồi mà vẫn chưa đi.
“Cảm ơn cậu.” Cậu ta hắng giọng, xấu hổ nhìn Nhạc Thiên Linh, nói, “Vậy… cậu có tiện kết bạn WeChat không?”
Con bà nó. Con bà nó fuck fuck. Hoa đào không tới lúc nào lại nhằm ngay lúc này mà bay tới?!
Bình thường Nhạc Thiên Linh có thể giải quyết chuyện này, nhưng lúc này đang ở trước mặt Cố Tầm, cô cảm giác như trên mặt mình đang nóng hừng hực khó hiểu.
Chẳng biết tại sao, bị một người con trai xa lạ bắt chuyện trước mặt Cố Tầm, cô lại chỉ cảm thấy khó chịu và lúng túng, sợ mình xử lý không tốt sẽ bị Cố Tầm hiểu lầm.
Mặt cô đỏ lên, cong môi, nhìn Cố Tầm một cái rồi lại thu hồi ánh mắt rất nhanh, lúng túng mở miệng: “Không, không tiện lắm…”
Cậu con trai thấy ngượng vô cùng. Không chỉ bởi vì bị Nhạc Thiên Linh từ chối mà còn vì cả cái nhìn của cô với Cố Tầm vừa rồi.
Cậu con trai cảm giác được nét mặt Cố Tầm không ổn lắm, thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn, khuôn mặt của Tưởng Tuấn Nam đứng bên cạnh cũng lộ vẻ lúng túng. Hình như cậu ta hiểu ra rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi cậu.” Cậu ta vội vàng xin lỗi, “Tôi không biết cậu có bạn trai rồi!”
Sau đó lập tức quay đầu nói với Cố Tầm: “Xin lỗi cậu nhiều.”
Nhạc Thiên Linh: “…?”
Cô ngơ ngác nhìn anh. Cậu nam sinh kia cũng ngượng ngùng nhìn Cố Tầm.
Giữa cái nhìn soi mói của hai người, mặt anh không biến sắc, nghiêng đầu nhìn Tưởng Tuấn Nam.
“Nói cậu à?”
Tưởng Tuấn Nam: “Cái gì?”
Cố Tầm: “Cậu đổi bạn gái lúc nào thế?”
Tưởng Tuấn Nam: “… Hả?”