Đối mặt với lời chất vấn của Dịch Hồng, Cố Tầm không lên tiếng, lười biếng cụp mắt xuống, mí mắt và hàng lông mi như đang viết “Ừ, ông đây nghe cậu lải nhải mệt lắm đấy, nói thêm gì nữa đi tôi biểu diễn ngủ ngay tại chỗ cho cậu xem”.
Đúng lúc thang máy cũng đến lầu 24, cửa từ từ mở ra.
Lúc Dịch Hồng còn đơ ra, Cố Tầm đã đi ra ngoài, qua phía trái nơi có phòng giải khát. Dịch Hồng chưa từng gặp tình huống lạ lùng như vậy. Anh ta sửng sốt vài giây, vội vàng đi mấy bước, lại nhìn thấy Cố Tầm đang tự pha cà phê.
“Gì vậy, cậu buồn ngủ thật à?”
Lần này Dịch Hồng cẩn thận quan sát Cố Tầm, phát hiện cặp mắt anh đúng thật hơi đờ đẫn, “Tối hôm qua ngủ không thẳng giấc à? Sao mà tinh thần uể oải thế?”
Cố Tầm nhướng mắt, không có tinh thần, nói: “Cậu thử bị đánh thức nửa đêm xem có uể oải không.”
“Nửa đêm tôi không bị ai đánh thức cả.” Dịch Hồng thản nhiên nói, “Bởi vì lúc đó tôi chưa ngủ.”
Cố Tầm không để ý tới anh ta. Hai người đi ra khỏi phòng giải khát, đi qua khu vực văn phòng của bộ phận phát triển, có người đột nhiên gọi tên Cố Tầm.
Người nọ mang cặp kính dày cộm, tì lên sống mũi, mọi người gọi anh ta là Map. Map có vóc người nho nhỏ, ngồi ngay ngắn trước máy tính, trên màn hình dày đặc những trang thông tin về Ludum Dare.
Anh ta đẩy mắt kiếng, hí mắt liếc nhìn Cố Tầm, “Nghe nói cậu đứng nhất Compo của LD #30, thế sao tôi không thấy tên cậu trong danh sách nhỉ?”
Cố Tầm dừng bước, quay đầu nhìn vào màn hình máy tính. Map còn nói: “Tính tới năm nay thì cậu đã bao nhiêu đâu, LD #30 đã phát hành được 14 năm, khi đó chắc cậu vẫn còn đang học cấp 3 chứ nhỉ?”
Anh ta liếc người Cố Tầm từ trên xuống dưới, giọng nói trở nên kỳ cục khác thường: “Học sinh cấp 3 không cần làm bài tập à?”
Dịch Hồng đứng bên cạnh nghe thấy câu này, không hiểu ý anh ta là gì, nhíu mày.
Ludum Dare là một cuộc thi trên nền tảng phát triển game do Geoff Howland sáng lập, chính điều kiện không cần lập thành team, hay phải tới điểm thi khiến chuyên gia của mỗi lĩnh vực đều tham dự, đổi lại là hệ thống quy tắc ở mức độ cao khiến người bình thường không dám đăng ký tham gia.
Cho nên khi Map hỏi như vậy, hàm ý ở đây là chỉ Cố Tầm khoác lác, mắt anh ta lóe lên tia hưng phấn, cứ như đã nắm thóp được Cố Tầm, chờ lật tẩy lời nói dối rồi sẽ lập tức cho mọi người biết.
Tại sao một sinh viên sắp tốt nghiệp lại có thể làm quản lý?
Không chỉ có một mình Map ôm ý nghĩ này. Nhân viên bốn phía đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm phía bên này. Mà ánh mắt của Cố Tầm cho thấy hình như anh vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Anh thờ ơ liếc Map, đi hai bước tới bên cạnh anh ta, Cố Tầm duỗi tay, đặt cà phê bên cạnh con chuột, khom người xuống.
Map chỉ cảm thấy có một cái bóng đen đột nhiên bao phủ lên làm cơ thể anh ta cứng đờ, anh ta chỉ thấy Cố Tầm cúi người nắm chuột, lướt lướt hai ba cái, con trỏ chuột nhấp vào mấy chữ “XUN LIN”, sau đó đứng dậy, nhìn xuống người đang ngồi.
“Lúc học phổ thông bài tập rất nhiều, thời ấy tôi có tên là Lâm Tầm.”
Anh nghiêng đầu, không mặn không nhạt hỏi, “Lúc ấy anh ở…?”
Dưới ánh mặt trời sáng ngời, đôi mắt hẹp mà sâu của Cố Tầm liếc xuống, vẻ mặt thờ ơ tràn đầy cảm giác coi thường. Cổ họng Map đột nhiên nghẹn lại, chăm chăm nhìn Cố Tầm nhưng không phun ra được chữ nào.
Cố Tầm đưa tay cầm ly cà phê mà anh đang uống dở lên, mặc kệ mấy cặp mắt cứ phóng tới, anh không thèm nhìn họ một cái, đi thẳng xuyên qua hành lang. Chỉ có Dịch Hồng đi theo sau, vỗ vai anh hỏi: “Cậu từng đổi tên à?”
“Ừ.”
Dịch Hồng cảm thấy thật mới lạ, chưa từng thấy người đã học phổ thông rồi mà còn đổi tên, “Sao lớn rồi còn đổi?”
Nhưng có vẻ Cố Tầm không muốn nhắc về cái vấn đề này lắm, anh vừa đi vừa uống một hớp lớn cà phê, mắt nhìn thẳng lối đi phía trước, gương mặt lại có vẻ hơi lạnh nhạt sắc bén.
“Cái tên đó bình thường quá, không xứng với tôi.”
Dịch Hồng: “…”
Dịch Hồng từ đó ngậm miệng, hai người im lặng sóng vai đi cạnh nhau.
Lúc đi qua một bậu cửa sổ chưa được kéo rèm xuống, Cố Tầm đột nhiên dừng bước.
Nắng chiều chiếu xuyên qua lớp kính cửa sổ, hắt vào đám cây xanh xanh mướt bên cửa sổ. Anh chậm rãi đi tới, đứng ở chỗ sáng, nhìn những đám mây có hình thù kỳ lạ. Ánh nắng vàng rực rỡ lay động trên mặt Cố Tầm, làm đường cong khuôn mặt của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng.
Mấy giây sau, anh đột nhiên lấy điện thoại ra, chụp một tấm cảnh chân trời.
********
Lầu 19, bộ phận game mobile, trong một xó xỉnh nào đó.
Ấn Tuyết: hahahahaha, thiệt không vậy??
Ấn Tuyết: Tao nghĩ mày nên đăng lên douban, group chuyện cười thúi mũi
Ấn Tuyết: Tao cười muốn tắt thở rồi
Nhạc Thiên Linh vừa ra khỏi thang máy là lập tức kể chuyện vừa xảy ra cho bọn bạn cùng phòng nghe, nhưng chỉ nhận lại một tràng cười nhạo, không có miếng an ủi nào.
Bánh Quai Chèo: Chỉ cần nhớ lại cảnh lúng túng khi nãy là da đầu tao tê rần, chân tay quắn quéo cả lên, mày còn cười được à, muốn ăn đấm không?
Ấn Tuyết: Sao mày không thử đổi góc độ mà suy nghĩ xem.
Ấn Tuyết: Đây này, cậu ta mới vào làm được hai ngày thì hai người cũng gặp nhau hai lần, nếu mày không từ chức thì có lẽ ngày nào cũng gặp nhau đấy.
Ấn Tuyết: Có khi còn được ăn liên hoan công ty chung nữa đấy.
Ấn Tuyết: Ờ đúng rồi, sao hôm nay mày tới công ty?
Tại sao tới công ty? Vì thử xem có may mắn gặp Cố Tầm lần nữa không đấy!
Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy câu nói của Ấn Tuyết như một cây 乃úa đập vào đầu cô, tuy chóng mặt nhưng suy nghĩ lại thông suốt.
Đúng nhỉ.
Chỉ cần trở lại làm việc, có lẽ mỗi ngày cô và Cố Tầm đều có thể đi cùng chuyến xe điện ngầm tới công ty, còn có đủ thứ các loại cơ hội nói chuyện. Chỉ cần Nhạc Thiên Linh phát huy hết mức thì sợ gì Cố Tầm không nhớ tên cô nữa. Những điều cô bất mãn về công ty có là gì so với Cố Tầm.
Nguyệt Lão đã thắt sợi tơ hồng vào tay hai người, cô mà còn không biết nắm bắt cơ hội thì khác gì thả chó đuổi cupid, không biết lòng bà mai.
Đã như vậy, trong đầu Nhạc Thiên Linh làm gì còn nghĩ tới chuyện lấy găng tay nữa, cô quay đầu nhấn nút thang máy. Thế nhưng lúc cửa thang máy mở ra, đôi chân cô lại cứng đờ không nhúc nhích.
Nhạc Thiên Linh cúi đầu đứng đó, nhớ lại lúc mình kiên quyết muốn nghỉ việc, tám con ngựa cũng cản không nổi. Cô giơ tay sờ gò má mình, cảm giác thật đau.
Chỉ ngắn ngủi vài giây, các luồng suy nghĩ trong đầu cô đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Đến khi cửa sắp tự đóng lại, Nhạc Thiên Linh nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, sải bước đi vào với dáng vẻ “chấp hết”.
Trở về nơi không gian nhỏ ngột ngạt này, Nhạc Thiên Linh lo lắng, thấp thỏm nhìn chằm chằm con số tầng trên thang máy, trong lòng tính toán xem nên nói thế nào với phòng nhân sự rằng cô muốn trở về làm việc.
Tâm trí đang tập trung cao độ nên tiếng điện thoại rung đột ngột cũng làm cô sợ hết hồn. Cô vội vàng lấy điện thoại ra.
Hotboy trường: [ hình ảnh]
Hotboy trường: Cậu nhìn đám mây kìa
Hotboy trường: Có giống khẩu M24 hôm qua tôi ςướק không?
Nhạc Thiên Linh: “…”
Tên đần này còn lấy le với cô nữa. Cảm giác lo lắng bồn chồn xẹp xuống trong tích tắc giống như bong bóng bị kim đâm vậy, cô lạnh mặt, gõ chữ bộp bộp.
Bánh Quai Chèo: Giống khẩu AWM tối nay tôi dùng để bắn bể đầu chó của cậu hơn.
Cô trả lời xong câu này, thang máy cũng đến tầng 22. Đây là bộ phận hành chính lớn của công ty, phòng nhân sự ở phía ngoài cùng khu làm việc.
Đương nhiên Nhạc Thiên Linh cảm thấy xấu hổ, thế nên cô chỉ ló đầu vào nhìn quanh quất.
Nhân viên làm việc trong phòng hành chính không bận bịu như các phòng khác, phần lớn đều đang nghỉ trưa, mà Trần Nhân, người tương đối thân quen với cô đang chơi điện thoại. Hoàn cảnh rất phù hợp với dự định của cô.
Đôi mắt Nhạc Thiên Linh mang theo nét cười, cô rón rén đi tới, vỗ nhẹ lên vai Trần Nhân. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, Nhạc Thiên Linh nhỏ giọng nói: “Chị có thể ra ngoài một lát không? Em có chút việc muốn nói với chị.”
Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng Trần Nhân vẫn cầm theo điện thoại, đi với cô ra ngoài hành lang.
“Chuyện gì thế? Em quên gì à?”
“Không phải không phải.” Hai người đứng ngoài hành lang, cạnh cửa sổ, một mảng ánh mặt trời chiếu vào tiếp thêm ít dũng khí cho Nhạc Thiên Linh.
Cô trầm mặc nói: “Em hối hận rồi, em muốn trở lại làm việc. Liệu em có còn cơ hội không hả chị?”
Trần Nhân không trả lời ngay. Cô ấy khoanh tay quan sát Nhạc Thiên Linh, tuy rằng nụ cười toát ra vẻ không ngạc nhiên nhưng trong mắt lại có vẻ kinh ngạc.
“Sao vậy? Em suy nghĩ thông suốt rồi hả, nhanh thế à?”
Nhạc Thiên Linh không ngừng bận rộn gật đầu: “Do em không biết phải trái, không biết công ty mình tốt thế nào. Em về nhà ngủ một giấc là suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo hơn.”
Trần Nhân không ngạc nhiên chút nào về vấn đề mà Nhạc Thiên Linh hỏi cô.
Vốn là vậy, trong ngành công nghiệp trò chơi, nhân viên đều bị coi là máy móc, mọi người đều mệt mỏi như nhau, hơi đâu mà nghĩ về mơ ước, lấy được tiền lương là điều khá khẩm nhất.
Sinh viên sắp tốt nghiệp thường không kiên định, dễ dao động, nhanh như vậy mà đã thông suốt thì cũng coi như là không quá ảo tưởng.
Thế nên Trần Nhân không định hỏi thêm, cô chỉ nhíu mày: “Những vấn đề thế này công ty cũng đã gặp rồi, chỉ khác là không ai đổi ý nhanh như em. Chị phải nói một tiếng với tổng giám đốc và bà chủ trước đã, để xem chị ấy quyết định thế nào.”
Nói xong, cô ấy đưa tay vỗ vai Nhạc Thiên Linh một cái, “Nhưng mà dựa theo quy định, nhân viên nào nghỉ việc chưa quá ba tháng, đi làm lại thì vẫn không thể trở lại bộ phận cũ được nữa, chuyện này em có đồng ý không?”
Không ngờ đôi mắt cô lại sáng lên: “Vậy em có thể tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 làm việc ạ?”
Khuôn mặt Trần Nhân không có biểu cảm, quay ngoắt đầu đi: “Chị đi làm việc đây, không có việc gì thì đừng gọi chị nha, có việc cũng đừng gọi luôn.”
“Chị chị!” Nhạc Thiên Linh vội vàng kéo cô ấy lại, “Em giỡn mà.”
Cô cũng không hy vọng xa vời rằng mình có thể tới bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 làm việc. Không về lại bộ phận cũ là mong ước của cô cơ mà.
“Chị biết em muốn vào đó, công ty mình, những người có hoài bão lớn thì ai mà không muốn tới đó làm việc?” Trần Nhân xoay người, nghiêng đầu nhìn mấy người đàn ông đi qua lại ở cuối hành lang, “Ngưng mà có một số việc em phải hiểu, mấy người trong phòng đó luôn có suy nghĩ khinh thường người khác. Bà chủ chấp nhận cho em vào đó nhưng bọn họ thì không đâu.”
Nhạc Thiên Linh hỏi: “Suy nghĩ gì ạ?”
Trần Nhân nhăn mặt, có vẻ hơi trìu mến nhìn Nhạc Thiên Linh: “Những con người đó cực kỳ thích nghiên cứu game 3A, xem thường game mobile, nghĩ rằng dù là người chơi và phát triển game mobile đều không có đầu óc kỹ thuật chuyên nghiệp.”
Nhạc Thiên Linh cảm thấy hơi chạnh lòng trong phút chốc, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Vậy bình thường bọn họ không chơi game mobile hả chị?”
“Theo chị biết là không, họ cảm thấy ảnh hưởng tới khiếu thẩm mỹ.” Trần Nhân nghĩ tới một câu giải thích buồn cười, mím môi nói, “Bọn họ cảm thấy làm game mobile cùi bắp*.”
*贴膜: thật ra mình không hiểu ý cụm này lắm. Đây là suy nghĩ của mình: từ này nghĩa là công việc dán màn hình điện thoại, nó liên quan tới đẳng cấp nghề nghiệp, đẳng cấp thấp. Cao nhân nào hay chữ thì giúp mình nha.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Bọn họ cảm thấy làm game mobile rất cùi bắp.
Cùi bắp…
Cùi…
Mặc dù Nhạc Thiên Linh đã nghe qua cái suy nghĩ này lúc xem mấy trận đấu e-sport khi trước. Nhưng chính tai nghe Trần Nhân nói trực tiếp ra cái nhìn của những người trong bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, hoặc là nói, cái nhìn của Cố Tầm với cô…
Thì ra Cố Tầm thấy cô cứ như là thấy mấy anh trai dán màn hình điện thoại dưới gầm cầu.
Khó thở. Nhạc Thiên Linh chưa từng cảm thấy khó thở thế này.
“Thôi chị không nói nữa, chị phải đi họp đây. Em về chờ tin tức trước đã nhé, có gì thì chị sẽ gọi điện thoại cho.”
Trần Nhân nói mấy câu xong thì đi. Mà Nhạc Thiên Linh còn mộng mị đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi đi về phía thang máy.
*****
Vào mùa đông, màn đêm buông xuống rất nhanh.
Nhân viên trong bộ phận phát triển luôn không có khái niệm tan làm đúng giờ, tám chín giờ tối mà khu làm việc còn đầy người ngồi.
Dịch Hồng đứng dậy duỗi người, nhìn mọi người một cái rồi lại ngồi xuống, vào group gọi mọi người đi ăn cơm. Cứ như vậy, mọi người tự coi như là đã tới giờ tan làm, lục ᴆục bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Máy tính của Cố Tầm đang chạy chương trình, chờ mọi người đứng dậy hết anh mới gập máy tính lại, cầm điện thoại lên, đi với mọi người ra cửa.
Trong thang máy, Dịch Hồng cầm điện thoại nói: “Bây giờ không cần xếp hàng nữa, chúng ta cứ qua đó thôi.”
Cố Tầm nghe vậy, cũng lấy điện thoại di động ra nhìn một cái. Trên màn hình, đoạn tin nhắn giữa anh và Bánh Quai Chèo vẫn còn dừng ở “giống khẩu AWM tối nay tôi dùng để bắn bể đầu chó của cậu hơn”.
Giống khẩu AWM tối nay tôi dùng để bắn bể đầu chó của cậu.
Tối nay tôi dùng để bắn bể đầu chó.
Tối nay.
Anh tắt màn hình, thả điện thoại vào trong cặp táp, quay đầu nói với dịch Hồng: “Tôi không đi đâu.”
Dịch Hồng chợt quay đầu: “Tại sao?”
Cửa thang máy mở ra, Cố Tầm bước một bước dài đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Có người hẹn tối nay chơi game.”
****
Bây giờ chỉ cần nghe đến chữ “chơi game” là Nhạc Thiên Linh sẽ liên tưởng đến anh trai dán màn hình dưới cầu. Thế nên sau khi trở lại ký túc xá, cô không lên mạng như thường ngày nữa mà tập trung làm luận văn.
Đến chín giờ rưỡi, cô nhận được một cuộc gọi từ WeChat. Tâm trạng cô hôm nay rất u ám, ví vậy giọng nói lúc nghe điện thoại không tốt lắm: “Gì vậy?!”
“Sao không trả lời tin nhắn?”
Tự dưng khi nghe thấy giọng nói này, cơn bực bội của cô lại tiêu tán hơn phân nửa. Giọng cô mềm nhũn ra: “Không xem điện thoại.”
“À, lên game.”
Nhạc Thiên Linh chống cằm, quơ quơ cây 乃út vẽ trên nền giấy: “Không lên.”
“Sao vậy?”
Nhạc Thiên Linh: “Tôi không muốn bị coi là cùi bắp đâu.”
“…” Đầu bên kia im lặng một lúc, “Cậu nổi cơn gì vậy?”
“Cậu không thấy chơi game mobile rất hạ thấp bản thân sao…” Nhạc Thiên Linh dừng lại, thả 乃út vẽ xuống, đưa tay lấy tai nghe, “Thôi kệ, nể mặt cậu, cùi bắp thì cùi bắp, onl ngay đây.”
“Hửm? Nể mặt tôi?”
“Ừ.” Nhạc Thiên Linh nghĩ tới điều gì đó, hơi mất hồn, cà cà tai nghe, lẩm bẩm, nhỏ giọng nói, “Tôi chưa nói cậu biết rằng giọng nói của cậu rất giống giọng của người tôi thầm mến nhỉ.”
Lần này, đầu kia điện thoại đột nhiên yên lặng. Mấy giây sau, giọng nói của Lâm Tầm không còn vênh váo như khi nãy nữa mà lại trở nên trầm thấp, có vẻ hơi đè nén.
“Cậu, đã thích ai rồi sao?”